← Quay lại trang sách

Chuong 28

KHI CHUẨN BỊ CHÌM vào giấc ngủ, anh vẫn quyết liệt giữ tôi trong vòng tay anh - một nhà lao bảo toàn tính mạng. Nhưng tôi đợi, tỉnh táo bởi ý nghĩ về những cái xác rơi xuống mặt đất, cho tới khi vòng tay của anh lỏng dần và hơi thở của anh trở nên đều đều.

Tôi sẽ không để Tobias đi đến phái Erudite khi chuyện này lại xảy ra, khi lại có ai đó bỏ mạng. Không. Tôi trườn khỏi tay anh. Tôi tròng vô người một cái áo len thun của anh để có thể đem mùi hương của anh đi theo cùng tôi.

Tôi sọt chân vô giày. Tôi không đem theo vũ khí hay vật lưu niệm gì.

Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa và nhìn anh, nằm úp nửa mặt xuống mền, thanh thản và “Em yêu anh,” tôi khẽ nói. Tôi bước đi, đóng cửa lại sau lưng.

Đã đến lúc thiết lập lại trật tự cho mọi thứ.

Tôi đi tới phòng ngủ nơi những đứa khai tâm Dauntless đã từng ngủ. Căn phòng nhìn vẫn y như căn phòng tôi đã ngủ lúc còn là một đứa khai tâm: dài và hẹp, những cái giường tầng xếp kín hai bên phòng và một tấm bảng đen treo trên tường. Nhờ một ánh đèn xanh thắp trong góc phòng mà tôi nhìn thấy chẳng ai buồn xóa đi kết quả xếp hạng viết trên đó — tên của Uriah vẫn đang xếp đầu.

Christina đang ngủ ở giường dưới, dưới Lynn. Tôi không muốn làm nó giật mình nhưng không còn cách nào khác để đánh thức nó dậy, nên tôi giơ tay bịt miệng con nhỏ. Nó giật nảy mình, mắt trợn lên cho tới lúc thấy tôi. Tôi ấn một ngón tay lên môi và vẫy nó đi theo tôi.

Tôi đi đến cuối hành lang và rẽ qua một góc. Hành lang này được chiếu sáng bởi một cái đèn dính be bét sơn màu treo gần cửa thoát hiểm. Christina không mang giày; nó phải quặp ngón chân xuống cho khỏi lạnh.

“Cái gì vậy? nó hỏi. “Bồ đang định đi đâu hả?”

“Ừ, mình...” tôi phải nói dối, nếu không nó sẽ cản tôi.

“Mình định tới chỗ anh mình coi sao. Anh ấy đang ở với phái Abnegation, nhớ không?”

Nó nheo mắt.

“Xin lỗi đã đánh thức bồ,” tôi nói. “Nhưng có chuyện này mình cần bồ làm giúp. Rất quan trọng.”

“Được rồi, Tris, bồ đang cư xử rất lạ đó biết không. Bồ có chắc là bồ không...”

“Không. Nghe mình nè. Thời điểm của vụ tấn công mô phỏng không hề ngẫu nhiên. Lý do nó diễn ra ngay thời điểm đó là do phái Abnegation đang chuẩn bị làm điều gì đó — mình không biết là chuyện gì nhưng nó liên quan đến một số thông tin quan trọng, và giờ mụ Jeanine đã nắm được những thông tin đó...”

“Cái gì?” Nó cau mày. “Bồ không biết họ đã định làm gì hả? Bồ có biết thông tin đó là gì không?”

“Không.” Giọng điệu tôi nghe chắc khùng điên lắm.

“Vấn đề là, mình chưa tìm hiểu được gì nhiều vì Marcus Eaton là người duy nhất nắm được mọi thứ, và ông ta không thèm nói gì với mình. Mình chỉ... đó là lý do của cuộc tấn công. Đó là lý do. Và chúng ta cần phải biết.”

Tôi không biết phải nói thêm gì nữa. Nhưng Christina đã gật đầu lia lịa.

“Lý do mụ Jeanine buộc chúng mình phải tấn công những người vô tội,” nó cay đắng. “Ừ. Chúng ta cần phải biết.”

Suýt nữa tôi quên mất — con nhỏ đã bị rơi vào trình mô phỏng. Bị dẫn lối bởi trình mô phỏng, nó đã giết bao nhiêu Abnegation? Nó cảm thấy thế nào khi tỉnh dậy thấy mình là một tên sát nhân? Tôi chưa bao giờ hỏi, và sẽ không bao giờ.

“Mình muốn bồ giúp đỡ, và phải nhanh. Mình cần có người thuyết phục ông Marcus hợp tác, và mình nghĩ là bồ làm được.”

Con nhỏ nghiêng đầu và nhìn tôi chằm chằm một lúc.

“Tris. Đừng làm điều gì ngu ngốc nhé.”

Tôi ráng nặn ra một nụ cười. “Sao mọi người cứ nói câu này với mình hoài vậy nhỉ?”

Nó nắm cánh tay tôi. “Mình không nói giỡn đâu.”

“Mình nói rồi, mình đi thăm anh Caleb thôi mà. Mấy ngày nữa mình sẽ về, rồi lúc đó tụi mình sẽ lên chiến lược cụ thể sau. Mình chỉ nghĩ sẽ tốt hơn nếu có người biết về tất cả chuyện này trước khi mình đi thôi. Cẩn tắc vô... áy náy mà. Được chứ?”

Nó nắm tay tôi một lúc rồi thả ra. “Được rồi,” nó nói.

Tôi hướng về cửa ra. Tôi ráng gồng mình tới lúc bước qua cánh cửa, và rồi nước mắt trào ra.

Cuộc trò chuyện cuối cùng chưa từng có của tôi với nhỏ bạn thân, và nó ngập tràn những lời dối trá.

Khi đã ở ngoài, tôi trùm cái mũ áo của Tobias lên đầu.

Lúc tới cuối đường, tôi liếc ngang liếc dọc, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống. Không có gì.

Không khí mát lạnh lùa vào phổi tôi và phả ra thành từng cụm hơi trắng mỏng. Mùa đông sắp đến rồi. Tôi không biết lúc đó phái Erudite và Dauntless có còn án binh bất động, nhóm này đợi nhóm kia đánh tan tành hay không. Tôi mừng là mình sẽ không phải chứng kiến cảnh đó.

Trước khi tôi chọn Dauntless, những ý nghĩ như thế này không mảy may xuất hiện trong đầu tôi. Tôi đã rất an tâm về tuổi thọ của mình, nếu không có gì đặc biệt xảy đến. Giờ không còn chắc chắn như vậy nữa, ngoại trừ nơi tôi đang đến, tôi đi đến đó vì tôi lựa chọn như vậy.

Tôi bước dưới những bóng nhà, hy vọng tiếng bước chân mình không thu hút sự chú ý của ai. Ở khu vực này không có bóng đèn nào được bật, nhưng ánh trăng đủ sáng để tôi có thể bước đi mà không gặp rắc rối nào.

Tôi rảo bước dưới mấy cái đường ray vượt trên đầu.

Chúng rung lên bần bật báo hiệu một đoàn tàu đang đến. Tôi phải nhanh chân lên nếu muốn đến đó trước khi có ai nhận ra là tôi đã biến mất. Tôi bước tránh một vết nứt lớn trên đường, và nhảy phóc qua một cái đèn đường đang ngã chỏng gọng.

Khi mới bắt đầu tôi đã không nghĩ tới chuyện mình phải đi bao xa để đến nơi. Không lâu sau, cả người tôi bắt đầu nóng lên do ráng sức đi bộ và cứ ngoái ra sau lưng với lại tránh vật cản trên đường. Tôi tăng tốc, nửa đi nửa chạy.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã đến một phần của thành phố mà tôi nhận ra. Đường phố ở đây được chăm sóc cẩn thận hơn, quét dọn sạch sẽ, chỉ có ít ổ gà. Xa xa phía trước, tôi nhìn thấy ánh đèn tỏa ra từ tổng hành dinh phái Erudite, đèn đuốc của họ đang vi phạm những điều luật tiết kiệm năng lượng của chúng tôi. Tôi không biết sẽ làm gì khi tới đó. Yêu cầu được gặp mụ Jeanine ư? Hay chỉ đứng đó cho tới khi có ai chú ý?

Ngón tay tôi lướt trên một ô cửa sổ của tòa nhà ngay bên cạnh. Không còn lâu nữa. Giờ đã đến gần thế này, người tôi bắt đầu run rẩy, làm tôi thấy thật khó để nhấc chân. Ngay cả việc hít thở cũng chẳng dễ nữa. Tôi thôi không ráng thở nhẹ nữa, và cứ để không khí khò khè đi vào đi ra hai lá phổi. Bọn chúng sẽ làm gì tôi khi tôi tới đó? Bọn chúng có kế hoạch gì với tôi trước khi tôi hết giá trị lợi dụng, giết tôi chăng? Tôi không nghi ngờ gì chuyện cuối cùng chúng sẽ lấy mạng tôi. Tôi tập trung tiến lên phía trước, tập trung cử động hai chân ngay cả khi chúng dường như đang chẳng muốn đỡ cái thân tôi chút nào.

Và rồi tôi đang đứng trước tổng hành dinh phái Erudite.

Bên trong, nhiều đám người áo xanh đang ngồi trên bàn, đánh máy hay chúi mũi đọc sách hay chuyền qua chuyền lại hàng đống giấy tờ. Vài người trong số họ là những người đứng đắn, không biết phái của họ đã gây ra những chuyện gì, nhưng nếu cả tòa nhà có sập xuống đầu họ trước mắt tôi đi nữa thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Giờ là giờ phút cuối cùng tôi có thể quay đầu lại.

Không khí lạnh buốt thổi lên mặt và tay tôi trong lúc tôi đang lưỡng lự. Tôi có thể bỏ đi ngay bây giờ. Ẩn nấp tại khu Dauntless. Hy vọng và cầu nguyện và mong ước không có ai nữa phải chết vì sự ích kỉ của tôi.

Nhưng tôi không thể bỏ đi được, sức nặng của mạng sống của Wil, và của ba mẹ tôi, và giờ là của Marlene sẽ đè vỡ xương tôi, sẽ khiến tôi khó thở.

Tôi chầm chậm bước về phía tòa nhà và mở cửa.

Đây là cách duy nhất giúp tôi không bị tức thở mà chết.

Một tích tắc sau khi đặt chân lên cái sàn nhà gỗ, tôi đứng đó, trước tấm chân dung khổng lồ của ả Jeanine Matthews treo trên bức tường đối diện, không ai chú ý tới tôi, ngay cả hai tên phản phé Dauntless đang đảo qua đảo lại gần lối ra cũng không. Tôi tiến tới bàn tiếp tân, nơi một người đàn ông trung niên bị hói một mảng trên đầu đang ngồi phân loại một chồng giấy. Tôi chống hai tay lên bàn.

“Xin lỗi,” tôi nói.

“Đợi chút,” ông ta nói mà không buồn nhìn lên.

“Không.”

Nghe vậy ông ta mới nhìn lên, cặp mắt kính bị lệch, quắc mắt như thể sắp đập tôi tới nơi. Bất kể lời hay ý đẹp gì ông ta đang định xài dường như đều tắc lại trong họng. Ông ta trợn mắt nhìn tôi, miệng há hốc, mắt liếc từ mặt tôi tới cái áo đen tôi đang mặc.

Trong lúc tôi đang sợ mất mật thì ông ta lại có vẻ thích thú. Tôi nhoẻn cười một chút và giấu hai bàn tay đang run rẩy sau lưng.

“Tôi tin Jeanine Matthews muốn gặp tôi,” tôi nói. “Nên tôi rất biết ơn nếu ông có thể liên lạc với cô ta.”

Ông ta ra hiệu cho những tên phản phé Dauntless gần cửa, nhưng không cần thiết. Mấy tên lính gác đó đã kịp nắm được tình hình. Những tên lính Dauntless bắt đầu tiến đến từ những khu khác của căn phòng, và bọn chúng bao vây tôi, nhưng không đụng vào tôi, không nói năng gì với tôi. Tôi lướt qua từng khuôn mặt, cố tỏ vẻ điềm tĩnh nhất có thể.

“pergent?” một người cuối cùng cũng lên tiếng hỏi trong khi người đàn ông ngồi sau bàn nhấc cái ống nhận của hệ thống liên lạc trong tòa nhà lên.

Nếu tôi nắm tay thành nắm đấm, tôi có thể ngăn chúng khỏi run cầm cập. Tôi gật đầu.

Mắt tôi chuyển hướng sang những tên Dauntless đang bước ra khỏi thang máy phía bên trái căn phòng, và mặt tôi đơ ra. Peter đang hướng về phía chúng tôi.

Một ngàn lẻ một cách phản ứng tiềm năng, từ lao tới bóp cổ Peter cho đến khóc lóc cho đến nói tếu nói táo, cùng lúc hiện lên trong đầu tôi. Tôi không quyết định được sẽ dùng cách nào. Vậy nên tôi đứng im đó và quan sát nó. Mụ Jeanine hẳn đã biết tôi sẽ đến, mụ ta hẳn đã cố ý chọn Peter để áp giải tôi, hẳn là như thế.

“Tụi này được chỉ thị đưa mày lên lầu,” Peter nói.

Tôi định nói cái gì đó sắc sảo, hay lãnh đạm, nhưng âm thanh duy nhất thoát ra từ miệng tôi là một âm thanh đồng ý, bị bóp nghẹt bởi cái cổ họng nghẹn ứ của tôi. Peter bắt đầu tiến về phía mấy cái thang máy, và tôi đi theo nó.

Chúng tôi đi qua một dọc các hành lang bóng loáng.

Mặc cho cái sự thật là chúng tôi đang leo lên những tầng cầu thang, tôi vẫn có cảm giác như mình đang bị hút vào lòng đất.

Tôi tưởng chúng sẽ dẫn tôi đi gặp mụ Jeanine, nhưng không phải thế. Chúng dừng lại trong một cái hành lang ngắn với một loạt cánh cửa bằng kim loại ở hai bên. Peter gõ vào một mã số và một cánh cửa bật mở, và những tên phản phé Dauntless vây quanh tôi, vai kề vai, tạo thành một đường hầm hẹp để tôi đi vô trong phòng.

Căn phòng nhỏ xíu, có lẽ chừng hai mét dài, hai mét rộng. Sàn, tường và trần đều làm bằng cùng một loại pa-nô nhẹ, giờ thì sáng lờ mờ như thứ ánh sáng trong căn phòng kiểm tra tư cách. Mỗi góc có gắn một cái máy quay tí xíu màu đen.

Rốt cuộc tôi cũng để bản thân hoảng sợ.

Tôi đưa mắt nhìn từ góc này tới góc kia, ngó mấy cái máy quay và đấu tranh chống lại tiếng hét đang dần hình thành trong dạ, lồng ngực và cổ họng, tiếng hét lấp đầy từng tế bào trong tôi. Tôi lại có cảm giác tội lỗi và cơn đau buồn đang cào xé tim gan tôi, chúng nó đang đánh nhau để giành quyền thống trị, nhưng nỗi khiếp đảm lại mạnh hơn cả hai. Tôi hít vào, và không thở ra. Ba tôi từng bảo rằng đó là cách trị nấc cục. Tôi đã hỏi ba rằng nếu cứ nín thở thì có chết được không.

“Không,” ba nói. “Bản năng cơ thể con sẽ thắng và buộc con phải thở thôi.”

Thật đáng xấu hổ. Tôi có thể thoát bằng cách đó. Nghĩ tới đó khiến tôi muốn bật cười. Và rồi hét lên.

Tôi cuộn người lại để úp mặt lên đầu gối. Tôi phải lập một kế hoạch. Nếu tôi lập được một kế hoạch, tôi sẽ không còn quá sợ sệt như vầy nữa.

Nhưng chẳng có kế hoạch nào. Không có lối thoát từ tận sâu trong tổng hành dinh phái Erudite, không có lối thoát khỏi mụ Jeanine, và không có lối thoát khỏi những gì tôi đã làm.