2
Ba ngày trước, Noboru gọi tới căn hộ của tôi, nói có cách để kiếm được một số tiền lớn. Noboru là nhân viên của quán mạt chược có cá cược, nằm chếch phía đối diện quán pachinko nơi tôi đang làm việc.
“Có điều chúng ta sẽ phải mạo hiểm đấy.” Noboru thấp giọng nói.
“Chúng ta sẽ làm gì?”
“Chuyện đó thì gặp trực tiếp rồi tao nói.”
Tôi nghe thấy tiếng cười lẫn trong câu nói từ đầu dây bên kia.
“Có những ai tham gia?”
“Hiện có tao và Takashi.”
Takashi thất nghiệp. Hiện gã đang ăn nhờ ở đậu trong căn hộ chung cư của một bà chị làm nghề tiếp viên câu lạc bộ đã cứng tuổi.
“Hừ... Mạo hiểm nghĩa là nếu bị bắt là xong đời hả?”
“Ừ, xong đời đấy.” Noboru đáp. “Sẽ không được hít thở bầu không khí tự do trong một thời gian tương đối dài. Nhưng những kẻ dưới đáy xã hội như chúng ta nếu muốn mở mày mở mặt thì phải ăn thua một phen mới được.”
Tôi lặng thinh không nói, Noboru tiếp tục, “Nếu mày có hứng thú thì tối nay sau khi làm việc xong hãy đến phòng tao.” Nói rồi gã ngắt máy.
Vừa làm việc, tôi vừa băn khoăn không biết nên làm sao. Nghe giọng Noboru thì có vẻ vụ lần này khác với mấy vụ kiếm chút tiền tiêu vặt trước đây. Chúng tôi từng nhiều lần đi lừa đảo hoặc trấn tiền của các học sinh hiền lành.
Cụm từ “kẻ dưới đáy xã hội” quấn lấy tâm trí tôi. Tôi nghĩ quả thực là như vậy. Tôi đã rớt khỏi vòng xã hội, từ hồi cấp ba. Và từ đó, tôi luôn ngụp lặn dưới tầng đáy của xã hội.
“Này Yutaka, mày dọn nhà vệ sinh chưa thế?”
Tôi vừa ngồi vào một góc quán hút điếu thuốc thì gã đần độn Niijima thình lình xuất hiện, dúi đầu tôi xuống. Gã được thuê làm chủ quán, cùng thân phận làm thuê nhưng rất hách dịch. Thấy tôi không đáp, gã nói:
Ánh mắt đó là sao? Mày có ý kiến gì à?” Nói rồi gã túm lấy cổ áo tôi.
“Không có gì.” Tôi cố nén cơn giận chỉ chực bùng nổ của mình, nhỏ giọng nói.
“Thế thì mau đi làm đi.”
Gã vừa buông tay, một khách nữ trung tuổi chợt tiến về phía chúng tôi.
“Anh ơi, tôi đã nhét tiền vào nhưng không thấy bi rơi ra.”
“Dạ? Ồ thế ạ? Xin lỗi quý khách. Vậy, quý khách đã thao tác trên máy nào thế ạ?”
Niijima thay đổi sắc mặt, vừa nhăn nhở cười vừa đi theo sau vị khách.
Tôi bất đắc dĩ đi về phía nhà vệ sinh. Tôi hít vào bầu không khí nồng mùi nước tiểu, vừa lấy cây gập gắp rác để xử lý những mẩu thuốc lá bị vứt vào bồn cầu lên vừa nghĩ:
“Đây không phải công việc một thanh niên hai mươi tuổi nên làm.”
Có một bà lão có rất nhiều tiền. Đó là câu mở đầu cho câu chuyện của Nobobu. Bà ta sống một mình, không giao thiệp nhiều với người dân xung quanh. Đã vậy, bà ta không gửi số tiền lớn đó vào ngân hàng mà lại giấu kĩ trong nhà mình.
“Nhiều người già thấy bất an nếu không cầm tiền trong tay. Dù làm như thế nguy hiểm hơn nhiều.”
Nói rồi Takashi cười hí hí. Chân chiếc răng vàng của gã bị mòn đi là vì mới gần đây gã vẫn còn chơi chất tẩy.
“Chúng ta sẽ canh lúc bà lão đi vắng à?” Tôi hỏi.
Noboru cau mày, “Ai lại làm công việc phiền phức đó. Vả lại tìm tiền cũng mệt. Chúng ta sẽ nhằm lúc bà ta ở nhà để tới. Hãy giả làm nhân viên kinh doanh. Chỉ cần vào được bên trong nhà thì tiền coi như nằm trong tay chúng ta rồi.”
“Muốn giả làm nhân viên kinh doanh thì phải ăn mặc cho giống. Phải có áo vest, cà vạt.” Takashi nói. “Hơn nữa chúng phải thật giản dị. Tao không có mấy thứ đó đâu.”
“Yutaka thì sao?” Noboru nhìn tôi.
“Tao có một bộ, nhưng trông thô kệch lắm.”
Đó là bộ vest mà tôi đã dốc hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình ra mua, với ý định xin việc ở một công ty bình thường. Đương nhiên không có nơi nào như thế thuê tôi cả.
“Thô kệch càng tốt. Vậy tao và Yutaka sẽ giả làm nhân viên kinh doanh để vào trong nhà. Takashi đứng ngoài canh chừng. Bữa trước mày bảo có thể mượn được xe hơi của bạn mày, phải không? Hãy đỗ cái xe đó gần nhà, rồi thông báo tình hình bên ngoài cho tụi tao.”
“Làm sao để thông báo được?”
“Tao có cái này hay lắm.”
Noboru lôi từ ngăn đựng đồ ra một chiếc hộp nhỏ. Gã mở nắp, bên trong có hai món đồ trông giống như cái đài.
“Máy thu phát vô tuyến à?”
“Đúng thế.”
Noboru nhếch mép cười. “Có một ông chú mở tiệm đồ điện chơi mạt chược bị thua, chú ta không có tiền nên trả bằng sản phẩm trong tiệm. Đây chính là món đồ ở tiệm chú ta.”
“Nghe có rõ không?”
Takashi cầm một chiếc lên, đi về phía cửa ra vào.
“Đương nhiên rồi.”
Noboru thao tác một chút trên chiếc còn lại, rồi nói “Hôm nay trời nắng đẹp.”
“Ha ha ha, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.”
“Khi nào chúng ta làm vụ này?” Tôi hỏi Noboru.
“Trước khi chúng ta thay đổi ý định.” Noboru đáp.
Về tới nhà, tôi liền tra địa chỉ của nhà bà lão trên bản đồ. Lúc đó, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nhà bà lão rất gần nhà “ông ta”, nhà của Nanba Katsuhisa.
Nhà của bà lão là một căn nhà mái cũ bằng gỗ. Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ tới thời nay vẫn còn sót lại một ngôi nhà như thế, nhưng khi quanh tôi, tôi phát hiện có rất nhiều ngôi nhà khác giống như vậy. Dù thế giới trở nên giàu có đến đâu thì vẫn còn đó những người nghèo khổ, chẳng bao giờ cả xã hội được sung túc.
Thấy chúng tôi đến nhà, bà lão tỏ ra cảnh giác. Nhưng bà không nghi ngờ việc chúng tôi là nhân viên kinh doanh. Chính vì tin rằng chúng tôi là nhân viên kinh doanh nên bà mới thủ thế như vậy.
“Tôi không có tiền dư đâu. Các anh về đi.”
Nghe chúng tôi nói có một sản phẩm giúp ích cho việc tiết kiệm tiền, bà lão vẫn chỉ xua tay như xua ruồi. Bà ta chỉ thò đầu ra khỏi cửa, không muốn cho chúng tôi vào bên trong. Căn nhà tồi tàn như vậy nhưng cửa vẫn móc dây xích. Lòng tôi lo lắng không biết có bị cư dân xung quanh nghi ngờ không.
Sau một hồi nài nỉ, Noboru nói, “Nếu vậy chúng cháu xin phép để lại tờ rơi và một món quà nhỏ trước khi rời đi ạ.”
Nét mặt bà lão hơi thay đổi. Có vẻ bà bị thu hút bởi quà tặng. Tôi nhanh chóng lôi một chiếc hộp rỗng được bọc bằng giấy màu của một trung tâm thương mại nổi tiếng từ trong cặp ra.
“Hừm... Nếu là miễn phí thì tôi nhận.”
Nói rồi bà lão đóng cửa lại, tháo dây xích rồi mở cửa ra. Đúng lúc đó, tôi nắm lấy tay nắm cửa, kéo ra thật mạnh. Bà lão kêu “Á” một tiếng, Noboru lấy tay bịt miệng bà rồi cứ thế đẩy vào trong nhà. Tôi cũng đi theo sau, vừa nhìn quanh vừa đóng cửa lại.
Giây phút đó, tim tôi nảy thót lên. Bởi tôi nhìn thấy một thứ gì như bóng người chuyển động ở cửa sổ tầng hai của nhà bên cạnh.
“Hình như ta bị người ở nhà đối diện trông thấy rồi.”
“Cái gì?”
Noboru méo xệch miệng, giao cho tôi xử lý bà lão rồi gọi cho Takashi. Tôi trói chân tay bà lão bằng băng dính, lấy dây bịt miệng bà lại.
“Nghe này, nếu bên ngoài có gì lạ, nhớ thông báo ngay cho tao đấy.”
Gọi cho Takashi xong, Noboru lôi con dao ra, vừa giơ mũi dao lên cho bà lão thấy vừa tháo dải bịt miệng cho bà. “Này bà lão, tiền bà để đâu?”
“Tôi không có tiền.” Bà lão lắc đầu.
“Đừng có giả vờ. Tôi biết bà có tiền. Bà đã chuyển hết khoản thừa kế từ ông chồng thành tiền mặt và đang giữ chúng bên mình. Nếu bà khai ra nhanh, bà sẽ được sống thêm một thời gian nữa đấy.”
Noboru đặt con dao lên gương mặt đầy nếp nhăn của bà lão.
“Các anh muốn giết thì cứ việc. Đằng nào tôi cũng không sống được lâu nữa.”
“Ồ, thế à. Nếu thế tôi sẽ cho bà toại nguyện. Sau khi xử lý bà xong, chúng tôi thong thả tìm tiền cũng được.”
Noboru chạm mũi dao vào cổ họng bà lão. Bà lão lập tức bật khóc.
“Tha cho tôi, tha cho tôi... Tiền nằm trong đêm... cái đệm trong tủ chứa đồ ấy...”
Noboru đưa mắt ra dấu cho tôi. Tôi mở cánh cửa tủ chứa đồ đã ngả sang màu nâu. Chiếc đệm bẩn bẩn, ẩm ẩm đó toát ra đầy mùi của bà lão.
Dưới cùng của tủ chứa đồ có một chiếc đệm ngồi sờ thấy lạ lạ. Tôi lôi nó ra, xé lớp bọc ngoài. Các cục tiền giấy lổn nhổn nằm bên trong. Noboru huýt sáo.
“Xin đừng lấy tất. Một nửa... xin hãy lấy một nửa thôi.”
“Lắm mồm.”
Lúc Noboru định lấy băng vải bịt mồm bà lão lại như cũ, có tiếng cuộc gọi tới máy thu phát. Sau đó, tôi nghe thấy giọng Takashi.
“Có cảnh sát tuần tra đang tới. Họ đang đi về phía tụi mày đấy.”
Tôi và Noboru nhìn nhau.
“Thôi chết. Phải ẩn đi thôi.”
Noboru vừa nói xong, bà lão đột nhiên hét lên, “Anh cảnh sát ơi! Cứu với!”
Giọng bà ta to đến mức không thể nghĩ rằng đó là giọng của một bà lão. Noboru định bịt miệng bà ta lại nhưng đã quá muộn. Có tiếng đập cửa nhà vọng đến.
“Chuồn thôi.”
Tôi mở cánh cửa sổ gần đó, nhảy ra ngoài. Noboru cũng ôm chiếc đệm chứa tiền chạy theo sau. Chúng tôi dốc sức chạy trên con ngõ nhỏ. Một lúc sau có tiếng người phía sau lưng. Tôi ngoảnh lại, thấy hai cảnh sát mặc đồng phục đang đuổi theo.
Tôi dùng hết sức bình sinh chạy tiếp.