Chương 35 TOBIAS
TÔI BƯỚC TỚI chỗ mấy cái ghế gần với cửa sổ nhất trong phòng điều khiển và bật lên những cảnh quay từ các máy quay khắp thành phố, từng cái một, tìm kiếm ba mẹ tôi. Tôi tìm ra mẹ Evelyn trước tiên – bà ấy đang ở trong sảnh chờ của tổng hành dinh Erudite, đang hội ý với Therese và một tên vô môn phái, giờ là người chỉ huy thứ hai và thứ ba sau khi tôi ra đi. Tôi bật tiếng micro lên, nhưng vẫn không nghe thấy gì ngoài những tiếng rì rầm.
Qua những ô cửa sổ dọc theo bức tường cuối phòng điều khiển, tôi nhìn thấy bầu trời đêm trống trơn hệt như bầu trời phía trên thành phố, chỉ bị gián đoạn bởi những lằn sánh xanh đỏ đánh dấu đường băng dành cho máy bay. Thật lạ lùng khi nghĩ chúng tôi có điểm chung đó khi mọi thứ khác ở đây đều khác biệt.
Giờ thì mọi người ở phòng điều khiển đều đã biết tôi là người là vô hiệu hóa hệ thống an ninh trong cái đêm trước vụ tấn công, dù tôi không phải là người nhét huyết thanh hòa bình vào miệng nhân viên trực ca đêm để tôi có thể làm thế – là Nita. Nhưng phần lớn thời gian họ lờ tôi đi, miễn là tôi tránh xa bàn của họ.
Trên một cái màn hình khác, tôi duyệt qua những đoạn quay hình một lần nữa, tìm ông Marcus và cô Johanna, bất cứ thứ gì cho tôi thấy những gì đang xảy ra với nhóm Allegiant. Từng phần của thành phố hiện ra trên màn hình, cây cầu gần Trung tâm Ác Ôn, tòa Pire và con lộ chính của khu vực Abnegation, tòa Hub, cái đu quay khổng lồ và những cánh đồng Amity, giờ đây được cày bừa bởi mọi môn phái. Nhưng chẳng có cái máy quay nào cho tôi thấy điều gì.
“Dạo này cậu đến đây hơi nhiều đó,” Cara nói trong lúc tiến lại bên tôi. “Cậu sợ những người còn lại trong đặc khu sao? Hay sợ điều gì khác nữa?”
Cô ta nói đúng, tôi đã tới phòng điều khiển rất nhiều.
Chỉ là một việc giết thời gian trong lúc chờ đợi bản án của Tris, trong lúc tôi đợi kế hoạch nhắm vào Cục của chúng tôi thành hình, trong lúc chờ đợi một điều gì đó, bất kỳ điều gì.
“Không,” tôi nói. “Tôi chỉ để mắt tới hai đấng sinh thành của tôi thôi.”
“Bậc cha mẹ mà cậu không ưa đó hả?” Cô ta đứng kế bên tôi, hai tay khoanh lại. “Đúng vậy, tôi có thể thấy tại sao cậu lại muốn dành toàn bộ thời gian tỉnh táo để nhìn chòng chọc vào những người mà cậu không muốn dính dáng tới. Hoàn toàn hợp lý.”
“Bọn họ nguy hiểm,” tôi nói. “Còn nguy hiểm hơn nữa vì không một ai biết họ nguy hiểm tới nhường nào, trừ tôi.”
“Rồi cậu định làm gì từ đây, nếu họ có làm chuyện gì tệ hại? Đốt khói để gửi tín hiệu chăng?”
Tôi trừng mắt nhìn cô ta.
“Được rồi, được rồi.” Cô ta giơ hai tay lên đầu hàng.
“Tôi chỉ cố nhắc cho cậu nhớ là cậu không còn ở trong thế giới của họ nữa, cậu đang ở trong thế giới này. Vậy thôi.”
“Ghi nhận.”
Tôi chưa từng nghĩ những Erudite lại đặc biệt sâu sắc như vậy về những mối quan hệ, hay cảm xúc, nhưng con mắt tinh tường của Cara nhìn thấu mọi thứ. Nỗi sợ hãi của tôi. Việc tôi tìm kiếm từ quá khứ một điều gì đó giúp làm tôi xao lãng. Đáng báo động.
Tôi lướt qua một trong những góc quay và dừng lại, rồi quay ngược lại. Trời tối, vì đêm đã khuya, nhưng tôi thấy những bóng người lóe sáng như một đàn chim quanh một tòa nhà tôi không nhận ra, cử động của họ rất đồng đều.
“Họ đang tiến hành,” Cara nói, mừng rỡ. “Những Allegiant đang thật sự tấn công rồi.”
“Này!” tôi gọi những người phụ nữ ngồi tại những cái bàn trong phòng điều khiển. Cái bà lớn hơn, người luôn nhìn tôi khó chịu mỗi lần thấy tôi chường mặt tới, ngẩng đầu lên. “Camera số hai mươi bốn! Nhanh lên!”
Bà ta gõ lên màn hình, và tất thảy những ai đang đi lại quanh khu vực giám sát đều xúm lại quanh bà ta. Những người đi ngang qua hành lang cũng dừng lại xem chuyện gì xảy ra, và tôi quay sang Cara.
“Cô đi gọi mọi người tới đây được không?” Tôi nói.
“Tôi nghĩ họ nên xem.”
Cô ta gật đầu, ánh mắt cuồng dại, và phóng vù khỏi phòng điều khiển.
Những người quanh tòa nhà lạ hoắc kia không mặc đồng phục để có thể phân biệt, nhưng họ cũng không mang băng tay vô môn phái, và họ có súng. Tôi cố chọn ra một khuôn mặt, bất kì khuôn mặt nào tôi nhận ra, nhưng hình ảnh quá mờ. Tôi nhìn họ sắp xếp đội hình, người này ra dấu cho người kia để trao đổi, những cánh tay đen thui vẫy nhau trong bóng tối còn đen đặc hơn nữa.
Tôi nhét móng tay cái vào giữa hai hàm răng, nóng lòng chờ đợi một điều gì đó xảy ra, bất cứ điều gì. Vài phút sau, Cara đến với những người khác sau lưng. Khi họ đến được chỗ đám đông xunh quanh những màn hình chính, Peter nói, “Xin lỗi!” lớn đủ để khiến người ta phải nhất tề quay lại. Khi họ thấy cậu ta là ai, họ tách ra nhường đường.
“Có chuyện gì vậy?” Peter hỏi tôi khi đã tới gần hơn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Những Allegiant đã thành lập một đội quân,” tôi chỉ vào màn hình bên trái. “Trong đó có người từ mọi môn phái, kể cả Amity và Erudite. Gần đây tôi đã quan sát rất nhiều.”
“Erudite? ” Caleb hỏi.
“Allegiant là kẻ thù của kẻ thù mới, những kẻ vô môn phái,” Cara trả lời. “Điều đó khiến Allegiant và Erudite có chung một mục đích: lật đổ bà Evelyn.”
“Anh nói trong đội quân đó có Amity hả?” Christina hỏi tôi.
“Họ không thật sự tham gia vào hoạt động vũ lực,” tôi nói. “Nhưng họ có tham gia vào nỗ lực chung.”
“Những Allegiant mới bố ráp một kho vũ khí vài ngày trước,” một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở cái bàn điều khiển gần chúng tôi nhất nói vọng ra sau. “Đây là cái thứ hai. Đó là nơi họ có được những vũ khí đó. Sau cuộc bố ráp đầu tiên, Evelyn đã di chuyển phần lớn vũ khí đi, nhưng cái nhà kho này chưa dời kịp.”
Ba tôi biết điều mẹ Evelyn biết: rằng sức mạnh khiến người ta sợ bạn là sức mạnh duy nhất bạn cần. Vũ khí sẽ giúp bạn làm điều đó.
“Mục đích của họ là gì?” Caleb thắc mắc.
“Những Allegiant được thúc đẩy bởi mong muốn quay trở lại mục đích nguyên thủy trong thành phố,” Cara nói.
“Dù đó có nghĩa là phái một nhóm người ra ngoài như chỉ thị của Edith Prior – điều mà lúc đó chúng ta cho là quan trọng, dù tôi đã ngộ ra rằng chỉ thị của bà ấy không thật sự đáng để ý lắm – hay cả việc phục hồi lại các môn phái bằng bạo lực. Bọn họ đang gom góp cho một cuộc tấn công vào thành trì vô môn phái. Đó là điều cô Johanna và tôi đã bàn bạc trước khi tôi đi. Chúng tôi đã không bàn về chuyện liên kết với cha cậu, Tobias à, nhưng tôi cho rằng cô ấy có khả năng tự ra quyết định cho riêng mình.”
Tôi suýt nữa quên mất Cara chính là thủ lĩnh của Allegiant trước khi chúng tôi bỏ đi. Giờ thì tôi không chắc cô ta có quan tâm đến các môn phái sống hay chết nữa không, nhưng cô ta vẫn quan tâm đến con người. Tôi có thể thấy được quan cách cô ta quan sát những màn hình, háo hức nhưng e sợ.
Ngay cả qua tiếng bàn tán của những người xung quanh, tôi vẫn nghe được tiếng súng nổ khi chúng bắt đầu, lách tách và bôm bốp qua micro. Tôi gõ mấy lần lên cái màn hình đằng trước tôi, và góc quay chuyển sang góc bên trong tòa nhà mà những kẻ xâm nhập mới vừa xông vào.
Trên một cái bàn ở trong đó là một chồng những cái hộp nhỏ – hòm đạn – và vài khẩu súng lục. Nó chẳng sánh nổi những súng ống mà những người ở đây có, trong sự dư dật của họ, nhưng tôi biết trong thành phố, nó là vô giá.
Vài người đàn ông và phụ nữ đeo băng vô môn phái trong tay đứng cạnh cái bàn, nhưng bọn họ nhanh chóng ngã gục, bị những Allegiant áp đảo về số lượng.
Tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong số họ – Zeke, đang nện báng súng lên quai hàm của một gã vô môn phái. Những tên vô môn phái bị đánh bại trong vòng hai phút, ngã gục bởi những viên đạn mà tôi chỉ kịp thấy khi chúng đã găm sâu vào thịt. Những Allegiant đang tản ra khắp phòng, giẫm lên những cái xác như thể chúng chỉ là xà bần không hơn không kém, và thu lượm mọi thứ có thể. Zeke chất những khẩu súng lẻ lên bàn, vẻ mặt rắn đanh mà tôi mới nhìn thấy có vài lần hiện lên trên mặt cậu ấy.
Thậm chí cậu ấy còn không biết chuyện đã xảy ra với Uriah.
Người phụ nữ ngồi ở bàn gõ lên một số vị trí trên màn hình. Trên một cái màn hình nhỏ phía trên bà ta là một hình ảnh – một mẩu của những đoạn hình giám sát mà chúng tôi mới vừa xem, bị khựng lại ngay một thời điểm đặc biệt. Bà ta gõ một cái nữa, và cái hình phóng đến gần mục tiêu hơn, một người đàn ông với mái tóc cắt sát và một người phụ nữ với mái tóc đen, dài phủ kín một bên mặt.
Lão Marcus, đương nhiên rồi. Và cô Johanna – đang mang súng.
“Giữa họ, họ đã xoay xở kêu gọi được phần lớn các thành viên môn phái trung thành tập hợp dưới trướng họ.
Mặc dù vậy, thật đáng ngạc nhiên là Allegiant vẫn không áp đảo được quân số của những người vô môn phái.”
Người phụ nữ kia dựa người ra sau ghế và lắc đầu. “Có nhiều người vô môn phái hơn rất nhiều so với chúng ta mong đợi. Sau cùng thì quả thật không dễ tính toán được con số chính xác của bộ phận dân cư sống rải rác khắp nơi như thế.”
“Cô Johanna? Cầm đầu một cuộc nổi loạn ư? Với vũ khí? Thật vô lý,” Caleb thốt lên.
Cô Johanna có lần từng nói với tôi rằng nếu để cô ấy quyết định thì cô ấy thà ủng hộ những hành động chống lại phái Erudite chứ không cam chịu thế bị động như chủ trương của những người còn lại trong phái của cô ấy.
Nhưng cô ấy đã phó mặc quyền định đoạt cho phái cô ấy và nỗi sợ của họ. Bây giờ, khi những môn phái đã giải tán, dường như cô ấy đã trở thành một con người khác, không phải người phát ngôn của phái Amity hay thậm chí cả là thủ lĩnh của nhóm Allegiant. Cô ấy đã trở thành một chiến binh.
“Có lý nhiều hơn cậu tưởng đấy,” tôi nói, và Cara gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn họ khoắng sạch căn phòng với vũ khí cùng đạn dược và đi tiếp, nhanh chóng, tản mác như những hạt giống thổi trong gió. Tôi cảm thấy nặng nề hơn, như thể tôi mới vừa chất thêm một gánh nặng mới lên người.
Tôi tự hỏi không biết những người xung quanh tôi – Cara, Christina, Peter, ngay cả Caleb – có thấy như vậy hay không. Thành phố, thành phố của chúng tôi đang cận kề sự hủy diệt toàn diện thậm chí còn hơn trước đây.
Chúng tôi có thể giả vờ chúng tôi không còn thuộc về nơi đó nữa, trong lúc chúng tôi đang sống khá an toàn tại đây, nhưng chúng tôi không thể. Luôn luôn là thế.