← Quay lại trang sách

Chương 31 TOBIAS

TÔI KHÔNG THỂ quay lại với những ánh mắt soi mói và những câu hỏi không thành tiếng ở phòng chung. Tôi biết tôi không thể quay lại bối cảnh nơi diễn ra tội lỗi tày đình của mình, mặc dù nó không nằm trong những nơi mà tôi bị cấm lui tới, nhưng tôi cảm thấy mình cần phải nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong thành phố. Như là tôi cần phải nhớ rằng còn có một thế giới bên ngoài thế giới này, nơi tôi không bị ghét bỏ.

Tôi đi đến phòng điều khiển và ngồi lên một cái ghế.

Mỗi cái màn hình đặt trên chấn song kẻ ô phía trên tôi chiếu một phần khác nhau của thành phố: trung tâm Ác Ôn, sảnh chờ của tổng hành dinh Erudite, công viên Thiên Niên Kỷ, mái hiên bên ngoài tòa Hancock.

Tôi cứ ngồi một lúc lâu xem người ta đi qua đi lại xà quần trong tổng hành dinh Erudite, họ đều đeo băng tay vô môn phái, vũ khí cài trên hông, trao đổi với nhau vài câu giao tiếp ngắn gọn hay chuyền nhau những hộp thức ăn cho bữa tối, một thói quen cũ của phái.

Rồi tôi nghe tiếng một phụ nữ cất lên “Ông ta kia rồi,” tôi bèn lướt nhanh qua các màn hình để xem cô ta đang nói tới cái gì. Rồi tôi nhìn thấy ông ta, đứng ngay trước tòa Hancock: lão Marcus, gần cửa chính, đang xem đồng hồ.

Tôi đứng dậy và dùng ngón trỏ gõ lên màn hình để mở tiếng. Mấy giây đầu chỉ có tiếng gió vang lên qua bộ loa ngay bên dưới màn hình, nhưng sau đó có tiếng chân.

Cô Johanna Reyes đến bên ba tôi. Ông ta chìa tay ra cho cô ấy bắt, nhưng cô ấy không cầm, và ba tôi bị bỏ mặc với cánh tay lơ lửng trong không khí, một mồi câu cô ấy không mắc.

“Tôi đã biết là anh ở lại trong thành phố,” cô ấy nói.

“Bọn họ đang lùng tìm anh khắp nơi.”

Vài người đang đi qua đi lại trong phòng điều khiển đã tụ tập sau lưng tôi để xem. Tôi hầu như không để ý đến họ. Tôi đang quan sát tay của ba tôi rút về bên hông và co thành nắm đấm.

“Tôi có làm gì xúc phạm tới cô chưa nhỉ?” Lão Marcus lên tiếng. “Tôi đã liên lạc với cô vì nghĩ cô là bạn.”

“Tôi thì nghĩ anh liên lạc với tôi vì anh biết tôi vẫn là thủ lĩnh của những Allegiant, và anh muốn có một đồng minh,” cô Johanna nói, khẽ cúi xuống, làm một lọn tóc rũ xuống che bên mắt mang sẹo của cô ấy. “Và tùy thuộc xem mục đích của anh là gì, tôi vẫn là thế, Marcus, nhưng tôi nghĩ tình bằng hữu của chúng ta đã chấm dứt.”

Lông mày của lão Marcus nhíu lại. Ba tôi có vẻ ngoài của một người từng rất tuấn tú, nhưng khi đã có tuổi, hõm má ông ấy đã lõm sâu thêm, những đường nét trở nên thô ráp và khắt khổ. Mái tóc của ông ấy, cắt sát da đầu theo kiểu Abnegation, không hề giúp cải thiện hình ảnh.

“Tôi không hiểu,” ông nói.

“Tôi đã nói chuyện với vài người bạn Candor của tôi,” cô Johanna nói. “Họ đã kể cho tôi nghe những gì con trai anh đã nói dưới tác dụng của chân dược huyết thanh.

Những lời đồn đãi bẩn thỉu mà Jeanine Matthews đã lan truyền về anh và thằng bé… đều là sự thật, đúng không?”

Mặt tôi nóng lên, và tôi rụt người lại, vai co vào trong.

Marcus lắc đầu. “Không phải, Tobias…”

Cô Johanna giơ một tay lên. Cô ấy vừa nói vừa nhắm mắt, như thể không chịu nổi việc phải nhìn thấy ông ta.

“Làm ơn đi. Tôi đã thấy con trai anh cư xử như thế nào.

Vợ anh cư xử như thế nào. Tôi biết những người bị hành hạ bởi bạo lực trông như thế nào.” Cô ấy vén tóc ra sau tai.

“Chúng tôi nhận ra nhau.”

“Cô không thể nào tin là…” Marcus dợm nói lại. Ông ấy lắc đầu. “Tôi là người trui rèn kỷ luật, đúng thế, nhưng tôi chỉ muốn điều tốt nhất…”

“Một người chồng không nên trui rèn kỷ luật với vợ mình,” cô Johanna nói. “Ngay cả ở trong phái Abnegation.

Còn với con anh… chà, cứ đồng ý rằng tôi quả thật tin là vậy đi.”

Những ngón tay của cô Johanna sờ vào vết sẹo trên má.

Tim tôi làm tôi ngộp thở với nhịp đập của nó. Cô ấy biết.

Cô ấy biết, không phải vì cô ấy đã nghe những lời thú nhận của tôi trong căn phòng thẩm vấn Candor mà là vì cô ấy biết, chính cô ấy cũng đã trải qua chuyện đó, tôi chắc chắn. Tôi tự hỏi không biết với cô ấy thì là ai – mẹ? Cha?

Người khác?

Luôn có một phần trong tôi băn khoăn không biết ba tôi sẽ làm gì nếu phải trực tiếp đối chất với sự thật. Tôi đã nghĩ ông ta sẽ chuyển từ một vị thủ lĩnh Abnegation khiêm tốn sang cơn ác mộng tôi biết ở nhà, rằng ông ấy sẽ vung cao roi và lộ bản chất thật của mình. Đó sẽ là một sự phản ứng vừa ý tôi, nhưng đó không phải là phản ứng thật của ông ta.

Ông ta chỉ đứng đó, nom bối rối, và trong một thoáng tôi tự hỏi không biết ông ta có bối rối thật không, nếu trong tâm ý bệnh hoạn của ông ấy, ông ấy tin vào lời nói dối của chính mình về việc trui rèn kỷ luật tôi. Ý nghĩ đó tạo thành một cơn bão trong lòng tôi, một tiếng sấm đì đùng và một cơn gió thốc ào ạt.

“Giờ tôi đã thẳng thắn rồi,” cô Johanna nói, hơi điềm tĩnh hơn được một chút, “anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại yêu cầu tôi đến đây.”

Lão Marcus chuyển phắt sang chủ đề mới cứ như thể chủ đề cũ chưa bao giờ được đề cập. Tôi nhìn thấy ở ông ta một con người có thể tự phân mình thành nhiều ngăn, và có thể đổi từ ngăn này qua ngăn kia bất cứ khi nào ông ta muốn. Một trong những ngăn đó được dành riêng cho mẹ và tôi.

Những nhân viên của Cục thu cái máy quay lại gần hơn, thành ra tòa Hancock chỉ giống như cái nền màu đen sau lưng nửa thân người của lão Marcus và cô Johanna. Tôi nhìn một cái xà nhà nằm chéo qua màn hình để không phải nhìn ông ấy.

“Evelyn và những tên vô môn phái là những kẻ bạo ngược,” ông ta nói. “Hòa bình chúng ta từng có trong các môn phái, trước cuộc tấn công đầu tiên của Jeanine, có thể được phục hồi, tôi chắc chắn. Và tôi muốn thử phục hồi nó. Tôi nghĩ đây cũng là điều cô mong muốn.”

“Đúng thế,” cô Johanna nói. “Anh nghĩ chúng ta có thể làm điều đó bằng cách nào?”

“Đây là phần cô có thể không thích, nhưng tôi hy vọng cô sẽ nghĩ thoáng,” lão trả lời. “Evelyn kiểm soát thành phố vì cô ta kiểm soát được vũ khí. Nếu chúng ta cướp được những vũ khí đó, cô ta sẽ không còn mấy sức mạnh, và cô ta có thể bị thách thức.”

Cô Johanna gật đầu, và chùi giày lên vệ đường. Từ góc này tôi chỉ có thể nhìn thấy phần mặt mịn màng của cô ấy, mái tóc mảnh nhưng xoăn tít, bờ môi căng mọng.

“Anh muốn tôi làm gì?” Cô ấy hỏi.

“Hãy để tôi lãnh đạo những Allegiant cùng cô,” ông ấy nói. “Tôi đã từng là thủ lĩnh của phái Abnegation. Tôi từng gần như là thủ lĩnh của cả thành phố này. Người ta sẽ tập hợp lại dưới tay tôi.”

“Người ta đã tập hợp rồi,” Johanna chỉ ra. “Và không phải dưới tay một người, mà dưới khao khát phục hồi lại các môn phái. Ai nói tôi cần anh chứ?”

“Không phải hạ thấp thành tựu của cô, nhưng những Allegiant vẫn quá tầm thường để gầy dựng nên được cái gì lớn lao hơn một cuộc nổi loạn be bé,” ông ta nói. “Có nhiều người vô môn phái hơn bất cứ ai trong chúng ta biết. Cô cần tôi. Cô biết điều đó.”

Ba tôi có cách thuyết phục được người khác mà không cần đến sức hấp dẫn, cái cách khiến tôi luôn thấy bối rối.

Ông ta bày tỏ ý kiến của mình như thể chúng là những sự thật không phải bàn cãi, và bằng cách nào đó, sự thiếu vắng hoàn toàn những nghi ngờ của ông ta khiến bạn phải tin ông ấy. Phẩm chất đó giờ đã làm tôi phát sợ, vì tôi biết những gì ông ta đã nói với tôi: rằng tôi hỏng rồi, rằng tôi là thứ vô giá trị, rằng tôi chẳng là gì hết. Ông ta đã khiến tôi tin bao nhiêu thứ trong số đó rồi?

Tôi có thể thấy cô Johanna đang bắt đầu tin ông ta, đang nghĩ tới một nhúm người mà cô ấy đã tập hợp thành nhóm Allegiant. Đang nghĩ tới nhóm mà cô ấy đã cử ra ngoài hàng rào, với Cara, và từ đó không còn nghe tin tức nữa. Đang nghĩ tới việc cô ấy đơn độc như thế nào, và quá khứ lãnh đạo của ông ta lừng lẫy ra sao. Tôi muốn hét với cô ấy qua màn hình rằng đừng có tin ông ta, nói với cô ấy rằng ông ta chỉ muốn các môn phái trở lại vì biết rằng lúc đó ông ta có thể leo lên vị trí thủ lĩnh một lần nữa. Nhưng tiếng tôi không đến được cô ấy, thậm chí tôi có đứng ngay cạnh thì nó cũng không thể lọt vào tai cô ấy.

Một cách thận trọng, cô Johanna nói với ông ta, “Anh có thể hứa rằng anh sẽ cố gắng hạn chế mức độ thiệt hại chúng ta sẽ gây ra, bất cứ chỗ nào có thể chứ?

Lão Marcus trả lời, “Đương nhiên.”

Cô ấy lại gật đầu, nhưng lần này có vẻ như đang gật đầu với chính mình.

“Đôi lúc chúng ta cần phải đấu tranh để có hoà bình,”

cô ấy nói với cái vỉa hè hơn là nói với Marcus. “Tôi nghĩ đây chính là một trong những lần đó. Và tôi nghĩ anh sẽ hữu ích với những người tập hợp lại dưới anh.”

Đây là sự khởi đầu của cuộc cách mạng Allegiant mà tôi đã mong chờ từ lần đầu tiên tôi nghe nói nhóm đã thành lập. Dù với tôi đó là điều không thể tránh được bởi vì tôi đã nhìn thấy cách mà mẹ Evelyn chọn để cai trị, tôi vẫn thấy muốn bệnh. Dường như những cuộc nổi dậy không bao giờ chấm dứt, trong thành phố, trong đặc khu, mọi nơi. Giữa chúng chỉ có những nhịp, và điên rồ thay, chúng tôi gọi những nhịp đó là “hòa bình.”

Tôi di chuyển khỏi màn hình, định rời khỏi phòng điều khiển, đi tìm chút không khí trong lành ở bất cứ đâu khả dĩ.

Nhưng ngay lúc dợm bước đi, tôi chợt nhìn thấy một cái màn hình khác đang chiếu hình một người phụ nữ tóc sẫm đang đi qua đi lại trong một văn phòng ở tổng hành dinh Erudite. Mẹ Evelyn – dĩ nhiên họ chiếu những cảnh của Evelyn trên cái màn hình nổi bật nhất trong phòng điều khiển rồi, có lý mà.

Evelyn lùa tay vào tóc, ngón tay siết chặt quanh những lọn tóc. Bà thu người lại co ro, giấy tờ vương vãi khắp nơi trên sàn, và tôi nghĩ, Bà ấy đang khóc, nhưng tôi không biết tại sao, vì tôi không thấy vai bà ấy run lên.

Tôi nghe thấy, qua bộ loa của cái màn hình, có tiếng gõ cửa. Evelyn đứng thẳng dậy, vuốt tóc lại, chùi mặt và nói, “Vào đi!”

Therese bước vào, cái băng tay vô môn phái của chị ta bị lệch. “Mới có báo cáo của lính tuần tra. Họ nói họ không trông thấy dấu hiệu nào của ông ta cả.”

“Tuyệt.” Evelyn lắc đầu. “Tôi đày lão ta, và lão ta ở lại trong thành phố. Chắc chắn hắn làm vậy để chọc tức tôi đây.”

“Hoặc ông ta đã gia nhập Allegiant, và bọn chúng đang chứa chấp ông ta,” Theresa nói, tự quăng người ngồi xuống một chiếc ghế trong văn phòng. Chị ta gạt giấy tờ xuống đất bằng đế đôi giày ống của mình.

“Thì, rõ quá rồi còn gì.” Evelyn tì một cánh tay lên cửa sổ và dựa người tới, nhìn ra ngoài thành phố và xa hơn nữa, cái đầm lầy. “Cảm ơn cô vì đã báo tin.”

“Chúng ta sẽ tìm ra ông ra,” Therese nói. “Ông ta chưa thể đi xa được. Tôi thề chúng ta sẽ tìm ra ông ta.”

“Tôi chỉ muốn lão ta biến mất đi cho rồi,” mẹ Evelyn nói, giọng bà căng thẳng và nhỏ, như giọng con nít. Tôi tự hỏi không biết bà ấy có còn sợ ông ta không, theo cách mà tôi vẫn sợ, như một cơn ác mộng cứ hiển hiện giữa ban ngày. Tôi tự hỏi không biết mẹ và tôi giống nhau như thế nào, từ sâu thẳm bên trong.

“Tôi biết,” Therese nói, và chị ta bỏ đi.

Tôi đứng đó một lúc lâu, nhìn Evelyn ngóng ra ngoài cửa sổ, những ngón tay thõng bên sườn, vặn vẹo.

Tôi có cảm giác như con người của tôi lúc này là một nửa hình thái giữa ba và mẹ tôi, bạo lực, bốc đồng, tuyệt vọng và sợ hãi. Tôi có cảm giác mình đã mất kiểm soát với chính mình.