Chương 14
ĐƯỢC RỒI, BỒ ĐANG làm cái quái gì ở đây thế?” một giọng nói vang lên.
Tôi đang ngồi trên một tấm nệm đặt trên một trong mấy cái hành lang. Tôi tới đây để làm cái gì đó, nhưng lúc tới nơi thì tôi đã quên mất tiêu rồi và thay vì thế cứ ngồi ịch xuống thôi. Tôi nhìn lên. Lynn — người mà lần đầu tiên gặp nhau đã đạp lên chân tôi trong thang máy ở tòa Hancock — đang đứng nhướn mày nhìn tôi. Tóc con nhỏ đang mọc ra — vẫn còn ngắn ngủn, nhưng tôi không còn thấy cái hộp sọ của nó nữa.
“Đang ngồi,” tôi nói. “Sao?”
“Thì bồ thật là buồn cười chết đi được chứ sao.” Con nhỏ thở dài. “Gói ghém đồ đạc đi. Bồ là một Dauntless, và đã tới lúc cư xử như một Dauntless rồi. Bồ đang làm suy giảm uy tín của tụi này ở Candor đó, biết không?”
“Chính xác thì mình làm thế như thế nào vậy?”
“Bằng cách cư xử cứ như không quen biết gì tụi này vậy.”
“Mình chỉ đang giúp cho Christina thôi.”
“Christina.” Lynn khịt mũi. “Nó là một con chó con đang đau đớn vì tình thôi. Người ta chết. Chiến tranh thì phải vậy thôi. Sớm muộn gì nó cũng hiểu ra thôi mà.”
“Ừ, người ta chết, nhưng không phải lúc nào cũng bị giết bởi bạn thân của bồ.”
“Sao cũng được.” Lynn thở dài mất kiên nhẫn.
“Đi nào.”
Tôi không có lý do gì để từ chối. Tôi đứng lên và đi theo con nhỏ băng qua một loạt hành lang. Con nhỏ di chuyển thoăn thoắt, và thật trầy trật mới theo kịp được nó.
“Anh bạn trai đáng sợ của bồ đâu rồi?” nó hỏi.
Miệng tôi nhăn quéo lại như mới vừa ăn phải cái gì chua lắm vậy. “Anh ấy đâu có đáng sợ.”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Nó cười châm chọc.
“Mình không biết anh ấy đang ở đâu nữa.”
Nó nhún vai. “Chà, bồ kéo thằng chả theo cũng được.
Tụi này đang cố quên đi mấy đứa nít nôi nhục như cá nục Dauntless pha Erudite đó. Đoàn kết nhau lại.”
Tôi cười lớn. “Mấy đứa nít nôi nhục như cá nục Dauntless pha Erudite hả?”
Con nhỏ đẩy cửa mở, và hai đứa tôi đứng trong một căn phòng rộng và thoáng khiến tôi liên tưởng đến sảnh dưới tầng trệt của tòa nhà. Chẳng ngạc nhiên gì khi thấy một cái biểu tượng trắng bóc chính giữa căn phòng, trên cái sàn nhà đen thui, nhưng hầu hết diện tích phòng đã được chiếm đóng bởi mấy cái giường tầng. Những người đàn ông, phụ nữ và trẻ con Dauntless ở khắp nơi, không có lấy một mống Candor nào.
Lynn dẫn tôi đến cánh trái căn phòng và đi giữa mấy dãy giường. Nó nhìn một thằng nhóc đang ngồi ở một trong mấy cái giường ở dưới — thằng nhóc nhỏ hơn tụi tôi mấy tuổi, và đang cố tháo một cái nút dây giày.
“Hec,” con nhỏ gọi, “mày phải đi tìm giường khác thôi.”
“Cái gì? Không đời nào,” thằng nhỏ nói mà không thèm liếc mắt lên. “Em sẽ không lại đi kiếm một cái tổ mới chỉ vì chị muốn có một buổi trò chuyện lúc đêm khuya với một trong mấy người bạn ngu ngốc của chị đâu.”
“Con nhỏ này không phải bạn tao,” Lynn nạt. Tôi suýt cười phá lên. Nó nói đúng — điều đầu tiên nó làm khi gặp tôi là đạp lên ngón chân tôi. “Hec, đây là Tris. Tris, đây là em trai tui, Hector.”
Nghe thấy tên tôi, thằng nhóc ngóc cổ lên ngay và trân trối nhìn tôi, miệng há hốc.
“Rất vui được gặp em,” tôi chào.
“Chị là một pergent, ” nó la lên. “Mẹ nói phải tránh xa chị vì chị có thể rất nguy hiểm.”
“Đúng đó. Chị này là một pergent đáng sợ khủng khiếp, và chị ấy sẽ làm cho đầu mày nổ banh chành chỉ bằng một cái liếc mắt thôi,” Lynn nói, lấy ngón trỏ gí gí vô trán nó. “Đừng nói với tao là mày thiệt sự tin mấy chuyện trẻ con đó về pergent đó chứ.”
Mặt thằng nhóc đỏ lựng lên và nó giựt mấy thứ đồ trên cái đống chất cạnh giường. Tôi thấy áy náy làm nó phải đi chỗ khác cho đến khi thấy nó quăng đồ đạc lên cái giường cách đó có mấy bước. Thằng nhỏ chẳng phải đi đâu xa.
“Mình như vậy cũng được mà,” tôi nó. “Ý mình là ngủ bên đó đó.”
“Ờ, tui biết mà.” Lynn nhe răng. “Nó đáng bị vậy. Nó đã gọi anh Zeke là tên phản phé ngay trước mặt Uriah.
Không phải là không đúng, nhưng chẳng có lý do gì để lôi chuyện đó ra mà nói hoài. Tui nghĩ phái Candor đang làm hư nó quá. Nó cứ thích gì nói đó vậy đó. Ê, Mar!”
Marlene thò đầu ra bên kia một cái giường và nhăn răng cười với tôi.
“Ê, Tris!” Marlene nói. “Chào mừng bồ. Gì đó Lynn?”
“Bồ nói mấy con bé đưa đây mấy cái áo quần gì đó được không?” Lynn nói, “Đừng có lấy toàn áo không.
Quần jeans nè, đồ lót, và nếu được thì một đôi giày nữa?”
“Được thôi,” Marlene đáp.
Tôi đặt con dao xuống cạnh cái giường tầng dưới.
“Mấy ‘chuyện trẻ con’ mà bồ nói tới là gì vậy?” tôi hỏi.
“pergent. Những người với sức mạnh trí óc đặc biệt á hả? Làm ơn đi.” Con nhỏ nhún vai. “Tui biết bồ tin mấy chuyện vớ vẩn đó, nhưng tui thì không.”
“Vậy bồ giải thích sao chuyện mình vẫn tỉnh táo trong suốt mấy trình mô phỏng đó?” tôi nói. “Hay việc kháng lại được hoàn toàn một trình?”
“Tui nghĩ mấy thủ lĩnh chọn ngẫu nhiên mấy người và thay đổi trình mô phỏng cho họ.”
“Tại sao họ phải làm vậy?”
Nó quơ quơ tay trước mặt tôi. “Để làm xao nhãng. Bồ đang quá bận bịu với mấy chuyện pergent này nọ —
giống mẹ tui — nên bồ quên bẵng mất chuyện những thủ lĩnh đang làm gì. Nó chỉ là một dạng điều khiển trí óc khác thôi à.”
Mắt nó lướt qua mắt tôi, và nó lấy mũi giày đá đá cái sàn nhà. Tôi băn khoăn không biết con nhỏ có phải đang nhớ lại lần cuối cùng nó bị điều khiển trí óc hay không.
Là lần xảy ra cuộc tấn công bằng trình mô phỏng.
Tôi đã quá chú tâm đến những chuyện đã xảy ra cho phái Abnegation mà gần như quên mất chuyện đã xảy đến cho phái Dauntless. Hàng trăm Dauntless đã tỉnh dậy và phát hiện ra dấu ấn đen tối mang tên sát nhân đã ịn lên người họ, mà họ thậm chí còn không được quyền lựa chọn.
Tôi quyết định sẽ không tranh cãi với nó. Nếu nó muốn tin đó là một âm mưu của chính phủ, tôi không nghĩ mình can ngăn gì được nó. Con nhỏ sẽ phải tự mình kiểm chứng thôi.
“Quần áo tới đây,” Marlene nói, xuất hiện trước cái giường tầng của chúng tôi. Nó đang bê một xấp quần áo màu đen cao tới ức, tự hào chìa ra cho tôi. “Mình còn xài chiêu khổ nhục kế với chị của bồ để chị ấy xì ra một cái váy đó Lynn. Chị ấy đem cho ba cái lận.”
“Bồ có chị hả?” tôi hỏi Lynn.
“Ờ,” con nhỏ đáp. “Bả mười tám tuổi. Chung lớp khai tâm với Số Bốn đó.”
“Chị ấy tên gì?”
“Shauna,” nó trả lời. Nó nhìn Marlene. “Tui đã nói với bả là tụi mình chắc không đứa nào cần váy vóc đồ đạc gì đâu, nhưng như thường lệ, bả đâu có nghe đâu.”
Tôi nhớ chị Shauna. Chị ta là một trong những người đã đỡ tôi sau khi tôi trượt xuống bằng dây cáp.
“Mình nghĩ mặc váy đánh nhau sẽ dễ hơn,” Marlene vỗ cằm. “Chân cử động thoải mái hơn. Và ai mà thèm quan tâm coi đối phương có nhìn thấy quần lót của mình không khi mình đang đá nó tới bất tỉnh nhân sự chứ.”
Lynn im re, như thể con nhỏ thấy đó là một ý kiến xuất sắc nhưng lại không thể ép mình thừa nhận vậy.
“Chuyện gì về mấy cái quần lót đó?” Uriah bước đến cạnh giường. “Dù là chuyện gì thì tụi mình cũng xung phong tham gia.”
Marlene đấm vô tay nó.
“Bọn này có mấy người sẽ tới tòa Hancock tối nay,”
Uriah nói. “Mấy người nên đi chung hết đi. Tụi mình sẽ khởi hành lúc mười giờ.”
“Chơi trượt cáp hả?” Lynn hỏi.
“Không. Trinh sát. Tụi này nghe nói bọn Erudite mở đèn suốt đêm, vậy sẽ giúp chúng ta dễ nhìn xuyên qua cửa sổ của bọn chúng hơn. Để coi coi bọn chúng đang làm cái khỉ gì.”
“Mình sẽ đi,” tôi nói.
“Tui nữa,” Lynn cũng hùa theo.
“Gì cơ? Chà, mình nữa,” Marlene nói, mỉm cười với Uriah. “Mình đi lấy đồ ăn đây. Muốn đi chung không?”
“Tất nhiên,” nó nói.
Marlene vẫy tay khi tụi nó đi khỏi. Con nhỏ từng bước đi hơi nhún nhảy, như đang nhảy chân sáo vậy đó. Bây giờ thì nó đi đứng bình thường hơn rồi — thanh lịch hơn, có lẽ, nhưng thiếu đi niềm vui hơi giống trẻ con mà tôi thường hình dung về nó. Tôi tự hỏi liệu lúc bị rơi vào trình mô phỏng con nhỏ đã làm gì.
Lynn trề môi.
“Sao vậy?” tôi hỏi.
“Không có gì,” nó đáp cụt lủn. Con nhỏ lắc đầu. “Dạo này tụi nó cứ đánh lẻ với nhau suốt.”
“Thì nó cần tất cả bạn bè nó có mà, có vẻ thế,” tôi nói.
“Tại chuyện của anh Zeke này nọ nữa.”
“Ừ. Thiệt là một cơn ác mộng. Hôm nay anh ấy còn vậy, mà tiếp theo...” Con nhỏ thở dài. “Dù bồ có huấn luyện con người ta trở nên dũng cảm trong bao lâu đi nữa, bồ cũng chẳng đời nào biết được người ta có dũng cảm được hay không cho tới khi chuyện thật việc thật xảy ra.”
Mắt nó nhìn tôi đăm đăm. Tôi chưa từng để ý rằng chúng lạ như thế nào, một màu nâu vàng sáng rực. Và giờ, khi tóc nó đã phần nào mọc ra, và cái đầu trọc lốc không phải là thứ đầu tiên tôi để mắt tới nữa thì tôi còn thấy cái mũi thon gọn của nó, đôi môi dày — con nhỏ thu hút tự nhiên mà không cần cố gắng. Tôi thoáng ghen tị với nó, rồi tôi nghĩ lại là con nhỏ chắc phải ghét bản thân nó lắm, và đó là lý do nó cạo cái đầu nó trụi lủi trụi lơ.
“Bồ rất dũng cảm,” nó nói. “Không cần tui nói bồ cũng biết rồi. Nhưng tui muốn bồ biết rằng tui biết thế.”
Nó đang khen tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác nó đang thoi vô bụng tôi bằng thứ vũ khí vô hình nào đó.
Rồi nó bổ sung thêm, “Đừng có rối lên.”
Vài tiếng sau, sau khi đã ăn trưa và đánh một giấc, tôi ngồi dậy trên thành giường để thay miếng băng trên vai.
Tôi cởi áo thun, vẫn mặc áo lót bên trong — có nhiều Dauntless ở đây, xúm quanh mấy cái gường, cười nói, đùa giỡn. Tôi vừa bôi xong thuốc lên vết thương thì nghe tiếng cười ré lên. Uriah chạy dọc theo lối đi giữa mấy cái giường, đang cõng Marlene trên vai. Con nhỏ vẫy tay với tôi khi tụi nó đi ngang qua, mặt ửng hồng.
Lynn đang ngồi giường kế bên, khịt mũi. “Không thể hiểu nổi sao thằng đó nó lại có tâm trạng mà đi tán tỉnh được vậy chứ, với tất cả những chuyện đang diễn ra như thế này.”
“Vậy chứ nó phải đi thất thểu khắp nơi rồi cau có suốt ngày hả?” tôi nói, với qua đè miếng băng dính xuống vai. “Có lẽ bồ có thể học được gì từ nó đó.”
“Coi ai đang nói kìa,” con nhỏ phản pháo. “Bồ lúc nào chẳng sướt mướt. Tụi này nên gọi bồ là Beatrice Prior, Nữ Hoàng Bi Kịch mới đúng.”
Tôi đứng dậy thụi vô tay nó, mạnh hơn đùa giỡn, nhẹ nhàng hơn nghiêm túc. “Bồ im đi.”
Không thèm nhìn, nó xô tôi vô giường. “Tui không nhận lệnh từ Cứng Đơ đâu nghen.”
Tôi để ý thấy môi nó cong lên và cũng tự mình nhe răng cười.
“Đi được chưa?”
“Mấy đứa định đi đâu đó?” Tobias hỏi, len qua giữa hai cái giường của tôi và anh để đứng với chúng tôi. Miệng tôi khô khốc. Cả ngày nay tôi chưa nói chuyện với anh, và tôi cũng không chắc mình mong chờ cái gì. Sẽ kì cục hay chúng tôi sẽ trở lại như bình thường?
“Đến mái tòa Hancock để dọ thám bọn Erudite,” Lynn đáp. “Anh muốn đi chung không?”
Tobias nhìn tôi. “Không, tôi có vài chuyện phải lo ở đây. Nhưng cẩn thận đó.”
Tôi gật đầu. Tôi biết tại sao anh không muốn đi chung — Tobias cố tránh xa những thứ dính líu đến độ cao nhiều nhất có thể. Anh chạm vào tay tôi, giữ tôi lại một chút. Tôi căng người ra — kể từ trận cãi nhau anh chưa chạm vào người tôi bao giờ — và anh thả tôi ra.
“Anh sẽ gặp em sau,” anh thì thầm. ” Đừng làm gì ngu ngốc đó.”
“Cảm ơn vì đã tiếp thêm tự tin cho em,” tôi cau mày.
“Anh không có ý đó,” anh nói. “Ý anh là đừng để ai làm chuyện gì ngu ngốc. Họ sẽ nghe lời em.”
Anh vươn người tới trước như sắp sửa hôn tôi, rồi chắc suy nghĩ lại nên lại bước lùi, cắn môi. Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng vẫn như là một sự từ chối. Tôi tránh ánh mắt anh và chạy đuổi theo Lynn.
Lynn và tôi băng qua hành lang dẫn đến rìa thang máy. Vài Dauntless đã kịp đánh dấu lên tường bằng những hình vuông màu sắc. Tổng hành dinh Candor với họ như một bụi rậm, và họ muốn học cách định hướng.
Tôi chỉ biết đường tới mấy chỗ cơ bản nhất: khu vực ngủ, căn tin, sảnh tầng trệt, và phòng thẩm vấn.
“Tại sao mọi người lại bỏ tổng hành dinh Dauntless mà đi?” tôi hỏi. “Bọn phản phé đâu có ở đó đâu đúng không?”
“Không, bọn chúng ở tổng hành dinh Erudite. Tụi này bỏ đi vì tổng hành dinh Dauntless là nơi có số lượng máy quay giám sát nhiều nhất trong tất cả khu vực của thành phố,” Lynn nói. “Tụi này biết phái Erudite chắc đã đụng tay được tới hết các phim ghi hình rồi, và tìm tháo hết mấy cái máy quay đó thì mất cả đời, nên tụi này nghĩ tốt nhất là bỏ đi cho rồi.”
“Sáng suốt đó.”
“Tụi này có giây phút tỏa sáng của tụi này chứ.”
Con nhỏ ấn mạnh ngón tay lên nút tầng một. Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của hai đứa in trên cửa. Nó cao hơn tôi chỉ vài phân, và dù bộ áo quần rộng thùng thình đang cố che giấu đi nhưng tôi vẫn nhìn ra được những đường cong rất con gái của nó.
“Gì đó?” nó nói, sừng sộ nhìn tôi.
“Sao hồi đó bồ lại cạo đầu?”
“Nhập môn,” nó đáp. “Tui yêu quý phái Dauntless, nhưng mấy thằng Dauntless lại không coi tụi con gái Dauntless là một mối đe dọa trong suốt kỳ nhập môn.
Vậy nên tui suy ra là nếu tui nhìn bớt giống con gái hơn thì biết đâu tụi nó sẽ không nhìn tui theo cái cách đó nữa.”
“Mình lại nghĩ bồ có thể tận dụng việc bị đánh giá thấp như vậy làm lợi thế chứ.”
“Ừ, rồi sao nữa? Giả đò xỉu lên xỉu xuống mỗi lần thấy có thứ gì hơi đáng sợ xuất hiện hả?” Lynn đảo mắt. “Bộ bồ nghĩ chỉ số tự trọng của tui bằng không hay sao hả?”
“Mình nghĩ một trong những đức tính thiếu sót của phái Dauntless là không chịu lắt léo một chút,” tôi nói.
“Đâu phải nhất thiết lúc nào cũng đập vô mặt người ta cái chi tiết là bồ mạnh tới mức nào đâu.”
“Có lẽ từ giờ trở đi bồ nên mặc đồ màu xanh đó,” con nhỏ nói, “nếu bồ định cư xử nói năng cứ y như một tên Erudite như thế. Thêm nữa, bồ cũng làm y chang vậy mà, chỉ là không có màn cạo đầu thôi.”
Tôi lỉnh ra khỏi thang máy trước khi lỡ nói ra thêm điều gì làm tôi phải hối tiếc. Lynn tha thứ mau lắm, nhưng cũng mau bị châm ngòi lắm, giống như hầu hết các Dauntless khác. Giống tôi, ngoại trừ phần “tha thứ mau lắm.”
Như thường lệ, có mấy Dauntless cầm những khẩu súng bự tuần hành lên xuống trước mấy cánh cửa, canh phòng bọn đột nhập. Đứng ngay trước mặt họ là một nhóm Dauntless trẻ hơn, gồm Uriah; Marlene; chị của Lynn - Shauna; và chị Lauren, người đã dạy dỗ những đứa khai tâm Dauntless bẩm sinh trong khi Số Bốn dạy những đứa nhảy phái trong suốt kỳ nhập môn. Lỗ tai chị ấy sáng lấp lánh khi chị ấy cử động cái đầu — nó xỏ khuyên từ trên xuống dưới luôn.
Lynn đột ngột dừng lại, làm tôi đạp phải gót chân nó.
Con nhỏ buột miệng chửi thề.
“Thật là một cô gái duyên dáng,” chị Shauna cười với Lynn. Họ nhìn không giống nhau lắm, ngoại trừ mái tóc màu nâu vừa phải, nhưng tóc chị Shauna dài tới cằm, giống tôi.
“Chính xác, đó là mục tiêu phấn đấu của em mà. Phải trở nên duyên dáng,” Lynn đáp trả.
Chị Shauna khoác một tay lên vai Lynn. Cũng hơi lạ lùng khi thấy Lynn có một bà chị — khi thấy Lynn có một mối liên kết với ai đó. Chị Shauna liếc thấy tôi, nụ cười của chị tắt ngúm. Chị nhìn cảnh giác.
“Xin chào,” tôi nói, vì chẳng có gì khác để nói.
“Chào,” chị ấy nói. “Mẹ đã nói với em rồi mà đúng không?”
Lynn giơ một tay che mặt. “Shauna...”
“Lynn. Im cái miệng đi một chút đi,” chị Shauna nói, mắt vẫn dán vào tôi. Chị ấy có vẻ căng thẳng, như thể chị nghĩ, có thể bị tôi có thể tấn công bất cứ lúc nào. Với siêu năng lực trí não của tôi.
“À!” Uriah kêu lên, giải cứu cho tôi. “Tris, cậu biết chị Lauren không?”
“Có,” chị Lauren nói, trước khi tôi kịp trả lời. Giọng chị ta sắc và rõ, giống như chị đang la thằng nhỏ, ngoại trừ việc hình như đó là cái kiểu bình thường của chị ấy.
“Cô bé này đã đi vô bối cảnh kinh hoàng của chị trong kỳ nhập môn. Thành ra cô bé còn biết chị rõ hơn bình thường, hẳn nhiên rồi.”
“Thiệt hả? Em tưởng mấy đứa nhảy phái được đi vô bối cảnh của Số Bốn chứ,” Uriah nói.
“Làm như cậu ta để cho ai muốn vô thì vô vậy,” chị ấy khịt mũi.
Trong người tôi tự dưng thấy ấm áp. Anh đã để tôi đi vô.
Tôi chợt thấy một cái bóng màu xanh sau lưng chị Lauren, và nghiêng qua người chị để nhìn cho rõ hơn.
Một tiếng súng vang lên.
Những cánh cửa kín nổ tung thành nghìn mảnh.
Những tên lính Dauntless đeo băng tay màu xanh đang đứng trên vệ đường ngay bên ngoài, đeo những khẩu súng tôi chưa từng thấy trước đây, nòng súng phát ra những tia sáng xanh nhỏ, sáng rực.
“Bọn phản phé!” ai đó hét lên.
Những Dauntless rút súng ra, gần như đồng loạt. Tôi không có khẩu súng nào để lôi ra, thế nên đành núp sau hàng những Dauntless trung thành đang dàn trước mặt, giày nghiến lên vụn kiếng vỡ, và lôi con dao từ túi sau ra.
Khắp xung quanh tôi, người ta đổ rạp xuống đất.
Những bằng hữu thành viên của phái tôi. Những người bạn thân thiết nhất của tôi. Tất cả đều đã ngã xuống —
đã chết, hoặc đang chết — trong khi tiếng súng nổ đang muốn xé rách lỗ tai tôi.
Rồi tôi đông cứng người. Một tia sáng xanh chiếu ngay lên ngực tôi. Tôi vội nhào qua một bên để tránh luồng đạn, nhưng không đủ nhanh.
Súng nổ. Tôi ngã xuống.