Chương 1 - Cô gái đang ngủ 1
Nhờ chuyện yêu đương của Kataota mà tôi có nguồn thu nhập thêm này. Kataoka vào công ty hiện tại cùng đợt với tôi. Nhưng nơi làm việc của chúng tôi khác nhau, tôi làm phòng vật tư, còn hắn làm ở phòng kế toán.
Công ty của chúng tôi chuyên sản xuất đồ điện gia dụng, nhưng hầu như chẳng mấy ai biết tới tên của nó, bởi nhãn hiệu hiếm khi được dán trên sản phẩm. Thực ra, công ty chúng tôi là nhà thầu phụ cho các công ty lớn. Nếu có sản phẩm nào dán tên công ty chúng tôi lọt vào mắt người tiêu dùng, thì chắc chắn nó được bày bán trong các cửa hàng kinh doanh đồ rẻ tiền trên các khu phố kiểu Akihabara.
Phòng vật tư chỗ tôi làm việc là nơi tiếp nhận yêu cầu mua nguyên liệu máy móc từ phòng chế tạo hoặc phòng kỹ thuật rồi đặt hàng nhà sản xuất theo những yêu cầu đó. Phòng tôi được bố trí cạnh phòng kế toán bởi một lý do đơn giản là nó trực tiếp dùng đến tiền. Vì thế, tôi cũng dần thân thiết với Kataoka.
Ngày 10 tháng Ba vừa qua, Kataoka tới trước bàn tôi, nói, “Tôi có việc muốn nhờ ông một chút.” Mỗi khi tay này tỏ ra nhũn nhặn, tôi đều trở nên cảnh giác.
Lúc bấy giờ, vì đang làm đơn đặt hàng dầu máy, tôi chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái rồi lập tức cúi đầu xuống làm việc tiếp.
“Nếu hỏi vay tiền thì tôi không có đâu. Tôi bị viêm màng túi từ giờ cho tới khi trả xong nợ mua xe nhé.”
Kataoka xách một cái ghế từ đâu tới, ngồi yên vị trước bàn tôi.
“Đừng lo, tôi chưa túng thiếu đến mức phải vay tiền ông đâu.” Nói rồi hắn nhìn quanh, đoạn ghé đầu lại gần tôi. “Tôi muốn ông cho mượn phòng.”
“Phòng á? Phòng của ai?”
“Đương nhiên là phòng của ông rồi.” Kataoka trỏ tay vào ngực tôi.
“Phòng tôi á? Để làm gì?”
Lúc này, Kataoka lại nhìn quanh.
“Để phục vụ cho ngày Valentine trắng.”
“Ngày Valentine trắng?”
“Ông không biết à? Là ngày đáp lễ cho ngày Valentine truyền thống đó.”
“Cái đó thì tôi biết. Nhưng hôm đó làm sao?”
“Tôi đang định hẹn hò vào hôm đấy.”
“Ồ, ông sướng thật đấy.”
Tôi làm ra vẻ chẳng hào hứng chút nào. Kataoka tự nhận là một anh chàng chơi bời, hắn nói hồi sinh viên đã ngủ với hàng trăm cô gái. Hẳn là bịa thôi, nhưng quả thực hắn cũng đẹp trai thật.
“Này, chờ đã. Ông định dẫn bạn gái vào phòng tôi đấy à?” Tôi dừng tay làm việc, nhìn Kataoka chằm chằm.
“Ừ, đúng là như vậy.” Hắn cười lấy lòng.
“Đừng có đùa. Sao tôi phải cho ông mượn phòng để thỏa mãn chuyện trai gái của ông chứ?”
“Đừng nói vậy mà. Hãy nghĩ rằng ông đang giúp tôi đi.”
“Sao không đi thuê khách sạn ấy? Dẫn cô ấy đi ăn nhà hàng, tặng quà, rồi vào khách sạn thành phố ngủ. Đó là cách mọi người vẫn đón Giáng sinh hoặc Valentine trắng mà. Tôi chưa trải qua bao giờ nhưng cũng biết.”
Kataoka khoanh tay, trườn người về phía tôi.
“Đó là chuyện thời nền kinh tế bong bóng thôi. Thời nay chẳng có thằng nào làm thế cả. Trong giai đoạn mà không có tiền làm thêm, tiền thưởng cũng được trả bởi hiện vật như hiện nay, sao có thể tặng trang sức Tiffany, đi ăn nhà hàng Ý, ngủ lại khách sạn Okura được chứ?”
“Kể lể chi tiết gớm.”
Tôi nhận xét, Kataoka khẽ ho.
“Tóm lại là giờ không phải thời đấy. Với lại cũng tùy đối tượng, không phải ai cũng nên đưa đi khách sạn đâu.”
“Tùy đối tượng?”
“Ừ. Ví dụ khi lần đầu thuyết phục những cô gái non nớt và trong trắng, tóm lại là các cô gái chưa quen việc hẹn hò với đàn ông.”
“Nhắc mới nhớ, giờ ông đang hẹn hò Hiroe trong công ty mình nhỉ?”
Tôi hỏi, Kataoka cong khóe miệng cười.
“Ừ. Tôi đoán em ấy vẫn còn trinh trắng.”
“Ôiiii!” Tôi bất giác rên lên.
Hiroe mà tôi vừa nói tên đầy đủ là Hayama Hiroe, làm cùng phòng vật tư với tôi. Cô nàng thuộc top năm cô gái đẹp nhất trong số các cô nhân viên trẻ ở công ty tôi. Tôi cũng để ý cô ấy, nhưng khí chất tiểu thư luôn tỏa ra từ Hiroe như một tấm màng ngăn, khiến tôi không thể lại gần.
“Tại sao không nên thuê khách sạn nếu đối tượng là một cô gái trinh bạch?” Tôi hỏi.
“Với những cô như vậy, chỉ cần nghe tới hai chữ “khách sạn là họ đã cứng người vào rồi. Vì sau chữ khách sạn luôn lấp ló chữ ‘quan hệ’ mà.”
Tôi nghĩ, lấp ló nỗi gì, có mà thấy sờ sờ thì có.
“Nghe nói nên để cô ấy có hứng và mọi chuyện sau đó sẽ diễn ra một cách tự nhiên.” Kataoka nói tiếp.
“Thế à.”
“Vì vậy cho nên,” Kataoka đặt tay lên vai tôi. “Trong ngày Valentine trắng sắp tới, tôi cần một căn phòng giúp thoải mái tinh thần hơn phòng khách sạn. Thế nên tôi mới nhờ vả ông thế này.”
“Sao ông không dùng phòng mình ấy?”
“Chà, ông quên rồi à? Tôi sống cùng bố mẹ mà. Sao tôi có thể dẫn một cô gái vào phòng mình được.”
“Kể cũng phải.”
“Giúp tôi đi mà. Đương nhiên tôi không mượn không. Tôi sẽ trả 3.000 yên, à không, 5.000 yên cho ông.”
“5.000 yên à...”
Tôi không thích giường của mình bị dùng để làm chuyện nam nữ, nhưng bạn bè hiếm lắm mới nhờ nhau, vả lại 5.000 yên là số tiền lớn. Tôi cũng đồng cảnh ngộ rỗng túi như bao người.
“Thôi đành vậy, tôi đồng ý.”
Nghe tôi nói, mặt Kataoka giãn ra, hắn nắm lấy tay tôi.
“Tôi nợ ông lần này. Ông đúng là chiến hữu của tôi.”
“Có điều,” tôi nói “đừng làm bẩn ga giường tôi đấy nhé.”
“Biết rồi. Tôi sẽ cẩn thận.” Nói rồi Kataoka cười nhăn nhở.
Ngày 14 tháng Ba, tôi đưa cho Kataoka chiếc chìa khóa phụ căn hộ chung cư của mình.
“Tôi đã dọn dẹp qua loa phòng ốc rồi đấy.”
“Cảm ơn ông. Bữa trước, tôi đã hơi lo lắng về việc đấy, giờ thì may rồi.” Kataoka nhận chìa khóa rồi lấy một tờ 5.000 yên trong ví ra. “Còn bảng tên chủ phòng thì sao?”
“Tôi tháo ra rồi. Tôi nghĩ không có thư từ, giấy tờ gì được gửi đến đâu, nhưng ông cứ để ý giúp tôi. Ngoài ra, ông và bạn gái phải rời khỏi phòng trước bảy giờ sáng. Vì tôi phải về phòng chuẩn bị quần áo đi làm.”
“Biết rồi, biết rồi. Ừm, ngoài ra...” Kataoka hạ thấp giọng. “ Cái đó ở đâu vậy?”
“Cái đó?”
“Là cái đó đó. Tôi nhờ ông bữa trước rồi còn gì.” Kataoka dùng ngón trỏ và ngón cái xoay xoay trong không khí, tạo thành một vòng tròn.
“À, cái đó hả.” Tôi gật đầu. “Nó nằm trong kệ để đầu đĩa bên cạnh ti vi ấy. Hộp mới nên ông dùng bao nhiêu là tôi biết ngay. Mỗi cái lấy rẻ 500 yên nhé.”
“Được rồi.”
Kataoka rời khỏi chỗ tôi để về bàn mình, mặt mũi hắn nghiêm túc như thể vừa nói chuyện công việc.
Hiroe đi lướt qua hắn đến chỗ tôi.
“Anh Kawashima ơi, có thư của phòng chế tạo ạ.” Nói rồi cô đặt một phong bì lên bàn. Ngoài công việc chính của mình, cô ấy vẫn hay giúp tôi làm mấy việc vặt đơn giản nên tôi cảm thấy thật may mắn vì có cô ấy. Hiroe khác hẳn nhân viên nữ ở các phòng ban khác, những người thường lấy luật nam nữ bình đẳng trong tuyển dụng ra làm lá chắn để nhất quyết không chịu làm việc vặt.
“Cảm ơn cô.”
Cô ấy mỉm cười, “Không có gì.” Chiếc răng thỏ bên phải lấp ló, thật duyên dáng. Thật tiếc nuối khi nghĩ tới việc một cô gái xinh xắn nhường này bị tay Kataoka đó chiếm hữu, nhưng sự thật là tôi cũng rất hưng phấn khi tưởng tượng ra cảnh hai người đó thân mật.
Tối đó, tôi quyết định đậu xe ở bãi đỗ xe của một cửa hàng ăn gia đình và ngủ bên trong. Xe của tôi là loại xe tải hạng nhẹ, tôi thường hạ băng ghế sau xuống thành một mặt phẳng. Trên xe luôn có chăn nên tôi có thể vượt qua được cái lạnh. Thực ra tôi mua chiếc xe này để có dịp thì đi đây đó một mình, nhưng mãi chẳng thực hiện được mục đích, cuối cùng xe bị sử dụng vào việc này, thật thảm hại.
Bảy giờ sáng hôm sau, tôi quay lại phòng mình. Trái ngược với bên ngoài, trong phòng không khí hãy còn ấm, có chút cảm giác ẩm ướt. Tôi đoán trước khi ra khỏi đây họ đã kịp làm thêm một hiệp nữa rồi.
Tôi kiểm tra bên trong kệ đựng đầu đĩa, thấy hụt đi hai chiếc bao cao su, thay vào đó có thêm một tờ 1.000 yên được gấp gọn. Thùng rác chứa đầy những tờ khăn giấy vo tròn. Gương mặt Hayama Hiroe hiện lên, tự nhiên tôi thấy buồn ghê gớm.