5
Mười một giờ sáng.
Tôi dừng xe trên đường, theo dõi căn chung cư của mình. Nói một cách chính xác, tôi đang canh chừng những người ra vào khu chung cư. Tôi đã gọi điện tới công ty báo nghỉ ngày hôm nay.
Nhất định tôi sẽ túm được cái đuôi của mấy người . Tôi chăm chú quan sát cửa ra vào.
Rác trong thùng đã trở thành manh mối gợi ý cho tôi.
Cô gái tự xưng Miyazawa Rieko kia nói tối hôm kia cô bị một anh chàng tán tỉnh và dẫn vào căn hộ của tôi. Cô ta nói mình đã ngủ cùng anh chàng đó.
Nhưng nếu như vậy, chắc chắn họ đã phải vứt rất nhiều mẩu khăn giấy vo tròn vào thùng rác. Chắc chắn hôm qua cô gái không đi đổ rác, bởi trong thùng rác vẫn còn lại đôi tất tôi bỏ lại sáng hôm qua.
Nghĩa là cô gái đã nói dối. Cô ta không được anh chàng nào dẫn vào đó cả, mà tự cô ta tới.
Nếu vậy, tại sao cô ta phải nói dối rằng đã được một người đàn ông dẫn vào?
Đó là vì cô ta muốn ở lại căn phòng của tôi. Thực tế, vì cô ta nói như vậy nên tôi không thể đuổi cô ta về.
Nhưng tại sao cô ta lại tới phòng tôi? Và tại sao cô ta phải tiếp tục ở lại đó?
Chắc chắn mục đích của cô ta không phải là tôi. Cô ta thậm chí không biết mặt tôi. Vả lại, tôi cũng không phải kẻ tưởng bở đến thế.
Nghĩa là, việc ở lại trong phòng tôi chính là mục đích của cô ta.
Tôi đoán là vì một món bưu phẩm. Không biết nội tình ra sao, nhưng có lẽ một món bưu phẩm quan trọng nào đó sẽ được gửi tới phòng tôi. Và cô ta đang đợi món bưu phẩm ấy.
Thùng nhận bưu phẩm ở chung cư này không được đặt trước của mỗi phòng mà được đặt tập trung ở gần lối vào của tầng một. Thư và bưu phẩm thông thường sẽ được bỏ vào thùng này. Nhưng tôi đoán thứ cô ta đang đợi là một món đồ chuyển phát nhanh hoặc một thư đảm bảo. Thế nên cô ta mới phải cất công đợi ở phòng tôi.
Khoảng mười một giờ hai mươi phút, nhân viên chuyển phát mà tôi ngóng đợi nãy giờ xuất hiện. Một người đàn ông đeo kính, thấp bé. Tôi chăm chú nhìn. Nhưng anh này hình như là nhân viên chuyển phát bưu phẩm thông thường, anh ta chỉ nhanh chóng nhét bưu phẩm vào các thùng nhận bưu phẩm cạnh cửa ra vào, không bỏ gì vào thùng đựng bưu phẩm của tôi cả.
Tôi thất vọng gục đầu lên bánh lái, chợt một chiếc xe dừng lại trước mắt tôi. Đó là chiếc xe tải hạng nhẹ. Một thanh niên xuống xe, mở cửa sau xe ra. Trong thùng xe chất đầy thùng các-tông.
Đó là hàng giao trực tiếp tới người nhận! Tôi nhóm người dậy.
Cậu thanh niên lấy ra hai thùng các tông thể tích khoảng 0,018m 3 rồi ôm bằng hai tay. Thùng có vẻ nặng, cậu ta đi lảo đảo. Dẫu vậy, cậu ta vẫn ôm hai thùng như thể bước vào bên trong tòa chung cư.
Tôi thò người qua cửa sổ xe, nhìn lên tầng hai của tòa nhà. Ngồi dưới đường, tôi vẫn thấy phần phía trên của cửa vào các căn hộ. Cửa căn hộ của tôi là cánh thứ hai từ bên trái.
Cánh cửa đó mở ra. Và chỉ hơi hé một chút. Sau đó, nó đóng lại, không lâu sau cậu nhân viên chuyển phát ra khỏi tòa chung cư.
Cô gái đó bước ra, gương mặt trang điểm đậm. Trên người cô ta chỉ có một chiếc túi xách nhỏ đeo từ vai xuống, cô ta không mang theo bưu kiện vừa được chuyển tới.
Cô ta đi tới một góc đường, rẽ vào đó rồi biến mất. Tôi ra khỏi xe.
Tôi đi vào tòa chung cư, đứng trước cửa căn hộ của mình rồi kéo thử cánh cửa. Cửa đã khóa. Thật kỳ lạ. Căn hộ này có hai chìa khóa, nhưng cả hai đều đang nằm trong tay tôi. Nếu vậy, cô ta đã khóa cửa bằng cách nào?
Vừa thắc mắc tôi vừa vặn khóa, mở cửa ra. Hai chiếc thùng các tông mà khi nãy cậu nhân viên chuyển phát vất vả mang lên đang được đặt bên trong căn phòng, ngay cạnh cửa vào.
Tôi ngồi xuống, đọc tờ phiếu dán trên thùng. Địa chỉ người nhận là địa chỉ phòng này, tên người nhận là một cái tên kỳ lạ: Thương hội Miyazawa. Và tên người gửi... là tên công ty tôi.