6
Hơn một giờ chiều tôi tới công ty, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.
“Sao vậy? Không phải hôm nay cậu bị cảm nên xin nghỉ à?” Trưởng nhóm hỏi.
“Vâng, nhưng hình như em bớt sốt rồi, nên em đến công ty làm nốt việc còn dở hôm qua.”
“Ừm. Tùy cậu thôi, nhưng đừng có lây bệnh cảm cúm cho mọi người đấy.” Nói rồi trưởng nhóm xua xua tay như xua ruồi.
Tôi về bàn làm việc của mình, mở máy tính và bắt đầu điều tra một chút. Lúc bất giác ngẩng mặt lên, tôi thấy Hayama Hiroe đang đứng từ xa nhìn về phía mình. Nhưng tôi ngó lơ và tiếp tục làm việc.
Điều tra xong, tôi gọi hai cuộc điện thoại rồi đứng lên. Tôi đi tìm Hayama Hiroe, thấy cô đang đứng trước máy photo. Thấy tôi nhìn, cô cũng nhìn lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau như tóe lửa.
Tôi ra dấu bằng mắt rồi ra khỏi phòng. Tôi đứng đợi ở hành lang một chút thì thấy Hiroe bước ra.
“Chúng ta lên sân thượng đi.” Tôi đề nghị.
Hiroe không nói gì, chỉ gật đầu.
Hôm nay thời tiết đẹp, trên sân thượng gió không mạnh lắm. Vừa lên tới nơi, tôi liền quay lại nhìn Hiroe.
“Tôi đang giữ số hàng đó.” Tôi cố nói với giọng bình thường nhất.
Hiroe nhìn chăm chăm vào mắt tôi một lúc rồi khẽ mỉm cười.
“Quả nhiên là vậy. Đúng như tôi nghĩ.
“Cô gái đó đã gọi cho cô rồi à?”
“Tầm quá trưa hôm nay. Cô ấy bảo lúc đi lấy xe để chuyển số hàng đó, chúng đã biến mất khỏi căn phòng. Nghe vậy, tôi lập tức nghĩ người làm việc đó là anh Kawashima. Vì hôm nay anh nghỉ mà.”
“Tôi đã đứng theo dõi trước cửa chung cư.”
Hiroe nhún vai với dáng vẻ đùa giỡn.
“Naomi bảo đã lừa phỉnh anh một cách hoàn hảo, nhưng hóa ra lại bị lật tẩy.”
“Cô gái đó tên Naomi ư?”
“Vâng.”
“Cho tới sáng hôm nay, tôi đã bị lừa một cách hoàn hảo thật đấy.” Tôi đưa mắt nhìn xa xăm một chút rồi quay lại nhìn Hiroe. “Các cô định làm gì với số hàng đó?”
Nhưng Hiroe không trả lời ngay mà ngoảnh nhìn đi nơi khác. Khóe miệng cô ta vẫn nở một nụ cười khó hiểu.
Bên trong thùng các tông là các hộp chứa toluene [*] , một loại dung môi hữu cơ. Thùng chứa được hai mươi lít, tổng cộng có hai thùng được chuyển tới.
Giây phút nhìn thấy chúng, tôi hiểu ngay bản chất mọi việc.
Mục đích của thủ phạm là ăn trộm số hàng này từ công ty. Nhưng xét tới kích thước và độ nặng của nó thì tự thủ phạm không mang khỏi công ty được. Thế nên thủ phạm nghĩ tới dịch vụ chuyển phát tận tay. Thủ phạm quyết định gửi nó từ công ty đến một văn phòng ma nào đó.
Và căn hộ của tôi đã được chọn làm văn phòng ma ấy.
Có lẽ thủ phạm không biết phòng đó là của tôi. Thủ phạm hẳn đã cho rằng phòng đó không có người lui tới thường xuyên, có thể tùy ý sử dụng.
Tại sao thủ phạm lại nghĩ vậy? Bởi thủ phạm đã được cho biết như thế.
Suy luận tới đây, tôi sực nhớ tới lời Kataoka. Khi dùng căn phòng này, hắn ta bảo Hayama Hiroe rằng đây là căn nhà thứ hai của hắn.
Tôi giả định Hayama Hiroe là thủ phạm để suy luận tiếp và thấy mọi sự đều hợp lý.
Đầu tiên, nếu là cô ấy, việc làm chìa khóa phụ chẳng khó khăn gì. Bởi có lần Kataoka đã đưa cho cô ấy chìa khóa. Thứ hai, cô ấy biết buổi hẹn giữa mình và Kataoka bị hủy, bởi chính cô ấy là người đề nghị hủy.
Và thứ ba là nội dung của món hàng. Chắc hẳn, cô ấy không định ăn trộm số hàng ngẫu nhiên có trong kho công ty rồi. Nên suy đoán rằng cô ấy đã đặt mua ở công ty sản xuất với mục đích đánh cắp hàng sau đó. Và chỉ có nhân viên ở phòng vật tư mới có thể đặt mua như vậy.
Khi nãy tôi đã điều tra tình hình đặt mua dung môi hữu cơ trong khoảng một tháng gần đây trên máy tính. Và tôi thấy phòng kỹ thuật đã đặt mua hai thùng toluene, mỗi thùng hai mươi lít. Số hàng đó được chuyển tới vào ba ngày trước và được phòng kỹ thuật xác nhận đã nhận hàng. Quả nhiên chính Hayama Hiroe là người xử lý giấy tờ cho việc xác nhận nhận hàng đó.
Tôi gọi điện tới phòng kỹ thuật để xác minh, người phụ trách nói phòng họ không hề đặt mua toluene.
“Cô định bán nó à?” Tôi nhìn gương mặt quay nghiêng của Hiroe và hỏi. “Cô định bán số toluene đấy đúng không?”
Hiroe chậm rãi quay lại phía tôi. “Đúng thế.”
“Cho tụi xã hội đen à?”
Hiroe lắc đầu.
“Nếu bán cho tụi đó thì sẽ bị ép giá rất thấp. Tôi cũng không muốn có liên hệ gì với tụi đó cả. Chúng tôi định tự bán chúng. Chúng tôi sẽ san ra các chai nước uống tăng lực Akamamushi, rồi Naomi và bạn bè cô ấy sẽ bán chúng. Cô ấy biết rất rõ đường đi nước bước để xử lý.”
“Bán hết chỗ đó thì được bao nhiêu?”
Hiroe khẽ nghiêng đầu, “Chắc khoảng 1.200.000 yên. Tính theo mức giá 3.000 yên cho khoảng 100cc.”
Tôi lắc đầu. “Đắt hơn giá gốc mấy chục lần nhỉ?”
“Nhưng vẫn có người mua đấy.”
“Có vẻ thế.”
Tôi từng đọc trên báo rằng đối với những thiếu niên chơi chất tẩy thì toluene nguyên chất 100% được coi là một sản phẩm cực kỳ cao cấp.
“Này anh Kawashima.” Hiroe cất giọng nũng nịu. “Anh có thể trả chúng cho tôi không? Nếu anh trả lại, tôi sẽ cho phép anh làm mọi việc anh muốn.”
Không hiểu sao tôi cảm thấy lông trên người mình dựng đứng cả lên.
“Tôi không làm thế được. Tôi sẽ gửi trả hàng cho nhà cung cấp. Tôi sẽ nói phía chúng ta đặt mua nhầm.”
“Ồ, quả nhiên là không được.” Hiroe không hề tỏ ra thất vọng. “Thế anh có định tố cáo tôi với công ty không?”
“Tôi không thích mách chuyện.” Tôi nói. “Chỉ cần cô không bao giờ làm việc này nữa.”
Nghe xong, không hiểu nghĩ sao, Hiroe chợt bật cười.
“Có gì đáng cười ư?”
“Vì tôi chợt nhớ ra lời Naomi nói, rằng anh Kawashima là một người rất tốt bụng.”
Tôi không biết đáp lại ra sao, đành nghiêm mặt lại.
Sau khi cười một lúc, Hiroe nói, “Tháng sau, tôi sẽ nghỉ việc ở công ty này.”
“Nghỉ việc ư? Tại sao?”
“Vì công việc chán quá mà. Cũng chẳng thấy đàn ông tốt.”
“Cô có Kataoka rồi đấy thôi.” Tôi nói.
Hiroe phì cười. “Tôi chán anh chàng luộm thuộm, kẹt xỉ đó rồi. Thỉnh thoảng, tôi cũng muốn được tới khách sạn sang chảnh chứ.”
"...Chà.”
“Vậy câu chuyện của chúng ta kết thúc ở đây nhé.”
Hiroe khẽ đưa tay lên chào rồi bước xuống cầu thang.
Sau một lúc, tôi cũng bước theo. Về tới phòng làm việc, tôi thấy Kataoka đang đứng đợi ở bàn mình.
“Cô gái ông nói thế nào rồi?”
“À, tôi giải quyết cô ta ổn thỏa rồi.”
“Giải quyết ổn thỏa ư? Nghĩa là sao?”
“Thôi ông quên chuyện đó đi.”
“Ông bảo thế nhưng quên sao được. Mà ông sao vậy? Sắc mặt ông xấu quá. Ha ha, quả nhiên cô gái đó có liên quan tới ông phải không? Thế nên trông ông mới trăn trở đến thế. Nếu vậy hãy bàn bạc với tôi đây. Tôi hiểu phụ nữ kha khá đấy.” Kataoka ưỡn ngực nói.
“Ông hiểu phụ nữ á?”
“Ừ, đúng thế.” Kataoka quả quyết.
“Cũng phải.” Tôi gật đầu. “Ông có mắt nhìn phụ nữ đấy.”
Nói rồi tôi khẽ thở dài. ©Facebook Group: We Love Ebook, mời các bạn tham gia Nhóm để tải nhiều sách hơn nữa!