← Quay lại trang sách

Chuong 31

ĐÊM ĐÓ TÔI nằm mơ, không phải về Tobias, không phải Wil, mà là mẹ tôi. Chúng tôi đứng trong vườn cây ăn trái của phái Amity, nơi những trái táo chín đỏ treo lúc lỉu cách đầu chúng tôi có vài phân. Bóng lá in lên mặt mẹ, và bà mặc đồ đen, dù tôi chưa từng nhìn thấy mẹ mặc đồ đen lần nào khi còn sống. Mẹ đang dạy tôi tết tóc, đang thử lấy một lọn tóc của chính mình làm mẫu, cười vang khi tay tôi lóng ngóng làm không xong.

Tôi tỉnh giấc, tự hỏi sao mà tôi đã không để ý cơ chứ, mỗi ngày tôi ngồi đối diện mẹ trên bàn ăn sáng, rằng mẹ lúc nào cũng chực bùng phát năng lượng Dauntless.

Có phải vì mẹ che giấu quá tốt không? Hay là vì tôi đã không để ý tới bà?

Tôi vùi mặt lên tấm nệm ngủ mỏng tang. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được mẹ. Nhưng ít nhất mẹ cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện tôi đã gây ra cho Wil. Lúc này đây, tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu mẹ mà biết chuyện đó.

Tôi vẫn đang chớp mắt liên tục cho thoát khỏi cơn buồn ngủ trong khi theo chân Peter đi ngang qua hành lang, vài giây hay vài phút sau, tôi chẳng biết.

“Peter.” Cổ họng tôi đau rát; chắc tôi đã la hét trong lúc ngủ. “Mấy giờ rồi?”

Nó có đeo đồng hồ, nhưng mặt đồng hồ bị che mất nên tôi không thấy gì. Nó còn không thèm ngó qua lấy một cái.

“Sao mày cứ đi theo hộ tống tao hoài vậy?” tôi hỏi.

“Bộ không còn hoạt động trái luân thường đạo lý nào khác cho mày tham gia hả? Đá chó con hay nhìn lén tụi con gái thay đồ hay đại loại vậy?”

“Tao biết mày đã làm gì Wil, mày biết đó. Đừng giả bộ mày tốt đẹp hơn tao, vì mày và tao, chúng ta cũng giống y như nhau thôi.”

Ở đây, thứ duy nhất để phân biệt cái hành lang này với hành lang khác là độ dài của chúng. Tôi quyết định đặt tên cho chúng theo số bước chân trước khi rẽ ngoặt sang góc khác. Mười. Bốn mươi bảy. Hai mươi chín.

“Mày lầm,” tôi nói. “Chúng ta có thể đều xấu xa, nhưng có một sự khác biệt khổng lồ giữa tao với mày —

tao không mãn nguyện với việc trở nên thế này.”

Peter khẽ khịt mũi, và chúng tôi bước đi giữa mấy cái bàn thí nghiệm của Erudite. Đó là lúc tôi nhận ra mình đang ở đâu, và chúng tôi đang đi đâu: về lại căn phòng mà mụ Jeanine đã chỉ cho tôi. Căn phòng nơi tôi sẽ bị xử tử. Tôi rùng mình mạnh tới mức răng va vào nhau lập cập, và thật khó khăn làm sao để tiếp tục cất bước, để suy nghĩ cho mạch lạc. Chỉ là một căn phòng thôi, tôi tự nhủ.

Chỉ là một căn phòng như bao căn phòng khác thôi mà.

Tôi đúng là một đứa dối trá.

Lần này căn buồng tử hình không để trống. Bốn tên Dauntless phản phé đi vòng quanh một góc phòng, và hai Erudite, một bà da đen và một ông già hơn, cả hai đều mặc áo thí nghiệm, đang đứng với mụ Jeanine gần cái bàn kim loại đặt chính giữa phòng. Vài cái máy được dựng xung quanh đó, dây nhợ giăng khắp mọi nơi.

Tôi không biết phần lớn mấy cái máy đó có chức năng gì, nhưng trong số đó có một cái máy điện tâm đồ. Mụ Jeanine âm mưu làm cái quỷ gì mà phải xài tới máy điện tâm đồ vậy kìa?

“Đặt nó nằm lên bàn,” bà ta nói, có vẻ chán chường.

Tôi trợn mắt nhìn cái tấm thép đang đợi tôi kia một giây.

Lỡ mụ ta đã đổi ý về việc chờ đợi hành hình tôi thì sao?

Lỡ đây là lúc tôi về chầu trời thì sao? Hai bàn tay Peter nắm lấy cánh tay tôi và tôi giãy ra, vận hết sức lực để vùng vẫy.

Nhưng nó chỉ nhấc bổng tôi lên, né hai cái cẳng chân đang đá lia lịa của tôi và quăng tôi xuống tấm kim loại mạnh tới xé gió. Tôi thở dốc, và vung một nắm đấm vào bất cứ chỗ nào tôi đụng tới được, tình cờ mà cái chỗ đó lại là cái cổ tay của Peter. Nó rụt người lại, nhưng bấy giờ những tên phản phé Dauntless khác đã lao đến yểm trợ rồi.

Một tên trong bọn chúng nắm cổ chân tôi, tên kia đè vai tôi xuống trong lúc Peter kéo mấy cái đai màu đen ngang người tôi để đè chặt tôi nằm xuống. Tôi rúm người lại vì vết thương trên vai và thôi vùng vẫy.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?” Tôi hỏi, rướn cổ lên để nhìn mụ Jeanine. “Chúng ta đã thỏa thuận — hợp tác để trao đổi kết quả cho nhau! Chúng ta đã thỏa thuận...”

“Việc này hoàn toàn không dính dáng gì tới thỏa thuận của chúng ta,” mụ ta nói, liếc nhìn đồng hồ. “Việc này không phải về ngươi, Beatrice.”

Cửa lại mở ra.

Tobias bước vô — khập khiễng đi vô — bị kèm sát sườn bởi hai tên phản phé Dauntless. Mặt anh bầm tím và có một vết cắt phía trên lông mày anh. Anh không cử động với sự cẩn thận thường lệ; anh đang cố hết sức đứng thẳng người. Anh hẳn đã bị thương rồi. Tôi cố không nghĩ tới chuyện làm sao mà anh lại bị như vậy.

“Cái gì đây?” Anh lên tiếng, giọng khản đặc.

Chắc là do gào thét.

Cổ họng tôi lại nghẹn ứ.

“Tris,” anh gọi, và lao về phía tôi, nhưng những tên phản phé Dauntless lại quá nhanh. Chúng chụp được anh trước khi anh bước được hơn vài ba bước. “Tris, em có sao không?”

“Em không sao,” tôi đáp. “Anh thì sao?”

Anh gật đầu. Tôi không tin anh.

“Thay vì phí phạm nhiều thời gian hơn nữa, ông Eaton, tôi thiết nghĩ chúng ta sẽ tiếp cận theo cách logic nhất. Chân dược huyết thanh dĩ nhiên được ưa thích hơn, nhưng sẽ mất nhiều ngày trời để buộc lão Jack Kang giao ra vài ống, vì chúng đang bị phái Candor canh giữ với thái độ đầy ghen ăn tức ở, và ta thì không muốn mất nhiều ngày.” Mụ ta bước lên trước, tay cầm một cái ống tiêm. Thứ huyết thanh đó có màu xám nhạt. Đó nó thể là một phiên bản mới của huyết thanh mô phỏng, nhưng tôi ngờ lắm.

Tôi thắc mắc không biết nó để làm gì. Không thể tốt được, nếu như mụ ta nhìn tự mãn như vậy.

“Mấy giây nữa, ta sẽ tiêm vô người Tris chất lỏng này. Lúc đó, ta tin rằng bản năng không vị kỷ của ngươi sẽ vùng lên và ngươi sẽ nói cho ta biết chính xác điều ta muốn.”

“Mụ ta muốn biết gì vậy anh?” tôi ngắt lời mụ.

“Thông tin về những căn nhà an toàn của những người vô môn phái,” anh đáp mà không nhìn tôi.

Tôi tròn mắt. Những người vô môn phái là hy vọng cuối cùng của tất cả chúng tôi, nhất là khi giờ đây phân nửa những Dauntless trung thành và toàn bộ phái Candor đều đã sẵn sàng rơi vào trình mô phỏng bất cứ lúc nào, và một nửa phái Abnegation đã bị sát hại.

“Đừng nói cho mụ ta. Đằng nào em cũng chết. Đừng nói cho mụ ta biết bất cứ điều gì hết.”

“Hãy cho tôi biết, ngài Eaton,” mụ Jeanine nói. “Những trình mô phỏng Dauntless thường làm gì?”

“Đây không phải là lớp học,” anh trả lời qua hai hàm răng nghiến chặt. “Cứ nói toẹt ra điều bà định làm đi.”

“Ta sẽ nói nếu ngươi trả lời cho ta câu hỏi hết sức đơn giản đó.”

“Được.” Ánh mắt Tobias hướng về phía tôi. “Các trình mô phỏng mô phỏng các hạch hạnh nhân, nơi chịu trách nhiệm tạo ra các nỗi sợ, gây ra ảo giác dựa trên nỗi sợ đó, và sau đó chuyển dữ liệu đến một cái máy tính để được xử lý và quan sát.”

Nghe như anh đã thuộc lòng nó từ lâu lắm rồi. Có lẽ vậy — anh quả thật đã dành rất nhiều thời gian để điều hành các trình mô phỏng mà.

“Rất tốt,” mụ ta nói. “Nhiều năm trước, khi ta đang phát triển các trình mô phỏng cho phái Dauntless, chúng ta đã phát hiện ra rằng có một số mức độ hiệu nghiệm nhất định, áp đảo được cả bộ não và khiến nó tê liệt vì nỗi sợ, tới mức không thể tạo ra bối cảnh gì mới mẻ cả, vì thế bọn ta đã quyết định sẽ pha loãng dung dịch để các trình mô phỏng mang tính chỉ dẫn hơn. Nhưng ta vẫn còn nhớ cách chế tạo nó.”

Mụ ta lấy móng tay gõ gõ lên cái ống tiêm.

“Nỗi sợ hãi,” mụ ta tiếp, “còn đau đớn hơn cả nỗi đau.

Vậy ngươi có điều gì muốn nói trước khi ta tiêm cho cô Prior đây không?”

Tobias mím môi.

Và mụ Jeanine nhấn mũi kim.

Nó bắt đầu một cách lặng lẽ, với tiếng tim đập. Ban đầu, tôi không chắc mình đang nghe tiếng tim của ai, bởi vì nó quá lớn để có thể là nhịp tim của tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra đó chính là tiếng tim của tôi, và mỗi lúc nó lại càng đập nhanh hơn.

Mồ hôi ướt nhẹp trong lòng bàn tay và sau tai tôi.

Và rồi tôi phải há miệng ngáp ngáp mới thở được.

Đó là lúc những tiếng gào thét bắt đầu.

Và tôi Không Nghĩ Được.

Tobias đang đánh nhau với những tên phản phé Dauntless ngoài cửa.

Tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng la của một đứa trẻ bên cạnh tôi, và nghiêng đầu qua để coi nó đến từ đâu, nhưng chỉ có cái máy điện tâm đồ ở đó. Bên trên tôi, những đường vạch giữa những viên đá lát trần cong vòng và xoắn lại thành những sinh vật quái dị. Mùi thịt thối ngập tràn trong không khí và tôi nôn khan. Những sinh vật quái dị kia bắt đầu có hình dạng cụ thể hơn —

chúng là chim, là quạ, với những cái mỏ dài bằng cẳng tay tôi và những đôi cánh đen tới mức như sắp sửa nuốt chửng cả ánh sáng.

“Tris,” Tobias gọi. Tôi quay khỏi mấy con quạ.

Anh đang đứng cạnh cửa, nơi anh đã đứng trước khi tôi bị tiêm, nhưng giờ thì anh đang cầm trong tay một con dao. Anh giơ nó ra để phần lưỡi dao chĩa vô trong, ngay bụng anh. Rồi anh đưa dao về phía mình, chạm mũi dao lên bụng.

“Anh đang làm gì vậy? Dừng lại đi!”

Anh khẽ mỉm cười và nói, “Anh làm điều này vì em đó.”

Anh ấn con dao vào sâu hơn, chầm chậm, và máu loang ra trên vạt áo anh. Tôi nôn khan, và vùng vẫy để thoát khỏi những cái dây đai đang cột chặt tôi vào bàn.

“Không, dừng lại đi!” Tôi quẫy mạnh và nếu đang ở trong một trình mô phỏng thì chắc chắn tôi phải thoát ra được rồi, vậy nên điều này có nghĩa đây là sự thật, là thật. Tôi hét lên và anh ấn con dao lút tới tận cán.

Anh ngã sụp xuống sàn, máu anh đổ ra ào ạt và bao lấy anh. Những con chim bằng bóng hướng những đôi mắt tham lam về phía anh và hợp thành một cơn bão toàn cánh và móng vuốt, mổ lên da anh. Tôi nhìn thấy đôi mắt anh qua những bộ lông xoáy tít, và anh vẫn còn tỉnh.

Một con chim hạ cánh trên mấy ngón tay đang nắm cán dao. Anh rút nó ra và nó rơi leng keng xuống đất, tôi nên hy vọng rằng anh chết rồi mới phải, nhưng tôi quá ích kỷ nên không thể mong như thế được. Lưng tôi đã nhấc được khỏi bàn và toàn bộ cơ bắp của tôi gồng lên, cổ họng đau rát vì tiếng hét không còn được định hình bằng từ ngữ và sẽ không bao giờ chấm dứt.

“Thuốc giảm đau,” một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Một mũi kim khác đâm vô cổ tôi, và tim tôi bắt đầu đập chậm lại. Tôi nấc lên nhẹ nhõm. Mất một lúc, tất cả những gì tôi làm được là khóc nấc lên nhẹ nhõm.

Đó không phải là nỗi sợ hãi. Đó là một thứ gì đó khác; một cảm xúc không nên tồn tại.

“Thả tôi ra,” Tobias nói, và nghe giọng anh còn khản đặc hơn cả khi nãy. Tôi chớp mắt nhanh để có thể nhìn thấy anh qua làn nước mắt. Tay anh hằn lên những vết đỏ nơi những tên phản phé Dauntless giữ anh lại, nhưng anh không đang chết; anh không sao. “Đó là cách duy nhất để tôi nói với bà, nếu bà thả tôi ra.”

Mụ Jeanine gật đầu, và anh chạy ào tới bên tôi. Một tay anh nắm lấy tay tôi và tay kia vuốt tóc tôi. Ngón tay anh cũng ướt nước mắt. Anh không chùi nó đi. Anh cúi người tới và tựa trán mình lên trán tôi.

“Những ngôi nhà an toàn của những người vô môn phái,” anh nói đều đều, hơi thở phả lên mặt tôi. “Lấy cho tôi một tấm bản đồ rồi tôi sẽ đánh dấu cho.”

Trán anh mát rượi và khô ráo. Cơ bắp tôi đau nhức, có lẽ vì đã gồng lên trong khoảng thời gian có trời mới biết là bao lâu khi Jeanine để cái thứ huyết thanh đó tuần hoàn trong người tôi.

Anh lui lại, tay anh nắm tay tôi suốt cho đến tận khi đám phản phé Dauntless kéo anh ra để dẫn anh đến nơi khác. Tay tôi nặng nề rớt phịch lên bàn. Tôi không muốn vùng vẫy khỏi mấy cái đai nữa. Tất cả những gì tôi muốn là ngủ thôi.

“Trong lúc ngươi còn ở đây...” Mụ Jeanine lên tiếng khi Tobias và đội hộ tống anh đã đi khỏi. Mụ ta ngước lên và chiếu ánh mắt mọng nước lên một trong những tên Erudite ở đó. “Dẫn tên kia tới đây. Tới lúc rồi.”

Mụ ta lại cúi xuống nhìn tôi.

“Trong lúc ngươi ngủ, bọn ta sẽ tiến hành một quy trình ngắn để quan sát một số thứ về não bộ của ngươi.

Nó sẽ không bị xâm phạm. Nhưng trước đó... ta đã hứa sẽ minh bạch hoàn toàn với ngươi về những quy trình này. Vậy nên ta cảm thấy chỉ thật sự công bằng khi ngươi được biết chính xác ai là người đã trợ giúp ta trong những nỗ lực này.” Mụ ta nhoẻn miệng cười. “Người đã nói cho ta biết ba phái kết quả tư cách của ngươi, và cơ hội tốt nhất của bọn ta là bắt ngươi phải tới đây, và đặt mẹ ngươi vào trình mô phỏng vừa rồi để khiến nó hiệu quả hơn.”

Mụ ta hướng ánh nhìn về phía cửa đúng lúc thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, làm mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo trong mắt tôi. Tôi ngoái ra sau, và qua đám sương mờ do tác dụng của thuốc. Tôi thấy anh ấy.

Caleb.