Chương 11
HỌ BAO VÂY CHÚNG TÔI, nhưng không còng tay, và hộ tống chúng tôi tới thang máy. Bất kể tôi cứ hỏi đi hỏi lại tại sao chúng tôi lại bị bắt, không ai hé răng hay thậm chí nhìn về phía tôi lấy một chút. Cuối cùng tôi đành đầu hàng và im miệng lại, giống Tobias.
Chúng tôi lên tầng ba, sau đó họ dẫn chúng tôi đến một căn phòng nhỏ có sàn lát đá trắng thay vì đá đen.
Không có đồ đạc gì ngoại trừ một cái ghế dài đặt sát tường. Mỗi phái đều có một phòng tạm giam để giữ những kẻ gây rối, nhưng tôi chưa từng bước vào một căn phòng nào như vậy trước đây.
Cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, rồi khóa lại, và chúng tôi lại ở một mình.
Tobias ngồi xuống ghế, lông mày nhíu lại. Tôi đi đi lại lại trước mặt anh. Nếu anh có tí ti ý tưởng gì về việc tại sao chúng tôi lại ở đây, anh đã nói với tôi rồi, vậy nên tôi không hỏi. Tôi tiến năm bước rồi lùi năm bước, tiến năm bước rồi lùi năm bước, đều như bắp rang, hy vọng nó sẽ giúp tôi nghĩ ra được cái gì đó.
Nếu phái Erudite đã không chiếm được Candor — mà Edward đã nói là không — thì cớ làm sao mà phái Candor lại bắt giữ chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì họ chứ?
Nếu phái Erudite đã không chiếm được Candor thì tội trạng duy nhất còn lại của tụi tôi là về phái bọn chúng. Tôi có làm điều gì để bị khép tội là về cánh hậu với Erudite chăng? Răng tôi cắn chặt lên môi tới mức thấy đau. Có, có đó. Tôi đã bắn Wil. Tôi đã bắn một số Dauntless. Họ bị điều khiển trong trình mô phỏng, nhưng có lẽ phái Candor không biết hoặc không nghĩ đó là một lý do đủ thuyết phục.
“Em làm ơn bình tĩnh lại được không?” Tobias lên tiếng. “Em đang làm anh căng thẳng đó.”
“Thì em đang bình tĩnh đây nè.”
Anh cúi người tới trước, chống cùi chỏ lên đầu gối và nhìn chằm chằm xuống chân. “Cái môi của em đang cầu cứu với anh kìa.”
Tôi ngồi xuống cạnh anh, một tay ôm đầu gối co tới ngực, tay phải để thả một bên. Trong một lúc lâu, anh không nói gì, còn tay tôi cứ ôm chân càng ngày càng chặt hơn. Tôi cảm thấy như nếu càng nhỏ lại, tôi sẽ càng an toàn.
“Đôi lúc,” anh lên tiếng, “anh lo là em không tin anh.”
“Em tin anh mà,” tôi nói. “Dĩ nhiên là em tin rồi. Sao anh không nghĩ theo chiều ngược lại?”
“Chỉ là có vẻ như có điều gì đó em vẫn không kể với anh. Anh đã kể cho em nghe nhiều thứ...” Anh lắc lắc đầu. “Những thứ anh không đời nào kể với bất cứ ai khác. Nhưng mà có gì đó đang xảy ra cho em mà em chưa kể với anh.”
“Có quá nhiều thứ đang xảy ra. Anh biết mà,” tôi nói.
“Và đằng nào đi nữa, còn anh thì sao? Em cũng có thể nói điều tương tự về anh vậy.”
Anh chạm vào má tôi, vuốt tóc tôi. Lờ tịt câu hỏi của tôi như tôi lờ đi câu hỏi của anh.
“Nếu đó là về ba mẹ em,” anh nhẹ nhàng, “hãy nói với anh, anh sẽ tin em.”
Đôi mắt anh đáng lý ra phải đầy dè dặt và âu lo, căn cứ trên cái nơi chúng tôi đang ở, nhưng chúng lại rất bình tĩnh và tối sẫm. Chúng đưa tôi đến những nơi quen thuộc. Những nơi an toàn, nơi việc thú nhận rằng tôi đã bắn chết người bạn thân nhất của mình sẽ thật dễ dàng, nơi tôi không phải e sợ về cách Tobias sẽ nhìn tôi khi anh biết về những gì tôi đã gây ra.
Tôi ôm hai bàn tay anh trong tay mình. “Chỉ có vậy thôi anh,” tôi yếu ớt nói.
“Được rồi,” anh nói. Anh áp môi lên môi tôi. Cảm giác tội lỗi làm bụng dạ tôi thắt lại.
Cánh cửa mở ra. Một vài người bước vô — hai Candor mang súng: một người đàn ông da đen lớn hơn; một người phụ nữ Dauntless tôi không nhận ra. Và rồi: ông Jack Kang, đại diện phái Candor.
Theo hầu hết các tiêu chuẩn của các phái, ông ta là thủ lĩnh trẻ nhất — mới chỉ ba mươi chín tuổi. Nhưng theo chuẩn của phái Dauntless, đó chẳng là gì. Eric trở thành thủ lĩnh Dauntless khi mới mười bảy. Nhưng cũng có thể đó là lý do tại sao các phái khác không coi trọng các ý kiến hay quyết định của chúng tôi lắm.
Ông Jack cũng đẹp trai, với mái tóc đen cắt ngắn và đôi mắt ấm áp, giống của cô Tori, và xương gò má cao.
Mặc dù có vẻ ngoài ưa nhìn, ông ta lại không nổi tiếng tử tế cho lắm, có thể vì ông ta là một Candor, và họ coi sự tử tế chẳng qua chỉ là trò lừa bịp mà thôi. Riêng tôi thì tin là ông ta sẽ thật sự nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang diễn ra mà không phải phí thời gian bày trò.
Cũng tốt.
“Người của tôi báo cáo rằng các bạn có vẻ bối rối không hiểu sao mình bị bắt,” ông ta nói. Giọng ông ta sâu, nhưng lại ngang phè một cách lạ lùng, giống kiểu nó sẽ không thể tạo ra âm vang nào dù nó có vang lên từ dưới đáy của một cái hang sâu đi nữa. “Với tôi, điều đó có nghĩa là hoặc các bạn bị kết tội sai, hoặc là các bạn giỏi làm bộ làm tịch. Thứ duy nhất...”
“Chúng tôi bị buộc tội gì?” tôi chặn họng ông ta.
“Cậu ta bị buộc tội phạm tội ác chống lại loài người.
Cô bị buộc tội đồng lõa.”
“Tội ác chống lại loài người?” Tobias cuối cùng cũng nổi khùng. Anh nhìn ông Jack phẫn nộ. “Cái quái gì thế?”
“Chúng tôi đã xem đoạn phim ghi lại cuộc tấn công. Cậu đã vận hành trình mô phỏng tấn công,”
ông Jack nói.
“Làm sao các vị xem được đoạn ghi hình? Chúng tôi đã lấy đi hết dữ liệu mà,” Tobias nói.
“Cậu đã lấy đi một bản sao của các dữ liệu. Tất cả các đoạn ghi hình ghi lại hình ảnh của khu Dauntless trong suốt cuộc tấn công đều được gửi đến các máy vi tính khác trong toàn thành phố,” ông Jack nói. “Tất cả chúng tôi đều đã thấy cậu vận hành trình mô phỏng và cô ta suýt nữa bị đánh tới chết trước khi giơ tay đầu hàng.
Rồi cậu dừng lại, rồi cô cậu trúng một dạng tiếng sét ái tình và ăn trộm cái ổ cứng. Một lý do khả dĩ đó là, bởi vì trình mô phỏng đã kết thúc và cậu không muốn chúng tôi lấy được nó.”
Suýt nữa tôi đã phá ra cười. Hành động anh dũng của tôi, điều vĩ đại duy nhất tôi từng làm trong đời, và họ nghĩ đó là hành động làm tay sai cho Erudite.
“Trình mô phỏng không tự nhiên mà kết thúc,” tôi nói. “Chúng tôi đã chặn đứng nó, ông...”
Ông Jack giơ một bàn tay lên. “Ngay bây giờ tôi không hứng thú với những phát ngôn của cô cậu. Sự thật sẽ được phơi bày khi cô cậu được thẩm vấn dưới tác dụng của chân dược huyết thanh.”
Christina có lần đã kể cho tôi nghe về chân dược huyết thanh. Con nhỏ nói đó là phần khó khăn nhất trong giai đoạn nhập môn của Candor. Những đứa khai tâm bị ép uống chân dược huyết thanh và phải trả lời những câu hỏi hết sức riêng tư trước mặt toàn thể bá quan văn võ trong phái. Tôi không cần phải suy nghĩ coi những bí mật thầm kín nhất, đen tối nhất của mình là gì mới biết được chân dược huyết thanh là cái thứ cuối cùng tôi muốn đưa vào trong cơ thể mình.
“Chân dược huyết thanh?” Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Không. Không đời nào.”
“Có điều gì cô muốn giấu giếm sao?” ông Jack nhướn mày.
Tôi muốn nói toẹt vô mặt ông ta là bất cứ ai có một miligram tự trọng nào trong người đều muốn giữ một điều gì đó cho riêng mình biết, nhưng tôi không muốn làm tăng sự nghi ngờ của ông ta. Thế nên tôi lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Ông ta coi đồng hồ. “Bây giờ là giờ trưa.
Buổi thẩm vấn sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ. Đừng bận tâm chuẩn bị cho nó làm gì. Khi chịu tác động của chân dược huyết thanh thì cô cậu đằng nào cũng chẳng giấu giếm được điều gì đâu.”
Ông ta quay đi và ra khỏi phòng.
“Thật là một người dễ chịu làm sao,” Tobias nói.
Một nhóm lính vũ trang Dauntless hộ tống tôi tới phòng tắm chiều hôm đó. Tôi cứ từ từ tà tà, để hai tay đỏ ửng lên dưới vòi nước nóng và nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Khi tôi còn ở Abnegation và không được phép nhìn gương, tôi từng nghĩ rằng diện mạo một con người có thể thay đổi nhiều lắm trong ba tháng. Nhưng lần này tôi chỉ mất có mấy ngày.
Nhìn tôi lớn hơn. Có thể do mái tóc ngắn hay có lẽ chỉ là mọi thứ đã trải qua đang đeo trên mặt tôi như một chiếc mặt nạ. Mặt khác, tôi đã luôn nghĩ là khi không còn nhìn giống con nít nữa thì chắc tôi sẽ vui biết là bao. Vậy mà tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là một cục nghẹn ứ trong cổ họng. Tôi không còn là đứa con gái mà ba mẹ biết nữa. Họ cũng sẽ không bao giờ biết một đứa tôi như bây giờ.
Tôi quay đi khỏi cái gương và lấy mu bàn tay đẩy mở cánh cửa dẫn ra hành lang.
Khi mấy Dauntless thả tôi trở lại căn phòng tạm giam, tôi chần chừ dừng lại ngay ngưỡng cửa. Tobias nhìn y như lần đầu tiên tôi gặp anh — áo thun đen, tóc ngắn, gương mặt nghiêm nghị. Nhìn thấy anh từng khiến tôi háo hức một cách đầy lo lắng. Tôi còn nhớ cái lúc tôi nắm lấy tay anh bên ngoài căn phòng huấn luyện, chỉ một tích tắc thôi, và khi chúng tôi ngồi bên nhau trên những tảng đá kế bên bờ vực, và tôi thấy đau nhói khi nhớ nhung về những điều đã xảy ra như thế này.
“Đói không em?” anh hỏi. Anh chìa cho tôi một cái bánh kẹp lấy từ cái đĩa để bên cạnh.
Tôi nhận lấy và ngồi xuống, ngả đầu lên vai anh. Tất cả những gì chúng tôi làm được là chờ đợi, nên chúng tôi chờ. Chúng tôi nhấm nháp cho đến khi hết sạch đồ ăn. Chúng tôi cứ ngồi cho đến lúc cảm thấy không thoải mái. Rồi chúng tôi nằm dài ra sàn, vai chạm vai, cùng hướng mắt nhìn cái trần nhà trắng toát.
“Em sợ phải nói ra điều gì?” anh lên tiếng hỏi.
“Bất cứ gì. Tất tần tật. Em không muốn làm sống lại bất kỳ thứ gì hết.”
Anh gật đầu. Tôi nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Trong phòng không có cái đồng hồ nào nên tôi không đếm ngược được đến lúc bị thẩm vấn. Thời gian có lẽ cũng không tồn tại ở nơi này, ngoại trừ lúc tôi thấy như nó đang đè lên ngực tôi khi thời điểm bảy giờ chắc chắn là đang tới gần, ép tôi xuống sàn phòng.
Có lẽ thời gian sẽ không nặng nề như thế nếu tôi không cảm thấy tội lỗi như thế này — cái tội biết được sự thật mà phải chôn vùi nó đi ở nơi không ai có thể nhìn thấy, ngay cả Tobias. Có lẽ tôi không nên e sợ nói ra bất cứ điều gì như thế này, bởi vì sự thành thật sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chắc là tôi ngủ quên mất lúc nào không hay, vì tiếng cửa cót két mở ra làm tôi giật mình thức dậy. Mấy Dauntless bước vô phòng khi chúng tôi đang đứng lên, và một người kêu tên tôi. Christina xô đẩy những người khác rồi lao tới ôm chầm lấy tôi. Ngón tay nó ấn mạnh vào vết thương trên vai khiến tôi la toáng lên.
“Bị bắn,” tôi nói. “Cái vai. Úi.”
“Ôi trời!” Con nhỏ buông tôi ra. “Xin lỗi, Tris.”
Nhìn nó không hề giống với con nhỏ Christina mà tôi nhớ. Tóc nó ngắn hơn, y như một thằng con trai, và da nó nhìn hơi ngả màu xám thay vì màu nâu như trước đây. Nó nhoẻn cười với tôi, nhưng mắt nó không cười, thậm chí còn mệt mỏi nữa. Tôi ráng cười lại, nhưng thần kinh lại đang căng thẳng quá. Christina sẽ ở đó chứng kiến buổi thẩm vấn tôi. Nó sẽ nghe ra cái điều tôi đã gây ra cho Wil. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Trừ khi tôi cưỡng lại được cái huyết thanh, nuốt chửng sự thật đi — ấy là nếu tôi có khả năng.
Nhưng đó có phải thật sự là điều tôi mong muốn không? Để nó gặm nhấm tâm can tôi đến mãn đời?
“Bồ có ổn không? Mình nghe nói bồ đang ở đây nên đòi đi hộ tống bồ đó,” con nhỏ nói khi chúng tôi rời khỏi căn phòng tạm giam. “Mình biết bồ không làm chuyện đó. Bồ không phải là một đứa phản phé.”
“Mình không sao,” tôi đáp. “Và cảm ơn bồ. Bồ sao rồi?”
“Ờ thì mình...” giọng nó nhỏ dần, rồi nó cắn môi. “Có ai nói cho bồ... ý mình là bây giờ chắc không phải lúc thích hợp, nhưng mà...”
“Sao? Chuyện gì?”
“Ừm... Will đã chết trong cuộc tấn công,” con nhỏ nói.
Nó trao cho tôi một cái nhìn lo lắng, một cái nhìn trông đợi. Trông đợi gì kia chứ?
Ôi. Theo lý thì tôi đáng ra phải không biết là Will đã chết mới phải. Tôi có thể giả đò bị xúc động, nhưng rất có khả năng là tôi không thể thuyết phục được ai. Tốt nhất là nên thừa nhận rằng mình đã biết rồi. Nhưng tôi không biết sao để giải thích cho nó mà không nói ra sự thật.
Tự nhiên tôi thấy muốn bệnh. Tôi đang xem xét cách nào tốt nhất để gạt bạn mình đó sao?
“Mình biết,” tôi nói.” Mình đã thấy cậu ấy trên màn hình lúc ở trong phòng điều khiển. Mình rất tiếc, Christina.”
“Ừ.” Nó gật đầu. “Chà, mình... mừng là bồ đã biết rồi.
Mình cũng thiệt sự không muốn tùy tiện báo tin này cho bồ đâu.”
Một tiếng cười khô khốc. Một nụ cười thoáng qua.
Không có cái nào giống với những nụ cười trước đây cả.
Chúng tôi chen chúc nhau vô thang máy. Tôi có thể cảm giác thấy Tobias đang nhìn tôi — anh biết tôi đã không nhìn thấy Will trên màn hình điều khiển, và anh không hề biết rằng Will đã chết. Tôi nhìn thẳng phía trước và giả đò rằng ánh mắt anh đang không thiêu cháy tôi.
“Đừng lo quá về chân dược huyết thanh,” con nhỏ nói.
“Dễ ẹc à. Bồ gần như chẳng biết cái quỷ gì đang diễn ra lúc đang phê hết. Chỉ khi nào bồ rớt xuống mặt đất lại rồi mới biết mình đã phun ra cái gì thôi. Hồi còn nhỏ mình bị tiêm nó hoài. Chuyện thường ngày ở huyện của phái Candor.”
Những Dauntless khác trong thang máy nhìn nhau.
Trong trường hợp bình thường thì người ta đã cực lực lên án việc nó bô lô ba la về phái cũ của nó, nhưng đây không phải là trường hợp bình thường. Trong đời Christina sẽ chẳng có lần thứ hai được hộ tống bạn chí thân của nó, giờ là một kẻ tình nghi phản phé, đến một cuộc thẩm tra công khai như thế này.
“Mấy đứa khác có ổn không?” tôi hỏi. “Uriah nè, Lynn nè, Marlene nữa?”
“Ở đây hết,” nó nói. “Trừ anh của Uriah ra, anh Zeke đó, anh ấy vẫn đang ở bên chỗ mấy Dauntless kia.”
“Cái gì?” Anh Zeke, người đã thắt dây an toàn cho tôi khi chơi trượt dây cáp, một kẻ phản phé ư?
Thang máy dừng ở tầng thượng, và những người khác bước ra.
“Mình biết,” con nhỏ nói. “Chẳng ai ngờ cả.”
Nó nắm cánh tay tôi và dìu tôi ra khỏi thang máy.
Chúng tôi băng qua một cái hành lang lát đá hoa cương — chắc ở tổng hành dinh Candor dễ bị lạc đường lắm, vì mọi thứ nhìn y chang nhau. Chúng tôi lại đi dọc theo một cái hành lang khác và băng qua một đống cửa.
Nhìn từ bên ngoài, Trung Tâm Bán Buôn là một dãy nhà thấp và rộng với một phần hẹp nhô lên ngay chính giữa. Từ bên trong, cái phần nhô lên đó là một căn phòng ba tầng lõm với những khoảng không trũng trong tường thay cho cửa sổ. Tôi nhìn thấy bầu trời đang tối dần trên đầu mình, không có lấy một ánh sao.
Ở đây sàn nhà đá hoa cương có màu trắng, với một biểu tượng của phái Candor ngay trung tâm căn phòng, và những bức tường được chiếu sáng bằng nhiều dãy đèn vàng mờ ảo, thành ra cả căn phòng như tỏa sáng.
Mọi giọng nói đều âm vang.
Gần hết những Candor và những người còn sót lại của phái Dauntless đều đã tề tựu đông đủ. Vài người ngồi trên mấy hàng ghế xếp chồng chất ở rìa căn phòng, nhưng không có đủ chỗ cho tất cả, thành ra những người còn lại xúm xít quanh cái biểu tượng của phái Candor. Ở
chính giữa biểu tượng, giữa hai cái cán cân không bằng nhau, là hai chiếc ghế trống.
Tobias với tay ra tìm tay tôi. Tôi đan ngón tay vào tay anh.
Những người lính gác Dauntless dẫn chúng tôi tới giữa phòng, nơi chúng tôi được chào đón bằng những tiếng rì rầm, đó là nói tốt, và những tiếng mỉa mai rủa sả, đó là nói xấu. Tôi nhìn thấy ông Jack Kang ngồi ở hàng ghế đầu tiên của những hàng ghế băng dài.
Một ông già da đen tiến lên phía trước, tay cầm một cái hộp màu đen.
“Tên tôi là Niles,” ông ta nói. “Tôi sẽ là người thẩm vấn cô cậu. Cậu...” Ông chỉ Tobias. “Cậu sẽ được thẩm vấn trước. Nên làm ơn bước lên trước...”
Tobias siết tay tôi, rồi thả ra, và tôi đứng chung với Christina ở rìa của cái biểu tượng Candor. Không khí trong phòng nóng — ẩm, không khí mùa hè, không khí khi mặt trời lặn — nhưng lại làm người ta thấy lạnh lẽo.
Ông Niles mở cái hộp đen ra. Trong đó có hai cây kim, một cho Tobias và một cho tôi. Ông cũng lôi trong túi ra một miếng bông khử trùng và đưa cho Tobias. Hồi ở Dauntless chúng tôi không thèm bận tâm tới thứ này.
“Nơi tiêm là cổ của cậu,” Niles nói.
Tất cả những gì tôi nghe thấy, khi Tobias chùi miếng bông khử trùng lên cổ anh, là tiếng gió. Ông Niles bước lên trước và ấn cây kim vào cổ Tobias, bóp cho thứ chất lỏng mờ đục nửa xanh nửa tím đó chảy vào mạch máu anh. Lần cuối cùng tôi thấy ai đó tiêm vô cổ Tobias thứ gì đó là lúc mụ Jeanine đẩy anh vào một trình mô phỏng mới toanh, thứ hiệu quả ngay cả với một pergent —hoặc là ả ta tin thế. Lúc đó tôi đã nghĩ là mình đã mất anh mãi mãi rồi.
Tôi rùng mình.