GIỌNG NÓI MỞ ĐẦU
Gần đây em gái tôi cứ ngủ dậy, rửa mặt xong là lập tức dắt chó đi dạo. Đã là cuối tháng Mười một, buổi sáng trời rất lạnh, nên nhìn nó cứ co ro mỗi lần ra ngoài.
Buổi sáng hôm đó nó cũng run rẩy bước ra thềm. Tôi ngồi ăn sáng ở bàn và đọc mục cáo phó trên báo như mọi khi. Trong góc phòng có một cái máy sưởi dầu. Mẹ tôi vừa bật lên nên mùi dầu nồng nặc khắp phòng. Cái mùi giống như mùi tế bào não bị phân hủy. Đúng lúc đó tôi phát hiện ra trong tờ báo đang đọc có bài nói về việc trẻ con chết vì trúng độc khí CO2 từ máy sưởi dầu.
Tôi mở cửa sổ ra cho thoáng, không khí lạnh buổi sáng tràn vào thổi bay đi mùi dầu nồng nặc khắp phòng. Có vài đám mây trôi trên trời, trong vườn sương giá đang giăng.
Em gái tôi đã quấn khăn và mặc áo len đứng bên ngoài. Nhìn thấy tôi mở cửa sổ, nó liền vẫy cái tay đang đeo găng nói: “Này!” Tay còn lại vẫn cầm sợi dây buộc vào xích cổ con chó dưới chân.
“Từ nãy đến giờ nó cứ lúi húi ở góc vườn chẳng chịu đi.”
Em gái tôi chỉ vào con chó đang đứng bên tường rào ngăn với nhà hàng xóm, chúi mũi xuống đất đánh hơi, hai chân trước ở tư thế chuẩn bị đào hố.
“Nào đi thôi! Mình không có thời gian đi dạo mất.”
Em gái tôi kéo dây và nói. Sau khi dắt chó đi dạo nó còn phải chuẩn bị đồ để đi học. Có lẽ con chó hiểu ý em tôi nên rời khỏi góc vườn. Sau đó em gái tôi cùng con chó thở ra khói trắng đi mất.
“Đóng cửa lại đi!” mẹ tôi nói từ sau lưng. Tôi làm theo lời mẹ, đóng cửa sổ rồi ra ngoài.
Trong góc vườn có một tảng đá to vừa một vòng tay ôm, tôi chuyển nó đến chỗ con chó định bới đất. Làm vậy nó sẽ không đào được nữa. Nó mà đào chỗ ấy lên thì chết. Thiếu chút nữa thôi là em gái tôi phát hiện ra số bàn tay ông anh nó chôn nửa năm về trước. Tôi định bụng ngay khi đi học về sẽ chôn sang một chỗ khác trước khi bị nó tìm ra. Có vẻ tôi đã thoáng thấy được số phận kỳ lạ của em gái mình, cái số không hiểu vì sao luôn phát hiện ra những thứ kỳ quái.
Tôi quay vào trong nhà tiếp tục đọc báo. Mẹ tôi hỏi có bài báo nào hay ho không. Tôi trả lời không có gì đặc biệt và xác nhận lại báo ngày hôm nay không đăng tin gì mới về Kitazawa Hiroko.
Xác của Kitazawa Hiroko được tìm thấy trong một tòa nhà hoang bảy tuần trước. Chỗ đó cách không xa nhà tôi, nằm trong cùng một thành phố. Tòa nhà đó vốn là một bệnh viện nằm ở khu vực hẻo lánh trên đường từ trung tâm thành phố lên núi, cuối con đường rải sỏi nối với đường lớn. Tòa nhà nằm phía sau tấm lưới sắt đã hoen gỉ, bị bỏ mặc không tháo dỡ. Xung quanh chỉ có có úa mọc lan quanh năm, chẳng có ngôi nhà nào khác.
Ba học sinh tiểu học trong lúc thám hiểm ngôi nhà hoang đã phát hiện ra thi thể Kitazawa Hiroko. Cả ba bây giờ vẫn đang được điều trị tâm lý.
Lúc thi thể được phát hiện, báo chí và truyền hình đã đưa tin rùm beng nhưng đến giờ thì hầu như chẳng ai nói về cô ta nữa. Không biết tình hình điều tra đến đâu rồi.
Những bài báo về cô ta mà tôi thu thập được chỉ nói đến việc phát hiện ra thi thể kèm theo ảnh chân dung của nạn nhân thôi. Tấm ảnh chụp gương mặt tươi cười của cô khi còn sống. Cô mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh màu trắng, tóc cô đen và thẳng, chấm ngang vai. Đó là bức ảnh duy nhất của cô được công khai.
Cảnh sát đã theo dấu hung thủ đến đâu rồi?
Buổi chiều hôm đó. Khi tan học thì trời đã nhá nhem. Trong lớp sáng đèn, kính cửa sổ như tấm gương phản chiếu hình ảnh phòng học. Sau tiết sinh hoạt cuối giờ, đám bạn cùng lớp tôi như cơn sóng tràn khỏi lớp học. Trong đám đông ồn ào ùa ra cửa chỉ có một bóng người bất động hiện lên trên tấm kính cửa sổ tôi đang nhìn. Đó là một nữ sinh tóc đen dài, làn da trắng như tuyết. Morino Yoru.
Trong phòng học chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Cậu có gì muốn cho tớ xem à?”
Tôi hỏi nàng. Cuối giờ nghỉ trưa vừa rồi, tôi đang đi ngoài hành lang thì bất ngờ nghe nàng nói thầm vào tai: “Tớ có thứ này muốn cho cậu xem. Nhớ ở lại đấy!”
“Ảnh xác chết đó! Tớ kiếm được.”
Mỗi người đều có cách sống riêng. Một trăm người thì có một trăm cách tồn tại, có lẽ con người khó lòng nào hiểu được cách sống của người khác.
Tôi và nàng đều có cách sống đặc biệt vượt ra hẳn phạm trù thông thường. Chúng tôi cho nhau xem những tấm ảnh chụp xác chết mình kiếm được.
Nàng lấy ra từ trong cặp một tờ giấy khổ A4. Bề mặt trơn, láng bóng. Đó là loại giấy chuyên dùng để in ảnh.
Tấm ảnh chụp một căn phòng bê tông ảm đạm. Nhìn qua, đập vào mắt chỉ có màu đỏ. Ở giữa tấm ảnh là một cái bàn hình chữ nhật. Trên mặt bàn, xung quanh bàn, tường cùng trần nhà đều nhuộm thứ màu đó. Không phải màu đỏ tươi mà là màu đỏ sẫm, giống như đang dần nổi lên từ trong bóng tối sót lại ở góc căn phòng nơi ánh sáng không chạm tới được. Cô gái nằm trên cái bàn ở giữa tấm ảnh.
“… Đây là Kitazawa Hiroko?”
Morino hơi nhướn mày khi nghe tôi nói. Đó là biểu cảm ngạc nhiên của nàng, mơ hồ đến nỗi rất dễ bỏ qua.
“Cậu biết rõ quá nhỉ?”
“Cậu lấy ảnh từ trên mạng à?”
“Có người đưa cho tớ. Tớ đang ở trong thư viện thành phố cắt mấy bài báo về Kitazawa để sưu tầm thì có người đi ngang qua đưa cho. Có vẻ là ảnh của Kitazawa thật nhưng tớ cũng không chắc lắm.”
Vì có gương mặt xinh đẹp nên thỉnh thoảng Morino cũng bị đám con trai trường khác bắt chuyện trên phố. Tuy nhiên trong trường hầu như chẳng có ai tiếp cận nàng. Những người xung quanh biết rằng nàng không hứng thú gì với chuyện đó.
Tuy nhiên ở một chốn đặc biệt như thư viện thành phố hẳn vẫn có người nhìn thấy nàng đang cắt mấy bài báo kỳ quái và nghĩ đến việc bắt chuyện.
Nàng cầm lấy tấm ảnh từ tay tôi nhìn một hồi. Nàng nhíu mắt lại, ghé sát mặt vào tấm ảnh.
“Cậu chỉ nhìn một cái mà biết ngay là Kitazawa Hiroko nhỉ…”
Nhưng mà trong tấm ảnh này cô ấy…
Không thể nhận ra đó là một con người…
Nàng thì thầm. Tôi giải thích rằng mình chỉ đoán mò thôi. Trong tấm hình, đầu của Kitazawa Hiroko được đặt lên bàn. Tôi dựa vào kiểu tóc và phần mặt nhìn nghiêng mà đoán được.
“À, ra thế!” Nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tôi hỏi về người đã đưa cho nàng tấm ảnh này nhưng nàng không nói. Tôi định bụng khi về nhà sẽ lên mạng tìm.
Tôi rời mắt khỏi Morino rồi quay qua nhìn cửa sổ. Phía bên kia lớp kính chỉ có bóng tối. Bóng tối sâu vô tận. Những dãy bàn dưới ánh sáng trắng trong phòng học phản chiếu rõ trên cửa sổ.
“Con người bao gồm những kẻ giết người và những người bị giết.”
“Tự nhiên lại nói cái gì thế?”
Những kẻ giết người thật sự tồn tại. Họ thích giết người mà chẳng cần lý do gì. Tôi không biết là do quá trình trưởng thành khiến họ trở nên như vậy hay bẩm sinh họ đã vậy. Vấn đề là ở chỗ những kẻ này che giấu tinh cách đó đi và sống như những người khác. Họ hòa vào thế giới này, nhìn bên ngoài thì chẳng khác gì người bình thường. Thế nhưng sẽ có lúc họ đột nhiên cảm thấy phải giết người. Họ rời xa cuộc sống ngày thường và đi săn.
Tôi cũng là một kẻ như vậy. Cho đến nay tôi đã nhìn vào mắt vài kẻ giết người. Nhiều đôi mắt trong số đó có những khoảnh khắc không phải mắt người. Sự khác biệt rất nhỏ gần như không thể nhận ra, nhưng sâu trong đồng tử họ tôi thấy có điểm dị thường. Ví dụ như khi tôi đối diện với một người bình thường thì người đó sẽ coi tôi là con người và ứng xử với tôi như với một con người. Tuy nhiên những tên sát nhân tôi từng gặp có chút khác biệt. Khi nhìn kỹ vào đồng tử họ, có lúc tôi chợt cảm thấy “Bây giờ họ không coi người đứng trước mặt là người sống, mà chỉ là một vật thể thôi”.
“Này…”
Tôi nhìn thấy Morino hiện lên trên kính cửa sổ.
Không phải cậu đã giết cô ấy đấy chứ…
Trong tấm ảnh này cô ấy uốn tóc và nhuộm màu… So với ảnh công bố trên báo thì khác hẳn, tại sao cậu lại biết đó là cô ấy…?
Nghe Morino hỏi, tôi cảm thấy hôm nay nàng khá thông minh. Trong đồng tử của nàng không có dấu hiệu đặc trưng giống như những tên sát nhân tôi từng gặp. Đó là đôi mắt coi con người là con người. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ giết người. So với người khác, nàng có những sở thích khác biệt nhưng vẫn thuộc phạm trù người bình thường.
Tôi và Morino có đôi chỗ tương đồng nhưng vẫn khác nhau ở điểm đó. Tôi nghĩ đó chính là đặc điểm mang tính quyết định để phân biệt ai là con người, còn ai thì không.
Nàng là con người. Lúc nào cũng có thể bị giết.
Nhưng tôi thì khác.
“Ảnh gương mặt cô ấy sau khi uốn tóc cũng được công bố rồi. Vì đó là ảnh chưa xin phép gia đình nên nó không được đăng tải rộng rãi. Tớ nhớ theo bức ảnh đó.”
“Ra là thế à.” Nàng lại gật gù.
Về đến nhà, tôi bật cái máy tính ở phòng riêng trên tầng hai và tìm ảnh thi thể của Kitazawa Hiroko trên mạng. Không khí trong phòng bắt đầu trở nên ngột ngạt. Tuy nhiên tôi không tìm được gì.
Tôi ngưng tìm kiếm và lấy con dao giấu trong kệ sách ra, ngắm nhìn gương mặt mình phản chiếu trên lưỡi dao. Tiếng gió bên ngoài nghe giống như tiếng kêu thảm khốc của người đã bị con dao này sát hại.
Con dao từng gọi tôi, hệt như nó có ý thức vậy. Hay có lẽ đó chỉ là giọng nói của thứ nằm sâu trong tim tôi đang vọng lại trên con dao. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn từ con phố xa xăm sáng mờ trên bầu trời đêm.
Một âm thanh vốn không tồn tại phát ra từ con dao tôi đang cầm. Âm thanh của lưỡi dao đang khát, không hiểu sao tôi lại cảm thấy thế.
Tôi đã nói dối Morino. Thực ra tấm ảnh Kitazawa sau khi uốn tóc chưa từng được công bố.
1.Trước đây trong gia đình tôi thỉnh thoảng cũng có người vắng mặt một thời gian. Ví dụ như khi bố đi công tác hoặc mẹ đi du lịch cùng bạn bè, tôi cảm thấy ngôi nhà bốn người của mình trống vắng hơn. Khi tôi đi tham quan cùng trường học, bố mẹ và chị gái cũng sẽ cảm nhận được sự trống trải tương tự. Tuy nhiên chuyện nhà thiếu người như vậy chỉ diễn ra trong vài ngày. Khi người vắng mặt quay về mọi thứ sẽ trở lại như cũ, bốn người trong nhà lại có thể nhìn thấy mặt nhau. Ngôi nhà lại về đúng kích cỡ chật hẹp dễ chịu, mà tôi quen thuộc, chẳng hạn như khi đi qua trước tivi tôi sẽ vấp phải chân chị gái đang duỗi ra.
Mới đây thôi chúng tôi vẫn còn là một gia đình bốn người. Nhưng bây giờ chị gái tôi đã biến mất vĩnh viễn, cả nhà ngồi vào bàn vẫn có một chiếc ghế dư ra.
Không ai biết vì sao chị gái tôi bị giết. Thế nhưng bảy tuần trước, chị Kitazawa Hiroko đã chết. Sau mười hai tiếng kể từ lần cuối người ta nhìn thấy chị, chị được phát hiện tại một bệnh viện bỏ hoang ở ngoại ô trong tình trạng bị sát hại.
Tôi chưa từng bước vào tòa nhà hoang đó. Tuy nhiên sau khi chị được tìm thấy, tôi đã một lần đứng từ ngoài nhìn vào. Nơi đó hiu quạnh chẳng có gì ngoài cỏ úa. Mặt đường rải sỏi, bụi cát theo gió bám vào giày tôi trắng xóa. Bệnh viện bỏ hoang là một tòa nhà vuông vức bằng bê tông giống như vỏ kén của một con vật khổng lồ vừa lột xác. Kính cửa sổ đã vỡ hết, bên trong tối om om. Vì chị tôi mới được phát hiện trong đó nên cửa bị chăng băng dính và có cảnh sát ra vào.
Mấy em học sinh tiểu học đã phát hiện ra chị tôi ở một căn phòng sâu trong tòa nhà. Tuy cảnh sát không công bố nhưng tôi biết căn phòng đó trước đây vốn là phòng mổ.
Thi thể bị tổn thương nghiêm trọng đến mức khó mà xác định được danh tính, cảnh sát đã kiểm tra đồ trong cái cặp để gần đó của chị tôi và liên lạc với gia đình. Người nhận điện thoại là mẹ tôi. Lúc đó là ban ngày, kể từ lần cuối mẹ nhìn thấy chị còn chưa đến một ngày, mẹ chỉ nghĩ có ai đó trêu mình qua điện thoại.
Tuy nhiên thi thể ấy đúng là của chị tôi. Thật ra, tử thi không được nhận dạng bởi những người biết chị như bố mẹ, tôi hay anh bạn trai Akagi của chị. Chị đã được nhận diện dựa trên hồ sơ bệnh án lúc chị còn sống và những giám định y khoa chặt chẽ khác.
… Cảnh sát không công bố tình trạng chị tôi lúc được phát hiện cũng như cách chị bị sát hại. Người ta chỉ biết chị bị bóp cổ rồi phanh thây bằng dao. Thế cũng đủ để nó trở thành một vụ án thảm khốc gây xôn xao các bản tin rồi. Tuy nhiên sự thực dường như không đơn giản như vậy.
Cảnh sát cho rằng nếu công khai tất cả những gì chị tôi phải chịu sẽ gây rúng động xã hội nên tuyệt nhiên không chịu tiết lộ gì. Cả những em học sinh phát hiện ra chị tôi cũng tuân theo lệnh giữ im lặng này.
Bố mẹ tôi đã yêu cầu cảnh sát và bác sĩ cho xem di thể của con gái nhưng họ do dự. Vì không thể khôi phục lại cơ thể của chị như ban đầu nên họ cho rằng không để người nhà nhìn thấy thì hơn.
Lúc chị tôi còn sống, bố mẹ không đặc biệt cưng chiều gì chị ấy cả. Họ có mối quan hệ bố mẹ và con cái rất đỗi bình thường, chúng tôi thuộc kiểu gia đình bàn luận sôi nổi về những quảng cáo trên truyền hình và cáu gắt khi báo bị bỏ quên ở đâu đó. Bố mẹ chưa bao giờ khen chị trước mặt người khác, phải nhìn thấy bố mẹ bưng mặt khóc khi nghe tin chị tôi chết thì tôi mới biết họ yêu chị nhiều như thế nào.
“Hãy cho chúng tôi gặp Hiroko!”
Bố tôi quyết liệt yêu cầu bác sĩ và cảnh sát ở bệnh viện. Mặt bố đỏ gay, trông như giận dữ. Trước thái độ không khoan nhượng đó, bác sĩ và cảnh sát lúng túng dẫn bố mẹ tôi vào phòng để xác.
Hai cánh cửa chữ nhật mở ra rồi bố mẹ biến mất vào bên trong. Tôi đứng ở hành lang nhìn theo. Tôi sợ hãi, không hiểu sao họ lại có dũng khí bước vào phòng nhìn chị.
Tôi nghe loáng thoáng tiếng cảnh sát và bác sĩ nói chuyện với nhau. Họ không để ý thấy tôi đang đứng trong góc khuất nơi cầu thang.
Thu nhặt lại những phần cơ thể bị tách rời vất vả thật…
Viên cảnh sát đã nói thế. Giày của tôi chà lên sàn tạo ra một âm thanh chát chúa. Viên cảnh sát quay lại nhìn thấy tôi, vẻ mặt như muốn nói “Thôi chết” và im bặt.
Họ đã phải thu nhặt lại cơ thể chị tôi. Tôi đứng bất động suy nghĩ về ý của câu nói đó.
Ngay khi bố mẹ bước ra từ phòng chứa xác, tôi hỏi tình trạng chị như thế nào nhưng họ chẳng còn nghe được lời tôi. Trước đấy bố mẹ đã rơi nước mắt liên tục nhưng sau khi vào gặp chị họ không còn khóc nữa. Thay vào đó, họ chẳng nhìn mặt ai, cúi gằm im lặng. Giống như đã để quên cảm xúc trong căn phòng đó rồi. Da mặt bố mẹ tôi vàng ệch, cơ mặt không hề chuyển động hệt đang đeo mặt nạ.
Về thi thể của chị tôi, cảnh sát nhất quyết không hé ra thông tin gì. Đối với tất cả mọi người, nó đã được đưa vào một cái hòm đen. Có lẽ vì thế mà tin tức từng rất rầm rộ hồi thi thể được phát hiện rồi cũng lắng xuống. Đến bây giờ đã là bảy tuần sau khi chị tôi bị sát hại, cảnh sát và giới truyền thông không còn đến nhà tôi nữa.
Chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi, khi bị giết vừa tròn hai mươi. Vì chỉ có hai chị em nên tôi luôn nhìn gương chị để sống.
Khi tôi học lớp Năm, chị đã mặc bộ đồng phục cấp hai lạ lẫm. Năm tôi lên lớp Tám, chị đã là nữ sinh cấp ba, chuyện về một thế giới tôi không hề hay biết. Tôi nhìn thấy cuộc sống của mình hai năm sau từ chị. Nghĩ như thế, đối với tôi chị giống như một con tàu dẫn đường tới những vùng biển tối tăm.
Tuy chúng tôi cách nhau hai tuổi nhưng chiều cao chẳng chênh lệch bao nhiêu. Có lẽ vì thế nên người ta vẫn hay nói là hai chị em tôi nhìn rất giống nhau. Hồi tiểu học có lần đến chơi nhà họ hàng dịp Tết ai gặp chúng tôi cũng đều nói thế, rất phiền phức.
“Bọn mình đâu có giống nhau đến mức ấy?”
Chị tôi có vẻ thắc mắc trước phản ứng của họ hàng. Vì mỗi ngày đều nhìn thấy nhau nên chúng tôi thấy mình hoàn toàn khác nhau. Chị em tôi giống nhau ở chỗ nào nhỉ? Thế nhưng khi chị gái tôi chơi game cùng với anh chị em họ ở một phòng khác thì lại có một người cô đi ngang qua nhìn thấy tôi và ngạc nhiên hỏi: “Hả, không phải cháu vừa mới ở phòng bên kia sao?”
Hồi bé hai chị em tôi rất thân thiết, lúc nào cũng chơi cùng nhau. Thỉnh thoảng chị còn dẫn tôi đến nhà bạn cùng lớp.
… Không biết từ lúc nào mọi chuyện đã thay đổi. Tôi chẳng còn nhớ lần cuối mình vui vẻ nói chuyện với chị là bao giờ nữa.
Vài năm trước giữa chị em tôi đã xuất hiện khoảng cách. Nó không rõ ràng tới mức những người xung quanh có thể nhận ra hoặc có lẽ không đủ lớn để gọi là khoảng cách. Đôi khi chị nói chuyện với tôi với vẻ mặt hơi khó chịu.
Có lần tôi ngồi ở ghế xô pha phòng khách, chỉ cho chị một bài báo thú vị trong tờ báo đang đọc. Có thế thôi nhưng chị khẽ liếc tờ báo, cau mày nói “À thế à” rồi lạnh lùng rời khỏi phòng khách. Không biết có phải tôi tưởng tượng ra không, nhưng hình như trong cử chỉ và biểu cảm của chị khi ấy có đôi chút khó chịu.
Hẳn là chị đang khó chịu trong người, hoặc tôi đã gọi đúng lúc chị bận. Tôi thầm nghĩ vậy, cố thuyết phục mình rằng vẻ mặt đăm đăm đó không phải bởi lý do gì trầm trọng.
Thế nhưng đó không phải là lần duy nhất.
Ví dụ một lần, khi tôi đi học về thì chị đang gọi điện cho bạn trong phòng khách. Thỉnh thoảng chị còn cười với người ở đầu dây bên kia. Tôi ngồi xuống ghế xô pha và xem tivi nhỏ tiếng để không quấy rầy cuộc nói chuyện.
Lát sau chị tôi dập máy, căn phòng đột ngột trở nên yên lặng. Chúng tôi ngồi trên hai chiếc ghế xô pha đối diện nhau xem tivi mà chẳng nói một lời nào. Tôi tính bắt chuyện gì đó nhưng thái độ của chị khiến tôi ngập ngừng. Chị vừa mới nói chuyện điện thoại vui vẻ nhưng lại đột nhiên im lặng trước tôi. Bầu không khí ấm áp như chăn bông đã tan biến, một bức tường vô hình được dựng lên chắn giữa hai chúng tôi.
Mỗi khi tôi chủ động lại gần bắt chuyện, chị tôi đều tỏ ý từ chối với vẻ mặt khó chịu. Những lúc nói chuyện với tôi chị cũng chỉ trả lời cụt lủn. Có cảm giác chị muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc nói chuyện với tôi hơn cả với mẹ.
Không biết được lý do, tôi cảm thấy sợ. Tôi cảm nhận được sự khó chịu của chị trên da mình trước cả khi chị cất tiếng, thậm chí tôi không thể ở gần chị. Chẳng mấy chốc, nội việc đi qua chị hay ở cùng phòng với chị cũng đã làm tôi căng thẳng, những lúc đó cơ thể tôi cứng đờ.
“Natsumi này, em đừng mặc bộ đó nữa thì hơn.”
Khoảng nửa năm trước, tôi đang định ra hiệu sách mua sách tham khảo thì chị tôi nói thế. Chị chỉ cái áo khoác len trắng mà tôi thường mặc đi ra ngoài. Vì từ xưa tôi đã rất thích mặc chiếc áo này nên nhìn kỹ thì đúng là nó đã bị xù và sờn rồi.
“Nhưng mà em thích nó.”
Nghe tôi nói thế chị có vẻ không vui.
“Thế à!”
Chị đáp với vẻ thờ ơ rồi quay đi luôn. Tôi sững người, cảm giác như ánh sáng trên thế gian này đột nhiên biến mất.
Có lẽ hai chị em tôi có vẻ ngoài giống nhau như mọi người vẫn nói nhưng sở thích và tính cách thì hoàn toàn ngược nhau. Chị tôi tính tình vui vẻ, đã có bạn trai, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Xung quanh chị luôn có bạn bè vây quanh, ngày nào cũng có người gọi điện đến. Vì chị có nhiều sở thích và năng động nên hiếm khi ngồi yên ở nhà. Kể cả trong mắt cô em gái là tôi thì chị cũng tỏa sáng rực rỡ.
Còn tôi đang là một thí sinh ôn thi đại học. Tôi suốt ngày cắm mặt vào bàn học, gần đây chỉ nghe được duy nhất tiếng ngòi bút chì gãy. Lúc rảnh rỗi tôi đọc tiểu thuyết lịch sử. Từ khi vào cấp hai, chị tôi đã đi đến những khu phố tôi không biết, giao lưu với những người tôi không quen nên thường xuyên vắng nhà. Vốn chỉ ra ngoài chơi khi được chị dắt đi, tôi dần dần chỉ biết thu mình trong nhà đọc sách. Tuy nhiên đối với tôi thì sự thay đổi ấy khá tự nhiên và tôi vẫn yêu người chị tươi sáng rạng rỡ của mình.
Tôi thường so sánh người chị hướng ngoại với bản thân giống như hòn đá suốt ngày nằm nhà. Tôi không cảm thấy thua thiệt mà chỉ tự hào vì có người chị tuyệt vời như vậy.
Nhưng có lẽ chị coi tôi là đứa con gái cục mịch. Hồi trước tôi không để ý, nhưng có thể lối sinh hoạt của tôi đã làm phiền đến chị.
Chị tôi là người tốt. Tôi nghĩ việc chị không bao giờ nói thẳng những bất mãn của mình ra với tôi chính là biểu hiện của lòng tốt đó. Chị cũng chưa từng nói ghét tôi, và tôi cảm thấy chị luôn cố gắng tránh để lộ sự khó chịu. Vậy nên trong suốt một thời gian dài ở bên nhau với tư cách là chị em gái, tôi vẫn không nhận ra tâm trạng của chị.
Có lẽ chị không thích tôi như tôi nghĩ…
Tôi không biết kết luận đó có đúng hay không. Tuy nhiên tôi không tìm ra được câu trả lời nào khác ngoài lời giải thích đau buồn này.
Tại sao vậy? Đáng ra tôi chỉ cần hỏi một câu như thế, nhưng đã muộn rồi. Tại sao lúc chị còn sống tôi không đủ dũng khí để hỏi chị điều đó. Dù câu trả lời có làm tôi hối tiếc thì chắc chắn vẫn tốt hơn thế này.
Nhưng chị tôi đã vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra nữa rồi. Tôi chỉ có thể mang câu hỏi đó theo cùng nỗi nhớ tiếc chị thôi.
Ngôi nhà thiếu vắng chị lặng thinh như đêm dài không có bình minh. So với hai tháng trước, gia đình tôi đã đổi thay đến không ngờ.
Từ sau khi nhìn thấy di thể của chị, bố mẹ tôi trở nên ít nói. Họ thường xuyên xem tivi với khuôn mặt vô cảm và không hề tán gẫu với nhau. Kể cả xem chương trình tạp kỹ bố mẹ cũng chẳng cười phá lên hay tủm tỉm vui vẻ mà chỉ yên lặng ngồi xem. Nhìn hai người như vậy khiến tôi nghĩ có lẽ từ giờ về sau bố mẹ sẽ mãi như thế. Sau này dù có chuyện vui nào xảy đến thì có lẽ gương mặt họ vẫn cứ như vậy, tựa hồ sâu trong lòng họ mang gánh nặng không thể hạnh phúc.
Mẹ vẫn nấu ăn cho bố con tôi, mẹ nấu nướng theo thói quen đã ngấm sâu vào thân thể từ xưa đến giờ, như một cái máy.
Tôi chực khóc khi nhìn thấy bụi đóng trong góc nhà. Bố mẹ thật đáng thương. Trước khi chị mất, mẹ vẫn thường xuyên lau dọn nhà cửa nhưng bây giờ trong nhà chỗ nào cũng có một lớp bụi mờ. Bố mẹ chẳng hề nhận ra điều ấy, có lẽ họ còn mải miết nhớ đến nụ cười của chị thuở thơ bé. Chắc hẳn cảm giác lần đầu tiên bế chị vẫn còn lưu lại trên cánh tay họ.
Quả là hai người không nên đi vào căn phòng để xác ấy. Sự trái ngược giữa những gì bố mẹ nhìn thấy và gương mặt tươi cười của chị thuở ấu thơ sẽ khiến họ hoài nghi mãi mãi.
Trong ngôi nhà chìm trong bầu không khí ảm đạm này, sự tồn tại của tôi rất mờ nhạt. Có nói chuyện với bố, tôi cũng chỉ nhận được những tiếng ậm ừ vô nghĩa. Thế nhưng nhìn từ góc độ khác thì có lẽ tôi cũng giống như bố mẹ, khi nói chuyện với bạn bè, tôi chẳng thể nào cười được nữa. Thỉnh thoảng khi đêm đến, tôi lại vào căn phòng của chị đã vắng bóng chủ nhân, ngồi xuống ghế và suy nghĩ. Phòng chị ở sát phòng tôi. Nếu chị còn sống mà tôi tự tiện thế này chắc chị giận lắm.
Vì không ai ở nên bụi nhanh chóng bám đầy phòng. Bàn tay tôi đặt lên bàn luôn dính một lớp bụi ram ráp.
Chị tôi đã nghĩ những gì, sống như thế nào trong căn phòng này? Tôi ngồi bó gối trên ghế nhìn lần lượt từng thứ trong phòng. Cửa kính không kéo rèm đen kịt trong màn đêm.
Gương mặt chị hiện lên trên cửa kính. Trong khoảnh khắc tôi đã ngỡ như thế. Nhưng thực ra đó chỉ là hình ảnh phản chiếu của tôi thôi. Đến cả mình cũng nhầm như thế thì quả là chị em chúng tôi giống nhau thật ư?
Trên kệ có để một tấm gương cầm tay. Tôi định cầm lên soi nên với tay ra lấy, nhưng lại bắt gặp một vật hình trụ nhỏ nằm cạnh tấm gương khiến tôi tò mò. Có vẻ là một thỏi son. Tôi cầm nó lên thay vì cái gương. Đó là một thỏi son môi màu đỏ như máu. Có vài thỏi son hồng nhạt đáng yêu nằm ở đó nhưng tôi bị thu hút bởi thỏi son đỏ này.
Tôi chẳng cần soi gương nữa. Tôi và chị khác nhau ở chỗ có và không có thứ này. Tôi cầm theo thỏi son rồi ra khỏi phòng.
Tôi không biết từ nay về sau mình nên sống thế nào. Trong tình trạng đó, tôi đã nghe thấy giọng chị mình vào một buổi chiều cuối tháng Mười một.
2.Ngày 30 tháng Mười một.
Trên đường đi học về tôi ghé qua một hiệu sách lớn trong thành phố, định mua một quyển sách luyện thi. Không phải bởi tôi có mong ước học lên đại học. Khi chị tôi còn sống, rõ ràng tôi rất muốn học, nhưng bây giờ thì khác. Chỉ là ngoài học ra tôi cũng chẳng biết làm gì, đành tiếp tục đi theo con đường từ trước đến giờ thôi.
Sách luyện thi nằm ở một dãy sâu trong cửa hiệu. Tôi đứng trước giá sách, ngước nhìn tầng trên cùng, rà mắt theo từng gáy sách xếp thành hàng từ trái qua phải. Khi nhìn hết một tầng, tôi lại đưa mắt xuống tầng kế dưới và tiếp tục tìm quyển sách mình cần.
Mãi mà không tìm được quyển nào ưng ý, tôi cúi xuống tìm cho tới tận tầng dưới cùng. Tôi kiểm tra lần lượt từng gáy sách từ trái qua phải, khi dừng ở cuốn cuối cùng, mắt tôi nhìn thấy giày của ai đó.
Mũi đôi giày đen hướng về phía tôi. Rõ ràng người đó đang đứng xoay thẳng vào tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì đôi giày ấy rảo bước đi ra xa và biến mất sau những dãy giá sách. Tôi nhận ra mình bị theo dõi từ lúc nãy. Cảm giác bất an lan rộng trong tim, tôi quay lại nhìn dãy giá sách.
Lần này tôi cảm giác có người đứng sau lưng mình. Đèn huỳnh quang trong nhà sách in bóng tôi lên giá sách đối diện nhưng có một cái bóng khác to hơn bao trùm lên bóng tôi. Không có tiếng bước chân. Người này có lẽ đứng cách một khoảng đủ gần để chạm vào lưng tôi, tôi nghe thấy tiếng thở.
Tôi biết ngay đó là một tên quấy rối. Tôi đã nghe ai đó kể lại chuyện tương tự từng xảy ra ở nhà sách này. Tuy nhiên tôi không thể hét lên hoặc bỏ chạy. Chân tôi cứng đờ không di chuyển được. Tôi quá sợ hãi, thậm chí không thể quay lại nhìn. Cơ thể tôi căng cứng như đá.
“Xin lỗi, cho em đi qua được không?”
Đột nhiên có tiếng người vang lên từ bên phải. Đó là giọng một chàng trai trẻ.
“Anh là tên quấy rối, đúng không ạ? Hồi nãy em đã nhìn thấy qua gương. Nhìn kìa, trên trần nhà có gắn gương đó anh! Em rất hứng thú đấy. Nhưng mà em muốn qua bên kia nên nhờ anh tránh ra giùm.”
Có lẽ vì nhẹ nhõm khi thấy có người tới nên cơ thể tôi liền được cỏi trói, tựa như phép thuật vậy. Tôi quay về phía có tiếng nói và nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu đen đang đứng giữa những giá sách nhìn về phía mình.
Người đứng phía sau tôi vội vã chuồn theo hướng ngược lại với cậu thiếu niên kia. Tôi nhìn theo bóng hắn ta. Hắn mặc com lê, thuộc kiểu đàn ông có thể gặp ở bất cứ nơi đâu. Dáng chạy của hắn có chút tức cười khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng tôi hoàn toàn tan biến.
“… Xin lỗi đã làm phiền đến cậu. Cảm ơn nhiều!”
Tôi quay qua cậu ta cảm ơn. Cậu ta cao hơn tôi, người mảnh khảnh và trông có vẻ yếu ớt sao đó. Tôi nhớ đã từng nhìn thấy bộ đồng phục màu đen cậu ta đang mặc. Đó là đồng phục trường học của một cậu trai khác mà tôi quen.
“Không sao. Tôi không có ý định giúp chị.”
Cậu ta không thay đổi sắc mặt, hờ hững nói.
“Vậy thì thật sự cậu chỉ muốn đi qua bên kia thôi à…”
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với chị thôi, chị Kitazawa. Chị là Kitazawa Natsumi đúng không? Chị giống chị gái mình lắm đấy! Vì thế nên tôi mới nhận ra ngay được.”
Vì quá đột ngột nên tôi không phản ứng được. Trước khi tôi kịp trả lời thì cậu ta đã nói tiếp:
“Tôi có quen sơ sơ chị Hiroko lúc còn sống. Tôi đã được nghe chị ấy kể về chị.”
“Chờ một chút! Rốt cuộc cậu là ai?” Tôi chỉ có thể nói được thế.
Cậu ta không thèm trả lời câu hỏi của tôi, lôi từ trong túi ra một thứ. Đó là một phong bì màu nâu nhạt ở đâu cũng bán. Bên trong có chứa gì đó dày cộm lên.
“Chị cầm lấy đi!”
Cậu ta nói rồi đưa cái phong bì cho tôi. Tôi nhận mà chẳng hiểu gì cả. Tôi mở ra kiểm tra thì thấy có một cuộn băng cát xét được nhét trong hộp băng trong suốt.
“Xin lỗi nhưng chị hãy cầm lấy thứ bên trong và trả lại phong bì cho tôi.”
Tôi làm theo lời cậu ta. Tôi lấy cuộn băng ra rồi trả lại cái phong bì không. Cậu ta gấp nó lại nhét vào túi.
Đây là loại băng cát xét có thể mua ở bất cứ chỗ nào. Trên đó có dán dòng chữ: “Voice 1 • Kitazawa Hiroko”. Không phải chữ viết tay mà là chữ in.
“Cuộn băng này là sao? Tại sao lại có tên chị tôi trên đó?”
“Chị nghe rồi sẽ biết. Tôi đã nhận nó từ chị Kitazawa Hiroko khi chị ấy còn sống. Tôi muốn chị nghe nên mới giữ nó. Tôi vẫn còn hai cuộn băng nữa nhưng sẽ để dành dịp khác. Nếu như chị nói cho người khác biết về tôi thì dịp đó sẽ không bao giờ đến.”
Cậu ta chỉ nói đến thế rồi quay lưng đi mất.
“Chờ đã…”
Tôi gọi với và định đuổi theo cậu ta. Nhưng không thể. Giống như khi bị tên quấy rối đứng sau lưng, chân tôi không cử động được. Tôi không biết tại sao. Cậu ta không hại gì tôi mà ngược lại còn cứu tôi thoát khỏi tên quấy rối. Mặc dù vậy, trong khi bản thân còn chưa nhận thức được rõ ràng, không biết từ lúc nào người tôi đã căng thẳng ướt sũng mồ hôi. Trong khi đó bóng lưng cậu ta đã khuất sau mấy giá sách. Chỉ còn lại tôi và cuộn băng trên tay.
Trên chuyến tàu về nhà, tôi ngồi nhìn chăm chăm cuộn băng. Mặt trời đã lặn. Bên ngoài cửa sổ tối đen khung cảnh như được phết mực tàu, hầu như không nhìn thấy cảnh vật gì cả. Có lẽ vì vậy mà tôi không cảm thấy tàu điện đang di chuyển. Mặt trời đã hoạt động theo giờ mùa đông rồi. Hồi chị tôi bị sát hại thì chiều muộn trời vẫn sáng.
Cậu con trai kia là người như thế nào nhỉ? Vì cậu ta mặc đồng phục cấp ba nên chắc bằng tuổi tôi hoặc chỉ thua một, hai tuổi. Cậu ta nói rằng có quen chị gái tôi nhưng tôi chưa từng nghe về cậu ta. Có thể trong khoảng thời gian ngắn trước khi chị tôi bị giết, chúng tôi đã không còn thân nhau nữa nên chị ấy không kể cho tôi nghe về cậu ta cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.
Cậu ta nói rằng giữ hộ cuộn băng của chị gái tôi. Có nghĩa là chị tôi muốn cho tôi nghe cuộn băng này? Tiêu đề “Voice 1 • Kitazawa Hiroko” có ý nghĩa gì?
Tàu chạy chậm dần, cơ thể tôi chuyển động theo quán tính. Tôi đứng dậy rồi xuống tàu.
Trước cửa ga khá đông đúc. Nhưng khi rẽ vào ngõ và tiến vào khu dân cư thì con đường nhựa trước mặt chẳng có gì ngoài bóng tối trải dài. Tôi bước về nhà, run người trong cơn gió lạnh. Trong đêm tối, ánh sáng duy nhất đến từ những ô cửa sổ của dãy nhà hai bên đường. Sau mỗi khung cửa sổ đó đều có một gia đình đang quây quần quanh bàn ăn tối, điều đó khiến tôi cảm thấy thật phi lý.
Cửa sổ nhà tôi tối om nhưng không phải không có ai ở nhà. Tôi mở cửa chính rồi đi vào phòng khách, chào bố mẹ “Con đã về!”
Hai người đang ngồi im lặng trên ghế xô pha xem tivi mà chẳng hề bật đèn. Chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình tivi chiếu sáng căn phòng. Khi tôi bật công tắc đèn, bố mẹ ngước nhìn tôi và nói: “Chào con” bằng giọng yếu ớt.
“Cửa nhà mình vẫn không khóa đó mẹ. Như thế không được đâu!”
Nghe tôi nói, mẹ gật đầu: “À, thế à!” rồi lại hướng mắt về phía tivi. Trông mẹ rất thờ ơ, kiểu thế nào cũng được.
Không phải họ đang xem tivi. Những biến hóa của màu sắc trên màn hình tivi không chạm đến mắt họ. Tôi rời mắt khỏi hai tấm lưng gầy gò trong bộ đồ nhăn nhúm kia, rời phòng khách và lên phòng mình trên tầng hai.
Tôi mặc nguyên đồng phục, vứt cặp sách lên giường rồi nhét cuộn băng vào đài. Đó là một cái đài nhỏ màu bạc hơi pha xanh. Tôi đặt nó lên tầng hai giá sách tính từ trên xuống, đứng đối diện hít một hơi thật sâu để bình tâm lại.
Tôi nhớ lại khuôn mặt của chị gái mình. Không phải gương mặt khó chịu nhìn tôi không lâu trước khi chết mà là gương mặt chị hồi còn nhỏ, lúc chị nắm tay tôi đi trên đường cười khoe chiếc răng khểnh.
Tôi nhấn ngón trỏ vào nút “Chạy” trên thân đài. Tiếng động cơ bên trong vang lên. Băng bắt đầu quay. Tôi nhìn về hướng loa.
Mấy giây đầu không có tiếng gì cả, nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng gió giống như tạp âm. Tôi căng thẳng, tim đập nhanh hơn.
Hóa ra không phải tiếng gió như tôi tưởng. Đó là tiếng thở của ai đó đập vào micro.
Natsumi…
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng chị, yếu ớt như thể chị đã kiệt sức. Tuy nhiên tôi chắc chắn đó là giọng của chị tôi. Tiếng thở lúc trước có lẽ là của chị ấy. Cậu con trai kia không nói dối. Đó thực sự là cuộn băng chị để lại cho tôi.
Này, Natsumi, liệu lời nói này có tới được với em không… Bây giờ chị đang để lại lời nhắn cho em qua micro trước mặt. Nhưng mà nó có đến được với em hay không thì chị cũng không biết nữa…
Chị tôi đã ghi âm cuộn băng này từ khi nào và ở đâu nhỉ? Giọng chị yếu ớt tưởng như sắp tan đi. Giọng nói đứt quãng của chị như đang nghẹn lại do đau đớn. Chị nói chậm chạp, chốc chốc lại im lặng. Vậy nên tôi đoán rằng chị vừa nói vừa nghĩ mà không có kịch bản trước.
Nghe kỹ nhé… Chị được cho phép để lại lời nhắn… Nói gì cũng được, nên bây giờ, trước hết, hãy nói những điều muốn nói qua micro… Nhưng mà chỉ được nói với một người…
Khi bị bảo như thế chị nghĩ ngay tới em, chị nhận ra có rất nhiều điều chị phải nói với em… Lạ nhỉ, không phải là với anh Akagi, mà chị chỉ nghĩ tới những điều muốn nói với em thôi…
Bây giờ, người đang đưa micro cho chị… chị không thể nói về hắn ta được, chị không thể nói, xin lỗi em nhé… hắn ta nói là sẽ đưa cuộn băng ghi âm cho em… Hắn ta thích nhìn thấy phản ứng của người nhận được lời nhắn của chị… Chị nghĩ sở thích đó thật bệnh hoạn nhưng chỉ cần lời chị đến được với em thì như thế cũng chẳng sao…
Toàn thân tôi bất động. Một dự cảm khó chịu lan ra khắp người. Trong đầu tôi vang lên tiếng cảnh báo nguy hiểm không được nghe tiếp. Có một điều đáng sợ đang chờ đợi tôi, nếu tôi nghe thấy điều đó thì sẽ không thể quay trở lại được nữa… Tôi tin chắc như thế và hổn hển vì khó thở.
Tôi không định nhấn nút tạm dừng. Tôi đứng im, lắng nghe giọng chị hòa cùng tạp âm.
Natsumi, bây giờ chị đang ở trong một căn phòng tối lắm. Chị không cử động được… Xung quanh chị toàn là bê tông thôi… Lạnh lắm… Chị bị đặt lên một cái bệ…
Tôi lấy tay bịt miệng để ngăn tiếng thét. Chị đang nói chuyện qua micro ở nơi nào, trong đầu tôi chợt hiện lên câu trả lời.
Tiếng của chị tôi lẫn với tiếng khóc. Có tiếng mũi sụt sùi.
Chỗ này… giống như một tòa nhà hoang…
Giọng chị tôi trầm lắng, mang âm hưởng sầu thảm, dường như đang dội lại một cách trống rỗng từ bóng tối của những bức tường bê tông lạnh lẽo. Nỗi đau buồn ấy, trực tiếp xuyên thấu lòng tôi.
Tay phải tôi giơ về phía cái loa trong vô thức. Những đầu ngón tay tôi run rẩy như muốn bám lấy giọng nói của chị, chạm vào màng loa.
Natsumi, chị xin lỗi.
Câu nói đó phát ra rồi tan biến ngay cạnh ngón trỏ của tôi. Trên tay tôi vẫn còn chút dư chấn. Tôi có cảm giác như đã nắm được linh hồn nhỏ bé của giọng nói ấy. Tiếng thở của chị tôi mau chóng biến mất, loa chỉ còn phát ra tạp âm. Hình như đoạn ghi âm đã hết. Tôi đổi sang mặt B để nghe nhưng không có tiếng.
Cuộn băng này chắc chắn được thu lại ngay trước khi chị tôi bị giết. Tôi nhớ đến cậu con trai đã đưa nó cho mình ở hiệu sách. Cuộn băng đã được bỏ sẵn trong phong bì, cậu ta đã bảo tôi rút nó ra tại chỗ. Sau đó cậu ta chỉ lấy lại cái phong bì. Cậu ta chưa một lần chạm vào cuộn băng. Hành động đó cho thấy cậu ta cố gắng không để lại dấu vân tay. Phải chăng cậu ta là người đã chĩa micro cho chị tôi rồi sát hại chị ấy?
Tôi nên đưa cuộn băng này cho cảnh sát. Như thế là tốt hơn cả.
Tuy nhiên tôi không định làm thế. Cậu ta đã nói trước khi bỏ đi rằng nếu tôi để cảnh sát biết thì sẽ không có cơ hội nghe những cuộn băng còn lại.
Vẫn còn những đoạn băng khác. Tôi muốn nghe chúng.
Buổi chiều hôm sau ngày nghe cuộn băng, tôi nghỉ học và đến một nơi có thể nhìn thấy cổng trường cấp ba M.
Trường M là một trường công lập cách trường tôi chỉ hai ga tàu, cổng trường hướng ra con đường có khá nhiều xe cộ qua lại. Bao quanh khuôn viên trường là những hàng cây xanh rợp lá. Lá được tỉa rất gọn khiến chúng nhìn như những bức tường phẳng lì màu xanh. Từ phía trên, mái nhà màu trắng của khu học xá hiện ra.
Tôi đứng ở quầy tạp chí trong cửa hàng tiện lợi bên kia đường, theo dõi cổng trường qua cửa kính. Tôi giả vờ đứng đọc báo được khoảng một tiếng thì từ cổng trường, học sinh tan lớp bắt đầu ùa ra. Mặt trời cũng ngả về tây.
Hầu hết đám học sinh ra khỏi cổng đều băng qua đường để sang bên có cửa hàng tiện lợi. Chắc vì nhà ga nằm ở phía bên này và vỉa hè cũng rộng hơn. Nhờ thế mà tôi có thể nhìn từng gương mặt một. Tôi vừa dõi theo đám đông học sinh vừa nhớ về giọng nói của chị gái mình. Đêm qua tôi đã nghe đi nghe lại cuộn băng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần lại bị chấn động không chợp mắt nổi. Tôi nằm trằn trọc nhìn lên trần nhà suy nghĩ nhưng chẳng rút ra được gì.
Cơ thể tôi lảo đảo, có lẽ là do thiếu ngủ. Tôi lật quyển tạp chí trên tay và nhìn nhân viên cửa hàng, lo nếu họ thấy nghi ngờ vì mình đã đứng giả vờ đọc báo ở đây suốt một lúc lâu mà đến hỏi thì không biết phải trả lời thế nào.
Tôi lại quay ra ngoài cửa kính nhìn những tốp học sinh đang đi bộ trên đường. Có một nhóm năm cậu con trai cười phấn khích đi qua trước mặt tôi, có lẽ họ đang nói chuyện gì vui lắm. Ánh mắt tôi và một người trong số họ chạm nhau.
Cậu ta nghiêng đầu đứng lại rồi nói gì đó với mấy người bạn đi cùng. Vì bị cửa kính ngăn cách nên tôi không biết cậu ta nói gì, có lẽ là chào tạm biệt. Bốn người kia đi mất chỉ còn cậu ta ở lại.
Tôi chỉnh lại tư thế ngồi.
Cậu ta đi vào trong cửa hàng tiện lợi rồi tiến nhanh về phía tôi.
“Tiền bối Kitazawa phải không? Chị đến đây có việc gì vậy ạ?”
Đó là Kamiyama Itsuki, người quen của tôi từ hồi học cấp hai. Cậu là thành viên điền tên cho có trong câu lạc bộ bóng rổ còn tôi là quản lý. Cậu có nụ cười rạng rỡ đáng yêu như một chú cún con. Dù cao hơn tôi nhưng điệu bộ cậu khi tiến lại gần giống cún con hơn là chó.
“Sao thế ạ? Chị có còn nhớ mặt em không đấy?”
Nghe cậu gọi, tôi bỗng nhẹ nhõm đến độ chực òa lên khóc. Tôi nhận ra mình đã lẻ loi thế nào cho tới bây giờ.
“Đồ ngốc, đương nhiên rồi! Lâu rồi không gặp, Itsuki…”
Nhớ lại hôm đám tang chị tôi. Giữa những người thân và bạn bè của chị ở trường đại học đến viếng, Itsuki, trong bộ đồng phục, đã chạy đến bên tôi. Cậu đã ở bên cạnh tôi lúc ấy, không nói lời động viên nhưng chỉ cần có cậu đứng bên cạnh cũng đủ giúp tôi rồi.
Tôi vẫn còn nhớ phù hiệu trên bộ đồng phục Itsuki mặc hôm đó. Nhờ thế mà tôi biết được người đưa cho mình cuộn băng cũng học trường M. Tôi không biết tên người đó nên đây là manh mối duy nhất để tìm cậu ta.
“Tình cờ quá nhỉ? Mình lại gặp nhau ở chỗ này. Chị đang chờ ai à?”
Không thể nói cho cậu biết tôi đang chờ người có thể là kẻ sát hại chị gái mình bước ra khỏi cổng trường được. Tôi lắc đầu. Không, không phải là lắc đầu. Chẳng biết vẻ mặt tôi lúc đó thế nào mà cậu sa sầm mặt.
“Có chuyện gì phải không…?”
Giọng cậu đầy quan tâm.
“Chuyện của chị gái chị tới giờ vẫn…?”
Cậu biết chuyện tôi và chị gái không hòa hợp. Trong tang lễ, tôi đã kể chuyện đó với cậu khi chúng tôi đứng cạnh nhau. Tấm ảnh thờ trong lễ tang được chụp không lâu trước khi chị qua đời nên tôi cảm thấy muốn chia sẻ cùng ai đó. Người chị trong tấm hình bán thân đó rất xinh đẹp, nhưng không phải người chị mà tôi từng thân thiết.
“Chuyện chị gái tôi cũng qua rồi…”
“Nhưng chị đã buồn đến thế còn gì. Chị nói là muốn nói chuyện với chị gái mà…”
“Ừ, nhưng mà qua… Cho tôi xin lỗi chuyện hôm đám tang nhé. Lúc đó mà tôi lại nói với cậu chuyện như thế…”
Đôi mắt Itsuki nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ đáng thương.
“Cảnh sát đã tìm được manh mối gì về hung thủ sát hại chị gái chị chưa?”
Tôi chăm chú nhìn cậu.
“Vì không hiểu sao em thấy chị là lạ.”
Đúng là một chàng trai sắc sảo. Tôi lắc đầu.
“Cảnh sát vẫn chưa…”
“Vậy à…!”
Cậu nói vậy rồi thở ra, khi ấy, một hình ảnh lọt vào khóe mắt tôi. Trong lúc tôi nói chuyện với Itsuki thì mặt trời đã lặn, bên ngoài tối dần. Thế nhưng qua tấm kính ở cửa hàng tiện lợi tôi vẫn nhìn thấy gương mặt người đó từ cổng trường đi ra và băng qua đường.
Chưa chắc đó là kẻ giết chị gái tôi nhưng khi nhìn thấy cậu ta, tôi cảm thấy sợ hãi như bị nhốt trong bóng tối.
Cậu ta đang đi cùng một nữ sinh khác. Cô ta tóc dài, trông khá xinh đẹp. Gương mặt cả hai người họ hầu như không có cảm xúc. Gương mặt nghiêng của họ lướt qua ngay phía bên ngoài tấm kính chỗ quầy tạp chí. Có lẽ vì thấy tôi đột ngột im lặng nên Itsuki cũng sinh nghi nhìn ra ngoài theo.
“Morino…”
Tôi nghe thấy Itsuki nói.
“Đó là họ của cậu học sinh kia à?”
“Không, là cô gái. Cô ấy khá nổi tiếng đó. Hình như trước đây cô ấy đã chống trả lại một giáo viên có ý định sàm sỡ.”
Hai người đó học cùng khối Mười một với Itsuki.
“Cậu có biết tên cậu con trai kia không?”
Tôi hỏi bằng giọng sấn sổ khiến Itsuki hơi ngạc nhiên.
“À, vâng, cậu ấy là…”
Itsuki nói ra một cái tên. Tôi ghi khắc cái tên đó vào đầu để không bao giờ quên.
Tôi đứng nguyên trước cửa hàng nhìn theo hướng cậu ta đi. Hai người họ đang đi xa dần về phía nhà ga. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nên cô học sinh Morino đi cạnh cậu ta quay lại. Sau khi lướt mắt qua tôi, cô ta lại quay lưng tiếp tục đi thẳng.
Cánh cửa cửa hàng mở ra, Itsuki cũng ra ngoài.
“Cậu ta cùng lớp với em hồi lớp Mười.”
“Đó là người thế nào?”
Itsuki nhìn tôi chăm chú một lát rồi nhún vai.
“Một đứa bình thường thôi…”
Tôi thấy phân vân. Tôi có nên đuổi theo cậu ta không? Nhưng bên cạnh tôi còn có Itsuki. Rồi cả cô học sinh Morino kia nữa. Tôi sẽ không thể hỏi cậu ta về cuộn băng ghi âm giọng nói của chị tôi.
Tôi quyết định không đuổi theo nữa.
“Có chuyện gì thế ạ…?”
Tôi lắc đầu. Chúng tôi cất bước về hướng nhà ga mà hai người kia vừa đi. Bóng họ đã khuất khỏi tầm mắt.
Ánh đèn bên trong bảng hiệu và máy bán nước tự động hướng ra đường sáng lên. Khi chúng tôi đi bộ trên đường thì mặt trời đã lặn, bóng tối lạnh lẽo của mùa đông dần đậm đặc, chỉ có ánh sáng đó là rõ ràng.
Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Itsuki về tình hình gần đây của chúng tôi. Dù vậy nhưng tôi chỉ toàn nói về việc ôn thi đại học, như thể chẳng có gì bận tâm. Còn cậu ấy thì kể về những chuyện thú vị ở trường học, kiểu đã cùng bạn bè chơi những trò gì hay đi những đâu… Dù là mấy chuyện vô thưởng vô phạt của một cậu học sinh mười bảy tuổi nhưng cũng đủ giúp khuây khỏa trái tim đông cứng của tôi. Có thể Itsuki đã nhận ra điều gì đó và nói chuyện để làm tôi vui.
Những chiếc xe ô tô bật đèn pha mải miết chạy tới lui trên đường, chiếu sáng chúng tôi rồi lướt qua.
“Mình vào chỗ kia nói chuyện đi!”
Tới trước cửa ga, Itsuki chỉ tay vào tấm bảng hiệu của một nhà hàng gia đình. Nhìn qua cửa sổ tôi thấy bên trong quán có vẻ ấm cúng với ánh đèn trắng.
Quán ăn tràn ngập tiếng chuyện trò vui vẻ của những người đến ăn tối. Cô bồi bàn dẫn chúng tôi tới một bàn phía bên trong. Trên các tấm ngăn và tường có gắn đồ trang trí màu bạc, ánh đèn chiếu vào làm chúng sáng lấp lánh.
“Bố mẹ chị bây giờ thế nào rồi?”
Itsuki gọi cà phê rồi hỏi tôi. Tôi lắc đầu.
“Không ổn lắm. Cứ ở nhà suốt thôi…”
Tôi kể cho cậu nghe tình hình gia đình mình kể từ ngày chị mất. Từ chuyện bụi bám ở góc nhà đến chuyện bố mẹ tôi xem tivi mà không bật đèn. Cả chuyện không khóa cửa ngoài nữa.
“Quả nhiên là chuyện chị Hiroko vẫn chưa…”
“Ừ, đặc biệt là bố mẹ tôi đã nhìn thấy… di thể của chị ấy…”
Cậu im lặng gật đầu. Trong đám tang tôi đã kể với cậu chuyện tình trạng của chị tôi kinh khủng hơn nhiều những gì truyền thông đưa tin.
“Chẳng biết có hồi phục lại được không…”
Tôi nghĩ về bố mẹ và lẩm bẩm. Chẳng thể tưởng tượng nổi hình ảnh hai người tái sinh. Thứ hiện ra trong đầu tôi là tấm lưng cuộn tròn của hai con người sẽ mãi mãi tắt hết lửa lòng giống như hiện tại.
“Anh Akagi thế nào ạ?”
“Từ sau tang lễ anh ấy có đến nhà mấy lần nhưng gần đây thì không thấy nữa…”
Anh Akagi là người yêu của chị tôi. Là một trong những người chịu cú sốc khủng khiếp khi chị bị giết. Anh học cùng trường đại học với chị, tôi không rõ lắm nhưng có vẻ hai người đã quen nhau ở đó. Chị tôi thường dẫn anh về nhà chơi nên tôi cũng hay nói chuyện với anh. Trong tang lễ anh Akagi đã ở bên cạnh giúp đỡ bố mẹ tôi.
“Có lẽ người đã hại Hiroko chính là anh…”
Anh thú nhận với tôi sau tang lễ.
“Hôm trước ngày cô ấy bị giết, bọn anh đã cãi nhau… Vậy nên cô ấy mới bỏ chạy khỏi phòng anh…”
Trưa ngày hôm sau, chị gái tôi được phát hiện tại tòa nhà hoang. Người cuối cùng nhìn thấy chị lúc còn sống chính là anh ấy. Nếu như họ không cãi nhau thì có lẽ chị đã không gặp phải hung thủ và bị giết. Anh Akagi nói đến đó rồi lấy tay ôm mặt.
“Em sắp phải đi đây…” Itsuki đứng dậy. Đã đến giờ tàu chạy.
“Tôi sẽ ngồi đây suy nghĩ thêm một lúc.”
“Em hiểu rồi! Vậy thì…”
Cậu đã định đi nhưng quay lại nhìn tôi một lần nữa.
“… Nếu có chuyện gì phiền muộn chị cứ gọi em nhé!”
Tôi nhìn theo bóng cậu rời khỏi quán, lòng thầm cảm ơn. Chỉ còn lại một mình, tôi ngồi uống cà phê và nhìn gia đình ngồi ở bàn kế bên, phía bên kia lối đi. Nhìn thẳng thì mất lịch sự nên tôi chỉ liếc mắt xéo qua.
Nhà họ dẫn theo trẻ con, có lẽ đến đây ăn tối. Một cặp vợ chồng trẻ và hai chị em gái nhỏ xíu giống như gia đình tôi thuở xưa. Cô em gái có lẽ chưa đến tuổi biết nói, ngậm ngón tay trong mồm rồi đảo đôi mắt đen láy nhìn xung quanh. Tôi đang liếc nhìn thì bất chợt chạm mắt cô bé.
Tôi nhớ đến chị mình.
Lúc đó chúng tôi vẫn còn nhỏ. Hai chị em đi chơi ở một chỗ rất xa. Hình như khi ấy là đầu xuân, thời tiết ấm áp. Tôi vừa mới vào tiểu học, lan can, tường hay hòm thư đều trông rất to lớn. Tôi và chị leo mãi leo mãi lên con dốc ở khu dân cư. Lên tới đỉnh dốc thì có một khu rừng. Chúng tôi nhìn xuống phố xá dưới bóng cây. Những dãy nhà tí hon kéo dài tít tắp.
Có bóng chim bay qua bầu trời cao. Là một con chim màu trắng với đôi cánh dài. Khu này có con sông lớn chảy qua nên tôi lúc ấy đã tự ý quả quyết rằng đó là nơi chim làm tổ. Cánh chim sải rộng, rất ít khi đập, nhàn nhã cưỡi gió bay qua trời xanh. Tôi mải miết nhìn theo mãi không biết chán.
Chị nhìn tôi mỉm cười. Bên khóe miệng lộ ra chiếc răng khểnh. Sau này lớn lên và thay răng, chiếc răng khểnh của chị vẫn còn. Chúng tôi thường chơi trò ma cà rồng. Nhưng rồi một thời gian dài tôi đã không còn thấy nụ cười với chiếc răng khểnh của chị.
Lần chị tôi nhuộm tóc, tôi buột miệng nói là muốn nhuộm giống thế.
“Đừng làm thế! Không hợp với Natsumi đâu.”
Chị nói. Tôi không thể coi đó là một lời khuyên xuất phát từ lòng tốt vì cách chị nói nghe như đang quát tôi. Những lúc như thế tôi cảm thấy như thể chị không muốn tôi tồn tại.
Tại sao chị lại chết? Tôi không nghĩ rằng có người hận chị đến mức phải giết chị. Và những lời chị muốn nói với tôi trước khi chết là gì?
Đúng lúc này có một bóng người đổ xuống bàn ăn. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy cậu học sinh mặc đồng phục màu đen đang nhìn mình. Chính là người đã đi cùng cô gái tên Morino qua cửa hàng tiện lợi lúc nãy.
“Chị Kitazawa đã rình tôi ra khỏi cổng trường đúng không?”
Tôi không quá ngạc nhiên, tôi cảm thấy việc cậu ta đột ngột xuất hiện là chuyện đương nhiên. Tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nhìn cậu ta và hỏi lại.
“… Cậu đã giết chị gái tôi đúng không?”
Cậu ta im lặng, rồi mở miệng nói:
“Đúng vậy, tôi đã giết chị ấy.”
Giọng nói bình thản của cậu ta xua tan hết những âm thanh ồn ào của quán ăn trong tai tôi.
3.Cậu ta ngồi xuống cái ghế đối diện mà Itsuki vừa ngồi. Tôi không thể cựa quậy, giống như bị liệt, chỉ có thể ngồi im nhìn cậu ta. Nhưng kể cả có cử động được thì tôi cũng không thể ngăn cậu ta ngồi xuống trước mặt, hay đứng dậy và hét lên.
Tôi đã giết chị ấy…
Lời nói của cậu ta lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi đã luôn nghĩ đến khả năng đó. Thế nhưng giọng nói ấy dù lọt qua tai vẫn không dễ dàng thấm vào đầu tôi được. Giống như đổ ào cả xô nước đầy vào chậu cây. Giọng nói dừng sững lại trong khoảng giữa não và hộp sọ, phần lớn âm thanh tràn đầy trong đầu mà không hấp thụ được vào não.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, ghé sát bàn ăn hơn một chút, miệng mấp máy. “Chị ổn chứ?” Hình như cậu ta nói vậy. Môi cậu ta cử động như đang nói những lời đó. Sau đó cậu ta vươn tay qua bàn định đặt lên vai tôi. Khi đầu ngón tay cậu t