← Quay lại trang sách

Chương 6

SÁNG HÔM SAU tôi tỉnh dậy trong tiếng rì rì của chiếc máy cạo râu. Tobias đang đứng trước gương, nghiêng đầu qua một bên để thấy được phía bên kia mặt.

Tôi ôm gối, chân vẫn trùm mền và quan sát anh.

“Chào buổi sáng,” anh nói. “Em ngủ ngon không?”

“Cũng được ạ.” Tôi ngồi dậy, và anh quay đầu lại vị trí cũ để cạo râu dưới cằm, tôi vòng tay ôm lấy anh, dựa đầu lên lưng anh nơi hình xăm Dauntless hé ra bên dưới áo.

Anh hạ cái máy xuống và đặt tay lên hai tay tôi. Không ai phá vỡ sự yên lặng đó. Tôi lắng nghe tiếng anh thở, và anh lơ đễnh vuốt ve ngón tay tôi, quên bẵng đi nhiệm vụ lúc nãy của bàn tay mình.

“Em nên đi sửa soạn đã,” một lúc sau tôi cất tiếng.

Tôi không muốn đi chút nào, nhưng tôi buộc phải đi làm trong phòng giặt ủi, và tôi không muốn phái Amity cho rằng tôi không hoàn thành nghĩa vụ của mình trong thỏa thuận họ đã đưa ra.

“Để anh kiếm gì đó cho em mặc,” anh nói.

Vài phút sau, tôi đi chân đất dọc theo hành lang, vẫn đang mặc cái áo tối qua và một cái quần soọc Tobias mượn của một Amity nào đó. Khi tôi về tới phòng, Peter đang đứng kế bên giường tôi.

Theo bản năng, tôi nhảy dựng lên và nhìn quanh căn phòng để tìm một vật phòng thân.

“Đi ra,” tôi nói bình tĩnh nhất có thể. Nhưng thật khó để giữ cho giọng tôi không run lên. Tôi không thể không nhớ tới ánh mắt của nó khi nắm cổ tôi mà treo tôi lơ lửng trên bờ vực hay lúc nó giộng tôi vô tường trong khu tập thể Dauntless.

Nó quay lại nhìn tôi. Gần đây nó không còn nhìn tôi với vẻ độc ác thường thấy nữa – thay vào đó, nó có vẻ mệt mỏi, vai thì rũ xuống, cánh tay bị thương thì bị treo lên. Nhưng tôi không bị gạt đâu.

“Mày đang làm gì trong phòng tao?”

Nó tiến tới gần tôi. “Mày bám theo ông Marcus làm gì? Tao thấy mày đi theo ông ấy sau bữa sáng hôm qua.”

Tôi trừng mắt nhìn lại nó. “Không phải việc của mày.

Cút ra khỏi đây.”

“Tao ở đây vì tao không hiểu tại sao mày phải để mắt tới cái ổ cứng đó,” nó nói. “Mày cũng đâu có đáng tin gì cho cam đâu.”

“Tao không đáng tin á?” Tôi phá ra cười. “Mắc cười thật, nhất là, mày lại là người nói ra câu đó.”

Peter mím môi và không nói gì.

Tôi nheo mắt. “Mà tại sao mày đột nhiên lại hứng thú với cái ổ cứng vậy?”

“Tao không ngu,” nó đáp. “Tao biết nó chứa nhiều hơn là chỉ dữ liệu của trình mô phỏng.”

“Không, mày đâu có ngu chút nào đâu, đúng không?”

Tôi nói. “Mày nghĩ là nếu giao nộp cái này cho phái Erudite thì bọn chúng sẽ tha thứ cho hành động bất cẩn của mày và đón mày về trong vòng tay yêu thương đầy khoan dung của chúng chứ gì.”

“Tao không muốn quay lại với sự khoan dung của bọn họ,” nó nói, lại tiến về phía trước. “Nếu muốn thì tao đã không giúp đỡ tụi mày lúc ở trong khu Dauntless rồi.”

Tôi trỏ ngón tay lên ức nó, ấn móng tay vào. “Mày giúp tụi tao chỉ vì không muốn tao lại găm đạn vô người mày.”

“Tao có thể không phải là một đứa phản bội chết-mê-

chết-mệt Abnegation.” Nó tóm ngón tay tôi. “Nhưng không ai có thể điều khiển được tao, phái Erudite lại càng không.”

Tôi giật tay ra, ngoéo tay lại để nó không tóm được.

Tay tôi ướt nhẹp mồ hôi.

“Tao không mong mày sẽ hiểu.” Tôi chùi tay lên ve áo trong lúc nhích tới gần cái tủ áo. “Tao chắc nếu không phải Abnegation mà là phái Candor bị tấn công, mày cũng để cả nhà mày bị bắn chết mà không phản đối gì.

Nhưng tao không như vậy.”

“Cẩn thận cái miệng mày khi nói tới gia đình tao, đồ Cứng Đơ.” Nó cũng chuyển động cùng lúc với tôi, về phía cái tủ, nhưng tôi di chuyển cẩn thận để đứng chắn giữa nó với cái tủ.

Tôi sẽ không để lộ nơi giấu cái ổ cứng bằng cách lấy nó ra trong lúc thằng kia còn ở đây, nhưng tôi cũng không muốn để trống trải đường tới chỗ giấu.

Mắt nó lia tới cái tủ sau lưng tôi, phía bên trái, nơi tôi giấu cái ổ cứng. Tôi cau mày, rồi đột nhiên thấy một điều nãy giờ không để ý: một chỗ phình ra nơi một trong những cái túi áo của nó.

“Trả nó lại đây,” tôi nói. “Ngay bây giờ.”

“Không.”

“Trả nó lại đây, bằng không là chính mày đang cho tao đặc ân được lấy cái mạng của mày trong lúc mày đang say giấc đó.”

Nó cười khinh khỉnh. “Giá mà mày thấy được lúc đe dọa người khác nhìn mày tếu đến thế nào. Giống như một đứa con nít dọa sẽ thắt cổ tao bằng cái dây nhảy của nó vậy.”

Tôi bắt đầu tiến về phía nó, và nó lùi lại, về phía hành lang.

“Đừng có gọi tao là ‘con nít’.”

“Tao sẽ gọi mày bằng bất cứ cái tên nào tao thích.”

Tôi thình lình ra tay, nhắm nắm đấm vô chỗ tôi biết sẽ làm nó đau nhất: vết thương trên tay nó. Nó tránh được cú đấm, nhưng thay vì cố đấm một lần nữa, tôi cố hết sức nắm chặt và vặn cánh tay nó qua một bên. Peter hét một tiếng thảm thiết, và trong lúc nó đang bị cơn đau làm cho phân tâm, tôi đá nó một cú ra trò vô đầu gối, và nó ngã sụm xuống đất.

Người đổ ra hành lang, đồ xám và đen và vàng và đỏ.

Peter khom người lao tới và thoi vô bụng tôi. Tôi khuỵu người, nhưng cơn đau không cản được tôi – tôi rít lên một tiếng nửa rên nửa thét và quăng người vô người nó, giật cùi chỏ lên gần miệng để có thể thụi vô mặt nó.

Một Amity chụp lấy tay tôi và vừa nâng vừa lôi tôi ra khỏi Peter. Vết thương trên vai tôi lại đau rần lên, nhưng khó lòng mà cảm thấy nó giữa tiếng đập của dòng adrenaline đang chảy rần rật trong người tôi. Tôi giằng ra để lao về phía nó và cố lờ đi gương mặt choáng váng của những Amity và Abnegation – và Tobias – xung quanh tôi, và người phụ nữ đang quỳ bên Peter, thì thầm dỗ dành nó. Tôi cố lờ đi tiếng rên rỉ đau đớn của nó và cảm giác có lỗi đang quặn lên trong bụng. Tôi ghét nó.

Tôi không quan tâm. Tôi ghét nó.

“Tris, bình tĩnh lại em!” Tobias gọi.

“Nó cầm cái ổ cứng rồi!” Tôi hét lên. “Nó ăn cắp của em. Nó đang cầm đó!”

Tobias bước tới chỗ Peter, làm lơ người phụ nữ đang quỳ cạnh nó và đạp chân lên xương sườn Peter để nó nằm im. Rồi anh thọc tay vô túi Peter và lấy cái ổ cứng ra.

Tobias nói với nó – rất từ tốn – “Chúng ta sẽ không ở trong nhà an toàn mãi, và cậu như thế này thì không được thông minh lắm đâu.” Rồi anh quay qua tôi và bổ sung, “Em cũng không được thông minh lắm đâu. Bộ em muốn cả đám bị đá đít ra khỏi cửa hả?”

Tôi cau mày. Cái ông Amity đang níu tay tôi bắt đầu đẩy tôi đi xuống hành lang. Tôi cố giằng người ra.

“Ông nghĩ mình đang làm gì vậy? Thả tôi ra!”

“Cô đã vi phạm những điều khoản trong hiệp ước hòa bình,” ông ta nhã nhặn. “Chúng ta phải tuân theo quy định.”

“Đi đi,” Tobias nói. “Em cần phải bình tĩnh lại.”

Tôi nhìn đám đông đang bu xung quanh. Không ai tranh cãi với Tobias. Mắt họ lướt qua mắt tôi. Thế là tôi để hai thành viên Amity hộ tống tôi băng qua hành lang.

“Đi đứng cẩn thận đó,” một trong hai người nói. “Sàn nhà ở đây không bằng phẳng đâu.”

Đầu tôi giộng bưng bưng, một dấu hiệu cho thấy tôi đang trấn tĩnh lại. Người đàn ông Amity tóc hoa râm mở một cánh cửa phía bên trái. Cái nhãn dán trên cửa ghi PHÒNG XUNG ĐỘT.

“Mấy người định phạt cấm túc tôi hay gì?” Tôi nạt. Đó là kiểu mà phái Amity có vẻ sẽ làm: phạt cấm túc, rồi dạy tôi tẩy rửa tội lỗi hoặc suy nghĩ tích cực.

Căn phòng quá sáng, tới nỗi tôi phải nheo mắt lại mới nhìn thấy được. Bức tường đối diện có vài cái cửa sổ lớn nhìn ra vườn cây. Dù vậy, căn phòng vẫn thấy nhỏ nhỏ sao đó, có lẽ là do trần nhà được lát gỗ, cũng giống như tường và sàn.

“Mời ngồi,” người đàn ông già hơn lên tiếng, chỉ một cái ghế giữa phòng. Nó, giống như mọi thứ đồ nội thất khác trong khu tập thể Amity, được làm bằng gỗ không đánh bóng, và nhìn vững chãi, như thể nó dính liền với mặt đất. Tôi không ngồi.

“Trận cãi vã kết thúc rồi,” tôi nói. “Tôi sẽ không làm thế lần nữa đâu. Không phải ở đây.”

“Chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc,” người trẻ hơn nói. “Xin hãy ngồi xuống và chúng ta sẽ thảo luận về chuyện đã xảy ra, rồi chúng tôi sẽ để cô đi.”

Giọng của họ đều rất dịu dàng. Không lặng lẽ như tiếng nói của những Abnegation, luôn như thể đang đi trên đất thánh và tránh tối đa việc làm phiền người khác. Dịu dàng, êm ái, trầm thấp – rồi sau đó tôi tự hỏi không biết có phải đó là thứ họ dạy những kẻ khai tâm ở đây không. Cách nói chuyện, cử động, mỉm cười tốt nhất và cách ủng hộ hòa bình.

Tôi không muốn ngồi, nhưng vẫn phải làm vậy, an tọa sát mép ghế để có thể đứng dậy ngay, nếu cần thiết. Người trẻ hơn đứng ngay trước mặt tôi. Có tiếng bản lề kêu cót két phía sau. Tôi ngoái đầu lại – người đàn ông già hơn đang lần mò làm gì đó trên một cái quầy phía sau tôi.

“Chú đang làm gì vậy?”

“Tôi đang pha trà,” ông ta đáp.

“Tôi không nghĩ trà nước thật sự là giải pháp cho vấn đề này.”

“Vậy thì hãy nói cho chúng tôi biết,” người trẻ hơn nói, kéo sự chú ý của tôi khỏi những khung cửa sổ. Anh ta cười với tôi. “Em nghĩ giải pháp là gì?”

“Ném Peter ra khỏi khu tập thể.”

“Với tôi,” anh ta lịch sự nói, “có vẻ như em chính là người tấn công cậu ta – thật ra mà nói, em chính là người đã bắn vào tay cậu ta mà.”

“Mấy người không biết nó đã làm gì để đáng bị như vậy đâu.” Mặt tôi lại nóng lên và bắt chước theo nhịp tim tôi đập. “Nó từng cố giết tôi. Và vài người khác – nó đã đâm lòi mắt một người... bằng một con dao cắt bơ.

Thằng đó là đồ quỷ dữ. Tôi có mọi quyền để...”

Tôi bỗng cảm thấy cổ đau nhói. Những đốm đen bắt đầu thế chỗ người đàn ông trước mặt tôi, khiến tôi không trông thấy mặt anh ta nữa.

“Xin lỗi,” anh ta nói. “Chúng tôi chỉ tuân thủ theo nguyên tắc.”

Người đàn ông lớn hơn đang cầm một cái kim tiêm.

Vài giọt của cái thứ ông mới tiêm cho tôi vẫn còn đọng lại trong đó. Chúng có màu xanh sáng, màu cỏ. Tôi chớp mắt liên tục, và những đốm đen biến mất, nhưng thế giới vẫn còn trôi bồng bềnh trước mắt tôi, như thể tôi đang lắc lư từ trước ra sau trên một cái ghế bập bênh vậy.

“Em thấy thế nào rồi?” người trẻ hơn hỏi.

“Em thấy...” Giận dữ, tôi đã định nói vậy. Giận dữ với Peter, giận dữ với phái Amity. Nhưng không phải vậy, đúng không? Tôi mỉm cười. “Em cảm thấy rất tốt. Em cảm thấy hơi giống như... như em đang trôi. Hay đang quay. Anh cảm thấy thế nào?”

“Chóng mặt là một hiệu ứng phụ của huyết thanh này.

Có lẽ chiều nay em sẽ muốn nghỉ ngơi một chút đó. Và tôi cảm thất rất tốt. Cảm ơn em đã hỏi thăm,” anh ta nói.

“Giờ em có thể đi, nếu em muốn.”

“Anh chỉ chỗ cho em tìm Tobias được không?” tôi hỏi. Nghĩ tới gương mặt anh, cảm xúc dành cho anh đột nhiên sôi sục trong người tôi, và tất cả những gì tôi muốn là được hôn anh. “Ý em là Số Bốn. Anh ấy đẹp trai lắm, đúng không? Em không biết tại sao anh ấy lại thích em vậy nữa. Em đâu có tốt lắm đâu, đúng không?”

“Hầu hết thời gian thì không,” anh ta trả lời. “Nhưng tôi nghĩ em có thể rất tốt, nếu em cố gắng.”

“Cảm ơn anh,” tôi nói. “Nói vậy thật tử tế.”

“Tôi nghĩ em có thể tìm thấy cậu ta trong vườn,” anh ta nói. “Tôi thấy cậu ta đi ra ngoài sau trận đánh nhau.”

Tôi cười khẽ. “Đánh nhau. Thiệt là ngốc nghếch hết sức...”

Và nó đúng là ngốc nghếch, chuyện nện nắm đấm vô người người khác ấy. Như một sự vuốt ve, có điều quá ư bạo lực. Vuốt ve thì hay hơn nhiều. Có lẽ thay vì thế tôi nên vuốt dọc cánh tay Peter mới đúng. Vậy có lẽ lại tốt hơn cho hai chúng tôi. Mấy khớp xương tôi chắc chẳng đau như bây giờ.

Tôi đứng dậy và lượn về phía cửa. Tôi phải dựa vô tường để lấy lại thăng bằng, nhưng nó cứng quá, thành ra tôi không thèm để ý nữa. Tôi loạng choạng đi dọc hành lang, khúc khích cười vì không giữ được thăng bằng. Tôi lại trở nên vụng về như hồi còn nhỏ.

Mẹ thường cười với tôi và nói, “Đi đứng cẩn thận đó, Beatrice. Mẹ không muốn con tự làm mình bị thương đâu đấy.”

Tôi bước ra ngoài và màu xanh của cây cối dường như xanh hơn, mạnh tới mức tôi gần như nếm thấy được. Có lẽ tôi có thể nếm được, và nó cũng giống như cọng cỏ tôi đã quyết định nhai hồi nhỏ chỉ để xem nó có vị ra sao.

Suýt nữa tôi đã té chỏng gọng xuống cầu thang vì chóng mặt và tôi phá ra cười vì lá cỏ cứ cù vào hai chân đất của tôi. Tôi lang thang đến vườn cây.

“Số Bốn ơi!” Tôi gọi toáng lên. Tại sao tôi lại gọi một con số vậy ta? À đúng rồi. Bởi vì đó là tên anh. Tôi lại cất tiếng gọi, “Số Bốn ơi! Anh đâu rồi?”

“Tris?” một giọng nói vang lên từ phía bên phải. Nghe gần giống như cây cối đang nói chuyện với tôi vậy. Tôi cười khúc khích, nhưng dĩ nhiên đó chỉ là Tobias đang luồn dưới một nhánh cây.

Tôi chạy ào tới với anh, và mặt đất chao đảo qua một bên, nên tôi suýt nữa ngã nhào. Tay anh chạm vào eo tôi để giữ tôi đứng vững. Sự va chạm làm tôi giật mình, và trong người tôi đột nhiên muốn bốc cháy như thể ngón tay anh đã kích động một loại năng lượng nào đó vậy.

Tôi tiến lại gần anh hơn, áp sát người tôi lên người anh, và ngóc đầu lên để hôn anh.

“Họ đã làm...” anh chớm nói, nhưng tôi đã ngăn anh lại bằng đôi môi tôi. Anh hôn tôi đáp lại, nhưng không quá nhanh, nên tôi thở dài.

“Em là như vậy mà,” tôi nói. “Thôi được rồi, không phải vậy, nhưng mà...”

Tôi nhón chân lên để hôn anh nhưng anh đã nhấn ngón tay lên môi tôi để cản tôi lại.

“Tris,” anh nói. “Bọn họ đã làm gì em vậy? Em cư xử giống như người từ trên trời rớt xuống vậy.”

“Nói như vậy không lịch sự lắm đâu,” tôi đáp. “Họ giúp tâm trạng em tốt hơn, chỉ có vậy thôi. Và giờ em thiệt sự muốn hôn anh, nên nếu anh có thể chỉ thư giãn...”

“Anh sẽ không hôn em. Anh sẽ đi tìm xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra,” anh nói.

Tôi trề môi một chút, nhưng rồi tôi nhe răng cười khi những miếng xếp hình xếp lại thành hình trong đầu tôi.

“Đó là lý do tại sao anh thích em!” tôi la lên. “Vì anh cũng không tử tế luôn! Giờ thì mọi chuyện hai năm rõ mười rồi nhé.”

“Đi nào,” anh nói. “Chúng ta sẽ đi gặp Johanna.”

“Em cũng thích anh nữa.”

“Thật là phấn khởi quá,” anh trả lời thẳng thừng. “Đi nào. Ôi lạy trời. Đành phải vác em đi vậy.”

Anh xốc tôi lên, một tay đỡ dưới đầu gối, tay kia ôm lấy lưng. Tôi vòng tay quanh cổ anh và hôn cái chụt lên má anh.

Rồi tôi phát hiện ra là đá chân trong không khí cảm giác rất hay, nên tôi cứ vung vẩy chân lên lên xuống xuống trong lúc anh đưa tôi tới tòa nhà nơi cô Johanna làm việc.

Khi chúng tôi tới được văn phòng, cô Johanna đang ngồi đằng sau bàn làm việc với một chồng giấy cao ngất trước mặt, đang nhai nhai cục tẩy. Cô ta ngước lên nhìn chúng tôi, và miệng hơi há ra. Một chùm tóc sẫm màu che đi nửa mặt bên trái.

“Cô thiệt sự không nên che cái sẹo đi đâu,” tôi nói.

“Gạt tóc ra nhìn cô đẹp hơn nhiều.”

Tobias thả tôi xuống hơi quá mạnh. Cử động đột ngột khiến vai tôi hơi đau một chút, nhưng tôi thích âm thanh chân tôi phát ra khi chạm xuống sàn. Tôi cười lớn, nhưng chẳng ai trong hai người, cô Johanna và Tobias, cười với tôi. Lạ thật.

“Các người đã làm gì cô ấy vậy?” Tobias hỏi ngắn gọn.

“Các người đã làm cái quái quỷ gì vậy?”

“Tôi...” cô Johanna cau mày nhìn tôi. “Chắc họ đã tiêm cho cô bé hơi quá liều. Cô bé nhỏ nhắn quá; họ có lẽ đã không tính tới chiều cao và cân nặng của cô bé.”

“Họ đã tiêm cho cô ấy hơi quá liều cái gì cơ?” anh hỏi.

“Giọng anh hay quá,” tôi khen.

“Tris,” anh nói, “làm ơn yên lặng đi.”

“Huyết thanh hòa bình,” cô Johanna đáp. “Với liều lượng ít, nó có tác dụng xoa dịu và êm đềm và lên tinh thần. Tác dụng phụ duy nhất là bị chóng mặt nhè nhẹ.

Chúng tôi dùng nó cho những thành viên trong cộng đồng gặp khó khăn trong việc gìn giữ trật tự trị an.”

Tobias khịt mũi. “Tôi không ngu. Mọi thành viên trong cộng đồng của cô đều có vấn đề với việc gìn giữ trật tự trị an, vì họ là con người. Chắc cô vứt cái sự thật này xuống mấy cái ống dẫn nước rồi.”

Cô Johanna không trả lời trả vốn gì trong vài giây. Cô ta khoanh tay trước ngực.

“Rõ ràng cậu biết đó không phải là vấn đề, cuộc xung đột vừa rồi hoàn toàn có thể không xảy ra,” cô ta nói.

“Nhưng bất cứ việc gì chúng ta nhất trí sẽ thực hiện ở đây, chúng ta cùng nhau đồng lòng, như một môn phái.

Nếu được phép tiêm huyết thanh này cho mọi người trong thành phố này, tôi sẽ làm. Cậu có lẽ không nhất thiết phải ở trong hoàn cảnh này nếu tôi làm vậy.”

“Ồ, dĩ nhiên rồi,” anh đáp. “Đánh thuốc toàn thể dân chúng đúng là giải pháp tối ưu cho vấn đề của chúng ta.

Kế hoạch hoàn mỹ đấy.”

“Mỉa mai không phải là thái độ tử tế đâu, Số Bốn,” cô ta lịch sự nói. “Còn bây giờ, tôi xin lỗi vì đã tiêm thuốc quá liều cho Tris, rất chân thành. Nhưng cô bé đã vi phạm điều khoản trong cam kết của chúng ta, và tôi e rằng do đó các bạn sẽ không thể ở đây lâu hơn được.

Cuộc xung đột của cô bé và cậu bé kia – Peter – không phải là thứ chúng tôi bỏ qua được.”

“Đừng lo,” Tobias nói. “Chúng tôi cũng tính rời đi như một con người càng sớm càng tốt.”

“Tốt,” cô ta khẽ mỉm cười. “Hòa bình giữa phái Amity và Dauntless chỉ có thể tồn tại khi chúng ta duy trì khoảng cách với nhau.”

“Điều đó giải thích được nhiều thứ đấy.”

“Xin lỗi?” cô ấy hỏi. “Cậu đang ám chỉ điều gì vậy?”

“Nó giải thích,” anh nghiến răng, “vì sao, dưới danh nghĩa trung lập – như thể tồn tại cái thứ như vậy! – các người đã bỏ mặc chúng tôi chết dưới tay phái Erudite.”

Cô Johanna lặng lẽ thở dài và nhìn ra cửa sổ. Đằng xa là một khu vườn mọc đầy dây nho. Những nhánh dây leo bò lên góc cửa sổ, cứ như chúng đang cố vào phòng và tham gia vào cuộc trò chuyện vậy.

“Phái Amity không làm việc gì như vậy đâu,” tôi lên tiếng. “Vậy là ích kỷ lắm.”

“Chúng tôi giữ vai trò không liên quan, tất cả chỉ vì hòa bình...” Cô Johanna bắt đầu.

“Hòa bình.” Tobias gần như là thét lên cái từ đó.

“Vâng, tôi chắc hẳn sẽ rất yên bình nếu chúng ta chết hết đi hoặc khúm núm quy phục trước sự đe dọa sẽ bị điều khiển trí não hoặc mắc kẹt trong một trình mô phỏng kéo dài vô thời hạn.”

Mặt cô Johanna nhăn lại, và tôi bắt chước cô ấy, để coi cái mặt như vậy thì cảm giác ra làm sao. Không hay ho gì cho lắm. Tôi không chắc sao ngay từ đầu cô lại làm vậy nữa.

Cô ta chậm rãi nói, “Tôi không có quyền ra quyết định. Nếu tôi có, có lẽ bây giờ chúng ta đã có một cuộc đối thoại khác rồi.”

“Có phải ý cô là cô không đồng tình với họ?”

“Tôi nói là,” cô ta nói, “vị trí của tôi không cho phép tôi không đồng ý với ý kiến công khai của phái, nhưng trong một góc riêng tư trong lòng mình, tôi nghĩ như vậy đấy.”

“Tris và tôi sẽ ra đi trong hai ngày nữa,” Tobias nói.

“Tôi hy vọng phái của cô không thay đổi quyết định để nơi này làm một căn nhà an toàn.”

“Những quyết định của chúng tôi không dễ gì hồi hướng. Còn Peter thì sao?”

“Các người phải giải quyết riêng với cậu ta thôi,” anh đáp. “Vì cậu ta sẽ không đi cùng với chúng tôi.”

Tobias nắm tay tôi, và làn da anh áp lên da tôi thật thích, dù nó không láng mịn, cũng chả mềm mượt gì.

Tôi mỉm cười biết lỗi với cô Johanna, và nét mặt của cô ta vẫn không thay đổi.

“Số Bốn,” cô ta gọi. “Nếu cậu và bạn bè cậu muốn...

không bị ảnh hưởng bởi huyết thanh thì, có lẽ các vị sẽ muốn tránh đi mấy cái thứ phiền phức đó.”

Tobias cảm ơn mà không thèm ngoái lại khi chúng tôi cùng nhau băng qua hành lang, tôi tung tăng nhảy chân sáo.