2
Sau đêm đó, thỉnh thoảng Kataoka lại năn nỉ tôi cho mượn phòng.
“Sao thỉnh thoảng ông không thuê khách sạn ấy?”
Tôi nói, hắn cau mày một cách đầy cường điệu.
“Ông chả hiểu gì. Phụ nữ là chúa tiêu hoang. Chỉ cần dẫn họ tới khách sạn một lần, họ sẽ nghĩ chuyện đó là đương nhiên. Phòng của ông là quá đủ rồi. Hiroe cũng hài lòng lắm.”
“Ông bảo Hiroe phòng đấy là phòng ai?”
“Tôi bảo phòng tôi. Rằng phòng đó giống như căn nhà thứ hai của tôi vậy. Có những lúc tôi bất chợt phải làm thêm buổi tối, tôi sẽ đưa cô ấy chìa khóa để cô ấy tới đó trước. Nhưng ông đừng lo. Tôi đã dặn cô ấy đừng tự ý dùng tới đồ đạc trong phòng rồi.”
“Đương nhiên phải thế.” Vừa nói tôi vừa giao cho hắn chiếc chìa khóa để nhận lấy tờ 5.000 yên.
Mấy ngày sau, tự nhiên có một gã khác tới đề nghị tôi cho mượn phòng. Đó là Honda ở phòng mua hàng. Gã nói gã nghe Kataoka giới thiệu. Hai ngày sau, Nakayama phòng tổng vụ cũng tìm tới. Quả nhiên tay này cũng nghe tin từ Kataoka.
“Ông được dịp kiếm tiền còn gì. Vả lại sau này có khi ông còn gặp may, giống như Jack Lemon ấy.”
Lúc cùng đi vệ sinh, Kataoka nói với vẻ mặt sảng khoái sau khi hành sự xong.
"Jack Lemon ư?”
“Có một phim tên là Căn hộ chung cư , nhân vật Jack Lemon trong phim đó cho cấp trên của mình thuê phòng để tiện bề hú hí với nhân tình. Hơn nữa không phải chỉ một người. Nhiều người phải hẹn trước để mượn được chìa khóa phòng Lemon. Kiểu như thứ Tư là trưởng phòng, thứ Năm là trưởng bộ phận. Nhờ thế mà ở công ty anh ta chẳng làm được công trạng gì nhưng vẫn thăng tiến đều đều.”
“Các ông toàn nhân viên mới tép riu, trông mong gì.”
“Giờ thì tép riu vậy thôi, nhưng biết đâu sau này trong số những người nợ ân tình của ông có người thăng tiến thì sao.”
“Được thế thì còn gì bằng.” Tôi vừa rửa tay vừa nói.
Một hôm, ba tháng sau lần đầu tiên cho mượn phòng, tôi đón bình minh trong bãi đỗ xe của một cửa hàng ăn gia đình vì lý do mọi khi. Người dùng phòng tôi tối qua là Kataoka. Trước đó là Honda, trước nữa là Nakayama. Phòng tôi thực đắt hàng. Nhờ thế mà ba hôm gần đây tôi không được ngủ trên chiếc giường của mình.
Vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ tôi vừa lái xe về khu chung cư, mở cửa căn hộ của mình. Bên trong phòng ấm nóng vì hoạt động mọi khi của họ. Tôi nghĩ mới sáng mà đã tập thể dục hăng say vậy sao, nhưng rồi tôi nhận ra phòng ẩm là vì điều hòa đang bật.
“Kataoka chết tiệt, phải bắt hắn trả tiền điện mới được.”
Lúc tôi nói xong, chợt thấy có gì đó cựa quậy trên giường. Tôi khựng lại nhìn về phía đó, và lại càng ngạc nhiên hơn. Bởi có một cô gái lạ đang ngủ trên giường.
Tôi chợt nghĩ hay mình nhầm phòng, liền nhìn xung quanh để xác nhận. Gần đây, tôi không dùng phòng mình mấy, nên không còn cảm giác đây là phòng mình nữa. Nhưng nếu đây không phải phòng tôi thì chắc chắn không thể dùng chìa khóa để mở được.
Có vẻ Kataoka đã để mặc cô ta ở đó và ra về một mình. Hóa ra ngoài Hiroe, hắn ta còn hẹn hò một cô gái khác nữa.
Tôi tới gần giường, lay lay vai cô gái đang ngủ.
“Này cô, dậy đi. Hết giờ rồi.”
Không phải cô ta chết rồi đấy chứ? Ý nghĩ ấy chợt xẹt qua đầu tôi, nhưng người cô ta vẫn ấm. Sau khi bị lay mấy lần, cô ta lờ đờ mở mắt ra.
Cô ta chớp mắt mấy cái rồi nhảy dựng lên.
“Anh là ai?”
Cô ta kéo chăn lên ngang ngực, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như nhìn côn trùng độc. Cô ta có nét giống giống Shirley MacLaine hồi trẻ.
“Tôi là chủ căn phòng này.” Tôi nói.
“Chủ căn phòng này ư?” Cô gái nhìn quanh căn phòng.
“Thật đấy. Bằng chứng là tôi có chìa khóa phòng đây.” Tôi lắc lắc chùm chìa khóa của mình trước mặt cô ta. “Tôi cho bạn mướn phòng để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Hai bên giao hẹn thời gian là mười giờ tối tới sáu giờ sáng hôm sau. Còn bây giờ là..” Tôi căng mắt nhìn mặt đồng hồ đeo tay. “Thôi chết, không nhanh lên thì muộn mất! Tóm lại đã quá giờ rồi nên cô đi cho. Tôi sẽ tính tiền quá giờ với Kataoka sau.”
“Kataoka ư? Anh ta là ai?” Cô gái chau mày hỏi.
“Kataoka ấy. Anh chàng dẫn cô vào phòng này tối qua ấy. Tối qua cô ở bên hắn ta mà?”
“Tôi không biết ai tên như vậy cả.”
“Không biết ư? Sao có chuyện đó được?”
“Nhưng tôi không biết thật mà.” Cô gái chu miệng nói.
“Thế tối qua cô ở cùng ai? Ai đã đưa cô vào đây?”
“Ai ư...” Cô gái suy nghĩ một chút, rồi ngẩn mặt ra nhìn tôi. “Không biết là ai nhỉ?”
Tôi bắt đầu thấy đau đầu.
“Sao cô có thể không biết được? Chẳng lẽ cô tới đây một mình?”
“Ừm, không phải vậy...” Cô gái đưa tay chống cằm, nghiêng đầu. “Tôi đã được ai đó đưa tới đây.”
“Tôi biết. Tôi đang hỏi cô rằng ai đó ấy là ai.”
"Tôi qua tôi say nên không nhớ rõ lắm. Tôi vẫn nhớ mang máng mình đang ngồi uống ở đâu đó, rồi có người bắt chuyện. Ừm, không nhớ anh ta thế nào nữa.”
Cô gái thọc những ngón tay vào mái tóc ngắn, gãi đầu sồn sột, rồi như chợt nhớ ra, cô ta quay sang nhìn tôi. “Trông cũng giống giống anh đấy.”
Tôi bất giác ngửa lên nhìn trời đầy chán nản.
“Đừng nói chuyện buồn cười như vậy. Sao có thể là tôi được? Cả đêm qua tôi ở trong xe đấy.”
“Nhưng đây là phòng anh mà?”
“Thì đúng vậy.”
“Nếu thế không phải chính anh dẫn tôi vào sao?”
“Tôi đã bảo tôi cho bạn mượn phòng...”
Giải thích nhiều thật phiền phức, lần này tới phiên tôi vò đầu bứt tai. “Thôi không sao, dù người tình một đêm của cô là ai cũng không liên quan đến tôi. Trước mắt cô cứ ra khỏi phòng tôi đã.”
Nghe tôi nói, cô gái đảo mắt xung quanh, một tay trong chắn bắt đầu ngọ nguậy. Và rồi cô kêu “Á” một tiếng.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Cô gái chậm rãi nhìn tôi.
“Chết dở rồi...”
“Cô sao vậy?” Tôi đến gần.
“Đừng đến đây!” Cô gái kêu lên, giọng hốt hoảng.
“Rốt cuộc là cô làm sao? Đã có chuyện gì à?”
Cô gái im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên, khẽ nói.
“Tôi không thể đi khỏi đây được rồi.”
“Tại sao?”
“Hình như tối qua chúng tôi không dùng cái đó.”
“Cái đó?”
Tôi hỏi, rồi chợt nghĩ ra. Tôi kiểm tra số lượng bao cao su trong kệ đựng đầu đĩa. Số lượng không giảm bớt so với hôm qua.
“Ga giường của tôi không bị bẩn đấy chứ?” Tôi hỏi cô gái.
Cô gái khẽ nhấc chăn lên. “Có vẻ không sao.”
“Thế à. May quá.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Thế sao cô không thể rời khỏi đây được?”
“Vì...” Cô gái ngượng ngùng một lúc rồi mới nói. “Hôm qua là ngày nguy hiểm của tôi.”
“Ngày nguy hiểm? À à... Tôi hiểu rồi.” Tôi dùng ngón trỏ gãi gãi phần dưới mắt. “Vậy thì khổ cho cô rồi. Nhưng thế thì sao chứ? Chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Nếu cứ thế này ra về, tôi sẽ không biết đối phương là ai. Lỡ tôi mang thai thì tôi biết đi bắt đền ai đây?”
“Kệ cô chứ. Sao tôi biết tối qua cô đã ngủ với ai được?”
“Nhưng chắc chắn đó là một trong những người bạn của anh mà?”
“Chắc thế. Tôi nghĩ là Kataoka, nhưng tôi không dám khẳng định.”
“Thế thì anh tìm hiểu đi. Tôi sẽ không rời khỏi đây chừng nào chưa biết đó là ai.” Cô gái ngồi trên giường, nắm chặt tấm chăn.
Dạ dày tôi bắt đầu đau nhói.
“Sao tôi phải tìm hiểu xem tình một đêm của cô là ai?”
“Vì không ai có thể giúp tôi ngoài anh cả. Nếu anh không muốn làm, tôi sẽ hét lên cho anh xem. Tôi sẽ nói chính anh đã kéo tôi vào đây.”
“Đừng đùa. Nếu cô làm thế, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi căn hộ này mất.”
“Nếu thế hãy làm theo yêu cầu của tôi đi.”
Tôi chống tay vào mạng sườn, nhìn xuống cô gái rồi thở dài.
“Tại cô cả đấy. Ai bảo cô thản nhiên theo chân một người đàn ông không quen biết như vậy chứ.”
“Tôi đâu còn cách nào khác. Lúc đó tôi say mà. Mỗi khi say đầu tôi lại trở nên trống rỗng cả.” Cô gái cười ha hả nói.
Lúc không say thì đầu cô cũng rỗng như vậy thôi. Tôi định nói vậy nhưng cuối cùng nuốt xuống kịp.
“Vậy chúng ta thỏa thuận thế này đi. Tôi sẽ tìm ra tình một đêm cho cô, sau khi tìm ra tôi sẽ gọi cô ngay, nên cô hãy về nhà đợi đi nhé.”
“Không được. Anh nói thế để lừa tôi chứ gì. Tôi sẽ không rời khỏi đây đâu!” Cô gái nói rồi chui tọt vào trong chăn.
Tôi rên rỉ. Tôi rất muốn tiếp tục thuyết phục cô ta, nhưng nếu cứ chần chừ thì sẽ muộn giờ đi làm.
Trước mắt, tôi đành rửa mặt, thay đồ. Gần đây, tôi chẳng được thay đồ thường xuyên nên đôi tất tôi đi bốc mùi kinh khủng. Tôi lấy bộ đồ mới trong tủ ra, vứt đôi tất cũ vào sọt rác. Lúc tôi thắt cà vạt, cô gái thò đầu ra khỏi chăn.
“Anh tới công ty đấy à?”
“Ừ.”
“Anh làm ở công ty nào?”
Tôi nói tên công ty mình.
“Tôi chưa nghe tới cái tên đó bao giờ.” Cô gái lẩm nhẩm trong miệng.
“Ngại thật.”
“Cái cà vạt đó không hợp với bộ đồ anh mặc chút nào.”
“Cô nhiều chuyện quá!” Tôi nạt. “Hôm nay, cô có thể lại đây, nhưng sau khi tôi tìm ra tình một đêm của cô thì mong cô đi cho. Ngoài ra, đừng để cho những người ở phòng khác nhận ra cô đang ở đây đấy.”
“Tôi có thể ăn đồ ăn trong tủ lạnh chứ?”
“Cô thích ăn gì tùy ý. À, phải rồi, tên cô là gì nhỉ?”
"Rieko.”
“Họ thì sao?”
“Miyazawa.”
“Miyazawa Rieko... Cô đùa tôi đấy à?”
“Tên tôi thực sự như vậy mà.”
“Cô không nói dối đấy chứ?”
“Tôi nói thật.” Cô gái gật gật như một cái máy.
“Thật là, chả hiểu sao tôi gặp phải tình huống này nữa.” Tôi vừa lầm bầm vừa xỏ chân vào giày.
“Anh đi cẩn thận nhé.” Cô gái thò tay ra khỏi chăn vẫy vẫy.
Tôi ra khỏi phòng, rồi sập cửa một cách thô bạo.