Chương 30 TRIS
EM VÀO TRONG đó chưa?”
Chị Cara đứng bên cạnh tôi, hai tay khoanh lại. Hôm qua, Uriah được chuyển từ phòng an toàn sang một căn phòng có cửa sổ nhìn ra ngoài, mà tôi ngờ là để tụi tôi thôi không kèo nèo hỏi thăm về cậu ấy suốt nữa. Giờ Christina đang ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay yếu ớt của Uriah.
Tôi đã nghĩ nhìn cậu ấy chắc phải nát bấy như một con búp bê vải bị rút chỉ, nhưng trông không khác đến thế, trừ vài chỗ băng bó và nhiều vết xước. Tôi có cảm giác như Uriah có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, toe toét cười và tự hỏi sao tụi tôi ai cũng nhìn mình chằm chằm như thế.
“Tối hôm qua em có vào,” tôi nói. “Để cậu ấy nằm đó một mình thì không hay lắm.”
“Có một số bằng chứng gợi ý rằng, tùy vào mức độ tổn thương não mà cậu ta có thể nghe và cảm thấy chúng ta ở một chừng mực nào đó,” chị Cara nói. “Dù người ta nói với chị là dự đoán về tình trạng của cậu ấy không được khả quan cho lắm.”
Thỉnh thoảng tôi vẫn muốn tát cho chị ta một bạt tai.
Cứ như thể tôi cần được nhắc cho nhớ là Uriah rất có thể không hồi phục được ấy. “Ừm.”
Tối qua sau khi rời khỏi giường Uriah, tôi cứ đi lang thang trong đặc khu mà không biết mình đang hướng về đâu. Đáng lẽ tôi nên nghĩ tới người bạn của tôi, đang bấp bênh giữa thế giới này và bất kể cái gì kế tiếp, nhưng thay vào đó tôi lại nghĩ tới những lời đã nói với Tobias. Và cảm giác của tôi khi nhìn anh, như thể có gì đó đã vỡ vụn.
Tôi không nói với anh đó là dấu chấm hết cho quan hệ của chúng tôi. Tôi đã định nói thế, nhưng khi tôi nhìn anh, tôi không tài nào mở miệng nói những từ đó được. Tôi lại thấy nước mắt trào lên, chúng đã như thế cứ một tiếng đồng hồ một lượt hay tương đương vậy từ hôm qua tới giờ, và tôi cố xua chúng đi, nuốt ngược chúng vào trong.
“Vậy là em đã cứu Cục,” chị Cara nói, quay sang tôi. “Có vẻ em dính líu tới một số lượng kha khá những xung đột đấy nhỉ. Chị cho rằng chúng ta nên biết ơn vì em rất vững vàng trước khủng hoảng.”
“Em không có cứu Cục. Em chẳng có hứng thú gì cứu vớt Cục hết,” tôi vặn lại. “Em đã không cho vũ khí rơi vào tay những người nguy hiểm, vậy thôi.” Tôi đợi một nhịp.
“Chị vừa mới khen em đó hả?”
“Chị có khả năng nhận ra những điểm mạnh của một người,” chị Cara trả lời và mỉm cười. “Thêm nữa, chị nghĩ vấn đề giữa chúng ta đã được giải quyết, cả về mặt logic lẫn tình cảm.” Chị ấy khẽ hắng giọng, và tôi tự hỏi liệu cuối cùng cũng có thể công nhận rằng chị cũng có những cảm xúc khiến chị ấy không thoải mái hay không, hay là điều gì khác. “Nghe có vẻ như em biết điều gì đó về Cục và nó khiến em giận dữ. Chị tự hỏi không biết em có thể nói cho chị nghe đó là gì hay không.”
Christina ngả đầu bên cạnh tấm nệm giường Uriah, thân hình mảnh mai của con nhỏ nằm sượt ra một bên.
Tôi nhăn nhó đáp, “Em không biết. Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết.”
“Hmm.” Vết hằn giữa hai hàng lông mày của chị Cara xuất hiện khi chị ấy nhíu mày, khiến chị ấy nhìn giống Will tới nỗi tôi phải quay mặt đi. “Có lẽ chị phải nói ‘làm ơn đi mà! ’”
“Được rồi. Chị biết thứ huyết thanh mô phỏng của mụ Jeanine chứ? Chà, hóa ra nó không phải là của mụ ta.” Tôi thở dài. “Đi nào. Em sẽ chỉ cho chị. Như vậy dễ hơn.”
Thật ra cũng dễ chẳng kém nếu tôi cứ kể với chị ấy những gì tôi đã thấy trong phòng lưu trữ, náu mình sâu trong bên trong những phòng thí nghiệm của Cục. Nhưng sự thật là tôi chỉ muốn cho bản thân mình có chuyện để mà làm, để không phải nghĩ ngợi về Uriah. Hay Tobias.
“Dường như chúng ta sẽ không bao giờ đi hết được con đường của những dối lừa này,” chị Cara nói trong lúc chúng tôi đi đến phòng lưu trữ. “Những môn phái, đoạn băng mà Edith Prior để lại… tất cả những lời dối trá, được chế ra để buộc chúng ta hành xử theo một cách đặc biệt.”
“Đó là điều chị thật sự nghĩ về những môn phái sao?” tôi thắc mắc. “Em tưởng chị mê tít làm một Erudite chứ.”
“Chị đã từng thế thật.” Chị gãi gãi gáy, làm da chỗ đó đỏ ửng những vết móng tay. “Nhưng Cục đã khiến chị thấy như con khùng vì đã chiến đấu vì những chuyện đó, và vì những điều mà những Allegiant đại diện. Mà chị thì không thích cảm thấy khùng điên.”
“Vậy là chị không nghĩ có bất cứ điều gì trong số đó đáng giá,” tôi hỏi. “Bất cứ điều gì về Allegiant.”
“Em thì có sao?”
“Nó đã giúp chúng ta thoát ra ngoài,” tôi nói, “và nó giúp chúng ta biết được sự thật, và nó tốt hơn cái công xã vô môn phái mà bà Evelyn nuôi dưỡng trong đầu, nơi chẳng ai được chọn lựa bất cứ thứ gì.”
“Chị cho là vậy,” chị ấy nói. “Chị chỉ hãnh diện rằng mình là một người có thể nhìn thấu mọi việc, bao gồm cả hệ thống môn phái thôi.”
“Chị biết phái Abnegation từng nói gì về lòng kiêu hãnh không?”
“Chị đồ là không tốt lành gì cho lắm.”
Tôi bật cười. “Dĩ nhiên rồi. Họ nói nó làm người ta mù quáng trước bản chất thật của con người họ.”
Chúng tôi đã đến cánh cửa dẫn vào phòng thí nghiệm, và tôi gõ cửa mấy lần để Matthew nghe thấy và cho chúng tôi vào. Trong lúc tôi đợi anh ta mở cửa, chị Cara trao cho tôi một cái nhìn lạ lùng.
“Những ghi chép cũ của phái Erudite cũng nói như thế, chỉ sai khác chút ít thôi,” chị nói.
Tôi chưa từng nghĩ phái Erudite sẽ nói gì về lòng kiêu hãnh – hay họ sẽ bận tâm để ý đến những giá trị đạo đức.
Có vẻ như tôi đã lầm. Tôi muốn hỏi chị ấy thêm nhưng lúc đó cửa đã mở, và Matthew đã đứng trong hành lang, đang cạp lõi táo.
“Anh đưa tôi vào phòng lưu trữ được không?” Tôi hỏi.
“Tôi cần chỉ cho chị Cara xem một thứ.”
Anh ta ăn nốt miếng lõi táo cuối cùng và gật đầu. “Dĩ nhiên.”
Tôi rúm người lại, tưởng tượng tới vị đắng của những cái hột táo, và theo chân anh ta.