← Quay lại trang sách

Chương 27 TRIS

ĐỂ CHÚNG TÔI vào, ông David,” Nita nói, giọng cô ta bị bóp méo qua chiếc mặt nạ.

Mắt ông David lờ đờ trượt qua cái gã đang chĩa súng vào ông ta.

“Tôi không tin các người dám bắn tôi,” ông ta nói. “Vì tôi là người duy nhất trong tòa nhà này biết thông tin này và các người muốn có huyết thanh đó.”

“Sẽ không bắn vào đầu, có lẽ,” gã kia nói, “nhưng còn nhiều chỗ khác mà.”

Hắn và Nita nhìn nhau. Rồi hắn dịch nòng súng xuống dưới, chĩa vào chân ông David và bóp cò. Tôi nhắm chặt mắt khi tiếng la của ông David vang lên trong hành lang.

Ông ta có thể là một trong những người cung cấp cho mụ Jeanine Matthews cuộc tấn công mô phỏng, nhưng tôi vẫn không thấy khoái trá bởi tiếng hét của ông ta.

Tôi nhìn những khẩu súng mình đang cầm, mỗi tay một khẩu, ngón tay đặt trên cò súng của tôi tái nhợt. Tôi tưởng tượng mình đang cắt tỉa hết những cành nhánh rải rác trong suy nghĩ của tôi, chỉ tập trung vào đúng nơi này, đúng lúc này.

Tôi kề miệng sát tai Matthew và thì thầm. “Đi tìm cứu viện đi. Ngay lập tức.”

Matthew gật đầu và trở ngược lại hành lang. Khá khen cho anh ta, anh ta di chuyển rất khẽ khàng, bước chân êm ru. Đi tới cuối hành lang, anh ta quay lại nhìn tôi, và rồi biến mất sau khúc cua.

“Đến phát bệnh với mấy thứ cứt này,” người đàn bà tóc đỏ nói. “Cho nổ phứt mấy cái cửa đi cho rồi.”

“Một vụ nổ sẽ kích hoạt một trong những biện pháp an ninh dự phòng,” Nita nói. “Chúng ta cần mật khẩu.”

Tôi lại thò đầu ra nhìn, và lần này, mắt ông David chạm mắt tôi. Mặt ông ta tái nhợt và bóng lưỡng mồ hôi, một vũng máu lớn tràn quanh mắt cá chân ông ta. Những tên khác đang nhìn Nita, cô ta lấy từ trong túi áo ra một cái hộp màu đen và mở nó ra, bên trong có một ống tiêm và một mũi kim.

“Tưởng cô nói cái thứ đó không có tác dụng với lão ta chứ,” gã cầm khẩu súng nói.

“Tôi nói ông ta có thể kháng lại nó chứ không nói nó không hề có tác dụng,” cô ta đáp. “Ông David, đây là một hỗn hợp rất uy lực kết hợp giữa chân dược huyết thanh và kinh hoàng huyết thanh. Tôi sẽ tiêm nó vào người ông nếu ông không khai ra mật khẩu.”

“Tôi biết việc này chỉ là thiếu sót trong gen của cô thôi, Nita,” ông David yếu ớt nói. “Nếu cô dừng lại ngay bây giờ, tôi có thể giúp cô, tôi có thể…”

Nita nhếch mép. Với sự thích thú, cô ta đâm kim vào cổ ông ta và nhấn ống bơm. Ông David sụm người xuống, rồi cả người ông ta run bần bật, rồi lại run bần bật.

Ông David trợn mắt và gào lên, nhìn trừng trừng vào không khí, và tôi biết ông ta đang nhìn thấy gì, vì chính tôi cũng đã từng nhìn thấy, trong tổng hành dinh Erudite, dưới ảnh hưởng của kinh hoàng huyết thanh. Tôi đã nhìn thấy những nỗi sợ kinh khủng nhất của tôi trở thành sự thật.

Nita quỳ xuống trước mặt ông ta và tóm lấy mặt ông ta.

“Ông David!” Cô ta khẩn thiết gọi. “Tôi có thể làm nó dừng lại nếu ông nói cho chúng tôi biết cách vào căn phòng này. Nghe tôi nói không?”

Ông ta thở hổn hển, và mắt ông ta không tập trung vào cô ta mà vào cái gì đó phía sau cô ta. “Đừng làm thế!” Ông ta hét lên, rồi lao tới trước, về phía bất cứ cái bóng ma nào mà huyết thanh đang làm hiện ra trước mắt ông ta. Nita đặt một cánh tay trước ngực để giữ ông ta đứng im, và ông ta lại gào lên, “Đừng!”

Nita lay lay người ông ta. “Tôi sẽ ngăn không cho bọn họ làm thế nếu ông nói cho tôi biết làm sao để vào trong!”

“Cô ấy!” Ông David nói, và mắt ngân ngấn nước. “Cái… cái tên…”

“Tên ai?”

“Sắp hết giờ rồi!” Gã đang chĩa súng vào ông David nhắc.

“Hoặc là lấy cái huyết thanh đó hoặc là giết lão ta đi…”

“Cô ấy, ” ông David nói, chỉ vào khoảng không trước mặt ông ta.

Chỉ vào tôi.

Tôi vươn tay qua góc ngoặt và bóp cò hai lần. Viên đạn đầu tiên trúng tường. Viên thứ hai bắn trúng tay gã kia, làm khẩu súng khổng lồ lăn kềnh xuống đất. Người đàn bà tóc đỏ chĩa khẩu súng của bà ta vào tôi – hay đúng hơn là phần bà ta nhìn thấy được vì một nửa người tôi đã núp sau bức tường – và Nita la lớn, “Khoan bắn đã!”

“Tris,” Nita nói, “cô không biết cô đang làm gì đâu…”

“Có thể chị nói đúng,” tôi nói, và lại nổ súng. Lần này tay tôi vững vàng hơn, nhắm bắn tốt hơn; tôi bắn trúng một bên người Nita, ngay phía trên hông. Cô ta hét lên qua lớp mặt nạ và ôm chặt vết đạn trên da, khuỵu xuống đất, tay ướt đẫm máu.

Ông David lao về phía tôi, mặt nhăn nhúm vì đau khi phải dồn trọng tâm xuống cái chân bị thương. Tôi quàng tay qua thắt lưng ông ta và kéo người ông ta một vòng để rốt cuộc ông ta đứng chắn giữa tôi và những tên còn lại.

Sau đó tôi kê một khẩu súng lên gáy ông ta.

Tất cả đông cứng. Tôi cảm thấy tiếng tim đập bình bịch lên tới cổ họng tôi, trong tay tôi, sau mắt tôi.

“Nổ súng đi, và tôi sẽ bắn nát sọ ông ta,” tôi nói.

“Mày sẽ không giết chính thủ lĩnh của mày,” mụ đàn bà tóc đỏ nói.

“Ông ta không phải thủ lĩnh của tôi. Tôi không quan tâm ông ta sống hay chết,” tôi nói. “Nhưng nếu các người nghĩ tôi sẽ để yên cho các người đoạt được thứ tử huyết thanh đó thì các người mất trí rồi.”

Tôi bắt đầu bước lùi, với ông David đang thút thít đằng trước tôi, vẫn đang chìm trong cái thứ cocktail huyết thanh kia. Thình lình tôi cúi đầu và quay ngoắt cả người sang một bên để an toàn đứng sau người ông ta. Tôi vẫn giữ một khẩu súng chĩa vào đầu ông ta.

Chúng tôi đi được đến cuối hành lang, và mụ đàn bà lừa cơ tôi. Mụ ta nổ súng, và bắn trúng ngay phía trên đầu gối ông David, chân kia. Ông ta ngã xuống đất với một tiếng gào, và cả người tôi bị phơi ra. Tôi hụp nhào xuống đất, giộng hai cùi chỏ lên sàn, vừa đúng lúc một viên đạn sượt qua người, âm thanh vang rền tới tận óc.

Rồi tôi cảm thấy cái gì đó nóng rát đang xuyên qua cánh tay trái, tôi thấy máu và chân tôi bò toài trên mặt đất, tìm kiếm chỗ bấu víu. Tôi tìm được chỗ dựa và liền bắn bừa qua hành lang. Tôi chụp lấy cổ áo ông David và kéo xềnh xệch ông ta vòng qua góc cua, cơn đau thiêu đốt tay trái tôi.

Tôi nghe tiếng bước chân và tiếng rên rỉ. Nhưng chúng không đến từ phía sau; chúng vọng lại từ đằng trước.

Nhiều người xúm lại quanh tôi, trong đó có Matthew, rồi ai đó xốc ông David lên và vác ông ta chạy ngược lại hành lang. Matthew chìa tay ra cho tôi.

Tai tôi đang kêu leng keng. Tôi không thể tin mình vừa làm như thế.