ĐẤT 1.
“Anh ơi, anh…”
Kousuke gọi Saeki. Giọng của cậu thường ngày vốn vui vẻ và ngây thơ nhưng hôm nay lại không có sức sống. Kousuke là cậu bé vừa mới vào mẫu giáo sống gần nhà gã.
“… Có chuyện gì thế?” Saeki đang ngắm hoa bìm bìm ngoài vườn trả lời.
Bây giờ đang là sáng sớm mùa hè, những giọt sương mai lấp lánh trên cánh hoa. Đám học sinh tiểu học đi ngang qua phía bên kia tường rào bao quanh vườn tới chỗ tập thể dục theo đài phát thanh. Tường cao ngang ngực nên Saeki không thể nhìn thấy lũ trẻ. Tuy nhiên gã vẫn nghe được tiếng những bàn chân nhỏ bé đang bước đi.
“Anh ơi, chắc bố em vẫn còn giận nhỉ?”
Chiều tối hôm qua cậu đến nhà Saeki với khuôn mặt đẫm nước mắt. Sau đó cậu ở lì không chịu về nhà. Gã hỏi lý do thì cậu mếu máo kể là đã làm rơi vỡ mất món đồ cổ quý giá của bố. Mặc dù thường ngày vẫn bị bố nghiêm khắc dặn không được đụng vào nhưng rốt cuộc cậu vẫn không nén nổi tò mò mà sờ thử.
“Anh nghĩ bố không giận em nữa đâu.”
Saeki kể lại chuyện tối hôm qua bố mẹ cậu bé đã đến nhà gã. Họ đứng trước cổng và hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Em có nhìn thấy thằng bé Kousuke nhà anh chị đâu không?” Lúc đó Saeki lắc đầu giả vờ không biết. Thậm chí gã còn cùng họ đi đến những khu xung quanh để tìm Kousuke.
“Anh nghĩ là hết giận thật hả…”
“Ờ…”
Dây leo của cây hoa bìm bìm đang nở trước mặt gã quấn lấy cái cọc tre cắm trên mặt đất. Cái cọc đã khô và hơi ngả màu nâu.
Nhà Saeki là một căn nhà cũ có vườn rộng hơn những căn nhà xung quanh. Khuôn viên gần như có hình vuông, phía đông nhà và gara. Phần còn trống trồng đủ loại cây cối. Vào mùa hè như bây giờ, lá rợp bóng trên cao.
Từ nhỏ Saeki đã thích trồng cây rồi. Hoa bìm bìm gã trồng nở dọc theo tường của khu vườn.
Trời hôm nay đẹp. Không có lấy một gợn mây che khuất vầng mặt trời đang dần nhô cao. Ánh nắng buổi sáng chiếu từ khoảng trống giữa tường và cây trong vườn khiến bóng của đám cọc tre có cây hoa bìm bìm quấn quanh đổ thành những đường thẳng màu đen trên đất.
Gã nghe thấy tiếng Kousuke khóc.
Chiều hôm qua khi Kousuke chạy đến xin trốn ở nhà gã, Saeki liền dẫn cậu bé vào nhà ngay. Gã thò đầu ra đường để chắc chắn không có ai nhìn thấy rồi đóng cổng lại.
“Có thật là nhóc Kou không nói với ai là đến nhà anh không?”
Gã hỏi lại cho chắc thì cậu bé vừa lau nước mắt vừa gật đầu. Lời của trẻ con liệu có thể tin được bao nhiêu phần? Tuy nhiên Saeki không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Trước đó khi cùng Kousuke chơi bắt ve sầu hay nhìn thằng bé nghịch những hộp rỗng, có một ý nghĩ đã lướt qua đầu gã. Đó là ảo tưởng mà gã không cho phép bản thân tới gần. Gã thấy ghê tởm chính mình khi thỉnh thoảng trót nghĩ tới kế hoạch khủng khiếp đó. Nhưng hôm qua tâm trí gã cứ như bị sương mù che phủ…
“Anh ơi, em nên xin lỗi bố đúng không…”
Tim Saeki như sắp vỡ. Kousuke vẫn không hiểu tình trạng hiện giờ của mình. Gã đã gây ra cho cậu bé một chuyện đáng thương.
Không phải vì gã ghét cậu. Gã không còn gia đình, sống một mình và thật sự coi Kousuke như em ruột. Gã còn nhận trông hộ cậu bé và đi dạo cùng cậu khi bố mẹ cậu vắng nhà. Gã cũng yêu cậu bé nhiều như bố mẹ cậu. Vậy mà tại sao gã vẫn làm chuyện này? Nhưng không thể quay ngược thời gian nữa rồi.
“… Nhóc Kou không thể quay về nhà nữa.” Giọng của Saeki bất ngờ run lên.
Trong vườn có vài cây bìm bìm đang nở hoa, mỗi cây quấn quanh một cọc tre dùng làm điểm tựa. Chỉ có hai cái cọc đường kính lớn hơn những cái khác.
Nghe thấy giọng Saeki run run, Kousuke nhận ra vẻ kỳ lạ của gã.
“Anh ơi, tại sao thế ạ…?”
Tiếng cậu bé vang ra từ mũi cái cọc tre dày đang cắm xuống đất. Cây cọc rỗng ruột, tiếng động trong quan tài chôn dưới đất truyền tới tận chỗ Saeki đang đứng phía trên. Kousuke không biết mình đang bị chôn dưới đất. Thật đáng thương!
Hôm qua sau khi đưa Kousuke vào nhà, gã đã hạ quyết tâm và dẫn cậu bé vào một căn phòng sâu bên trong.
“Em trốn vào cái hòm này đi!”
Gã vừa nói vừa chỉ vào một cái hòm đặt trong phòng. Cái hòm hình hộp chữ nhật, đủ lớn để Kousuke có thể nằm bên trong.
Thường ngày Kousuke vẫn nghe lời Saeki. Thêm nữa lúc đó cậu bé đang mải sợ bố giận nên không nghi ngờ gì gã liền chui vào hòm.
Kousuke không nhận ra đó là một chiếc quan tài Saeki tự đóng từ trước. Saeki đóng đinh vào nắp quan tài. Trên nắp quan tài có sẵn hai lỗ thông khí. Một lỗ ở phía đầu và lỗ kia ở phía chân cậu bé Kousuke đang nằm bên trong. Dù bị nhốt nhưng cậu vẫn thở được.
Gã để cái quan tài có Kousuke trong phòng rồi đi ra vườn. Ngay chỗ đối diện với hiên nhà, phía trước bức tường, có một cái huyệt vừa mới được đào đêm trước. Gã chỉ cần dùng xẻng bới rộng ra một chút là có thể chôn cái quan tài chứa Kousuke xuống.
Sau khi xong việc gã quay lại phòng và khiêng cái quan tài ra huyệt. Trong lúc làm việc ấy gã giải thích với Kousuke nằm bên trong rằng mình đang đem giấu cậu bé đến một nơi mà bố cậu không thể tìm được. Gã mệt nhọc đẩy cái quan tài từ hiên xuống vườn, mang ra đặt vào trong huyệt.
Saeki đâm cái cọc tre hình ống rỗng ruột qua lỗ thông hơi trên nắp quan tài. Sau đó gã dùng xẻng xúc đất đổ vào huyệt và chôn vùi Kousuke trong lòng đất.
Gã nhận thấy hai cái ống cắm trên mặt đất chẳng có gì cả thì nhìn không được tự nhiên. Vậy nên gã chuyển một số cây hoa bìm bìm trồng ở chỗ khác trong vườn cùng những cọc tre dùng làm cây chống cho chúng đến bên tường. Gã cẩn thận gỡ hai cây khỏi cọc và quấn lại sang hai cái cọc dùng làm ống thở cho Kousuke. Những người không biết chuyện chắc sẽ nghĩ hai cái cọc đó chỉ đơn thuần là để dây bìm bìm bám vào thôi.
“Anh ơi, có chuyện gì thế? Này, em muốn về nhà…”
Cái cọc tre nói chuyện.
Cậu bé Kousuke bị chôn sống thật đáng thương. Dù vậy đôi tay gã vẫn lạnh lùng nắm lấy cọc tre, cắm chặt vào đất và chỉnh cho thẳng để không bị đổ.
Tại sao gã lại làm như vậy? Chắc chắn gã rất yêu quý cậu bé. Đã có lần Kousuke suýt bị xe đụng ngay trước mắt Saeki. Vì mải mê đuổi theo quả bóng, cậu không nhận thấy xe đang chạy đến. Chiếc xe ô tô đã kịp phanh gấp ngay trước khi đâm vào Kousuke. Lúc đó Saeki đã ngồi thụp xuống thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà rốt cuộc vì sao bây giờ gã lại làm thế với cậu bé?
Saeki đã sống tại ngôi nhà này từ thuở ấu thơ. Lúc đó gã sống cùng bà và bố mẹ, gã thân với bà hơn vì bố mẹ đều bận đi làm. Gã nhớ rằng trong khi đám trẻ xung quanh chơi bóng chày và đồ chơi nhựa thì chỉ mình gã trồng hoa với bà. Gã dùng xẻng xúc đất đổ vào chậu rồi chôn hạt giống xuống. Vì thế nên Saeki thường bị bạn cùng lớp chế nhạo là giống con gái. Dĩ nhiên cậu bé Saeki yếu đuối rất hay bị nhầm là con gái. Chuyện đó đã khiến gã tổn thương rất nhiều.
Tuy nhiên mỗi khi thấy Saeki cẩn thận dùng bình tưới nước cho những chậu hoa trong vườn, bà đều khen gã là đứa trẻ ngoan. Mỗi khi buồn phiền Saeki đều nhớ về lời nói đó. Vậy nên gã quyết tâm sẽ sống tốt để không làm bà thất vọng.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, Saeki bị ám ảnh bởi ảo tưởng phải chôn sống ai đó. Khi nhận ra thì trong đầu gã đã đầy những hình ảnh bản thân đang làm chuyện đó.
Gã rất thích tưới nước cho khu vườn, và thường tưới vào những ngày nắng đẹp. Gã kéo ống cao su dài ra, lấy ngón tay ấn vào miệng ống để tạo áp lực đẩy nước phun xa. Nước tuôn ra theo hình rẻ quạt vươn tới những cái cây trong vườn và phản chiếu ánh nắng mặt trời. Lúc nhìn thấy cảnh đó hoặc lúc nhìn thấy bà gã mỉm cười, Saeki cảm thấy tâm trạng tươi tắn như thể cả thế giới đang được chiếu sáng rạng rỡ.
Cùng lúc đó, sâu trong lòng gã, có một phần tăm tối đến nỗi ánh sáng cũng không thể chiếu rọi, ví dụ như gã từng nghĩ về việc nhốt bà gã vào hòm chôn xuống dưới lòng đất. Ngay sau đó gã không thể tha thứ cho bản thân mình. Gã giật mình không hiểu tại sao mình lại mang trí tưởng tượng ma quỷ như thế. Thật sự có những lúc gã không dám nhìn mặt bà vì sợ bà nhìn thấu những gì gã tưởng tượng.
Phải chăng một vết thương lòng đã biến gã trở nên như thế? Gã chẳng có chút ấn tượng nào về điều đó, nhưng cũng có thể chỉ là gã đã quên đi thôi. Hoặc cũng có thể, và đây chính là điều đáng sợ nhất, gã là một kẻ như thế ngay từ lúc sinh ra.
Sau khi Saeki trưởng thành được vài năm thì bố mẹ và bà gã mất trong một tai nạn giao thông. Gã được báo tin này ở chỗ làm.
Từ trước tới nay, những người thân của Saeki luôn hiện diện trong gia đình và việc tiếp xúc với họ nhắc nhở gã về vị trí của mình trong xã hội. Nhưng sau khi chỉ còn một mình, gã không thể kiểm soát được trí tưởng tượng nữa. Hằng ngày Saeki trở về nhà từ chỗ làm, không có ai để chuyện trò, và gã lại tiếp tục nghĩ về những điều như thế. Những ảo tưởng từ thuở ấu thơ đôi lúc hiện lên trong đầu gã. Gã lắc đầu cảnh cáo chính mình rằng kể cả nghĩ thôi cũng không được. Có lẽ hành động phản kháng đó càng khiến gã đắm chìm vào sở thích làm vườn.
Khi còn gia đình thì gã cùng lắm chỉ trồng hoa trong chậu hay chăm sóc cây trong vườn thôi. Nhưng bây giờ gã bắt đầu bỏ công sức vào công việc này, mang đất trồng cây từ nơi khác về để cải tạo đất trong vườn nhà. Bên trong tường rào dần dần có nhiều cây hơn.
Suốt một năm ròng Saeki dùng xẻng đào hố trồng cây, đó là việc duy nhất gã làm khi không đi làm. Gã không tha thiết gì những thú vui của người cùng lứa tuổi mà chỉ thích một mình đào hố rồi trồng cây.
Chẳng mấy chốc cây cối đã che kín khoảng đất từ xung quanh nhà cho đến tận tường rào. Từ bên ngoài tường rào thò đầu vào nhìn, hầu như chẳng thấy được cái nhà vì cây cối mọc san sát che khuất. Chỉ có một chỗ, vì gã đặc biệt coi trọng khung cảnh nhìn từ hiên nhà, nên duy nhất chỗ đó gã không trồng cây, không có gì chắn tầm nhìn từ đó tới tường rào. Ở khoảng đất trống đó gã trồng một thảm hoa, mỗi mùa lại khoe sắc rực rỡ.
Ban đầu Saeki nghĩ mình không ngừng đào hố là để trồng thêm cây nhưng giữa chừng gã nhận ra việc trồng cây chỉ là để tạo cớ cho sự tồn tại của mấy cái hố. Sau cùng gã chỉ đào hố xong rồi lấp lại. Hầu hết cây trong vườn đã không còn chỗ để vươn cành ra nên khó mà trồng thêm được nữa. Vậy mà gã vẫn tiếp tục đào hố, vì điều đó giúp xua tan màn sương ảo vọng chôn người xuống đất đã tan đi. Trên thực tế, việc đào hố giúp Saeki quên đi được mọi thứ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cảm giác đầu xẻng chạm vào mặt đất truyền tới tay gã thôi.
Việc lấp đất phủ đầy cái hố mình vừa đào mà không chôn gì cả luôn khiến Saeki cảm thấy trống rỗng. Gã càng vô thức đào hố để trốn tránh những mộng tưởng của mình thì lớp sương mù ứ lại trong đầu gã sau đó càng dày đặc hơn. Dẫu vậy gã vẫn không quên đào hố, và cũng chính vì thế mà khi chôn Kousuke gã đã có sẵn một cái hố đào từ đêm qua.
Hàng xóm của gã không cảm thấy lạ khi nghe tiếng xẻng mỗi đêm. Mọi người đều gật đầu chào khi gặp Saeki, thỉnh thoảng còn hỏi gã về cách trồng cây. Ai cũng biết Saeki thích làm vườn, họ không những không nghi ngờ gì mà còn tỏ ra thông cảm với kẻ đã mất hết người thân, chỉ còn lại một sở thích như gã.
Gã trở nên thân thiết với Kousuke hai năm sau khi gia đình gặp nạn, tức là tròn một năm về trước. Chuyện bắt đầu từ việc cậu bé đi lạc vào vườn nhà gã. Hai người lập tức trở thành bạn tốt của nhau, thân thiết đến độ gã còn đi chơi với gia đình cậu bé.
Sau khi quen Kousuke được khoảng mười tháng thì gã phát hiện trong gara có một tấm ván kích cỡ ngang với chiều cao của cậu bé. Trong một thoáng, gã đã nghĩ nếu dùng nó để làm quan tài thì vừa chuẩn.
Khi ấy gã lắc đầu và nổi giận với chính mình nhưng ngay hôm sau gã đã bắt đầu làm quan tài. Gã gượng cười không hiểu tại sao mình lại làm một việc ngớ ngẩn như thế, tự nhủ sẽ vĩnh viễn không bao giờ dùng đến nó. Vậy mà tay gã chẳng chịu nghe theo lý trí, tiếp tục đóng đinh vào tấm ván một cách gần như tự động, biến nó thành hình dạng cái hòm.
“Anh ơi, em sẽ về nhà, anh thả em ra đi…”
Gã nghe thấy tiếng khóc của Kousuke phát ra từ đầu cọc tre. Phần bên trong cái cọc thẳng đứng trở nên tăm tối âm u. Giọng nói thơ trẻ truyền qua cọc tre nghèn nghẹn vọng lại vào đất.
Saeki không biết phải trả lời Kousuke như thế nào. Thật đáng thương… thật đáng thương… Gã chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời thương hại ấy. Không biết từ lúc nào tay gã đã cầm lấy cái ống cao su nối với vòi nước cạnh nhà.
Cái nóng mùa hè oi bức hơn. Tiếng ve sầu vọng xuống từ trên cao. Hơi nóng quanh cổ dần dần bao lấy cả cơ thể. Mặt đất bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt trở nên khô khốc và trắng sáng.
Có một dòng nước chảy qua, chạm vào mũi dép của Saeki. Dòng nước ấy chảy từ chỗ Kousuke đang bị chôn. Nó tràn ra từ một trong những cái cọc tre, làm ướt dây hoa bìm bìm quấn quanh và chảy thành vũng trên mặt đất. Đó là cái cọc có lỗ thông khí.
Cái ống cao su đang được gắn vào đầu cây cọc còn lại. Nhìn thấy nó, Saeki cuối cùng cũng nhận thức rõ điều mình đang làm. Tuy nhiên thế không có nghĩa là cho tới lúc này gã đều hành động một cách vô thức.
Gã nhận ra mình đã nối ống cao su vào cọc tre rồi vặn vòi nước để nước chảy đầy cái hòm chôn trong lòng đất. Chỉ là gã cảm thấy mơ hồ như mình đang nằm mơ, lương tâm lẽ ra phải tồn tại trong mọi con người bình thường lại không hề hoạt động trong gã.
Khi nước chảy đầy quan tài, vì không có chỗ thoát nên áp suất đẩy nước tràn ra qua cái cọc còn lại. Ánh mặt trời mùa hè phản chiếu lấp lánh trên dòng nước tuôn trào từ cọc tre trông như một đài phun nước. Saeki chợt cảm thấy nó thật đẹp. Phía bên kia tường rào vang lên tiếng lũ trẻ trở về từ chỗ tập thể dục theo đài phát thanh hòa với tiếng ve. Chúng tiến tới từ hướng ngược lại so với ban nãy, rồi băng ngang qua nhà gã. Gã không còn nghe thấy tiếng Kousuke nữa. Những cánh hoa bìm bìm nhăn lại và bắt đầu úa tàn.
Khi gã nhận ra thì đã ba năm trôi qua rồi.
Trong thời gian đó, gã không bị cảnh sát bắt. Bố mẹ Kousuke chuyển nhà đi nơi khác với vẻ mặt buồn bã, Saeki là người duy nhất đến tiễn họ. Không ai nghi ngờ Saeki đã giết Kousuke, ngược lại hàng xóm đều nghĩ rằng gã là một trong những người đau lòng nhất trước sự mất tích của cậu bé.
Gã không hề diễn kịch mà đau buồn thật sự. Tuy nhiên vì cắn rứt lương tâm nên gã không thể nhìn thẳng vào bố mẹ cậu bé đang than khóc cho đứa con đã mất. Trước những giọt nước mắt tinh khiết ấy, gã nhận thấy hành vi của mình thật quá khủng khiếp.
Suốt ba năm, gã sống trong nỗi sợ hãi một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra chuyện mình đã làm. Trong thời gian ấy gã không bén mảng tới khoảng đất nơi Kousuke bị chôn. Kết cục là ở quanh đó cỏ dại mọc um tùm. Hoa bìm bìm tàn, hạt giống rơi xuống đó rồi nảy mầm, mọc lên xen kẽ với đám cỏ dại. Ngôi nhà của gia đình Kousuke ở khi xưa nay đã có một gia đình khác chuyển tới.
Đầu mùa hè năm nay, có một bà nội trợ mang bản thông báo của khu phố đến nhà Saeki. Bà ta đứng ở cổng nói chuyện về vụ án thảm sát các cô gái trẻ dạo gần đây đang ầm ĩ trên truyền hình rồi đổi sang chủ đề cậu bé Kousuke mất tích.
“Nhóc Kousuke đã mất tích ba năm rồi nhỉ. Cậu Saeki thân với nó nên chắc buồn lắm đúng không?”
Saeki căng thẳng, nhưng rồi gã nhớ tới nụ cười thơ ngây của Kousuke và thấy buồn. Mặc dù chính tay gã đã khiến cậu bé chết đuối dưới lòng đất, nhưng gã vẫn cô đơn và nhớ cậu. Đôi lúc gã cảm thấy ghê sợ cái tâm hồn méo mó của mình.
Saeki nghiêm túc gật đầu. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn bà ta, gã có cảm giác kỳ lạ. Bà ta không tỏ vẻ buồn rầu, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển chủ đề sang chuyện trời đang nóng dần và ve sầu bắt đầu kêu. Chuyện của Kousuke đã trở thành quá khứ.
Vài ngày sau, khi nhận ra thì gã đã lại mua thêm ván và đinh về đóng thành một cái hòm để nhốt người. Gã làm việc trong nhà để không bị người đi đường ngó thấy qua tường rào. Gã dùng cưa cắt tấm ván, mùn cưa rơi đầy chiếu trong căn phòng kiểu truyền thống gã dùng thay xưởng.
Gã định phạm tội một lần nữa. Ngay cả sau khi chôn Kousuke, thỉnh thoảng trong đầu gã vẫn lóe lên những suy nghĩ đáng sợ về việc chôn người khác. Trong ba năm qua gã tự ngăn mình làm việc này một phần vì lương tâm giày vò và phần nhiều hơn là vì sợ hãi. Gã lo sẽ có người biết chuyện xảy ra với Kousuke.
Nhưng khi gã nhìn vẻ mặt bà nội trợ mang thông báo tới nhà, con vật màu đen hung ác ẩn sâu trong trái tim gã lại cựa quậy. Suốt một thời gian dài con vật đó ẩn mình trốn tránh nhưng giờ đây nó mở to mắt như vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say và điều khiển cơ thể Saeki theo một kế hoạch đáng sợ. Saeki cảm thấy con quái vật sống trong tâm hồn đen tối và xấu xí của gã đang há miệng khi gã đóng đinh vào ván để làm quan tài.
Vì gã đóng của sổ nên trong phòng rất nóng bức, mồ hôi chảy xuống từ chóp mũi Saeki đang cúi người miệt mài làm việc. Cơ thể gã nóng bừng.
Cái quan tài gã vừa làm xong to hơn cái dùng để chôn Kousuke. Bên trong quan tài rỗng không nhưng Saeki có thể dễ dàng tưởng tượng cảnh người đang nằm trong đó.
Gã đã đào một cái hố ở ngoài vườn, cạnh tường rào, đối diện với hiên nhà và cách nơi gã chôn Kousuke chừng một mét. Sau hôm ấy, sáng sáng gã đứng nơi hiên nhà nhìn theo hướng đó và thấy chỗ trũng vừa đủ để đặt quan tài đã trở thành một hố đen u ám chứa đầy bóng tối.
Người thứ hai bị gã chôn sẽ là ai đây? Saeki đã thận trọng lựa chọn suốt vài tháng trời. Lúc gã đóng cái quan tài là đầu mùa hè, ngày nào gã cũng nói chuyện với đồng nghiệp về thời tiết oi bức, bây giờ đề tài đã chuyển sang cái lạnh ban đêm. Tay áo gã mặc đã dài hơn.
Gã chẳng biết mùa hè qua đi từ lúc nào. Trong khoảng thời gian đó, Saeki cảm thấy trong lòng mình đang diễn ra cuộc chiến giữa lương tâm muốn ngăn cản ý tưởng thực hiện một tội ác khác với phần hắc ám điên rồ đang kiếm tìm một con mồi mới và liếm mép thèm thuồng. Tuy nhiên gã tuyệt đối không để lộ nội tâm của mình, nhìn bên ngoài thì gã không có gì thay đổi. Gã vẫn xử lý việc sinh hoạt thường ngày trơn tru như trước giờ, hệt một cái máy tự động.
Vào một đêm thứ Sáu cuối tháng Mười, Saeki rời cơ quan đi đến bãi đỗ xe, gã leo lên xe và nhấn ga để về nhà. Trời đã tối, gã hòa vào dòng xe đã bật đèn pha, tự nhiên đưa mắt nhìn những người đang đi bộ. Một khoảnh khắc sau đó, gã giật mình nhận ra mình đang nhìn người khác theo cái kiểu hệt như định giá vậy. Gã chẳng thấy cảm xúc gì trên gương mặt mình phản chiếu qua gương chiếu hậu. Phần lòng đen trong mắt gã giống như cái hố nhỏ.
Ở chỗ làm gã được đánh giá là một người trầm tĩnh và kín đáo. Gã mang theo hoa từ vườn nhà đến cắm ở công ty và răm rắp làm theo chỉ thị từ cấp trên không chút bất mãn. Gã được mọi người xung quanh yêu mến và tin tưởng. Tuy nhiên không ai biết rằng Saeki đã từng giết một đứa bé.
Khi tới gần nhà, gã rẽ trái vào một con đường vắng vẻ. Tại đó Saeki nhìn thấy một cô gái.
Cô gái đang đi ở cuối đường. Đèn pha chiếu vào phía sau lưng cô. Cô mặc đồng phục đen tuyền, mái tóc dài rủ xuống ngang lưng.
Khi đi ngang qua cô, Saeki vô thức giảm tốc. Mái tóc của cô gái làm gã thấy ấn tượng mạnh mẽ. Một mái tóc đen tuyền khiến cơ thể gã bị thu hút.
Gã nhìn lên góc kính chắn gió, vầng trăng tròn đang lơ lửng trên bầu trời đêm. Trời không mây, khung cảnh xung quanh sáng mờ dưới ánh trăng bạc đang lặng lẽ chiếu rọi. Họ đang ở trong khu dân cư, gần một công viên. Những hàng cây đã rụng lá quá nửa.
Gã rẽ phải chỗ ngã tư rồi dừng xe ngay ở đó. Gã tắt đèn pha, nhìn vào gương và chờ cô gái đến. Nếu như cô gái đi thẳng hoặc rẽ trái ở ngã tư thì gã sẽ nổ máy và về nhà. Mai là ngày nghỉ. Gã định sẽ thong thả ngủ nghỉ. Nhưng nếu cô gái rẽ cùng hướng với gã thì…
Một chiếc lá úa rơi xuống, chạm vào cửa kính cạnh ghế lái rồi đáp xuống lòng đường. Gã nhớ lại bản thông báo được gửi tới nhà hôm trước. Trong đó có đề cập đến việc dọn lá rụng xuống đoạn đường này. Ngày giờ ghi trong thông báo chính xác là chiều hôm nay. Dù thế trên mặt đường vẫn lác đác lá úa. Nhưng buổi sáng khi gã đi qua đây lá vẫn còn phủ đầy đường, nên chắc việc quét dọn đã diễn ra rồi. Gã đang suy nghĩ vẩn vơ thì lại một chiếc lá nữa lặng lẽ rơi xuống. Lần này yên vị trên cần gạt nước.
Không một tiếng động, Saeki ngồi trong xe nắm chặt vô lăng đợi chờ. Gương đang chiếu đoạn ngã tư gã vừa rẽ. Trong ánh trăng lờ mờ, cô gái đã xuất hiện.
2.Saeki đưa xe vào gara rồi hạ cửa cuốn xuống. Tiếng cửa cuốn kim loại vang lên ồn ào trong khu dân cư về đêm yên tĩnh. Gã đứng trước gara, nhìn xuống thảm lá rụng dày trên đất. Cây gã trồng chen chúc nhau tới tận sát gara, cành lá vươn dài sum suê. Vì thế nên khi lá rụng thì gara như bị chôn trong đống lá úa, sớm muộn gã cũng phải quét đi thôi.
Từ khi bố mẹ và bà mất gã chỉ còn một mình nên những việc dọn dẹp giặt giũ đều phải tự làm. Mỗi khi làm những việc đó, gã nhận ra rằng mình thật sự quá đơn độc.
Hôm trước có một đồng nghiệp đã kết hôn mặc một cái áo được là phẳng phiu đến công ty. Còn sếp của gã thì thỉnh thoảng lại ngắm ảnh chụp chung với con đặt trên bàn làm việc.
“Anh Saeki không định kết hôn ạ?” Có một cô cùng tổ với gã từng hỏi thế.
Gã nghĩ chuyện đó là không thể. Người yêu, bạn bè, gia đình, tất cả đều ở một nơi rất xa xăm ngoài tầm với của gã. Ở chỗ làm việc gã có thể nói những chuyện không đụng chạm ai với đồng nghiệp nhưng gã không đủ tự tin để có một mối quan hệ gắn bó.
Gã giữ kín những phiền muộn trong lòng và vô hình trung đã tạo ra một bức tường ngăn khi giao tiếp với người khác. Trên thế gian này không tồn tại người mà gã có thể tâm sự về nỗi phiền muộn đáng sợ này.
Làn gió buốt giá mơn trớn cổ gã. Trời lạnh hơn hôm qua nhiều. Saeki vừa run lẩy bẩy vừa nhìn những chiếc lá úa bị gió cuốn bay qua mặt đất. Nhưng cái lạnh không chỉ vì mùa đông sắp đến. Saeki nhận ra mình đang đứng mà quên không mặc áo vét. Gã nhìn cái áo sơ mi nhăn nhúm của mình và nhớ tới vẻ mặt hạnh phúc của người đồng nghiệp mới cưới. Áo của anh ta lúc nào cũng được là phẳng phiu.
Saeki lắc đầu quyết định không nghĩ về chuyện người khác nữa rồi quay vào gara. Trên bức tường bên hông gara có một cánh cửa. Gã bước qua cánh cửa đó, tiến lại gần ô tô và mở cửa sau xe, cầm lấy cái áo vét. Gã nhận thấy trên mặt sau vải áo có vết bẩn. Chắc bị dính máu rồi. Saeki nghĩ thế khi nhìn xuống cô gái đang nằm trên băng ghế sau, máu chảy từ mũi và mồm cô. Gã không muốn nhỡ đến gần nhà có người đi qua nhìn thấy cô nằm ở ghế sau nên mới cẩn thận lấy áo vét đắp lên người cô.
Cô gái vẫn đang bất tỉnh, không cựa quậy. Cô nằm cuộn tròn, mái tóc dài che khuất khuôn mặt như một tấm mạng, rủ xuống tận sàn xe. Nếu cô ta không chống cự thì đã không bị thương rồi. Saeki xoa mu bàn tay nghĩ. Trên tay gã vẫn còn một vết đỏ do móng tay cô gây ra.
Trong lúc vật lộn cô đã hét lên một tiếng rất lớn. Tiếng hét làm rung chuyển cả màn đêm yên tĩnh, tất cả những người sống quanh đó có lẽ đều nghe thấy.
Chuyện sau đó thế nào gã không tài nào nhớ ra nổi. Khi ý thức được thì gã đã đấm liên tiếp vào mặt cô gái. Mặc dù cô đã kiệt sức và không thể cử động nhưng gã vẫn vung tay tát vào má cô. Sau đó gã vứt cô xuống băng ghế sau, lấy áo che lên rồi nổ máy, nhấn ga.
Từ bé tới lớn Saeki hầu như không đánh nhau với ai. Gã thậm chí còn thấy ghê tởm khi xem những tin bạo hành trẻ em trên truyền hình. Thế mà bây giờ gã lại đấm vào mặt một cô gái khiến cô bị thương. Tay gã vẫn còn nguyên cảm giác lúc đó. Giống như có vô số những con côn trùng nhỏ bâu đầy, bò quanh râm ran. Gã sợ hãi muốn xua đi nhưng cảm giác đó mãi vẫn không biến mất.
Saeki bế cô gái ra khỏi xe và đi vào một căn phòng sâu trong nhà. Gã không bật đèn để bóng mình bế cô không bị chiếu lên cửa sổ và cửa trượt. Cánh tay và tóc cô gái buông xuống, đung đưa dưới ánh trăng. Gã bước vào căn phòng đầy mùn cưa rồi đặt cô gái vào cái quan tài vừa được đóng xong tinh tươm.
Cơ thể cô vừa khít với cái khung hình chữ nhật từ đỉnh đầu cho tới gót chân. Gã có cảm giác như cô đã nằm trong quan tài từ trước vậy. Tuy nhiên Saeki không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt bị chảy máu mũi, máu mồm bắt đầu xuất hiện mấy vết bầm kia. Bóng tối trong tim gã đã khắc dấu lên mặt cô, gã không thể đối diện với điều đó. Gã vội vàng đậy nắp quan tài rồi đóng đinh lên. Trên nắp có hai cái lỗ nhỏ. Gã sẽ cắm cọc tre vào hai lỗ đó để thông hơi.
Cạnh chỗ Kousuke bị chôn, cái huyệt dành cho cô gái đã mở toang chờ sẵn. Dự cảm được ngày hôm nay sẽ tới, cái hố đen sì đang mong ngóng dưới ánh trăng. Chỗ đất bị đào lên tạo thành một mô đất nhỏ bên cạnh.
Gã kéo quan tài từ trong nhà ra tới đó. Gã hạ nó từ hiên xuống vườn. Cái quan tài nhét thêm một người ở trong khá nặng.
Sau khi đặt quan tài xuống huyệt, gã cắm hai cái cọc tre dùng để thông khí vào hai lỗ trên nắp quan tài. Tiếp đến gã dùng xẻng lấp đất. Ban đầu mỗi lần đất rơi xuống nắp quan tài lại phát ra âm thanh nhưng tới khi đất phủ kín quan tài rồi thì không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Gã không ngờ việc lấp huyệt lại tốn nhiều thời gian đến thế. Gã đổ mồ hôi khắp người, từ lúc về nhà gã vẫn chưa thay quần áo nên cái quần mặc đi làm đã bị vấy bùn. Khi lấp xong huyệt, gã dùng xẻng san lại cho bằng phẳng.
Lúc gã chôn Kousuke là vào mùa hè, khi ấy dây hoa bìm bìm quấn quanh các cọc tre. Thế nhưng vào mùa này chuyện đó là không thể. Bìm bìm là giống hoa nhiệt đới nên chịu lạnh kém. Cạnh tường rào có mấy cái cọc tre màu nâu không rõ mục đích lẫn vào đám cỏ dại, nhưng dù có thấy chắc cũng chẳng ai sinh nghi đâu. Gã chỉ cần giải thích chúng được dùng để trồng hoa bìm bìm vào mùa hè thì họ sẽ chẳng nghi ngờ gì nữa.
Để che đi dấu vết đất vừa bị đào bới, gã lấy rơm phủ trên những luống hoa và rải xung quanh hai cái cọc tre. Xong xuôi, gã nhìn lại thì không còn thấy dấu vết đất bị đào lên nữa.
Saeki đặt xẻng xuống rồi ngồi dưới hiên. Gã nhìn chăm chú vào hai cái cọc tre bên cạnh tường rào một lúc lâu. Bây giờ cô gái đã hoàn toàn bị chôn trong lòng đất.
Riêng khoảng vườn nối từ hiên nhà ra đến tường rào là không chỉ có cây mà còn có cả mấy luống hoa, sào phơi đồ cùng với cọc tre. Tuy nhiên nhìn từ hai bên hiên chỉ thấy cây cối san sát nhau, buổi tối trông như những bức tường đen sì. Khi có gió thổi, bóng đen cũng chuyển động theo. Gã xoa mu bàn tay bị cào lúc ấn cô gái vào xe. Cảm giác lúc gã đấm cô hầu như đã tan biến. Gã đặt tay lên mặt và nhận ra không biết từ lúc nào mình đã mỉm cười.
Gã đi từ hiên lên nhà, tìm cái cặp cô gái xách theo. Gã tìm thấy một bình xịt hơi cay và thẻ học sinh. Trong tấm ảnh thẻ là một thiếu nữ khá xinh đẹp. Phía dưới tấm ảnh có ghi năm học, lớp, mã số điểm danh và tên cô: Morino Yoru. Saeki đứng ngoài hiên, nhìn hai cái cọc tre sát bờ tường, thì thầm cái tên đó trong đầu.
Đến lúc này gã mới nhận ra người mình chôn cũng có tên. Cuối cùng gã cũng nhớ ra được chuyện hiển nhiên như thế. Chắc chắn cô gái đang bị chôn dưới lòng đất kia cũng có bố mẹ, được đặt cho một cái tên, được nuôi nấng yêu thương. Gã chỉ vừa mới chôn cái khối tình thương ấy xuống đất.
Cảm giác say sưa ngọt ngào lan khắp tâm trí gã tựa như nước đường ngấm vào cục bông. Lúc cô gái gã đấm bị thương vẫn còn trên mặt đất, Saeki chỉ thấy sợ hãi. Nhưng sau khi chôn cô xuống đất mất dạng rồi thì lạ thay nỗi sợ hãi đã biến thành cảm giác ngọt ngào.
Lúc đó có một giọng nói mong manh truyền đến tai Saeki. Giọng nói rất khẽ, gần như tan vào gió.
Saeki nhìn những cái cọc tre cạnh bờ tường. Ánh trăng bạc làm chúng nổi rõ trong bóng tối. Bóng chúng trải dài trên mặt đất thành đường thẳng hướng tới chỗ Saeki đang ngồi. Trong đám cọc tre đó có bốn cái dày hơn.
Giọng nói gã nghe được vang ra từ mũi của hai trong số bốn cái cọc đó. Saeki đứng dậy, mang giày, đi thẳng từ hiên xuống vườn. Gã không cảm thấy mình đang di chuyển cơ thể mà thấy mình giống như người mắc chứng mộng du đang đi trong một thế giới phi thực. Trong màn đêm chỉ có ánh trăng, cây cối trong vườn đổ bóng đen tĩnh lặng, nhìn xuống Saeki từ hai phía.
Gã lại gần mấy cái cọc tre, giẫm lên rơm phủ xung quanh và nhìn vào cái cọc cao ngang ngực mình. Bên trong tối om. Trong cái cọc có đường kính bằng ngón cái là bóng tối tựa như trái tim trống rỗng. Giọng cô gái loáng thoáng vang lên từ bên trong cọc. Giọng nói phát ra từ cọc yếu ớt bị gió thổi tan như làn khói.
Âm thanh phát ra từ hai cái cọc không đều nhau. Một cái gắn vào nắp quan tài ở vị trí gần chân, cái còn lại gần mặt. Vậy nên khi có âm thanh phát ra từ trong quan tài thì tiếng ở cọc cắm gần mặt sẽ nghe to hơn.
“… Có ai không…”
Giọng cô khàn khàn. Có lẽ do môi bị đau nên cô không nói to được.
“… Cho tôi ra khỏi đây…”
Saeki quỳ gối xuống úp hai bàn tay vào chỗ mặt đất cắm cọc tre. Vì gã vừa mới chôn cô nên mặt đất phủ đầy rơm vẫn còn khá mềm. Ở bên dưới đúng là có âm thanh phát ra. Dù chắc chắn chỉ là tưởng tượng, nhưng gã có cảm giác lòng bàn tay mình cảm nhận được cơ thể của cô gái bị chôn đang ấm lên.
Đáng thương thay, chẳng phải cô gái này thật bất lực sao? Gã cảm thấy thương hại khi nghĩ tới cảnh cô gái hít thở ở một nơi thấp hơn cả đế dép của gã. Saeki kiểm tra chắc chắn rằng cô gái vẫn đang bị chôn dưới đất không làm được gì và cảm nhận ưu thế của mình, tâm trạng gã ngập tràn cảm giác giống như khi nhìn lũ chó con hay mèo con.
“Cô có nghe thấy tôi nói không…”
Saeki đứng dậy nói. Giọng gã rung lên trong không gian tối tăm của cọc tre, vang đến chỗ cô gái.
“Ai đấy…? Ở đó có người à…”
Gã nghe thấy cô trả lời. Saeki im lặng, giọng cô tiếp tục vang ra từ cái cọc.
“Anh đã nhốt tôi trong này đúng không… Sau đó chôn xuống đất…”
“… Cô biết mình đang ở trong lòng đất sao?”
Saeki lấy làm lạ hỏi lại. Nếu cô gái mới vừa tỉnh lại thì chỉ có thể nhận ra mình đang bị nhốt trong một không gian tối tăm và chật hẹp mà thôi. Cô im lặng một lát.
“… Tôi nghe thấy tiếng xúc đất.”
“Cô giả vờ bị ngất ư?”
Gã đã nghĩ cô bất tỉnh suốt từ lúc trên đường. Cô đã tỉnh lại từ bao giờ vậy? Saeki không hề trói cô. Nếu cô tỉnh lại trước khi bị gã nhốt vào trong quan tài thì tại sao lại không bỏ chạy.
“… Có phải chân cô bị thương không? Vì thế nên cô mới không định bỏ chạy.”
Cô gái im lặng khi nghe Saeki hỏi. Có lẽ gã đoán đúng.
“… Thả tôi ra khỏi đây!”
Cô nói với giọng tức giận. Saeki giật mình ngạc nhiên trước thái độ của cô. Cô không khóc lóc van xin mà ra lệnh cho gã. Tuy không nhìn thấy nhưng gã vẫn cảm nhận được lòng tự trọng của cô qua giọng nói. Dù vậy cô cũng chẳng thể làm được gì.
“… À, xin lỗi. Thật sự xin lỗi cô.”
Mặc dù cô không thể nhìn thấy nhưng gã vẫn lắc đầu.
“Nếu để cô thoát ra ngoài chẳng phải cả thế giới sẽ biết tôi đã làm gì sao? Vậy nên chuyện này là không thể.”
“Rốt cuộc anh là ai…? Tại sao anh lại làm chuyện này…?”
Gã trầm ngâm ngẫm nghĩ về câu hỏi của cô.
Tại sao mình lại chôn cô ta? Gã không tìm được lối ra cho câu hỏi đó và trong một khoảnh khắc cảm thấy như lạc vào ngõ cụt. Tuy nhiên sau đó gã cho rằng mình chẳng cần phải thành thực trả lời cô làm gì nên không nghĩ ngợi nữa.
“Cô nghĩ sao cũng được.”
“Đây là đâu…? Ở trên núi à?”
“Không, đây là vườn nhà tôi. Cô đã được mai táng ở đây.”
Cô lặng thinh. Gã tưởng tượng ra vẻ mặt của cô trong không gian chật hẹp chỉ có bóng tối ấy.
“Mai táng… Anh đừng có đùa. Tôi vẫn đang còn sống…
“Chôn người đã chết chẳng có gì thú vị cả.”
Saeki nói, cho rằng đó là chuyện vô cùng hiển nhiên. Cô gái yên lặng một hồi rồi trầm giọng.
“Nếu anh không thả tôi ra thì sẽ tệ lắm đấy…”
“Cô nghĩ là sẽ có người đến cứu cô à?”
“Tôi biết một người chắc chắn sẽ tìm thấy và đưa tôi ra khỏi đây…!”
Cô gái đột nhiên đổi từ giọng trầm sang hăng hái, sau đó cô rên lên có lẽ vì đau ở đâu đó, rồi yên lặng. Từ trong cọc tre chỉ còn phát ra tiếng thở hổn hển. Có lẽ xương sườn của cô đã bị thương nên chỉ cần nói khẽ thôi cũng thấy đau. Saeki linh cảm thấy một sức nóng kỳ lạ trong lời nói của cô.
“Người mà cô tin tưởng đó có phải là con trai không?”
“Đúng thế.” Cô chỉ đáp ngắn gọn vậy nhưng âm vang trong giọng cô khiến gã tin rằng kẻ đó chính là bạn trai cô.
“Cô nói tên cậu ta cho tôi được không?”
“Anh muốn biết để làm gì?”
“Tôi tò mò thôi.”
Cô gái im lặng rồi nói ra một cái tên. Saeki ghi nhớ và nghĩ có lẽ cô ta chỉ đưa ra một cái tên giả. Chưa chắc đã có người nào như thế tồn tại trên đời. Tuy nhiên gã chẳng có cách nào xác thực được.
“Tôi sắp mua một cái ống nhòm đấy…”
Trên bầu trời đêm, chẳng biết mây đã xuất hiện từ lúc nào. Mây trôi theo làn gió che mất mặt trăng. Ngày mai có lẽ trời sẽ âm u.
“Cô có biết tại sao không…?”
Saeki hỏi, nhưng cô gái vẫn lặng yên.
“Để tôi từ xa nhìn cậu ta đau buồn vì mất cô.”
Lời gã nói chắc hẳn đã đến tai cô gái nhưng cô không thèm trả lời mà vẫn lặng thinh. Gã gọi vài lần nhưng cô chẳng có phản ứng gì với lời nói của Saeki, bên trong cái cọc chỉ là một khoảng tối đen tĩnh lặng mà thôi.
Đoán rằng mình đã làm cô nổi giận, Saeki rời khỏi chỗ cọc tre. Gã nghĩ khi trời sáng chắc hẳn tâm trạng cô sẽ được cải thiện.
Gã đi về gara và dọn dẹp băng ghế sau. Gã không thể để lại dấu vết của cô. Trên xe luôn có sẵn một tấm đệm ngồi nhỏ. Khi đặt cô gái xuống gã đã lót đệm dưới mặt cô, nhờ thế mà máu của cô chỉ dây vào đệm chứ không thấm ra ghế. Saeki cầm lấy tấm đệm màu đen lấm tấm đỏ và nhặt những sợi tóc dài rơi xuống sàn xe.
Sau khi dọn dẹp xong, Saeki lên nhà, nhìn đồng hồ treo tường thấy đã quá hai giờ đêm. Gã về phòng mình ở tầng hai rồi đắp chăn đi ngủ. Gã nhắm mắt, nghĩ tới cô gái cô độc bị nhốt trong khoảng tối đen chật hẹp dưới vườn cho tới khi chìm hẳn vào giấc mơ.
Ngày hôm sau gã tỉnh dậy khi đã gần giữa trưa. Tuy là thứ Bảy nhưng ở chỗ Saeki làm không phân biệt cuối tuần với ngày thường. Thứ Bảy hay Chủ nhật thì gã vẫn phải đi làm. Nhưng may thay hôm nay gã được nghỉ.
Gã mở cửa sổ phòng mình nhìn ra ngoài. Hồi thơ ấu gã có thể nhìn thấy những con phố rộng rãi từ khung cửa sổ này. Tuy nhiên bây giờ đám cây cối rậm rạp trong vườn đã che mất tầm mắt. Bầu trời mà gã nhìn thấy qua ngọn cây mang màu xám xịt. Cơn gió lạnh thổi đung đưa những cành cây gầy guộc, lướt qua má Saeki.
Gã tự hỏi chuyện về cô gái không biết có phải chỉ là giấc mơ đêm qua hay không và xuống cầu thang bước ra hiên. Từ hiên, gã nhìn ra vườn rồi khẳng định được đó không phải là mơ.
Có bốn cọc tre dày lẫn với đám cọc nhỏ đang cắm thẳng trên mặt đất. Bốn cái cọc là phần cho hai người. Chính gã tối qua đã chôn một cô gái bên cạnh chỗ của Kousuke. Gã thở phào nhẹ nhõm khi xác nhận được chuyện này.
Con đường cạnh công viên nơi gã nhét cô gái vào xe ô tô ra sao rồi nhỉ? Tiếng la hét của cô đã vang ra xung quanh nên chắc những người sống gần đó đã báo lại với cảnh sát. Bố mẹ cô gái đang bị chôn chắc cũng sẽ lo lắng vì con gái không về nhà và gọi điện cho cảnh sát. Có thể cảnh sát sẽ từ hai nguồn tin đó mà phán đoán ra được cô gái bị bắt cóc tại con đường cạnh công viên.
Saeki xỏ dép đi xuống vườn. Gã cảm thấy đói nên định bụng sau khi nói chuyện vui vẻ với cô gái một lúc sẽ đi ăn. Gã tự lấy làm lạ. Thường khi có chuyện dị thường thế này xảy ra, gã không muốn nuốt gì vào cổ họng cả. Tuy nhiên lần này gã lại có cảm giác mạnh mẽ rằng mình đang sống - gã thấy đói bụng.
Saeki đứng đối diện cọc tre.
Gã không vội cất tiếng mà chăm chú lắng nghe xem có tiếng gì vang lên từ sâu dưới đáy cọc không. Vì chẳng nghe thấy gì cả nên Saeki cất tiếng gọi.
“… Sáng rồi đấy, cô đã dậy chưa?”
Đêm qua cô không có phản ứng gì khi Saeki đi. Gã đang lo không biết phải làm sao nếu như sáng nay cô vẫn tiếp tục như vậy, nhưng sau một lúc gã nghe thấy tiếng cô.
“Tôi biết là trời sáng rồi. Dù bên trong này chỉ có bóng tối nhưng…”
Sau khi giọng nói của cô xuyên qua cọc vang ra ngoài, cái cọc đang cắm thẳng xuống mặt đất liền chao đảo dù gã chẳng làm gì. Cái cọc thông với nắp quan tài và hơi nhô vào bên trong một chút. Có lẽ cô gái đã chạm vào nó.
“Ở sát mặt tôi có một thứ giống cái cọc cắm từ trên xuống. Tôi sờ thấy nên biết. Nó để giúp tôi thở à? Nhìn vào trong sẽ thấy phía bên kia có ánh sáng màu trắng. Bây giờ đã là bình minh rồi đúng không?”
Cái cọc chưa được đóng cố định mà chỉ thông với lỗ trên nắp quan tài. Muốn rút ra rất dễ. Nếu nắm lấy phần nhô ra bên trong và lắc thì mũi cọc trên mặt đất sẽ lung lay như một con lắc ngược.
“Cô nằm yên được không? Cô không được lay cái cọc. Nếu có người nhìn thấy thì họ sẽ nghi ngờ mất. Nếu cô không nằm yên tôi sẽ rút cái cọc ra. Lúc đó cô không thở được nữa đâu.”
Saeki vừa nói vừa giữ lấy cái cọc đang chuyển động.
“Tên anh là gì?”
Cô gái bất ngờ hỏi.
“Tôi tên là Saeki. Cô là Morino đúng không…?”
Sau khi lặng yên suy nghĩ hồi lâu, cô khẽ nói với giọng khó chịu.
“Anh Saeki, tôi không biết tại sao anh lại nhốt tôi vào một chỗ như thế này… Nhưng chắc chắn đó là một việc xấu. Anh nên thả tôi ra ngay thì hơn… Nếu không con chim đen bất hạnh sẽ đậu lên vai anh đó.”
Cô gái nhất định không chịu khuất phục Saeki mà ngược lại còn nói như một thầy pháp nguyền rủa. Cô ta có hiểu tình thế của mình không cơ chứ? Trong lòng gã nhen nhóm ngọn lửa tức giận.
“Cô nói xem bây giờ nằm trong đó thì cô có thể làm được gì? Hôm nay tôi sẽ cho cô chết đuối.”
“Chết đuối…?”
Gã giải thích về kế hoạch dùng vòi bơm nước giết người. Gã giải thích hết sức tường tận để cô thoái chí, hiểu rằng mình không còn chút hy vọng được cứu nữa.
Quả nhiên cô gái không thể lảng tránh hố sâu tuyệt vọng được nữa, hoặc có thể do đã không còn đủ sức giữ thái độ cứng cỏi nên cô nói với giọng run rẩy.
“Trước khi bị anh giết, tôi sẽ tự sát… Anh không kiểm tra túi áo đồng phục của tôi đúng không… Đó là một sai lầm trí mạng… Sau này anh sẽ biết được nó nghiêm trọng đến mức nào… Trong túi tôi có một cái bút chì bấm. Tôi sẽ dùng nó đâm vào động mạch cảnh…”
“Có lẽ cô nghĩ tự sát trước khi bị tôi giết có thể bảo vệ được lòng kiêu hãnh của mình nhưng cô nhầm rồi. Như nhau cả thôi. Cơ thể của cô sau khi tự sát vẫn sẽ rữa ra dưới đó. Chẳng ai phát hiện ra cô đâu. Cô sẽ nằm cô độc vĩnh viễn dưới lòng đất.”
“Không, anh nhầm rồi. Sẽ không có chuyện vĩnh viễn không ai tìm ra tôi. Cảnh sát không hề ngốc, họ sẽ phát hiện ra chuyện anh làm. Có thể là vài ngày sau, có thể là nhiều năm sau, tôi không biết. Ngoài ra tôi có linh cảm rằng mình sẽ không phải chết một mình.”
“Cô sẽ không chết một mình?”
“Đúng vậy, tôi không chịu chết trong cô độc đâu.”
“… Nghĩa là cô sẽ chết cùng một người khác ư? Là cậu con trai mà cô nói tới hôm qua à?”
“Cậu ấy sẽ không để tôi chết một mình thế này đâu.”
Có lẽ cô đang khóc bên trong quan tài. Tuy giọng nói của cô ngấn nước nhưng ẩn chứa một niềm tin sắt đá không thể lay chuyển.
Ban đầu gã chỉ định hỏi về bạn trai của cô để cười nhạo. Gã cho rằng đó là thứ tình cảm trẻ con của đám học sinh thôi. Tuy nhiên không biết tại sao đến bây giờ gã lại có chút bất an. Nỗi bất an đó trở thành một đám mây đen lan ra trong tim gã giống như giọt mực rơi xuống nước.
“Tôi không thể hiểu nổi… Tại sao cô có thể nói như thế khi đang lâm vào tình huống này… Cô Morino, cô sẽ… bị phân hủy trong lòng đất, một mình cô độc… Không thể khác đi được.”
Saeki nói rồi rời khỏi chỗ cô gái.
Nghe những lời cô nói, gã nhớ tới câu hỏi của cô gái ở chỗ làm việc, rằng gã không định kết hôn sao.
Gã tách mình khỏi mạng lưới những mối quan hệ sâu sắc được gọi là gia đình và bạn bè. Nếu không như thế thì gã không sống nổi. Dù ngoài mặt gã mỉm cười và nói chuyện với mọi người nhưng tuyệt nhiên không có sự giao lưu về tâm hồn. Lời nói của cô gái làm gã nhớ tới chuyện này, khiến lòng gã trở nên rối bời.
Gã định bụng sẽ đi ăn để bình tâm lại. Cơn đói đã biến mất nhưng nếu gã bỏ gì đó vào mồm thì không biết chừng tâm trạng sẽ tốt lên.
Gã tính ra ngoài ăn nên lấy cái ví bỏ trong túi áo vét. Gã mặc áo khoác, xỏ giày ở cửa trước, bất chợt có một cảm giác kỳ lạ.
Saeki luôn mang theo người một tấm thẻ bọc bìa da màu nâu. Đi đâu gã cũng mang theo nó cùng với cái ví bên mình. Từ đêm qua đến giờ gã không nhìn thấy nó đâu cả.
Saeki mới đi dở một bên giày đành phải tháo ra, đứng lên quay vào nhà. Gã đứng trước bộ đồ vét treo trên tường, thò tay vào túi áo mà ban nãy vừa lấy ví. Sau khi chắc chắn không có gì bên trong, gã bắt đầu tìm ở các túi khác. Gã không thấy cái thẻ đâu. Gã nhìn xung quanh và xác nhận không có vật nào bìa nâu cả. Gã nhấc chồng tạp chí trên bàn lên rồi vén chăn phủ bàn sưởi ra để tìm cái thẻ. Tuy nhiên chỉ phí công vô ích.
Gã cố nhớ lại lần cuối cùng mình thấy cái thẻ là ở đâu. Gã nhớ rằng mình vẫn giữ nó khi đến chỗ làm. Có lẽ gã đã làm rơi nó ở đâu đó.
Nghĩ tới đó, Saeki đã có được một kết luận khiến gã gần như choáng váng. Gã càng muốn phủ định lại càng thấy mình không sai.
Nếu cái thẻ bị rơi thì chắc nó rơi khi gã đang vật lộn với cô gái kia. Chắc chắn vào tối hôm qua, ở con đường ven công viên, lúc tiếng thét của cô gái vang khắp xung quanh, khuỷu tay cô khua loạn xạ đập vào hông Saeki và tấm thẻ đã rơi ra từ túi áo vét.
Có tiếng chim vỗ cánh trong vườn. Chim chóc thường tụ tập trên cây trong vườn nhà gã. Mỗi buổi sáng Saeki cứ nghe tiếng chim hót rồi bước ra vườn thì chúng lại vội vàng đập cánh bay đi mất. Nhưng giờ đây tiếng chim đập cánh vang lên bên tai Saeki giống như điềm gở báo hiệu cho một sự sụp đổ.
Gã nghe nói chiều hôm qua người ta đã quét lá rụng trên con đường đó. Nếu lúc chiều không có cái thẻ mà sáng nay người ta mới tìm thấy thì tức là chủ của cái thẻ đã có mặt ở đấy trong khoảng thời gian từ tối qua đến sáng nay.
Rất dễ tìm ra chủ nhân cái thẻ vì tên Saeki được ghi trên đó. Không biết sẽ có bao nhiêu người liên kết được việc gã đã có mặt ở đấy với tiếng hét và chuyện cô gái mất tích vào đêm qua. Tuy nhiên để đề phòng thì gã cho rằng phải lấy lại cái thẻ thật nhanh.
Gã vội vàng đi giày rồi lao ra ngoài. Vì khoảng cách từ nhà đến con đường cạnh công viên không xa đến mức phải đi xe nên gã chạy.
Trước khi ra khỏi nhà, gã định sẽ nói với cô gái một câu. Gã ra khỏi cửa, đi qua một hàng cây thường xanh ra vườn. Gã lại gần cái cọc cạnh tường rồi đột ngột dừng chân. Gã nghe thấy tiếng cười phá lên của cô phát ra từ mũi cọc.
Từ đêm hôm qua nói chuyện với gã, cô chưa hề bộc phát cảm xúc. Cô chẳng hét lên tiếng nào, nói chuyện với Saeki bằng giọng như kìm nén.
Bây giờ cô lại đột ngột bật cười. Có lẽ vì đang bị đau nên thỉnh thoảng có tiếng rên xen vào. Thế nhưng cô không thể ngừng cười.
Có lẽ cô ta không chịu nổi cảm giác sợ hãi bên trong quan tài dưới lòng đất và đã phát điên. Trước giờ cô ta vẫn im lặng nên lại càng thêm kỳ quái. Cuối cùng, Saeki không gọi cô nữa mà chạy thẳng tới con đường đêm qua.
3.Khi gã tới con đường cạnh công viên thì đã là đúng mười hai giờ trưa. Nếu trời xanh trong, mặt trời sẽ xuất hiện phía trên cao. Nhưng lúc này có một đám mây dày che khuất mặt trời làm trời hơi tối. Một cơn gió lạnh thổi qua.
Đó là một công viên nhỏ nằm trong khu dân cư. Quanh công viên có lưới sắt để chắn cho trẻ con không lao ra đường. Saeki vừa đi bộ trên lề đường vừa nhìn qua lưới sắt vào bên trong công viên. Ở giữa công viên có mấy cái đu quay, cầu trượt. Có một người đang ngồi trên xích đu. Người đó ngồi bên kia công viên và quay lưng về hướng Saeki nên gã chỉ thấy được bộ đồng phục màu đen.
Thấy xung quanh không có ai, gã thở phào nhẹ nhõm. Nếu như cảnh sát nhận được thông báo thì có lẽ họ đang kiểm tra khu vực này, nhưng xem chừng vẫn chưa. Điều gã lo nhất là cái thẻ tên bị ai đó nhặt được trước khi gã đến đây.
Có một hàng cây ngăn giữa phần lề cho người đi bộ và làn đường dành cho xe chạy. Giờ này gần như không có xe qua lại, con đường hiu quạnh kéo dài thẳng tắp.
Gió thổi qua, những chiếc lá úa rụng xuống. Lá khô không bay theo gió mà trút xuống ào ạt như mưa. Mặc dù chiều tối qua con đường được quét dọn nhưng sáng nay lá úa đã phủ kín lề đường. Dưới lòng đường, có lẽ vì thi thoảng lại có xe chạy qua nên ít lá rụng hơn, nhưng hai mép đường thì chất đầy những lá.
Gã tìm xung quanh chỗ mình đã dừng xe đêm qua, cũng là nơi gã vật lộn với cô gái. Tuy nhiên nhìn một lượt vẫn không thấy cái thẻ mà chỉ có lá úa phủ kín mặt đường. Có thể cái thẻ bị rơi đã được lá phủ kín nên người đi qua không nhìn thấy được.
Saeki quỳ xuống, hai tay bới lá trên mặt đường nhựa. Không cần phải tìm khắp lề đường. Gã đoán nếu cái thẻ bị rơi thì chỉ rơi ở chỗ này, nơi gã đã vật lộn với cô gái. Vì thế gã cho rằng mình sẽ tìm ra ngay.
Khi gã bới tung đống lá úa nhẹ tênh, chúng tan tác và bay theo gió. Nhìn cảnh đó gã lại nhớ đến cô gái. Bên trong quan tài cô gái bị nhốt chỉ có bóng tối. Nếu cô nhìn qua cái cọc tre cắm vào nắp quan, chắc sẽ thấy ánh sáng bên ngoài chỉ là một chấm nhỏ xíu. Tuy nhiên cô chỉ có chừng ấy ánh sáng thôi. Trong khoảng tối chật hẹp, cô gái buộc phải đối diện với cái chết của chính mình, bị bỏ mặc. Thế mà cô vẫn nói người yêu sẽ không để cô phải chết đơn độc…
Khi biết điều đó, Saeki đã dao động. Trong lòng gã nảy sinh một cảm giác bất an không lý giải nổi. Một người đang bị chôn dưới lòng đất, được định sẵn sự cô độc vĩnh hằng mà vẫn tin tưởng người khác ư?
Từ đêm qua tới sáng nay, có một làn sương dễ chịu giăng khắp tâm trí Saeki. Khi nghĩ tới tình cảnh bất lực của người bị mình chôn xuống đất, cảm giác phấn khích dâng tràn, mang theo hương vị ngọt ngào như mật lan khắp lưỡi gã. Nhưng kể từ khi nghe những lời của cô gái, cảm giác ấy đột ngột tan biến như thể gã bị ai đó tát vào má đánh thức dậy giữa cơn say ngủ.
Giờ đây gã đã nhớ rõ ràng những chuyện mình làm với cô gái. Gã nhớ những lời lẽ đáng sợ mà mình nói với cô.
Cảm thấy chóng mặt, Saeki quỳ gối lên đống lá úa. Cảnh trước mắt gã trở nên méo mó, những tầng lá dày dập dềnh như sóng trên mặt biển. Gã thấy khó thở, hổn hển hít vào như thiếu ô xy.
Từ bao giờ mà gã cảm thấy vui thú như ngậm kẹo ngọt trước những hành vi tàn độc của mình? Trước đây gã đã từng cố gắng trở thành một công dân lương thiện. Gã làm việc nghiêm túc, thật lòng đối xử tử tế với người khác. Gã chào hỏi người quen trên đường, dừng bước trò chuyện với họ.
Bất cứ khi nào cái ám ảnh muốn chôn sống người khác hiện lên trong đầu, gã đều cố gắng quên đi. Gã tự nhủ với bản thân rằng không được làm như thế và chỉ dừng ở việc đào hố trong vườn. Gã là một con người. Gã nhất định không có dã tâm vui thú trước việc chôn người khác xuống đất…
Tuy nhiên kể từ ngày gã chôn sống Kousuke, dường như một bánh răng quan trọng nào đó bên trong gã đã bị trật đi. Gã cảm thấy mình ưu việt hơn hẳn cô gái bị chôn trong lòng đất không thể cử động, điều đó khiến gã thực sự cảm thấy mình đang sống. Một kẻ đáng sợ như gã liệu còn có thể gọi là con người không?
Trong lúc chóng mặt, Saeki vẫn quỳ gối và không ngừng bới đống lá tìm cái thẻ. Mồ hôi từ chóp mũi gã rơi xuống đám lá khô.
Gã tìm mãi mà không thấy. Để cho chắc, gã còn tìm kiếm những đoạn cách hơi xa chỗ gã vật lộn với cô gái, nhưng vẫn không tìm được gì. Gã mỗi lúc một thêm sốt ruột. Một tờ giấy báo bị gió thổi bay dính vào chân gã. Khi gã đứng lên gở nó ra thì nhận thấy có người đang nhìn mình qua tấm lưới kim loại của công viên. Vì gã tập trung tìm kiếm nên không nhận ra bóng người tiến lại gần.
Cái xích đu phía xa đang đung đưa mà không có ai ngồi. Người ban nãy ngồi đó đã di chuyển từ lúc nào không hay.
Người đứng bên kia tấm lưới có vẻ là một học sinh trung học. Cậu ta mặc đồng phục đen, hai tay đút túi nhìn Saeki. Có lẽ hôm nay cậu ta chỉ học nửa buổi và từ trường đến thẳng công viên.
Gã nhìn mặt cậu ta, một cảm giác im lặng khó xử nảy sinh khi mắt hai người chạm nhau. Dường như nhận ra điều này, cậu thiếu niên đứng bên kia tấm lưới cúi chào.
“… Xin lỗi, chỉ là em tự hỏi anh đang làm gì thôi.”
Có vẻ bộ dạng của gã rất dễ gây chú ý.
“Có phải anh làm rơi đồ không…?”
Saeki ngập ngừng trước câu hỏi của cậu ta.
“À, ờ…”
Gã phải trả lời thế nào đây? Gã muốn cậu ta biến đi chỗ khác, nhưng nếu nói thẳng ra thế thì có vẻ không tự nhiên. Có lẽ t