← Quay lại trang sách

Chương 3 TRIS

TÔI NGHĨ CÁC người đều là những kẻ ngu ngốc.” Tay tôi thu lại co ro trong lòng như một đứa trẻ đang ngủ. Người tôi nặng trình trịch vì chân dược huyết thanh. Mồ hôi đọng trên mi mắt. “Các người nên cảm ơn tôi chứ không phải nghi ngờ tôi.”

“Chúng tôi nên cảm ơn cô vì đã kháng lại chỉ thị của những thủ lĩnh phái cô ư? Cảm ơn vì cô đã ngăn không cho một trong những thủ lĩnh phái xử tử Jeanine Matthews ư?

Cô cư xử như một kẻ phản trắc.” Evelyn Johnson phun ra những lời đó như rắn. Chúng tôi đang ở trong phòng hội nghị ở tổng hành dinh Erudite, nơi phiên xử diễn ra. Tính tới hiện tại tôi đã bị cầm tù ít nhất một tuần rồi.

Tôi nhìn thấy Tobias, bị che khuất một nửa sau lưng mẹ anh. Anh đã ngoảnh đi chỗ khác kể từ lúc tôi ngồi xuống ghế và họ cắt miếng nhựa cột hai cổ tay tôi ra. Chỉ có một tích tắc, mắt anh chạm mắt tôi, và tôi biết đã đến lúc nói dối.

Biết rằng mình có thể làm được điều này, tôi thấy dễ dàng hơn. Dễ như đẩy sức nặng của chân dược huyết thanh qua một bên trong đầu tôi.

“Tôi không phải là một kẻ phản trắc.” Tôi nói. “Lúc đó tôi tưởng ông Marcus đang làm theo lệnh của nhóm Dauntless – Vô môn phái. Vì tôi không thể tham gia trận chiến với tư cách một người lính, tôi rất vui lòng được giúp đỡ những chuyện khác.”

“Vì sao cô không thể làm một người lính?” Ánh đèn huỳnh quang sáng lòa sau mái tóc của bà Evelyn. Tôi không thấy được khuôn mặt của bà ấy, và tôi không thể tập trung vào điều gì quá một giây trước khi chân dược huyết thanh đe dọa hạ gục tôi một lần nữa.

“Bởi vì.” Tôi cắn môi, như thể đang cố ngăn không cho lời lẽ tuôn trào ra. Tôi không biết tự khi nào mình đã trở nên giỏi diễn xuất như vậy, nhưng tôi đoán nó không khác việc bịa chuyện là mấy, mà tôi thì luôn có tài năng xuất chúng trong việc đó. “Vì tôi không thể cầm súng, được chứ? Sau khi bắn trúng… cậu ấy. Bạn tôi, Wil. Tôi không thể cầm súng lên mà không thấy hoảng loạn.”

Mắt bà Evelyn nheo lại hơn. Tôi ngờ là ngay cả trong phần dịu dàng nhất của bà ấy cũng không có chút cảm thông nào dành cho tôi.

“Vậy là Marcus nói với cô ông ta đang thi hành mệnh lệnh của tôi,” bà ấy nói, “và mặc dù biết mối quan hệ căng thẳng giữa ông ta với cả phái Dauntless lẫn vô môn phái, cô vẫn tin ông ta ư?”

“Đúng thế.”

“Tôi hiểu tại sao cô lại không chọn Erudite từ đầu rồi,”

bà ấy cười lớn.

Hai má tôi ngứa ran. Tôi muốn tát cho bà ta một tát, tôi chắc nhiều người trong phòng này cũng muốn thế, dù họ không dám thừa nhận. Bà Evelyn đã buộc chúng tôi phải chôn chân trong thành phố, bị kiểm soát bởi những kẻ vô môn phái súng ống đầy mình đi tuần quanh các con phố.

Bà ấy biết, ai cầm súng, người đó nắm quyền. Và với cái chết của mụ Jeanine Matthews, không còn ai thách thức được bà ta.

Từ bạo chúa này đến bạo chúa khác. Hiện giờ, đó chính là thế giới chúng tôi biết.

“Tại sao cô không kể cho ai nghe về chuyện này?” Bà ấy hỏi.

“Tôi không muốn thú nhận mình có điểm yếu,” tôi đáp. “Và tôi không muốn Số Bốn biết tôi đang hợp tác với ba anh ấy. Tôi biết anh ấy sẽ không thích.” Tôi cảm thấy những từ ngữ mới đang dâng lên trong họng, được chân dược huyết thanh thúc đẩy. “Tôi đã mang đến cho bà sự thật về thành phố và lý do chúng ta hiện diện ở đây. Nếu không cảm ơn tôi vì điều đó thì ít nhất bà cũng nên làm gì đó thay vì ngồi đây, trên cái đống hoang tàn do bà tạo ra và vờ như nó là một cái ngai vàng!”

Nụ cười mỉa mai của Evelyn méo đi như thể bà ta mới vừa nếm phải thứ gì dở ẹc. Bà ấy gí sát mặt vào mặt tôi, và lần đầu tiên tôi thấy bà ấy già như thế nào. Tôi thấy những nếp nhăn bao quanh mắt và miệng bà ấy, cùng cái vẻ xanh xao bệnh hoạn mà bà mang trên người từ những năm tháng ăn uống quá thiếu thốn. Nhưng bà ấy vẫn đẹp, như con trai mình. Vẻ đói kém không tước đi được sự thật đó.

“Ta có đang làm gì đó về chuyện này. Ta đang tạo ra một thế giới mới,” bà ấy nói, giọng ngày càng thầm thì nên tôi khó khăn lắm mới nghe ra. “Ta đã từng là một Abnegation. Ta biết sự thật lâu hơn cô rất nhiều, Beatrice Prior. Ta không biết cô sẽ thoát khỏi chuyện này bằng cách nào, nhưng ta hứa cô sẽ không có chỗ trong thế giới mới của ta, càng không phải với con trai ta.”

Tôi khẽ mỉm cười. Tôi không nên làm thế, nhưng kiềm chế cử chỉ và nét mặt khó hơn kiềm chế từ ngữ, với cái gánh nặng này trong huyết mạch tôi. Bà ấy tin rằng Tobias đã thuộc về bà ấy. Bà ấy không biết sự thật, rằng Tobias thuộc về chính anh.

Evelyn thẳng người dậy, khoanh tay trước ngực.

“Chân dược huyết thanh đã vạch ra rằng, có thể cô xuẩn ngốc, nhưng cô không phải là kẻ phản bội. Buổi thẩm vấn kết thúc. Cô có thể đi.”

“Còn bạn tôi thì sao?” Tôi lờ đờ hỏi. “Christina. Cara.

Họ cũng đâu làm gì sai.”

“Chúng tôi sẽ xử lý họ sớm thôi,” bà ta đáp.

Tôi đứng dậy, dù vẫn còn yếu ớt và chóng mặt vì huyết thanh. Căn phòng đầy ắp người đứng san sát nhau, và tôi không tìm được lối ra trong vài giây dài vô tận, cho đến khi có ai đó nắm lấy cánh tay tôi, một tên con trai với làn da nâu ấm áp và nụ cười tươi rói – Uriah. Cậu ấy dẫn tôi ra cửa. Mọi người bắt đầu vỡ ra bàn tán.

Uriah dẫn tôi băng qua hành lang đến thềm chờ thang máy. Cánh cửa thang máy mở ra khi Uriah bấm nút, và tôi bước theo nó vào trong, vẫn chưa đứng vững trên đôi chân mình. Khi cửa đóng lại, tôi lên tiếng, “cậu có nghĩ đống lộn xộn và cái ngai vàng hơi bị lố không?”

“Không đâu. Bà ta trông mong cậu phát hỏa. Nếu không làm vậy thì mới khiến bà ta nghi ngờ đó.”

Tôi có cảm giác như mỗi một phần bên trong tôi đều đang rung lên vì năng lượng, chờ đợi những điều sắp tới.

Tôi tự do rồi. Chúng tôi sẽ tìm đường thoát khỏi thành phố. Không còn chờ đợi mỏi mòn, không còn đi qua đi lại trong phòng giam, không còn phải hỏi han những tên cai ngục không buồn hé răng trả lời tôi.

Sáng nay những tên cai ngục có nói cho tôi nghe một chút về trật tự vô môn phái mới. Thành viên cũ của các môn phái trước đây được yêu cầu phải chuyển tới gần tổng hành dinh Erudite hơn và hòa nhập với nhau, một nhà ở không được có hơn bốn thành viên trong cùng một phái. Chúng tôi cũng phải mặc quần áo lẫn lộn. Kết quả của sắc lệnh đặc biệt đó là lúc nãy tôi được phát một cái áo Amity màu vàng và một cái quần Candor màu đen.

“Được rồi, chúng ta đi hướng này…” Uriah dẫn tôi ra khỏi thang máy. Tầng này của tổng hành dinh Erudite làm toàn bằng kính, kể cả tường. Ánh nắng mặt trời khúc xạ xuyên qua nó và chiếu những mảnh cầu vồng li ti khắp sàn nhà. Tôi che mắt bằng một tay và theo Uriah vào một căn phòng dài, hẹp với những chiếc giường xếp hai bên.

Kế bên mỗi chiếc giường là một cái tủ bằng kính để đựng quần áo, sách vở và một cái bàn nhỏ.

“Nó từng là ký túc xá dành cho những kẻ khai tâm của Erudite,” Uriah nói. “Mình đã để dành giường cho Christina và chị Cara rồi.”

Đang ngồi trên chiếc giường gần cửa là ba đứa con gái mặc áo đỏ – Amity, tôi đoán vậy – và bên trái căn phòng, một người phụ nữ lớn tuổi hơn đang nằm ở một trong những chiếc giường, cặp kính lòng thòng một bên tai – có thể là một Erudite. Tôi biết mình nên thôi phân loại người ta theo môn phái khi nhìn thấy họ, nhưng đó là một thói quen cũ, khó mà bỏ được.

Uriah nằm phịch xuống một cái giường ở góc bên dưới.

Tôi ngồi xuống cái giường kế bên, mừng là mình được tự do, và rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.

“Anh Zeke nói là thỉnh thoảng phải mất một thời gian để mấy người vô môn phái hoàn thành thủ tục miễn tội, vậy nên chắc họ sẽ ra sau,” Uriah thông báo.

Trong một thoáng, tôi cảm thấy nhẹ cả người vì tất cả những người tôi quan tâm sẽ được ra khỏi ngục tối nay.

Nhưng rồi tôi nhớ ra anh Caleb vẫn ở trong đó, vì anh là một tay sai khá trứ danh của mụ Jeanine Matthews, và những người vô môn phái sẽ không đời nào miễn tội cho anh ấy. Nhưng tôi không biết họ sẽ đi xa đến đâu để tiêu hủy hoàn toàn dấu ấn của Jeanine Matthews để lại trong thành phố này.

Mình không quan tâm, tôi thầm nghĩ. Nhưng dù có nghĩ như thế, tôi vẫn biết vậy là nói dối. Anh ấy vẫn là anh ruột của tôi.

“Tốt,” tôi nói. “Cảm ơn, Uriah.”

Nó gật đầu và dựa đầu vào tường.

“Cậu sao rồi?” Tôi hỏi thăm. “Ý mình là… Lynn…”

Từ hồi tôi quen cả bọn thì Uriah đã là bạn bè với Lynn và Marlene rồi, và giờ thì hai cô bạn đã chết. Tôi cảm thấy như mình có thể hiểu được – sau cùng thì tôi cũng đã mất hai cậu bạn, mất Al vì áp lực của kỳ nhập môn, Will vì huyết thanh và vì hành động hấp tấp của tôi. Nhưng tôi không muốn giả vờ rằng nỗi đau của chúng tôi là như nhau. Vì một lẽ, Uriah hiểu những người bạn của cậu ấy hơn tôi.

“Mình không muốn nói về chuyện đó.” Uriah lắc đầu.

“Cũng không muốn nghĩ tới. Mình chỉ muốn tiếp tục sống thôi.”

“Ừ. Mình hiểu. Chỉ là… hãy nói mình biết nếu cậu cần…”

“Ừ.” Nó cười với tôi và ngồi dậy. “Cậu ở đây được không? Mình nói với mẹ là sẽ ghé thăm bà tối nay, nên mình phải đi sớm thôi. Ồ – suýt nữa quên nói với cậu – Số Bốn nói anh ta muốn gặp cậu tối nay.”

Tôi bật dậy. “Thật không? Khi nào? Ở đâu?”

“Sau mười giờ một chút, ở Công viên Thiên Niên Kỷ.

Trên bãi cỏ.” Nó cười giễu cợt. “Đừng có phấn khích quá kẻo nổ đầu bây giờ.”