Chương 13 TRIS
THẾ GIỚI BÊN ngoài đầy ắp những con đường cùng những ngôi nhà tăm tối và dây điện đứt.
Không có sự sống, theo như tôi thấy; không chuyển động, không âm thanh, ngoại trừ tiếng gió thổi và tiếng chân của chính tôi.
Quang cảnh trông giống một câu nói bị cắt ngang, một phía treo toòng teng trong không khí, dở dang, còn phía kia là một chủ thể khác biệt hoàn toàn. Phía của chúng tôi trong câu nói đó là một mảnh đất trống, cỏ dại và những con đường tít tắp. Phía bên kia là hai bức tường bằng xi măng với nửa tá bộ đường ray xe lửa nằm giữa chúng.
Phía trước nữa là một cây cầu bằng bê tông bắt ngang qua hai bức tường, và bao quanh đường ray là những ngôi nhà, bằng gỗ và gạch và kính, những ô cửa sổ tối thui, cây mọc um tùm xung quanh, hoang dại tới mức cành lá của chúng dính chùm cả lại với nhau.
Có một tấm biển bên phải đề số 90.
“Giờ chúng ta làm gì đây?” Uriah hỏi.
“Đi theo đường ray,” tôi nói, nhưng rất khẽ để chỉ mình mình nghe.
Chúng tôi ra khỏi chiếc xe tải ngay ranh giới giữa thế giới của chúng tôi và của họ – bất kể “họ” là ai. Anh Robert và cô Johanna từ biệt ngắn gọn, quay đầu xe và lái trở lại thành phố. Tôi nhìn họ chạy đi. Tôi không tưởng tượng được đi xa đến đây rồi mà lại quay về, nhưng tôi đoán có chuyện họ phải làm trong thành phố. Cô Johanna vẫn còn một cuộc nổi loạn của Allegiant cần phải tổ chức.
Những người còn lại – tôi, Tobias, anh Caleb, Peter, Christina, Uriah và chị Cara – bắt đầu đi dọc theo đường ray xe lửa với mớ tài sản nghèo nàn.
Đường ray ở đây không giống trong thành phố. Chúng bóng láng và có kiểu dáng đẹp, và thế chỗ cho những tấm bảng xếp vuông góc với đường đi là những tấm kim loại có kết cấu rõ ràng. Phía trước nữa, tôi thấy một con tàu chạy dọc theo những tấm kim loại này, bị bỏ hoang gần bức tường. Nó được mạ kim loại ở trên đầu và phía trước, như một tấm gương, với những ô cửa sổ màu dọc hai bên. Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi nhìn thấy những dãy ghế băng bên trong với nhiều đệm gối màu hạt dẻ. Chắc chắn người ta không được nhảy lên nhảy xuống những con tàu như thế này.
Tobias đi sau tôi trên một trong những thanh ray, hai tay dang ra hai bên để giữ thăng bằng. Những người khác tản ra khắp đường ray, Peter và anh Caleb gần một bức tường, chị Cara gần bức còn lại. Chẳng ai nói gì nhiều, trừ việc chỉ trỏ khi thấy gì mới, một biển hiệu hay một tòa nhà hay một gợi ý xem thế giới này đã từng thế nào khi còn có người sống ở đây.
Duy nhất chỉ có những bức tường bê tông làm tôi phải chú ý – chúng treo kín những bức hình lạ lùng của những người có làn da láng mịn tới mức nhìn họ không còn giống người nữa, hoặc những chai lọ màu mè chứa dầu gội hoặc dầu xả hoặc vitamin hoặc một chất gì đó lạ hoắc, những từ tôi không hiểu, “vodka” và “Coca-Cola” và “nước uống tăng lực”. Những màu sắc và hình dáng và từ ngữ và tranh ảnh đều quá lòe loẹt, quá thừa mứa đến mức đầy mê hoặc.
“Tris.” Tobias đặt tay lên vai tôi, và tôi dừng lại.
Anh nghiêng đầu qua một bên và nói, “Em nghe thấy gì không?”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của những người bạn đồng hành của chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng mình thở, và tiếng anh thở. Nhưng bên dưới đó nữa là một tiếng ầm ì khe khẽ, mãnh liệt mà không đều đặn.
Nghe như tiếng động cơ.
“Tất cả dừng lại!” Tôi gọi lớn.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, tất cả làm theo, kể cả Peter, và chúng tôi tụm lại ngay chính giữa đường ray. Tôi thấy Peter rút súng ra và nâng lên, rồi tôi cũng làm tương tự, hai tay nắm lại để giữ chặt súng của mình, nhớ lại việc tôi từng cầm nó trong tay thoải mái như thế nào. Sự dễ dàng đó đã không còn nữa rồi.
Có thứ gì đó xuất hiện sau khúc cua phía trước. Một chiếc xe tải màu đen, to hơn bất kỳ cái xe tải nào tôi từng thấy, to tới nỗi chứa phải được cả tá người sau cái thùng xe được che chắn kia.
Tôi rùng mình.
Chiếc xe tải trèo lên đường ray rồi dừng lại cách chúng tôi chừng sáu mét. Tôi có thể nhìn thấy người cầm lái – ông ta có làn da sẫm màu và mái tóc dài cột lại thành búi sau đầu.
“Lạy Chúa,” Tobias thốt lên, tay anh siết chặt khẩu súng của mình.
Một người phụ nữ trèo xuống khỏi ghế trước. Cô ta trông cỡ tuổi cô Johanna, da chi chít tàn nhang, và tóc cô ta sẫm tới mức gần như đen thui. Cô ta nhảy xuống đất và giơ hai tay lên, để chúng tôi nhìn rõ cô ta không mang vũ khí.
“Xin chào,” cô ta nói và mỉm cười lo lắng. “Tên tôi là Zoe. Còn đây là Amar.”
Cô ta hất đầu qua bên cạnh để chỉ tay tài xế, người này cũng đã leo ra khỏi xe.
“Amar chết rồi,” Tobias lên tiếng.
“Không, tôi không chết. Coi nào, Số Bốn,” Amar nói.
Mặt Tobias đanh lại vì sợ. Tôi không trách anh. Đâu phải ngày nào cũng nhìn thấy người mình quan tâm từ cõi chết trở về.
Gương mặt của tất cả những người tôi đã đánh mất nháng qua đầu tôi. Lynn. Marlene. Wil. Al.
Ba tôi. Mẹ tôi.
Lỡ như họ còn sống thì sao, như ông Amar này? Lỡ như bức màn chia cách chúng tôi không phải là cái chết mà là bức tường rào bằng xích sắt và vài ba khoanh đất thì sao?
Tôi không thể ngăn mình thôi hy vọng, dù nó điên rồ vô cùng.
“Chúng tôi làm việc cho cùng một tổ chức đã thành lập nên thành phố của các bạn,” Zoe nói trong lúc liếc Amar.
“Cùng một tổ chức mà Edith Prior xuất thân. Và…”
Cô ta dò tìm trong túi áo và lấy ra một tấm ảnh có phần nhàu nát. Cô ta chìa ra, và rồi ánh mắt cô ta bắt gặp ánh mắt tôi giữa đám người và súng.
“Tôi nghĩ em nên nhìn qua tấm hình, Tris,” cô ta nói.
“Tôi sẽ bước tới và đặt nó lên đất, rồi lùi lại. Được chứ?”
Cô ta biết tên tôi. Cổ họng tôi thắt lại vì sợ hãi. Làm sao cô ta lại biết tên tôi? Mà không chỉ là tên tôi – biệt danh của tôi, cái tên tôi chọn khi gia nhập phái Dauntless?
“Được,” tôi đáp, nhưng giọng tôi khàn đặc, nên từ ngữ hầu như không phát thành tiếng.
Zoe bước tới, đặt tấm hình lên trên đường ray rồi lùi lại vị trí ban đầu. Tôi nhích khỏi vùng an toàn của mấy người chúng tôi và khom người xuống bức hình, vẫn quan sát cô ta suốt lúc đó. Rồi tôi lùi lại ngay, tấm hình đã cầm trong tay.
Đó là hình một hàng người đang đứng trước hàng rào xích sắt, tay người này quàng lên vai và ôm ngang lưng người kia. Tôi thấy một phiên bản con nít của Zoe, rất dễ nhận ra nhờ đám tàn nhang của cô ta, và một vài người tôi không biết mặt. Tôi đang định hỏi cô ta việc tôi nhìn bức hình này có nghĩa lý gì thì tôi nhận ra một người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng xỉn cột đằng sau và nụ cười tươi rói.
Mẹ tôi. Mẹ của tôi đang làm gì kế bên những người này?
Có cái gì đó – buồn thương, đau đớn, mỏi mòn – siết chặt ngực tôi.
“Có rất nhiều điều phải giải thích,” cô Zoe cất tiếng.
“Nhưng đây thật sự không phải là nơi tốt nhất để làm điều đó. Chúng tôi muốn đưa các bạn về tổng hành dinh của chúng tôi. Chỉ cách đây một đoạn ngắn lái xe thôi.”
Vẫn chĩa súng, Tobias dùng tay kia chạm vào cổ tay tôi, kéo tấm hình lại gần. “Mẹ em kia phải không?” Anh hỏi tôi.
“Là mẹ hả?” Anh Caleb hỏi. Anh chen qua Tobias để nhìn bức hình qua vai tôi.
“Vâng,” tôi nói với cả hai.
“Em nghĩ chúng ta có nên tin họ không?” Tobias nhỏ giọng hỏi tôi.
Zoe trông không giống một kẻ nói dối, và giọng điệu cô ta nghe cũng không giống nốt. Và nếu cô ta biết tôi là ai, và biết cách tìm chúng tôi ở đây thì có lẽ là vì cô ta có cách nào đó để tiếp cận thành phố, nghĩa là có khả năng cô ta nói thật về việc cùng nhóm với bà Edith Prior. Và còn có ông Amar nữa, ông ta đang quan sát nhất cử nhất động của Tobias.
“Chúng ta ra đến đây vì muốn tìm những người này,”
tôi nói. “Chúng ta phải tin tưởng ai đó chứ, đúng không?
Nếu không thì mình chỉ có đi loanh quanh trong một mảnh đất hoang, lại còn có cơ đói mà chết nữa.”
Tobias thả tay tôi ra và hạ súng xuống. Tôi làm tương tự. Những người còn lại chậm rãi làm theo, Christina hạ vũ khí cuối cùng.
“Bất kể nơi nào chúng tôi đang đến, chúng tôi được tự do rời đi bất cứ lúc nào,” Christina ra điều kiện. “Rõ chứ?”
Zoe áp tay lên ngực, ngay tim. “Tôi hứa.”
Tôi hy vọng, vì cái mạng của tất cả chúng tôi, rằng lời hứa của cô ta đáng tin.