Chuong 32
TÔI THỨC DẬY trong cơn đau đầu khủng khiếp. Tôi cố ngủ lại — ít ra thì lúc ngủ tôi còn bình tĩnh được —
nhưng hình ảnh anh Caleb đứng trước cửa cứ hiện lên trong đầu tôi suốt, đi kèm theo là tiếng kêu quang quác của bầy quạ.
Tại sao tôi chưa bao giờ thắc mắc rằng sao Eric và mụ Jeanine biết tôi có kết quả tư cách cho ba phái cơ chứ?
Tại sao chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện trên đời này chỉ có ba người biết được điều đó: cô Tori, anh Caleb, và Tobias?
Tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực. Tôi không hiểu được. Tôi không biết tại sao anh Caleb lại phản bội tôi. Tôi tự hỏi không biết điều đó bắt đầu từ khi nào — sau vụ tấn công mô phỏng? Sau khi trốn thoát từ phái Amity? Hay còn sớm hơn nữa — có phải suốt từ khi ba tôi còn sống hay không? Anh Caleb đã nói rằng anh ấy bỏ Erudite khi phát hiện ra kế hoạch — anh đã nói dối chăng?
Chắc chắn là vậy rồi. Tôi nhấn gang bàn tay lên trán.
Anh trai tôi đã chọn môn phái thay vì máu mủ. Chắc chắn phải có lý do. Mụ ta hẳn đã đe dọa anh. Hay bằng cách nào đó ép buộc anh.
Cửa mở. Tôi không buồn ngẩng đầu lên hay mở mắt ra.
“Cứng Đơ.” Là Peter. Dĩ nhiên.
“Ừ.” Khi tôi hạ tay xuống, một lọn tóc xõa xuống theo.
Tôi nhìn nó qua khóe mắt. Tóc tôi chưa bóng nhẫy thế này bao giờ.
Peter đặt một chai nước xuống cạnh giường, và một cái bánh kẹp. Ý nghĩ phải ăn uống khiến tôi muốn lộn mửa.
“Chết não rồi hả?” nó hỏi.
“Không nghĩ thế.”
“Đừng có chắc chắn quá.”
“Ha-ha,” tôi nói. “Tao ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng một ngày. Tao có nhiệm vụ phải dẫn mày đi tắm.”
“Nếu mày mở miệng nói tiếng nào về chuyện tao cần phải tắm tới mức nào,” tôi mệt mỏi, “tao sẽ chọc lòi mắt mày liền đó.”
Căn phòng quay mòng mòng khi tôi ngóc đầu dậy, nhưng tôi vẫn cố nhấc hai chân ra khỏi giường và đứng lên. Peter và tôi bước qua hành lang. Khi chúng tôi rẽ qua một ngả rẽ để đến phòng tắm, có một đống người đang đứng sẵn ở cuối hành lang bên kia.
Một người trong đó là Tobias. Tôi có thể thấy nơi con đường của chúng tôi giao nhau, giữa nơi tôi đang đứng và cửa phòng giam của tôi. Tôi nhìn chằm chặp, không phải nhìn anh mà là nhìn nơi anh sẽ đứng khi anh chìa tay ra nắm lấy tay tôi, như anh đã làm khi chúng tôi đi ngang qua nhau hôm qua. Da tôi ngứa ngáy mong đợi.
Chỉ một khắc nữa thôi, tôi sẽ lại được chạm vào anh.
Sáu bước nữa là chúng tôi sẽ đi ngang qua nhau.
Năm bước.
Ở bước thứ tư, Tobias dừng lại. Cả người anh bỗng dưng cứng đơ, làm tên phản phé Dauntless đang áp giải anh không phản ứng kịp. Tên đó bất thình lình lơi tay, và Tobias hụp xuống đất.
Rồi anh quay phắt người lại. Lao tới trước. Anh chụp khẩu súng khỏi bao súng của tên phản phé Dauntless lùn hơn.
Súng nổ. Peter bổ nhào sang bên phải, kéo tôi theo.
Đầu tôi xém nữa đập vô tường. Tên lính gác Dauntless há to miệng — chắc hắn đang la hét. Tôi không nghe được gì.
Tobias tung một cước vô bụng hắn. Phần Dauntless trong tôi ngưỡng mộ hình thể của anh — hoàn hảo —
và tốc độ của anh — thật đáng kinh ngạc. Rồi anh quay ngoắt lại, chĩa súng vào Peter. Nhưng Peter đã thả tôi ra sẵn rồi.
Tobias với tới nắm lấy tay trái tôi, đỡ tôi đứng dậy, và bắt đầu chạy. Tôi lóng ngóng chạy theo anh. Mỗi bước chân đặt xuống đất đều làm cơn đau xuyên qua đầu tôi, nhưng tôi không thể dừng lại được. Tôi chớp mắt để nước mắt không rơi ra. Chạy, tôi tự nói với mình, làm như nó sẽ giúp tôi chạy dễ dàng hơn. Tay Tobias thô ráp và mạnh mẽ. Tôi để nó dẫn tôi chạy vòng qua một góc rẽ.
“Tobias,” tôi thở khò khè.
Anh dừng lại, quay lại nhìn tôi. “Ôi không,” anh nói, đưa tay vuốt má tôi. “Đi nào. Trèo lên lưng anh.”
Anh cúi xuống, và tôi choàng tay qua cổ anh, gục mặt lên giữa hai vai anh. Anh nhấc tôi lên dễ dàng và ôm chân tôi bằng tay trái. Tay phải vẫn cầm chắc súng.
Anh guồng chân chạy, và ngay cả với sức nặng của tôi, anh vẫn rất nhanh. Tôi nghĩ vẩn vơ. Làm sao mà anh có thể từng là một Abnegation được chứ? Dường như anh được thiết kế dành riêng cho tốc độ và sự chẩn xác chết người. Nhưng không phải cho sức mạnh, không cá biệt cho điều đó — anh thông minh, nhưng không mạnh.
Chỉ đủ mạnh để cõng tôi thôi.
Những hành lang đến giờ vẫn trống không, nhưng sẽ không được lâu. Tất cả những tên Dauntless trong tòa nhà này sẽ sớm đuổi theo chúng tôi từ mọi hướng, và chúng tôi sẽ bị kẹt giữa cái mê cung này. Tôi tự hỏi không biết Tobias làm sao để vượt qua được bọn chúng.
Tôi ngóc đầu lên đủ lâu để thấy anh vừa chạy qua một lối ra. “Tobias, anh lỡ mất rồi kìa.”
“Lỡ... cái gì cơ?” anh vừa thở hổn hển vừa nói.
“Một lối ra.”
“Anh đâu có cố thoát ra. Đi là bị bắn ngay,” anh nói.
“Đang cố... tìm một thứ.”
Chắc tôi sẽ ngờ là mình đang nằm mơ nếu cơn đau trong đầu tôi không dữ dội như vầy. Thường thì chỉ có những giấc mơ của tôi mới mù mờ vậy thôi. Tại sao, nếu anh không định tẩu thoát thì anh đem tôi theo làm gì?
Và anh đang làm gì vậy nếu như không phải tìm cách trốn đi?
Anh đột ngột dừng lại, suýt nữa làm rớt tôi xuống, khi anh chạy đến một hành lang rộng với những ô cửa kính hai bên, để lộ cơ man là văn phòng. Những Erudite ngồi như hóa đá trên bàn, nhìn chúng tôi trân trối. Tobias không mảy may chú ý tới bọn họ; ánh mắt anh, theo như tôi thấy, dán chặt lên cánh cửa cuối hành lang. Một tấm bảng treo ngoài cửa ghi PHÒNG
ĐIỂU KHIỂN – A.
Tobias kiểm tra mọi góc trong phòng, và giơ súng bắn vào một cái máy quay treo trên trần bên phải chúng tôi.
Cái máy quay rớt xuống. Anh bắn vào cái máy quay trên trần bên trái. Ống kính của nó vỡ tan.
“Xuống được rồi,” anh nói. “Không chạy nữa đâu, anh hứa đó.”
Tôi trượt khỏi lưng anh và nắm tay anh. Anh bước về phía cánh cửa đóng kín mà hồi nãy chúng tôi chạy ngang qua, và bước vô trong một cái buồng đựng đồ. Anh đóng cửa lại và lèn một cái ghế dưới tay nắm cửa. Tôi đứng đối mặt với anh, sau lưng là một cái kệ chất đầy giấy má. Trên đầu chúng tôi, một ngọn đèn xanh nhấp nha nhấp nháy.
Mắt anh gần như ngấu nghiến lướt trên mặt tôi.
“Anh không có nhiều thời gian, nên anh sẽ nói thẳng luôn nhé,” anh lên tiếng.
Tôi gật đầu.
“Anh không đến đây để ôm bom liều chết,” anh nói.
“Anh đến đây vì hai lý do. Thứ nhất là để tìm ra hai căn phòng điều khiển trung tâm của phái Erudite để khi bọn anh xâm nhập, bọn anh sẽ biết phải phá hủy cái gì đầu tiên nhằm loại bỏ tất cả các dữ liệu của trình mô phỏng, khiến mụ ta không thể kích hoạt được các bộ chuyển phát gắn trong người những Dauntless.”
Điều đó giải thích cho việc cứ chạy mà không tẩu thoát. Và chúng tôi đã tìm được một phòng điều khiển, ở cuối cái hành lang khi nãy.
Tôi nhìn anh, vẫn còn choáng váng vì mấy phút vừa rồi.
“Thứ hai,” anh tiếp tục, hắng giọng, “là để biết chắc em vẫn còn trụ được, vì bọn anh có một kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Theo một tay trong của chúng ta thì cuộc hành hình em được lên lịch sẽ diễn ra trong vòng hai tuần nữa kể từ hôm nay,” anh nói. “Ít ra, đó là thời hạn để tung ra thứ trình mô phỏng mới kháng-pergent của ả Jeanine. Vậy nên mười bốn ngày nữa kể từ hôm nay, những người vô môn phái, Dauntless trung thành, và những Abnegation nào sẵn lòng chiến đấu sẽ xông vào khu Erudite và phá hoại vũ khí xịn nhất của chúng — hệ thống máy tính.
Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ áp đảo bọn phản phé Dauntless về số lượng, và do đó áp đảo luôn cả phái Erudite.”
“Nhưng anh đã nói cho mụ Jeanine biết chỗ những ngôi nhà an toàn của những người vô môn phái rồi.”
“Đúng thế.” Anh khẽ cau mày. “Sẽ rắc rối đó. Nhưng như cả em và anh đều biết, rất nhiều những người vô môn phái là pergent, và rất đông trong số họ đã chuyển sang khu vực Abnegation khi anh đi, cho nên chỉ có vài người còn ở lại nhà an toàn mới bị ảnh hưởng thôi. Thế nên họ sẽ có một đội quân khổng lồ để đóng góp vào cuộc xâm nhập.”
Hai tuần. Tôi có sống sót được qua hai tuần đó không?
Bây giờ tôi đã mệt tới mức đứng còn không nổi rồi. Ngay cả kế hoạch giải cứu mà Tobias đang giải thích với tôi cũng hầu như không làm tôi hứng thú nổi. Tôi không muốn được tự do. Tôi chỉ muốn ngủ. Tôi muốn chuyện này chấm dứt cho rồi.
“Em không...” tôi không nói nên lời và bắt đầu khóc.
“Em không thể... chịu được... lâu như thế đâu.”
“Tris,” anh gọi nghiêm khắc. Anh chưa bao giờ nâng niu tôi. Tôi ước gì, chỉ một lần này thôi, anh sẽ nâng niu tôi. “Em phải chịu đựng. Em phải vượt qua được chuyện này.”
“Tại sao?” Câu hỏi hình thành trong bụng tôi và tuột khỏi miệng như một tiếng than van. Tôi thấy như mình đang thụi nắm đấm lên ngực anh, như một đứa con nít đang trút cơn tam bành của nó. Nước mắt trào xuống má tôi, và tôi biết mình đang cư xử buồn cười hết sức nhưng tôi không dừng được. “Tại sao em lại phải làm vậy? Tại sao không có ai khác thử làm cái gì đó một lần đi? Lỡ em không muốn làm điều này nữa thì sao?”
Và điều này, tôi nhận ra, chính là sống. Tôi không muốn. Tôi muốn ba mẹ mình và hàng tuần liền tôi đã ở gần họ. Tôi đã cố gắng bám víu, quay về với họ, và giờ khi tôi đã gần họ lắm rồi thì anh lại bảo tôi không được làm vậy.
“Anh biết.” Chưa bao giờ tôi nghe giọng anh dịu dàng đến thế. “Anh biết là khó lắm. Việc khó khăn nhất mà em từng buộc phải làm.”
Tôi lắc đầu.
“Anh không thể ép em. Anh không thể bắt em muốn vượt qua được chuyện này.” Anh kéo tôi vào lòng và vuốt tóc tôi, vén nó sau tai tôi. Tay anh lướt dọc xuống cổ đến vai tôi, và anh nói, “Nhưng em sẽ làm được. Việc em có tin mình làm được hay không không quan trọng. Em sẽ làm được, vì em là như vậy mà.”
Tôi lùi lại và ấn môi mình lên môi anh, không nhẹ nhàng, không ngần ngại. Tôi hôn anh như tôi đã từng hôn, khi tôi còn chắc chắn về hai chúng tôi, và tôi lướt tay trên lưng anh, dọc cánh tay anh, như tôi đã từng như thế.
Tôi không muốn nói với anh sự thật, rằng anh sai rồi, rằng tôi không muốn sống sót mà vượt qua chuyện này.
Cửa mở ra. Những tên phản phé Dauntless đổ xô vào trong cái buồng chứa dụng cụ. Tobias lùi lại, quay khẩu súng trong tay và chìa báng súng ra cho tên phản phé Dauntless gần nhất.