← Quay lại trang sách

Chuong 29

TÔI QUÊN MANG theo đồng hồ.

Nhiều phút hay nhiều giờ sau, khi cơn hoảng sợ đã nguôi đi, đó là điều tôi hối tiếc nhất. Đã không nghĩ đến ngay từ đầu — đó là một lựa chọn rõ ràng quá mà —

nhưng cái cổ tay trống trơn đã khiến tôi chẳng thể biết được mình đã ngồi trong căn phòng này bao lâu rồi.

Lưng tôi đau nhừ, cũng là dấu hiệu chỉ giờ gì đó, nhưng nó không đủ rõ ràng.

Một lúc sau tôi đứng dậy đi tới đi lui, đưa hai tay lên trời. Tôi lưỡng lự không biết có nên làm gì khi mấy cái máy quay đang treo ở đây không, nhưng chúng chẳng thể nghiên cứu được gì thông qua việc quan sát tôi chạm mấy cái ngón chân được.

Nghĩ vậy khiến tay tôi run lẩy bẩy, nhưng tôi không cố đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Thay vì vậy tôi tự nhủ rằng tôi là một Dauntless và tôi chẳng xa lạ gì với những nỗi sợ cả. Tôi sẽ chết ở đây. Chắc sớm thôi. Đó là sự thật.

Nhưng còn có thể nghĩ về việc đó theo cách khác. Tôi sẽ làm rạng danh ba mẹ tôi bằng cách hy sinh như họ đã hy sinh. Và nếu tất cả những gì họ tin về cái chết là thật thì tôi sẽ sớm được đoàn tụ với họ ở thế giới bên kia.

Tôi vừa rảo qua rảo lại vừa lắc lắc tay. Chúng vẫn còn run rẩy. Tôi muốn biết bây giờ là mấy giờ. Tôi đã đến đây sau nửa đêm một chút. Chắc giờ là sáng sớm rồi, khoảng 4: 00 hay 5: 00 gì đó. Hoặc cũng chưa lâu tới vậy, và nó chỉ có vẻ như vậy vì từ đó tới giờ tôi ngồi không, chẳng làm gì cả.

Cửa mở, và cuối cùng tôi cũng đối mặt với kẻ thù của mình cùng những tên vệ sĩ Dauntless của mụ.

“Xin chào Beatrice,” mụ Jeanine nói. Mụ ta mặc một cái áo xanh Erudite, một cặp kính Erudite và đeo một cái nhìn Erudite hết sức kẻ cả mà ba tôi đã dạy tôi phải căm ghét. “Tôi đã nghĩ cô sẽ là người đến trình diện.”

Nhưng tôi không cảm thấy căm ghét khi nhìn mụ ta.

Tôi chẳng cảm thấy gì cả, mặc dù tôi biết mụ ta chịu trách nhiệm cho vô số cái chết, bao gồm cái chết của Marlene. Những cái chết tồn tại trong tâm trí tôi như một chuỗi phương trình vô nghĩa, và tôi đứng đó hóa đá, vô phương giải được chúng.

“Chào cô, Jeanine,” tôi nói, vì đó là câu duy nhất hiện ra trong đầu.

Tôi nhìn từ đôi mắt xám mọng nước của mụ ấy sang những tên Dauntless đứng sát sườn mụ. Peter đứng phía bên phải mụ, và một người phụ nữ hai bên khóe miệng đầy đường kẻ đứng phía bên trái. Sau mụ là một ông hói đầu với cái sọ trọc một đường thẳng tắp. Tôi nhíu mày.

Sao Peter có thể được đứng ở một vị trí danh giá như thế này được, làm vệ sĩ của Jeanine Matthews? Logic nằm ở đâu?

“Tôi muốn biết bây giờ là mấy giờ,” tôi nói.

“Vậy sao,” mụ ta đáp. “Thật thú vị.”

Lẽ ra tôi phải biết mụ sẽ không trả lời tôi. Mỗi mẩu thông tin mụ nhận được đều trở thành một nhân tố hình thành nên chiến lược của mụ ta, và mụ sẽ không cho tôi biết giờ giấc trừ khi mụ quyết định rằng việc cung cấp thông tin đó có ích hơn việc giếm nó đi.

“Ta chắc những người bạn đồng hành Dauntless của ta đang thất vọng lắm,” mụ ta nói, “rằng ngươi còn chưa cố móc mắt ta ra.”

“Làm như vậy rất ngu ngốc.”

“Đúng thế. Nhưng hợp với xu hướng hành xử ‘làm trước, nghĩ sau’ của các ngươi mà.”

“Tôi mười sáu tuổi.” Tôi mím môi. “Thay đổi là chuyện bình thường thôi.”

“Thật khoan khoái làm sao.” Mụ ta có cái cách hạ tông ngay cả những cụm từ đáng ra phải có âm điệu. “Đi tham quan một vòng chứ?”

Mụ Jeanine lùi lại và ra hiệu về phía cửa. Chẳng đời nào tôi muốn bước ra khỏi căn phòng này và đi đến một nơi không xác định, nhưng tôi không do dự. Tôi bước ra, cái bà Dauntless nhìn siêu nghiêm khắc kia đi trước tôi. Peter lập tức theo sau tôi.

Hành lang dài và xám ngoét. Chúng tôi rẽ qua một góc và bước dọc theo cái hành lang thứ hai nhìn không khác gì cái đầu tiên.

Hai hành lang nữa. Giờ thì tôi đã mất phương hướng tới mức có thả ra tôi cũng không biết đường về. Nhưng rồi cảnh vật xung quanh tôi thay đổi — con đường nhỏ màu trắng mở ra một căn phòng lớn nơi có những người đàn ông và phụ nữ Erudite mặc những cái áo khoác dài màu xanh đang ngồi sau bàn, vài người đang cầm dụng cụ, vài người hòa trộn những chất lỏng đủ màu, vài người dán mắt lên màn hình máy tính. Nếu phải đoán, tôi sẽ đoán bọn họ pha chế những huyết thanh mô phỏng ở đây, nhưng tôi do dự không chắc công việc của phái Erudite chỉ hạn chế trong phạm vi trình mô phỏng thôi.

Phần lớn bọn họ dừng phắt lại để quan sát khi chúng tôi bước dọc theo con đường chính giữa. Hoặc cụ thể hơn, họ quan sát tôi. Vài người thì thầm với nhau, nhưng hầu hết vẫn im lặng. Ở đây thật yên ắng.

Tôi theo bà Dauntless phản phé đi qua một cánh cửa, và dừng phắt lại làm Peter tông sầm vô người tôi.

Căn phòng này cũng lớn bằng căn phòng trước, nhưng trong đó chỉ chứa một thứ duy nhất: một cái bàn lớn bằng kim loại, kế bên đặt một cái máy. Cái máy tôi ngờ ngợ nhận ra là một cái máy điện tâm đồ. Và treo lủng lẳng phía trên là một cái máy ghi hình. Không hề cố ý, tôi giật nảy mình. Vì tôi biết đó là cái gì.

“Ta rất hài lòng rằng ngươi, đặc biệt là ngươi, ở đây,”

Jeanine nói. Mụ ta đi ngang qua tôi và ngồi lên bàn, ngón tay cong lại vuốt ve thành bàn. “Ta hài lòng, dĩ nhiên, vì các kết quả bài của bài kiểm tra tư cách của ngươi.” Mái tóc vàng của mụ, được cột chặt sát đầu, phản chiếu ánh sáng, khiến tôi chú ý.

“Ngay cả trong đám pergent thì ngươi cũng là một trường hợp cá biệt, vì ngươi có tư cách của những ba phái. Abnegation, Dauntless, và Erudite.”

“Làm sao...” Giọng tôi run rẩy. Tôi cố phun ra câu hỏi luôn. “Làm sao bà biết được?”

“Cái gì cần biết phải biết thôi,” mụ ta nói. “Từ kết quả của ngươi, ta đã xác định ngươi là tên pergent mạnh nhất, ta nói điều đó không phải để khen ngợi mà là để giải thích ý đồ của ta. Nếu ta muốn tạo ra một loại trình mô phỏng không thể bị phá bĩnh bởi những bộ não pergent, ta phải nghiên cứu bộ não pergent mạnh nhất để cải thiện tất cả các nhược điểm của công nghệ này. Hiểu chứ?”

Tôi không trả lời. Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm cái máy điện tâm đồ cạnh cái bàn.

“Do đó, trong thời gian có thể, các nhà khoa học đồng nghiệp và ta sẽ nghiên cứu ngươi.” Mụ ta khẽ mỉm cười.

“Và sau đó, khi nghiên cứu của ta khép lại, ngươi sẽ bị xử tử.”

Tôi biết điều đó. Tôi biết, vậy tại sao hai đầu gối tôi lại bủn rủn thế này, tại sao bụng dạ tôi lại thắt lại thế này, tại sao?

“Cuộc xử tử sẽ được thực hiện ở đây.” Mụ ta lướt ngón tay trên mặt bàn. “Trên cái bàn này. Ta nghĩ chỉ cho ngươi xem sẽ thú vị lắm.”

Mụ ta muốn nghiên cứu phản ứng của tôi. Tôi gần như nín thở. Tôi từng nghĩ độc ác đòi hỏi phải có ác tâm, nhưng điều đó không đúng. Mụ Jeanine không có lý do gì để hành động dựa trên ác tâm. Nhưng mụ ta độc ác vì mụ ta không thèm quan tâm coi mình làm gì, chừng nào mà điều đó còn khiến mụ ta hứng thú. Tôi có lẽ cũng giống như một câu đố hay một cái máy bị hư mà mụ ta muốn sửa thôi. Mụ ta sẽ mổ banh sọ tôi ra chỉ để xem bộ não tôi bên trong hoạt động như thế nào. Tôi sẽ chết ở đây, và đó sẽ là một điều nhân từ.

“Tôi biết điều gì sẽ xảy ra khi đến đây,” tôi nói. “Chỉ là một cái bàn thôi mà. Và tôi muốn quay lại phòng bây giờ.”

Tôi không thật sự có chút ý niệm nào về thời gian đang trôi qua, ít ra không theo cách tôi nhận thức lúc trước, lúc mà thời gian còn quá sẵn có đối với tôi. Nên khi cánh cửa mở ra lần nữa và Peter bước vô phòng giam của tôi, tôi không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi, chỉ biết rằng tôi đã kiệt sức.

“Đi thôi, Cứng Đơ,” nó gọi.

“Tao không còn là Abnegation nữa.” Tôi vươn vai, hai tay quẹt qua tường. “Và nhân việc mày giờ là một tên đầy tớ của Erudite, mày không được gọi tao là ‘Cứng Đơ’

nữa. Cái tên đó không chính xác.”

“Tao nói, đi thôi.”

“Cái gì, không ý kiến ý cò gì sao?” Tôi ngước nhìn nó với vẻ ngạc nhiên mỉa mai. “Không có ‘mày thiệt là ngu ngoại hạng mới tới đây, đầu óc mày chắc phải không bình thường như tất thảy những đứa pergent’ hả?”

“Điều đó không nói ra thì ai cũng biết mà, đúng chứ?”

nó đáp. “Hoặc là mày đứng dậy, hoặc là tao sẽ lôi mày qua hành lang. Cho mày chọn đó.”

Tôi thấy bình tĩnh hơn. Peter lúc nào cũng hằn học với tôi; như vầy mới là quen thuộc.

Tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Tôi để ý là cánh tay của Peter, cánh tay mà tôi bắn, không còn bị treo lên nữa.

“Bọn chúng đã chữa vết đạn bắn cho mày hả?”

“Đúng vậy,” nó nói. “Giờ thì mày phải tìm một điểm yếu khác để khai thác thôi. Quá tệ là tao chẳng còn điểm yếu nào nữa cho mày.” Nó nắm cánh tay lành lặn của tôi và bước nhanh hơn, kéo tôi theo với nó. “Trễ rồi.”

Mặc dù hành lang dài ngoằng và trống trơn, tiếng bước chân của chúng tôi lại không vang vọng lắm. Tôi có cảm giác như có ai đó đang lấy tay bịt hai tai tôi mà tới giờ tôi mới để ý. Tôi cố ghi nhớ những hành lang mà chúng tôi đi xuyên qua, nhưng sau một lúc tôi thôi không đếm nữa. Chúng tôi tới cuối một cái hành lang rồi quẹo trái, vào một căn phòng lờ mờ mà tôi thấy giống như một cái bể nước. Một bức tường được làm bằng kính nhìn một chiều — tôi nhìn thì thấy hình phản chiếu, nhưng tôi chắc là phía bên kia nhìn trong suốt.

Một cái máy to bự chễm chệ phía bên kia phòng, thò ra một cái khay to bằng người. Tôi nhận ra nó có trong cuốn sách giáo khoa Lịch Sử Môn Phái, bài về Erudite và thuốc men. Một cái máy MRI(* ). Nó sẽ chụp hình não bộ của tôi.

Cái gì đó lóe lên trong tôi. Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi có cảm giác này nên ban đầu tôi không nhận ra. Sự tò mò.

Một giọng nói — của Jeanine — vang lên qua hệ thống liên lạc.

“Nằm xuống đi, Beatrice.” Tôi nhìn cái khay to bằng người sẽ đưa tôi trượt vô bên trong cái máy.

“Không.”

Mụ ta thở dài. “Nếu ngươi không tự làm, bọn ta cũng có cách buộc ngươi phải làm thôi.”

Peter đang đứng đằng sau tôi. Ngay cả với một cánh tay bị thương, nó vẫn khỏe hơn tôi. Tôi tưởng tượng tay nó chạm vào người tôi, đè tôi nằm xuống khay, xô tôi xuống lớp kim loại, kéo cái đai đang treo toòng teng trên cái khay ngang qua người tôi, quá chặt.

“Thỏa thuận như vầy đi,” tôi lên tiếng. “Nếu tôi hợp tác, tôi sẽ được xem tấm phim.”

“Ngươi sẽ hợp tác dù muốn hay không.”

Tôi giơ một ngón tay lên. “Không đúng.”

Tôi nhìn vào gương. Giả đò tôi đang nói chuyện với mụ Jeanine khi đang nói với chính hình ảnh phản chiếu * Máy MRI: máy chụp cộng hưởng từ.

của mình thiệt ra không khó lắm. Tóc tôi cũng vàng như tóc mụ; chúng tôi đều tái xanh và nghiêm nghị. Suy nghĩ đó làm xáo trộn tôi tới mức tôi để lạc dòng suy nghĩ mất vài giây, và thay vì vậy cứ đứng giơ một tay lên không trong im lặng.

Tôi có làn da tai tái, tóc tai tái, và lạnh lùng. Tôi tò mò về bức hình chụp bộ não tôi. Tôi giống mụ Jeanine ấy. Và tôi có thể xem thường điều đó, tấn công nó, trừ tiệt nó...

hoặc tôi có thể sử dụng nó.

“Không đúng,” tôi lặp lại. “Dù có sử dụng bao nhiêu biện pháp kiềm hãm đi chăng nữa thì bà cũng không thể giữ tôi nằm im đủ để chụp được một tấm phim rõ ràng.”

Tôi hắng giọng. “Tôi muốn thấy những tấm phim chụp.

Đằng nào bà cũng giết tôi, vậy thì việc tôi biết được bao nhiêu về bộ não của mình trước khi bà ra tay có thật sự quan trọng không?”

Im lặng.

“Tại sao ngươi lại tha thiết muốn nhìn thấy chúng vậy?” mụ ta hỏi.

“Chắc chắn bà, trong tất thảy mọi người, phải hiểu.

Sau cùng thì tôi cũng có kết quả tư cách Erudite cũng bằng như Dauntless và Abnegation.”

“Thôi được. Ngươi có thể xem chúng. Nằm xuống.”

Tôi bước tới bên cái khay và nằm xuống. Lớp kim loại lạnh như đá. Cái khay trượt ra sau, và tôi nằm ở bên trong cái máy. Tôi nhìn trừng trừng vào không gian màu trắng. Khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ rằng thiên đường chắc giống như vầy, tất cả đều màu trắng và không có gì khác nữa. Giờ thì tôi biết là không đúng rồi, vì ánh sáng trắng chứa đầy đe dọa.

Tôi nghe tiếng thình thịch, và tôi nhắm mắt lại khi nhớ về một trong những chướng ngại trong bối cảnh kinh hoàng của mình, những nắm đấm thụi lên cửa sổ phòng tôi và những tên đui mù cố bắt cóc tôi. Tôi giả đò như tiếng thình thịch là tiếng tim đập, tiếng trống. Con sông đang xô lên những bờ tường của cái vực trong khu Dauntless. Những bàn chân giậm xuống đất tại buổi lễ kết thúc kỳ nhập môn. Những bàn chân nện rầm rầm trên cầu thang sau buổi Lễ Chọn.

Tôi không biết đã bao lâu trôi qua trước khi tiếng thình thịch chấm dứt và cái khay trượt ra. Tôi ngồi dậy, lấy tay gãi gãi cổ.

Cửa mở, tôi thấy Peter đang đứng trong hành lang.

Nó vẫy tôi. “Đi thôi. Giờ mày có thể đến xem mấy tấm phim chụp.”

Tôi nhảy khỏi cái khay và bước về phía nó. Khi chúng tôi đang đi trên hành lang, nó lắc đầu với tôi.

“Sao chứ?”

“Tao không biết sao mà mày luôn xoay xở để có được điều mày muốn.”

“Đúng, vì tao chẳng mong muốn gì hơn là bị giam giữ trong một nhà ngục tại tổng hành dinh phái Erudite.

Tao muốn bị xử tử mà.”

Tôi nói một cách ngạo mạn, làm như xử tử là chuyện tôi đối mặt hàng ngày vậy. Nhưng chỉ mỗi việc cái miệng co giãn thành hai chữ “xử tử” thôi cũng khiến tôi rùng mình rồi. Tôi giả bộ bị lạnh và siết chặt hai cánh tay mình.

“Bộ không phải vậy sao?” nó nói. “Ý tao là mình đã tự nguyện dẫn xác tới đây. Đó không phải thứ mà tao gọi là một bản năng sinh tồn tuyệt vời đâu.”

Nó gõ một chuỗi số lên một bàn phím trên cánh cửa kế bên, và cửa mở ra. Tôi bước vô trong căn phòng ở phía bên kia tấm gương. Trong đó toàn màn hình và đèn, phản chiếu trên những cặp kính của mấy Erudite ngồi đó. Bên kia căn phòng, một cánh cửa khác đóng lại cái cách. Có một cái ghế trống phía sau một màn hình, vẫn đang xoay vòng vòng. Ai đó vừa mới đi.

Peter đứng hơi quá gần sau lưng tôi — sẵn sàng tóm lấy tôi nếu tôi quyết định tấn công ai đó. Nhưng tôi sẽ không tấn công ai. Nếu có thử thì liệu tôi sẽ chạy trốn được bao xa? Hết một cái hành lang ư, hay hai? Rồi tôi sẽ bị lạc. Tôi không thể thoát khỏi đây, ngay cả nếu không có tên lính nào nhảy ra chặn đường trốn của tôi.

“Chiếu chúng lên kia,” mụ Jeanine nói, chỉ về phía cái màn hình lớn phía bên trái. Một nhà khoa học Erudite gõ lên màn hình máy tính của ông ta, và một tấm hình hiện lên trên bức tường bên trái. Hình bộ não của tôi.

Tôi không biết chính xác mình đang nhìn cái gì. Tôi biết một bộ não nhìn như thế nào, và đại khái mỗi vùng có chức năng gì, nhưng tôi không biết não bộ của tôi khác như thế nào so với các bộ não khác. Mụ Jeanine nhịp nhịp lên cằm và cứ nhìn nó chằm chằm trong mấy giây mà tưởng chừng như mấy tiếng.

Cuối cùng mụ ta cũng lên tiếng, “Ai đó hãy chỉ cho cô Prior đây biết chức năng của vùng vỏ não trước trán.”

“Đó là vùng não đằng sau trán, có thể nói như thế,”

một nhà khoa học nói. Chị ta nhìn không lớn hơn tôi là mấy, và đang đeo một cặp kính to tròn khiến mắt chị ta to đùng. “Nó chịu trách nhiệm tổ chức sắp xếp các suy nghĩ và hành động để chúng ta đạt được mục đích của mình.”

“Chính xác,” mụ Jeanine nói. “Giờ ai đó hãy nói cho tôi biết đã quan sát được gì về vỏ não trước trán của cô Prior xem.”

“Nó lớn,” một nhà khoa học khác — người này là một người đàn ông có mái tóc mỏng dính — nói.

“Rõ ràng hơn,” mụ ta tiếp tục. Như thể mụ ta đang tra khảo ông ta vậy.

Tôi nhận ra mình đang ở trong một lớp học, vì mọi căn phòng có chứa hơn một Erudite đều là một lớp học.

Và trong số đó, mụ Jeanine là giáo viên được trọng vọng nhất của họ. Họ đều nhìn mụ ta với đôi mắt mở to đầy háo hức, miệng há hốc, chờ đợi để gây ấn tượng với mụ.

“Nó lớn hơn rất nhiều so với bình thường,” người đàn ông với mái tóc lưa thưa chỉnh lại.

“Khá hơn rồi đấy.” Mụ ta nghiêng đầu. “Thật ra, đó là một trong những phần vỏ não trước trán lớn nhất mà tôi từng thấy. Tuy nhiên vỏ não trán ổ mắt lại nhỏ một cách đáng chú ý. Hai điều này chỉ ra điều gì?”

“Vỏ não trán ổ mắt là trung tâm khen thưởng của bộ não. Những người phô bày hành vi nhằm mục đích được khen thưởng thường có vùng vỏ não trán ổ mắt lớn,” ai đó nói. “Điều đó có nghĩa là cô Prior có rất ít hành vi tìm kiếm sự tưởng thưởng.”

“Không chỉ có thế.” Mụ Jeanine khẽ mỉm cười. Ánh đèn xanh trên những cái màn hình khiến gò má và trán của mụ sáng hơn nhưng làm hai hốc mắt mụ tối tăm hơn. “Nó không chỉ đơn thuần chỉ ra điều gì đó về hành vi của cô ta, mà còn về khao khát của cô ta. Cô ta không lấy sự tưởng thưởng làm động cơ thúc đẩy. Thế nhưng cô ta lại cực kỳ xuất sắc trong việc hướng suy nghĩ và hành động về phía các mục tiêu của mình. Điều đó giải thích cho xu hướng hành vi có hại – nhưng – không vị kỷ của cô ta, và có lẽ cả khả năng thoát khỏi trình mô phỏng của cô ta. Điều này thay đổi cách tiếp cận của chúng ta với huyết thanh mô phỏng mới như thế nào?”

“Nó phải kiềm chế một vài, chứ không phải tất cả, các hoạt động của vùng vỏ não trước trán,” nhà khoa học mang cặp kính tròn xoe phát biểu.

“Hoàn toàn đúng,” “cô giáo” Jeanine nói. Cuối cùng mụ ta cũng nhìn đến tôi, mắt long lên phấn khích. “Vậy đó sẽ là cách chúng ta tiến hành. Việc này đã đáp ứng được phần kết của thỏa thuận giữa chúng ta chưa hả, cô Prior?”

Miệng tôi khô khốc, nuốt nước bọt cũng trở nên quá khó nhọc.

Và lỡ họ kiềm chế được hoạt động trong vùng vỏ não trước trán của tôi — nếu họ phá hủy khả năng ra quyết định của tôi thì sao? Lỡ cái thứ huyết thanh này có tác dụng, và tôi trở thành nô lệ của những trình mô phỏng như tất cả những người khác thì sao? Lỡ tôi hoàn toàn quên mất thực tại thì sao?

Tôi đã không biết rằng toàn bộ tính cách, toàn bộ con người tôi, có thể bị thải hồi như một sản phẩm phụ của môn giải phẫu học. Lỡ tôi thật sự chỉ là một người có một vỏ não trước trán lớn đến ngạc nhiên... không có gì hơn thì sao?

“Rồi,” tôi nói. “Nó đã đáp ứng được rồi.”

Peter và tôi trở về phòng trong im lặng. Chúng tôi rẽ trái, và thấy một nhóm người đang đứng ở cuối hành lang. Đó là cái hành lang dài nhất mà chúng tôi sẽ đi qua, nhưng khoảng cách đó co ngắn lại tức thì khi tôi nhìn thấy anh.

Bị một tên Dauntless phản phé giữ cả hai tay, một khẩu súng chĩa sau đầu.

Tobias, máu chảy ròng ròng một bên mặt và nhuộm đỏ chiếc áo trắng anh mặc; Tobias, bằng hữu pergent, đang đứng trong cái “lò luyện đan” sắp thiêu rụi tôi.

Hai tay Peter kẹp chặt vai tôi, giữ tôi đứng nguyên tại chỗ.

“Tobias,” tôi gọi, và tiếng kêu nghe như một tiếng thở dốc.

Tên phản phé Dauntless mang súng đẩy Tobias đi về phía tôi. Peter cũng cố đẩy tôi tiến lên, nhưng chân tôi vẫn cắm rễ một chỗ. Tôi đến đây để không ai khác phải chết. Tôi đến đây để bảo vệ càng nhiều người càng tốt trong khả năng của tôi. Và tôi lo cho sự an toàn của Tobias nhiều hơn của bất cứ ai khác. Vậy tại sao tôi lại ở đây, nếu anh ở đây? Có ý nghĩa gì nữa?

“Anh đã làm gì vậy?” tôi thì thào. Giờ anh chỉ cách tôi có mấy mét, nhưng không đủ gần để nghe thấy tôi.

Khi đi ngang qua tôi, anh với tay ra. Anh nắm lấy tay tôi và siết chặt. Siết chặt, rồi thả ra. Mắt anh đỏ ngầu; nhìn anh tái nhợt.

“Anh đã làm gì vậy?” Lần này câu hỏi gầm gừ thoát ra từ cổ họng tôi.

Tôi lao người tới anh, vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của Peter, dù tay nó đang cào tôi.

“Anh đã làm gì vậy?” Tôi gào lên.

“Em chết, anh cũng chết.” Tobias ngoái lại nhìn tôi.

“Anh đã nói em đừng làm gì hết. Em có quyết định của em. Đây là hậu quả.”

Anh biến mất qua khúc quanh. Hình ảnh cuối cùng của anh và những tên Dauntless phản phé đang dẫn anh đi là cái nòng súng lóe sáng và máu từ một vết thương sau tai anh mà ban nãy tôi không thấy.

Ngay khi anh biến mất, toàn bộ sự sống của tôi liền bay biến theo. Tôi thôi vùng vẫy và để Peter đẩy mình về phòng giam. Tôi sụp xuống đất ngay khi vừa bước vô trong, chờ cánh cửa đóng lại cho biết Peter đã đi rồi, nhưng không có gì đóng lại cả.

“Tại sao hắn ta lại đến đây?” Peter nói.

Tôi liếc nhìn nó.

“Vì anh ta là một tên ngốc.”

“Chà, đúng vậy.”

Tôi gục đầu lên tường.

“Hắn ta nghĩ là có thể cứu được mày hả?” Peter khịt mũi một chút. “Có vẻ là hành động tiêu biểu của một tên Cứng Đơ bẩm sinh.”

“Tao không nghĩ vậy,” tôi nói. Nếu Tobias định cứu tôi, anh sẽ phải suy nghĩ thấu đáo mọi đường; anh sẽ đem theo những người khác. Anh sẽ không chỉ một thân một mình xông vào tổng hành dinh Erudite.

Nước mắt dâng lên trong mắt tôi, và tôi không buồn cố nuốt nó xuống. Thay vì thế tôi nhìn qua làn nước mắt để thấy mọi thứ xung quanh mờ nhòe trộn vào nhau.

Vài ngày trước, tôi sẽ không đời nào khóc lóc trước mặt Peter, nhưng tôi không quan tâm nữa. Nó chỉ là hạt cát so với tất cả những kẻ thù của tôi.

“Tao nghĩ anh ấy đến đây để chết cùng với tao,” tôi nói.

Tôi đưa tay lên bịt miệng để ngăn một tiếng nấc. Nếu tôi tiếp tục hít thở được, tôi sẽ dừng khóc được. Tôi đã không cần hay muốn anh lìa đời cùng với tôi. Tôi đã muốn giữ cho anh được an toàn. Thật là ngu ngốc làm sao, tôi nghĩ, nhưng con tim tôi lại không thật sự muốn thế.

“Nực cười,” nó nói. “Chẳng có ý nghĩa gì hết. Hắn ta mới mười tám tuổi; và hắn sẽ kiếm được một con bồ khác sau khi mày chết. Và hắn ta quả thật là ngu nếu không biết điều đó.”

Nước mắt lăn dài trên má tôi, nóng lúc đầu, sau trở nên lạnh ngắt. Tôi nhắm nghiền mắt. “Nếu mày nghĩ đó là tất cả...” tôi nén một tiếng nấc khác. “... thì mày mới chính là đứa ngu ngốc.”

“Ờ. Sao cũng được.”

Giày nó kêu cót két khi nó quay lưng lại. Chuẩn bị đi.

“Đợi chút!” tôi nhìn lên cái bóng mờ nhòe của nó, không thể nhìn được rõ mặt. “Bọn họ sẽ làm gì anh ấy?

Cũng giống như với tao đúng không?”

“Tao không biết.”

“Mày tìm hiểu được không?” Tôi lấy mu bàn tay chùi mặt, thấy nản lòng. “Mày có thể ít nhất xem thử anh ấy có ổn không, được không?”

Nó nói, “Tại sao tao phải làm vậy? Tại sao tao phải làm điều đó cho mày?”

Một giây sau tôi nghe tiếng cửa đóng lại.