← Quay lại trang sách

Chuong 47

ĐẦU ÓC TÔI cứ kéo tôi về với những ký ức về Lynn, trong nỗ lực thuyết phục chính bản thân mình rằng con nhỏ đã thật sự ra đi rồi, nhưng tôi gạt đi những ký ức ngắn ngủi ngay khi chúng vừa lóe lên. Một ngày nào đó tôi sẽ thôi không làm vậy nữa, đó là nếu tôi không bị hành hình vì tội phản bội, hay bất cứ cái gì mà những thủ lĩnh mới của chúng tôi định làm. Nhưng ngay bây giờ tôi phải chiến đấu để giữ đầu óc mình trống không, để giả đò rằng căn phòng này là thứ duy nhất đang tồn tại, và sẽ là thứ duy nhất tồn tại. Nó không nên dễ dàng gì, nhưng sự thật là thế. Tôi đã học được cách tránh né được đau đớn.

Một lúc sau cô Tori và ông Harrison bước vào sảnh, cô Tori khập khiễng tới chỗ cái ghế — tôi lại suýt nữa quên mất vết thương vì đạn bắn của cô; cô đã rất nhanh nhẹn khi giết mụ Jeanine — và ông Harrison đi theo cô ấy.

Đằng sau hai người họ là một Dauntless đang vác thi thể mụ Jeanine trên vai. Ông ta lăn mụ ấy như lăn một tảng đá lên trên bàn trước hàng Erudite và Dauntless phản phé.

Sau lưng tôi vang lên những tiếng thở hổn hển và rì rầm, nhưng không có tiếng khóc nào. Mụ Jeanine không phải là loại thủ lĩnh khiến cho người ta phải khóc thương.

Tôi nhìn chằm chằm xác của mụ, mụ ta có vẻ nhỏ bé hơn nhiều so với lúc còn sống. Mụ ta chỉ cao hơn tôi vài phân, tóc đậm màu hơn một chút. Bây giờ nhìn mụ có vẻ bình thản, gần như thanh bình. Tôi thấy khó mà gắn cái xác này với người phụ nữ tôi biết, người phụ nữ không có lương tâm.

Và ngay cả mụ ta cũng phức tạp nhiều hơn tôi tưởng, gìn giữ một bí mật mà mụ ta nghĩ quá khủng khiếp để tiết lộ ra, bằng bản năng bảo vệ bị bóp méo ngoài sức tưởng tượng.

Cô Johanna Reyes bước vô trong sảnh, ướt như chuột lột vì mưa, bộ đồ đỏ của cô thẫm đi vì ướt. Những người vô môn phái gí súng vô người cô ấy, nhưng cô ấy có vẻ không chú ý tới họ hay súng ống họ mang.

“Xin chào,” cô nói với ông Harrison và cô Tori. “Các vị đang muốn làm gì thế?”

“Tôi không biết thủ lĩnh phái Amity lại nói năng cộc lốc như vậy đấy,” cô Tori đáp với một nụ cười gượng gạo.

“Bộ đó không phải là đi ngược với tuyên ngôn của các vị sao?”

“Nếu cô quả thật quen thuộc với phong tục của phái Amity đến thế, cô sẽ biết rằng họ không có một thủ lĩnh về hình thức,” cô Johanna nói, giọng cô vừa nhã nhặn vừa cứng rắn cùng một lúc. “Nhưng tôi không còn là đại biểu của phái Amity nữa. Tôi đã từ chức để đến đây.”

“Vâng, tôi đã thấy cô và cái nhóm gìn giữ trật tự trị an nho nhỏ của cô, chắn đường chắn lối hết thảy mọi người,” cô Tori nói.

“Đúng thế, việc đó là chủ tâm,” cô Johanna đáp lời. “Vì chắn đường chắn lối có nghĩa là đứng chắn giữa súng ống với người vô tội, và cứu được rất nhiều mạng người.”

Hai má cô ta đổi màu, và tôi lại nghĩ: rằng cô Johanna Reyes có thể vẫn rất xinh đẹp. Ngoại trừ bây giờ tôi nghĩ rằng cô không chỉ đẹp, bất kể vết sẹo, bằng cách nào đó, cô ấy rất đẹp với nó, giống như Lynn với mái tóc rối nùi của nó, như Tobias với ký ức về sự độc ác của người cha mà anh mang theo như một tấm áo giáp, như mẹ tôi với bộ đồ màu xám trơn.

“Vì cô vẫn vô cùng tốt bụng,” Tori nói, “tôi tự hỏi không biết cô có thể mang một thông điệp về truyền lại cho phái Amity được không nhỉ.”

“Tôi không cảm thấy thoải mái khi để các vị và đoàn quân của các vị lại đây ban phát công lý theo kiểu của các vị,” cô Johanna nói, “nhưng tôi nhất định sẽ cử người khác tới phái Amity với thông điệp của quý vị.”

“Cũng được,” cô Tori nói. “Hãy nói với họ rằng một hệ thống chính trị mới sẽ sớm được thành lập và loại trừ sự hiện diện của họ. Chúng tôi tin rằng điều này là hình phạt đích đáng cho việc không chọn bên nào trong cuộc xung đột này. Dĩ nhiên, họ sẽ bị buộc phải tiếp tục sản xuất và cung cấp lương thực cho thành phố, nhưng họ sẽ nằm dưới sự giám sát của một trong những phái lãnh đạo.”

Trong một giây, tôi nghĩ cô Johanna sẽ lao tới vặn cổ cô Tori. Nhưng cô ấy chỉ đứng thẳng người lên và nói, “Chỉ vậy thôi sao?”

“Đúng thế.”

“Được,” cô nói. “Tôi sẽ đi làm cái gì đó hữu ích. Tôi không cho rằng các vị sẽ để vài người chúng tôi vô đây và săn sóc những người bị thương này đúng không?”

Cô Tori nhìn cô ta.

“Tôi không nghĩ vậy,” cô Johanna nói. “Dù vậy, hãy nhớ rằng đôi lúc những người cô áp bức sẽ trở nên hùng mạnh hơn cô mong đợi đấy.”

Cô Johanna quay đi và bước ra khỏi sảnh.

Điều gì đó trong lời nói của cô làm tôi giật mình. Tôi chắc cô ấy có ý đe dọa, hơi yếu ớt, nhưng nó kêu leng keng trong đầu tôi như thể nó còn có nghĩa nhiều hơn thế — như thể cô không nói về phái Amity mà là về một nhóm bị đàn áp khác. Vô môn phái.

Và khi nhìn một vòng quanh phòng, nhìn từng người lính Dauntless và từng người lính vô môn phái, tôi bắt đầu thấy một mô hình.

“Christina,” tôi gọi. “Những người vô môn phái cầm hết súng rồi kìa.”

Nó nhìn quanh, rồi lại nhìn tôi, cau mày.

Trong đầu tôi thấy hình ảnh Therese, cầm súng của Uriah khi cô ta đã có một khẩu rồi. Tôi thấy miệng Tobias mím lại khi tôi hỏi anh về những phiền phức của liên minh Dauntless-vô môn phái đem lại, kìm nén điều gì đó.

Rồi bà Evelyn hiện lên trong sảnh, dáng đứng quyền lực, như một nữ hoàng trở lại vương quốc của mình.

Tobias không theo sau bà ta. Anh đâu rồi?

Bà Evelyn đứng đằng sau cái bàn đặt xác Jeanine Matthews. Edward khập khiễng đi vô sảnh sau lưng bà.

Bà ta rút ra một khẩu súng, chĩa nó vào bức chân dung bị rớt của mụ Jeanine, và nổ súng.

Im lặng bao trùm căn phòng. Bà Evelyn thả súng lên bàn, cạnh đầu mụ Jeanine.

“Cảm ơn,” bà ta lên tiếng. “Tôi biết các bạn đang thắc mắc không biết tiếp theo sẽ như thế nào, nên tôi ở đây để nói cho các bạn biết.”

Cô Tori ngồi thẳng dậy trên ghế và nghiêng người tới bà Evelyn, cứ như cô muốn nói gì đó. Nhưng bà Evelyn không thèm để ý.

“Hệ thống môn phái lâu nay được chống đỡ trên lưng của những con người bị đàn áp sẽ bị bãi bỏ ngay lập tức,”

bà Evelyn tuyên bố. “Chúng tôi biết sự chuyển tiếp này sẽ gây khó khăn cho các bạn, nhưng...”

“Chúng tôi? ” cô Tori ngắt lời, có vẻ bị xúc phạm. “Bà đang nói gì vậy, bãi bỏ?”

“Điều tôi đang nói,” bà Evelyn nói, lần đầu tiên nhìn tới cô Tori, “là phái của các vị, phái mà tới vài tuần trước còn hùa với phái Erudite kêu gọi cấm đoán việc phân phát thực phẩm và đồ đạc cho những người vô môn phái, sự kêu gọi đã dẫn tới kết quả là sự hủy diệt của phái Abnegation, sẽ không còn tồn tại nữa.”

Bà Evelyn khẽ mỉm cười. “Và nếu các vị quyết định cầm vũ khí chống lại chúng tôi,” bà ta nói, “các vị sẽ khó mà tìm được chút vũ khí nào để mà giương lên đấy.”

Sau đó, tôi quan sát mỗi người lính vô môn phái giơ lên một khẩu súng. Những người vô môn phái dàn quanh phòng theo một khoảng cách đều đặn, và biến mất vào trong một cái cầu thang bộ. Chúng tôi đã bị họ bao vây.

Thật tao nhã, thật khéo léo, khiến tôi suýt phá ra cười.

“Tôi đã chỉ dẫn cho phân nửa đội quân của tôi cất bớt gánh nặng vũ khí cho phân nửa đội quân của cô ngay khi nhiệm vụ của họ hoàn thành,” bà Evelyn nói. “Tôi thấy là bọn họ đã thành công đó. Tôi rất tiếc về trò hai mang này, nhưng chúng tôi biết rằng các vị đã bị ước định phải bám vào cái hệ thống môn phái này như thể nó là mẹ của các vị, và rằng chúng tôi sẽ nhẹ nhàng đưa các vị vào kỷ nguyên mới này.”

“Nhẹ nhàng đưa chúng tôi? ” cô Tori hỏi. Cô gượng đứng lên và khập khiễng đi về phía bà Evelyn, bà ta đang bình tĩnh cầm súng lên và chĩa thẳng lên người cô Tori.

“Tôi không chết đói cả hơn một thập kỷ chỉ để giơ tay đầu hàng một phụ nữ Dauntless què chân,” bà Evelyn nói. “Nên trừ khi cô muốn tôi bóp cò thì hãy ngồi xuống với những cựu thành viên môn phái của cô đi.”

Tôi thấy tất cả các bắp thịt trên tay bà Evelyn đều gồng lên, ánh mắt bà ta không lạnh giá như mụ Jeanine, nhưng đầy tính toán, ước định, mưu mô. Tôi không biết sao người phụ nữ này lại từng có lúc khúm núm trước ông chồng Marcus của mình. Lúc đó chắc hẳn bà ta không phải là người phụ nữ bây giờ, cứng rắn như thép, được tôi luyện trong lửa.

Cô Tori cứ đứng như vậy trước mặt bà Eveyn một lúc.

Rồi cô cà nhắc đi lùi lại, tránh khỏi khẩu súng và hướng về phía rìa căn phòng.

“Ai trong các vị đã hỗ trợ chúng tôi trong nỗ lực triệt hạ phái Erudite sẽ được tưởng thưởng,” bà Evelyn nói.

“Ai chống cự lại chúng tôi sẽ bị xét xử và trừng phạt tùy theo tội trạng.” Bà ta cao giọng khi nói câu cuối, và tôi ngạc nhiên khi thấy nó vang vọng khắp căn phòng.

Sau lưng bà ta, cánh cửa cầu thang mở ra, và Tobias bước ra cùng với ông Marcus và anh Caleb, hầu như không ai chú ý tới họ. Hầu như, ngoại trừ tôi có chú ý tới anh, vì tôi đã luyện bản thân luôn chú ý tới anh. Tôi dõi theo đôi giày anh khi anh tiến tới gần hơn. Chúng là giày thể thao màu đen với những lỗ xâu giây giày bằng crom. Chúng dừng lại ngay cạnh tôi, và anh cúi xuống ngang vai tôi.

Tôi nhìn anh, đợi thấy một ánh mắt lạnh lùng và không nhượng bộ.

Nhưng tôi không thấy.

Bà Evelyn vẫn đang nói, nhưng tôi chỉ còn nghe mơ mơ hồ hồ.

“Em nói đúng,” Tobias lặng lẽ nói, giữ thăng bằng trên hai chân. Anh khẽ mỉm cười. “Anh biết em là người như thế nào. Anh chỉ cần được nhắc nhở về việc đó thôi.”

Tôi há miệng tính nói, nhưng không có gì để nói hết.

Rồi tất cả màn hình trong sảnh Erudite — ít nhất là những cái chưa bị phá nát trong cuộc chiến — bật sáng, kể cả cái máy chiếu gắn trên tường nơi từng treo bức chân dung của mụ Jeanine.

Bà Evelyn dừng phắt giữa chừng câu nói. Tobias nắm tay tôi và kéo tôi đứng dậy.

“Chuyện gì đây?” bà Evelyn hỏi.

“Đây,” anh nói, chỉ cho tôi nghe, “là thông tin sẽ thay đổi mọi thứ.”

Chân tôi run lên vì nhẹ nhõm và e sợ. “Anh đã làm được rồi sao?” tôi hỏi.

“Em đã làm được,” anh nói. “Tất cả những gì anh làm là ép Caleb hợp tác thôi.”

Tôi quàng tay qua cổ anh và ấn môi lên môi anh. Anh gần như ôm lấy mặt tôi bằng cả hai tay và hôn đáp lại.

Tôi ôm chặt cho tới khi khoảng cách giữa hai chúng tôi biến mất, nghiền nát những bí mật mà chúng tôi đã giữ kín cùng những nghi ngờ mà chúng tôi đã mang trong lòng bấy lâu nay — mãi mãi, hy vọng vậy.

Và rồi tôi nghe một giọng nói vang lên.

Chúng tôi tách ra và hướng về bức tường, nơi đang phát ra hình ảnh một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu nâu. Cô ta ngồi bên một cái bàn bằng kim loại, hai tay đan trước mặt, ở một địa điểm tôi không biết là đâu.

Phía sau nhìn không rõ.

“Xin chào,” cô ta nói. “Tên tôi là Amanda Ritter. Trong tập tin này tôi sẽ kể cho các bạn nghe chỉ điều các bạn cần biết. Tôi là người đứng đầu của một tổ chức đấu tranh vì công lý và hòa bình. Cuộc đấu tranh này đã trở nên ngày càng quan trọng — và do đó, gần như là bất khả thi —

trong vài thập kỷ qua. Đó là do nguyên nhân sau.”

Những hình ảnh vụt qua tường, hầu như quá nhanh tôi không kịp thấy gì. Một người đàn ông đang quỳ gối với một khẩu súng gí trên trán. Một người phụ nữ đang chĩa súng vô ông ta, gương mặt vô cảm.

Phía xa xa, một hình người nhỏ xíu đang bị treo cổ bằng một sợi dây điện thoại.

Một cái hố trong lòng đất to bằng cả một ngôi nhà, chất đầy xác người.

Và còn có nhiều hình ảnh khác nữa, nhưng chúng vụt qua mỗi lúc một nhanh, nên tôi chỉ kịp có ấn tượng về máu me, xương cốt và chết chóc và sự tàn bạo, những gương mặt trống rỗng, những đôi mắt vô hồn, những đôi mắt kinh hoàng.

Ngay khi tôi không chịu đựng thêm được nữa, khi tôi cảm giác như muốn hét lên nếu phải nhìn thấy nhiều hơn nữa, người phụ nữ kia lại xuất hiện trên màn hình, vẫn ngồi sau bàn.

“Các bạn không nhớ những điều này,” cô ta nói.

“Nhưng nếu các bạn đang nghĩ đây là những hành động của một nhóm khủng bố hay một chế độ bạo ngược, các vị chỉ đúng một phần mà thôi. Một nửa những người trong các bức hình đó, phạm những tội ác kinh khủng đó, là hàng xóm của các bạn. Họ hàng của các bạn. Đồng nghiệp của các bạn. Trận chiến chúng tôi đang chiến đấu không phải chống lại một nhóm người riêng biệt nào.

Nó chống lại chính bản chất con người — hay ít nhất là thứ mà bản chất con người bị biến thành.”

Đây chính là điều mà vì nó mà mụ Jeanine sẵn lòng biến bộ não của người ta thành nô lệ và giết người — để chúng tôi không biết được. Để giữ tất cả chúng tôi luôn mù mờ và an toàn và ở trong hàng rào.

Có một phần trong tôi hiểu điều đó “Đó là lý do vì sao các bạn rất quan trọng,” cô Amanda nói. “Cuộc đấu tranh của chúng ta chống lại bạo lực và sự tàn ác chỉ điều trị được những triệu chứng chứ không chữa lành được căn bệnh. Các bạn chính là thuốc chữa.

“Để bảo vệ sự an toàn của các bạn, chúng tôi đã nghĩ ra một cách để tách các bạn khỏi chúng tôi. Khỏi nguồn nước của chúng tôi. Khỏi công nghệ của chúng tôi. Khỏi cấu trúc xã hội của chúng tôi. Chúng tôi đã hình thành nên xã hội của các bạn theo một cách đặc biệt với hy vọng rằng các bạn sẽ tái khám phá được các ý thức đạo đức mà phần lớn chúng tôi đã đánh mất. Qua thời gian, chúng tôi hy vọng rằng các bạn sẽ bắt đầu thay đổi, vì chúng tôi không thể.

“Lý do tôi để lại đoạn ghi hình này cho các bạn là để các bạn biết được lúc nào sẽ là lúc để giúp chúng tôi. Các bạn sẽ biết rằng đã đến lúc khi có rất nhiều người trong số các bạn có đầu óc dường như linh hoạt hơn nhiều người khác. Cái tên mà các bạn nên đặt cho những người đó là pergent. Một khi họ xuất hiện nhiều lên trong cộng đồng các bạn, những thủ lĩnh của các bạn sẽ ra lệnh cho phái Amity mở cánh cổng mãi mãi, để các bạn có thể thoát khỏi sự cô lập của mình.”

Và đó là điều ba mẹ tôi đã muốn làm: dùng những thứ chúng tôi đã học được để giúp đỡ người khác.

Abnegation cho tới lúc chết.

“Thông tin trong đoạn băng này chỉ hạn chế cho những thành viên chính phủ,” cô Amanda nói. “Các bạn chuẩn bị thoát khỏi các ràng buộc. Nhưng đừng quên chúng tôi nhé.”

Cô ta khẽ mỉm cười.

“Tôi sắp sửa gia nhập với các bạn,” cô ta nói. “Như tất cả các bạn, tôi sẽ tình nguyện quên đi tên tuổi của tôi, gia đình của tôi, mái nhà của tôi. Tôi sẽ mang một nhân dạng mới, với ký ức giả và tiền sử giả. Nhưng để các bạn biết thông tin tôi cung cấp là chính xác, tôi sẽ nói cho các bạn biết cái tên tôi sẽ sử dụng.”

Nụ cười của cô ta nở rộng, và trong một tích tắc, tôi có cảm giác là mình biết cô ta.

“Tên tôi là Edith Prior,” cô ta nói. “Và có rất nhiều thứ tôi rất vui được quên đi.”

Prior.

Đoạn băng chấm dứt. Cái máy chiếu chỉ còn chiếu xanh xanh trên tường. Tôi siết chặt tay Tobias, và có một khoảnh khắc im lặng không ai dám thở.

Rồi những tiếng hét bắt đầu vang lên.