Chương 46 TOBIAS
TÔI TRƯỢT CHÂN trên vỉa hè đầy tuyết.
“Hôm qua cậu đã không tiêm phòng cho mình,” tôi nói với Peter.
“Không,” Peter nói.
“Tại sao?”
“Sao tôi phải nói với anh?”
Tôi sờ cái lọ và nói, “Cậu đi với tôi vì cậu biết tôi có huyết thanh ký ức, đúng không? Nếu cậu muốn tôi đưa nó cho cậu thì nó cho tôi nghe lý do cũng đâu có đau đớn gì đâu.”
Cậu ta lại nhìn túi áo tôi, như đã nhìn lúc trước. Chắc hẳn cậu ta đã thấy Christina đưa nó cho tôi. Cậu ta nói, “Tôi thà chỉ lấy nó từ anh thôi.”
“Làm ơn đi.” Tôi ngước mắt lên để nhìn tuyết phủ trên rìa của những tòa nhà. Trời tối, nhưng mặt trăng chiếu vừa đủ sáng để nhìn tỏ. “Có thể cậu nghĩ cậu đánh đấm cũng khá, nhưng cậu không đủ khá để hạ tôi đâu, tôi cam đoan với cậu đấy.”
Bất thình lình cậu ta đẩy tôi, mạnh, và tôi trượt chân trên vỉa hè trơn trượt và ngã. Súng của tôi rơi cái keng xuống đất, phân nửa vùi trong tuyết. Cho mi biết thế nào là tự phụ nhé, tôi nghĩ thầm, và lật đật đứng lên. Peter chụp cổ áo tôi và ném tôi ra phía trước nên tôi lại trượt, nhưng lần này tôi kịp giữ thăng bằng và thụi cùi chỏ vô bụng cậu ta. Cậu ta phóng một cước thật mạnh vào chân tôi, làm nó tê rần, và nắm vạt trước áo khoác kéo tôi lại gần cậu ta.
Tay Peter lần mò trong túi áo tôi, nơi cất lọ huyết thanh.
Tôi cố đẩy cậu ta ra, nhưng cậu ta đứng quá vững còn chân tôi thì vẫn cứng ngắc. Gầm lên bực tức, tôi thu cánh tay còn tự do lại gần mặt và thoi cùi chỏ vào miệng cậu ta.
Cơn đau xuyên qua cánh tay tôi – đánh trúng răng người ta khá là đau – nhưng cũng đáng. Cậu ta thét lên, trượt ra xa và lăn xuống đường, hai tay ôm mặt khư khư.
“Cậu biết tại sao khi còn là kẻ nhập môn cậu đã chiến thắng trong những trận đấu không?” Tôi vừa nói vừa đứng lên. “Bởi vì cậu tàn ác. Bởi vì cậu thích làm người khác bị thương. Và cậu nghĩ cậu đặc biệt, cậu nghĩ mọi kẻ xung quanh cậu đều là một đám ẻo lả không thể ra những quyết định khó khăn như cậu.”
Cậu ta lồm cồm bò dậy, và tôi bồi thêm một cú đá lên sườn, thế là cậu ta lại nằm lăn ra. Rồi tôi đè một chân lên ngực cậu ta, ngay bên dưới cổ họng, và mắt chúng tôi gặp nhau. Mắt cậu ta to, ngây thơ và chẳng có gì giống với con người bên trong cậu ta.
“Cậu không đặc biệt,” tôi nói. “Tôi cũng thích làm người ta bị thương. Tôi có thể ra những quyết định tàn nhẫn nhất. Khác nhau ở chỗ là thỉnh thoảng tôi không làm thế, còn cậu thì luôn luôn, và điều đó biến cậu thành một tên quỷ dữ.”
Tôi đạp lên người cậu ta và đi tiếp theo Đại lộ Michigan.
Nhưng mới bước được vài bước thì tôi nghe tiếng Peter.
“Đó là lý do tôi muốn nó,” cậu ta nói, giọng run run.
Tôi dừng bước. Tôi không quay lại. Tôi không muốn nhìn gương mặt Peter lúc này.
“Tôi muốn cái huyết thanh đó vì tôi mệt mỏi làm người như thế này rồi,” cậu ta nói. “Tôi chán làm những chuyện xấu xa và thích thú với việc đó rồi sau đó lại băn khoăn tôi bị cái quái gì vậy. Tôi muốn chấm dứt mọi thứ. Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu.”
“Và cậu không nghĩ đó là cách hèn nhát để trốn thoát sao?” Tôi hỏi vọng lại.
“Tôi nghĩ tôi không quan tâm liệu có phải hay không,”
Peter đáp.
Tôi cảm thấy sự tức giận vừa phồng lên trong người tôi đang xẹp xuống trong lúc tôi mân mê cái lọ thủy tinh trên tay, trong túi áo khoác. Tôi nghe tiếng cậu ta đứng dậy và phủi tuyết khỏi quần áo.
“Đừng thử gây chuyện với tôi nữa,” tôi nói, “và tôi hứa tôi sẽ để cậu được tái lập, khi tất cả những chuyện này đã xong xuôi. Tôi không có lý do gì để không làm vậy.”
Cậu ta gật đầu, và chúng tôi tiếp tục đi xuyên qua màn tuyết không tì vết để đến tòa nhà nơi tôi gặp mẹ tôi lần cuối.