← Quay lại trang sách

Chương 12 TOBIAS

TAY TÔI ĐẬP thốn lên một nhịp như nhịp tim đập thứ hai ở nơi viên đạn sượt qua. Khớp tay của Tris sượt qua tay tôi khi em giơ tay chỉ thứ gì đó phía bên phải chúng tôi: một dãy nhà dài, thấp, được thắp sáng bằng những ngọn đèn cấp cứu màu xanh.

“Chúng là gì vậy nhỉ?” Tris hỏi.

“Những nhà kính khác,” cô Johanna đáp. “Chúng không cần nhiều nhân lực, nhưng chúng tôi trồng và nuôi nhiều thứ với số lượng lớn – vật nuôi, nguyên liệu thô để dệt vải, lúa mì, vân vân.”

Những tấm kính sáng lòa dưới ánh sao, che khuất những kho báu tôi tưởng tượng đang giấu bên trong, những cái cây nhỏ xíu lủng lẳng quả mọng, những hàng dây khoai tây chôn vùi dưới đất.

“Các vị không cho khách tham quan chỗ này,” tôi nói.

“Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng.”

“Phái Amity có giữ một số bí mật,” cô Johanna nói, giọng có vẻ tự hào.

Con đường phía trước chúng tôi dài thăm thẳm và thẳng tắp, điểm xuyết bằng những khe nứt rạn và ổ gà. Dọc hai bên đường là những thân cây khô cằn, trụ đèn bể nát, đường dây điện cũ. Đây đó là những vuông gạch lát vỉa hè lẻ loi, cỏ dại chen chúc vươn mình xuyên qua lớp xi măng, hay một đống gỗ mục ruỗng, những ngôi nhà lụp xụp.

Cảnh vật này, mọi lính tuần tra Dauntless đều được thuyết phục là bình thường, càng nghĩ nhiều về nó, tôi càng hình dung ra một thành phố cũ đang dựng lên xung quanh mình, những tòa nhà thấp hơn những tòa chúng tôi đã bỏ lại đằng sau, nhưng cũng nhiều bằng vậy. Một thành phố cũ bị biến thành một nơi hoang vu cho phái Amity cày cấy. Nói cách khác, một thành phố cũ đã bị san bằng, bị biến thành tro bụi và nghiền nát đến tận mặt đất, ngay cả đường sá cũng biến mất, đất cát còn lại phủ đầy những mảnh phế liệu.

Tôi thò tay ra ngoài cửa sổ, và gió lùa qua ngón tay tôi như lùa vào tóc. Khi tôi còn bé, mẹ tôi hay giả bộ có thể tạo ra những hình thù đồ vật từ gió, và mẹ sẽ đưa cho tôi chơi, chẳng hạn như búa và đinh, hay đao kiếm, hay ván trượt. Nó là một trò chơi chúng tôi thường chơi vào buổi tối, trên bãi cỏ trước nhà, trước khi lão Marcus về nhà. Nó giúp chúng tôi quên đi nỗi khiếp sợ của mình.

Ngồi sau lưng chúng tôi trong thùng xe tải là Caleb, Christina và Uriah. Christina và Uriah ngồi gần nhau tới mức vai chạm vai, nhưng chúng đang nhìn về hai hướng khác nhau, giống người lạ hơn là bạn bè. Bám ngay sau chúng tôi là một chiếc xe tải khác, do Robert lái, chở Cara và Peter. Cô Tori đáng lẽ ra phải đang đi cùng với họ. Nghĩ tới đó làm tôi thấy hụt hẫng, trống rỗng. Cô ấy đã giám sát bài kiểm tra tư cách của tôi. Cô đã khiến tôi nghĩ, lần đầu tiên trong đời, rằng tôi có thể rời bỏ phái Abnegation – rằng tôi phải làm thế. Tôi cảm thấy như mình mang nợ cô ấy, vậy mà cô ấy lại gục ngã trước khi tôi kịp trả ơn.

“Đây rồi,” cô Johanna lên tiếng. “Ranh giới ngoài cùng của đội tuần tra Dauntless.”

Không hề có bức tường hay hàng rào nào đánh dấu ranh giới phân định giữa lãnh thổ phái Amity và thế giới bên ngoài, nhưng tôi nhớ khi quản lý những nhóm tuần tra Dauntless lúc còn làm ở phòng điều khiển, bảo đảm họ không đi xa hơn giới hạn cho phép, nơi được đánh dấu bằng hàng loạt tấm bảng đánh dấu X. Những phiên tuần tra được sắp xếp sao cho những chiếc xe tải sẽ hết xăng nếu họ đi quá xa, một hệ thống kiểm tra và cân bằng tinh vi nhằm bảo đảm an toàn cho chúng tôi, cho họ – và, giờ thì tôi đã nhận ra – để bảo vệ bí mật mà phái Abnegation nắm giữ.

“Họ đã vượt qua ranh giới đó lần nào chưa?” Tris hỏi.

“Vài lần,” cô Johanna đáp. “Nhiệm vụ của chúng tôi là giải quyết trường hợp đó khi nó xảy ra.”

Tris nhìn cô ấy, và cô ấy nhún vai.

“Mỗi môn phái đều sở hữu một loại huyết thanh,” Johanna nói. “Huyết thanh của phái Dauntless tạo ra thực tế ảo, của Candor moi ra sự thật, của Amity tạo nên hòa bình, của Erudite mang đến cái chết…” Tris rùng mình thấy rõ khi nghe tới đây, nhưng cô Johanna vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra. “Và của Abnegation là tái lập ký ức.”

“Tái lập ký ức? ”

“Như ký ức của Amanda Ritter,” tôi nói. “Bà ta đã nói ‘Có rất nhiều thứ tôi vui sướng được quên đi, ’ nhớ không?”

“Đúng, chính xác,” cô Johanna nói. “Phái Amity có nhiệm vụ là cho bất cứ ai vượt qua ranh giới uống huyết thanh của phái Abnegation, chỉ một lượng vừa đủ để người ta quên đi việc đó. Tôi chắc là vài người trong số họ đã từng đi ngang qua chúng ta, nhưng không nhiều.”

Chúng tôi cùng rơi vào im lặng. Tôi lặp đi lặp lại thông tin đó trong đầu. Lấy đi ký ức của một người có gì đó vô cùng sai trái – dù tôi biết việc đó là cần thiết để giữ thành phố an toàn lâu hết mức cần thiết, tôi cảm thấy như vậy từ tận đáy lòng.

Lấy đi ký ức của một người là thay đổi chính con người họ.

Đang lớn dần bên trong tôi là cảm giác muốn thoát ra khỏi chính lớp da của chính mình, vì chúng tôi vượt khỏi ranh giới tuần tra của Dauntless càng xa, chúng tôi càng tiến gần tới việc nhìn thấy những thứ nằm bên ngoài thế giới duy nhất mà tôi biết. Tôi vừa sợ vừa hồi hộp vừa bối rối, cả trăm cảm giác cùng lúc dâng lên.

Tôi nhìn thấy thứ gì đó phía trước, trong ánh sáng buổi sớm, và nắm lấy tay Tris.

“Nhìn kìa,” tôi nói.