← Quay lại trang sách

Chương 43 TRIS

CUỘC HỌP HỘI đồng khẩn cấp chẳng có gì mới mẻ: khẳng định lại rằng virus sẽ được thả vào thành phố tối nay, thảo luận về việc sẽ dùng những chiếc máy bay nào và vào lúc mấy giờ. Ông David và tôi nói vài câu xã giao khi buổi họp kết thúc, rồi tôi chuồn đi khi những người khác vẫn đang nhấm nháp cà phê và trở lại khách sạn.

Tobias đưa tôi đến hội trường gần phòng chung trong khách sạn, và chúng tôi ở đó một lúc, nói chuyện và hôn nhau và chỉ cho nhau ngắm nhìn những cây cối lạ lùng nhất. Nó giống như những thứ mà người bình thường vẫn làm – hẹn hò, nói chuyện về những thứ vặt vãnh, cười đùa. Chúng tôi có quá ít những giây phút này. Phần lớn thời gian bên nhau của chúng tôi được dùng để chạy trốn hết mối đe dọa này đến nguy cơ khác, hay đâm đầu vào hết nguy cơ nọ đến mối nguy hiểm kia. Nhưng tôi có thể nhìn thấy một lúc nào đó nơi chân trời khi những chuyện đó không cần phải diễn ra nữa. Chúng tôi sẽ tái lập những người trong đặc khu, và cùng nhau xây dựng lại nơi này. Có lẽ lúc đó chúng tôi có thể tìm hiểu xem liệu chúng tôi trong thời bình có làm giống như trong thời chiến không.

Tôi mong ngóng nó vô cùng.

Cuối cùng cũng đến lúc Tobias phải đi. Tôi đứng trên bậc thang cao trong hội trường và anh đứng trên bậc thang thấp, thế là hai chúng tôi cao ngang nhau.

“Anh không thích chuyện tối nay anh không có ở cạnh em,” anh nói, “để em một thân một mình với chuyện lớn như thế này không hay chút nào hết.”

“Sao chứ, anh không nghĩ em lo được sao?” Tôi nói, hơi tự ái.

“Đương nhiên đó không phải điều anh nói.” Anh chạm tay lên mặt tôi và tựa trán anh lên trán tôi. “Anh chỉ không muốn em phải cáng đáng nó một mình thôi.”

“Em cũng không muốn anh phải cáng đáng chuyện gia đình Uriah một mình,” tôi nhẹ nhàng nói. “Nhưng em nghĩ đây là những chuyện tụi mình phải làm riêng thôi.

Em mừng là em sẽ có anh Caleb trước khi... anh biết đấy.

Sẽ tốt nếu em không phải cùng lúc lo lắng cho anh nữa.”

“Ừ.” Anh nhắm mắt lại. “Anh mong tới sáng mai quá, khi anh trở về và em đã làm xong những chuyện phải làm và chúng ta có thể quyết định xem tiếp theo nên làm gì.”

“Em chắc với anh là sẽ có nhiều lắm cho xem,” tôi nói, và ấn môi lên môi anh.

Hai tay anh chuyển từ má xuống vai tôi, rồi cẩn thận trượt xuống dọc lưng tôi. Ngón tay anh tìm thấy vạt áo tôi, sau đó luồn xuống dưới làn áo, ấm áp và da diết.

Tôi cảm nhận được tất cả mọi thứ cùng một lúc, sự đụng chạm của môi anh, vị nụ hôn của chúng tôi và làn da của anh và ánh sáng màu cam sáng lòa trước hai mi mắt đang nhắm lại của tôi và mùi của những vật màu xanh lá cây, những thứ đang lớn lên, trong không khí. Khi tôi buông ra, là tia sáng màu lam nhạt trong con mắt bên trái của anh, màu xanh khiến tôi cảm thấy an toàn bên trong nó, như thể tôi đang mơ.

“Em yêu anh,” tôi nói.

“Anh cũng yêu em,” anh nói. “Anh sẽ gặp lại em sớm thôi.”

Anh lại hôn tôi, nhẹ nhàng, rồi rời khỏi hội trường. Tôi đứng trong ánh nắng tàn cho đến khi mặt trời lặn hẳn.

Đã đến lúc đi cùng anh trai tôi.