Chương 3
ĐÊM ĐÓ TÔI trở về phòng và thò tay xuống nệm để chắc chắn khẩu súng vẫn còn ở đó. Tôi lấy tay xoa xoa cò súng, và họng tôi thắt lại như thể đang phản ứng lại với một cơn dị ứng vậy. Tôi rụt tay lại rồi quỳ lên thành giường và tích cực hít thở cho đến khi cảm giác đó lắng xuống.
Mày bị làm sao vậy? Tôi lắc đầu. Chỉnh đốn lại coi nào.
Và đó chính là cảm giác lúc này: thu lượm lại những phần đang rải rác của tôi và cột chúng lại với nhau như cột dây giày. Tôi cảm thấy nghẹt thở, nhưng ít ra vẫn mạnh mẽ.
Bỗng qua khóe mắt tôi chợt thấy có cái gì đó chuyển động, và tôi nhìn qua ngoài ô cửa sổ hướng ra vườn táo.
Cô Johanna Reyes và ông Marcus Eaton đang sánh bước bên nhau, dừng lại trong vườn thảo dược để bứt lá bạc hà. Trước khi kịp nghĩ xem tại sao lại muốn theo dõi họ, tôi đã ra khỏi phòng.
Tôi phóng như bay ngang qua tòa nhà để không mất dấu họ. Một khi đã ở bên ngoài, tôi cần phải cẩn thận hơn. Tôi lòng vòng quanh phía bên kia nhà kính, và sau khi phát hiện ra cô Johanna và ông Marcus, tôi biến mất vào một hàng cây, trườn đến hàng tiếp theo, hy vọng đám cành lá sẽ che chắn cho tôi nếu lỡ bọn họ có nhìn ra đằng sau.
“... đang băn khoăn về thời gian của vụ tấn công,” cô Johanna nói. “Có phải chỉ đơn thuần là Jeanine cuối cùng cũng lên kế hoạch xong, rồi hành động hay là có sự kiện gì thúc đẩy chuyện đó chăng?”
Tôi nhìn thấy khuôn mặt ông Marcus qua một cái khe trên thân cây. Ông ta mím môi và nói, “Hmm... Tôi cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ biết được.”
Cô Johanna nhướn đôi lông mày đẹp của cô ấy.
“Phải không?”
“Có lẽ là không.”
Cô Johanna chạm vào cánh tay ông ta và quay người lại đối diện ông ấy. Tôi cứng người lại, thoáng sợ rằng cô ta sẽ thấy tôi, nhưng cô ấy chỉ nhìn ông Marcus. Tôi khom người xuống và bò về phía một cái cây để thân cây che chắn cho tôi. Vỏ cây đâm vào lưng nhưng tôi không quan tâm.
“Nhưng anh có biết,” cô ta nói. “Anh biết lý do tại sao cô ta thực hiện vụ tấn công. Có thể tôi không còn là một Candor nhưng tôi vẫn biết khi người ta đang giấu tôi sự thật.”
“Tò mò là tư lợi, Johanna.”
Nếu là cô Johanna, tôi đã quạt ông ta vì lời bình luận khiếm nhã như thế, nhưng cô ấy chỉ lịch sự nói, “Phái của tôi trông cậy vào tôi để đưa ra cho họ lời khuyên, và nếu anh biết những thông tin sống còn như vậy thì việc cho tôi biết là rất quan trọng, để tôi có thể chia sẻ với họ. Tôi chắc anh hiểu được điều đó, Marcus à.”
“Có lý do khiến cô không được biết tất cả những thứ mà tôi biết. Rất lâu trước đây, phái Abnegation đã được tin tưởng giao cho một vài thông tin nhạy cảm,” ông Marcus nói. “Jeanine đã tấn công chúng tôi để đánh cắp nó. Và nếu tôi không cẩn thận, cô ta sẽ phá hủy chúng, đó là tất cả những gì tôi có thể cho cô biết.”
“Nhưng chắc là...”
“Không,” ông Marcus cắt ngang. “Thông tin này quan trọng hơn rất nhiều so với khả năng tưởng tượng của cô.
Phần lớn các thủ lĩnh của thành phố này đã liều mạng sống của họ để bảo vệ nó không rơi vào tay Jeanine và đã hy sinh, và tôi sẽ không liều lĩnh bây giờ để thỏa mãn sự tò mò ích kỷ của cô đâu.”
Cô Johanna im lặng mất một lúc. Trời đã tối tới mức tôi còn không thấy được hai tay mình. Không khí tràn ngập mùi đất và táo, và tôi cố không thở to quá.
“Tôi xin lỗi,” cô Johanna nói. “Chắc hẳn tôi đã làm việc gì khiến anh không tín nhiệm tôi.”
“Lần cuối cùng tôi tin tưởng đại diện một môn phái với thông tin này, tất cả bạn bè của tôi đã bị sát hại,” ông ta đáp. “Tôi không còn tin tưởng bất cứ ai nữa.”
Không kìm được, tôi rướn tới trước để nhìn vòng qua thân cây. Cả ông Marcus và cô Johanna đang quá bận rộn để chú ý tới chuyển động của tôi. Họ đang đứng sát nhau, nhưng không đụng chạm gì, và tôi chưa từng thấy ông ta mệt mỏi hay đại diện của phái Amity giận dữ đến thế. Nhưng rồi mặt cô ta giãn ra, và lại chạm vào cánh tay ông Marcus, lần này với một sự âu yếm nhẹ.
“Để có được hòa bình, trước hết chúng ta phải có lòng tin,” cô Johanna nói. “Nên tôi hy vọng anh sẽ đổi ý. Hãy nhớ rằng tôi luôn là bằng hữu của anh, Marcus ạ, ngay cả khi số lượng bạn bè của anh không được nhiều nhặn gì cho lắm.”
Cô rướn tới và hôn lên má ông ta, rồi bước về cuối khu vườn. Ông Marcus đứng đó một lát, rõ ràng là bị choáng, rồi trở lại khu tập thể.
Những phát giác trong nửa tiếng đồng hồ vừa rồi kêu ong ong trong đầu tôi. Tôi cứ nghĩ mụ Jeanine tấn công phái Abnegation để tiếm quyền, nhưng cô ta đã tấn công để cướp thông tin – thông tin chỉ có họ mới biết.
Và rồi tiếng ong ong chấm dứt khi tôi nhớ lại những điều ông Marcus nói: Phần lớn các thủ lĩnh của thành phố này đã liều mạng sống của họ vì nó. Ba tôi có phải là một trong những người đó không?
Tôi phải biết. Tôi phải tìm cho ra thứ gì quan trọng đến mức khiến cả phái Abnegation phải bỏ mạng – và khiến phái Erudite phải ra tay tàn sát người ta.
Tôi dừng lại một chút trước khi gõ cửa phòng Tobias và lắng nghe xem cái gì đang diễn ra bên trong.
“Không, không phải vậy,” Tobias vừa nói vừa cười lớn.
“‘Không phải vậy’ là sao? Tôi bắt chước hoàn hảo theo cậu mà.” Giọng nói thứ hai là của anh Caleb.
“Đâu có.”
“Chà, vậy làm lại coi.”
Tôi đẩy cửa mở ngay lúc Tobias, đang ngồi bệt dưới đất với một chân duỗi ra, phóng con dao cắt bơ vào bức tường đối diện. Nó găm vào một tảng bơ lớn đặt trên đầu tủ, cán lòi ra ngoài. Anh Caleb đang đứng cạnh Tobias, nhìn chằm chằm không tin được đầu tiên là vào tảng bơ, sau đó là đến tôi.
“Hãy nói với anh rằng gã trai này là một dạng linh vật của Dauntless đi,” anh Caleb nói. “Em cũng làm được như vậy hả?”
Nhìn anh Caleb khá hơn lúc trước – mắt đã hết đỏ và le lói vài tia tò mò, như thể anh đã tìm lại được hứng thú với thế giới. Đầu tóc anh rối nùi, áo thì cài lệch nút. Anh đẹp trai theo kiểu... bầy hầy, anh trai tôi, cứ như anh ấy hầu như không hề biết mình trông như thế nào.
“Bằng tay phải, có lẽ,” tôi nói. “Nhưng đúng vậy, Số Bốn đúng là một thể loại linh vật của Dauntless đó. Em có thể hỏi tại sao hai người lại phóng dao lên cục bơ không?”
Tobias nhìn vào mắt tôi khi nghe tới từ “Số Bốn.” Anh Caleb không biết Tobias mang cả một sự ưu tú trên cái biệt danh của anh ấy.
“Caleb ghé qua bàn với anh vài chuyện,” Tobias vừa nhìn tôi vừa dựa đầu lên tường. “Và ý tưởng phóng dao tự nhiên xuất hiện thôi.”
“Toàn là vậy không à,” tôi nói, một nụ cười nhẹ tìm được cách xuất hiện trên mặt tôi.
Nhìn anh có vẻ thoải mái, đầu ngửa ra sau, tay thả lỏng gác lên gối. Chúng tôi nhìn nhau lâu hơn mức xã giao thông thường vài giây. Anh Caleb hắng giọng.
“Đằng nào thì anh cũng nên về phòng rồi,” anh Caleb nói, nhìn từ Tobias sang tôi và ngược lại. “Anh đang đọc một quyển sách về hệ thống lọc nước. Thằng nhóc cho cuốn sách nhìn anh cứ như thể anh bị dở hơi mà đi đọc nó vậy. Anh cứ nghĩ nó chỉ là cuốn cẩm nang sửa chữa thôi nhưng hóa ra lại thú vị hơn nhiều.” Anh dừng lại.
“Xin lỗi. Chắc hai người cũng nghĩ tôi bị dở hơi luôn rồi.”
“Không hề,” Tobias đáp với một giọng chân thành pha chút giễu cợt. “Có lẽ em cũng nên đọc cuốn cẩm nang đó đó, Tris. Nghe như là thứ em có thể mê mệt ấy nhỉ.”
“Anh có thể cho em mượn,” anh Caleb nói.
“Chắc để sau,” tôi đáp. Khi anh Caleb đóng cánh cửa lại phía sau, tôi liếc nhìn Tobias với ánh mắt đen tối.
“Đội ơn anh,” tôi nói. “Từ giờ anh ấy sẽ lải nhải tới rụng tai em luôn về hệ thống lọc nước và cách vận hành này nọ cho coi. Dù chắc nghe cái đó còn tốt hơn nghe những thứ mà anh ấy muốn nói với em thật.”
“Vậy hả? Cái gì vậy?” Tobias chọc. “Thủy canh hả?”
“Thủy gì?”
“Là một cách họ trồng trọt ở đây đó mà. Em không muốn biết đâu.”
“Anh nói đúng, em không muốn,” tôi nói. “Mà anh Caleb tới nói với anh chuyện gì vậy?”
“Em,” anh nói. “Anh nghĩ đó là cuộc nói chuyện của một ông anh đích thực thôi. ‘Đừng có lộn xộn với em gái tôi’ và những điều tương tự vậy.”
Anh đứng dậy.
“Anh đã nói gì với anh ấy?”
Anh tiến đến bên tôi.
“Anh kể chuyện tụi mình đến với nhau như thế nào –
đó là lúc đề tài phóng dao được nêu ra,” anh nói, “và anh nói là anh đâu có lộn xộn.”
Tôi cảm thấy thật ấm áp. Anh vòng tay qua hông tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi dựa vô tường. Môi anh tìm đến môi tôi.
Tôi chẳng còn nhớ tại sao tôi lại đến đây nữa.
Và tôi không quan tâm.
Tôi vòng cánh tay lành lặn của mình qua người anh, kéo anh lại gần tôi. Ngón tay tôi lần xuống dưới vạt áo anh và trượt trên lưng anh. Người anh rất rắn rỏi. Anh lại hôn tôi, lần này mãnh liệt hơn, tay anh siết chặt eo tôi. Hơi thở của anh, hơi thở của tôi, cơ thể anh, cơ thể tôi, chúng tôi gần gũi đến mức chẳng có gì là khác biệt. Anh lùi lại, chỉ vài phân. Tôi hầu như không để anh cách xa hơn.
“Đây không phải là lý do em đến đây,” anh nói.
“Không.”
“Vậy thì em đến đây làm gì?”
“Ai thèm quan tâm chứ?”
Tôi luồn tay vào tóc anh và kéo anh về phía tôi một lần nữa. Anh không phản đối, nhưng vài giây sau, anh lầm bầm, “Tris.”
“Được rồi, được rồi.” Tôi nhắm mắt lại. Tôi đã đến đây vì một điều quan trọng: kể cho anh cuộc đối thoại mà tôi nghe được.
Chúng tôi ngồi bên nhau trên giường Tobias, và tôi bắt đầu từ đầu. Tôi kể cho anh nghe mình đã theo ông Marcus và cô Johanna vào trong vườn cây như thế nào.
Tôi kể về câu hỏi của cô Johanna về thời điểm của cuộc tấn công và câu trả lời của ông Marcus, và cuộc tranh cãi sau đó. Vừa kể, tôi vừa quan sát biểu hiện của anh. Anh không có vẻ bị sốc hay tò mò. Thay vì vậy, miệng anh méo đi mỗi lần tôi đề cập tới ông Marcus.
“Chà, vậy anh nghĩ gì?” tôi hỏi khi đã kể xong.
“Anh nghĩ,” anh cẩn thận nói, “rằng ông Marcus chỉ đang cố chứng tỏ mình quan trọng hơn thực tế mà thôi.”
Đó không phải là câu trả lời tôi mong đợi.
“Vậy... là sao? Anh nghĩ ông ta chỉ đang nói vớ nói vẩn thôi hả?”
“Anh nghĩ có khả năng có vài thông tin phái Abnegation biết mà ả Jeanine muốn biết, nhưng anh cho là ông ấy đang phóng đại về tầm quan trọng của nó mà thôi. Cố gắng xây đắp hình tượng của ông ta bằng cách khiến cô Johanna nghĩ rằng ông có cái gì đó cô ta muốn và sẽ không trao nó cho cô ta.”
“Em không...” tôi cau mày. “Em không nghĩ vậy đâu.
Nghe không giống như ông ta nói dối.”
“Em không hiểu ông ấy bằng anh đâu. Ông ta là một tay dối trá cừ khôi đó.”
Anh nói đúng – tôi không hiểu ông Marcus, và chắc chắn không hiểu rõ bằng anh. Nhưng bản năng bảo tôi phải tin ông ấy, và tôi thường tin tưởng vào bản năng của mình.
“Có thể anh nói đúng,” tôi nói, “nhưng có lẽ chúng ta cũng nên tìm hiểu coi chuyện gì đang xảy ra? Cho chắc thôi?”
“Anh nghĩ giải quyết tình huống trước mắt quan trọng hơn,” Tobias đáp. “Quay về thành phố. Tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra ở đó. Tìm cách triệt hạ phái Erudite. Và sau đó có thể sẽ tìm ra ông Marcus nói về chuyện gì, sau khi tất cả mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa. Được chứ?”
Tôi gật đầu. Nghe có vẻ là một kế hoạch tốt – một kế hoạnh thông minh. Nhưng tôi không tin anh – không tin rằng việc tiếp tục làm theo nó quan trọng hơn việc tìm ra sự thật. Khi tôi biết về pergent... Khi tôi biết phái Erudite sẽ tấn công phái Abnegation... những khám phá đó đã thay đổi mọi thứ. Sự thật có cách đảo lộn những kế hoạch của người ta.
Nhưng rất khó để thuyết phục Tobias làm điều anh không muốn làm, và còn khó hơn để chứng minh cảm giác của tôi là đúng mà tuyệt không có một chứng cứ gì ngoại trừ trực giác của mình.
Nên tôi đồng ý. Nhưng tôi không thay đổi quyết định.