Chuong 46
CÔ TORI ĐỨNG LÊN, cái nhìn hoang dại trong mắt, và quay về phía tôi.
Tôi chết lặng đi.
Tất cả những trò liều mạng tôi đã làm để lên được tới đây — hiệp lực với ông Marcus, yêu cầu sự giúp đỡ của những Erudite, bò ngang qua một cái thang cách mặt đất ba tầng nhà, bắn chính mình trong một trình mô phỏng — và những hy sinh của tôi — quan hệ của tôi với Tobias, mạng sống của anh Fernando, vị trí của tôi trong phái Dauntless — đều đã đổ sông đổ biển.
Đổ sông đổ biển.
Một giây sau, cánh cửa kiếng mở ra. Tobias và Uriah xông vô như thể chuẩn bị nhào vô một trận chiến —
Uriah ho sù sụ, chắc vì chất độc — nhưng trận chiến đã kết thúc rồi. Mụ Jeanine đã chết, cô Tori đã chiến thắng, và tôi là một kẻ phản phé Dauntless.
Đang đi, Tobias dừng phắt lại, suýt nữa tự vấp phải chân mình, khi anh nhìn thấy tôi. Mắt anh trợn tròn.
“Cô ta là một kẻ phản bội,” cô Tori nói. “Cô ta mới vừa suýt nữa thì bắn tôi để bảo vệ Jeanine.”
“Cái gì?” Uriah hỏi. “Tris, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ấy nói đúng không? Mà sao cậu lại ở đây?”
Nhưng tôi chỉ nhìn Tobias. Một tia hy vọng xuyên qua người tôi, đau đớn một cách lạ lùng, khi kết hợp với cảm giác tội lỗi khi tôi đã đánh lừa anh. Tobias rất ương bướng và tự trọng, nhưng anh là của tôi — có thể anh sẽ lắng nghe, có thể có một cơ hội rằng những gì tôi làm không phải là vô ích...
“Anh biết vì sao em lại ở đây,” tôi lặng lẽ nói. “Đúng không?”
Tôi chìa khẩu súng của cô Tori ra. Anh bước lên, hơi khập khiễng, và cầm nó.
“Bọn anh tìm thấy ông Marcus trong phòng bên kia, bị vướng trong một trình mô phỏng,” Tobias nói. “Em đã lên đây với ông ta.”
“Đúng thế,” tôi nói, máu từ chỗ bị cô Tori cắn chảy dọc cánh tay tôi.
“Tôi đã tin em,” anh nói, cả người run lên vì giận dữ.
“Tôi đã tin em và em bỏ tôi để hợp tác với ông ta sao?”
“Không.” Tôi lắc đầu. “Ông ta đã kể với em về một thứ, và tất cả những điều anh trai em nói, tất cả những điều mụ Jeanine đã nói trong lúc em ở tổng hành dinh Erudite, hoàn toàn khớp với những gì ông ta kể với em.
Và em muốn — em cần phải biết sự thật.”
“Sự thật.” Anh khịt mũi. “Em nghĩ em sẽ biết được sự thật từ một kẻ dối trá, một kẻ phản bội, và một kẻ tâm thần ư?”
“Sự thật?” Cô Tori hỏi. “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
Tobias và tôi nhìn nhau chằm chằm. Đôi mắt xanh của anh, bình thường ân cần là thế, bây giờ lại thật gay gắt và xét nét, như thể chúng đang bóc hết lớp này đến lớp khác của con người tôi và kiểm tra từng lớp một.
“Em nghĩ vậy đó,” tôi nói. Tôi phải dừng lại lấy hơi, vì tôi chưa thuyết phục được anh; tôi đã thất bại, và có lẽ đây sẽ là điều cuối cùng họ để tôi nói trước khi bắt tôi.
“Em nghĩ anh mới là kẻ dối trá!” Tôi nói, giọng run rẩy. “Anh nói là anh yêu em, anh tin em, anh nghĩ em có nhận thức hơn một người bình thường. Và giây phút đầu tiên sự tin tưởng vào nhận thức của em đó, lòng tin đó, tình yêu đó bị thử thách, nó tan tành thành mây khói.” Tôi đang khóc, nhưng tôi không xấu hổ vì nước mắt đang lăn trên gò má hay vì giọng nói nghẹn ngào của tôi. “Nên anh hẳn đã nói dối khi nói với em tất cả những điều đó... anh đã nói dối, vì em không tin được tình yêu của anh lại yếu ớt tới mức đó.”
Tôi bước lại gần anh hơn, để khoảng cách giữa chúng tôi thu lại chỉ còn mấy phân, và để những người khác không nghe thấy tôi.
“Em vẫn là người thà chết còn hơn giết anh,” tôi nói, nhớ lại cuộc tấn công mô phỏng và cảm giác tiếng tim anh đập dưới lòng bàn tay tôi. “Em chính xác là người anh nghĩ. Và ngay bây giờ đây, em đang nói với anh rằng em biết... em biết thông tin này sẽ thay đổi mọi thứ. Tất cả mọi thứ chúng ta đã làm, và mọi thứ chúng ta chuẩn bị làm.”
Tôi nhìn anh không chớp mắt cứ như có thể truyền đạt sự thật đến với anh bằng ánh mắt vậy, nhưng điều đó là không thể. Anh nhìn đi chỗ khác, và tôi không chắc liệu anh có nghe thấy tôi không nữa.
“Sướt mướt đủ rồi,” cô Tori nói. “Dẫn cô ta xuống lầu. Cô ta sẽ bị xét xử cùng với các tội phạm chiến tranh khác.”
Tobias không nhúc nhích. Uriah nắm cánh tay tôi và dẫn tôi đi xa khỏi anh, băng qua phòng thí nghiệm, qua căn phòng ánh sáng, qua cái hành lang màu xanh. Chị Therese của bên vô môn phái nhập với tụi tôi ở đó, nhìn tôi tò mò.
Khi chúng tôi ở trong cầu thang, tôi cảm thấy cái gì đó thúc vô bên sườn mình. Nhìn ra đằng sau, tôi thấy một nắm gạc bông trong tay Uriah. Tôi nhận lấy, cố nặn với nó một nụ cười biết ơn nhưng bất thành.
Khi chúng tôi bước xuống cầu thang, tôi siết nắm gạc thật chặt trong tay, bước tránh những cái xác mà không nhìn mặt họ. Uriah giữ cùi chỏ tôi để tôi không bị té.
Miếng gạc không giúp vết thương chỗ bị cắn bớt đau, nhưng nó làm tôi thấy khá hơn một chút, cũng như sự thật là ít ra Uriah không có vẻ ghét tôi.
Lần đầu tiên sự coi thường tuổi tác của phái Dauntless không mang lại cảm giác như nó là một cơ hội. Nó có khả năng sẽ là thứ kết án tôi. Người ta sẽ không nói, Nhưng cô ta còn trẻ; chắc cô ta bị hoang mang lẫn lộn thôi. Họ sẽ nói, Cô ta đã trưởng thành, và cô ta tự có lựa chọn của mình.
Dĩ nhiên, tôi đồng ý với họ. Tôi đã có lựa chọn của mình. Tôi chọn mẹ và ba tôi, và những gì, mà vì nó, họ đã tranh đấu.
Đi xuống cầu thang dễ hơn đi lên. Chúng tôi xuống tới tầng năm tôi mới nhận ra chúng tôi đang đi xuống sảnh lớn.
“Đưa súng của cậu cho tôi đi, Uriah,” Therese nói.
“Cần có người bắn được khi gặp những kẻ tấn công bất thình lình, còn cậu bận giữ cô ta không té cầu thang thì không bắn được đâu.”
Uriah giao khẩu súng cho Therese mà không thắc mắc gì thêm. Tôi nhíu mày — Therese đã có một khẩu súng rồi, vậy tại sao việc cậu ấy có đưa súng cho cô ta hay không lại là vấn đề? Nhưng tôi không hỏi. Tôi đã có thừa rắc rối để lo rồi.
Chúng tôi chạm chân tới tầng dưới cùng và đi ngang qua một phòng họp lớn đầy người mặc đồ trắng và đen.
Tôi dừng lại một chút để quan sát họ. Vài người co cụm lại thành những nhóm nhỏ, dựa lên người nhau, nước mắt lăn dài trên má. Những người khác ngồi một mình, dựa lên tường hay ngồi bó gối trong góc, ánh mắt họ trống rỗng, không thì cũng nhìn cái gì xa xăm trước mặt.
“Tụi mình phải bắn rất nhiều người,” Uriah thì thầm, siết chặt tay tôi. “Chỉ để thâm nhập được vô tòa nhà, tụi mình buộc phải làm thế.”
“Mình biết,” tôi đáp.
Tôi thấy em và mẹ của Christina đang ôm nhau ở phía bên phải căn phòng. Còn bên trái, một đứa con trai với mái tóc sẫm màu sáng bóng dưới ánh đèn huỳnh quang — Peter. Tay nó đặt trên vai một người phụ nữ trung niên mà tôi nhận ra là mẹ nó.
“Nó làm gì ở đây?” tôi hỏi.
“Con thỏ đế xuất hiện lúc hạ màn, sau khi tất cả mọi việc đã xong xuôi hết rồi,” Uriah nói. “Nghe nói ba nó chết rồi. Nhưng có vẻ mẹ nó vẫn ổn.”
Peter nhìn ra sau lưng, và ánh mắt của nó gặp ánh mắt tôi, trong một giây. Trong giây phút đó tôi cố triệu hồi một chút thương xót cho con người đã cứu mạng tôi.
Nhưng trong lúc nỗi ghét bỏ tôi từng có với nó đã biến mất, tôi vẫn không cảm thấy gì.
“Sao lại kẹt lại vậy?” Chị Therese hỏi. “Đi tiếp thôi.”
Chúng tôi đi ngang qua phòng họp để đến sảnh chính, nơi tôi đã từng ôm lấy anh Caleb. Bức chân dung khổng lồ của mụ Jeanine tan nát thành từng mảnh trên sàn.
Làn khói lởn vởn trong không khí tụ lại quanh những giá sách đã cháy thành tro. Tất cả các máy vi tính đều bị bể nát, rải khắp trên sàn nhà.
Ngồi thành hàng giữa phòng là một số Erudite không thoát được, và những tên phản phé Dauntless sống sót. Tôi nhìn khắp những gương mặt để coi có ai quen không. Tôi nhìn thấy anh Caleb ngồi gần cuối, có vẻ choáng váng. Tôi nhìn lảng đi chỗ khác.
“Tris!” tôi nghe tiếng kêu. Christina ngồi đằng trước, kế bên chị Cara, chân con nhỏ đã được băng bó bằng vải. Nó vẫy tôi, và tôi ngồi xuống bên cạnh nó.
“Không thành công hả?” nó lặng lẽ hỏi.
Tôi lắc đầu.
Con nhỏ thở dài, rồi vòng tay ôm tôi. Cử chỉ đó an ủi tới mức tôi suýt òa ra khóc. Nhưng Christina và tôi không phải là những người cùng khóc với nhau; chúng tôi là những người cùng chiến đấu với nhau. Thế nên tôi nuốt nước mắt vô trong.
“Mình thấy mẹ với em bồ bên phòng bên kia,” tôi nói.
“Ừ, mình cũng thấy rồi,” nó nói. “Gia đình mình không sao.”
“Tốt,” tôi nói. “Chân bồ sao rồi?”
“Ổn, chị Cara nói nó sẽ ổn thôi; không mất máu quá nhiều. Một y tá Erudite đã kịp nhồi vài thứ thuốc giảm đau rồi thuốc kháng khuẩn với mấy miếng gạc vô túi trước khi bị lôi xuống đây, thành ra nó cũng không đau lắm,” nó nói. Bên cạnh con nhỏ, chị Cara đang xem xét cánh tay của một Erudite khác. “Ông Marcus đâu?”
“Không biết nữa,” tôi nói. “Tụi mình phải tách ra. Ông ta đáng lẽ phải ở dưới này. Trừ khi họ giết ông ấy hay gì gì rồi.”
“Thiệt tình mình sẽ không ngạc nhiên đâu,” nó nói.
Căn phòng bát nháo mất một lúc — người ta chạy vô chạy ra, những người lính gác vô môn phái đổi chỗ với nhau, thêm những Erudite mặc đồ màu xanh bị đưa tới ngồi cùng với chúng tôi — nhưng dần dần mọi thứ cũng lắng xuống, và rồi tôi thấy anh: Tobias, đang bước qua cánh cửa cầu thang.
Tôi cắn môi, mạnh, và cố không nghĩ ngợi gì, cố không day đi day lại cái cảm giác lạnh lẽo đang bao quanh lồng ngực và sức nặng đang treo lơ lửng trên đầu. Anh ghét tôi. Anh không tin tôi.
Christina ghì tôi chặt hơn khi anh đi ngang qua, không buồn ngó tới tôi. Tôi nhìn anh qua vai. Anh dừng lại cạnh anh Caleb, nắm cánh tay, và kéo anh ấy đứng lên. Anh Caleb vùng vẫy một chút, nhưng anh không khỏe bằng Tobias và không giãy ra được.
“Gì chứ?” Anh Caleb phát hoảng. “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn anh dỡ bỏ hệ thống bảo mật trong phòng thí nghiệm của Jeanine,” Tobias nói mà không thèm nhìn ra sau. “Để những người vô môn phái có thể truy cập vào máy tính của mụ ta.”
Và phá hủy nó, tôi nghĩ, nếu có thể, tim tôi còn cảm thấy nặng nề hơn. Tobias và anh Caleb lại biến mất vào cái cầu thang.
Christina dựa vô người tôi, và tôi dựa vô người nó.
Chúng tôi làm điểm tựa cho nhau.
“Mụ Jeanine đã kích hoạt tất cả các bộ chuyển phát trong người các thành viên Dauntless, bồ biết không,” Christina nói. “Một nhóm vô môn phái từ khu Abnegation tới tham chiến hơi trễ đã bị mai phục bởi những Dauntless-bị- trình-mô-phỏng-điều-khiển, khoảng mười phút trước. Mình đoán là những kẻ vô môn phái đã thắng, dù thật tình cũng không biết sao có thể gọi việc nã súng vô một đám người nhũn não là chiến thắng nữa.”
“Ừ.” Không còn chuyện gì nhiều để nói nữa. Con nhỏ dường như cũng nhận ra thế.
“Chuyện gì xảy ra sau khi mình bị bắn vậy?” nó hỏi.
Tôi tả lại cái hành lang màu xanh có hai cánh cửa, và trình mô phỏng sau đó, từ lúc tôi nhận ra căn phòng tập luyện của Dauntless tới lúc tôi bắn vô chính mình. Tôi không kể cho con nhỏ đoạn ảo giác về Wil.
“Đợi đã,” nó nói. “Một trình mô phỏng? Không có bộ chuyển phát ư?”
Tôi cau mày. Tôi đã không bận tâm băn khoăn về chuyện đó. Nhất là ngay lúc đó. “Nếu căn phòng thí nghiệm nhận ra người ta, có lẽ nó cũng biết dữ liệu về tất cả mọi người, và có thể chiếu ra một môi trường mô phỏng tương ứng tùy theo phái của người ta.”
Bây giờ, khám phá ra cách mụ Jeanine thiết lập biện pháp an ninh trên phòng thí nghiệm của mụ ta không còn quan trọng nữa, so với tất cả những điều khác.
Nhưng thấy mình đang làm gì đó cũng tốt, nghĩ ra một vấn đề mới để giải quyết khi đã thất bại thê thảm trong việc giải quyết vấn đề quan trọng nhất.
Christina ngồi dậy thẳng hơn. Có lẽ nó cũng cảm thấy y như vậy.
“Hoặc chất độc bằng cách nào đó có chứa bộ chuyển phát trong nó.”
Tôi đã không nghĩ tới chuyện đó.
“Nhưng làm sao mà cô Tori vượt qua được? Cô ấy có phải pergent đâu.”
Tôi nghiêng đầu. “Mình không biết.”
Có thể cô ấy là một pergent, tôi nghĩ. Anh cô là một người như thế, và sau những gì xảy ra cho anh mình, cô ấy có lẽ chẳng đời nào dám thừa nhận, bất kể việc đó sẽ được đón nhận như thế nào.
Tôi khám phá ra con người là hàng lớp hàng lớp những bí mật. Bạn tin rằng mình biết họ, rằng mình hiểu họ, nhưng động cơ của họ luôn luôn được giấu kín khỏi bạn, chôn chặt trong trái tim của riêng họ. Bạn sẽ không bao giờ hiểu được họ, nhưng đôi lúc bạn quyết định tin vào họ.
“Bồ nghĩ bọn họ sẽ làm gì chúng ta khi kết luận là chúng ta có tội?” con nhỏ nói sau mấy phút im lặng.
“Thật lòng hả?”
“Bây giờ có giống lúc phải thật lòng không?”
Tôi liếc nhìn nó. “Mình nghĩ họ sẽ bắt tụi mình ăn một lô một lốc bánh rồi đi ngủ một giấc dài một cách hết sức vô lý.”
Nó phá ra cười. Tôi cố không cười — nếu tôi để mình cười, tôi cũng sẽ khóc òa lên mất.
Tôi nghe một tiếng hét, và ngó qua đám đông để coi tiếng hét phát ra từ đâu.
“Lynn!” Tiếng hét là của Uriah. Nó phóng ra cửa, nơi hai Dauntless đang khiêng Lynn vô trên một cái cáng dã chiến, làm bằng cái gì giống như một cái kệ sách. Con nhỏ tái nhợt — quá nhợt nhạt — và tay nó gấp lại đặt trên bụng.
Tôi nhảy dựng lên và dợm chạy về phía nó, nhưng mấy khẩu súng của những người vô môn phái đã ngăn tôi bước được bước nào xa hơn. Tôi giơ hai tay lên và đứng yên, quan sát.
Uriah bước qua đám đông các tội phạm chiến tranh và chỉ một người phụ nữ Erudite khắc khổ có mái tóc muối tiêu. “Cô. Tới đây.”
Người phụ nữ đứng lên và phủi quần. Cô ta bước cà nhắc tới vòng ngoài của đám đông đang ngồi và nhìn Uriah đầy hy vọng.
“Cô là bác sĩ phải không?” nó hỏi.
“Đúng thế,” cô ta trả lời.
“Vậy thì chữa cho bạn ấy đi!” Nó quắc mắc. “Bạn ấy bị thương.”
Cô bác sĩ tiến lại gần Lynn và bảo hai Dauntless đặt nó xuống đất. Bọn họ làm theo, rồi cô quỳ xuống cái cáng.
“Cháu yêu,” cô nói. “Nhấc tay ra khỏi vết thương đi cháu.”
“Cháu không thể,” Lynn rên lên. “Đau lắm.”
“Cô biết là đau lắm,” cô bác sĩ nói. “Nhưng cô không thể xem xét vết thương nếu cháu không cho cô coi được.”
Uriah quỳ đối diện cô bác sĩ và giúp cô nhấc tay Lynn ra khỏi bụng. Cô bác sĩ kéo áo Lynn khỏi bụng nó. Vết đạn bản thân nó chỉ là một vòng tròn màu đỏ trên da Lynn, nhưng xung quanh nó là cái gì đó giống như vết bầm đen. Tôi chưa từng thấy vết bầm nào đen thui như vậy bao giờ.
Cô bác sĩ mím môi, và tôi biết Lynn coi như xong rồi.
“Chữa cho bạn ấy đi!” Uriah nói. “Cô có thể chữa cho bạn ấy mà, làm đi mà!”
“Ngược lại,” cô bác sĩ nói, ngước nhìn nói. “Vì các người đã thiêu rụi những tầng bệnh viện trong tòa nhà này, tôi không thể chữa được cho cô bé.”
“Còn nhiều bệnh viện khác mà!” nó gần như hét lên.
“Cô có thể lấy dụng cụ ở đó rồi chữa cho bạn ấy!”
“Tình trạng của cô bé trầm trọng quá rồi,” cô bác sĩ lặng lẽ nói. “Nếu các người không khăng khăng đốt cháy hết tất cả mọi thứ chắn đường các người thì tôi có thể thử cố gắng, nhưng trong tình huống này thì có cố cũng vô dụng thôi.”
“Cô im đi!” nó hét lên, chĩa súng lên ngực cô. “Tôi không phải là người đã thiêu rụi bệnh viện! Cậu ấy là bạn tôi, và tôi... tôi chỉ... “
“Uri,” Lynn gọi. “Thôi đi. Trễ quá rồi.”
Uriah buông súng rớt lách cách xuống sàn và nắm lấy tay Lynn, miệng nó run run.
“Tôi cũng là bạn của cậu ấy,” tôi nói với cái người vô môn phái đang chĩa súng vào tôi. “Ít ra, có thể nào chĩa súng vô người tôi ở bên đó không?”
Họ để tôi đi, và tôi chạy tới bên Lynn, nắm lấy bàn tay kia của nó, bàn tay nhớp nháp vì máu. Tôi lờ đi những họng súng đang gí vô đầu và tập trung vào gương mặt của Lynn, bây giờ vàng ệch thay vì trắng bệch như lúc nãy.
Nó không có vẻ gì là thấy tôi. Nó chỉ tập trung vào Uriah.
“Mình chỉ mừng là mình không chết dưới trình mô phỏng,” nó nói yếu ớt.
“Cậu sẽ không chết bây giờ đâu,” thằng nhỏ nói.
“Đừng ngốc thế,” nó nói. “Uri, nghe nè. Mình cũng yêu bạn ấy nữa. Mình yêu bạn ấy.”
“Cậu yêu ai?” nói hỏi lại, giọng vỡ òa.
“Marlene,” Lynn nói.
“Ừ, tụi mình ai cũng yêu quý Marlene mà,” nó đáp.
“Không, đó không phải ý mình muốn nói.” Con nhỏ lắc đầu. Mắt nó khép lại.
Ấy thế mà mất vài phút sau tay con nhỏ mới mềm rũ đi trong tay tôi. Tôi đặt tay Lynn lên bụng, rồi làm tương tự với bàn tay kia từ tay Uriah. Thằng nhỏ quẹt nước mắt trước khi có giọt nào kịp chảy ra. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau giữa thi thể con nhỏ.
“Cậu nên nói với chị Shauna,” tôi nói. “Và Hector nữa.”
“Ừ.” Nó sụt sịt và đưa tay áp lên má Lynn. Tôi tự hỏi không biết má con nhỏ còn ấm không. Tôi không muốn chạm vào nó và thấy nó đã lạnh ngắt.
Tôi đứng dậy và bước trở lại phía Christina.