← Quay lại trang sách

Chương 36 TRIS

TRỜI TỐI VÀ có tuyết rơi khi chúng tôi về đến lối vào của đặc khu. Những bông tuyết thổi ngang qua con lộ, nhẹ và mịn như đường bột. Nó chỉ là bông tuyết rơi sớm vào mùa thu; sáng mai nó đã tan rồi. Tôi tháo cái áo chống đạn ra ngay khi xuống khỏi xe, rồi đưa nó cùng khẩu súng cho ông Amar. Tôi cảm thấy không thoải mái khi cầm nó, vậy mà tôi từng nghĩ sự khó chịu của tôi sẽ biến mất theo thời gian cơ đấy, nhưng giờ thì tôi không chắc nữa. Có lẽ nó sẽ không bao giờ biến mất, và có lẽ vậy cũng không sao.

Hơi ấm ôm lấy tôi khi tôi vừa bước qua mấy cánh cửa.

Đặc khu nhìn còn sạch hơn trước đây, khi tôi đã chứng kiến cảnh ngoài vùng giáp ranh rồi. Sự so sánh thật đáng lo ngại. Làm sao tôi có thể bước trên sàn nhà sạch boong tới mức kêu ken két và mặc những thứ quần áo hồ bột tinh tươm này khi tôi biết những con người kia đang ở ngoài đó, đắp vá nhà của họ bằng vải nhựa để giữ ấm?

Nhưng lúc tôi về tới phòng chung của khách sạn, cảm giác bất an đó liền biến mất.

Tôi lướt khắp phòng để tìm Christina, hay Tobias, nhưng không ai trong số họ có ở đó. Chỉ có Peter và anh Caleb, Peter với một cuốn sách lớn đặt trong lòng, những dòng chữ ghi chú nguệch ngoạc trên tập giấy nhớ bên cạnh, còn anh Caleb thì đang đọc ghi chép của mẹ tôi trên chiếc máy tính bảng, mắt ngân ngấn nước. Tôi cố lơ đi.

“Hai người có thấy…” Nhưng tôi muốn nói chuyện với ai đây, Christina hay Tobias?

“Số Bốn hả?” Anh Caleb hỏi, quyết định giúp tôi. “Mới nãy anh có thấy cậu ta trong phòng phả hệ.”

“Phòng… gì cơ?”

“Họ vẽ tên của tổ tiên chúng ta trong một căn phòng.

Tôi mượn một tờ giấy được không?” Anh ấy hỏi Peter.

Peter xé một tờ sau đuôi tập giấy nhớ và đưa cho anh Caleb, rồi anh hí hoáy viết gì đó lên nó – chỉ dẫn. Anh Caleb nói, “Anh tìm thấy tên ba mẹ ở đó. Phía bên phải căn phòng, tấm bảng thứ hai từ cửa tính vô.”

Anh ấy đưa cho tôi tờ chỉ đường mà không buồn nhìn tôi. Tôi nhìn những dòng chữ gãy gọn, đều tăm tắp của anh ấy. Trước khi tôi đấm vào mặt anh ấy, Caleb có lẽ đã quả quyết dẫn tôi tới đó, tuyệt vọng có được thời cơ giải thích với tôi. Nhưng gần đây anh ấy giữ khoảng cách, hoặc vì sợ tôi, hoặc vì cuối cùng anh ấy cũng đầu hàng.

Chẳng có điều nào trong hai làm tôi thấy dễ chịu cả.

“Cảm ơn,” tôi nói. “Ừm… mũi anh sao rồi?”

“Không sao,” anh ấy trả lời. “Anh nghĩ mấy vết bầm tím thật sự làm nổi bật màu mắt anh, em không nghĩ vậy sao?”

Anh khẽ mỉm cười, và tôi cũng vậy. Nhưng rõ rành rành là hai đứa tôi chẳng ai biết phải làm gì tiếp, vì hai đứa đều cạn lời lẽ rồi.

“Chờ đã, hôm nay em đi ra ngoài đúng không?” Anh ấy nói sau một giây. “Có chuyện đang xảy ra trong thành phố. Nhóm Allegiant đã lại nổi dậy chống lại Evelyn, tấn công một trong những kho chứa vũ khí của bà ta.”

Tôi nhìn anh ấy chằm chặp. Tôi đã không băn khoăn về những điều xảy ra trong thành phố từ vài ngày nay; tôi quá rối trí với những chuyện diễn ra ở đây.

“Nhóm Allegiant ư?” Tôi hỏi. “Những người hiện đang được dẫn dắt bởi Johanna Reyes… đã tấn công một nhà kho sao?”

Trước khi chúng tôi ra đi, tôi đã chắc mẩm rằng thành phố chuẩn bị nổ ra một cuộc xung đột nữa. Tôi đoán giờ đã nổ rồi. Nhưng tôi cảm thấy bị tách biệt khỏi nó – gần như tất cả những người tôi quan tâm đều đang ở đây.

“Được dẫn dắt bởi Johanna Reyes và Marcus Eaton,”

Caleb nói. “Nhưng cô Johanna đã ở đó, cầm súng. Thật buồn cười. Những người ở Cục có vẻ khá lúng túng về việc đó.”

“Chà chà.” Tôi lắc đầu. “Em đoán nó chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”

Chúng tôi lại rơi vào im lặng, rồi bước ra xa nhau cùng một lúc, Caleb quay lại giường của anh ấy và tôi bước dọc hành lang, theo chỉ dẫn của anh Caleb.

Tôi nhìn thấy phòng phả hệ từ đằng xa. Những bức tường bằng đồng dường như sáng lên với những ánh đèn ấm áp. Đứng ở ngưỡng cửa, tôi cảm thấy như mình đang ở trong ánh hoàng hôn, ánh sáng chói lòa bao xung quanh tôi. Những ngón tay của Tobias lướt trên những đường kẻ của cây phả hệ gia đình anh – tôi đồ là vậy – nhưng vẩn vơ, như thể anh không thật sự để tâm đến nó.

Tôi có cảm giác như tôi nhìn thấy được cơn ám ảnh mà ông Amar nhắc tới. Tôi biết Tobias đã quan sát ba mẹ anh trên màn hình, và bây giờ anh ấy đang chăm chú nhìn vào tên họ, dù chẳng có gì trong căn phòng này mà anh không biết rồi. Tôi đã đúng khi nói anh khao khát đến tuyệt vọng, khao khát có một mối liên hệ với bà Evelyn, khao khát mình không bị hỏng, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc những điều đó kết nối với nhau như thế nào. Tôi không biết cảm giác đó như thế nào, chán ghét quá khứ của chính mình và đồng thời ao ước tình yêu của những người đã tạo cho anh lịch sử đó. Làm sao mà tôi lại chưa từng nhìn thấy những giằng xé đó trong tim anh? Làm sao mà trước đây tôi chưa từng nhận ra rằng ngoài tất cả những phần mạnh mẽ, tốt bụng, anh còn có những phần bị tổn thương, vụn vỡ?

Anh Caleb kể với tôi rằng mẹ tôi đã từng nói bên trong mỗi con người luôn có một phần độc ác, và bước đầu tiên để yêu thương người khác là phải nhận ra sự độc ác đó trong chính con người mình, để chúng ta có thể tha thứ cho họ. Vậy thì làm sao tôi lại dùng sự tuyệt vọng của Tobias để chống lại anh chứ, như thể tôi tốt đẹp hơn anh, như thể tôi chưa từng để sự đổ vỡ làm mờ mắt tôi?

“Chào,” tôi nói, vò tờ giấy chỉ đường của anh Caleb rồi đút vô túi.

Anh xoay người lại, vẻ mặt anh rắn đanh, quen thuộc.

Nó là vẻ mặt trong vài tuần đầu tiên tôi biết anh, như một người lính đang canh gác những suy nghĩ sâu thẳm từ tận đáy lòng.

“Nghe này,” tôi nói. “Em đã nghĩ đáng ra em phải ngẫm coi có thể tha thứ cho anh không, nhưng giờ em đang nghĩ anh đã không gây ra điều gì với em mà cần em tha thứ, có thể ngoại trừ việc buộc tội em ghen với chị Nita…”

Anh mở miệng định xen vào nhưng tôi giơ một tay lên để chặn anh lại.

“Nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ phải tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, và nếu anh vẫn cùng em, anh cũng sẽ phải tha thứ cho em hết lần này đến lần khác,”

tôi làm một hơi. “Thế nên tha thứ không phải là điểm cốt yếu. Điều em thật sự cần phải suy ngẫm là liệu chúng ta có còn đủ tốt cho nhau không.”

Suốt trên đường về nhà, tôi đã nghĩ về những gì ông Amar nói, về việc mọi mối quan hệ đều có rắc rối riêng. Tôi nghĩ về ba mẹ tôi, những người cãi nhau thường xuyên hơn phần lớn những cặp cha mẹ Abnegation mà tôi biết, những người vẫn trải qua từng ngày với nhau cho đến tận lúc chết.

Rồi tôi nghĩ tới việc mình đã trở nên mạnh mẽ như thế nào, tôi cảm thấy an toàn với con người tôi hiện tại như thế nào, và anh đã nói với tôi suốt rằng tôi can đảm, tôi đáng trân trọng, tôi được yêu và tôi đáng để yêu như thế nào.

“Và?” anh nói, giọng nói và ánh mắt và hai bàn tay anh hơi run run.

“Và,” tôi nói tiếp, “em nghĩ anh vẫn là người duy nhất đủ sắc bén để mài sắc một người như em.”

“Đúng thế,” anh nói đanh gọn.

Và tôi hôn anh.

Hai cánh tay anh trườn quanh người tôi và ôm tôi thật chặt, nhấc bổng tôi lên khiến tôi phải nhón trên đầu ngón chân. Tôi vùi mặt lên vai anh và nhắm mắt lại, chỉ hít vào mùi hương tươi mát của anh, mùi của gió.

Tôi từng nghĩ rằng khi người ta yêu nhau, họ chỉ đến vùng đất nơi họ đến, và họ không được lựa chọn những gì xảy ra sau đó. Và có lẽ ban đầu thì đúng vậy, nhưng bây giờ thì không đúng nữa rồi.

Tôi đã yêu anh. Nhưng tôi không mặc định mà ở bên cạnh anh như thể không còn ai khác dành cho tôi. Tôi ở bên cạnh anh vì tôi lựa chọn như thế, mỗi ngày khi tôi thức dậy, mỗi ngày khi chúng tôi cãi nhau hay nói dối nhau hay làm nhau thất vọng. Tôi chọn anh hết lần này đến lần khác, và anh chọn tôi.