← Quay lại trang sách

KHUYỂN 1.

Máu tươi nhỏ giọt, đối thủ của tôi định lẩn vào đám cỏ. Nhưng tôi dễ dàng vòng ra chắn trước mặt nó. Con vật bốn chân mình đầy vết thương và đã kiệt sức không thể di chuyển linh hoạt.

Tôi nghĩ đã đến lúc cho nó được giải thoát. Xem ra nó đã không còn đủ ý chí để phản kích nữa rồi.

Tôi ngoạm cổ con thú giữa hai hàm. Xương cổ của nó gãy trong mồm tôi. Âm thanh và cảm giác đó truyền đi từ hàm. Con thú cạn lực, mềm oặt treo lủng lẳng trên mồm tôi.

Tôi không tha cho nó. Thực sự thì tôi cũng không thích làm chuyện này nhưng Yuka muốn vậy nên tôi đã giết nó.

Tôi há mồm ra, cơ thể con thú rơi xuống, nằm sõng soài trên đất. Nó đã hoàn toàn im lặng, mắt không còn ánh sáng.

Tôi tru lên.

Ban nãy tôi và Yuka đã dẫn con thú bốn chân này đến gầm cầu. Khi chúng tôi đi ngang qua một ngôi nhà, Yuka dừng lại, nhìn qua cửa và đánh giá. Tôi nhìn theo ánh mắt cô thì thấy con vật này đang nghiêng đầu nhìn lại chúng tôi.

Yuka nhìn tôi và nói. Nó sẽ là con mồi tối nay.

Không phải tôi hiểu được những từ ngữ Yuka nói, nhưng tôi có thể lờ mờ đoán ra ý của cô.

Nghi thức đó thỉnh thoảng lại diễn ra khi đêm xuống. Tôi không nhớ nổi mình đã thực hiện nó bao nhiêu lần. Chúng tôi mang những con mồi tìm được trên phố tới địa điểm bí mật dưới gầm cầu mà chỉ tôi và Yuka biết. Sau đó Yuka bắt tôi chiến đấu với chúng.

Tôi tuân theo mệnh lệnh của cô. Tôi lao đi theo lời Yuka. Tôi vồ lấy đối thủ rồi liệng đi. Những con thú bốn chân được chọn làm con mồi luôn nhỏ hơn tôi nên chỉ cần tôi chiến đấu nghiêm túc, chúng sẽ dễ dàng gục ngã và bị thương. Máu sẽ loang khắp lông và xương của chúng sẽ gãy.

Khi tôi thắng Yuka sẽ mỉm cười, nhìn cô rất hạnh phúc. Chúng tôi không thể giao tiếp với nhau bằng từ ngữ nhưng xúc cảm của cô chảy qua tôi giống như nước sông vậy. Tôi có thể biết rõ khi nào cô thấy vui.

Yuka là bạn của tôi từ khi còn nhỏ. Lần đầu tiên gặp cô, tôi vẫn còn ở cùng những anh em khác. Tôi đang cùng họ ngủ trong lòng mẹ thì Yuka nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ mãnh liệt. Tôi vẫn còn nhớ chuyện đó cho tới tận bây giờ.

Nửa phần tiếng tru của tôi tan biến vào bầu trời đêm. Nửa phần còn lại dội vào đáy cầu tạo thành âm vọng dữ dội. Cây cầu to lớn chiếm hết khoảng không phía trên tôi, khi ngẩng lên tôi không thấy gì ngoài bóng tối đen sì.

Cây cầu lớn bắc ngang qua lòng sông rộng. Trên bờ sông nơi đầu cầu có một thảm cỏ cao. Vào trong đó phải rẽ cỏ ra mới đi tiếp được. Tuy nhiên dưới gầm cầu có một khoảng không gian nhỏ không cỏ. Có lẽ vì nơi ấy thiếu ánh mặt trời nên mới tạo thành một khoảnh đất trống hình tròn. Hiện giờ chúng tôi đang ở đó.

Yuka và tôi tìm thấy khoảnh đất trống này vào một ngày mùa hè. Khi đứng vào chính giữa, cỏ sẽ tạo thành bức tường bao xung quanh. Kể từ đó nó đã trở thành sân chơi bí mật của chúng tôi.

Nhưng giờ đây nó là nơi Yuka bắt tôi chiến đấu.

Tôi không muốn cắn giết những con thú khác nhưng Yuka muốn tôi làm thế. Lúc đó mắt cô tối như màn đêm, không có một chút ánh sáng.

Yuka đã ngồi ở rìa khoảnh đất hình tròn xem tôi chiến đấu. Cô đứng dậy.

Về thôi.

Tôi cảm nhận được suy nghĩ của cô truyền đến mình. Mối liên kết giữa chúng tôi không cần từ ngữ.

Tôi ngậm cái xác trong mồm rồi đi quẳng nó xuống hố. Cái hố đó nằm trong đám cỏ, từ khoảnh đất trống đi vào một chút.

Tôi thả cái xác, cơ thể nhỏ bé của con mồi đập vào thành hố rồi rũ rượi rơi xuống. Hố không sâu lắm nhưng tối om nhìn không rõ đáy. Tai tôi nghe thấy tiếng cơ thể chạm vào đáy hố.

Cái hố đã ở đó khi chúng tôi tìm thấy chỗ này. Chắc có người đã đào nó để chôn thứ gì đó. Lòng hố quá tối chẳng thấy được gì, nhưng bên trong hẳn đã chất đầy những xác động vật mà Yuka bắt tôi giết. Đứng gần đó sẽ ngửi thấy mùi hôi thối kinh khủng.

Lần đầu tiên chúng tôi thực hiện nghi thức dưới gầm cầu, Yuka đã sai tôi ném xác vào cái hố đó. Lúc đó tôi vẫn chưa biết cách chiến đấu và bản thân cũng te tua không khác gì cái xác của đối thủ. Khi đối mặt với kẻ địch, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng không biết nên làm gì. Nhưng bây giờ tôi đã quen với việc đánh nhau và có thể lạnh lùng kết liễu đối thủ. Yuka có vẻ hài lòng trước việc tôi trở nên mạnh mẽ như thế.

Những sợi lông bám lại khi tôi cắn đối thủ vẫn còn đầy trong mồm. Tôi nuốt hết và đi tìm nước. Khi vươn mình qua đám cỏ cao, tầm nhìn của tôi lập tức mở rộng.

Dòng nước lớn chảy qua cắt ngang rừng cỏ dại. Nước đen ngòm, nhìn giống một khoảng tối trải rộng hơn là một con sông. Ánh đèn từ cây cầu trên đầu tôi chiếu lấp lánh trên mặt nước cho tới tận bờ bên kia. Tôi rửa máu trong mồm bằng nước sông rồi quay về nơi Yuka đang chờ.

Được rồi, về thôi. Yuka đi về phía cầu thang bê tông và nói ra những âm thanh có nghĩa như vậy.

Cầu thang được xây dọc bờ đê, nối từ trong thảm cỏ ven sông cho tới chân cầu. Từ bãi đất trống đến cầu thang, chúng tôi phải đi xuyên qua thảm cỏ. Tôi chạy bên cạnh cô, cùng nhau đi về hướng cầu thang.

Khi đang leo cầu thang, tôi ngoái nhìn thảm cỏ rậm rạp bên cạnh. Những đầu lá cỏ nhọn chầm chậm đung đưa qua lại. Trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ có kẻ nào đó đang ở đây và liền cảnh giác. Tôi căng thẳng, dỏng tai lên, cố gắng cảm nhận. Nhưng xem ra chỉ là gió.

Yuka đã leo hết cầu thang và đang chờ tôi. Tôi chạy lên, bỏ lại địa điểm bí mật sau lưng.

•   •   •

Sau buổi học, tôi gặp lại cô bạn cùng lớp Morino ở trước nhà ga. Tại đó có một trạm xe buýt lớn và một quảng trường với đài phun nước cùng bồn hoa. Ở quảng trường có đặt vài băng ghế, nơi người ta ngồi giết thời gian.

Morino ngồi chờ tôi ở một băng ghế cách xa mặt đường, bên dưới bóng râm. Mỗi khi rảnh rỗi nàng luôn cầm sách đọc nhưng hôm nay thì khác. Quyển sách không mở, được đặt bên cạnh.

Nàng nghiêng người về phía trước, mái tóc dài đổ xuống che khuất khuôn mặt, tựa như một tấm mạng.

Khi tôi đến gần, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Làn da nàng trắng như sứ, không hề bị bắt nắng, dưới mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ. Gương mặt nàng không chút sức sống, giống như búp bê. Nếu không cử động, hẳn nàng có thể làm manơcanh được.

Nàng im lặng chỉ xuống đất. Trên mặt đường lát đá trắng, cạnh chân nàng, có thứ gì đó trông như rác. Tôi nhìn kỹ lại thì thấy thứ đó đang chuyển động chầm chậm. Kiến đang xé xác một con bướm và khiêng đi. Cánh bướm được đàn kiến dùng hàm nâng, dựng lên như cánh buồm, đổ bóng xuống mặt đường lát đá. Morino chăm chú nhìn cảnh đó.

Chúng tôi không nhất thiết phải gặp nhau trước ga. Nếu chúng tôi rời trường rồi cùng về nhà cũng tiện. Nhưng ở trường Morino khá nổi tiếng, vẻ bề ngoài và thần thái của nàng, những chuyện đồn thổi xung quanh nàng khiến nàng hay bị bạn bè ngoái lại nhìn ngó khi đi qua. Tôi không muốn để người khác thấy mình thường xuyên đi cùng một người nổi bật như thế.

Thế nhưng có vẻ Morino chẳng hề để ý đến những lời đàm tiếu ồn ào quanh mình. Dường như nàng đã cắt đứt mạch nhận thức về người khác. Hoặc giả nàng chỉ đơn giản không nhận ra mình được người khác chú ý. Nàng vốn hơi thiếu nhạy cảm.

“Được rồi, mình đi chứ?” Nàng nói, đứng dậy và bước đi.

Tôi cũng đi về hướng đó. Nàng hứa sẽ dẫn tôi tới hiệu sách cũ nàng hay lui tới.

“Hiệu sách đó nhỏ thôi, hình như tớ là khách duy nhất.”

Trong lớp, khi tôi hỏi tên hiệu sách thì nàng nói ra một cái tên lạ hoắc. Nàng cho tôi biết vị trí đại khái của nó nhưng chỉ nghe thôi thì không rõ được.

Nàng cũng vẽ bản đồ lên bảng cho tôi xem nhưng cái bản đồ ấy trông chẳng giống nơi nào trên Trái Đất cả, rất khó đọc. Nàng lấy phấn kẻ thêm một đường, rồi chính nàng cũng lấy làm lạ tại sao hiệu sách cũ lại được xây giữa một dòng sông. Vậy nên nàng đành tự mình dẫn tôi đến đó.

Nàng đi qua khu phố có dãy cửa hàng, tiến vào khu dân cư. Trời quang mây, tôi cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu lên lưng mình. Con đường trải dài thẳng tắp, hai bên đường là những ngôi nhà riêng. Có lẽ đã quen đường nên Morino cứ đi thẳng một mạch chẳng ngần ngừ.

“Cậu có nghe đến mấy vụ bắt trộm thú cưng ở khu này dạo gần đây không?” Tôi hỏi nàng.

“Bắt trộm thú cưng?” Nàng nghiêng đầu. Có vẻ nàng không biết.

Tôi vừa đi vừa giải thích cho nàng.

Con chó nhà hàng xóm tôi nuôi đột nhiên biến mất vào một sáng nọ. Bố mẹ tôi đã nói về chuyện ấy vào bữa sáng.

“Dạo này xảy ra nhiều nhỉ!” Mẹ tôi lẩm bẩm.

Tôi thường xuyên xem thời sự và thu thập thông tin về những vụ án kỳ lạ nhưng mấy sự việc quanh nhà thì mẹ tôi tường tận hơn. Theo lời mẹ tôi thì khoảng hai lần một tuần, vào sáng thứ Tư và thứ Bảy, lại có người phát hiện vật nuôi trong vườn biến mất. Như thế có nghĩa là vụ bắt trộm đã xảy ra vào đêm thứ Ba và thứ Sáu. Những con thú cưng bị bắt trộm đều là chó cả. Do cảnh giác nên gần đây ngày càng nhiều người nhốt chó trong nhà vào ban đêm.

Morino chăm chú lắng nghe lời tôi kể. Sau khi tôi kể xong những gì mình biết, nàng hỏi thêm “Còn thông tin gì khác không?” Thấy tôi lắc đầu, nàng tập trung suy nghĩ.

Tôi hơi ngạc nhiên vì vụ bắt trộm thú cưng này làm nàng thấy hứng thú. Từ lúc quen nhau, nàng chưa từng nhắc tới chó, mèo hay chuột lang nên tôi đồ rằng nàng không quan tâm đến động vật.

“Kẻ bắt trộm mang lũ đó đi làm gì nhỉ.”

“Lũ đó?”

“Mấy con vật bốn chân hôi hám đó. Cái lũ cứ sủa nhặng lên ấy.”

Có lẽ nàng nói tới lũ chó. Nàng nhìn lên phía trước và lẩm bẩm tiếp.

“Không thể hiểu nổi. Người ta muốn làm gì mà bắt nhiều mấy con đó thế chứ. Để tổ chức một đội quân ư? Đúng là không thể hiểu nổi.”

Dường như nàng đang nói một mình nên tôi không trả lời.

“Chờ chút.”

Đang đi về phía hiệu sách cũ, Morino đột nhiên dừng lại. Tôi cũng dừng theo.

Cho đến ngã ba phía trước, vẫn còn một đoạn xa. Tôi nhìn nàng tỏ ý muốn hỏi vì sao lại dừng.

“Trật tự!” Nàng đưa ngón trỏ lên.

Hình như nàng đang rất kích động, đến mức tôi chỉ nhìn thôi mà nàng cũng phải ra lệnh như thế. Tai nàng dỏng lên như muốn bắt lấy âm thanh gì đó.

Tôi chẳng nghe thấy gì đặc biệt. Ngoài tiếng chó sủa đâu đây thì buổi chiều lúc ấy hoàn toàn yên tĩnh. Tôi cảm thấy ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu mãi lên lưng mình.

“Không được rồi, phía trước không đi qua được.”

Cuối cùng nàng lên tiếng.

Tôi nhìn về phía trước. Không có công trình nào chắn đường cả. Thực ra còn có một cụ già từ tốn đạp xe lướt qua chúng tôi.

“Chắc phải bỏ vụ đến hiệu sách thôi. Trước đây vẫn đi qua được vậy mà…”

Tôi hỏi nàng lý do nhưng nàng chỉ lắc đầu buồn bã. Rồi nàng bắt đầu quay ngược về lối cũ.

Morino có xu hướng làm theo ý mình bất kể người khác nghĩ gì. Nàng không hòa nhập với đám bạn cùng lớp, chẳng để ý lời nói của ai. Hầu như lúc nào nàng cũng chỉ một mình và sống không bộc lộ cảm xúc. Vậy nên tôi nghĩ chuyện khiến nàng tỏ ra buồn bã và thua cuộc đến vậy hẳn phải là chuyện lớn.

Tôi nhìn lại con đường một lần nữa. Hai bên đường là những dãy nhà. Tôi thấy ở cổng một ngôi nhà ngay trước mặt có một cái chuồng chó còn khá mới. Tôi nghe thấy tiếng con chó thở khe khẽ, rồi mải tìm kiếm những âm thanh khác. Ban đầu tôi không hề nghĩ tới con chó. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra.

Trong lúc đó Morino đã rảo bước quay về được chừng hai mươi mét. Tôi đuổi theo nhưng nàng lại một lần nữa dừng lại, giơ một tay sang ngang cảnh báo tôi.

“Nguy hiểm! Không đi tiếp nữa!”

Nàng vẫn nhìn về phía trước, cắn môi.

“Chúng ta bị bao vây rồi.” Nàng rên lên đầy căng thẳng.

Phía trước có một cô bé dẫn theo một con chó to. Đó là một con chó săn lông vàng dày mượt. Người nắm sợi dây buộc cổ nó là một cô bé mảnh khảnh thấp bé tầm tuổi lớp Ba. Tóc cô bé dài ngang vai, lắc lư theo nhịp chân bước.

Khi họ đi ngang qua, ánh mắt tôi và con chó chạm nhau. Trong đôi mắt nâng lên rồi hạ xuống mỗi lần bước đi của nó, tôi thấy bóng mình phản chiếu. Đó là một đôi mắt đen sâu thắm và khôn ngoan. Tôi nhìn đăm đăm đôi mắt ấy, như thể bị nó hút vào.

Hình ảnh tôi trong mắt nó biến mất. Con chó rời mắt khỏi tôi và nhìn lên cô bé.

Cô bé và con chó mau chóng vượt qua chúng tôi, đi vào một ngôi nhà ngay gần đó, ngôi nhà một tầng mái đỏ.

“Con về rồi…”

Tôi nghe thấy cô bé nói. Con chó săn màu vàng cũng đi qua cổng vào nhà. Bên ngoài nhà không có chuồng chó nên chắc nó sống trong nhà.

Khi cô bé và con chó biến mất, Morino từ nãy đến giờ vẫn dựa sát vào tường liền bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi tưởng nàng sẽ bình luận gì đó nhưng nàng yên lặng. Thái độ và biểu cảm của nàng vẫn như mọi khi nên tôi hiểu rằng chuyện như vừa rồi thường xuyên xảy ra với nàng.

“Tớ không hề biết là con đường này lại nguy hiểm như vậy.” Morino nói, vẻ hối hận.

Tôi hỏi nàng xem còn đường nào khác dẫn tới hiệu sách không nhưng nàng bảo phải đi vòng khá xa nên phiền lắm. Xem ra nàng không còn hứng thú dẫn tôi đến đó nữa.

Tôi đi theo Morino và nghĩ về vụ việc những con chó mất tích. Tại sao kẻ bắt chó lại hành động hai lần một tuần vào tối thứ Ba và thứ Sáu? Số phận lũ chó sau khi được mang đi sẽ ra sao?

Tôi và Morino cảm thấy những vụ án kỳ lạ và những kẻ gây án có một sức hút tăm tối. Những cái chết bi thảm đau thương xé lòng người. Những cái chết bất công khiến người ta muốn thét lên. Chúng tôi cắt và sưu tầm mấy bài báo như thế, thích thú nhìn vào hố sâu tăm tối trong tâm hồn con người. Theo lẽ thường thì đó là một sở thích xấu xa. Tuy nhiên tôi và Morino cứ bị cuốn vào như bị bỏ bùa.

Vụ lần này không đặc biệt kỳ lạ, chỉ đơn thuần là bắt trộm chó thôi. Tuy nhiên nó lại xảy ra ngay gần nơi chúng tôi sống. Một vụ ồn ào lẻ tẻ quanh nhà còn thú vị hơn vụ hỏa hoạn lớn ở nước ngoài.

“Cậu có hứng thú xem ai là thủ phạm những vụ bắt trộm chó liên tiếp này không?” Tôi bắt chuyện với nàng.

“Nếu cậu biết thì kể lại cho tớ.” Nàng nói không cảm xúc.

Tôi đoán câu đó mang ẩn ý nàng không muốn dính dáng đến vụ án này… hay cụ thể là những con chó…

•   •   •

Trong nhà có tôi, Yuka và Mẹ cùng sinh sống. Tuy nhiên Mẹ thường xuyên vắng nhà. Bà rời nhà từ sáng sớm và trở về vào tối muộn. Cả ngày trong nhà chỉ có tôi và Yuka.

Tôi sống với Yuka từ nhỏ. Yuka luôn ở cạnh tôi, thay thế cho những anh em đã chia lìa với tôi ngay khi mới lọt lòng.

Hầu như cả ngày Yuka chỉ nằm xem tivi. Tôi lại gần cô, duỗi mình lên đám báo và tạp chí được trải dưới nền nhà, dụi mồm vào lưng cô.

Khi chán xem tivi, chúng tôi sẽ ngồi dậy và cùng vươn vai. Yuka đi loanh quanh trong bếp và nhà tắm còn tôi sẽ cố chạy theo sau để không bị bỏ lại.

Sau đó chúng tôi sẽ đi dạo. Tôi thích đi dạo. Tôi và Yuka đi cùng nhau. Có một sợi dây nối giữa chúng tôi. Nếu tôi đi sai đường thì Yuka sẽ cau mày “Không phải hướng đó”.

Thỉnh thoảng có người lạ đến nhà. Đó là một người đàn ông to lớn mà Mẹ dẫn về. Lúc đó không khí trong nhà sẽ dậy mùi khó chịu. Cảm giác vui vẻ của tôi và Yuka đột nhiên biến mất.

Khi vào nhà, việc đầu tiên hắn ta làm là xoa đầu tôi. Hắn vừa làm thế vừa mỉm cười với Mẹ. Nhưng hắn tuyệt nhiên không nhìn vào mắt tôi.

Khi bị hắn chạm vào đầu, tôi chỉ muốn cắn hắn.

Tôi và Yuka rất ghét hắn. Vì khi không có Mẹ, hắn lén đánh Yuka. Lần đầu tiên thấy cảnh đó tôi cứ ngỡ mình tưởng tượng. Đó là khi Mẹ ra khỏi phòng khách, chỉ còn tôi, Yuka và hắn.

Hắn đột nhiên thúc cùi chỏ vào Yuka đang đứng bên cạnh. Yuka ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. Hắn ta nhếch mép cười, ghé mặt lại gần cô và nói thầm điều gì đó. Tôi đang ngồi ở góc phòng quan sát và không nghe được lời hắn nói. Nhưng tôi nhận thấy vẻ mặt của Yuka thay đổi.

Tôi thấy lòng sợ hãi. Tôi và Yuka ngồi cách xa nhau nhưng chúng tôi chia sẻ một phần sâu trong trái tim mình. Vậy nên sự dao động và bối rối của cô cứ thế truyền qua tôi.

Khi Mẹ trở lại thì gã đó không làm gi nữa. Yuka nhìn Mẹ với vẻ bất an nhưng Mẹ không nhận ra sự khác thường. Yuka quay sang tôi cầu cứu nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là chạy loăng quăng trong phòng.

Mỗi lần đến nhà, thái độ của gã đó với Yuka ngày một tệ hại hơn. Có lần hắn thậm chí còn đá vào bụng cô. Yuka rên lên đau đớn và ngã lăn ra sàn nhà ho khù khụ. Khi tôi chạy đến bên cô che chắn và ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn tặc lưỡi.

Hắn luôn đến vào một đêm cố định. Yuka và tôi luôn ngồi ở góc phòng để tự bảo vệ mình. Những đêm hắn đến căn nhà mang một bầu không khí rất kỳ quái. Chẳng biết khi nào hắn mới mở cửa ra nên Yuka sợ hãi tới mức không ngủ được.

Không thể chịu đựng thêm được nữa, một đêm nọ chúng tôi bí mật rời khỏi nhà.

Thời điểm Yuka bắt đầu sai tôi giết những con vật khác là từ sau khi gã đàn ông đó tới nhà. Từ khi hắn đến, Yuka lúc nào cũng khóc. Đôi mắt cô trở nên u tối.

Tôi cảm thấy rất buồn vì điều đó.

2.

“Khi chị nhận ra thì đã là khoảng mười hai giờ khuya…”

Chị vợ trẻ ôm con vào lòng và kể lại. Đứa bé đang nhắm mắt ngủ. Ban nãy khi chúng tôi tán gẫu, chị ta nói nó mới được ba tháng tuổi.

“Trước khi ngủ chồng chị đã đi kiểm tra Pavlov nhưng nó không còn trong chuồng nữa…”

Pavlov là tên con chó đã biến mất vào đêm thứ Ba hai tuần trước. Nó là chó thuần chủng thuộc một giống mà tôi không biết.

Tôi và chị vợ đứng nói chuyện trước cổng một ngôi nhà hai tầng kiểu Tây cách nhà tôi chỉ khoảng hai cây số.

Trên đường về tôi quyết định sẽ đi hỏi chuyện những gia đình bị mất chó. Tôi giải thích rằng mình thuộc ban báo chí của trường và đang điều tra những vụ mất thú cưng xảy ra gần đây ở khu vực này. Nghe tôi bảo trong quá trình điều tra không biết chừng có thể tìm ra điều gì đó về thủ phạm, chị ta liền kể rất nhiệt tình.

“Sau này chị nhớ lại Pavlov đã sủa rất nhiều vào khoảng mười giờ. Nhưng bình thường nó vẫn sủa khi có người đi qua nên chị cũng không để ý lắm…”

“Đó là lần cuối chị nghe thấy Pavlov sủa?”

Nghe tôi hỏi vậy, chị ta gật đầu.

Từ trước cổng tôi nhìn thấy một khoảnh vườn nhỏ, trong vườn có một chuồng chó trống không. Cái chuồng khá to, trên nóc có một cái móc kim loại dùng để nối dây buộc chó.

“Thủ phạm đã gỡ cái dây ra và kéo con chó đi?”

Tôi hỏi nhưng chị ta lắc đầu.

“Cái dây vẫn còn. Còn có cả một miếng gà chiên án dở nữa.”

Chị ta nói rằng có lẽ đó là miếng gà thủ phạm để lại. Tôi hỏi có phải đó là gà mua ở cửa hàng không thì chị ta đáp rằng tuy không thể khẳng định nhưng có vẻ nó được làm tại nhà.

Thủ phạm đã đem từ nhà theo một thứ con chó có thể thích ăn để dụ nó rồi bắt nó đi. Việc sử dụng thịt gà chiên gây cảm giác đây là một vụ phạm tội bình dân, có vẻ do người thường gây ra chứ không thần bí hay giống như trộm chó chuyên nghiệp.

Tôi cúi đầu, tỏ vẻ rất biết ơn chị ta đã hợp tác điều tra. Có lẽ đang nhớ con chó yêu, chị ta nhìn cái chuồng chó và nói: “Thay vì cảm ơn, nhất định hãy tìm ra thủ phạm nhé!”

Giọng chị ta bùi ngùi nhưng tràn đầy sát khí. Đứa bé đang ngủ trong lòng mẹ tỉnh dậy và bắt đầu mè nheo. Tôi chào tạm biệt chị ta rồi quay đi.

Lúc đó tôi nhận ra nhà đối diện cũng nuôi chó. Nhìn qua cửa, tôi thấy một con chó to lông đen cao ngang thắt lưng mình.

“Nó tên là Chocolate.”

Tiếng chị vợ vang lên từ phía sau. Tôi nói rằng đến giờ mình mới biết nhà bên cạnh cũng có chó.

“Ừ đấy, hầu như nó chẳng sủa bao giờ.”

Chuồng của nó được đặt ở vị trí nổi bật hơn hẳn so với chuồng của Pavlov nhưng có thể vì im ắng nên thủ phạm đã không chú ý đến nó.

Khi tôi về đến nhà, em gái tôi, Sakura và mẹ đang nấu bữa tối. Mẹ tôi đứng khuấy nồi còn Sakura thì thái rau.

Em tôi kém tôi hai tuổi và đang chuẩn bị thi vào cấp ba. Giờ này mọi khi nó đang trong lớp học thêm nhưng hôm nay được nghỉ. Cho đến mùa xuân năm nay, con bé vẫn để tóc dài, rồi khi hè sang thì nó cắt ngắn, thành ra tóc nó bây giờ trông như con trai.

Trái ngược với tôi, nó rất tốt tính, thường giúp mẹ làm việc nhà. Nó thuộc típ không thể từ chối những lời nhờ vả. Ví dụ mẹ tôi đang ngồi trước tivi ăn bánh sẽ chắp tay lại và nói:

“Sakura, con rửa bát hộ mẹ nhé!”

“Ứ, con không chịu đâu. Mẹ tự rửa đi!”

Ban đầu, Sakura sẽ từ chối.

Nhưng mẹ tôi sẽ cúi đầu và làm bộ mặt buồn rầu u ám như thể đã đến ngày tận thế. Sakura nhìn thấy và phát hoảng. Mặt nó giống như bị sốc nặng.

“Được rồi, mẹ đừng khóc nhé!”

Nó động viên xoa dịu mẹ tôi với bộ dạng sắp khóc tới nơi. Sau đó nó đứng dậy và đi vào bếp. Sau khi nhờ vả xong mẹ tôi sẽ quay lại xem tivi và ăn bánh gạo như thường. Tôi băn khoăn không biết Sakura hiểu đến mức nào mà nghe lời mẹ thế. Hoặc là nó ngây thơ thật. Thế này có lẽ nó sẽ chăm sóc bố mẹ khi về già thay cho tôi.

Con bé còn có một tài năng đặc biệt, dù chỉ có tôi nhìn nhận điểm này là tài năng trong khi con bé coi đó như lời nguyền rủa. Tuy nhiên trong cuộc sống hằng ngày thì nó hầu như là một người bình thường.

“Con lại đi chơi game đấy à?”

Mẹ tôi thở dài và hỏi khi thấy tôi về. Tôi chẳng thích thú gì việc đến mấy khu chơi game nhưng mỗi khi về nhà muộn tôi lại biện minh bằng lý do này.

Tôi ngồi xuống một cái ghế trong nhà bếp và nhìn mẹ và em gái nấu ăn. Hai người rất hiểu ý nhau. Khi đang xào rau trên chảo mẹ yên lặng đưa một tay ra, em gái tôi không nói gì và đưa cho bà lọ muối. Khi nêm thức ăn, trước khi bà nói “Đưa cho mẹ rượu mirin” thì em gái tôi đã giơ chai rượu mirin lên rồi.

Hai người bắt chuyện với tôi nên tôi tung hứng đáp lại. Hai mẹ con cười khi tôi nói. Sakura cười quá nhiều nên giọng nó hổn hển:

“Dừng chọc cười em và sắp bát đĩa đi. Sau đó thì thầy giáo đã làm gì?”

Sakura nói về chuyện ở trường học tôi vừa kể. Thỉnh thoảng tôi không biết mình đang nói gì với người nhà, không biết tại sao mẹ và em gái tôi lại cười. Bởi những lời tôi nói với họ hầu như chỉ là phản xạ vô thức, những câu chuyện nghĩ ra chóng vánh, những cảm tưởng vô nghĩa.

Dù thế, lạ thay những câu chuyện ấy lại không hề mâu thuẫn. Nhìn bên ngoài, có vẻ như tôi đang hòa vào cuộc trò chuyện thân tình với mẹ và em gái. Thật ra, người trong nhà coi tôi là thằng con trai tính tình sôi nổi, có thể làm người khác cười dù không giỏi học hành.

Tuy nhiên nhìn từ phía tôi thì khác. Giữa tôi với bố mẹ và em gái không có cuộc đối thoại nào hết. Tôi sẽ ngay lập tức quên mất những điều vừa nói. Bởi vậy, tôi có cảm giác như đang mơ một giấc mơ kỳ quái: bản thân mình thì cứ im lặng mãi mà tại sao người xung quanh lại cứ buồn cười?

“Con chó của Kiri vẫn đang mất tích.”

Sakura nói với mẹ khi đang rửa đồ làm bếp. Tai tôi vốn đang lùng bùng không nghe rõ những gì xung quanh đột nhiên có âm thanh truyền tới rõ ràng.

“Bạn ấy cứ nghĩ nó sẽ tự trở về nhưng…”

Tôi hỏi nó chi tiết.

Sakura kể lại rằng con chó nhà cô bạn cùng lớp nó nuôi đã biến mất thứ Ba tuần trước. Người ta đồn rằng đó là hành động của tên thủ phạm vụ bắt cóc thú cưng.

“Vào buổi sáng người ta phát hiện ra con chó đã mất tích, có dấu vết thủ phạm dùng xúc xích để dụ nó.”

“À…”

“Nhắc mới nhớ, mẹ quên mua xúc xích rồi,” mẹ tôi lẩm bẩm.

“Con chó thuộc giống gì? To không?”

Nghe câu hỏi, Sakura nhíu mày nhìn tôi.

“Anh…”

Có vẻ tôi đã để lộ vẻ mặt hiếm khi người nhà nhìn thấy.

“Ừ, sao cơ…?” Tôi giả lơ.

“Con chó bị mất có vẻ là chó lai. Nó khá nhỏ.”

Đột nhiên tôi nhớ ra mình đã quên hỏi chủ nhân con Pavlov một điều. Tôi kết thúc cuộc nói chuyện với gia đình thật tự nhiên và mặc nguyên đồng phục chạy ra khỏi nhà.

“Tới giờ ăn tối rồi mà,” mẹ tối càu nhàu.

Khi tôi đến ngôi nhà từng nuôi Pavlov thì trời bắt đầu tối. Tôi bấm chuông, người vợ trẻ tiếp chuyện tôi khoảng hai tiếng trước xuất hiện, không còn bế đứa bé trên tay nữa. Thấy tôi, chị ta kêu lên “Ô kìa!”

“Xin lỗi vì lại làm phiền chị. Em chợt nhớ ra mình đã quên hỏi mấy thứ khi phỏng vấn… Pavlov nhà mình lớn chừng nào ạ?”

“Cậu đến đây chỉ để hỏi thế thôi sao?”

Chị ta bối rối vì chuyến viếng thám thứ hai của tôi và nói Pavlov chưa lớn hẳn nên thân hình vẫn còn bé.

“Nó chỉ to hơn chó con một chút thôi ạ?”

“Ừ, đúng vậy. Nhưng mà giống chó này khi lớn sẽ rất to đấy. Vậy nên chị mới mua một cái chuồng khá to…”

Tôi cảm ơn chị ta rồi đi.

Thủ phạm đã để lại dây khi bắt trộm chó, vậy thì hắn dùng cách nào để dẫn chó theo? Hắn chuẩn bị trước một cái dây khác? Nếu thế thì chỉ cần tháo cái dây ở chuồng ra là xong, sẽ đỡ tốn công buộc lại dây mới. Thủ phạm đã tháo dây ra khỏi cổ con chó và bế nó đi.

Và tại sao hắn không chọn con chó im lặng nhà đối diện mà lại bắt Pavlov? Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn con chó ít sủa vì dễ bắt hơn. Nhưng thủ phạm không làm thế. Có thể vì Pavlov nhỏ hơn và dễ mang theo. Con chó bạn em gái tôi nuôi cũng thuộc dạng nhỏ. Hẳn là thủ phạm đã chọn những con chó nhỏ.

Vậy tại sao hắn lại chỉ chọn những con chó dễ mang theo? Khả năng là thủ phạm không có phương tiện để chuyển chó như xe ô tô nên hắn chọn những con nhỏ thay vì con to. Theo những gì tôi nghe ngóng được đến nay thì các gia đình bị mất trộm chó phân bố trong một khu vực không rộng lắm. Nếu tên trộm có xe thì chắc chắn đã không gây án quanh một khu vực nhỏ mà sẽ đi bắt trộm chó ở những chỗ xa.

Tôi nhớ lại một phân tích tâm lý thường áp dụng trong việc điều tra các vụ án giết người cho vui không có động cơ. Nó liên quan đến tiêu chuẩn lựa chọn nạn nhân của hung thủ.

Thủ phạm luôn vô thức chọn nạn nhân có vẻ yếu hơn mình. Ví dụ, nếu tất cả nạn nhân đều chưa cao đến một mét năm mươi, không có ai cao hơn một mét sáu thì có thể suy luận rằng hung thủ cao từ khoảng một mét rưỡi đến một mét sáu. Vụ án bắt trộm chó này không chừng cũng có thể dùng suy luận tương tự.

Tôi về đến nhà thì bố tôi đã đi làm về. Cả nhà đã bắt đầu ăn tối, tôi giải thích rằng mình vừa ra cửa hàng tiện lợi. Tôi hòa vào câu chuyện của mọi người một cách tự nhiên và hỏi vu vơ về những nhà nuôi chó trong vườn.

“Con chó ấy đáng yêu nhỉ! Em không biết tại sao họ không cho nó vào nhà nữa, nó còn bé xíu à.” Sakura nói khi nhắc đến một nhà hàng xóm.

“Chắc họ sợ ồn nếu nuôi trong nhà.” Bố tôi trả lời.

Tôi hỏi địa chỉ nhà đó. Hôm nay là thứ Ba. Có thể thủ phạm sẽ xuất hiện ở đấy đêm nay.

Đó là một ngôi nhà kiểu Nhật cũ nằm ở góc đường. Tôi đứng nhìn qua tường rào. Vườn rộng, có một chuồng chó ở mé vườn. Cái chuồng có lẽ là đồ tự làm, nhìn như cái hộp gỗ. Cạnh chuồng đóng một cái cọc buộc dây nối con chó. Mắt con chó khá to, khi nhìn thấy tôi nó sủa nhắng lên và nhảy loi choi dưới ánh đèn đường. Nó nhỏ đến mức một đứa bé cũng có thể bế mang đi.

Tôi đi cách xa ngôi nhà một khoảng và nấp sau một bụi rậm. Chỗ ấy không có đèn đường, xung quanh tối om.

Tôi kiểm tra đồng hồ. Tuy trời tối nhưng khi ấn vào nút ở cạnh đồng hồ thì có ánh đèn bên trong phát ra làm sáng màn hình. Bây giờ là mười giờ đêm. Đúng giờ này hai tuần trước chị vợ trẻ đã nghe Pavlov sủa lần cuối. Nếu như thủ phạm nhắm tới con chó nhà này thì hắn sẽ sớm xuất hiện.

Ở chỗ bụi cây lá rơi phủ dày mặt đất. Chỉ cần khẽ cựa quậy là đủ làm gãy những cành cây khẳng khiu xung quanh và phát ra tiếng động. Mùa hè vừa qua, ban ngày trời vẫn ấm áp nhưng buổi tối đã hơi lạnh.

Tôi đút tay vào túi áo khoác và chạm phải cán con dao. Đó là vũ khí tôi mang theo phòng khi bất trắc. Kể cả bắt được quả tang thủ phạm thì tôi cũng sẽ không báo với ai. Tôi chỉ định đứng từ xa quan sát hắn thôi. Vậy nên tôi không nhất thiết phải có vũ khí. Tuy nhiên tôi vẫn cầm theo một con dao từ bộ dao ở nhà đi mà không suy nghĩ gì nhiều. Để nguyên lưỡi dao thì có thể cắt vào người nên tôi nhét nó vào cái bao da thửa riêng.

Tôi thích quan sát thủ phạm của những tội ác dị thường. Vì thú vui này mà tôi từng chạm trán hung thủ một vụ án giết người hàng loạt. Tôi đã tự ý cầm bộ dao hai mươi ba chiếc trong phòng anh ta về giấu trong tủ sách của mình. Khi ở nhà, tôi thường ngắm nghía những lưỡi dao bạc dưới ánh đèn huỳnh quang. Chúng phản chiếu ánh sáng trắng, trông như bị ướt. Thỉnh thoảng gương mặt tôi phản chiếu trên lưỡi dao lại biến thành gương mặt những cô gái đã bị giết bởi con dao ấy. Dù biết đó chỉ là ảo giác nhưng tôi có thể cảm nhận được tiếng thét đau khổ và tuyệt vọng ám vào lưỡi dao. Thật ra nội tâm tôi vẫn chưa thể chế ngự nổi con dao. Nó không phải là thứ chỉ để mang về làm kỷ niệm. Tôi nhìn lưỡi dao sáng bóng và cảm nhận được nó là thứ nên được sử dụng trong thực tế.

Tôi lại kiểm tra đồng hồ, bấm đèn màn hình và xem giờ. Đã sang thứ Tư rồi. Không có ai đi qua suốt khoảng thời gian tôi núp trong bụi cây.

Không biết thủ phạm sống ở khu nào nhỉ? Nếu biết điều đó tôi có thể thu hẹp những địa điểm rình hắn. Ít nhất là hôm nay hắn đã không xuất hiện trước mặt tôi.

Mười phút sau tôi rời khỏi bụi cây và về nhà.

Bố mẹ tôi đã đi ngủ nhưng Sakura vẫn thức học thi. Khi biết tôi về, nó xuống tầng một và hỏi tôi vừa đi đâu. Tôi nói là mình vừa ra cửa hàng tiện lợi.

•   •   •

Tôi biết đêm nay gã đàn ông đó sẽ đến nên đáng ra không được ngủ quên. Tôi bị đánh thức bởi tiếng thét của Yuka từ phòng khách.

Từ chỗ mình ngủ, tôi lao đến đó.

Yuka vốn trốn cùng tôi ở phòng trong nhưng không biết hắn đã lôi cô ra phòng khách từ lúc nào. Mẹ đã đi đâu đó nên trong phòng khách chỉ có hắn và Yuka.

Yuka nằm trên sàn rên lên đau đớn. Cô phát ra những tiếng buồn thảm, như thể đang cố chịu đau.

Hắn đứng ngay cạnh đầu Yuka và vô cảm nhìn cô. Trong mắt tôi hắn thật to lớn, cứ như đầu hắn sắp chạm tới trần nhà. Yuka thì thật nhỏ bé. Cô chỉ có thể bất lực thở hổn hển trong đau đớn.

Tôi cảm thấy cơn giận dữ sục sôi trong đầu mình. Tôi tru lên, âm thanh tuôn ra từ sâu bên trong cơ thể. Hắn quay qua nhìn tôi, tròn mắt ngạc nhiên. Hắn lùi một bước về phía sau, cách Yuka một khoảng.

Yuka đang nằm rên rỉ trên sàn quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tự đáy lòng mình, tôi quyết phải bảo vệ cô.

Có tiếng mở cổng và giọng của Mẹ vang lên. Mẹ đã đi mua đồ về. Chắc bà để hắn ở nhà rồi ra ngoài.

Tôi đang định cắn tay hắn thì bị Mẹ túm lấy từ phía sau. Hàm của tôi cắn không trúng hắn.

Tuy nhiên trong lúc đó Yuka đã đứng dậy. Cô chạy ra cổng trong lúc Mẹ giận dữ quát tháo. Tôi đuổi theo cô rồi hai chúng tôi lao ra khỏi nhà.

Ra tới ngoài, chúng tôi chạy hết tốc lực. Mẹ đứng trước cổng gọi với theo nhưng chúng tôi không quay đầu lại, chạy trốn vào màn đêm thăm thẳm.

Có một dãy đèn đường trên con phố tối tĩnh mịch, nhưng chỉ có khoảng đất nơi chân đèn là được chiếu sáng. Hai cái bóng nhỏ bé của chúng tôi lướt qua những cột đèn.

Chúng tôi đi đến đâu cũng chỉ có bóng tối. Vì đi cùng Yuka nên tôi không thấy sợ hãi. Nhưng tôi buồn khi nghĩ tới cô.

Yuka không khóc nhưng cô vừa đi vừa nén cơn đau dữ dội. Tôi hiểu được điều đó. Có lẽ vì đau nên đôi khi cô dừng lại. Tuy đau lòng nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đi bên cạnh cô.

Hãy bắt con vật chúng ta nhìn thấy buổi trưa làm con mồi cho đêm nay.

Yuka nói. Chúng tôi đã tìm thấy một con vật dễ mang theo khi đi tản bộ trưa nay. Chúng tôi đi về phía ngôi nhà đó.

Yuka chắc cũng nhận ra gần đây rất khó tìm những con vật dễ bắt đi. Ngày càng có nhiều gia đình giấu thú cưng bên trong nhà. Họ đã bắt đầu cảnh giác trước sự tồn tại của chúng tôi.

Tôi luôn cảm thấy lo lắng trong lòng. Không thể để người khác phát hiện ra chuyện chúng tôi đang làm… Cùng với sự cảnh giác đó, tôi luôn hoảng hốt mỗi khi thấy có bóng người.

Cái bóng đó không phải của tôi hay Yuka, cũng không phải của Mẹ và gã đàn ông đáng ghét kia. Đó là bóng của một người hoàn toàn xa lạ. Cái bóng đó đang đi theo tôi và Yuka, những kẻ bắt cóc động vật. Và cái bóng đó một ngày nào đó sẽ phát hiện ra chuyện kinh khủng chúng tôi làm dưới gầm cầu.

Tôi sợ hãi khi tưởng tượng ngày đó sẽ đến. Khi mọi người biết những chuyện tôi và Yuka làm, có thể họ sẽ chia tách chúng tôi. Khi tôi không còn ở đó, sẽ không ai bảo vệ Yuka nữa. Tôi nhất định không thể để chuyện đó xảy ra…

Tôi đã nhìn thấy ngôi nhà mục tiêu. Mái nhà được chiếu sáng dưới ánh đèn đường. Những nơi khác tối om, chìm trong màn đêm. Ngôi nhà này nằm ở góc đường, chúng tôi đã xác định có một con chó nhỏ được nuôi ngoài vườn khi đi bộ qua đây vào buổi trưa.

Đi thôi. Yuka nói và đi về phía ngôi nhà.

Đúng lúc đó, có thứ gì lọt vào mắt tôi. Tôi khẽ gọi Yuka dừng lại. Có chuyện gì? Ánh mắt cô nhìn tôi hỏi không cần lên tiếng.

Tôi vừa nhìn thấy ánh sáng trong bụi cây tối trước ngôi nhà. Chỉ là một đốm sáng lóe lên rồi vụt tắt.

Có ai đang ở đấy. Dây thần kinh của tôi dồn hết chú ý vào khoảng tối đó. Tuy không biết chắc nhưng tôi cảm thấy có người đang rình rập trong bụi cây, quan sát ngôi nhà tôi và Yuka định tới - Cũng có thể tôi đã nghĩ quá lên chứ thực ra không có ai, nhưng tôi có linh cảm như vậy.

… Hôm nay mình về thôi. Tôi dùng mắt nói với Yuka. Cô nhìn ngôi nhà rồi nhìn tôi và trả lời. Được rồi.

Đêm hôm đó, tôi và Yuka không bắt con vật nào. Chúng tôi chỉ ngồi giết thời gian dưới chân cầu rồi về nhà.

Dù Yuka luôn muốn tôi sát hại một con vật khác nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm vì không phải giết chóc.

Tuy nhiên, cảm giác bất an vẫn còn đó.

Bóng người đuổi theo chúng tôi đêm nay đã thành hình dạng rõ rệt và xuất hiện.

Người đó không phải là sản phẩm hư cấu trong trí tưởng tượng của tôi mà thực sự tồn tại…

3.

Tôi đã canh vào đêm thứ Ba nhưng cuối cùng thủ phạm không xuất hiện. Sang ngày thứ Tư, tôi lại bâng quơ hỏi bạn cùng lớp và người nhà để điều tra xem có nhà ai mất chó không. Kết quả là có vẻ thủ phạm không ra tay vào đêm thứ Ba, nhưng cũng có thể hắn đã bắt chó hoang hoặc hành động ở một nơi nào đó mà mạng lưới thông tin của tôi không vươn tới được.

“Cậu đã biết thủ phạm là người thế nào chưa?” Morino hỏi tôi khi đang ngồi đọc sách ở góc phòng học Hóa vào giờ ăn trưa ngày thứ Tư.

Tôi lắc đầu, nói với nàng rằng mình hoàn toàn không có manh mối gì.

“Mà người ta bắt mấy con vật đó để làm gì nhỉ? Đem bán cho cửa hàng thú cưng lấy tiền à?”

Morino nói với giọng điệu không thể hiểu nổi vì sao lại có người muốn bắt mấy con vật như thế.

“Tớ nghĩ mục đích không phải là tiền đâu. Thỉnh thoảng ngay cả bọn chó thuần chủng ở cửa hàng thú cưng khi lớn quá cũng bị đem đi xử lý ấy. Chắc chẳng có ai mua chúng đâu.”

Kể cả người ta có mua thì cũng không phải để làm thú cưng mà làm động vật thí nghiệm phục vụ cho mục đích nghiên cứu. Chó nhà sẽ tin người và dễ điều khiển hơn chó hoang. Tôi từng nghe chúng rất được giá ở chợ đen.

“Tớ chỉ đoán được rằng hắn bắt trộm chó để bạo hành. Trên mạng có kẻ thu thập chó mèo bị vứt bỏ để thỏa mãn sở thích này đấy.”

“Nói thế có nghĩa là thủ phạm đã giết những con vật mà hắn đánh cắp để mua vui ở đâu đó? Đầu óc hắn thật không bình thường.”

Tôi nghe Morino nói, đột nhiên có một nghi vấn. Nếu đúng như vậy, thủ phạm đã bạo hành lũ chó ở một nơi nào đó. Không phải là nhà hắn. Thỉnh thoảng thời sự có đưa tin về những vụ phát hiện ra xác động vật bị giết tại công viên và thảo luận về vấn đề ngược đãi động vật. Tuy nhiên tôi không nghe thấy tin phát hiện xác động vật nào ở gần đây cả.

Chiều thứ Tư và thứ Năm, trên đường từ trường về, tôi đi bộ qua mấy gia đình bị mất chó để hỏi chuyện. Không ai nghi ngờ khi tôi nói mình ở ban báo chí và đều nói chuyện thoải mái. Mỗi ngày tôi đến một nhà. Kết cục tôi không tìm được thông tin nào đáng giá liên quan đến thủ phạm. Những con chó bị bắt đều nhỏ và là giống lai. Một nhà có dấu thức ăn để lại còn nhà kia thì không.

Sau khi tan học ngày thứ Sáu, tôi bắt xe buýt đến một nhà bị mất trộm chó khác. Theo thông tin thu thập được thì đây là nhà đầu tiên bị mất chó, cách khá xa nhà và trường của tôi. Nó nằm ở khu nhà dọc bờ sông.

Tôi kiểm tra lại địa chỉ trên bản đồ và tìm thấy ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà mới xây. Tôi nhấn chuông ở cổng nhưng xem ra người nhà đều đã đi vắng hết, không ai xuất hiện cả.

Trong khoảnh vườn nhỏ có một bồn hoa tulip, một chuồng chó trống không và đĩa đựng thức ăn bằng nhựa đã hơi bẩn, có nét chữ trẻ con ghi bằng bút dạ “Đĩa của Marble”.

Tôi rời khỏi ngồi nhà đó, lại bắt xe buýt và xuống tại bến gần nhà. Hôm nay là thứ Sáu. Một con chó khác có thể biến mất đêm nay. Tôi đang vừa bước đi vừa nghĩ về chuyện đó thì nghe có người gọi mình. Tôi quay lại và nhìn thấy Sakura trong bộ đồng phục cấp hai đang dắt xe đi vội về phía tôi.

Sau khi tan học, con bé luôn ghé qua lớp luyện thi vài tiếng rồi mới về nên tôi hỏi sao nó lại ở đây giờ này.

“Có chuyện xảy ra nên em không đến lớp luyện thi…”

Nó đáp ỉu xìu, sắc mặt khá xấu, mắt nhìn xuống mỏi mệt và dắt xe một cách nhọc nhằn.

“… Em lại nhìn thấy gì hả?”

Tôi đỡ lấy cái xe dắt hộ nó. Nó cảm ơn khe khẽ rồi mấp máy môi “Vâng.”

Nó được sinh ra dưới một chòm sao kỳ lạ. Tôi luôn coi đó là một tài năng nhưng nó lại chán ghét và cho rằng đó là một lời nguyền.

Sakura rất hay phát hiện ra xác chết.

Lần đầu tiên là khi nó đi dã ngoại trên núi với trường tiểu học. Lúc đó nó mới học lớp Một nhưng đã bị tách đoàn và lạc đường đến một bờ hồ. Ở đó nó phát hiện có xác người chết đuối nổi trên mặt hồ.

Lần thứ hai sau đó bốn năm. Nó đi biển cùng gia đình một đứa bạn và lại bị tách đoàn. Khi đi được đến bờ biển, nó phát hiện ra xác một người đàn ông bị sóng đánh dạt vào bóng râm dưới triền đá.

Lần thứ ba sau đó ba năm khi nó học lớp Tám, đến trại tập huấn trên cao nguyên cùng câu lạc bộ bóng chuyền. Khi đang chạy nó rẽ nhầm đường và lạc đến một nơi vắng người qua lại. Nó vấp phải thứ gì đấy rồi ngã. Đó là một hộp sọ người.

Mỗi lần phát hiện ra xác chết nó đều trở về nhà với gương mặt tái xanh, sau đó sốt li bì đến cả tuần.

“Tại sao luôn là mình…?” Nó khóc trong cơn ác mộng.

Tuy nhiên khoảng cách giữa những lần nó phát hiện ra xác chết ngày một ngắn đi. Tính ra thì nó sẽ phát hiện ra xác chết lần thứ tư vào năm nay hoặc năm sau. Đến khi về già không biết chừng cứ một hai phút là lại phát hiện ra xác chết.

“Thế hôm nay em nhìn thấy cái gì…?” Tôi hỏi. Tiếng lốp xe đạp kêu lạo xạo.

“Lúc nãy em đang định đến lớp luyện thi thì thấy hơi khó chịu… Vì mệt nên em quyết định nghỉ…”

Có một con sông nằm giữa trường cấp hai và lớp luyện thi. Lòng sông rộng, dòng nước lớn nhẹ nhàng trôi. Một cây cầu bê tông to bắc qua sông có nhiều ô tô qua lại. Trên cầu phân riêng làn đường dành cho ô tô với làn đường dành cho xe đạp và người đi bộ. Lúc đó Sakura đã đạp xe qua cầu trên làn đường riêng đó.

“Em bỏ cặp và khăn ở trong giỏ xe…”

Đó là cái khăn sọc trắng xanh mà nó rất thích. Khi một chiếc xe tải chạy ngang qua, gió thổi cái khăn bay khỏi giỏ. Con bé chưa kịp làm gì thì cái khăn đã bay qua thành cầu và cuốn theo gió xuống dưới. Nó bám vào thành cầu thò đầu nhìn xuống, sau lưng là tiếng xe chạy qua chạy lại. May mắn là cái khăn vẫn chưa rơi xuống lòng sông. Có vẻ nó đã mắc vào thảm cỏ xanh dọc bờ sông tít xa bên dưới.

“Em đi xuống bờ sông để nhặt cái khăn…”

Ở đầu cầu có một cầu thang bê tông dẫn xuống bờ sông. Nó bước xuống cầu thang và phát hiện ra cả một rừng cỏ dại. Vô số những lá cỏ xanh cao ngang tầm mắt. Nó rẽ cỏ ra để đi tiếp, cỏ tuy dày nhưng vẫn lách qua được.

“Nhìn từ trên cao thì không thấy được nhưng dưới chân cầu có một khoảng rộng không cỏ…”

Đó là một khoảng đất khô hình tròn. Xung quanh là bức tường cỏ dại nên đứng trong đó có cảm giác như bị nhốt trong lồng.

Phía cao trên đầu là gầm cầu rất to nhìn như trần nhà. Khi nó ngước lên, một nửa bầu trời bị gầm cầu che khuất.

“Em đi quanh đó để tìm cái khăn nhưng…”

Lúc đó nó nghe thấy tiếng côn trùng bay. Đó là tiếng ruồi bay vo ve. Nó nhìn kỹ và thấy cả đàn ruồi đang tụ lại một điểm phía trên thảm cỏ.

“Em đi lại gần đó vì cái khăn của em cũng rơi ở hướng đấy…”

Nó đi tiếp và ngửi thấy mùi thối rữa. Nó rẽ cỏ và khi gần đến chỗ đàn ruồi bay thì đột nhiên dưới chân xuất hiện một hố đen. Không hẳn là hố mà giống chỗ trũng hơn. Bán kính và độ sâu chừng một mét. Sakura suýt chút nữa đã bước vào đó. Mùi thối xộc lên não, nó nhìn xuống dưới và thấy thứ trong hố…

Cái hố đựng đầy một số lượng lớn những tảng gì đó. Chúng nát bấy và không rõ hình thù. Ban đầu tôi không đoán nổi đó là thứ gì. Chỉ là những tảng đen pha đỏ thôi. Tôi cố gắng chịu đựng mùi hôi, khom người ghé mặt sát tới thành hố.

Đó là răng, đuôi và cổ, có vẻ là của chó. Dưới đám lông, từ trong đống thịt mềm đang rữa dần, vô số những con giòi trắng bò ra lổm ngổm phủ kín bề mặt. Chúng xếp thành nhiều tầng chất đầy hố. Khi nghĩ tới việc chúng từng có sinh mệnh và chạy nhảy dưới ánh mặt trời, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong tôi. Có lẽ đó là ma lực của cái chết và sự hủy diệt.

Đó là một cái hố đầy thịt thối rữa và bốc mùi. Nhìn vào đó, không hiểu sao tôi nhớ tới những bộ phim và ảnh chụp về Thế chiến thứ hai. Tôi nhận thấy có sự liên hệ giữa cái hố chết chóc này và những thứ đó.

Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh. Đúng như lời Sakura, dưới chân cầu chẳng có gì ngoài cỏ dại. Ánh tà dương đỏ ló sau những đầu cỏ nhọn, lũ ruồi đen bay vòng quanh. Có lẽ chúng nghĩ tôi là bạn bè nên cứ bám theo không rời, lao vào áo đồng phục và mặt tôi. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ tất cả mọi thứ trong tầm mắt.

Khi nghe Sakura kể chuyện tôi đã nghĩ ngay cái hố này có liên quan đến những vụ bắt trộm chó. Nơi con bé phát hiện ra nhiều khả năng chính là nơi tôi đang tìm kiếm.

Tôi để nó về nhà một mình rồi đi ra gầm cầu. Tôi xuống cầu dẫn tới bờ sông, đúng như nó nói, có một khoảng đất hình tròn nằm giữa biển cỏ dại. Nằm cách đó không xa là nơi có rất nhiều côn trùng đang bay vo ve.

Tôi nhìn xuống cái hố dưới chân. Trong những thi thể đó có lẽ có cả Marble và Pavlov. Tôi quay đi rời khỏi gầm cầu.

Tôi trở về nhà và chờ đêm xuống. Khi đồng hồ điểm mười giờ, tôi bỏ dao vào túi và ra khỏi phòng.

Sakura có lẽ vẫn còn sốc vì nhìn thấy chỗ xác động vật đó nên đang nằm dài trên ghế bành ở phòng khách. Tôi đi qua trước mặt nó về hướng cửa chính. Mẹ tôi đang xem phim quay qua hỏi tôi đi đâu. Khi tôi nói mình đi đến cửa hàng tiện lợi, Sakura lẩm bẩm “Hội cửa hàng tiện lợi nửa đêm…”

Tôi quay lại gầm cầu. Hôm nay là thứ Sáu. Nhiều khả năng thủ phạm sẽ xuất hiện ở gầm cầu.

Tôi bước đi và tưởng tượng ra hình dáng kẻ tra tấn giết thú vật cho vui này. Tôi như thấy được cảnh hắn ném những con thú bị giết chết xuống hố. Nếu có thể, tôi muốn được nhìn cảnh đó. Tôi tò mò không biết hắn đã thực hiện nghi thức gì trước khi ném xác chúng đi.

Những thứ biến thái và tàn nhẫn luôn làm tôi động lòng. Thứ vang vọng sâu trong tim tôi không phải là cuộc trò chuyện vui vẻ với đám bạn cùng lớp hay lời nói ấm áp cùng gia đình. Tôi chỉ thấy chúng giống như tạp âm của cái đài bị chỉnh sai kênh.

Vào ban đêm, con sông rộng lớn trở nên đen sì giống như vũ trụ mênh mông không một ánh sao trên mặt đất. Ánh đèn trên cầu vừa đủ chiếu sáng lờ mờ bờ sông. Xung quanh không có bóng người nên tôi biết tên hung thủ vẫn chưa đến.

Tôi bước từng bước xuống cầu thang làm bằng bê tông, tiến vào biển cỏ dại. Tôi rẽ cỏ bước đi và nhớ tới cuộc điện thoại với Morino trước khi ra khỏi nhà.

“Bây giờ tớ sẽ đi gặp một người rất thích chó. Cậu muốn đi cùng không?”

“… À, tớ muốn đi lắm nhưng còn phải làm bài tập về nhà.”

“Làm gì có bài tập về nhà.”

“… Mẹ tớ ốm lắm, nhìn như sắp chết.”

“Dù cậu không bịa ra mấy lý do phi lý đó thì tớ cũng không ép người sợ chó đi cùng đâu.”

Tôi nói thế và nhận được câu trả lời ngoài dự đoán.

“Này, cậu nói gì đấy? Tớ sợ chó ấy hả, đừng có ngốc… Mấy con đấy thì sợ gì chứ…”

Giọng nghe có vẻ nghiêm trọng, nàng không phải kiểu người thoải mái khi bị đem ra trêu. Tôi xin lỗi, vờ như không nhận ra để giữ thể diện cho nàng rồi dập máy.

Bây giờ tôi đang nấp trong đám cỏ.

Tôi quỳ xuống đất, lấy từ trong túi ra một cái máy ảnh kỹ thuật số. Ánh sáng duy nhất đến từ dãy đèn trên cầu nên tôi e rằng mình khó mà ghi lại được gì. Tôi mở khẩu độ và chỉnh tốc độ màn trập cao nhất để tránh phái dùng flash. Nếu dùng flash thì tên hung thủ sẽ phát hiện ra tôi ngay. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra.

Tôi không định tố cáo hung thủ với cảnh sát. Tôi cũng không muốn hắn biết đến sự tồn tại của mình. Tôi sẽ không để mình dính líu đến vụ án, đó là luật mà tôi tự định ra. Tôi chỉ là người thứ ba quan sát sự việc mà thôi. Nếu tôi không báo cảnh sát thì những con vật nuôi khác sẽ tiếp tục bị bắt trộm và sẽ có nhiều người đau buồn khóc lóc nhưng lương tâm tôi không hề cắn rứt. Tôi là loại người như thế đấy.

Từ chỗ ẩn nấp tôi có thể quan sát cầu thang bê tông nối tới bờ sông và bãi đất trống. Tôi đồ rằng tên hung thủ sẽ đi qua bãi đất trống trên đường đi ra cái hố. Đó là cơ hội để tôi bấm máy.

Tiếng nước vang đến tận chỗ tôi đang ẩn mình sau đám cỏ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh mặt sông đen ngòm phản chiếu màn đêm. Đó là một quang cảnh vô cùng tĩnh lặng.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cỏ xung quanh nhất loạt xào xạc. Một ngọn cỏ nhọn chọc vào má tôi.

Khi màn hình đồng hồ của tôi chỉ mười hai giờ thì trên bờ đê có một bóng đen xuất hiện. Cái bóng đang đi xuống cầu thang. Tôi cúi đầu xuống, thở nhẹ để hắn không phát giác ra tôi đang ở đây.

Cái bóng đi hết cầu thang rồi biến mất vào đám cỏ. Ánh đèn trên cầu đủ giúp tôi nhận ra bóng đen đó đang rẽ đường làm rung đám cỏ xung quanh. Quả nhiên hắn ta xuất hiện ở bãi đất trống hình tròn. Khi đi xuống cầu thang cái bóng chìm trong đêm đen nhưng lúc hắn hiện ra từ đám cỏ thì tôi đã nhìn thấy rõ ràng.

Người đi ra từ đám cỏ là một cô bé cùng một con chó. Cô bé khá thấp, tóc dài ngang vai, người gầy gò. Con chó thuộc giống chó săn lông vàng. Đó chính là cô bé và con chó đã đi qua tôi và Morino hôm nọ.

Cô bé ôm trong lòng một con chó nhỏ hơn. Con chó cựa quậy sủa nhưng cô bé có vẻ đã quen cách ôm chó không để nó chạy thoát.

Máy ảnh của tôi đã sẵn sàng.

•   •   •

Tôi và Yuka tìm thấy bãi đất dưới gầm cầu vào một ngày mùa hè nóng nực. Trên trời không có một gợn mây, ánh mặt trời trên cao chiếu sáng lấp lánh cả thảm cỏ xanh dưới gầm cầu.

Lúc đó tôi và Yuka đang tản bộ. Chúng tôi đang chơi như mọi lần, chạy hết tốc lực cho đến khi không chạy nổi nữa. Khi đã mệt đứt hơi, chúng tôi dừng chân trên con đường cạnh bờ sông.

Chúng tôi dựa vào lan can bê tông để nghỉ ngơi và nhìn xuống biển cỏ dưới chân cầu. Một cơn gió nhẹ thổi qua đám cỏ chuyển động như có một bàn tay vô hình chạm vào.

Yuka gọi tôi. Tôi quay lại thì thấy cô đang nhìn về hướng cái cầu thang dẫn xuống bờ sông từ đầu cầu.

Đi xuống dưới đó xem sao.

Tôi cảm nhận được máu phiêu lưu như đang nhảy múa của cô truyền tới. Cuối cầu thang không có gì ngoài cỏ. Chúng tôi bước đi trong mùi cỏ nồng.

Có vẻ Yuka cho rằng cứ đi như thế này thì sẽ thật nhàm chán nên cô quay lại liếc nhìn tôi đang đi phía sau rồi đột nhiên chạy thật nhanh. Cô có ý muốn tôi đuổi theo. Chúng tôi quên đi cơn mệt mỏi và chơi đuổi bắt trong đám cỏ. Cái nắng mùa hè nhanh chóng làm chúng tôi nóng bừng lên.

Tôi lách qua đám cỏ đuổi theo Yuka. Khi tôi mất dấu cô và đang bối rối thì lập tức nghe thấy tiếng cô cười ngay bên cạnh. Tôi đoán chỗ cô đang đứng và chạy về phía có tiếng cười, tiếp tục đuổi theo cô.

Khi ấy đột nhiên chúng tôi chạy tới một khoảng không rộng lớn. Có cảm giác như tầm mắt của chúng tôi bất ngờ mở rộng ra. Mùi cỏ nồng tan biến dần, một cơn gió mát ôm lấy cơ thể tôi. Đó là một khu đất hình tròn không có cỏ mọc.

Yuka chạy tới đó trước tôi, cô đứng giữa khoảng đất há hốc mồm ngạc nhiên. Cô nhìn xung quanh rồi nhìn tôi vừa chạy ra từ bức tường cỏ. Ban đầu chúng tôi bối rối nhưng rồi mau chóng cảm thấy mình đã phát hiện ra một thứ tuyệt vời. Ánh mắt cô long lanh những dự cảm vui thú.

Đã bao lâ