Chương 21 TRIS
HỌ THÔNG BÁO về cuộc diễn tập tấn công vào buổi sáng, qua loa nội bộ, khi chúng tôi đang ăn sáng. Một giọng nữ rành rọt hướng dẫn chúng tôi khóa cửa phòng từ bên trong, che cửa sổ lại và ngồi yên cho đến khi chuông báo động thôi kêu. “Nó sẽ diễn ra lúc đầu giờ,” cô ta nói.
Tobias trông mệt mỏi và xanh xao, mắt anh thâm quầng.
Anh cầm một cái bánh nướng, ngắt từng mẩu nhỏ và lúc thì ăn lúc thì quên.
Hầu hết chúng tôi đều dậy trễ, lúc mười giờ, tôi ngờ là vì chẳng có lý do gì mà không được dậy vào giờ đó cả.
Khi chúng tôi rời thành phố, chúng tôi đã mất đi môn phái của mình, mục đích của mình. Ở đây chẳng có gì làm ngoại trừ việc chờ đợi cho điều gì đó xảy ra, và không những không làm tôi thấy thoải mái, nó thậm chí còn khiến tôi thấy bồn chồn và căng thẳng. Tôi đã quen với việc có chuyện gì đó để làm, có cái gì đó để đấu tranh, lúc nào cũng vậy. Tôi cố nhủ bản thân phải thư giãn.
“Hôm nay họ cho bọn em đi máy bay đấy,” tôi nói với Tobias. “Anh đã ở đâu vậy?”
“Anh chỉ đi vòng vòng thôi. Để nghĩ cho thông.” Giọng anh cộc lốc, khó chịu. “Nó thế nào?”
“Thật ra là tuyệt vời.” Tôi ngồi đối diện anh để đầu gối chúng tôi chạm nhau ở khoảng giữa giường của hai chúng tôi. “Thế giới… lớn hơn rất nhiều so với em từng nghĩ.”
Anh gật đầu. “Có lẽ anh sẽ không thích thú gì đâu. Độ cao, và tất cả.”
Tôi không biết tại sao, nhưng phản ứng của anh làm tôi thất vọng. Tôi muốn anh nói rằng anh ước gì anh đã ở đó với tôi, trải nghiệm chuyện đó với tôi. Hay ít nhất cũng hỏi tôi xem ý tôi là gì khi tôi khen nó tuyệt vời. Nhưng tất cả những gì anh nói được là có lẽ anh sẽ không thích ư?
“Anh có sao không?” Tôi hỏi. “Nhìn anh như bị thiếu ngủ ấy.”
“À, hôm qua biết được nhiều chuyện quá,” anh nói, vùi đầu lên hai bàn tay. “Em đâu thể trách anh tâm trạng không vui vì chuyện đó được.”
“Ý em là anh có thể không vui vì bất cứ chuyện gì anh muốn,” tôi cau mày. “Nhưng theo quan điểm của em, không có gì phải quá buồn cả. Em biết đó là một cú sốc, nhưng như em nói đó, anh vẫn là con người của ngày hôm qua và ngày kia, bất kể những người này có nói gì đi nữa.”
Anh lắc đầu. “Anh không nói về gen của anh. Anh nói về lão Marcus. Em thật sự không biết phải không?” Câu hỏi đầy mùi kết tội, nhưng giọng anh thì không thế. Anh đứng dậy để quăng cái bánh vô thùng rác.
Tôi thấy không công bằng và bực mình. Dĩ nhiên tôi biết chuyện ông Marcus. Nó đã râm ran khắp phòng khi tôi tỉnh giấc. Nhưng vì lý do nào đó, tôi không nghĩ nó sẽ làm anh buồn khi biết ba của anh sẽ không bị xử tử. Rõ ràng là tôi đã sai.
Tình hình chẳng khá khẩm hơn khi đúng lúc đó chuông báo động lại ré lên, không cho tôi nói gì thêm với anh. Chúng kêu rất to, rú rít nghe đau tai tới mức tôi còn không suy nghĩ gì được chứ huống gì nhúc nhích. Tôi chụp một tay lên tai và lòn tay kia xuống gối để lấy cái máy tính bảng chứa nhật ký của mẹ tôi.
Tobias khóa cửa và kéo rèm xuống, và mọi người đều ngồi lên giường của mình. Chị Cara úp gối lên đầu. Peter chỉ ngồi dựa lưng vào tường, hai mắt nhắm nghiền. Tôi không biết anh Caleb biến đi đâu – đang nghiên cứu bất cứ cái thứ gì khiến anh bay xa đến thế hôm qua, có lẽ thế – hay Christina và Uriah ở đâu – đang tham quan đặc khu, có lẽ thế. Sau cữ tráng miệng hôm qua, tụi nó có vẻ quyết tâm đi khám phá từng ngóc ngách của chỗ này. Tôi thì quyết định thay vì vậy sẽ khám phá những suy nghĩ của mẹ tôi – bà có viết vài mục về những ấn tượng đầu tiên của bà về đặc khu, sự sạch sẽ lạ lùng của nơi này, về việc mọi người cứ cười suốt ngày như thế nào, về việc bà ấy đã phải lòng thành phố khi nhìn nó trong phòng điều khiển ra sao.
Tôi bật màn hình lên, hy vọng nó sẽ giúp tôi phân tâm khỏi tiếng ồn.
Hôm nay tôi đã tình nguyện vào trong thành phố. David nói những pergent đang chết dần và phải có người ngăn việc đó lại, vì đó là một sự lãng phí nguồn nguyên liệu gen. Tôi nghĩ gọi như vậy thì hơi bệnh, nhưng David không có ý đó - ý anh ấy chỉ là nếu không phải vì những cái chết của pergent thì chúng tôi sẽ không can thiệp cho đến khi sự tàn phá đạt tới một mức độ nhất định, nhưng vì là họ nên nó phải được xử lý.
Chỉ vài năm thôi, anh ấy nói vậy. Tất cả những gì tôi có ở đây là một vài người bạn, không gia đình, và tôi đủ trẻ nên sẽ dễ dàng cài vào trong, chỉ cần xóa và tái lập lại kí ức của vài người, và thế là tôi vào. Ban đầu, họ sẽ cho tôi vào phái Dauntless vì tôi đã có hình xăm rồi, và sẽ khó giải thích với những người trong cuộc thí nghiệm về chúng.
Vấn đề duy nhất là vào buổi Lễ Chọn vào năm tới của tôi, tôi sẽ phải gia nhập vào phái Erudite, vì đó là nơi kẻ giết người ở, và tôi không chắc là mình đủ thông minh để vượt qua giai đoạn nhập môn. David nói điều đó sẽ không phải là vấn đề, anh ấy có thể thay đổi kết quả cho tôi, nhưng như vậy chẳng đúng đắn chút nào. Ngay cả nếu như Cục nghĩ các môn phái không có nghĩa lý gì, rằng họ chỉ là một kiểu biến cải hành vi sẽ có ích cho những tổn hại, thì những người kia vẫn nghĩ rằng chúng có ý nghĩa, và thật không phải khi đùa giỡn với hệ thống của họ.
Đến giờ tôi đã quan sát họ được vài ba năm, nên chẳng còn gì nhiều tôi cần phải biết về việc hòa nhập nữa. Tôi cá mình biết thành phố còn rõ hơn cả họ, vào lúc này. Sẽ khó khăn để tôi gửi những báo cáo cập nhật - có người sẽ để ý tôi đang kết nối với một máy chủ ở xa lắc chứ không phải là máy chủ trong nội thành, vậy nên các mục viết của tôi có lẽ sẽ bớt thường xuyên hơn, nếu mà tôi còn viết. Sẽ rất khó để phân định bản thân với tất cả những gì mình biết, nhưng có lẽ vậy lại tốt. Có lẽ nó sẽ là một sự khởi đầu mới.
Tôi thật sự có thể sử dụng một trong số đó.
Có quá nhiều thứ để tiếp nhận, nhưng tôi bắt gặp mình đang đọc đi đọc lại câu: Vấn đề duy nhất là vào buổi Lễ Chọn vào năm tới của tôi, tôi sẽ phải gia nhập vào phái Erudite, vì đó là nơi kẻ giết người ở. Tôi không biết kẻ giết người bà ấy nhắc tới là ai – người tiền nhiệm của Jeanine Matthews chăng? – nhưng khó hiểu hơn nữa là bà ấy đã không gia nhập phái Erudite.
Chuyện gì đã xảy ra khiến mẹ lại gia nhập Abnegation?
Chuông báo động ngừng kêu, và thiếu nó tai tôi lại có cảm giác lùng bùng. Những người khác từ từ lác đác đi ra, nhưng Tobias nấn ná lại một chút, nhịp nhịp ngón tay lên đùi. Tôi không nói chuyện với anh – tôi không chắc tôi muốn nghe những gì anh nói bây giờ, khi cả hai chúng tôi đều đang dễ bực mình.
Nhưng tất cả những gì anh nói là, “Anh hôn em được không?”
“Được chứ,” tôi đáp, thấy nhẹ nhõm.
Anh quỳ xuống và chạm tay lên má tôi, rồi nhẹ nhàng hôn tôi.
Tốt rồi, ít ra thì anh cũng biết cách làm tâm trạng tôi khá hơn.
“Em đã không nghĩ đến chuyện của chú Marcus. Lẽ ra em nên để ý,” tôi nói.
Anh nhún vai. “Chuyện đã xong rồi.”
Tôi biết nó chưa xong. Chuyện với ông Marcus chưa bao giờ xong; những sai trái ông ta đã gây ra là quá lớn.
Nhưng tôi không đẩy vấn đề đi xa hơn.
“Nhiều mục nhật ký hơn nữa hả?”
“Vâng,” tôi đáp. “Tới giờ mới chỉ có vài kỷ niệm về đặc khu. Nhưng nó đang dần thú vị lên.”
“Tốt,” anh nói. “Anh sẽ để em lại với nó nhé.”
Anh khẽ mỉm cười, nhưng tôi biết anh vẫn đang mệt mỏi, vẫn buồn. Tôi không cố cản anh lại. Theo một cách nào đó, có cảm giác như cả hai chúng tôi đang để đối phương lại với nỗi đau buồn của riêng mình, của anh là việc mất đi danh phận pergent và hy vọng của anh về phiên xử ông Marcus, và của tôi, cuối cùng, là việc mất đi ba mẹ tôi.
Tôi gõ lên màn hình để đọc bài tiếp theo.
David thân mến, Tôi nhướn mày. Giờ thì bà ấy viết thư cho ông David nữa ư?
David thân mến, Tôi xin lỗi, nhưng chuyện sẽ không diễn ra theo kế hoạch của chúng ta. Tôi biết anh sẽ nghĩ rằng tôi là một đứa choai choai ngu ngốc, nhưng đây là cuộc đời tôi và nếu tôi còn ở đây nhiều năm nữa, tôi phải sống theo cách của tôi. Tôi sẽ vẫn có thể làm nhiệm vụ của mình từ bên ngoài phái Erudite. Nên ngày mai, trong buổi Lễ Chọn, Andrew và tôi sẽ cùng chọn phái Abnegation.
Tôi hy vọng anh sẽ không giận. Mà tôi đoán là nếu anh có giận đi nữa thì tôi cũng sẽ chẳng biết.
- Natalie Tôi đọc đi đọc lại ghi chép này, để thấm từng từ từng chữ. Andrew và tôi sẽ cùng chọn phái Abnegation.
Tôi mỉm cười, dựa đầu lên cửa sổ, và rơi nước mắt trong im lặng.
Ba mẹ tôi có yêu nhau. Đủ để từ bỏ những kế hoạch và môn phái. Đủ để chống lại “Môn phái hơn máu mủ”. Máu mủ hơn môn phái – không, tình yêu hơn môn phái, bao giờ cũng thế.
Tôi tắt màn hình. Tôi không muốn đọc phải bất cứ cái gì sẽ phá hỏng cảm xúc này: rằng tôi đang lênh đênh trên một dòng nước êm đềm.
Thật lạ lùng rằng, dù đáng ra tôi nên đau khổ, tôi lại có cảm giác như mình đang thật sự tìm lại được mẹ tôi từng chút từng chút một, qua từng từ, qua từng dòng chữ.