← Quay lại trang sách

Chương 44 TOBIAS

TÔI KIỂM TRA những màn hình trước khi đi gặp chú Amar và anh George. Mẹ Evelyn đang ẩn nấp trong tổng hành dinh Erudite với những người ủng hộ vô môn phái của bà ấy, chụm đầu trên một tấm bản đồ thành phố. Lão Marcus và cô Johanna đang ở trong một căn nhà trên Đại lộ Michigan, phía Bắc tòa Hancock, đang chủ trì một cuộc họp.

Tôi hy vọng họ sẽ vẫn ở nguyên chỗ mình đang ở vài tiếng nữa, khi tôi quyết định ai trong số hai đấng sinh thành tôi sẽ tái lập. Chú Amar cho chúng tôi hơn một tiếng một chút để tìm và tiêm phòng cho gia đình Uriah và quay lại đặc khu mà không gây chú ý, vậy nên tôi chỉ đủ thời gian cho một trong hai người.

Tuyết cuộn xoáy trên vỉa hè bên ngoài, bồng bềnh theo gió. Anh George đưa tôi một khẩu súng.

“Ở trong đó bây giờ đang nguy hiểm lắm đấy,” anh ấy nói. “Với tất thảy những hoạt động của nhóm Allegiant đang diễn ra.”

Tôi nhận khẩu súng mà không nhìn nó.

“Các cô các cậu thuộc kế hoạch hết rồi đúng không?”

anh George nói. “Tôi sẽ canh chừng các bạn từ đây, từ căn phòng điều khiển nhỏ. Thế nhưng để xem tối nay tôi hữu dụng được đến đâu, khi mà đám tuyết này cứ che hết cả mấy cái máy quay.”

“Và những người bảo vệ khác sẽ ở đâu ạ?”

“Uống vài ly chăng?” Anh George nhún vai. “Tôi nói với họ nghỉ một đêm đi. Không ai chú ý cái xe tải biến mất đâu. Sẽ ổn thôi, tôi hứa đấy.”

Chú Amar nhoẻn cười. “Được rồi, trèo lên xe thôi.”

Anh George siết chặt cánh tay chú Amar và vẫy tay với đám còn lại chúng tôi. Khi những người khác theo chú Amar ra chỗ đậu chiếc xe tải, tôi chụp anh George lại.

Anh ấy trao cho tôi một cái nhìn lạ lùng.

“Đừng hỏi tôi câu nào về chuyện này, vì tôi sẽ không trả lời,” tôi nói. “Nhưng anh hãy tự tiêm phòng huyết thanh ký ức nhé, được chứ? Sớm nhất có thể. Matthew có thể giúp anh.”

Anh ấy cau mày nhìn tôi.

“Cứ làm đi,” tôi nói, và tôi ra ngoài chỗ cái xe.

Bông tuyết rơi đầy tóc tôi, và khói cuộn tròn quanh miệng tôi theo mỗi hơi thở. Christina tông sầm vào tôi trên đường đi tới chỗ cái xe và bỏ tọt cái gì đó vào túi áo tôi. Một cái lọ nhỏ.

Tôi thấy mắt Peter dán vào chúng tôi khi tôi leo lên ghế cho khách. Tôi vẫn không chắc tại sao cậu ta lại háo hức đi với chúng tôi như vậy, nhưng tôi biết tôi cần phải cảnh giác cậu ta.

Bên trong chiếc xe tải không khí rất ấm, và chúng tôi nhanh chóng ướt sũng nước chứ không phải tuyết nữa.

“May cho các cô cậu đấy,” chú Amar nói. Chú ấy đưa cho tôi một cái máy tính bảng với những đường kẻ sáng chằng chịt vắt ngang như mạch máu. Tôi nhìn kỹ hơn và phát hiện ra đó là những con đường, và đường sáng nhất đánh dấu đường chúng tôi đang đi trong số đó. “Các cô cậu cần mang theo bản đồ!”

“Phải cần bản đồ sao chú?” Tôi nhướn mày. “Không phải rõ ràng là chỉ cần… nhắm tới những tòa nhà to lớn sao?”

Chú Amar nhăn mặt với tôi. “Chúng ta đâu có cứ thế mà lái thẳng vào thành phố được, chúng ta sẽ đi đường chui. Còn giờ thì ngậm miệng lại và giữ cái bản đồ đi.”

Tôi nhìn thấy một chấm màu xanh trên bản đồ đánh dấu vị trí hiện tại của chúng tôi. Chú Amar rồ máy xe chạy xuyên qua làn tuyết, nó đang rơi nhanh tới nỗi tôi chỉ nhìn xa được có mấy mét phía trước.

Những ngôi nhà chúng tôi chạy ngang qua nhìn như những hình hài tối thui thò ra khỏi một tấm vải liệm màu trắng. Chú Amar lái rất nhanh, lợi dụng vào sức nặng của chúng tôi để giữ chiếc xe đằm xuống. Giữa làn mưa tuyết, tôi nhìn thấy ánh đèn thành phố ở phía xa xa. Tôi đã quên mất chúng tôi ở gần nó như thế nào, vì mọi thứ đều quá ư khác biệt ngay bên ngoài ranh giới của nó.

“Không thể tin được là chúng ta đang trở về,” Peter nói rất khẽ, như không mong đợi có một câu trả lời.

“Tôi cũng vậy,” tôi nói, vì nó là sự thật.

Khoảng cách mà Cục giữ giữa họ và phần còn lại của thế giới là một sự tách biệt xấu xa khỏi cuộc chiến họ khơi mào chống lại ký ức của chúng tôi – tinh vi hơn, nhưng cũng tàn ác hơn theo cách của nó. Họ có khả năng giúp đỡ chúng tôi, những người đang héo mòn dần trong các môn phái, nhưng thay vì vậy họ đành đoạn để mặc chúng tôi phải tan rã. Để mặc chúng tôi chết. Để mặc chúng tôi giết chóc lẫn nhau. Chỉ đến bây giờ, khi chúng tôi sắp sửa phá hoại những nguyên liệu di truyền tới một mức độ hơn mức chấp nhận được thì họ mới quyết định can thiệp.

Chúng tôi bị xóc lên xóc xuống trên xe khi chú Amar lái băng qua đường ray xe lửa, ngồi sát rạt vào thành xe chắc chắn phía bên phải.

Tôi nhìn Christina qua gương chiếu hậu. Đầu gối bên phải của cô ấy rung rung rất nhanh.

Tôi vẫn chưa biết nên tước đi ký ức của ai: Marcus hay Evelyn?

Thường thì tôi sẽ thử quyết định chọn giải pháp nào vô kỷ nhất, nhưng trường hợp này chọn bên nào cũng thấy ích kỷ. Tái lập ký ức của ông Marcus đồng nghĩa với việc xóa sạch người đàn ông tôi ghét và sợ khỏi thế giới. Nó đồng nghĩa tôi tự do thoát khỏi ảnh hưởng của ông ấy.

Tái lập Evelyn nghĩa là biến bà ấy thành một người mẹ mới – một người sẽ không bỏ rơi tôi, hay ra quyết định dựa trên khao khát trả thù, hay nỗ lực điều khiển tất cả mọi người để không phải tin tưởng vào họ.

Đằng nào cũng vậy, với một trong hai đấng sinh thành được xử lý, tôi cũng khá hơn. Nhưng đằng nào sẽ có lợi cho thành phố nhất?

Tôi không còn biết nữa rồi.

Tôi giơ tay trên cửa thông gió để hơ cho ấm trong lúc chú Amar tiếp tục lái, trên đường ray xe lửa và ngang qua toa tàu bị bỏ hoang mà chúng tôi đã nhìn thấy trên đường vào hồi đó, phản chiếu lại ánh đèn pha trên những tấm pa-nô màu bạc của nó. Chúng tôi đã đến được nơi mà thế giới bên ngoài kết thúc và những cuộc thí nghiệm bắt đầu, thay đổi đột ngột như thể có người đã vẽ một lằn ranh dưới đất vậy.

Chú Amar lái qua lằn ranh đó như thể nó không tồn tại. Với chú ấy, tôi đoán là nó đã mờ đi theo thời gian, khi chú ấy ngày càng quen với thế giới mới của mình hơn.

Với tôi, nó như lái từ phía sự thật sang bên dối trá, từ sự trưởng thành qua thời thơ ấu. Tôi nhìn mảnh đất đang từ vỉa hè và kính và kim loại chuyển sang một cánh đồng trống. Giờ tuyết đã rơi thưa hơn, và tôi có thể mờ mờ nhìn thấy hình dáng của thành phố in trên nền trời phía trước, những ngôi nhà chỉ tối hơn những đám mây một sắc độ.

“Chúng ta nên đi đâu để tìm Zeke đây?” Chú Amar hỏi.

“Zeke và mẹ cậu ấy đã nhập hội với nhóm nổi loạn,” tôi đáp. “Vậy nên cháu cá là nơi nào tập hợp nhiều bọn họ nhất ấy.”

“Người trong phòng điều khiển nói phần lớn bọn họ đã khăn gói đến sống ở mạn Bắc con sông, gần toàn Hancock,” chú Amar nói. “Có cảm thấy muốn chơi trượt cáp không?”

“Hoàn toàn không,” tôi nói.

Chú Amar phá ra cười.

Phải mất một tiếng nữa chúng tôi mới đến gần. Chỉ khi thấy tòa Hancock ở đằng xa kia rồi tôi mới bắt đầu thấy lo lắng.

“Ừm… chú Amar này?” Christina nói vọng lên từ phía sau. “Cháu ghét phải nói nhưng mà cháu thật sự cần phải dừng lại. Và… chú biết đấy. Đi vệ sinh.”

“Ngay bây giờ ư?” Chú Amar hỏi.

“Vâng. Tự nhiên lại có nhu cầu.”

Chú ấy thở dài, nhưng cũng đậu xe lại bên vệ đường.

“Mấy người ở đây nhé, và đừng có nhìn!” Christina nói trong lúc leo ra.

Tôi nhìn theo bóng của cô bé vòng ra sau chiếc xe và đợi. Tất cả những gì tôi cảm thấy khi cô ấy đâm thủng bánh xe là một cú nảy nhẹ của chiếc xe, nhẹ tới mức tôi chắc rằng tôi nhận thấy nó là vì tôi đang chờ đợi nó. Khi Christina leo lại vô trong, phủi tuyết khỏi áo, cô ấy đeo theo một nụ cười mỉm.

Thỉnh thoảng, tất cả những gì cần thiết để cứu người ta khỏi một số phận kinh khủng là có một người chịu làm điều gì đó. Ngay cả nếu như “điều gì đó” là một vụ đi vệ sinh giả.

Chú Amar lái thêm được vài phút nữa thì có chuyện xảy ra. Cái xe rung bần bật và bắt đầu nẩy lên như đi ngang qua ổ gà.

“Chết tiệt,” chú Amar nói, cau có nhìn cái đồng hồ tốc độ. “Không thể tin được.”

“Bị xì à?” Tôi hỏi.

“Ừ.” Chú ấy thở dài và đạp thắng để chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.

“Để cháu coi,” tôi nói. Tôi nhảy xuống khỏi ghế hành khách và bước ra phía sau chiếc xe. Những cái bánh sau đã xẹp lép hoàn toàn, bị rọc bằng con dao Christina mang theo. Tôi nhìn qua cửa hậu để chắc chắn rằng chỉ có duy nhất một cái lốp dự phòng, sau đó quay lại chỗ cửa xe đang mở để thông báo tin tức.

“Cả hai cái lốp xe sau đều bị xì rồi, và chúng ta chỉ có một cái dự phòng thôi,” tôi nói. “Chúng ta sẽ phải bỏ cái xe này ở đây và đi kiếm một cái khác thôi.”

“Chết tiệt!” Chú Amar nện lên cái vô-lăng. “Chúng ta không có thời gian cho chuyện này. Chúng ta phải đảm bảo Zeke và mẹ cậu ta cùng gia đình Christina, tất cả đều phải được tiêm phòng trước khi huyết thanh ký ức được phát tán, nếu không họ sẽ vô dụng thôi.”

“Bình tĩnh đã,” tôi nói. “Cháu biết chúng ta có thể tìm được một cái xe khác ở đâu. Sao mọi người không tiếp tục đi bộ và cháu sẽ đi tìm thứ gì đó để lái?”

Mặt chú Amar sáng bừng lên. “Ý hay đấy.”

Trước khi di chuyển ra xa cái xe, tôi kiểm tra chắc chắn trong súng phải có đạn, dù tôi không chắc liệu mình sẽ cần nó hay không. Mọi người leo ra khỏi xe, chú Amar rùng mình vì lạnh và cứ nhấp nhổm trên đầu ngón chân.

Tôi coi đồng hồ. “Vậy chú cần tiêm cho họ vào lúc mấy giờ?”

“Lịch của George nói là chúng ta có một tiếng trước khi bọn ta tái lập thành phố,” chú Amar nói, cũng kiểm tra đồng hồ mình, cho chắc. “Nếu cậu muốn Zeke và mẹ cậu ấy không phải đau khổ và để họ được tái lập, ta sẽ không trách cậu. Nếu cậu cần thì ta sẽ làm điều đó cho.”

Tôi lắc đầu. “Không làm vậy được. Họ sẽ không thấy đau đớn, nhưng như vậy thì không phải là thật.”

“Như ta luôn nói đó,” chú Amar mỉm cười, “một khi đã là Cứng Đơ thì mãi mãi là Cứng Đơ.”

“Chú có thể… khoan nói với họ chuyện gì đã xảy ra không? Chỉ tới khi cháu đến được đó thôi,” tôi nói. “Chỉ tiêm cho họ thôi ấy? Cháu muốn là người nói cho họ biết.”

Nụ cười của chứ Amar héo đi một chút. “Được mà. Dĩ nhiên rồi.”

Giày tôi chưa gì đã ướt mèm từ lúc đi xem cái lốp xe, và chân tôi nhói đau khi lại phải chạm vào mặt đất lạnh ngắt. Tôi đang dợm bước chuẩn bị đi khỏi cái xe thì Peter lên tiếng.

“Tôi sẽ đi với anh.”

“Cái gì? Tại sao?” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

“Có thể anh cần giúp đỡ để tìm một cái xe tải,” cậu ta nói. “Thành phố rất lớn.”

Tôi nhìn Amar, chú ấy nhún vai. “Nó nói có lý đó.”

Peter cúi sát tới và nói rất khẽ, để chỉ mình tôi nghe thấy. “Và nếu anh không muốn tôi nói với ông ta anh đang âm mưu gì đó, anh sẽ không được phản đối.”

Mắt cậu ta liếc túi áo tôi, chỗ đang đựng ống huyết thanh ký ức.

Tôi thở dài, “Được rồi. Nhưng phải làm theo lời tôi.”

Tôi nhìn chú Amar và Christina đi mà không có chúng tôi, hướng về tòa Hancock. Khi họ đã đi xa và không thể nhìn thấy chúng tôi, tôi lùi lại mấy bước, đút tay vô túi áo để bảo vệ cái ống thủy tinh.

“Tôi không định đi tìm xe,” tôi nói. “Có lẽ cậu cũng đã biết rồi. Cậu có giúp tôi việc tôi đang làm không, hay tôi phải bắn cậu đây?”

“Tùy coi anh đang làm cái gì đã.”

Hơi khó để nặn ra câu trả lời khi chính tôi còn không chắc. Tôi nhìn về phía tòa Hancock. Bên phải tôi là những người vô môn phái, mẹ Evelyn và bộ sưu tập tử huyết thanh của bà ấy. Bên trái tôi là nhóm Allegiant, lão Marcus, và kế hoạch nổi dậy.

Nơi nào tôi có ảnh hưởng lớn nhất? Nơi nào tôi có thể tạo nên sự khác biệt lớn nhất? Đó là những câu hỏi tôi nên hỏi chính mình. Thay vì vậy tôi lại đang hỏi mình sự lụn bại của bên nào tôi mong muốn nhất.

“Tôi sắp sửa ngăn chặn một cuộc cánh mạng,” tôi nói.

Tôi rẽ phải, và Peter đi theo tôi.