Chương 12
TÔI SẼ HỎI cậu một số câu hỏi đơn giản để cậu quen dần với huyết thanh khi nó công hiệu hoàn toàn,” lão Niles nói. “Bắt đầu nào. Tên cậu là gì?”
Tobias ngồi, vai thõng xuống, đầu thì cúi, như thể cơ thể anh đang quá nặng nề với anh. Anh cau mày và rúm người lại trên ghế, và nói qua kẽ răng, “Số Bốn.”
Có thể nói xạo dưới tác dụng của chân dược huyết thanh là điều không tưởng nhưng chọn phiên bản nào của sự thật để nói ra thì cũng khả thi lắm: Số Bốn là tên anh, nhưng cũng không phải tên anh.
“Đó là biệt danh,” ông Niles nói. “Tên thật của cậu là gì?”
“Tobias,” anh nói.
Christina thúc tôi. “Bồ biết cái tên đó không?”
Tôi gật đầu.
“Tên ba mẹ cậu là gì, Tobias?”
Tobias há miệng tính trả lời, rồi nghiến chặt hai hàm như cố ngăn không cho những từ tiếp theo phun ra.
“Chuyện đó thì liên quan gì?” Tobias hỏi.
Những Candor xung quanh tôi thì thầm với nhau, vài người cau mày. Tôi nhướn mắt nhìn Christina.
“Khi ở dưới tác động của chân dược huyết thanh thì cực kỳ khó để không trả lời những câu hỏi ngay lập tức,”
con nhỏ giải thích. “Có nghĩa là anh ta có một ý chí mạnh mẽ kinh khủng. Và có điều gì đó muốn che giấu.”
“Có thể trước đây nó không liên quan, Tobias,” ông Niles nói, “nhưng giờ khi cậu từ chối trả lời câu hỏi thì có đó. Tên của ba mẹ cậu, làm ơn.”
Tobias nhắm nghiền mắt. “Evelyn và Marcus Eaton.”
Những cái họ chỉ là phương tiện bổ sung để định danh một con người, chỉ hữu ích cho các công đoạn lưu trữ hành chính đỡ loạn xạ lên. Khi chúng ta lập gia đình, người này phải lấy họ của người kia, hoặc cả hai cùng lấy một họ mới. Dù vậy, khi chúng tôi đem những cái tên từ gia đình mình đến môn phái thì thường hiếm khi nhắc tới chúng.
Nhưng ai cũng nhận ra cái họ của ông Marcus. Tôi biết điều đó khi những tiếng râm ran đầy bối rối vang lên khắp phòng sau câu trả lời của Tobias. Tất cả những Candor đều biết rằng ông Marcus là thành viên chính phủ có ảnh hưởng nhất, và vài người trong số họ chắc hẳn đã đọc những bài cáo buộc của mụ Jeanine về sự tàn ác của ông ta dành cho con trai mình. Đó là thứ duy nhất mụ ta đã nói đúng. Và giờ thì tất thảy mọi người đều đã biết Tobias là quý tử của ông ta.
Tobias Eaton là một cái tên đầy quyền lực.
Niles đợi cho đến khi căn phòng im lặng lại. “Vậy cậu là một kẻ nhảy phái, phải vậy không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu nhảy phái từ Abnegation sang Dauntless?”
“Đúng,” Tobias nạt. “Bộ không phải rõ quá rồi sao?”
Tôi cắn môi. Anh nên bình tĩnh lại; anh đang để lộ quá nhiều sơ hở. Anh càng miễn cưỡng trả lời các câu hỏi chừng nào, chừng đó lão Niles lại càng quyết tâm phải nghe cho bằng được câu trả lời hơn.
“Một trong những mục đích của cuộc thẩm vấn này là để xác định lòng trung thành của cậu,” ông Niles nói.
“vậy nên tôi phải thắc mắc: Tại sao cậu lại nhảy phái?”
Tobias liếc nhìn ông Niles và ngậm tăm. Thời gian cứ thế trôi qua trong im lặng tuyệt đối. Anh càng cố chống lại huyết thanh lâu bao nhiêu thì nó có vẻ khó khăn hơn cho anh bấy nhiêu: mặt anh bắt đầu đỏ lựng lên, hơi thở nhanh hơn, nặng nề hơn. Ngực tôi nhói đau cho anh.
Chi tiết về tuổi thơ của anh chỉ nên giữ lại trong tâm khảm anh mà thôi, nếu đó là nơi anh muốn cất giữ nó.
Phái Candor thật độc ác khi cứ cố ép anh nói ra, khi tước đoạt tự do của anh.
“Chuyện này thật kinh khủng,” tôi nóng nảy nói với Christina. “Sai trái quá rồi.”
“Sao chứ?” con nhỏ nói. “Câu hỏi đơn giản quá chừng mà.”
Tôi lắc đầu. “Bồ không hiểu đâu.”
Christina khẽ mỉm cười với tôi. “Bồ thật sự quan tâm tới anh ấy đấy.”
Tôi quá bận quan sát Tobias nên không trả lời.
Ông Niles nói tiếp, “Tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Việc chúng tôi hiểu được mức độ trung thành của cậu đối với phái đã chọn vô cùng quan trọng. Vậy tại sao cậu lại nhảy phái sang Dauntless hả Tobias?”
“Để bảo vệ chính tôi,” Tobias trả lời. “Tôi nhảy phái để bảo vệ bản thân tôi.”
“Bảo vệ bản thân cậu khỏi cái gì?”
“Ba tôi.”
Toàn bộ tiếng rì rầm trong phòng im bặt, và sự im lặng bao trùm mà chúng để lại còn đáng sợ hơn những tiếng bàn tán ban nãy. Tôi đợi ông Niles tiếp tục tra hỏi, nhưng ông ta cũng im luôn.
“Cảm ơn vì đã thành thật,” Niles nói. Những Candor thì thầm theo. Khắp xung quanh tôi là câu “Cảm ơn vì đã thành thật” vang lên với đủ mọi âm lượng và cao độ, và cơn giận dữ trong tôi dần xẹp đi. Những tiếng thì thầm dường như đang chào đón Tobias, vỗ về và xóa đi bí mật thầm kín nhất của anh.
Có lẽ đó không phải sự nhẫn tâm mà chính khát khao được thấu hiểu là thứ tạo động lực cho họ.
Chuyện đó dù gì cũng chẳng làm tôi bớt thảng kinh với cái viễn cảnh bị tác động bởi cái huyết thanh ấy hơn một chút nào.
“Cậu có nguyện trung thành với phái hiện tại của mình không, cậu Tobias?” Ông Niles hỏi.
“Lòng trung thành của tôi trao cho ai không ủng hộ cuộc tấn công vào phái Abnegation,” anh trả lời.
“Nhân nói tới chuyện đó,” ông Niles tiếp, “tôi nghĩ chúng ta nên tập trung về diễn biến của ngày hôm đó.
Cậu còn nhớ gì về việc bị đặt trong trình mô phỏng?”
“Tôi đã không bị đặt trong trình mô phỏng, thoạt tiên là vậy,” Tobias nói “Nó không công hiệu. ”
Ông Niles khẽ cười. “Ý cậu không công hiệu là sao?”
“Một trong những đặc điểm nhận dạng của pergent là đầu óc của họ kháng lại được các trình mô phỏng,”
Tobias nói. “Và tôi là một pergent. Vậy nên không, nó không công hiệu.”
Tiếng rì rầm rộ lên nhiều hơn. Christina lấy cùi chỏ huých tôi.
“Bồ cũng vậy đúng không?” con nhỏ ghé sát tai tôi hỏi nhỏ hết mức. “Đó có phải lý do bồ vẫn tỉnh táo?”
Tôi nhìn nó. Cả mấy tháng qua tôi đã luôn e ngại nhắc tới chữ “pergent,” hoảng sợ rằng có ai đó sẽ phát hiện ra tôi là một người như thế. Nhưng tôi sẽ không còn che giấu được điều đó nữa. Tôi gật đầu.
Hai mắt con nhỏ như lồi khỏi tròng; vậy đó. Tôi thấy hơi khó khăn để giải mã được cái biểu hiện đó của nó.
Sốc? E ngại?
Kinh sợ?
“Bồ biết như vậy nghĩa là gì hả?” tôi hỏi.
“Hồi nhỏ mình có nghe nói tới,” nó thì thầm bằng một giọng sùng kính.
Chắc chắn là kinh sợ rồi.
“Giống như chuyện viễn tưởng vậy đó,” nó kể. “‘Có những người sở hữu sức mạnh siêu nhiên sống giữa chúng ta! ’ Kiểu kiểu vậy.”
“Chà, không phải chuyện viễn tưởng đâu, với lại cũng không to tát kinh khủng tới vậy,” tôi nói. “Giống như cái bối cảnh kinh hoàng đó — bồ biết hết lúc ở trong đó, và bồ có thể điều chỉnh nó. Còn mình thì với bất cứ trình mô phỏng nào cũng làm được vậy.”
“Nhưng Tris,” con nhỏ đặt tay lên cùi chỏ thôi.
“Chuyện đó bất khả thi mà.”
Ở trung tâm căn phòng, ông Niles giơ tay lên, cố gắng khiến đám đông im miệng đi nhưng ở đó có quá nhiều tiếng rì rầm — kì thị có, thất kinh có, và kính sợ giống Christina cũng có. Rốt cuộc ông Niles phải đứng dậy và hét lên, “Nếu không im lặng, các vị sẽ được yêu cầu phải rời khỏi phòng!”
Cuối cùng thì toàn thể bá quan văn võ cũng nín khe.
Ông Niles ngồi xuống.
“Còn bây giờ,” ông ta nói. “Khi cậu nói ‘kháng lại được các trình mô phỏng, ’ ý cậu là sao?”
“Thông thường, nó có nghĩa là chúng tôi nhận thức được suốt quá trình mô phỏng,” Tobias nói. Anh có vẻ đã thoải mái hơn với chân dược huyết thanh khi trả lời những câu hỏi liên quan đến sự kiện thay vì những câu hỏi về cảm xúc. Thiệt ra anh giờ anh hoàn toàn chẳng có vẻ gì là bị ngấm chân dược huyết thanh hết, dù cái dáng rụt lại và ánh mắt mơ màng chứng tỏ điều ngược lại.
“Nhưng trình mô phỏng tấn công lại hoàn toàn khác, nó dùng một loại huyết thanh mô phỏng khác, có chứa những bộ chuyển phát tầm cao. Mà rõ ràng là những bộ chuyển phát tầm cao đó cũng không có tác dụng với pergent nốt, bằng chứng là sáng hôm đó tôi thức dậy mà vẫn còn tỉnh táo.”
“Cậu nói rằng thoạt tiên cậu không bị đặt trong trình mô phỏng. Cậu có thể giải thích kỹ hơn không?”
“Ý tôi là, tôi đã bị phát hiện và mang đến chỗ Jeanine, và cô ta tiêm cho tôi một phiên bản huyết thanh mô phỏng khác đặc biệt dành cho pergent. Tôi tỉnh táo trong suốt trình mô phỏng đó, nhưng nó cũng chẳng giúp ích gì.”
“Đoạn băng ghi hình từ tổng hành dinh Dauntless cho thấy cậu là người vận hành trình mô phỏng,” ông Niles buộc tội. “Chính xác thì cậu giải thích chuyện đó như thế nào?”
“Khi một trình mô phỏng đang chạy, mắt ông vẫn nhìn thấy được và vận hành trong thế giới thực, nhưng não ông thì không còn hiểu được chúng nữa. Dù vậy, ở một mức độ nào đó, bộ não vẫn biết được mình đang nhìn thấy gì và mình đang ở đâu. Bản chất của cái trình mô phỏng mới này là nó ghi nhớ các phản ứng cảm xúc của tôi với các sự vật, hiện tượng thật,” Tobias nói, nhắm mắt lại một lúc, “và đáp lại bằng cách thay đổi biểu hiện bên ngoài của sự vật, hiện tượng đó. Trình mô phỏng đó biến kẻ thù của tôi thành bạn, biến bạn tôi thành kẻ thù. Lúc đó tôi đã nghĩ là mình đang tắt trình mô phỏng.
Trên thực tế tôi đang nhận lệnh để vận hành nó.”
Christina vừa nghe vừa gật đầu lia lịa. Tôi cảm thấy bình tĩnh hơn khi thấy phần lớn đám đông đều như thế.
Tôi nhận ra đây chính là lợi ích của chân dược huyết thanh. Những lời tâm sự của Tobias sẽ không bị bác bỏ gì được theo cách này.
“Chúng tôi đã xem đoạn ghi hình về việc cuối cùng xảy ra với cậu trong phòng điều khiển,” ông Niles nói, “nhưng nó rối beng. Làm ơn mô tả lại sự việc cho chúng tôi.”
“Có ai đó đi vào phòng, và tôi đã nghĩ đó là một tên lính Dauntless đang cố ngăn cản tôi đánh sập trình mô phỏng. Tôi đã đánh với cô ấy, và...”
Tobias nhíu mày, nỗ lực. “... và rồi cô ấy dừng tay, và tôi bị bối rối. Ngay cả nếu như đang tỉnh thì tôi cũng sẽ thấy bối rối. Tại sao cô ấy lại đầu hàng? Tại sao cô ấy không đơn giản là giết tôi đi?”
Anh đưa mắt tìm trong đám đông cho đến khi tìm thấy tôi. Tim tôi đập thình thịch lên tới cổ tôi, hai má tôi.
“Tới giờ tôi vẫn không hiểu,” anh nói nhẹ nhàng, “làm sao mà cô ấy biết rằng nó sẽ có tác dụng.”
Nhịp tim đập trên từng đầu ngón tay tôi.
“Tôi nghĩ là những cảm xúc mâu thuẫn của tôi đã làm rối loạn trình mô phỏng,” anh tiếp tục. “Và rôi tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy. Bằng cách nào đó, nó giúp tôi chống lại được trình mô phỏng.”
Tôi muốn khóc. Tôi đã cố không nghĩ tới giây phút đó nữa, cái giây phút khi tôi nghĩ rằng tôi đã mất anh và rằng tôi sẽ lìa đời sớm thôi, cái giây phút mà tất cả những gì tôi muốn cảm thấy là tiếng tim đập của anh.
Bây giờ tôi đang cố không nghĩ tới nó nữa; tôi chớp mắt để ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra cô ấy,” anh nói.
“Chúng tôi quay lại phòng điều khiển và chặn đứng trình mô phỏng lại.”
“Tên người đó là gì?”
“Tris,” anh đáp. “Ý tôi là Beatrice Prior.”
“Cậu có quen cô ấy trước khi chuyện này xảy ra không?”
“Có.”
“Làm sao cậu quen cô bé?”
“Tôi là người hướng dẫn của cô ấy,” anh nói. “Hiện tại chúng tôi là một cặp.”
“Tôi có một câu hỏi cuối cùng,” ông Niles nói. “Trong phái Candor, trước khi một ai đó được chấp nhận vào trong cộng đồng của chúng tôi, họ phải hoàn toàn phơi bày bản thân. Căn cứ vào tình huống hiện tại, chúng tôi phải yêu cầu điều tương tự đối với cậu. Vì thế, Tobias Eaton, điều hối tiếc lớn nhất của cậu là gì?”
Tôi nhìn anh một lượt, từ đôi giày thể thao te tua cho đến những ngón tay thon dài, rồi đến hàng lông mày thẳng tắp.
“Tôi hối tiếc...” Tobias nghiêng đầu và thở dài. “Tôi hối tiếc về chọn lựa của mình.”
“Chọn lựa gì?”
“Dauntless,” anh nói. “Tôi sinh ra ở Abnegation. Tôi đã lên kế hoạch rời bỏ Dauntless và trở thành một kẻ vô môn phái. Nhưng rồi tôi gặp cô ấy... Tôi có cảm giác như mình có thể làm gì đó tốt đẹp hơn từ quyết định khi xưa của mình.”
Cô ấy.
Trong một tích tắc, cứ như thể tôi đang nhìn một con người khác vậy, đang khoác lớp ngoài của Tobias, một người có cuộc đời chẳng hề đơn giản như tôi nghĩ. Anh đã muốn rời bỏ Dauntless, nhưng anh ở lại vì tôi. Chưa bao giờ anh kể với tôi điều đó.
“Chọn Dauntless để trốn khỏi ba tôi là một hành động hèn nhát,” anh nói. “Tôi hối tiếc vì sự hèn nhát đó. Điều đó có nghĩa là tôi không xứng đáng với phái của mình.
Tôi sẽ luôn luôn hối tiếc điều đó.”
Tôi những tưởng những Dauntless sẽ hú lên những âm thanh tức giận, hay xông tới đá ghế và tẩn anh một trận ra bã. Bọn họ có khả năng làm những chuyện còn ghê gớm hơn thế. Nhưng không. Họ đứng im như tượng, mặt cũng trơ ra như tượng đá, đưa mắt nhìn người con trai đã không phản bội họ, nhưng cũng chưng bao giờ thật sự cảm thấy là một phần của họ.
Chúng tôi im lặng mất một lúc. Tôi không biết ai là người bắt đầu tiếng thầm thì; cứ như nó bắt nguồn từ thinh không, không đến từ ai. Nhưng ai đó thầm thì, “Cảm ơn vì đã thành thật,” và những người còn lại trong phòng lặp lại theo.
“Cảm ơn vì đã thành thật,” họ thì thầm.
Tôi không tham gia cùng họ.
Tôi là điều duy nhất giữ anh lại cái phái mà anh muốn rời bỏ. Tôi không xứng đáng với điều đó.
Có lẽ anh xứng đáng được biết.
Ông Niles đứng giữa phòng với một mũi kim trong tay.
Mấy cái bóng đèn trên trần làm cho nó sáng lóe lên.
Xung quanh tôi, những thành viên Dauntless và Candor đang chờ tôi bước lên và lột trần cả cuộc đời tôi trước mặt bọn họ.
Suy nghĩ lại đến với tôi: Có lẽ mình có thể chống lại được huyết thanh này. Nhưng tôi không biết có nên thử không. Có thể sẽ tốt hơn cho những người tôi thương yêu nếu tôi cứ thành thật hết.
Tôi bước cứng ngắc tới trung tâm căn phòng lúc Tobias rời đi. Khi đi ngang qua nhau, anh nắm lấy tay tôi và siết thật chặt. Rồi anh đi, và chỉ còn tôi đối diện với ông Niles cùng cái mũi kim. Tôi chùi một bên cổ bằng miếng bông khử trùng, nhưng khi ông ta chìa cây kim ra, tôi lại lùi lại.
“Tôi sẽ tự làm,” tôi chìa tay ra. Tôi sẽ không đời nào để bất cứ một ai tiêm chích gì cho tôi nữa, nhất là sau khi Eric đã tiêm vào người tôi cái thứ huyết thanh cho trình mô phỏng tấn công ngay sau bài kiểm tra cuối cùng. Tôi không thay đổi được nội dung của huyết thanh chỉ bằng cách tự đâm kim vô mình, nhưng bét ra bằng cách này, tôi cũng được làm công cụ cho chính sự hủy diệt bản thân mình.
“Cô biết cách không?” ông ta nhướn đôi lông mày rậm rạp.
“Có.”
Ông Niles đưa tôi cái ống tiêm. Tôi đặt nó lên ven máu trên cổ, đâm kim vào và ấn ống bơm. Tôi hầu như không cảm thấy đau. Cả người tôi được sạc đầy adrenaline rồi.
Một người cầm một cái thùng rác tiến tới, và tôi quăng tọt ống tiêm vào đó. Sau đó tôi cảm thấy ngay tức khắc tác dụng của huyết thanh. Nó khiến tôi có cảm giác không phải máu mà là chì đang chạy trong mạch máu tôi. Suýt nữa tôi đã ngã quỵ trên đường tới chỗ cái ghế —
ông Niles phải nắm tay tôi hướng về phía đó mới xong.
Vài giây sau đó não bộ tôi mới yên ắng lại được. Lúc nãy mình đang nghĩ gì nhỉ? Hình như chẳng thành vấn đề nữa. Không có gì là vấn đề nữa ngoại trừ cái ghế bên dưới tôi và người đàn ông ngồi đối diện tôi.
“Tên cô là gì?” ông ta hỏi.
Ngay khi ông hỏi câu đó, câu trả lời vọt ra ngay khỏi miệng tôi. “Beatrice Prior.”
“Nhưng cô thích gọi bằng Tris?”
“Đúng thế.”
“Tên cha mẹ cô là gì, Tris?”
“Andrew và Natalie Prior.”
“Cô cũng là một kẻ nhảy phái, có đúng vậy không?”
“Đúng thế,” tôi nói, nhưng một ý nghĩ khác chợt thì thầm từ sâu trong ngóc ngách tâm trí tôi. Cũng? Cũng có nghĩa là có người khác, và trong trường hợp này, người khác đó là Tobias. Tôi cau mày khi cố hình dung ra Tobias, nhưng bắt đầu óc hình dung ra anh sao mà khó quá. Dù không khó tới mức tôi không làm được. Tôi thấy anh, và rồi tôi nháng thấy anh đang ngồi trên cùng một cái ghế như tôi đang ngồi.
“Cô xuất thân từ Abnegation? Và đã chọn Dauntless?”
“Đúng thế,” tôi lại nói, nhưng lần này từ ngữ tuôn ra cụt lủn. Tôi chẳng biết chính xác tại sao lại thế nữa.
“Tại sao cô lại nhảy phái?”
Câu hỏi này phức tạp hơn, nhưng tôi vẫn biết câu trả lời. Tôi không đủ tốt cho phái Abnegation là câu trả lời đang nằm trên đầu lưỡi, nhưng một câu khác lại thay thế nó: Tôi muốn được tự do. Cả hai đều đúng.
Tôi muốn nói cả hai. Tôi siết chặt tay vịn ghế trong lúc cố nhớ ra mình đang ở đâu, đang làm gì. Tôi thấy nhiều người bu xung quanh tôi nhưng lại không biết sao họ lại ở đó.
Tôi cấu vào tay mình, cách tôi hay cấu khi sắp sửa nghĩ ra được câu trả lời cho một câu hỏi của bài kiểm tra nhưng cuối cùng vẫn không tài nào nhớ ra được.
Hồi đó tôi thường nhắm mắt lại và hình dung ra trang có câu trả lời của cuốn sách giáo khoa. Tôi đấu tranh một lúc nhưng cuối cùng cũng đầu hàng. Tôi không nhớ ra được.
“Tôi không đủ tốt để làm một Abnegation,” tôi nói, “và tôi muốn được tự do. Vì thế nên tôi chọn Dauntless.”
“Tại sao cô lại không đủ tốt?”
“Bởi vì tôi đã rất vị kỷ,” tôi nói.
“Cô đã vị kỷ? Bây giờ không còn vậy nữa ư?”
“Dĩ nhiên là còn rồi. Mẹ tôi nói rằng mọi người ai cũng đều vị kỷ,” tôi nói, “nhưng tôi đã trở nên ít vị kỷ hơn khi gia nhập phái Dauntless. Tôi đã phát hiện ra rằng có người để tôi chiến đấu vì họ. Ngay cả chết vì họ.”
Câu trả lời khiến cả tôi cũng ngạc nhiên — nhưng tại sao? Tôi mím môi một lúc. Bởi vì nó là sự thật. Nếu tôi đã nói ra ở đây rồi thì nó phải là sự thật.
Suy nghĩ đó đã trao cho tôi mắc xích bị thiếu trong chuỗi suy nghĩ mà tôi cố gắng tìm tòi nãy giờ. Tôi đang ở đây trong một bài kiểm tra phát hiện nói dối. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi cảm giác thấy một vệt mồ hôi đang chảy sau gáy.
Bài kiểm tra phát hiện nói dối. Chân dược huyết thanh. Tôi phải nhắc cho mình nhớ. Quá dễ để bị lạc lối trong mê cung sự thật.
“Tris, hãy kể cho chúng tôi nghe về những gì đã xảy ra vào ngày cuộc tấn công xảy ra.”
“Tôi tỉnh dậy,” tôi bắt đầu kể, “và tất cả mọi người đều đã rơi vào trình mô phỏng. Vậy là tôi giả đò diễn theo cho đến khi tìm thấy Tobias.”
“Chuyện gì đã xảy ra sau khi cô và Tobias bị tách ra?”
“Mụ Jeanine đã cố giết tôi, nhưng mẹ đã cứu tôi. Bà đã từng là một Dauntless, vì thế nên bà biết cách xài súng.” Cơ thể tôi dường như còn nặng nề hơn khi nãy, nhưng không còn lạnh nữa. Tôi cảm thấy như có thứ gì đang cuộn lên trong ngực tôi, tệ hơn cả nỗi buồn, tệ hơn cả sự hối tiếc.
Tôi biết tiếp theo sẽ đến cái gì. Mẹ tôi chết và sau đó tôi giết chết Will; tôi đã bắn nó; tôi đã giết nó.
“Mẹ tôi đã đánh lạc hướng những tên lính Dauntless để tôi chạy thoát, và bọn chúng giết bà,” tôi nói.
Vài người trong bọn chúng chạy đuổi theo tôi, và tôi đã giết chúng. Nhưng có những Dauntless trong đám đông đang đứng xung quanh tôi, Dauntless, tôi đã giết một vài Dauntless, tôi không nên nói đến chuyện đó ở đây.
“Tôi cứ chạy mãi,” tôi nói, “Và...” và Will đuổi theo tôi.
Và tôi giết nó. Không, không. Tôi cảm thấy mồ hôi rịn ra từ chân tóc.
“Và tôi tìm thấy ba và anh trai tôi,” tôi nói, giọng căng thẳng. “Chúng tôi lên một kế hoạch để phá hủy trình mô phỏng.”
Tôi bấu thật chặt tay vịn ghế, đến mức nó cứa vào lòng bàn tay. Tôi đã rút bớt một số sự thật. Dĩ nhiên đó cũng tính là lừa gạt rồi.
Tôi đã đấu tranh chống lại huyết thanh. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã thắng.
Đáng ra tôi nên cảm thấy chiến thắng mới phải.
Nhưng thay vì vậy tôi lại thấy gánh nặng của những điều tôi đã gây ra lại đang nghiền nát tôi một lần nữa.
“Chúng tôi đột nhập vào khu Dauntless, ba tôi và tôi chạy lên phòng điều khiển. Ông đã đánh nhau với lính Dauntless cho đến tận lúc chết,” tôi tiếp. “Tôi đến được phòng điều khiển, và Tobias ở đó.”
“Tobias nói rằng cô đã đánh nhau với cậu ta, nhưng rồi dừng tay. Vì sao cô lại làm thế?”
“Bởi vì tôi nhận ra rằng một trong hai chúng tôi sẽ phải giết chết người kia,” tôi nói, “và tôi không muốn phải giết anh ấy.”
“Cô đã đầu hàng?”
“Không!” tôi nạt. Tôi lắc đầu. “Không, không hẳn là vậy. Tôi nhớ lại điều tôi đã làm trong bối cảnh kinh hoàng của giai đoạn nhập môn ở Dauntless... trong một trình mô phỏng, một người phụ nữ đã ra lệnh cho tôi phải giết gia đình mình, và tôi để bà ta bắn chết tôi chớ không ra tay. Lúc đó nó có tác dụng. Tôi đã nghĩ là...” Tôi đưa tay véo cánh mũi. Đầu tôi bắt đầu nhức bưng bưng, tôi đã mất sự kiểm soát và ý nghĩ cứ thế tuôn ào ạt thành lời. “Tôi đã rất hoảng loạn, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ được lúc đó là điều đó có một cái gì đó; có một sức mạnh trong hành động đó. Và tôi không thể nào giết anh ấy, vậy nên tôi phải thử.”
Tôi chớp mắt để khỏi khóc.
“Vậy là cô chưa từng bị rơi vào trình mô phỏng?”
“Không.” Tôi đưa hai gang bàn tay lên gạt nước mắt đi để chúng không chảy xuống mặt, nơi người ta có thể thấy.
“Không,” tôi lặp lại. “Không. Tôi là pergent.”
“Chỉ để cho rõ hơn,” ông Niles nói. “Có phải cô đang nói với tôi rằng cô suýt nữa bị giết hại bởi phái Erudite...
và rồi cô chiến đấu để quay lại khu Dauntless và phá hủy trình mô phỏng?”
“Đúng thế,” tôi nói.
“Tôi nghĩ tôi có thể thay mặt cho tất cả mọi người”
Ông ta nói, “khi nói rằng cô đã rất xứng đáng với danh xưng Dauntless.”
Những tiếng hú hét nổi lên từ bên trái căn phòng, và tôi thấy mờ mờ những nắm đấm vung lên trong không gian tối thui. Phái của tôi, đang ca ngợi tôi.
Nhưng không, họ lầm rồi, tôi không can đảm, tôi không hề can đảm, tôi đã bắn chết Will và tôi còn không thể thừa nhận chuyện đó, tôi còn không thể thừa nhận chuyện đó...
“Beatrice Prior,” ông Niles nói, “điều hối tiếc lớn nhất của cô là gì?”
Tôi hối tiếc điều gì? Tôi không hối tiếc việc mình đã chọn Dauntless hay rời bỏ Abnegation. Tôi còn không hối tiếc việc đã bắn chết những tên lính gác bên ngoài căn phòng điều khiển, vì lúc đó vượt qua bọn chúng là một nhiệm vụ quan trọng.
“Tôi hối tiếc...”
Mắt tôi rời khỏi gương mặt Niles để quét ngang căn phòng, rồi hướng về Tobias. Anh không có biểu cảm gì, miệng anh mím lại thành một đường mỏng, ánh mắt anh trống rỗng. Tay anh đang khoanh ngang ngực, bàn tay nắm chặt cánh tay tới mức trắng bệch. Đứng kế anh là Christina. Ngực tôi thắt lại, và tôi không thở được.
Tôi phải nói với họ. Tôi phải nói với họ sự thật.
“Wil,” tôi nói. Tiếng nói nghe như một hơi thở gấp, như thể nó trút thẳng từ ruột tôi mà ra. Không còn đường quay đầu nữa rồi.
“Tôi đã bắn chết Wil,” tôi nói, “khi cậu ấy đang rơi vào trình mô phỏng. Tôi đã giết cậu ấy. Cậu ấy sắp sửa giết tôi, nhưng tôi đã giết cậu ấy trước. Bạn của tôi.”
Wil, với một nếp nhăn giữa hai hàng lông mày, với đôi mắt xanh như ngọc và khả năng trích dẫn nguyên văn lại tuyên ngôn của phái Dauntless bằng trí nhớ. Cơn đau trong bụng tôi nhói đau tới mức tôi muốn rên lên.
Từng phần trong cơ thể của tôi đều đau đớn.
Và còn điều gì khác nữa, điều gì đó còn tồi tệ hơn mà trước đó tôi không nhận ra. Tôi đã sẵn sàng chết thay vì phải giết Tobias, nhưng ý nghĩ đó chưa hề xuất hiện khi tôi đối mặt với Wil. Tôi đã quyết định giết Will trong một phần ngàn giây.
Tôi thấy trần trụi. Tôi đã không nhận ra rằng mình đã mang bí mật này như một cái áo giáp cho đến khi đã cởi bỏ nó ra, và bây giờ thì ai cũng biết được con người thật của tôi là như thế nào rồi.
“Cảm ơn vì đã thành thật,” họ nói.
Nhưng Christina và Tobias thì không.