← Quay lại trang sách

Chương 4 Tobias.

MẸ TÔI LUÔN ngồi trên mép của mọi thứ – ghế, tường, bàn – như thể bà ấy ngờ rằng mình sẽ phải bỏ chạy ngay tức khắc vậy. Lần này, chính cạnh cái bàn cũ ở tổng hành dinh Erudite của mụ Jeanine là thứ bà đang ngồi lên, nhón chân giữ thăng bằng trên sàn và ánh đèn mờ đục của thành phố tỏa sáng sau lưng. Bà là một người phụ nữ có cơ bắp cuồn cuộn.

“Mẹ nghĩ chúng ta phải nói chuyện về lòng trung thành của con,” bà lên tiếng, nhưng nghe không giống như buộc tội gì tôi, chỉ có vẻ mệt mỏi thôi. Trong một thoáng, bà ấy trông tàn tạ đến mức tôi cảm thấy có thể nhìn xuyên qua người bà, nhưng rồi bà thẳng người lên, và cảm giác đó liền biến mất.

“Sau cùng thì chính con là người đã giúp Tris phát tán đoạn băng đó,” bà ấy nói. “Không ai biết chuyện đó, nhưng mẹ biết.”

“Nghe này.” Tôi nhoài người tới trước để chống hai khuỷu tay lên gối. “Con không hề biết trong tập tin đó có gì. Con đã tin tưởng quyết định của Tris hơn của chính con. Đó là tất cả những gì đã xảy ra.”

Tôi nghĩ nói với mẹ rằng tôi đã chia tay với Tris sẽ khiến bà ấy dễ tin tôi hơn, và tôi đã đúng – bà đã thân thiện hơn, cởi mở hơn từ khi tôi nói dối chuyện đó.

“Còn bây giờ, khi đã coi đoạn băng đó rồi thì sao?” mẹ hỏi. “Con nghĩ thế nào? Con có cho rằng chúng ta nên rời khỏi thành phố không?”

Tôi biết bà ấy muốn tôi trả lời như thế nào – rằng tôi chẳng thấy có lý do gì để gia nhập thế giới ngoài kia cả –

nhưng tôi không giỏi nói dối, nên thay vì thế tôi chọn nói một phần của sự thật.

“Con khá e ngại việc này,” tôi đáp. “Con không chắc việc rời khỏi thành phố là thông minh khi biết rằng có thể ngoài kia có nhiều nguy hiểm.”

Bà cân nhắc nhìn tôi một chút, nhai nhai má trong.

Tôi học được thói quen đó từ bà – tôi từng gặm da má trong trong lúc đợi ba tôi về nhà, không chắc mình sẽ đối mặt với phiên bản nào của ông ta, phiên bản những Abnegation được tín nhiệm và đáng kính hay phiên bản sẵn sàng thẳng tay đánh đập tôi.

Tôi lướt lưỡi qua vết sẹo do cắn da mà thành và nuốt ực ký ức đó như thể nó là một túi mật.

Bà trượt khỏi bàn để đến bên cửa sổ. “Mẹ nhận được nhiều báo cáo đáng lo ngại về một tổ chức nổi loạn bên trong chúng ta.” Bà nhìn lên, nhướn mày. “Con người luôn tổ chức thành hội nhóm. Đó luôn là một thực tế trong sự tồn tại của chúng ta. Mẹ chỉ không ngờ nó xảy ra sớm như thế.”

“Tổ chức đó thuộc loại nào ạ?”

“Loại muốn rời khỏi thành phố,” bà đáp. “Sáng nay họ mới truyền đi một thứ đại loại như tuyên ngôn. Bọn họ tự gọi mình là Allegiant – Trung Kiên.” Khi nhìn thấy gương mặt bối rối của tôi, bà bổ sung, “Vì họ kiên định với mục đích nguyên thủy của thành phố, hiểu không?”

“Mục đích nguyên thủy – ý mẹ là cái ở trong đoạn băng của Edith Prior đó hả? Rằng chúng ta nên đưa toàn bộ cư dân ra ngoài khi số pergent trong thành phố tăng cao ư?”

“Đúng vậy, nhưng còn cả việc sống theo môn phái nữa.

Những Allegiant cho rằng chúng ta được định sống theo môn phái vì chúng ta đã sống như thế ngay từ thuở ban đầu.” Bà lắc đầu. “Một số người sẽ luôn luôn sợ thay đổi.

Nhưng chúng ta không thể nuông chiều họ được.”

Với việc các môn phái đã bị triệt phá, một phần trong tôi cảm giác như một người được phóng thích sau một thời gian dài bị cầm tù. Tôi không còn phải ước định xem liệu mọi suy nghĩ hay lựa chọn của tôi có phù hợp với một ý thức hệ hạn hẹp hay không. Tôi không muốn những môn phái trở lại.

Nhưng mẹ tôi đã không giải phóng chúng tôi như bà nghĩ – bà chỉ biến tất cả chúng tôi thành vô môn phái. Bà e ngại lựa chọn của chúng tôi nếu chúng tôi được trao cho tự do thực sự. Và điều đó có nghĩa là dù tôi có nghĩ gì về các môn phái đi chăng nữa, tôi cũng thấy nhẹ nhõm rằng có ai đó, ở đâu đó, đang chống lại bà ấy.

Tôi cố không biểu hiện gì trên mặt, nhưng tim tôi lại đang đập còn nhanh hơn trước. Tôi phải cẩn trọng, để vẫn nhận được ân sủng của Evelyn. Với tôi, nói dối những người khác rất dễ, nhưng khó khăn hơn nhiều khi phải nói dối mẹ tôi, người duy nhất biết được những bí mật bên trong ngôi nhà Abnegation của chúng tôi, sự bạo lực nằm trong bốn bức tường đó.

“Mẹ định xử lý bọn họ như thế nào?” tôi hỏi.

“Mẹ sẽ kiểm soát bọn họ, chứ còn làm gì nữa?”

Từ “kiểm soát” khiến tôi ngồi thẳng lưng dậy, cứng ngắc như cái ghế bên dưới tôi. Trong thành phố này, “kiểm soát” nghĩa là kim tiêm và huyết thanh và thấy mà không nhìn thấy; nó có nghĩa là trình mô phỏng, giống như thứ đã suýt khiến tôi giết chết Tris, hay thứ biến những Dauntless thành một đội quân.

“Bằng trình mô phỏng ư?” tôi chậm rãi nói.

Bà cau mày. “Dĩ nhiên là không! Mẹ không phải Jeanine Matthews!”

Tia nhìn giận dữ của bà ấy chọc tôi điên lên. Tôi nói, “Đừng quên là con hầu như không biết tí gì về mẹ, Evelyn.”

Bà nhăn nhó khi nghe tôi khơi lên. “Vậy thì để mẹ nói cho con hay rằng mẹ sẽ không đời nào cậy đến trình mô phỏng để đạt được mục tiêu. Cái chết sẽ được việc hơn nhiều.”

Rất có khả năng cái chết là cái bà ấy sẽ dùng – giết phắt người ta đi chắc chắn sẽ khiến họ ngậm miệng, sẽ dập tắt cuộc nổi loạn trước khi nó thành hình. Bất kể những Allegiant này là ai, họ cần được cảnh báo, và phải nhanh.

“Con có thể tìm ra họ là những ai.”

“Mẹ chắc chắn con làm được. Còn lý do nào khác mà mẹ lại kể cho con việc này chứ?”

Có rất nhiều lý do để bà ấy kể với tôi. Để kiểm tra tôi.

Để bắt thóp tôi. Để cung cấp cho tôi thông tin giả. Tôi biết mẹ tôi là ai – bà ấy là một người luôn quan niệm rằng kết cục của một thứ biện minh cho cách thức đạt được thứ đó, giống như ba tôi, và thi thoảng, giống tôi.

“Vậy con sẽ làm. Con sẽ tìm ra họ.”

Tôi đứng dậy, và những ngón tay của bà ấy, giòn như cành cây, bấu quanh cánh tay tôi. “Cảm ơn con.”

Tôi buộc mình phải nhìn mẹ. Cặp mắt bà nằm sát ngay trên mũi, chiếc mũi khoằm, như mũi tôi. Da bà trắng vừa phải, sậm hơn da tôi. Trong một thoáng, tôi nhìn thấy bà trong bộ đồ màu xám của Abnegation, mái tóc dày túm hết ra phía sau với cả tá ghim cài, ngồi đối diện tôi, phía bên kia bàn ăn. Tôi thấy bà cúi xuống người tôi, sửa lại chiếc nút áo cài lệch trước khi tôi đi học và đứng bên cửa sổ, trông ra con đường thẳng tắp chờ xe của ba tôi xuất hiện, hai tay nắm – à không, siết chặt, những khớp tay sạm nắng trắng bệch vì căng thẳng. Hồi đó hai mẹ con tôi liên kết vì cùng sợ hãi, còn giờ đây, khi bà ấy không còn sợ nữa, tôi phần nào muốn xem sẽ như thế nào nếu liên kết với bà ấy bằng sức mạnh.

Tôi thấy nhoi nhói trong lòng, như thể tôi đã phản bội bà, người từng là đồng minh duy nhất của tôi, tôi bèn quay đi trước khi kịp hối hận và mở miệng xin lỗi.

Tôi rời tổng hành dinh Erudite giữa một đám đông, mắt tôi bị bối rối, tự động tìm kiếm những màu sắc của các môn phái trong khi thứ như thế chẳng còn tồn tại.

Tôi đang mặc một cái áo màu xám, quần jeans xanh, giày đen – quần áo mới, nhưng bên dưới đó là các hình xăm Dauntless của tôi. Không thể xóa được những lựa chọn của tôi. Nhất là những lựa chọn này.