← Quay lại trang sách

Chương 15

CƠN ĐAU LẮNG XUỐNG chỉ còn nhức rưng rức. Tôi lòn tay vào trong áo khoác sờ vào vết thương.

Tôi không chảy máu. Nhưng lực của phát đạn đã làm tôi đo sàn, nên chắc chắn thứ gì đó đã đánh trúng tôi.

Tôi sờ lên vai và sờ trúng một cục sưng cứng ngắc lên ở chỗ trước đây da dẻ vẫn láng mịn bình thường.

Tôi nghe một tiếng rắc trên sàn, ngay kế bên mặt tôi, một cái ống trụ bằng kim loại to bằng bàn tay lăn tới, đụng vô đầu tôi. Trước khi tôi kịp gạt nó đi, khói trắng đã xịt ra từ cả hai đầu. Tôi ho sù sụ và quăng nó ra xa, tuốt luốt ngoài hành lang. Thế nhưng nó không phải là cái ống duy nhất — chúng ở khắp nơi, làm căn phòng chìm trong làn khói không cháy cũng không cay. Thật ra thì nó chỉ làm tầm nhìn của tôi bị mịt mùng một chút trước khi bốc hơi hoàn toàn.

Tất cả chuyện này nhằm mục đích gì?

Nằm la liệt xung quanh tôi là những người lính Dauntless, mắt nhắm nghiền. Tôi nhíu mày nhìn Uriah từ trên xuống dưới — nó hình như cũng không chảy máu. Tôi không thấy vết thương nào gần những bộ phận quan trọng của nó hết, nghĩa là nó chưa chết. Vậy cái gì đã làm nó bất tỉnh? Tôi ngoái nhìn ra sau, nơi Lynn đang nằm trong một tư thế cong quẹo kì quặc. Con nhỏ cũng bất tỉnh nhân sự.

Những kẻ phản phé Dauntless bước vô trong hành lang, súng lăm lăm trong tay. Tôi quyết định làm cái điều tôi luôn làm khi không chắc chuyện gì đang diễn ra: giả bộ cư xử như những người khác. Tôi ngả đầu xuống và nhắm mắt lại. Tim tôi đập như trống trận khi tiếng bước chân của bọn Dauntless càng lúc càng gần hơn, và gần hơn, kêu ken két trên sàn đá. Tôi cắn răng để nén một tiếng thét khi một tên giẫm trúng tay tôi.

“Không biết sao không được nã đạn vô đầu bọn chúng nhỉ,” một tên nói. “Nếu bọn này không có đội quân nào thì tụi mình thắng chắc.”

“Bob, bây giờ chúng ta không thể giết hết bọn chúng được,” một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tóc gáy tôi dựng đứng hết lên. Có làm ma tôi cũng nhận ra giọng nói đó. Nó thuộc về Eric, thủ lĩnh của phái Dauntless.

“Không còn người đồng nghĩa với việc không còn ai để tạo ra cuộc sống phồn vinh nữa,” Eric nói tiếp. “Mà đằng nào thì mày cũng không được phép hỏi han.” Hắn ta lớn tiếng. “Một nửa vô thang máy, một nửa tản ra thang bộ, trái và phải! Đi!”

Có một khẩu súng cách xa vài mét bên trái tôi. Nếu tôi mở mắt ra, tôi có thể chụp lấy nó và bắn hắn trước khi hắn nhận ra được là cái gì bắn trúng mình. Nhưng không có gì bảo đảm tôi có thể rớ được tới nó mà không thất kinh một lần nữa.

Tôi chờ cho đến khi nghe thấy tiếng chân cuối cùng biến mất sau cánh cửa thang máy hay vô cầu thang gì đó trước khi mở mắt ra. Tất cả mọi người trong phòng đều đã bất tỉnh. Bất kể bọn chúng xông chúng tôi bằng thứ khí gì thì nó chắc hẳn phải có liên quan gì đó với trình mô phỏng, nếu không tôi đã không là người duy nhất còn tỉnh như thế này. Chuyện này không hợp lý gì hết — nó không tuân theo những quy tắc của trình mô phỏng mà tôi từng biết — nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ cho ra ngô ra khoai nữa.

Tôi nắm chặt con dao và đứng dậy, cố lờ đi cơn đau trên vai. Tôi nhảy qua xác một tên Dauntless phản phé nằm gần ngưỡng cửa. Cô ta khoảng tuổi trung niên; có vài cọng tóc bạc trên mái tóc đen của cô ta. Tôi cố không nhìn vô vết đạn trên đầu cô, nhưng ánh đèn lờ mờ chiếu sáng cái gì nhìn giống xương người, và tôi phải đưa tay bịt miệng lại.

Suy nghĩ đi. Tôi không quan tâm cô ta là ai, tên gì, bao nhiêu tuổi. Tôi chỉ quan tâm đến cái băng tay màu xanh mà cô ta đang đeo. Tôi phải tập trung vào nó. Tôi cố lèn ngón tay quanh miếng băng nhưng nó không lỏng ra.

Hình như nó được dán chặt vào trong cái áo khoác đen của cô ta rồi. Vậy là tôi sẽ phải chôm cả cái áo luôn.

Tôi kéo khóa, cởi cái áo của tôi ra và phủ lên đầu cô ta để tôi khỏi nhìn thấy mặt. Rồi tôi kéo khóa áo của cô ta, từ từ lột nó ra, đầu tiên là cánh tay trái, sau đó tới tay phải, răng nghiến ken két khi kéo nó ra khỏi thân người nặng trịch của cô ta.

“Tris!” ai đó kêu lên. Tôi quay ngoắt người lại, một tay cầm áo, một tay cầm dao. Tôi cất con dao đi — những tên Dauntless đột nhập không mang dao, và tôi không muốn bị lộ.

Uriah đứng sau lưng tôi.

“pergent hả?” tôi hỏi nó. Không có thời gian để ngạc nhiên.

“Ừ,” nó nói.

“Kiếm một cái áo đi,” tôi nói.

Nó cúi rạp xuống kế một tên phản phé Dauntless khác, tên này trẻ, thậm chí còn chưa đủ lớn để làm một thành viên Dauntless. Tôi rùng mình khi thấy gương mặt tái xám đầy chết chóc của nó. Một đứa nhỏ như vậy lẽ ra không nên chết; thậm chí còn không nên có mặt ở đây ngay từ đầu nữa kìa.

Mặt tôi nóng phừng phừng vì giận dữ, tôi xỏ tọt vô người cái áo của người phụ nữ. Uriah mặc áo của nó vô, miệng méo đi.

“Bọn chúng là những người duy nhất bỏ mạng,” nó nói khẽ. “Cậu có thấy có gì bất bình thường không?”

“Bọn chúng chắc phải biết chúng ta sẽ bắn trả, nhưng vẫn đến,” tôi nói. “Thắc mắc để sau. Tụi mình phải lên trên kia.”

“Lên trên kia? Chi?” nó hỏi. “Tụi mình nên biến khỏi đây.”

“Cậu muốn bỏ chạy trước khi biết chuyện quái gì đang xảy ra ở đây hả?” tôi nạt nó. “Trước khi những Dauntless trên lầu biết cái gì bắn trúng họ hả?”

“Lỡ có người nhận ra bọn mình thì sao?”

Tôi nhún vai. “Đành phải hy vọng điều ngược lại thôi.”

Tôi phóng tới cầu thang, và nó bám theo sau. Ngay khi chân tôi bước lên bậc đầu tiên, tôi tự hỏi ngay mình đang định làm cái quỷ gì vậy. Bên trong tòa nhà nhất định có nhiều pergent hơn nữa, nhưng liệu họ có biết mình là cái gì không? Họ có biết cách che giấu không? Và tôi mong đợi mình sẽ làm được cái gì khi trà trộn vào cả một đội quân những tên Dauntless phản phé như vậy?

Sâu thẳm bên trong, tôi biết câu trả lời: tôi đang quá khinh suất. Có thể tôi sẽ chẳng đạt được cái gì. Tôi có thể sẽ chết. Thế nhưng có một sự thật còn khó chịu hơn nữa: tôi chẳng quan tâm.

“Bọn chúng sẽ đi dần dần lên trên,” tôi vừa nói vừa thở hổn hển. “Nên cậu... chạy lên tầng ba đi. Nói mọi người... sơ tán gấp. Khe khẽ thôi.”

“Còn cậu đi đâu?”

“Tầng hai,” tôi nói. Tôi xông vào cánh cửa dẫn lên tầng hai. Tôi biết mình phải làm gì trên tầng hai: tìm những pergent.

Khi tôi băng ngang hành lang, bước qua những người mặc đồ trắng và đen đang bất tỉnh, tôi nghĩ tới cái lời bài hát mà tụi con nít Candor hay hát khi tụi nó nghĩ không ai nghe thấy:

Dauntless là phái tàn nhẫn nhất trong năm Họ xé nhau ra thành từng mảnh...

Chưa bao giờ tôi thấy nó đúng như lúc này, nhìn những tên Dauntless phản phé đi phun cái thứ trình mô phỏng không khác mấy cái đã buộc họ mưu sát những Abnegation chưa đầy một tháng trước.

Chúng tôi là phái duy nhất có thể chia năm xẻ bảy như thế này. Phái Amity không đời nào chấp nhận sự li gián; không có người nào trong phái Abnegation lại vị kỉ đến mức đó; Candor thì sẽ tranh luận cho đến khi tìm được một giải pháp chung; và ngay cả Erudite cũng không bao giờ làm một chuyện quá sức phi logic như vậy. Chúng tôi thật sự là môn phái tàn nhẫn nhất.

Tôi bước qua một cánh tay và một người phụ nữ đang há hốc miệng, và khẽ hát ư ử đoạn tiếp theo của bài hát.

Erudite là phái lạnh lùng nhất trong năm Kiến thức là thứ đắt đỏ....

Tôi tự hỏi từ lúc nào mụ Jeanine đã nhận ra Erudite và Dauntless có thể tạo nên một sự kết hợp chết chóc.

Sự tàn nhẫn và tính logic đến lạnh lùng có vẻ sẽ giúp đạt được hầu như bất cứ thứ gì, kể cả việc khiến cả một phái rưỡi chìm vào giấc ngủ.

Tôi vừa đi vừa nhìn qua một lượt những gương mặt và xác người, tìm kiếm một hơi thở bất thường, một cái mi mắt nhấp nháy, bất cứ cái gì cho biết cái người đang nằm dưới sàn đó chỉ đang giả đò bất tỉnh mà thôi. Đến giờ, tất cả hơi thở đều đều đặn và mi mắt nào cũng bất động.

Có thể chẳng có Candor nào là pergent cả.

“Eric!” Tôi nghe có ai đó la lên từ cuối hành lang. Tôi nín thở khi tên đó bước thẳng về phía tôi. Tôi ráng không nhúc nhích. Nếu tôi nhúc nhích, hắn ta sẽ nhìn về phía tôi, và hắn sẽ nhận ra tôi, tôi biết thế. Tôi cúi xuống, cả người căng tới mức phát run. Đừng nhìn tôi đừng nhìn tôi đừng nhìn tôi...

Eric sải bước ngang qua tôi, rẽ sang hành lang bên trái. Tôi nên tiếp tục cuộc tìm kiếm càng nhanh càng tốt mới phải, nhưng sự tò mò đẩy tôi tiến lên, về hướng cái người mới gọi Eric. Tiếng kêu nghe có vẻ khẩn cấp.

Khi liếc mắt nhìn lên, tôi thấy một tên lính đang đứng nhìn xuống một người phụ nữ đang quỳ dưới đất. Cô ấy đang mặc một cái sơ mi trắng và một chiếc váy đen, tay đặt sau đầu. Nụ cười của Eric tham lam đến tàn độc ngay cả khi nhìn nghiêng.

“pergent,” hắn ta nói. “Tốt lắm. Mang nó vô thang máy. Chúng ta sẽ quyết định xem nên giết ai và giữ ai sau.”

Tên lính Dauntless nắm đuôi tóc người phụ nữ và tiến về phía thang máy, lôi cô ta xềnh xệch sau lưng. Cô ấy rít lên, rồi sụm xuống, người mềm nhũn. Tôi cố nuốt cục nghẹn trong cổ xuống nhưng giống như có một cục bông đang chặn cổ họng tôi rồi vậy.

Eric tiếp tục diễu qua bên kia hành lang, xa khỏi chỗ tôi đứng, và tôi cố không nhìn người phụ nữ Candor đang khập khiễng đi ngang qua tôi, tóc cô ta vẫn còn bị nắm chặt trong nắm tay của tên lính Dauntless kia. Tới lúc này tôi đã biết tâm lý thất kinh hoạt động ra sao: tôi để nó điều khiển tôi một chút, rồi buộc mình phải hành động.

Một... hai... ba...

Tôi tiến lên phía trước với một mục đích mới. Kiểm tra từng người để coi họ còn tỉnh hay không quá tốn thời gian. Lúc đi ngang qua thân thể bất động tiếp theo, tôi dẫm mạnh lên ngón tay người đó. Không có phản ứng, thậm chí còn không co giật chút nào. Tôi bỏ qua người đó và tìm ngón tay của người tiếp theo, lấy mũi giày đạp mạnh. Cũng không có phản ứng nốt.

Tôi lại nghe một tiếng la khác, “Tóm được một đứa!”

từ một cái hành lang xa tít mù, và tôi bắt đầu phát rồ. Tôi nhảy hết từ người đàn ông này sang người phụ nữ khác, từ trẻ con, thanh niên cho đến người già, đạp lên hết tay tới bụng, tới cổ chân, tìm kiếm mọi dấu hiệu cho biết họ thấy đau. Sau một lúc tôi hầu như chẳng nhìn mặt họ nữa, nhưng vẫn không có ai phản ứng lại. Tôi đang chơi trò ú tim với những pergent, nhưng tôi không phải là người duy nhất được gọi là “nó.”

Và rồi nó xảy đến. Tôi dẫm lên ngón tay của một cô bé Candor, và mặt cô bé nhăn lại. Chỉ một chút thôi — một nỗ lực che giấu cơn đau cực kì ấn tượng — nhưng cũng đủ để khiến tôi chú ý.

Tôi nhìn ra sau để coi có ai ở gần đó không, nhưng bọn chúng đều đã đi tản ra chỗ khác rồi. Tôi nhìn ngó để kiếm một cái cầu thang gần nhất — có một cái cách đó hơn ba mét, ngay bên cạnh cái hành lang bên phải tôi.

Tôi cúi xuống sát đầu cô bé.

“Nè, nhóc,” tôi nói khẽ khàng hết mức. “Ổn rồi. Chị không phải bọn chúng.”

Mắt con bé hé ra một chút.

“Có một cái cầu thang cách khoảng ba mét về phía bên phải,” tôi nói. “Chị sẽ gọi khi không có ai đang nhìn, rồi em phải chạy thật nhanh, hiểu chứ?”

Cô bé gật đầu.

Tôi đứng dậy và chầm chậm đi vòng vòng. Một tên phản phé Dauntless ở bên trái tôi đang nhìn ra chỗ khác, đá đá một Dauntless khác. Hai tên phản phé Dauntless sau lưng tôi đang cười nói về chuyện gì đó. Một tên đằng trước thì đang hướng về phía tôi, nhưng đột nhiên hắn xoay đầu và lại rảo bước về phía cuối hành lang, xa khỏi tôi.

“Đi,” tôi nói.

Cô bé đứng bật dậy và phóng về phía cánh cửa dẫn ra cầu thang bộ. Tôi nhìn theo cô bé cho đến khi cánh cửa đóng lại cái kịch, và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở một trong mấy cái cửa sổ. Nhưng tôi không còn đứng một mình trên cái hành lang đầy người đang ngủ như tôi tưởng nữa. Eric đang đứng ngay sau lưng tôi.

Tôi nhìn hắn ta qua kính, và hắn nhìn lại tôi. Tôi có thể tận dụng lúc này. Nếu tôi di chuyển đủ nhanh, hắn ta có thể sẽ không kịp nghĩ tới chuyện tóm tôi. Nhưng tôi cũng biết, ngay cái lúc ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, rằng tôi sẽ không chạy lại hắn ta. Và tôi cũng không thể bắn hắn ta, vì tôi không có súng.

Tôi quay ngoắt lại và hất cùi chỏ vô ngay cái bản mặt Eric. Nó sượt qua cằm hắn nhưng không đủ mạnh để làm hắn bị thương. Hắn chụp lấy tay trái tôi bằng một tay, tay kia ấn họng súng lên trán tôi, nhìn tôi cười khinh bỉ.

“Tao không hiểu,” hắn lên tiếng, “sao mày lại có thể ngu tới mức lên tới đây mà không đem theo khẩu súng nào được vậy.”

“Chà, tao đủ thông minh để làm chuyện này,” tôi nói.

Tôi dùng hết sức bình sinh đạp một phát lên chân hắn, cái chân mà chưa tới một tháng trước tôi mới gửi vô đó một viên đạn. Hắn ta thét lên, mặt nhăn nhúm lại, và nện báng súng lên hàm tôi. Tôi nghiến răng để không rên lên. Máu chảy ròng ròng xuống cổ — hắn ta đã làm rách da tôi.

Tới vậy mà nắm tay của hắn trên tay tôi vẫn không lỏng đi chút nào. Nhưng việc hắn chưa bắn vô đầu tôi cho tôi biết: Hắn chưa được phép xuống tay với tôi.

“Tao đã rất ngạc nhiên khi biết mày còn sống đó,”

hắn ta nói. “Xét tới chuyện tao chính là người nói quý cô Jeanine xây cái bể nước đó đặc biệt dành riêng cho mày.”

Tôi cố tìm coi có cách nào làm cho hắn ta đủ đau đớn để buông tôi ra không. Tôi chỉ mới quyết định sẽ tung một cú đích đáng vô háng thì hắn đã vòng ra sau lưng tôi và khóa cả hai tay tôi, ép tôi tới mức không nhúc nhích chân cẳng gì được. Móng tay hắn bấm vào da tôi, và tôi nghiến răng ken két, cả bởi vì đau và vì cảm giác muốn bệnh khi ngực hắn ép lên lưng tôi.

“Cô ta đã nghĩ thật thú vị nếu nghiên cứu được phản ứng của một tên pergent với một phiên bản trình mô phỏng đời thực,” hắn nói, và đẩy tôi lên trước, buộc tôi phải bước đi. Hơi thở hắn làm da đầu tôi ngứa ngáy.

“Và tao cũng nhất trí. Mày thấy đó, trí tuệ — một trong những phẩm chất giá trị nhất của phái Erudite — đòi hỏi sự sáng tạo.”

Hắn ta đổi tay làm mấy cục chai tay của hắn chà lên tay tôi. Tôi vừa đi vừa khẽ nhích người qua trái, cố để một chân mình đi chính giữa hai chân đang đi của hắn.

Tôi để ý với một sự sảng khoái dữ dội rằng hắn ta đang phải đi cà nhắc.

“Thỉnh thoảng sự sáng tạo có vẻ lãng phí, phi logic...

trừ khi nó phục vụ cho một mục đích lớn lao hơn.

Trong trường hợp này, mục đích đó chính là sự tích lũy kiến thức.”

Tôi dừng bước vừa đủ lâu để nâng gót chân giáng một cú như trời đánh vào giữa hai chân hắn. Một tiếng thét chói tai từ miệng hắn vang lên, và hai tay hắn đơ ra mấy giây. Ngay mấy giây đó, tôi vặn người mạnh hết sức và tự do. Tôi không biết phải chạy đi đâu, nhưng tôi phải chạy, tôi phải...

Hắn tóm lấy cùi chỏ tôi, lôi tôi lại và chọc ngón cái lên vết thương trên vai tôi, vặn xoắn nó cho đến khi cơn đau làm mắt tôi tối sầm đi, và tôi thét lên như chưa bao giờ được thét.

“Tao nghĩ là tao nhớ có coi trong đoạn băng ghi hình mày trong bể nước bị bắn vô cái vai đó,” hắn ta nói. “Có vẻ tao nhớ đúng thì phải.”

Đầu gối tôi muốn rụng ra, và hắn tùy tiện xách cổ áo tôi lôi xềnh xệch về hướng thang máy. Mấy sợi vải bay vô họng làm tôi bị sặc, và tôi đành vấp lên vấp xuống đi sau hắn. Cả người tôi cứ đập thình thịch với cơn đau tưởng như không bao giờ dứt.

Khi chúng tôi tới thang máy, hắn bắt tôi quỳ xuống kế bên người phụ nữ Candor lúc nãy. Cô ta và bốn người khác đang ngồi giữa hai hàng thang máy, được canh giữ bởi những tên Dauntless mang súng.

“Tao muốn luôn có một nòng súng gí vô người con nhỏ này,” Eric ra lệnh. “Không phải chỉ chĩa vô người nó.

Đặt ngay trên người nó.”

Một tên Dauntless áp nòng súng lên gáy tôi. Nó làm thành một cái vòng tròn nhỏ lạnh tanh trên da tôi. Tôi ngước mắt nhìn Eric. Mặt hắn ta đang đỏ bừng, mắt ngấn nước.

“Chuyện gì vậy Eric?” Tôi nhướn mày. “Hoảng sợ trước một cô gái bé nhỏ hả?”

“Tao không có ngu,” hắn nói, đưa tay vuốt tóc. “Cái chiêu cô-gái-bé-nhỏ đó có thể lừa được tao trước đây, nhưng sẽ không lừa được tao lần thứ hai đâu. Mày là con chó cắn càng tốt nhất bọn nó có.” Hắn ta gí sát mặt vào mặt tôi. “Đó là lý do tao chắc mày sẽ bị triệt sớm thôi.”

Một cánh cửa thang máy mở ra, và một tên lính Dauntless xô Uriah — cặp môi nó đang dính đầy máu — về phía cái hàng pergent ngắn. Uriah liếc nhìn tôi, nhưng tôi không đọc được nét mặt nó đủ để biết nó có thành công hay không. Nếu nó ở đây thì chắc là thất bại rồi. Giờ thì bọn chúng sẽ đi tìm tất thảy các pergent trong tòa nhà này, và phần lớn chúng tôi sẽ mất mạng.

Lẽ ra tôi nên thấy sợ. Nhưng thay vào đó một tiếng cười khùng khục lại xuất hiện bên trong tôi, vì tôi mới nhớ ra một thứ:

Có thể tôi không thể cầm súng. Nhưng tôi có một con dao giắt trong túi sau.