VỤ ÁN CẮT CỔ TAY MỞ ĐẦU
Đang xếp đồ chuẩn bị về nhà trong lớp học đã vãn người sau tiết cuối thì tôi cảm thấy có ai đó đứng phía sau mình. Tôi quay lại và nhìn thấy Morino.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu trước khi về.”
Nàng mở lời. Nguyên hôm nay tôi chưa nói gì với Morino cả nên đã gần hai tư tiếng rồi tôi mới lại nghe thấy giọng nàng.
“Hôm qua tớ đã mướn một cuốn phim kỳ lạ ở tiệm thuê băng…”
Có vẻ Morino rất nôn nóng muốn kể về cuốn phim với ai đó. Nhưng trong lớp này nàng lại chỉ nói chuyện với mỗi mình tôi. Và nàng chỉ có thể chờ đến lúc tôi ở một mình, không tán gẫu với lũ bạn cùng lớp khác. Nên hôm nay đến tận khi chuẩn bị ra về Morino mới có thể kể chuyện đó với tôi.
Một đám con gái ở góc lớp để ý thấy tôi và Morino nói chuyện với nhau. Tôi biết họ đang thì thầm về chúng tôi. Lúc đầu có người đoán rằng chúng tôi đang hẹn hò, nhưng vẻ mặt lầm lì chẳng lấy gì làm thân mật của hai đứa khi trò chuyện khiến họ khó mà đoán nổi tôi và Morino đã thân thiết đến mức nào. Dù gì trong mắt những người xung quanh việc Morino nói chuyện cùng ai đó quả là hiếm có. Kể từ lúc nhập học trường cấp ba này Morino gần như không nói năng gì với ai. Thường thì nàng thích sống giống một con tàu ngầm chìm xuống đáy biển, kiểu như trong lớp thì thu mình lại, sau khi tan học thì lặng lẽ biến mất tăm. Trừ đồng phục mùa hè ra nàng luôn mặc đồ đen. Từ mái tóc dài cho đến gót giày nàng đều tuyền một màu đen. Có lẽ nàng ghét ánh sáng, cố hết sức hòa vào bóng tối.
Tôi đã có lần hỏi về lý do chọn trường này của nàng.
“Tớ chọn trường này vì đồng phục đen không hề sặc sỡ. Mà nghe cậu nói ‘lý do chọn trường’ tớ lại nghĩ đến từ này.”
Nàng lấy phấn trắng viết lên bảng đen từ Động cơ chết[1] Lúc đó tôi nhìn thấy cánh tay thon nhỏ của nàng lộ ra khỏi tay áo đồng phục. Làn da nàng trắng nhợt như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng.
Vì nàng khá xinh nên nghe đồn trước kia đã từng có người cưa cẩm, nhưng gần đây xảy ra một chuyện khiến cho tình hình thay đổi. Một giáo viên trong trường định sàm sỡ nàng. Morino lạnh lùng cầm bình xịt hơi cay phun vào thầy giáo và nhấc cái ghế gần đó đánh ông ta. Tôi đã bí mật theo dõi cảnh đó, và kể từ đó không còn thằng con trai nào có ý định tán tỉnh nàng nữa.
Vụ việc tôi sắp kể sau đây không phải là duyên cớ khiến tôi và Morino quen nhau, nhưng mỗi khi nhìn thấy cánh tay trắng nhợt của nàng tôi lại nhớ tới nó.
Đầu mùa xuân năm nay có một vụ án cắt cổ tay hàng loạt ngày nào cũng được đưa tin rầm rộ. Không ai biết, nhưng tôi đã bị cuốn vào vụ án đó.
Đó là hồi cuối tháng Năm, khi tôi vẫn chưa nói chuyện với Morino…
1.Shinohara nhìn bàn tay mình và suy nghĩ. “Bàn tay” đương nhiên là bộ phận nằm ở cuối chi trước của các loài động vật có xương sống. Bàn tay của y đã tiến hóa để cầm nắm các vật dụng, thực hiện những công việc như gõ bàn phím máy tính bằng năm ngón hay nghiêng cốc cà phê. Có thể nói đôi bàn tay là tất cả của một con người. Vì thế nên mới sinh ra thuật xem chỉ tay. Thuật xem chỉ tay dựa vào việc quan sát hình dạng các nếp gấp trong lòng bàn tay để đoán biết tính cách và số phận. Nói cách khác bàn tay chính là tấm gương phản ánh quá khứ và tương lai của một con người.
Từ khi còn nhỏ Shinohara đã thích bàn tay rồi. Y không nhịn được chú ý đến tay người khác, mỗi khi được bố mẹ dẫn ra ngoài chơi thì thứ đọng lại trong mắt cậu bé Shinohara không phải là dòng người đông nghịt trên phố mà là tập hợp vô số bàn tay. Kể cả khi bắt đầu vào tiểu học, đối với y những kẻ đang đi lại xung quanh mình không phải là bạn học mà chỉ là những sinh vật có hai bàn tay thõng xuống thôi.
Ngoài bàn tay ra thì những bộ phận khác đều không thể hiện bản chất của con người. Ví như vẻ mặt hay lời nói phát ra từ miệng, với Shinohara đều không hề có vẻ chân thật. Ngược lại, đôi bàn tay có bản tính chân thật khó mà thay đổi. Mu bàn tay nổi đầy gân. Năm ngón tay duỗi dài. Móng ở đầu những ngón tay, và phần viền móng màu trắng hình bán nguyệt. Vân tay là một bộ phận quan trọng đặc trưng cho từng cá nhân.
Hồi những năm đầu tiểu học Shinohara đã lén lút dùng kéo cắt cổ tay những con búp bê đồ chơi mà chị gái vứt đi. Đống bàn tay búp bê nhỏ xíu nằm lăn lóc trên lòng bàn tay Shinohara. Y nhét vào túi rồi vứt những con búp bê cụt bàn tay đi. Sau đó mỗi khi có thời gian rảnh, Shinohara lại dùng ngón cái vuốt ve mấy bàn tay tí hon và cứng ngắc đó. Những phần lồi lõm bé xíu đó trò chuyện với Shinohara dịu dàng, dứt khoát và trọn vẹn hơn cả những lời của mẹ hay cô giáo.
Shinohara cũng dùng cả kéo tỉa cây để cắt bàn chân trước chó hay mèo. Dùng kéo tỉa cây để cắt những cổ chân nhỏ thực ra rất tiện. Shinohara rất thích chó mèo. Cái đệm thịt hình cầu là bộ phận không có trên tay con người, mang hình dáng rất buồn cười. Khi ấn vào nó thì móng sẽ ló ra thụt vào, trên bề mặt còn có lông mọc nữa. Tuy tay chó mèo không thể cầm nắm như con người nhưng tiến hóa kiểu đó rất thú vị.
Shinohara hoàn toàn hiểu rằng lối suy nghĩ bàn tay là tất cả của con người thường không được chấp nhận. Khi quan sát những người xung quanh, y nhận ra thế giới này bị chi phối bởi những ngôn từ sáo rỗng do đầu và miệng tạo ra. Khi lớn lên và đi làm, Shinohara lại càng buộc phải giấu đi suy nghĩ đó.
Nhưng trong vài khoảnh khắc bất chợt, y lại nghĩ về bàn tay. Việc thêm vào năm ngón tay chỉ có thể là thiết kế do thần linh sáng tạo ra. Ý nghĩ đó cứ quay cuồng trong đầu y.
Mùa xuân năm nay, lần đầu tiên y thử cắt cổ tay người, Đó là tay một em bé. Y phát hiện ra em đang ngồi trên xe đẩy và trong một khoảnh khắc người mẹ không ở cạnh, y đã dùng kéo tỉa cây cắt cổ tay em.
Bàn tay nhỏ của em bé nóng hổi, bầu bĩnh. Khi bị cắt tay, em bé đang ngủ khóc thét lên, bàn tay bị Shinohara nắm chặt lạnh dần. Shinohara nhét bàn tay em bé vào túi áo, đem về cất trong tủ lạnh.
Y không thỏa mãn với bàn tay em bé. Y còn đánh bất tỉnh rồi cắt cổ tay những học sinh tiểu học trong bóng tối. Y cắt cổ tay cả học sinh trung học và người đã đi làm. Tay người lớn quá to không thể cắt bằng kéo tỉa nhưng nếu dùng cưa thì vết cắt sẽ rất nham nhở, khiếu thẩm mỹ của Shinohara không cho phép y làm như thế. Dùng rìu thì mang vác rất bất tiện nên cuối cùng y chọn dùng dao chặt thịt. Chỉ cần chặt dứt khoát thì y có thể cắt gọn gàng tới tận xương phần cổ tay những người đã bị đánh bất tỉnh.
Y chưa làm chết ai. Tuy Shinohara thích bàn tay nhưng y không có ý muốn giết người. Ngoài tay ra những bộ phận khác sống hay chết không quan trọng với y. Miễn là không bị lộ mặt, y sẽ mặc kệ những nạn nhân bất tỉnh rồi bỏ đi.
Theo thông báo trên truyền hình và báo chí thì không có bất kỳ nạn nhân nào được đưa tới bệnh viện nhìn thấy mặt thủ phạm. Shinohara thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù y đã cẩn trọng hành động trong bóng tối nhưng đương nhiên vẫn lo sẽ bị bắt.
Y vốn đã thích bàn tay nhưng việc cắt cổ tay người khác cũng rất vui. Khoảnh khắc bàn tay lìa khỏi những bộ phận khác, cảm giác tự do truyền khắp cơ thể y. Đối với y, việc giải phóng bàn tay khỏi những giá trị quan méo mó chi phối thế giới là một hành động anh hùng.
Y cũng cắt bàn tay những con búp bê nhỏ nhắn ở chỗ làm. Đó là loại búp bê vải nhồi bông to bằng bàn tay người. Vì quá nhỏ nên chúng không được tạo hình chi tiết. Chúng không có ngón tay mà chỉ có một phần tròn tròn ở đầu cánh tay. Thế nhưng dù gì đó vẫn là bàn tay. Những bàn tay không ngón tiến hóa nhờ việc chế tạo búp bê. Chỉ cần dùng kéo cắt chúng thôi, cảm giác căng thẳng giữa bản thân y và thế giới sẽ tan biến.
Y cất tất cả những bàn tay mình đã cắt trong tủ lạnh. Tay búp bê vải hay chân trước của chó mèo cũng không ngoại lệ. Y không bỏ cái nào đi cả.
Ngôi nhà Shinohara đang sống một mình bỗng trở nên sinh động. Chỉ cần y mở tủ lạnh ra là đã có sẵn những bàn tay được xếp ngay ngắn. Chỉ cần chạm vào, Shinohara có thể biết được trải nghiệm trong quá khứ và điều đang chờ đón trong tương lai người sở hữu bàn tay đó. Những cảm xúc đó trở thành ngôn ngữ kể chuyện với Shinohara, những bàn tay giãi bày tâm sự với y về tình cảm mà bố mẹ dành cho hay nỗi buồn đau thế gian mang tới.
Truyền hình và báo chí hôm nào cũng đưa tin về hành vi phạm tội của Shinohara. Không biết từ bao giờ họ đã gọi đây là “Vụ án cắt cổ tay”. Dĩ nhiên với Shinohara thì tên gì cũng được.
Có điều, việc bị căm ghét như một tên tội phạm làm y khó chịu. Y không muốn họ áp đặt giá trị quan của họ lên y. Y vừa xem tin tức trên tivi vừa kể lể nỗi bất mãn đó với tay của một đứa bé. Một bàn tay trẻ con đang nắm được y lấy ra từ tủ lạnh.
“Thật vậy, đúng như ông nói.” Những phần mấp mô và đàn hồi trên bàn tay đứa bé đã nói với Shinohara như thế khi cọ xát với lòng bàn tay y. Những bất an và giận dữ trong lòng y tan biến dần, y cảm nhận được một luồng dũng khí từ sâu trong lồng ngực.
2.“Vào giờ nghỉ trưa tôi sẽ dọn dẹp rất nhiều thứ trong phòng dụng cụ hóa học nên em nào rảnh hãy đến giúp nhé!”
Thầy dạy Hóa đã nói như thế trong tiết học buổi sáng. Bản thân thầy có vẻ không hy vọng gì học sinh đến giúp, hầu hết bọn trong lớp cũng bỏ ngoài tai lời thầy. Vậy nên khi thấy tôi tới phòng dụng cụ hóa học vào giờ nghỉ trưa, thầy tỏ ra hết sức ngạc nhiên.
Bên ngoài cửa sổ trời trong xanh, ánh nắng mùa xuân ấm áp đang chiếu rọi. Ngược lại, phòng dụng cụ hóa học tối tăm và hơi lạnh lẽo. Tôi có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng cười đùa vui vẻ của những học sinh đang chơi bên ngoài vọng vào từ xa.
Phòng dụng cụ hóa học khá chật, đầy những kệ bày hóa chất, mô hình cấu tạo phân tử và nội tạng ngâm trong foóc môn. Trên bàn gỗ cạnh cửa sổ có một đống sách khoa học, tài liệu về thực vật và vũ trụ. Còn có một dàn máy tính cũ và một cái máy in khuất sau những chồng sách ở bàn bên cạnh. Ánh sáng lọt qua tấm mành hình kẻ sọc, soi rõ những hạt bụi trôi lững lờ trong không khí.
“Này, trước tiên em mang giúp tôi thùng rác trong phòng này đến phòng học Hóa nhé.”
Thầy dạy Hóa chỉ tay vào cái thùng rác bằng nhựa màu xanh đầy những cục giấy bị vo tròn. Tôi gật đầu rồi mang nó đến phòng học Hóa.
“Ai lại đi lãng phí giờ nghỉ trưa như thế?”
Nghe thầy dạy Hóa tìm người giúp, một đứa bạn ngồi gần nói nhỏ với tôi. Tôi quên mình đã trả lời nó thế nào rồi. Nhưng vì nó cười phá lên nên chắc tôi đã nói gì đó hay ho lắm.
Hòa hợp với đám bạn vui vẻ trong lớp rất dễ. Chỉ cần xem phim truyền hình và các chương trình giải trí rồi biết cách hưởng ứng hợp lý và nặn ra nụ cười thì về cơ bản có thể chơi với chúng nó rồi. Nhờ thế nên tôi được coi là một cậu học sinh trung học vui vẻ và tránh được nhiều chuyện rắc rối.
Nói đến rắc rối thì, theo những gì tôi nhớ về hồi còn học mẫu giáo, tôi bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải tô màu đen lên mặt búp bê và chặt hết tứ chi của chúng, thế rồi tôi làm thật khiến mọi người đều lo lắng. Tôi còn nhớ lúc ấy mẹ và các cô trong trường mẫu giáo đã nhìn tôi đầy lo âu.
Tôi giỏi nói dối từ đó. Ví dụ như khi dùng bút chì để vẽ tranh, từ trước tới giờ tôi chỉ dùng bút màu đen đến ngắn cả đi, nhưng tôi cố tình làm cho các bút màu khác cũng ngắn đi một đoạn tương đương. Tôi không nhớ mình đã vẽ ra những hình ảnh mơ mộng gì nhưng chắc là cầu vồng hoặc hoa hoét gì đó. Làm thế thì người lớn sẽ thấy an tâm.
Nhờ hiểu những giá trị quan mà người đời ưa chuộng rồi ghi nhớ và làm theo, tôi có thể sống như một người bình thường. Bao gồm cả hào hứng tham gia những cuộc tán gẫu mà tôi chẳng hề hứng thú với lũ bạn cùng lớp.
Tôi không nói với đứa bạn nào về việc đến giúp dọn dẹp phòng dụng cụ hóa học, bởi vì trong lớp tôi không phải kiểu người sẽ làm mấy việc như thế. Tôi muốn tránh tạo ra hình ảnh một kẻ tốt bụng ưa giúp đỡ người khác. Vả lại, tôi cũng không vô tư giúp dọn dẹp phòng dụng cụ hóa học mà có động cơ khác.
Nghe đồn thầy dạy Hóa lớp tôi soạn đề kiểm tra tại phòng này. Do đó nhiều khả năng thầy sẽ ném giấy nháp vào thùng rác. Tôi nghĩ mình có cơ hội nhặt được chúng khi dọn dẹp. Hồi lớp Mười tôi đã từng vài lần dọn dẹp phòng dụng cụ hóa học với thầy nên nắm được quy trình.
Đầu tiên tôi sẽ mang thùng rác trong phòng dụng cụ sang phòng học Hóa bên cạnh. Sau đó tôi sắp xếp lại phòng dụng cụ rồi cùng thầy giáo đi đổ rác. Trong lúc sắp xếp sẽ có thêm rác nên lúc đi đổ cần phải có hai người, năm ngoái là như thế.
Ở điểm này phát sinh một vấn đề. Cứ như thế thì tôi không thể có thời gian thoải mái lục lọi thùng rác được nên tôi cần có một kế hoạch. Trước khi bắt đầu, tôi đã mượn thùng rác từ một phòng khác rồi giấu trong phòng học Hóa. Sau đó tôi tới phòng dụng cụ giúp thầy giáo dọn dẹp.
Nếu giống năm ngoái thì thầy sẽ nhờ tôi chuyển thùng rác từ phòng dụng cụ sang phòng học. Nếu không tôi sẽ chờ cơ hội mang sang bên đó.
Thùng rác trong trường đều cùng một loại nên thùng rác trong phòng dụng cụ cũng như các phòng khác đều làm bằng nhựa màu xanh. Vậy nên thầy giáo sẽ không thể nhận ra tôi đã bí mật đánh tráo thùng rác trong phòng dụng cụ bằng thùng rác đi mượn và giấu trong phòng học.
Trong lúc giúp thầy dọn dẹp tôi sẽ giấu cái thùng rác có thể chứa những tờ nháp đề thi dưới gầm bàn phòng học. Còn cái thùng mà tôi cùng thầy giáo mang đến lò đốt là cái tôi lấy từ một phòng học khác. Sau khi vứt rác xong tôi sẽ được cho nghỉ và có thể thong thả tìm kiếm trong chỗ giấy nháp từ cái thùng rác giấu trong phòng học.
Trước khi tới phòng dụng cụ tôi đã tự tiện mượn cái thùng rác từ phòng học bên cạnh rồi giấu dưới gầm bàn phòng học Hóa. Xong xuôi, giống như năm ngoái thầy giáo lại sai tôi đem thùng rác sang phòng học Hóa. Mọi việc tiến triển rất thuận lợi. Để không bị lộ kế hoạch, tôi bình tĩnh làm theo lời thầy một cách tự nhiên, đem thùng rác sang phòng học. Có một cánh cửa nối giữa hai phòng nên không cần ra ngoài hành lang.
Nhưng tại đó đã phát sinh sự việc nằm ngoài kế hoạch. Căn phòng mới nãy còn vắng tanh giờ lại có người. Người này ngồi đọc sách lặng lẽ bên cái bàn dành cho sáu người ở góc phòng. Một nữ sinh tóc dài, trông như một cái bóng đang ngồi trong góc phòng mờ tối. Tôi nhận ra đó là bạn cùng lớp mới của mình từ mùa xuân năm nay, Morino.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua tôi vừa bước ra từ cánh cửa thông với phòng dụng cụ. Ánh nhìn vượt qua khoảng cách gần như tương đương với đường chéo ở phòng học. Sau đó nàng tiếp tục cúi xuống đọc quyển sách đang mở trên bàn, vẻ không quan tâm.
Ban đầu tôi tưởng nàng cũng đến giúp dọn dẹp nhưng không phải. Tôi đoán nàng sẽ không cản trở kế hoạch của mình.
Tôi chưa từng nói chuyện với Morino nhưng đôi khi vẫn chú ý tới sự tồn tại đặc biệt của nàng. Nàng không phải một học sinh nổi bật nhưng chính sự không nổi bật đó lại gây chú ý. Trong lớp có những đứa hoạt bát và mang sức hút tựa như tỏa sáng vậy. Morino thì ngoan cố tồn tại theo hướng hoàn toàn ngược lại. Khi có bạn học vui vẻ bắt chuyện, nàng lạnh lùng lờ đi. Dường như nàng luôn cô độc và yêu sự cô độc đó của mình.
Tôi mặc kệ nàng ngồi đọc sách ở góc phòng và tráo cái thùng rác đã giấu sẵn với cái thùng rác đang ôm trên tay. Sau đó tôi giấu thùng rác ở phòng dụng cụ xuống gầm bàn. Morino dường như không để ý tới hành động của tôi.
Tôi để mặc cái thùng rác và Morino trong phòng học rồi quay về phòng dụng cụ như không có chuyện gì xảy ra.
“Có một cô bé ở đó đúng không? Hầu như trưa nào em ấy cũng đến phòng học.”
Thầy dạy Hóa nói. Phòng học Hóa khá tối và là một nơi đặc biệt yên tĩnh trong trường này. Tôi hiểu vì sao nàng đến đây. Phòng học Hóa hoàn toàn không giống với những phòng học bình thường khác. Ở đó tĩnh lặng như thể thời gian đã ngừng lại và bóng tối không đời hỏi sức sống, nồng nặc mùi tanh giống như đang quan sát sự sinh tử của sinh vật sống, tôi nghĩ đó là một nơi khá thoải mái.
Tôi làm y theo chỉ đạo của thầy giáo, hạ những thùng các tông từ trên nóc kệ xuống và nhìn xem trong đó có chai hóa chất nào không. Thầy giáo cầm bình xịt khí nén phun vào bàn phím máy tính để thổi bụi trong các kẽ phím ra. Tính thầy ấy có vẻ ngăn nắp.
Rốt cuộc, từ đầu tới cuối tôi bận túi bụi bên cạnh thầy nên không có thời gian lục lọi cái thùng rác. Sau khi sắp xếp xong phòng dụng cụ tôi cùng thầy giáo mang một đống rác lớn ra khỏi phòng học Hóa.
“Dạo này ít người để tóc đen dài không nhuộm như cô bé ấy nhỉ?”
Thầy giáo quay lại nhìn Morino trong phòng học và nói. Tóc của nàng rất đẹp. “Tóc em gái em cũng như thế đấy!” tôi đáp lời.
Bàn tay thon và trắng nhợt của Morino đang lật từng trang sách. Trong phòng học tối mờ, dường như nàng đang tỏa sáng dìu dịu, sắc trắng ấy rực lên trong mắt tôi.
Sau khi mang rác đến lò đốt, tôi chào thầy rồi vội vàng quay lại phòng học Hóa. Chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu tiết học buổi chiều.
Khi tôi vào phòng thì Morino đã không còn ở đó. Có lẽ nàng đã trở về lớp. Như thế càng tiện cho tôi hành động.
Tôi lôi cái thùng rác để dưới gầm bàn ra, kiểm tra cho chắc không có ai tới rồi bắt đầu lục lọi bên trong. Nhưng tiếc rằng thứ tôi muốn tìm không có trong đó. Thay vào đó tôi tìm thấy một thứ khác được bọc bằng giấy rất kỹ ở sâu trong thùng rác. Tôi mở ra kiểm tra, đó là một con búp bê đã bị cắt đi phần đầu cánh tay.
Con búp bê bằng vải nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay. Bàn chân vẫn còn nguyên. Nhìn vào cấu tạo của nó có thể đoán được bàn tay bị cắt không có những bộ phận chi hệt như ngón tay. Đó là một con búp bê được làm khá đơn giản.
Tuy nhiên con búp bê bị mất bàn tay này làm tôi nhớ tới một vụ án. Gần đây truyền hình thường đưa tin về “Vụ án cắt cổ tay”. Nhiều người đang đi trên đường bất kể nam nữ già trẻ đã bị tấn công từ phía sau đến bất tỉnh rồi bị cắt cổ tay. Ngoài ra người ta cũng phát hiện những con chó con mèo bị cắt mất bàn chân trước nên có ý kiến cho rằng thủ phạm là cùng một người. Tất cả các vụ việc đều diễn ra tại một địa điểm không xa đây.
Thầy dạy Hóa… thầy Shinohara đã biến con búp bê thành ra như thế ư? Tại sao vậy? Chỉ để chơi đùa thôi sao?
Tôi nghĩ có khả năng chính thầy ấy là thủ phạm trong “Vụ án cắt cổ tay”. Nếu chỉ vì tìm thấy con búp bê bị cắt tay mà kết luận như thế thì có hơi vội vàng. Tuy nhiên thủ phạm chắc chắn đang tồn tại ở đâu đó trên thế gian này nên vẫn có xác suất hắn ở ngay gần tôi. Khi nghĩ về lý do thầy giáo cắt tay con búp bê, tôi không thể phủ nhận hoàn toàn chuyện đấy có thể chỉ là do sở thích của thầy ấy thôi.
Kể từ khi tìm thấy con búp bê mất bàn tay, ngày nào trong lớp tôi cũng nghĩ về “Vụ án cắt cổ tay”. Thậm chí tôi hầu như không nhận ra sắp phải thi giữa kỳ. Trong số những vụ án gần đây, vụ án kỳ quái này đặc biệt cuốn hút tôi. Tôi cảm thấy rất hứng thú khi nghĩ tới việc thủ phạm có những ám ảnh ghê tởm về bàn tay như thế.
Tôi đã nghĩ thế này.
Có người khác cùng một loại với tôi.
Tất nhiên xét về tiểu tiết thì tôi và hắn khác nhau. Nhưng không biết vì sao tôi lại có cảm giác thân thiết với thủ phạm của vụ án kỳ quái đó.
Vào giờ nghỉ tôi hay đi về phía phòng học Hóa nhằm đi ngang qua thầy Shinohara. Thầy nhớ tôi nên lần nào gặp cũng giơ tay chào. Thầy còn trẻ, tóc ngắn và gầy gò. Trong lớp rất nhiều lần tôi thầm hỏi không biết thầy có thật là hung thủ “Vụ án cắt cổ tay” không.
Tôi từng bắt gặp thầy Shinohara và Morino đứng nói chuyện với nhau ở trước cửa phòng học Hóa. Thầy Shinohara nhìn quyển sách mà Morino đang ôm trên tay và nói mình có phần tiếp theo. Đó là một quyển sách phi hư cấu về những người thiểu năng trí tuệ. Morino trả lời: “Vậy sao ạ?” với vẻ vô cảm thường lệ.
Trong lớp tôi vẫn luôn vờ vĩnh đủ điều. Sống như một nam sinh trung học tầm thường không nổi bật là việc đơn giản. Nhưng tôi thấy mệt mỏi khi “Vụ án cát cổ tay” được đưa tin liên tục đã chiếm hết suy nghĩ trong đầu rồi mà tôi còn phải giả vờ học theo lối nói chuyện thịnh hành gần đây, rồi lảm nhảm về mấy nghệ sĩ với bọn bạn xung quanh. Đôi khi tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
Theo lời thầy Shinohara, Morino thường xuyên lui tới phòng học Hóa. Vào giờ nghỉ trưa, hễ thầy liếc qua phòng học là lại thấy nàng đang ngồi một mình trong không gian tĩnh lặng.
Morino luôn làm mọi chuyện một mình. Không phải nàng bị bắt nạt mà ngược lại, nàng có thái độ xa lánh mọi người xung quanh và chỉ ngồi im tại chỗ. Nàng không cần nói nhưng cũng tạo ra cảm giác là người có sở thích và hứng thú khác với mọi người.
“Cái con bé Morino ấy, hồi học cấp hai nó từng định tự sát đấy.” Có người đã nói như vậy. Tôi nhớ tới chuyện đó và nhìn cánh tay trắng nhợt của nàng. Tôi không biết tại sao nàng lại định tự sát, nhưng chắc hẳn đối với nàng thế giới này là một nơi rất khó sinh tồn.
Tôi nghĩ nếu như mình dừng diễn kịch thì có lẽ sẽ trở thành một người giống như nàng bây giờ. Khi những người xung quanh biết tôi là một kẻ vô cảm cùng cực và thiếu lòng nhân ái, không biết cuộc sống của tôi sẽ khốn khổ đến thế nào. Nếu so sánh tôi bây giờ với tình huống lúc đó thì hẳn cũng chẳng có gì thay đổi cả, tôi vẫn sẽ cô độc thế thôi.
Ba ngày sau khi phát hiện ra con búp bê, tôi quyết định thực hiện một kế hoạch.
3.Nhà thầy Shinohara nằm ở một khu dân cư yên tĩnh. Đó là một ngôi nhà hai tầng bình thường, tường màu trắng nhạt nhuộm vàng trong ánh hoàng hôn. Xung quanh vắng vẻ, âm thanh của máy bay đang bay tít trên cao vang khe khẽ qua những dãy nhà tĩnh mịch.
Thầy Shinohara là chủ nhiệm một lớp thuộc khối Mười một. Qua đứa bạn ở lớp đó, tôi biết được địa chỉ và chuyện thầy sống một mình.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Hôm nay là thứ Năm, tầm giờ này các thầy cô giáo đang họp tại phòng giáo viên nên chắc chắn thầy sẽ không từ trường về nhà ngay được.
Tôi kiểm tra xung quanh không có ai rồi mở cửa đi vòng ra sau nhà. Có một khu vườn nhỏ và giá phơi quần áo. Chỉ thế thôi. Khu vườn ảm đạm chẳng có thứ gì. Không cả cỏ dại lẫn côn trùng mà chỉ là một khoảng đất bằng trống trơn. Sau nhà có một cửa sổ lớn nhìn ra phía vườn. Vì cửa sổ khóa trong nên tôi quấn khăn vào tay rồi đập vỡ kính. Tôi dỏng tai nghe, đảm bảo không có người hàng xóm nào tới rồi mở khóa, tháo giày và chui vào nhà.
Thủ phạm của vụ án cắt cổ tay đã cắt cổ tay người khác rồi mang bàn tay đi. Sau đó không ai biết hắn đã làm gì với bàn tay của các nạn nhân. Có người đoán hắn ngắm cho vui, cũng có người đoán hắn đã ăn những bàn tay đó. Sự thật như thế nào không ai biết. Tuy nhiên dù trường hợp nào thì cũng nhiều khả năng chứng cớ vẫn còn nằm trong nhà thủ phạm. Mục đích của tôi khi đến lục lọi nhà thầy Shinohara là thế.
Cửa sổ tôi vừa đập là phòng khách. Chỗ kính bị vỡ văng tung tóe xuống sàn căn phòng kiểu Tây. Tôi phải bước đi rón rén để tránh giẫm phải các mảnh vỡ. Đồ đạc trong nhà được sắp xếp rất ngăn nắp. Tạp chí, tivi và điều khiển từ xa được xếp thành hàng gọn gàng trên bàn.
Tôi cố gắng bước mà không tạo ra tiếng động. Tôi lo thầy Shinohara sẽ đột ngột về nhà. Tôi phải nghe được tiếng chìa khóa tra vào lỗ khóa ở cửa trước. Tôi cần phải trốn đi trước khi bị phát hiện.
Tôi bước dọc hành lang được lau sạch sẽ. Vì không bật đèn nên nhà khá tối nhưng có ánh mặt trời lọt qua cửa sổ chiếu chênh chếch vào bức tường chắn ngang hành lang.
Tôi đã tìm được cầu thang. Tôi leo lên, cố gắng không chạm vào tường và tay vịn. Dù tôi để lại dấu vân tay đi nữa, nếu thầy Shinohara là thủ phạm vụ án cắt cổ tay hẳn thầy sẽ không báo cảnh sát. Tuy nhiên tôi không muốn để lại dấu vết mình đã đột nhập ngôi nhà này.
Có một phòng ngủ ở tầng hai, bên trong có máy tính để bàn. Sách xếp trên kệ gọn gàng theo kích cỡ, gáy sách thẳng tắp như đo bằng thước. Không có lấy một chút bụi bặm. Không có dấu hiệu tố cáo thầy giáo là thủ phạm.
Tôi ấn ngón trỏ và ngón giữa tay phải vào cổ tay trái để đo nhịp mạch. Mạch của tôi đập nhanh hơn bình thường, như vậy có nghĩa là tôi đang căng thẳng. Tôi hít một hơi thật sâu để bình tâm lại.
Tôi nghĩ tới cổ tay. Khi bác sĩ xác nhận xem một người còn sống hay đã chết, họ thường bắt mạch ở cổ tay. Kể từ giờ làm sao bác sĩ kiểm tra được những nạn nhân của vụ án cắt cổ tay còn sống hay đã chết nhỉ? Họ đâu còn cổ tay nữa.
Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ có lẽ là lúc cuộc họp giáo viên kết thúc. Nếu như thầy Shinohara về thẳng nhà mà không ghé qua đâu đó thì tôi bắt buộc phải khẩn trương lên. Tôi xem xét cả những phòng khác trên tầng hai. Có hai phòng kiểu Nhật kê tủ và kệ sách. Tuy nhiên vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy thầy Shinohara là thủ phạm.
Mỗi lần ra khỏi phòng, tôi đều kiểm tra xem mình có quên gì không. Thẻ học sinh, khuy áo đồng phục, sách giáo khoa, tất… nếu vô tình đánh rơi thứ gì làm lộ thân phận thì đó chính là thất bại tồi tệ nhất. Vì việc đó chỉ cần để ý là tránh được.
Sau khi xác nhận không để sót lại dấu vết gì và chân mình vẫn đi tất, tôi bước xuống tầng một.
Tôi đi vào bếp. Không biết thầy Shinohara có tự nấu ăn không? Bát đũa khá ít và được xếp gọn gàng. Không có đồ gì trong bồn rửa. Tất cả nồi niêu cốc chén nhìn đều còn mới tinh như chưa qua sử dụng.
Trên bàn có nồi cơm điện, cỡ quá to đế nấu cho một người ăn. Tôi không có thông tin về gia đình của thầy giáo. Có thể vài năm trước thầy đã sống cùng gia đình mình chăng? Hoặc cũng có thể thầy không quan tâm đến kích cỡ cái nồi cơm điện.
Bồn rửa bằng thép không gỉ được lau bóng loáng, phản chiếu ánh tà dương rọi vào từ cửa sổ. Căn nhà không bật điện mỗi lúc một tối dần, nguồn sáng duy nhất là ánh phản chiếu từ bồn rửa. Nơi này chỉ có âm thanh rì rì của cái tủ lạnh, tôi cảm thấy sự tĩnh lặng có phần giống như ở phòng học môn Hóa. Tôi nhận ra tâm trạng mình cũng trở nên tĩnh lặng.
Tôi đứng ở giữa phòng bếp nắm lấy cổ tay bắt mạch lại một lần nữa. Phía dưới lớp da cổ tay tôi, các mạch máu đang đập ở tốc độ ổn định. Cảm giác mạch máu co bóp liên tục truyền vào ngón tay tôi. Mạch của tôi đang đập với tốc độ bình thường.
Nhưng đột nhiên nó trở nên nhanh dồn dập. Mạch máu trong cổ tay tôi đập dữ dội. Mũi tôi ngửi thấy một mùi hôi dị thường. Đó là mùi của thứ gì đó thối rửa đang bị vi khuẩn tấn công. Tưởng tượng ra thứ đó khiến mạch tôi đập nhanh hơn.
Tôi đi tìm nguồn gốc của mùi hôi. Phía sau tủ và trong ngăn kéo chẳng có gì. Tôi chú ý đến cái tủ lạnh. Tôi nhét khăn mùi xoa vào tay nắm tủ lạnh, chú ý không để lại dấu vân tay rồi kéo ra. Lúc tôi mở cửa tủ lạnh, có âm thanh và cảm giác đặc biệt khi kéo giật ra một thứ bị đóng kín mít. Mùi lạ bốc lên dữ dội hơn. Tôi đã biết chắc chắn thầy giáo Shinohara chính là thủ phạm của vụ án cắt cổ tay.
Trong không khí buốt giá của tủ lạnh là những dãy bàn tay được ánh đèn chiếu sáng. Chúng được đặt úp trên giá tủ lạnh, ngón tay chĩa về phía tôi. Vô số ngón tay và móng được xếp liền nhau nhìn như những phím đàn dương cầm.
Sâu bên trong có vài đĩa nhỏ đựng những thứ nhìn giống như chân trước chó mèo. Những bàn tay của loại búp bê tôi đã tìm thấy trong thùng rác phòng dụng cụ hóa học được bỏ trong hộc cửa tủ. Mặc dù chỉ là mấy mẩu vải nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra vì chúng có cùng màu sắc.
Từ trước tôi đã đồng ý với suy luận rằng những bàn tay bị cắt đi trong vụ án cắt cổ tay được thủ phạm giữ lại. Tôi không có căn cứ gì mà chỉ nghĩ nếu là mình thì tôi cũng sẽ làm vậy nhưng không ngờ lại đúng thế thật.
Tôi lấy ra một bàn tay. Đó là bàn tay của một phụ nữ. Trên móng có dấu son đỏ đã tróc. Trong lòng bàn tay tôi, bàn tay đó lạnh lẽo và nặng.
Tôi đang chạm vào da người chết. À không, người đó chưa chết. Các nạn nhân đều đang còn sống. Họ đang sống chỉ với một bàn tay. Tuy nhiên phần bên dưới cổ tay bị chặt có thể coi như đã chết rồi.
Có cả bàn tay phải lẫn bàn tay trái. Có những bàn tay móng đã chuyển sang màu đen nhưng cũng có những bàn tay da vẫn còn căng và đẹp.
Tôi vuốt ve bàn tay không biết bao nhiêu lần. Tôi cảm thấy mình đã phần nào thấu hiểu tâm lý của thầy Shinohara. Có lẽ người bình thường không hiểu được cảm giác này và thầy Shinohara cũng không tin có người khác hiểu được. Nhưng tôi thì có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh thầy Shinohara ngồi trong căn bếp không người vuốt ve những bàn tay để an ủi sự cô độc của mình.
Việc trong tủ lạnh cất đầy những bàn tay đã khẳng định thầy Shinohara chính là thủ phạm. Tuy nhiên tôi không nghĩ tới chuyện sẽ báo cảnh sát. Đó vốn là điều phải làm nhưng tôi không hứng thú.
Chỉ là tôi có một mục đích hoàn toàn khác.
Tôi cũng muốn những bàn tay đã bị cắt. Sau khi trực tiếp chạm vào bộ sưu tập của thầy Shinohara, ham muốn đó còn mạnh mẽ hơn.
Tôi nhìn khắp tủ lạnh. Có đủ các loại bàn tay, bây giờ tôi có thể lấy thoải mái. Dĩ nhiên không phải cái nào cũng được, tôi đã chọn được cái mình muốn lấy. Tuy nhiên tôi vẫn lấy sạch chỗ bàn tay trước mắt bỏ vào túi đã chuẩn bị trước.
• • •
Khi Shinohara từ trường về đến nhà thì trời đã tối. Y mở cổng rồi bước lên nhà, vào phòng khách. Y nhận ra có chuyện bất thường.
Cửa sổ đã bị đập vỡ, kính văng tung tóe trên sàn phòng khách. Gió lạnh thổi qua cánh cửa sổ đang mở vào phòng. Đã có người đột nhập nhà y.
Y nghĩ ngay đến cái tủ lạnh trữ bàn tay của mình và lao vào bếp, mở tủ lạnh ra. Y không thể tin vào mắt mình. Những bàn tay buổi sáng vẫn còn đầy ắp trong tủ lạnh đã biến mất hoàn toàn. Tay người, chân trước chó mèo, tay cắt ra từ búp bê, tất cả đều biến mất, tủ lạnh gần như trống trơn. Chỉ còn sót lại chút thức ăn y bỏ vào cùng với đống bàn tay.
Y cảm thấy trong lòng có gì đó vướng mắc nhưng không biết chính xác là gì. Việc phải dọn dẹp chỗ kính rơi trong phòng khách và nghĩ về những bàn tay đã biến mất choán hết tâm trí khiến y không thể tỉnh táo suy nghĩ.
Y lên tầng hai, khỏi động máy tính rồi ngồi xuống ghế.
Đã có người đột nhập nhà y và lấy đi những bàn tay.
Y nghĩ về những bàn tay đã bị mang đi.
Vài giọt nước trong suốt rơi xuống bàn máy tính. Những giọt nước đó lăn từ má xuống cằm y rồi rơi xuống, Shinohara nhận ra mình đang khóc.
Từ trước tới giờ trong đời mình, y chưa bao giờ nói chuyện thân mật với người khác nhiều như khi chạm vào những bàn tay bị cắt ra đó. Nếu có người đứng bên cạnh chứng kiến hẳn sẽ không hiểu nổi y đang làm gì, nhưng vuốt ve những phần mấp mô đàn hồi trên các bàn tay lạnh lẽo không biết nói chính là cách mà Shinohara trò chuyện với thế gian này.
Y giận đến mức nghẹt thở. Tuy y cũng sợ sẽ bị báo cảnh sát nhưng việc trả thù kẻ đã lấy mất những bàn tay còn quan trọng hơn.
Tên trộm đã lấy những bàn tay nhất định phải chịu một hình phạt thích đáng. Tuy rằng từ trước tới giờ y chưa từng giết một ai nhưng kẻ đó sẽ là ngoại lệ đầu tiên.
Ta sẽ bắt được tên trộm đó. Shinohara thề. Sau đó y sẽ chặt cổ tay hắn ta, cứu thoát bàn tay rồi thắt cổ hoặc đâm vào tim hắn ta cho tới chết.
Nhưng phải làm thế nào để bắt được hắn? Shinohara ngồi trước màn hình máy tính nhíu mày suy nghĩ.
Y để ý thấy bụi trong kẽ bàn phím. Y với lấy cái bình xịt vẫn để bên cạnh đó. Đột nhiên y dừng lại. Y phát hiện ra một vật trên bàn phím.
Không sai! Đó chính là thứ tên trộm đánh rơi, không thể nào khác được. Vì nó quá nhỏ nên hắn ta không nhìn thấy. Thậm chí chính Shinohara cũng nghĩ việc mình nhận ra nó gần như là kỳ tích.
Sau đó y nhớ về cái tủ lạnh. Y đã biết chính xác cảm giác khó chịu ban nãy là gì và phá lên cười. Tên trộm thất bại rồi. Hắn đã phạm phải một sai lầm đáng tiếc và vì thế đã ngu ngốc tiết lộ thân phận của mình cho y…
4.Sáng hôm sau Shinohara bỏ con dao chặt thịt vào cặp mang tới trường. Đó là con dao y vẫn dùng để chặt tay. Nó nằm vừa khít trong cặp. Y chào hỏi những đồng nghiệp khác trong phòng giáo viên nhưng không ai để ý cặp y có thứ gì.
Trường học buổi sáng rất náo nhiệt. Trên hành lang bên ngoài phòng giáo viên, lũ học sinh vừa nói chuyện vừa rảo bước đi. Kỳ thi giữa học kỳ một sắp bắt đầu nên trên vài chiếc bàn trong phòng giáo viên có đặt đề thi đã hoàn thành.
Các đồng nghiệp khác hỏi y: “Thầy Shinohara đã soạn xong đề thi chưa?” Y mỉm cười và trả lời họ. Shinohara (thấy sao mà đời mình chỉ toàn những việc phiền phức như thế này). Trong thâm tâm y rất khó chịu. Bàn tay! Chính là bàn tay! Bàn tay quan trọng hơn cả những đồng nghiệp giáo viên của y. Đầu tiên là bàn tay, rồi dính liền với chúng mới là những con người với danh xưng đồng nghiệp đó. Vậy nên những cuộc đối thoại như thế hoàn toàn vô nghĩa đối với y.
Vì y có tiết vào buổi sáng nên không thể đến gặp tên trộm bàn tay. Tuy nhiên y đã biết hắn là ai. Y phải mau bắt và tra hỏi xem hắn đang giấu chỗ bàn tay lấy từ tủ lạnh ở đâu. Mới một đêm trôi qua nên y muốn tin rằng chỗ bàn tay bị lấy cắp đang được bảo quản một cách bình yên vô sự tại nơi nào đó.
Sau khi biết được nơi giấu bàn tay, y phải lập tức dùng con dao chặt thịt chặt tay tên trộm kia. Không thể để bàn tay của hắn chết cùng với những bộ phận khác được. Y muốn biến bàn tay đó thành của mình.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng, Shinohara dạy lớp y chủ nhiệm. Rất nhiều bàn tay trong lớp đang chép lại vào vở những gì y viết trên bảng. Trong lớp của Shinohara có bốn mươi hai học sinh, có nghĩa là tám mươi bốn bàn tay.
Shinohara vừa thông báo về giới hạn đề thi vừa nghĩ về những bàn tay đã bị lấy cắp. Tên trộm để lại thức ăn trong tủ lạnh và chỉ lấy đi toàn bộ số bàn tay. Ban đầu y không để ý lắm nhưng nghĩ lại thì thấy quá khó hiểu.
Tiếng chuông báo hết tiết mau chóng vang lên. Toàn bộ tiết học buổi sáng đã kết thúc, giờ là lúc nghỉ trưa.
Shinohara rời khỏi lớp sau khi hết tiết. Y đi lấy cái cặp chứa con dao chặt thịt cất ở phòng giáo viên.
Hành lang đông đúc ồn ào nhất vào lúc vừa bắt đầu giờ nghỉ trưa. Dĩ nhiên đối với Shinohara thì đó chỉ là những tạp âm.
Ngay sau khi về phòng giáo viên, Shinohara đi tới phòng học Hóa.
• • •
Tôi tới phòng học Hóa vào giờ nghỉ trưa. Tôi mở cửa kiểm tra bên trong, thấy không có ai liền bước vào và đóng cửa lại. Tách khỏi tiếng ồn của trường học, phòng học Hóa trở thành một không gian yên tĩnh tới mức thời gian như ngừng trôi.
Tôi bắt mạch ở cổ tay và nhận ra mạch của mình đang đập nhanh như vừa chạy hết tốc lực. Da tôi cũng căng lên vì căng thẳng.
Thầy Shinohara đã làm gì sau khi trở về nhà hôm qua? Thầy nghĩ gì khi biết chỗ bàn tay đó bị ăn trộm? Có lẽ thầy vì quá tức giận nên không thể suy xét được gì… Tôi chỉ có thể đoán thôi.
Sáng nay tôi không gặp thầy Shinohara nhưng nếu gặp nhau tôi cũng sẽ giả vờ như không biết gì. Tôi phải cẩn thận. Nếu hành động khác lạ sẽ có nguy cơ bị thầy phát hiện ngay lập tức. Nhưng tôi cho rằng thầy chưa nhận ra tôi là kẻ đã ăn cắp bàn tay. Đương nhiên đó chỉ là hy vọng của tôi thôi.
… Có thể tôi đã mắc một sai sót nào đó mà mình không để ý. Nhưng đương nhiên tôi không thể biết đó là gì. Nếu như có sai sót gì để lộ ra thì với ý muốn báo thù của thầy Shinohara, có nhiều khả năng tính mạng tôi sẽ bị đe dọa.
Khi đang suy nghĩ chuyện này trong phòng học không người tối tăm thì tôi nhận ra có bóng người đứng trước cửa phòng.
• • •
Shinohara mở cửa phòng học Hóa. Y nhìn thấy một đứa học sinh. Vừa thấy mặt nó, nội tâm y trở nên rất kích động.
Y rất muốn tẩn cho nó một trận. Y kiềm chế cảm xúc cuộn trào trong lòng và khẽ gật đầu chào. Trước hết y sẽ giả vờ như không biết chuyện gì và tiến lại gần.
Đứa học sinh đó nhìn Shinohara.
“Chào thầy!”
Nhìn nó vẫn thờ ơ như thường lệ. Nhưng Shinohara nghĩ chắc trong bụng nó đang cười nhạo mình. Bằng cách đóng kịch như thế nhằm tiếp cận mình, hẳn là nó đang khoái chí lắm. Có lẽ nó đến phòng học này chỉ để nhìn sự dao động của mình khi bị trộm mất những bàn tay.
Shinohara giấu sự giận dữ đến mức muốn nôn mửa và bước tới gần đứa học sinh. Nó vẫn chưa nhận ra chuyện gì. Có lẽ nó ngu ngốc chưa biết việc y đã khám phá ra ai là kẻ trộm bàn tay nên không có ý định bỏ trốn. Y có thể dễ dàng tiến tới sau lưng nó mà không hề bị nghi ngờ.
… Tên trộm đã đem theo cả những bàn tay búp bê bị cắt. Ai có thể nghĩ đó là bàn tay được? Đó chỉ là phần đầu mút nhỏ xíu của cánh tay búp bê và còn chẳng có ngón tay. Đống bàn tay búp bê bị cắt chỉ là mấy cục vải nhồi bông hình bán cầu nhỏ tí mà thôi. Thế nhưng tên trộm vẫn mang chúng đi cùng những bàn tay khác. Tên trộm là kẻ có thể biết đó là bàn tay mà mang đi… Dĩ nhiên chỉ có thể là kẻ đã tình cờ nhìn thấy con búp bê bị cắt tay. Có thể từ việc phát hiện ra con búp bê mà nó đoán ra thầy giáo của mình là thủ phạm vụ án cắt cổ tay.
Shinohara đặt tay lên vai đứa học sinh trước mặt. Nó rùng mình rồi từ từ quay lại nhìn Shinohara.
“… Có chuyện gì vậy thầy?”
Diễn hay lắm, Shinohara nghĩ.
Y đã vứt con búp bê bị cắt tay vào thùng rác ở phòng dụng cụ Hóa học. Chỉ một người có thể nhìn thấy nó.
Nói cách khác, chỉ có cô học trò tên Morino này mới có thời gian lục lọi cái thùng rác được bỏ trong phòng học Hóa giờ nghỉ trưa hôm y dọn dẹp phòng dụng cụ. Cậu học sinh đã tới giúp y ngày hôm đó không thể kịp làm chuyện này.
“Xin thầy hãy bỏ tay ra! Thầy đang làm phiền em đọc sách đó.”
Con bé vẫn thường ngồi đọc sách trong góc phòng học Hóa nhướng mày nhìn y và nói. Theo như y nhớ thì đây là lần đầu tiên y thấy vẻ mặt nó biến đổi.
Hôm qua y đã nhìn thấy bụi trên bàn phím máy tính. Trong kẽ phím có một sợi tóc đen dài. Tìm thấy chỉ một sợi tóc duy nhất trong căn nhà rộng như thế đúng là chuyện ngẫu nhiên. Vì tóc của Shinohara ngắn nên đó không phải là tóc y. Nhờ đó y biết được kẻ đột nhập chắc chắn có mái tóc dài.
Ngoài ra thì còn cái kệ sách. Trên kệ sách trong phòng y có phần tiếp theo của quyển sách con bé này đang đọc. Thế nhưng vị trí của nó đã thay đổi một chút so với mọi khi. Dãy sách vốn được y xếp ngay ngắn nhưng quyển sách đó bị lệch đi chừng năm milimét. Có lẽ lúc nó tìm thấy quyển sách đã vô ý chạm vào.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Kẻ đã ăn trộm bàn tay chính là đứa học trò trước mặt y. Shinohara siết mạnh bàn tay đặt trên vai Morino. Y định bóp nát vai nó. Morino nhăn mặt.
“Hãy nói cho tôi em đang giấu những bàn tay ở đâu!”
Shinohara cố yêu cầu một cách lịch sự nhất có thể. Tuy nhiên Morino chỉ cố chịu đau và tìm cách thoát khỏi bàn tay của y mà không thèm trả lời. Quyển sách đang mở trên bàn rơi xuống sàn.
“Những bàn tay đang ở đâu?”
Y buông lỏng tay một chút và chậm rãi hỏi lại cho dễ nghe. Đứa học trò thường ngày dù Shinohara nói chuyện gì cũng đều tỏ thái độ vô cảm đang lắc đầu với vẻ mặt không hiểu gì cả.
Nó đang giả vờ không biết à? Shinohara nghĩ thầm. Trong lúc còn đang suy nghĩ chuyện đó, không biết từ bao giờ y đã vươn tay tóm cái cổ thon nhỏ của con bé và dồn lực bóp.
Morino mở to mắt nhìn y kinh ngạc. Bàn tay và ngón tay y siết chặt hơn vào làn da cổ mềm mại của con bé. Y sẽ giết nó, chỉ còn cách đó thôi, Shinohara nghĩ. Vậy nên y dồn thêm sức vào hai tay. Một lúc nữa thôi là đứa học sinh này sẽ ngừng cử động. Đúng lúc đó y nhìn qua khóe mất thấy Morino đang cầm trên tay một vật nhỏ hình trụ dài.
Ngay khi y nhận ra đó là một cái bình xịt thì đầu phun đã ở ngay trước mặt y. Có tiếng khí bị nén phụt ra. Shinohara cảm thấy mắt mình đau rát.
• • •
Có vẻ Morino mang theo bình xịt chuyên dùng để phòng bọn quấy rối. Thầy Shinohara bị phun vào mắt rồi còn bị nàng đập ghế vào đầu.
Morino lớn tiếng gọi người khác tới. Không phải gào khóc mà chỉ đơn giản là kêu lớn, lạnh lùng và trầm tĩnh.
Ngay sau đó những học sinh và giáo viên nghe được tiếng nàng đã chạy tới phòng học. Thầy Shinohara ngồi thụp giữa căn phòng đầy những tiếng ồn ào của đám người hiếu kỳ, ôm lấy đôi mắt bị đau.
Nhân tình hình rối ren trong phòng học Hóa, tôi mới có thể ló mặt ra từ chỗ nấp sau bục giảng.
Vĩ thanh
Thầy Shinohara bị cảnh sát bắt, nhưng thầy nhận sự trừng phạt của xã hội không phải với tư cách là thủ phạm của vụ án cắt cổ tay mà vì một tội lỗi thảm hại hơn. Tới tận bây giờ vẫn không ai biết tội thật của thầy.
Hiện tại thầy đã bỏ nghề giáo viên và chuyển tới sống ở một nơi xa. Sau đó không có thêm nạn nhân nào của vụ án cắt cổ tay nữa.
Tôi đem chôn hết những bàn tay lấy được từ nhà thầy ở khoảnh sân trước. Tôi không cần chúng lắm, vì tôi không chấp nhận mọi loại bàn tay như thầy Shinohara.
Lúc đó tôi đã cố tình khiến thầy nghĩ Morino là thủ phạm lấy cắp những bàn tay của mình.
Sau khi kiểm tra tủ lạnh nhà thầy, tôi biết thầy đem cất hết những bàn tay chứ không vứt đi đúng như mình từng đoán. Tôi đã nghĩ về điều đó và về cách lợi dụng những bàn tay búp bê để đẩy nghi ngờ của thầy sang Morino từ trước khi đột nhập nhà thầy. Thật may vì thầy đủ thông minh để chú ý tới những bàn tay búp bê. Chỉ có điều thầy không thể biết chuyện tôi đã đánh tráo thùng rác và có thời gian thảnh thơi lục lọi.
Ngoài ra tôi còn bỏ lại nhà thầy một sợi tóc đen và dài như tóc của Morino. Vừa hay sợi tóc của em gái tôi nhặt được ở nhà cũng giống với tóc nàng. Khi nghĩ xem nên thả nó ở đâu để thầy dễ phát hiện thì tôi nhớ đến cảnh thầy giáo phun bình xịt vào kẽ bàn phím lúc dọn dẹp phòng dụng cụ hóa học.
Việc quyển sách liên quan đến Morino trên kệ ngẫu nhiên bị lệch sẽ đảm bảo hơn cho kế hoạch của tôi.
Nếu thầy giáo đoán Morino là kẻ trộm bàn tay rồi giết và chặt tay nàng thì kế hoạch của tôi sẽ hoàn thành. Sau đó tôi sẽ chờ thầy cất bàn tay bị chặt của nàng vào tủ lạnh và ăn trộm nó. Đương nhiên có nhiều chỗ không chắc chắn trong kế hoạch này. Trước hết, nếu giết Morino thì chưa chắc thầy đã chặt tay nàng và mang về. Tuy nhiên khả năng thành công không phải là không có.
Tôi chỉ muốn duy nhất một thứ, đó là bàn tay trắng tuyệt mỹ của Morino.
“Cậu có thể dạy tớ cách tạo ra vẻ mặt đó được không?” Morino đã nói như thế khi lần đầu tiên bắt chuyện với tôi sau giờ học.
Thường thì lúc nói chuyện với người khác, tôi không bao giờ quên mỉm cười. Không biết tại sao Morino lại nhận thấy bên trong tôi hoàn toàn vô cảm. Khứu giác của nàng đã ngửi ra trò diễn kịch không ai nhìn thấu của tôi.
Kể từ đó chúng tôi trở thành đối tượng trò chuyện của nhau. Có lẽ đó vẫn là một mối quan hệ lạnh lùng không thể gọi là bạn bè. Tuy nhiên chỉ khi nói chuyện với nàng, tôi mới có thể không cần đóng kịch và thể hiện hết những gì mình nghĩ lên gương mặt. Nhờ đó mà các cơ mặt của tôi được nghỉ ngơi. Nói cách khác, phần vô cảm và phi nhân tính bên trong mà tôi giấu mọi người bấy nay đã được sự thờ ơ dễ chịu của Morino chấp thuận.
Người đời đã mau chóng quên đi “Vụ án cắt cổ tay”. Sau kỳ nghỉ hè, ở trường cũng bắt đầu học kỳ hai.
Ánh chiều tà sau giờ học nhuộm vàng vườn trường. Gió thổi từ cửa sổ lớp học làm lay động mái tóc dài của Morino đang đứng trước bàn tôi.
“… Vậy nên diễn viên đóng phim đó toàn là quái nhân thật, cơ mà nội dung thì kỳ quái lắm. Đám quái nhân ấy khiêng một thứ giống như cái kiệu…”
Nghe Morino hỏi, tôi nói ra một tên phim mà mình thấy đúng. Nàng tỏ ra hơi ngạc nhiên. Đối với người chẳng mấy khi thay đổi sắc mặt như nàng thì đó là một biểu cảm rất đáng kinh ngạc.
“Chính xác!”
Đó là phim của một nữ đạo diễn người Đức. Người có thể hứng thú với một tác phẩm quái dị như vậy theo như tôi biết thì chỉ có tôi và Morino thôi.
“À mà cậu có nhớ vụ án cắt cổ tay không?” Tôi đổi chủ đề.
“Vụ án xảy ra hồi mùa xuân hả?”
“Nếu cậu là nạn nhân trong vụ án đó thì bây giờ sẽ ra sao nhỉ?”
Morino nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.
“… Có lẽ sẽ khó đeo đồng hồ. Nhưng mà tại sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện đó?” Morino ra vẻ thắc mắc.
Đến bây giờ nàng vẫn chưa nhận ra tên quấy rối mình từng tấn công chính là thủ phạm của “Vụ án cắt cổ tay”. Thỉnh thoảng tôi vẫn say sưa ngắm nhìn bàn tay nàng. Không bị thầy Shinohara chặt đi có lẽ lại tốt. Không phải vì nó sẽ đẹp hơn khi còn sống mà vì thầy Shinohara có thể chặt nhầm chỗ.
“À không có gì đâu.”
Tôi trả lời như thế rồi đứng dậy ra về.
Lý do tôi khao khát tay của Morino là vì trên cổ tay nàng vẫn còn vết sẹo đẹp đẽ lưu lại từ lần cắt tay tự sát.
[1] Động cơ chết: Cả hai từ đều đọc là shibou douki.