← Quay lại trang sách

Chương 28 TRIS

BỆNH VIỆN ĐẦY nghẹt người, tất cả bọn họ hoặc đang la thét hoặc chạy tới chạy lui hoặc kéo mạnh mấy tấm rèm lại. Trước khi yên vị một chỗ, tôi kiểm tra hết tất cả các giường để tìm Tobias. Anh không nằm trên cái nào. Tôi vẫn đang run lên từng chặp vì nhẹ nhõm.

Uriah cũng không có ở đây. Nó đang ở trong một phòng khác, và cửa phòng đó thì đang đóng – không phải dấu hiệu khả quan.

Người y tá đang chùi thuốc sát trùng lên tay tôi đang nín thở và nhìn quanh quất mọi sự xung quanh thay vì nhìn vào vết thương của tôi. Tôi được báo chỉ trầy da sơ sơ thôi, không có gì phải lo lắng cả.

“Tôi có thể đợi, nếu chị có việc khác phải làm,” tôi lên tiếng. “Đằng nào thì tôi cũng phải đi tìm một người.”

Cô ta mím môi rồi nói, “Em cần phải khâu.”

“Chỉ trầy xước sơ thôi mà!”

“Không phải tay mà là đầu em kìa,” chị ta nói, chỉ lên một điểm bên trên mắt tôi. Tôi gần như đã quên mất vết cắt trong lúc hỗn loạn, nhưng nó vẫn chưa ngừng chảy máu.

“Ờ ha.”

“Chị sẽ tiêm cho em một mũi thuốc tê,” chị ta nói, giơ lên một ống tiêm.

Tôi đã quá quen với kim tiêm tới mức chẳng buồn phản ứng. Chị ta chùi trán tôi bằng miếng bông sát trùng – ở đây họ cẩn thận với vi trùng quá – và tôi cảm thấy cây kim đâm vào da tôi nhồn nhột, cảm giác giảm bớt ngay sau một giây khi thuốc tê phát huy tác dụng.

Tôi quan sát người ta hối hả qua lại trong lúc chị ta khâu cho tôi – một ông bác sĩ lột đôi găng tay cao su lấm máu; một y tá mang tới cái khay đựng gạc, giày anh ta gần như lướt trên sàn; người nhà của ai đó bị thương đang siết chặt tay. Không khí sực nức mùi hóa chất và giấy cũ và mùi xác người ấm.

“Có tin tức gì về tình hình của ông David không?”

“Ông ấy sẽ sống, nhưng ông ấy sẽ mất khá lâu mới đi lại được bình thường,” chị ta trả lời. Miệng chị ta thôi cau lại, chỉ trong mấy giây. “Đã có thể tệ hơn nhiều lắm, nếu em không có ở đó. Em giỏi lắm.”

Tôi gật đầu. Tôi ước mình có thể nói cho chị ta biết rằng tôi chẳng phải là anh hùng, rằng tôi đã dùng ông ta làm lá chắn, như một bức tường thịt. Tôi ước gì có thể thú nhận việc mình là một người chất chứa đầy căm ghét dành cho Cục và dành cho ông David, một người sẵn sàng để cho người khác bị đạn bắn lủng người để cứu lấy cái mạng mình. Ba mẹ tôi sẽ thấy xấu hổ cho xem.

Chị ta đặt một cái băng gạc lên mũi khâu để che vết thương, gom hết giấy bọc và những miếng bông gòn ướt sũng trong tay để quăng đi.

Trước khi tôi kịp cảm ơn thì chị ta đã đi mất, đến giường khác, bệnh nhân khác, thương tích khác.

Người bị thương xếp thành hàng dài dọc hành lang bên ngoài trạm cứu thương. Tôi đã thu thập chứng cứ để biết rằng có một vụ nổ khác xảy ra cùng lúc với vụ nổ gần lối vào. Cả hai đều nhằm đánh lạc hướng. Những kẻ tấn công đã đột nhập bằng đường hầm ngầm, như Nita nói.

Cô ta không hề nhắc đến việc cho nổ tanh banh những bức tường.

Cánh cửa cuối hành lang bật mở, và vài người chạy ào vào trong, mang theo một người phụ nữ trẻ – Nita – giữa họ. Họ đặt cô ta xuống một cái cũi gần một bức tường. Cô ta rên rỉ, nắm chặt một cuộn băng gạc được đắp lên vết thương bên hông cô ta. Tôi cảm thấy xa cách một cách lạ lùng với sự đau đớn của cô ta. Tôi đã bắn cô ta. Tôi buộc phải làm thế. Chấm hết.

Trong lúc bước dọc lối đi giữa những người bị thương, tôi để ý thấy những bộ đồng phục. Tất cả mọi người ngồi đây đều mặc đồ màu xanh lá cây. Trừ một vài ngoại lệ, còn lại toàn là nhân viên hỗ trợ. Họ đang ôm chặt những cánh tay hay chân hay đầu đang chảy máu, vết thương của họ không khá hơn tôi, vài người còn nặng hơn.

Tôi chợt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong những ô cửa sổ ngay phía bên kia hành lang chính – đầu tóc tôi xơ xác và rũ rượi, miếng băng cá nhân ngự chình ình trên trán tôi. Máu của ông David và máu tôi loang lổ khắp trên quần áo. Tôi cần tắm rửa và thay đồ, nhưng trước hết phải tìm Tobias và Christina. Tôi đã không thấy họ từ trước cuộc đột nhập.

Tôi không mất nhiều thời gian để tìm thấy Christina – con nhỏ đang ngồi ở phòng chờ khi tôi ra khỏi phòng cứu thương, đầu gối của nó đang run nhiều đến nỗi người ngồi cạnh nó cứ nhìn nó thù oán. Nó giơ tay chào tôi, nhưng ánh mắt nó thì chuyển từ tôi sang cánh cửa ngay phía sau.

“Bồ không sao chứ?” Con nhỏ hỏi thăm.

“Ừ,” tôi đáp. “Vẫn chưa có tin tức gì mới về Uriah. Mình không vô trong được.”

“Những người này đang khiến mình phát điên, bồ biết không?” Nó nói. “Họ chẳng nói với ai bất cứ cái gì hết. Họ không để bọn mình gặp cậu ấy. Cứ như họ sở hữu cậu ấy và mọi thứ xảy ra với cậu ấy vậy đó!”

“Ở đây họ làm việc kiểu khác. Mình chắc họ sẽ nói cho bồ biết khi họ biết được điều gì đó chắc chắn.”

“Chà, họ sẽ nói với bồ, ” con nhỏ cau mày. “Nhưng mình không tin là bọn họ sẽ thèm để mắt tới mình.”

Vài ngày trước có lẽ tôi sẽ không đồng ý với nó, không chắc sự bất tín của họ với việc hỏng gen có ảnh hưởng thế nào lên cách cư xử của họ. Tôi không biết phải làm gì – không biết phải nói chuyện với Christina ra sao khi giờ đây tôi có những thuận lợi này còn nó thì không và chúng tôi chẳng làm được gì về chuyện đó. Tất cả những gì tôi nghĩ được là ở cạnh con nhỏ.

“Mình phải tìm Tobias, nhưng mình sẽ quay lại sau khi tìm được và ngồi với bồ, được chứ?”

Cuối cùng Christina cũng nhìn tôi, và đầu gối nó chững lại. “Họ chưa nói với bồ sao?”

Bụng tôi thắt lại vì sợ. “Nói gì với mình cơ?”

“Tobias bị bắt rồi,” nó khẽ nói. “Mình nhìn thấy anh ấy ngồi chung với những kẻ đột nhập ngay trước lúc đến đây.

Có người đã nhìn thấy anh ấy ở phòng điều khiển trước cuộc tấn công – họ nói anh ấy đã vô hiệu hóa hệ thống an ninh.”

Có một cái nhìn buồn bã trong mắt nó, như thể nó thương hại tôi. Nhưng tôi vốn đã biết Tobias làm gì từ trước rồi.

“Họ đang ở đâu?” Tôi hỏi.

Tôi cần phải nói chuyện với anh. Và tôi biết mình cần phải nói gì.