← Quay lại trang sách

Chương 33 TOBIAS

NHÌN XEM AI kìa,” Peter lên tiếng khi tôi bước vào phòng chung. “Kẻ phản bội.”

Khắp giường cậu ta và giường bên cạnh trải la liệt những tấm bản đồ. Chúng có màu trắng, xanh dương nhạt và xanh lá cây xỉn, và chúng thu hút tôi bởi một lực hút lạ lùng.

Trên mỗi cái Peter vẽ một vòng tròn méo xệch – bao quanh thành phố của chúng tôi, bao quanh Chicago. Cậu ta đang đánh dấu những giới hạn của những nơi cậu ta từng đến.

Tôi nhìn cái vòng tròn co vào trong qua mỗi tấm bản đồ, cho đến khi nó chỉ còn là một cái chấm đỏ chót, như một giọt máu.

Và rồi tôi lùi lại, e sợ trước cái ý nghĩa rằng tôi quá nhỏ bé.

“Nếu cậu nghĩ cậu đang đứng trên một vùng đất chính chuyên cao ráo thì cậu lầm rồi,” tôi nói với Peter. “Tất cả những cái bản đồ này là sao?”

“Tôi đang gặp rắc rối trong việc thẩm thấu được nó, sự rộng lớn của thế giới ấy,” cậu ta nói. “Vài người của Cục đã giúp tôi tìm hiểu thêm về nó. Các hành tinh và những vì sao và các hình thái của nước, những thứ tương tự như thế.”

Cậu ta nói một cách bình thường, nhưng từ những chữ viết vội vàng trên những tấm bản đồ, tôi biết sự hứng thú của cậu ta không bình thường chút nào – nó là nỗi ám ảnh. Tôi đã bị ám ảnh về những nỗi kinh hoàng của tôi, theo cách tương tự, lúc nào cũng cố hiểu ý nghĩa của chúng, hết lần này tới lần khác.

“Nó có giúp được gì không?” Tôi hỏi. Tôi nhận ra mình chưa từng có một cuộc trò chuyện nào với Peter mà không kèm theo quát tháo các kiểu. Không phải cậu ta không xứng đáng mà là tôi không biết tí gì về cậu ta. Tôi chỉ nhớ mang máng họ của cậu ta trong danh sách những kẻ khai tâm. Hayes. Peter Hayes.

“Sơ sơ.” Cậu ta nhấc một tấm bản đồ lớn hơn lên. Nó vẽ cả địa cầu, được cán phẳng ra như bột bánh. Tôi chăm chú nhìn thật lâu để hiểu những hình thù trên đó, những dải nước màu xanh và những vùng đất nhiều màu. Trên một trong những vùng đó có một cái chấm màu đỏ. Cậu ta chỉ nó. “Cái chấm đó bao hết tất cả những nơi chúng ta từng tới. Anh có thể cắt cái vùng đó ra khỏi mặt đất và nhấn chìm nó xuống biển và thậm chí sẽ chẳng ai buồn để ý.”

Tôi lại cảm thấy nỗi sợ hãi đó, sợ kích thước của chính mình. “Ừ. Vậy thì sao?”

“Vậy thì sao hả? Vậy thì tất cả những thứ tôi từng lo lắng, từng nói hay từng làm, nó có nghĩa lý gì chứ?” Peter lắc đầu. “Chẳng có gì hết.”

“Dĩ nhiên là có,” tôi nói. “Tất cả những vùng đất đó đều đầy người, mỗi người trong số họ đều khác nhau, và những điều họ làm với nhau thì có nghĩa đấy.”

Cậu ta lại lắc đầu, và đột nhiên tôi thấy băn khoăn liệu đây có phải là cách cậu ta tự an ủi bản thân: bằng cách thuyết phục bản thân rằng những điều xấu xa cậu ta đã làm chẳng thành vấn đề gì. Tôi nhìn thấy cái hành tinh khổng lồ khiến tôi thất kinh hồn vía này dường như lại là thiên đường với cậu ta, một nơi mà cậu ta có thể biến mất vào vũ trụ lớn lao, không bao giờ phải che giấu, không bao giờ bị chịu trách nhiệm với những hành động của mình.

Cậu ta cúi xuống để buộc dây giày. “Vậy là anh bị khai trừ khỏi đám người hâm mộ bé nhỏ của anh chưa?”

“Chưa,” tôi trả lời như cái máy. Rồi tôi nói thêm, “Có lẽ vậy. Nhưng họ không phải là người hâm mộ của tôi.”

“Cho tôi xin đi. Bọn họ cứ như Hội Thánh Số Bốn vậy.”

Tôi không nhịn được cười. “Ghen ăn tức ở sao? Muốn có riêng một Hội Tâm Thần cho cậu à?”

Một bên chân mày của cậu ta cau lại. “Nếu tôi là một tên tâm thần thì đến giờ tôi đã lấy cái mạng anh trong lúc anh ngủ rồi.”

“Và bổ sung cầu mắt của tôi vào bộ sưu tập cầu mắt của cậu, không nghi ngờ gì hết.”

Peter cũng phá ra cười, và tôi nhận ra mình đang đùa cợt và nói chuyện với kẻ khai tâm đã đâm lòi mắt Edward và cố giết chết bạn gái tôi – nếu vẫn có thể gọi cô ấy như vậy. Nhưng mà cậu ta cũng là gã Dauntless đã giúp chúng tôi chấm dứt cuộc tấn công mô phỏng và cứu Tris khỏi một cái chết kinh khủng. Tôi không chắc hành động nào nên được coi trọng hơn trong đầu tôi. Có lẽ tôi nên quên hết chúng đi, để cậu ta bắt đầu lại từ đầu.

“Có lẽ anh nên tham gia vào nhóm những kẻ bị ghét bỏ nho nhỏ của tôi,” Peter nói. “Đến giờ mới có Caleb và tôi là thành viên duy nhất, nhưng xét trên việc người ta dễ lọt vào hàng ngũ những kẻ xấu xa trong mắt con nhỏ đó như thế nào thì tôi chắc là số lượng sẽ còn tăng nữa cho mà xem.”

Tôi cứng người lại. “Cậu nói đúng, rất dễ đứng vào hàng ngũ những kẻ xấu xa trong mắt cô ấy. Tất cả những gì phải làm là cố khiến cô ấy bị giết thôi.”

Bụng tôi quặn thắt lại. Tôi đã suýt nữa khiến em bị giết.

Nếu em đứng gần vụ nổ hơn, có thể em cũng sẽ giống như Uriah, bị gắn cơ man nào là ống trong bệnh viện, bộ não thì câm lặng.

Chẳng trách em không biết mình có muốn ở lại bên tôi hay không.

Sự thoải mái mới có một phút trước đã biến mất. Tôi không thể quên những gì Peter đã làm, vì cậu ta không thay đổi. Cậu ta vẫn là con người sẵn sàng giết chóc, làm bị thương và hủy hoại để leo lên vị trí dẫn đầu lớp nhập môn.

Và tôi cũng không thể quên được những điều tôi đã gây ra.

Tôi đứng dậy.

Peter dựa lên tường và đan hai tay vào nhau, thả trước bụng. “Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu con nhỏ quyết định người nào đó đã hết giá trị thì mọi người nghe theo nó. Đó là một tài năng kì lạ, với một đứa từng chỉ là một Cứng Đơ chán phèo, phải không? Và có lẽ như vậy là quá nhiều quyền lực cho một người, đúng không?”

“Tài năng của cô ấy không phải là điều khiển ý kiến của người ta,” tôi nói, “nó là về việc cô ấy thường có con mắt nhìn người rất đúng.”

Cậu ta nhắm mắt lại. “Anh nói sao cũng được, Số Bốn.”

Tứ chi tôi run lên vì căng thẳng. Tôi bỏ ra khỏi phòng chung và bỏ cả những tấm bản đồ cùng mấy cái chấm đỏ đằng sau, dù tôi không biết nên đi đâu tiếp theo.

Với tôi, Tris luôn luôn có một sức hút mà tôi không mô tả nổi, còn em thì không biết điều đó. Tôi chưa từng sợ hay ghét em vì thế, như Peter ghét em, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân tôi đã luôn ở một vị trí mạnh mẽ, không bị em đe dọa. Giờ đây khi vị trí đó đã mất đi, tôi có thể cảm thấy mình bị kéo về phía oán hận, một cách mãnh liệt và chắc chắn như một bàn tay đang siết chặt cánh tay tôi.

Tôi thấy mình lại đang ở trong khu vườn ở hội trường, và lần này, ánh sáng tỏa ra sau những ô cửa sổ. Những bông hoa thật xinh đẹp và hoang dại trong ánh sáng ban ngày, như những sinh vật xấu xa bị ngưng đọng bởi thời gian, bất động.

Cara chậm chạp bước vào khu vườn, tóc cô ta lệch qua bên và bay lất phất trước trán. “Cậu đây rồi. Ở chỗ này dễ đánh mất người ta một cách đáng sợ.”

“Có chuyện gì không?”

“Này… cậu có sao không, Số Bốn?”

Tôi cắn môi mạnh tới phát đau. “Tôi không sao. Có chuyện gì không?”

“Chúng tôi sắp có một cuộc họp, và yêu cầu cậu cùng hiện diện.”

“Chính xác thì ‘chúng tôi’ là ai?”

“Những GH và ủng hộ viên GH không muốn Cục thoát khỏi một số tội trạng,” Cara nói, rồi hếch đầu qua một bên. “Nhưng có những nhà lập kế hoạch khá hơn những kẻ cuối cùng cậu chấp nhận đứng vào hàng ngũ của họ.”

Tôi thắc mắc không biết ai đã nói cho cô ta nghe. “Cô biết về vụ tấn công mô phỏng sao?”

“Thậm chí còn nhiều hơn, tôi nhận ra loại huyết thanh mô phỏng trong kính hiển vi khi Tris chỉ cho tôi,” Cara đáp. “Đúng vậy, tôi biết.”

Tôi lắc đầu. “Thôi, tôi sẽ không liên quan tới chuyện này lần nữa đâu.”

“Đừng có như thằng ngu thế,” cô ta nói. “Sự thật mà cậu nghe được vẫn là sự thật. Những người này vẫn chịu trách nhiệm cho cái chết của gần hết phái Abnegation và sự nô dịch tinh thần phái Dauntless và sự phá hủy hoàn toàn cách sống của chúng ta, và phải làm điều gì đó với bọn họ.”

Tôi không chắc mình muốn ở trong cùng một căn phòng với Tris mà biết rằng chúng tôi đang trên bờ vực đổ vỡ, như đang đứng trên một vách đá. Dễ giả vờ rằng nó không xảy ra hơn khi tôi không ở gần em. Nhưng Cara nói đơn giản đến mức tôi phải đồng ý với cô ta: đúng vậy, phải làm điều gì đó.

Cô ta kéo tay và dẫn tôi đi dọc theo hành lang khách sạn. Tôi biết cô ta nói đúng, nhưng tôi không chắc chắn, không thoải mái về việc tham gia vào một nỗ lực chống đối lần nữa. Dù vậy, tôi vẫn đang hướng về phía đó rồi, một phần trong tôi háo hức vì lại có cơ hội di chuyển thay vì đứng hóa đá trước những đoạn phim giám sát thành phố của tôi, như tôi đã từng làm.

Khi đã chắc chắn tôi đang đi đằng sau, cô ta buông tay tôi ra và vén lọn tóc xõa ra sau tai.

“Không thấy cô mặt đồ xanh vẫn hơi là lạ,” tôi mở miệng.

“Tôi nghĩ đã đến lúc để nó đi rồi,” cô ta trả lời. “Ngay cả nếu như tôi có thể quay lại, tôi cũng không muốn, vào lúc này.”

“Cô không nhớ những môn phái sao?”

“Thật ra là có chứ.” Cô ta liếc tôi. Đã có đủ thời gian trôi qua giữa cái chết của Will đến nay nên tôi không còn nhìn thấy cậu ấy khi nhìn vào cô ta nữa, tôi chỉ thấy Cara mà thôi. Tôi biết cô ta lâu hơn rất nhiều so với thời gian tôi biết cậu ấy. Cara có một chút bản chất tốt đẹp của cậu ấy, đủ để khiến tôi cảm thấy tôi có thể trêu chọc cô ta một chút mà không làm cô ta bực mình. “Tôi đã trưởng thành ở Erudite. Rất nhiều người đã cống hiến toàn tâm toàn ý cho những khám phá và cải tiến – rất đáng yêu. Nhưng giờ khi đã biết thế giới rộng lớn như thế nào... chà. Kết quả là, tôi cho là mình đã phát triển nhiều tới độ môn phái của tôi không đủ rộng cho tôi nữa.” Cô ta nhíu mày.

“Tôi xin lỗi, vậy có kiêu căng quá không nhỉ?”

“Ai thèm quan tâm chứ?”

“Vài người. Rất vui khi biết anh không phải một trong số họ.”

Tôi để ý, vì tôi không dừngđược, rằng vài người chúng tôi đi ngang qua trên đường đến cuộc họp bắn cho tôi những cái nhìn kinh tởm hoặc dạt khỏi tôi. Trước đây tôi đã từng bị ghét bỏ và xa lánh, vì là con của Evelyn Johnson, kẻ bạo chúa vô môn phái, nhưng giờ nó làm tôi buồn hơn. Giờ thì tôi biết mình đã gây ra chuyện khiến bản thân xứng đáng với sự ghét bỏ đó; tôi đã phản bội lại tất cả bọn họ.

Cara nói, “Lờ họ đi. Bọn họ đâu có biết cảm giác phải ra một quyết định khó khăn nó như thế nào.”

“Tôi cá là cô sẽ không làm như tôi làm.”

“Đó chỉ là vì tôi đã được dạy phải cẩn trọng khi chưa nắm được hết tất cả thông tin, còn anh thì được dạy rằng liều lĩnh có thể đem lại những phần thưởng tuyệt vời.” Cô ta nhìn ngang qua tôi. “Trong trường hợp này là không có phần thưởng nào.”

Cô ta dừng lại ở cửa dẫn vào phòng thí nghiệm mà Matthew và giám sát viên của cậu ta dùng, và gõ cửa.

Matthew kéo mạnh cửa và ngoạm một miếng trên quả táo cậu ta đang cầm. Chúng tôi theo cậu ta vào trong căn phòng nơi tôi khám phá ra mình không phải là một pergent.

Tris đang ở đó, đứng cạnh Christina, người đang nhìn tôi như thể tôi là một thứ thối rữa cần phải bị quăng đi. Và trong góc phòng gần cửa là Caleb, mặt cậu ta bầm tím. Tôi đang định hỏi có chuyện gì đã xảy ra với cậu ta thì nhận thấy mấy đốt tay Tris cũng đổi màu, và rằng em đang lảng tránh nhìn cậu ta.

Hay tôi.

“Tôi nghĩ là mọi người,” Matthew lên tiếng. “Ok... vậy là... um, Tris, chuyện này tôi dở ẹc.”

“Đúng vậy đó,” em nói với một nụ cười. Tôi cảm thấy một cơn ghen nháng qua. Em hắng giọng. “Vậy là chúng ta biết những người này chịu trách nhiệm về cuộc tấn công vào phái Abnegation, và không thể tin họ trong việc bảo vệ của chúng ta thêm được nữa. Chúng ta biết chúng ta muốn làm gì đó về chuyện này, và rằng nỗ lực làm chuyện gì đó trước đây rất...” Mắt em chiếu tướng tôi, và ánh nhìn của em gọt tôi thành một người nhỏ bé hơn. “Thiếu khôn ngoan,” em kết thúc câu. “Chúng ta có thể làm tốt hơn.”

“Đề nghị của em là gì?” Cara hỏi.

“Tất cả những gì tôi biết hiện giờ là tôi muốn lột trần bản chất của họ,” Tris nói. “Toàn bộ đặc khu không thể nào biết hết được những gì thủ lĩnh của họ đã làm, và tôi nghĩ chúng ta nên chỉ cho họ thấy. Có thể lúc đó họ sẽ chọn ra những người đứng đầu mới, những người sẽ không đối xử với những người bên trong các cuộc thí nghiệm như thứ đồ có thể bỏ đi. Tôi nghĩ có lẽ một sự ‘lây nhiễm’ rộng rãi chân dược huyết thanh chăng…”

Tôi nhớ sức nặng của chân dược huyết thanh, tràn vào tất cả những chỗ trống của tôi, phổi và bụng và mặt. Tôi nhớ đã từng thấy không thể nào ngờ được khi Tris đã nhấc được cái sức nặng đó lên đủ để nói dối.

“Sẽ không có tác dụng đâu,” tôi nói. “Họ là những GL mà, nhớ không? Những GL có thể kháng lại chân dược huyết thanh.”

“Không nhất thiết phải thế,” Matthew nói, kẹp sợi dây đeo trên cổ mà vặn vặn nó. “Chúng ta không thấy nhiều pergent kháng lại được chân dược huyết thanh. Gần đây thì chỉ có Tris. Có một số người dường như có khả năng kháng được huyết thanh cao hơn người khác – lấy anh làm ví dụ, Tobias.” Matthew nhún vai. “Ngoài ra, đó chính là lý do tôi mời cậu, Caleb. Cậu đã từng làm việc với những huyết thanh trước đây rồi. Có thể cậu hiểu chúng cũng rõ như tôi. Có thể chúng ta sẽ chế tạo được một loại chân dược huyết thanh khó kháng lại hơn.”

“Tôi không muốn làm loại công việc đó nữa đâu,” Caleb nói.

“Ôi, im…” Tris dợm nói, nhưng Matthew đã ngăn em.

“Làm ơn đi mà, Caleb,” cậu ta nói.

Caleb và Tris nhìn nhau. Da trên mặt cậu ta và trên mấy đốt tay Tris gần như cùng màu, tím pha xanh pha xanh lá, như bị dính mực. Đây là điều xảy ra khi anh em xung đột với nhau – họ làm nhau bị thương theo cùng một kiểu. Caleb lùi lại, dựa lên thành một cái kệ, gáy chạm vào những cái tủ bằng kim loại.

“Tốt thôi,” Caleb nói. “Miễn là em hứa không dùng nó chống lại anh, Beatrice.”

“Sao tôi lại phải làm vậy?” Tris đáp trả.

“Tôi giúp được,” Cara nói, giơ một tay lên. “Tôi cũng đã từng nghiên cứu những huyết thanh, lúc còn là một Erudite.”

“Tuyệt.” Matthew vỗ tay. “Trong lúc đó, Tris sẽ làm gián điệp.”

“Còn tôi thì sao?” Christina lên tiếng.

“Mình hy vọng bồ và Tobias có thể lấy lòng Reggie,”

Tris nói. “Lão David sẽ không nói cho mình biết về các biện pháp an ninh dự phòng trong Phòng Vũ Khí, nhưng Nita không thể nào là người duy nhất biết về chúng được.”

“Bồ muốn mình lấy lòng kẻ đã kích hoạt các vụ nổ đã khiến Uriah bị hôn mê sao?” Christina hỏi.

“Bồ đâu cần làm bạn bè gì đâu,” Tris nói. “Bồ chỉ cần nói chuyện với hắn ta về những gì hắn biết. Tobias có thể giúp bồ.”

“Mình không cần Số Bốn; mình có thể tự làm,”

Christina nói.

Cô ấy nhích qua trên cái bàn thí nghiệm, làm rách lớp giấy bên dưới bằng đùi và ném cho tôi một cái nhìn chua chát. Tôi biết chắc hẳn cô bé nhìn thấy gương mặt vô hồn của Uriah khi cô bé nhìn tôi. Tôi có cảm giác như có cái gì mắc nghẹn trong họng.

“Thật ra cô cần tôi, vì hắn ta vốn đã tin tưởng tôi rồi,”

tôi nói. “Và những người đó thì rất kín kẽ, nghĩa là chuyện này đòi hỏi phải khôn khéo.”

“Tôi có thể khôn khéo,” Christina cự lại.

“Không, cô không thể.”

“Anh ấy cũng có lý đấy...” Tris ngân nga với một nụ cười.

Christina thụi vào tay Tris, và em thụi lại.

“Vậy là sắp xếp xong xuôi rồi,” Matthew nói. “Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau một lần nữa sau khi Tris tham gia buổi họp hội đồng, vào thứ sáu này. Hãy đến đây lúc năm giờ nhé.”

Cậu ta tiến đến bên Caleb và Cara và nói gì đó về những hợp chất hóa học mà tôi không hiểu lắm. Christina ra ngoài, vai hích vào người tôi trên đường ra. Tris giương mắt nhìn vào mắt tôi.

“Chúng ta nên nói chuyện,” tôi nói.

“Được thôi,” Tris nói, và tôi theo em đi ra ngoài hành lang.

Chúng tôi đứng cạnh cửa đến khi mọi người đều đi hết.

Đôi vai em co lại như thể em đang cố gắng khiến mình nhỏ bé hơn, cố gắng bốc hơi ngay tại chỗ, và chúng tôi đứng cách nhau quá xa, toàn bộ chiều rộng của cái hành lang đứng giữa chúng tôi. Tôi cố nhớ lại lần cuối cùng tôi hôn em, nhưng tôi không thể.

Cuối cùng chúng tôi cũng còn một mình, và cả hành lang đều im lìm. Tay tôi bắt đầu ngứa ran và tê cóng, chúng luôn như thế mỗi lần tôi hoảng sợ.

“Em có nghĩ sẽ có lúc em tha chứ cho anh không?” tôi hỏi.

Em lắc đầu, nhưng nói, “Em không biết. Em nghĩ đó là điều em cần phải suy ngẫm.”

“Em biết... em biết anh không đời nào muốn hại Uriah mà, phải không?” Tôi nhìn vết khâu vắt ngang trán em và nói thêm, “Hay em. Anh cũng không bao giờ muốn em bị thương.”

Em nhịp nhịp chân, người em lắc lư theo cử động đó.

Em gật đầu. “Em biết.”

“Anh đã phải làm gì đó,” tôi nói. “Anh phải làm.”

“Có rất nhiều người bị thương,” em nói. “Tất cả là vì anh phớt lờ lời em nói, vì – và đây là phần tồi tệ nhất, Tobias – vì anh nghĩ em nhỏ nhen và ghen tuông. Chỉ là một đứa con-gái-mười-sáu-tuổi ngốc nghếch thôi mà, phải không?” Em lắc đầu.

“Anh không bao giờ gọi em là ngốc nghếch hay nhỏ nhen,” tôi nói nghiêm túc. “Anh đã nghĩ những phán quyết của em đã bị che mờ, đúng thế. Nhưng chỉ có vậy thôi.”

“Vậy là đủ rồi.” Ngón tay em trượt vào mái tóc và nắm chặt nó. “Bổn cũ soạn lại mà, đúng không? Anh không tôn trọng em nhiều như anh nói. Đến nước đó anh vẫn tin rằng em không thể suy nghĩ hợp lý được…”

“Đó không phải là điều đang xảy ra!” Tôi nóng nảy.

“Anh tôn trọng em hơn bất cứ ai. Nhưng ngay bây giờ anh đang tự hỏi cái gì đang làm em buồn bực hơn, rằng anh đã ra một quyết định ngu ngốc hay rằng anh đã không làm theo quyết định của em.”

“Ý anh là gì?”

“Ý anh là,” tôi nói, “có thể em đã nói em muốn chúng ta thành thật với nhau, nhưng anh nghĩ thực sự em muốn anh lúc nào cũng phải đồng ý với em.”

“Không thể tin rằng anh lại nói như thế được! Anh đã sai…”

“Đúng, anh đã sai!” giờ thì tôi đang lớn tiếng, và tôi không biết sự giận dữ này đến từ đâu, ngoại trừ việc tôi có thể cảm thấy nó đang xoáy lốc bên trong tôi, bạo lực và xấu xa và là thứ mãnh liệt nhất tôi cảm thấy kể từ nhiều ngày nay. “Anh đã sai, anh đã phạm một sai lầm khủng khiếp! Em trai của người bạn thân nhất của anh thì đang sống không bằng chết! Và em thì đang cư xử như một bậc cha mẹ, trừng phạt anh vì anh đã không làm theo những gì được bảo. Chà, em không phải là cha mẹ anh, Tris, và em không có quyền bảo anh phải làm gì, phải chọn lựa gì!”

“Thôi quát tháo vào mặt em nhé,” Tris lặng lẽ nói, và cuối cùng em cũng nhìn tôi. Tôi từng thấy rất nhiều điều trong mắt em, tình yêu và sự mong chờ và sự tò mò, nhưng bây giờ, tất cả những gì tôi thấy là sự giận dữ.

“Dừng lại đi.”

Giọng nói khẽ khàng của em dập tắt cơn giận trong người tôi, và tôi thõng người dựa vào bức tường phía sau, đút hai tay vô túi. Tôi không cố ý quát tháo em. Tôi không hề cố ý nổi khùng lên.

Tôi nhìn chằm chằm, sốc, khi nước mắt rơi xuống gò má em. Lâu lắm rồi tôi không thấy em khóc. Em sụt sịt, cố nén nước mắt và ráng nói bình thường, nhưng không được.

“Em cần một ít thời gian,” em vừa nói vừa nấc. “Được chứ?”

“Được,” tôi nói.

Em chùi mặt bằng lòng bàn tay và bước đi trên hành lang. Tôi nhìn theo mái tóc vàng của em cho tới khi nó biến mất quanh khúc cua, và tôi cảm thấy trơ trọi, như thể không còn gì bảo vệ tôi khỏi nỗi đau. Sự vắng mặt của em tổn thương tôi hơn bất cứ thứ gì.