← Quay lại trang sách

Chương 37 TRIS

TÔI ĐẾN VĂN phòng của ông David cho buổi họp hội đồng đầu tiên của mình vừa đúng lúc đồng hồ của tôi điểm mười giờ, và ông ta lăn xe ra hành lang ngay sau đó.

Trông ông ta thậm chí còn xanh xao hơn lần cuối tôi gặp, và quầng thâm dưới mắt ông ta rõ mồn một, như những vết thâm tím.

“Xin chào, Tris,” ông ta lên tiếng. “Có hào hứng không?

Cô đến vừa đúng giờ đấy.”

Tôi vẫn cảm thấy chân tay hơi nặng nề từ thứ chân dược huyết thanh mà Cara, anh Caleb và Matthew vừa thử nghiệm trên người tôi mới nãy, một phần kế hoạch của chúng tôi. Họ đang cố gắng chế ra một loại chân dược huyết thanh có tác động mạnh, một loại mà ngay cả những GL có khả năng đề kháng huyết thanh như tôi cũng không bị miễn nhiễm. Tôi lờ đi cảm giác nặng nề và nói, “Dĩ nhiên là tôi hào hứng rồi. Đây là buổi họp đầu tiên của tôi mà. Ông muốn tôi giúp không? Nhìn ông mệt mỏi quá.”

“Được rồi, được rồi.”

Tôi di chuyển ra phía sau xe lăn và đẩy cái tay vịn để đưa chiếc xe lăn bánh.

Ông ta thở dài. “Ta nghĩ rằng mình bị mệt. Ta đã thức trắng cả đêm qua để giải quyết khủng hoảng mới nhất của chúng ta. Rẽ trái ở đây.”

“Khủng hoảng gì vậy ạ?”

“Ồ, cô sẽ biết sớm thôi, đừng vội.”

Chúng tôi di chuyển qua một hành lang sáng lờ mờ của Ga Số 5, như biển có đề – “một cái tên cũ,” ông David nói – ở đó không có cửa sổ, không có tí dấu vết nào về thế giới bên ngoài. Tôi gần như có thể cảm thấy sự hoang tưởng toát ra từ những bức tường, như thể bản thân cái ga cũng phát hoảng trước những cặp mắt không quen thuộc. Giá mà chúng biết mắt tôi đang tìm kiếm điều gì.

Trong lúc bước đi, tôi thoáng nhìn thấy hai bàn tay của ông David gác trên tay vịn. Da quanh ngón tay ông ta bị tróc và đỏ ửng, như thể ông ta đã gặm nó cả đêm qua.

Những cái móng tay tự nó thì lởm chởm. Tôi nhớ lại lúc tay tôi nhìn y như vậy, khi ký ức về những nỗi kinh hoàng mô phỏng bò vào trong mọi giấc mơ và mọi lúc đầu óc rảnh rỗi. Có lẽ chính ký ức của ông David về vụ tấn công đã gây ra điều này với ông ta.

Mình không quan tâm. Tôi nghĩ. Hãy nhớ những gì ông ta đã gây ra. Những gì ông ta sẽ lại gây ra.

“Đến rồi,” ông David nói. Tôi đẩy ông ta xuyên qua một loạt cánh cửa đôi, được giữ mở nhờ mấy thanh đệm cửa.

Phần lớn các ủy viên hội đồng hình như đều có mặt ở đó rồi, đang khuấy những cái que bé xíu trong những cốc cà phê bé xíu, phần lớn bọn họ tầm tuổi ông David. Cũng có một vài người trẻ hơn – cô Zoe cũng có ở đó, và cô ta trao cho tôi một nụ cười gượng, nhưng lịch sự khi tôi bước vào.

“Xin hãy trật tự!” Ông David nói trong lúc lăn chiếc xe đến vị trí đầu bàn hội nghị. Tôi ngồi xuống một trong những chiếc ghế xếp dọc theo rìa căn phòng, kế bên cô Zoe. Rõ ràng chúng tôi vốn không được ngồi cùng bàn với những nhân vật quan trọng, nhưng tôi thấy chẳng sao – nếu chuyện mà chán thì lại dễ ngủ gục hơn ấy chứ, mặc dù nếu cái vụ khủng hoảng kia nghiêm trọng đủ để khiến ông David thức cả đêm thì tôi ngờ rằng nó sẽ khó mà gây ngủ được.

“Đêm qua, tôi nhận được một cuộc gọi điên rồ từ một người trong phòng điều khiển của chúng ta,” ông David nói. “Rõ ràng là Chicago lại sắp sửa nổ ra bạo loạn. Những người trung thành với môn phái tự xưng là Allegiant đã nổi lên chống lại sự cai trị vô môn phái, tấn công kho chứa vũ khí. Nhưng họ chưa biết rằng Evelyn Johnson đã khám phá ra một loại vũ khí mới – những nguồn tử huyết thanh được giấu kín trong tổng hành dinh Erudite. Như chúng ta đã biết, không ai có thể kháng lại được tử huyết thanh, ngay cả những pergent. Nếu những Allegiant tấn công vào chính quyền vô môn phái, và Evelyn Johnson trả đũa thì số thương vong sẽ rất thê thảm.”

Tôi nhìn trừng trừng xuống sàn nhà dưới chân khi căn phòng nổ ra tiếng bàn tán trò chuyện.

“Xin trật tự,” ông David nói. “Những cuộc thí nghiệm vốn đang có nguy cơ bị đóng cửa nếu chúng ta không thể chứng minh với cấp trên rằng chúng ta có khả năng kiểm soát tình hình. Một cuộc cách mạng nữa ở Chicago sẽ càng củng cố thêm niềm tin của họ rằng nỗ lực này đã tồn tại lâu hơn ích lợi của nó – một điều mà chúng ta không được phép để xảy ra nếu chúng ta muốn tiếp tục cuộc chiến chống lại những tổn hại gen.”

Đâu đó đằng sau vẻ mặt kiệt sức, hốc hác của ông David là điều gì đó cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi tin ông ta.

Tôi tin ông ta sẽ không để nó xảy ra.

“Đã đến lúc sử dụng virus huyết thanh ký ức cho một cuộc tái lập quy mô lớn,” ông ta nói. “Và tôi nghĩ chúng ta nên dùng nó cho tất cả bốn cuộc thí nghiệm.”

“Tái lập họ?” Tôi thốt lên, vì tôi không thể không lên tiếng được. Mọi người trong phòng lập tức quay sang nhìn tôi. Họ dường như đã quên mất rằng tôi, một cựu thành viên trong các cuộc thí nghiệm mà họ đang nói tới, đang ở trong phòng.

“‘Tái lập’ là từ chúng tôi dùng để chỉ sự tẩy xóa ký ức trên diện rộng,” ông David nói. “Đó là điều chúng tôi làm khi các cuộc thí nghiệm kết hợp điều chỉnh hành vi đang trên bờ vực đổ vỡ. Chúng tôi đã làm thế ngay từ đầu, khi chúng tôi tạo ra các cuộc thí nghiệm có một nhân tố điều chỉnh hành vi, và lần cuối cùng ở Chicago được thực hiện vài thế hệ trước thế hệ của cô.” Ông ta trao cho tôi một cái nhìn kì lạ. “Cô nghĩ tại sao trong khu vực của người vô môn phái lại có nhiều sự tàn phá vật lý đến vậy chứ? Đã có một cuộc nổi loạn, và chúng tôi buộc phải dập tắt nó sạch sẽ hết mức có thể.”

Tôi ngồi bàng hoàng trên ghế, hình dung ra những con đường đổ nát và những ô cửa sổ vỡ vụn và những trụ đèn nghiêng ngả trong khu vực vô môn phái của thành phố, sự tàn phá không hề thấy ở nơi nào khác – ngay cả ở phía Bắc cây cầu, nơi nhà cửa trống không nhưng lại có vẻ như được bỏ hoang trong hòa bình. Tôi đã luôn vượt qua những khu vực tàn tạ của Chicago một cách dễ dàng, như là bằng chứng của những gì xảy ra khi người ta sống mà không có cộng đồng. Tôi chưa từng mơ tới việc chúng là hậu quả của một cuộc nổi loạn – và một cuộc tái lập sau đó.

Tôi cảm thấy tức giận đến muốn bệnh. Vì họ muốn ngăn chặn một cuộc cách mạng, không phải để cứu người mà là để cứu những cuộc thí nghiệm quý báu của họ, vậy là đủ rồi. Nhưng tại sao họ lại tin rằng họ có quyền xé toạc đi ký ức và thân phận ra khỏi đầu người ta, chỉ vì sự thuận lợi của riêng họ?

Nhưng dĩ nhiên, tôi biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Với họ, những người trong thành phố chỉ là những vật chứa nguyên liệu gen – chỉ là những GH, có giá trị nhờ những gen đã lành lặn mà họ truyền lại cho đời sau, không phải vì bộ óc, cái đầu hay trái tim trong ngực họ.

“Khi nào?” Một ủy viên hội đồng hỏi.

“Trong vòng bốn mươi tám tiếng nữa,” ông David trả lời.

Mọi người gật đầu như thể đó là điều đúng đắn.

Tôi nhớ lại những gì ông ta nói với tôi trong văn phòng của ông ta. Nếu chúng ta muốn chiến thắng cuộc chiến chống lại sự tổn hại gen này, nếu chúng ta muốn cứu những cuộc thí nghiệm khỏi bị đóng cửa, chúng ta sẽ cần có những sự hy sinh. Cô hiểu điều đó, đúng không? Đáng lẽ ra lúc đó tôi phải biết rằng ông ta sẽ vui mừng đánh đổi hàng ngàn ký ức – mạng sống – của các GH để lấy quyền kiểm soát các cuộc thí nghiệm. Rằng ông ta sẵn sàng đánh đổi họ mà thậm chí không buồn cân nhắc đến những phương án khác – không buồn có cảm giác ông ta cần phải nghĩ tới chuyện cứu họ.

Sau cùng thì, họ bị hỏng mà.