← Quay lại trang sách

3

Đồng hồ chỉ chín giờ tối. Tôi bật ti vi. Thông tin đầu tiên mà người dẫn chương trình tin tức giới thiệu là bản tin nước ngoài.

“Chắc phải mấy hôm nữa họ mới đưa tin về các anh.” Nanba Katsuhisa nói nhỏ.

“Tôi biết.” Tôi gắt gỏng. “Đừng nói những lời thừa thãi.”

Nanba thở dài, nhắm mắt lại.

Tôi lôi bao thuốc lá ra. Còn đúng một điếu. Tôi châm lửa, hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn quanh phòng. Trên tường có treo những bức ảnh cũ đóng khung. Rất nhiều người đàn ông mặc đồng phục bóng chày đang nhìn về phía chúng tôi. Nhìn hình dáng đồng phục và độ ngả màu của tấm ảnh đen trắng, tôi cảm nhận được niên đại của nó.

“Ông cũng góp mặt trong bức ảnh đó chứ?”

Tôi hỏi, Nanba mở mắt.

“Không phải cậu bảo đừng nói những lời thừa thãi sao?”

“Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Tôi giơ dao lên lấp loáng. Nanba liếc nhìn tấm ảnh, trả lời ngắn gọn, “Đúng thế”

Tôi đi tới phía dưới bức ảnh, chậm rãi ngắm nó. Tôi lập tức tìm thấy Nanba. Cơ thể ông ta to lớn hơn bây giờ rất nhiều, đương nhiên mặt mũi cũng trẻ hơn, nhưng ánh mắt vẫn vẹn nguyên như hiện tại. Trên bộ đồng phục Nanba trẻ mặc có thêu số 5.

“Ông ở vị trí chốt gôn 3 à?”

"Ừ.”

“Ảnh này có vẻ không phải từ thời cấp ba nhỉ?”

“Ảnh đó là hồi đại học.”

Tôi nhổ nước bọt. “Thân phận ông hồi đó cao quý thật. Được đi học đại học, còn được chơi bóng chày nữa.”

“Đúng là tôi rất may mắn. Nhưng tôi cũng đã có những cố gắng nhất định.”

“Tất cả là nhờ may mắn thôi.” Tôi nói, trong giọng chất chứa sự thù hận và ghen tị. “Thế ông chơi bóng chày đến khi nào?”

“Tới giữa chừng đại học.”

“Tại sao?”

“Tôi bị chấn thương đầu gối. Không ném bóng được nữa. Tôi từng dự định trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, nhưng dự định đó đã không thành.”

“Ồ, phải thế chứ. Cuộc đời này không dễ dàng vậy đâu.”

“Hồi đó tôi cũng từng nghĩ vậy.” Nanba thấp giọng. Giọng nói bình lặng đến mức không thể nghĩ ông ta đang bị một tên trộm cầm dao uy hiếp, điều đó khiến tôi sững sờ.

“Bóng chày rốt cuộc cũng chỉ là một trò chơi. Mấy thứ như cuộc đời ra sao, ý nghĩa cuộc đời là gì,... đều là mấy thứ ngớ ngẩn. Ông bỏ bóng chày có khi lại tốt đấy.” Tôi nói tiếp.

Nanba im lặng một chút rồi mở miệng. “Anh nói phải, đúng là ngớ ngẩn thật. Nhưng dẫu thế nào tôi cũng không muốn rời xa bóng chày, vì thế sau đó...”

“Thôi.”

Tôi khua khua con dao, nhìn mặt ông ta. “Tôi không quan tâm sau đó ông ra sao. Những chuyện đó gọi là chuyện thừa thãi” đấy.”

Trước cơn giận bất chợt của tôi, Nanba tỏ ra bối rối nhiều hơn là sợ. Sau đó, tôi chợt thấy vai mình không còn chút sức nào.

“Đúng như anh nói.” Ông ta bổ sung. “Chuyện đó đúng là thừa thãi thật.”

Tôi hừ mũi, hướng mắt về phía ti vi. Chương trình đang phát bản tin về vụ ăn hối lộ của các chính trị gia.

“Cái lũ này, lúc nào cũng lặp lại những chuyện đồi bại.”

Nói rồi tôi cầm lấy cái điều khiển trên bàn, bấm chuyển kênh liên hồi. Kênh nào cũng toàn những chương trình với vẩn. Tôi chuyển về kênh tin tức ban đầu, thấy dòng chữ “Tên cướp tấn công nhà một người già ở thành phố XX đang chạy trốn” hiện ra bên dưới nữ phát thanh viên. Tôi chồm người về phía trước, tăng âm lượng ti vi lên.

“...Hai tên cướp giả dạng nhân viên kinh doanh đã cưỡng chế vào bên trong nhà bà Yamada. Hai tên này đã trói tay chân bà, đe dọa sẽ giết nếu không giao nộp tiền và đã cướp đi hai mươi triệu yên tiền mặt đặt trong tủ đựng đồ. Một người dân gần đó phát hiện tình huống lạ đã báo cảnh sát. Cảnh sát đã nhanh chóng xuất hiện và đuổi theo, mấy phút sau đã tóm được một trong hai tên cướp. Kẻ bị bắt là nghi phạm Nakamichi Noboru hai mươi mốt tuổi, nhân viên quán mạt chược, sống ở thành phố YY. Số tiền cướp được đều nằm trong tay nghi phạm Nakamichi. Ngoài ra, chúng tôi cũng tìm thấy một thanh niên trẻ đáng ngờ gần hiện trường. Thanh niên này mang một chiếc máy thu phát có cùng hình dạng với chiếc máy bị bỏ lại tại hiện trường, cảnh sát cho rằng anh ta là đồng bọn của lũ cướp, hiện cảnh sát đang lấy lời khai từ các nghi phạm.”

Quả nhiên Noboru đã bị bắt. Takashi cũng vậy. Sớm muộn gì cũng tới lượt mình thôi - tôi thầm nghĩ. Noboru nói để bò lên bên trên, chúng tôi phải băng qua một vài cây cầu nguy hiểm, nhưng với những kẻ dưới đáy xã hội như chúng tôi, có vẻ việc trộm cướp vẫn chưa đủ để đáp ứng được việc đó.

Giọng phát thanh viên tiếp tục. “Theo lời khai của nghi phạm Nakamichi, tên cướp đang chạy trốn là Serizawa Yutaka hai mươi tuổi, nhân viên quán pachinko tại thành phố YY. Cảnh sát cho rằng nghi phạm Serizawa hiện vẫn đang ở thành phố XX...”

Tôi tắt ti vi.

Khi không gian trở nên tĩnh lặng, lần này là bầu không khí nặng nề. Tiếng âm âm của bóng đèn huỳnh quang bỗng trở nên rõ hơn. Tôi lấy sữa trong tủ lạnh, không đổ sữa ra cốc mà tu luôn tại bịch. Tôi lấy mu bàn tay lau những giọt sữa thừa chảy ra khóe miệng, rồi thở một hơi dài.

Ngoảnh lại, tôi thấy Nanba đang nhìn mình.

“Sao vậy?” Tôi hỏi. “Mặt tôi có dính gì à?”

“Anh là Serizawa ư?”

“Đúng rồi đấy. Thế thì sao?”

“Không có gì.”

Nanba lắc đầu, mắt cúi xuống nhìn mặt bàn. Nhưng sau một lúc, ông ta ngẩng mặt lên như để dò ý tôi, khi chạm mắt tôi ông ta lại vội vã nhìn đi hướng khác.

Tôi nghĩ, hay là ông ta nhận ra rồi? Nhưng rồi tôi lập tức bác bỏ ý nghĩ ấy. Ông ta chắc chắn không còn nhớ tôi. Đối với ông ta, lần đó chỉ là một phán quyết trong hàng ngàn, hàng vạn phán quyết khác mà thôi.