Chương 47 TRIS
CÓ MỘT SỰ im lặng đầy căng thẳng trong hành lang, dù nó đầy người. Một người phụ nữ hích trúng tôi rồi thì thào xin lỗi, và tôi nhích tới gần anh Caleb hơn để không mất dấu anh ấy. Thỉnh thoảng tất cả những gì tôi muốn là cao hơn được mấy phân để thế giới không trông như một tập hợp dày đặc thân người.
Chúng tôi di chuyển nhanh, nhưng không quá nhanh.
Càng nhìn thấy nhiều lính canh, tôi lại càng thấy áp lực nặng thêm. Ba lô của anh Caleb, bên trong chứa bộ đồ bảo hộ và hộp thuốc nổ, nhấp nhổm trên lưng anh ấy khi chúng tôi bước đi. Người ta đang di chuyển theo mọi hướng, nhưng chúng tôi sẽ sớm tới được cái hành lang mà không ai có lý do gì để ghé qua.
“Tôi nghĩ chắc Cara gặp chuyện gì đó rồi,” Matthew nói.
“Đáng lẽ ra giờ này đèn phải tắt hết rồi chứ.”
Tôi gật đầu. Tôi cảm thấy khẩu súng đang nhét sau lưng, được ngụy trang bằng cái áo rộng thùng thình. Tôi đã hy vọng không phải xài tới nó, nhưng có vẻ như không được rồi, và thậm chí nó cũng không đủ khả năng để đưa chúng tôi tới Phòng Vũ Khí.
Tôi chạm vào cánh tay anh Caleb, và Matthew, dừng ba chúng tôi lại giữa hành lang.
“Tôi có ý này,” tôi nói. “Chúng ta chia ra. Tôi và anh Caleb sẽ chạy đến phòng thí nghiệm, và Matthew, anh đánh lạc hướng bọn họ.”
“Đánh lạc hướng ư?”
“Anh có súng, đúng không?” Tôi nói. “Hãy bắn lên trời đi.”
Anh ta do dự.
“Làm đi,” tôi nói qua hai hàm răng nghiến chặt.
Matthew lấy súng ra. Tôi nắm cùi chỏ anh Caleb và hướng anh ấy đi tiếp trên hành lang. Ngoái lại đằng sau, tôi nhìn Matthew chĩa súng qua khỏi đầu và bắn thẳng lên trên, vào một trong những tấm pa-nô bằng kính trên đầu anh ta. Ngay khi tiếng nổ đanh thép vang lên, tôi guồng chân chạy, kéo anh Caleb theo với tôi. Những tiếng gào thét và kính vỡ ngập tràn trong không khí, và những tên lính canh chạy ngang qua mà không để ý chúng tôi đang chạy xa khỏi những phòng chung, hướng về phía không nên đến.
Đó là một cảm giác lạ lùng khi cảm thấy các bản năng của tôi và thành quả huấn luyện của phái Dauntless bùng lên.
Nhịp thở của tôi trở nên sâu hơn, đều hơn, trong lúc chúng tôi đi theo con đường đã quyết định sáng nay. Đầu óc tôi sắc sảo và rõ ràng hơn. Tôi nhìn anh Caleb, mong thấy điều tương tự cũng diễn ra với anh ấy, nhưng mặt anh dường như cắt không còn hột máu, và anh đang thở hổn hển. Tôi nắm chặt tay trên cùi chỏ để giữ anh đứng vững.
Chúng tôi rẽ qua một khúc cua, giày kêu ken két trên sàn, và một hành lang vắng vẻ với trần nhà bằng gương trải dài trước mắt chúng tôi. Tôi cảm thấy cảm giác chiến thắng trào lên. Tôi biết chỗ này. Chúng tôi không còn xa nữa. Chúng tôi sẽ làm được.
“Dừng lại!” Một giọng nói vang lên từ sau lưng chúng tôi.
Lính canh. Họ phát hiện ra chúng tôi rồi.
“Dừng lại nếu không chúng tôi sẽ bắn!”
Anh Caleb rùng mình và giơ tay lên. Tôi cũng giơ tay mình lên, và nhìn anh ấy.
Tôi cảm thấy mọi thứ đang chậm lại trong tôi, những ý nghĩ và nhịp tim đang đập.
Khi tôi nhìn anh ấy, tôi không còn thấy người thanh niên hèn nhát đã bán đứng tôi cho Jeanine Matthews, và tôi không còn nghe những lời ngụy biện của anh ấy sau đó.
Khi tôi nhìn anh ấy, tôi thấy người con trai đã nắm tay tôi trong bệnh viện lúc mẹ tôi bị gãy cổ tay và bảo tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi nhìn thấy người anh đã nói với tôi hãy tự ra quyết định cho mình, vào đêm trước buổi Lễ Chọn. Tôi nghĩ tới tất cả những ưu điểm nổi trội của anh ấy – thông minh, nhiệt tình, tinh ý, điềm tĩnh, đứng đắn và tử tế.
Anh ấy là một phần của tôi, mãi mãi như thế, và tôi cũng là một phần của anh ấy. Tôi không thuộc về phái Abnegation, hay Dauntless, hay thậm chí là pergent.
Tôi không thuộc về Cục hay cuộc thí nghiệm hay vùng giáp ranh. Tôi thuộc về những người tôi thương yêu, và họ thuộc về tôi – họ, và tình yêu và lòng trung thành tôi trao cho họ, tạo nên con người tôi hơn rất nhiều so với bất kỳ từ ngữ hay nhóm người nào có thể làm.
Tôi yêu anh trai tôi. Tôi yêu anh ấy, và anh ấy đang run sợ trước suy nghĩ về cái chết. Tôi yêu anh ấy, và tất cả những gì tôi nghĩ được, tất cả những gì tôi nghe thấy được trong đầu, là những lời tôi nói với anh ấy mấy ngày trước: Tôi sẽ không bao giờ dâng anh cho cuộc xử tử của chính anh.
“Caleb,” tôi nói. “Đưa em cái ba lô.”
“Cái gì?” Anh ấy hỏi.
Tôi lòn tay dưới áo và cầm khẩu súng. Tôi chĩa nó vào anh ấy. “Đưa em cái ba lô.”
“Tris, không.” Anh ấy lắc đầu. “Không, anh sẽ không để em làm vậy đâu.”
“Hạ vũ khí xuống!” Tên lính canh hét lên từ cuối hành lang. “Hạ vũ khí xuống nếu không chúng tôi sẽ bắn!”
“Em có thể sẽ sống sót qua tử huyết thanh,” tôi nói. “Em rất giỏi kháng lại các huyết thanh. Có cơ may em sẽ sống sót. Không có cơ hội nào anh sẽ sống. Đưa em cái ba lô nếu không em sẽ bắn vào chân anh và lấy nó.”
Rồi tôi cao giọng để những tên lính có thể nghe thấy.
“Anh ta là con tin của tôi! Cứ tiến đến gần đi và tôi sẽ bắn anh ta cho xem!”
Trong khoảnh khắc đó anh ấy khiến tôi nhớ về ba của chúng tôi. Đôi mắt anh mệt mỏi và buồn rầu. Cằm anh lún phún râu quai nón. Tay anh run lên khi tháo cái ba lô khỏi người và đưa cho tôi.
Tôi cầm nó và khoác lên vai. Tôi vẫn chĩa súng vào anh và di chuyển người để anh đứng chắn giữa tôi và những tên lính gác đang đứng cuối hành lang.
“Caleb,” tôi nói. “Em yêu anh.”
Mắt anh rơm rớm lệ khi anh nói, “Anh cũng yêu em, Beatrice.”
“Nằm xuống sàn!” Tôi hét lên với những tên lính.
Anh Caleb quỳ xuống gối.
“Nếu em không sống được,” tôi nói. “Hãy nói với Tobias rằng em không muốn để anh ấy lại một mình.”
Tôi lùi lại, nhắm qua vai Caleb vào một trong những tên lính. Tôi hít vào và giữ chắc tay. Tôi thở ra và nổ súng. Tôi nghe một tiếng thét đau đớn, và phóng vụt theo hướng ngược lại với những tiếng súng nổ ra trong tai. Tôi chạy theo đường zig zag để đạn khó bắn trúng hơn, rồi hụp xuống lăn qua một khúc cua. Một viên đạn bắn trúng bức tường ngay sau lưng tôi, đục thủng một lỗ.
Vừa chạy, tôi vừa kéo cái ba lô ra trước người và kéo khóa. Tôi lôi hộp thuốc nổ và cái kíp nổ ra. Những tiếng la hét và tiếng bước chân vang lên đằng sau. Tôi không còn thời gian. Tôi không còn thời gian.
Tôi chạy nhiều hơn, nhanh hơn tôi nghĩ mình có thể.
Tác động của mỗi bước chạy dội lên trong người tôi và tôi rẽ ở chỗ rẽ tiếp theo, nơi có hai tên lính gác đang đứng gần những cánh cửa mà chị Nita và những kẻ đột nhập đã phá hỏng. Siết chặt hộp thuốc nổ và kíp nổ vào người bằng tay còn trống, tôi bắn một phát vào chân một tên và vào ngực tên còn lại.
Cái tên bị tôi bắn vào chân với lấy súng, và tôi nổ súng lần nữa, nhắm tịt mắt sau khi nhắm mục tiêu. Hắn không nhúc nhích gì nữa.
Tôi chạy qua cánh cửa bể nát vào hành lang ở giữa. Tôi giộng hộp thuốc nổ lên thanh kim loại nối hai cánh cửa, và kéo chốt khép lại quanh cái thanh để nó nằm yên tại chỗ. Sau đó tôi chạy ngược lại cuối hành lang, vòng qua góc và thụp người xuống, quay lưng lại phía cánh cửa khi ấn cái nút kích nổ và bịt chặt hai tai.
Tiếng nổ rung bần bật đến tận xương tôi khi trái bom nhỏ kia nổ tung, và lực của vụ nổ ném tôi qua một bên, súng của tôi trượt trên sàn. Những mẩu kính và kim loại bắn tung trong không khí, rơi xuống sàn nhà nơi tôi đang nằm, kinh ngạc. Dù tôi đã dùng tay bịt tai, tôi vẫn nghe thấy tiếng kêu leng keng khi buông tay ra, rồi tôi lảo đảo đứng lên.
Phía cuối hành lang, những tên lính canh đã đuổi kịp tôi. Họ nổ súng, và một viên đạn găm vào phần thịt của cánh tay tôi. Tôi hét lên, lập tức bịt tay lên vết thương, khóe mắt bắt đầu nổ đom đóm khi tôi lại quăng mình qua khúc cua một lần nữa, nửa đi nửa lết về phía cánh cửa bị nổ tung.
Phía bên kia là một tiền sảnh với một loạt những cánh cửa được niêm phong, không khóa. Qua những ô cửa sổ trên cửa, tôi nhìn thấy Phòng Vũ Khí, những hàng máy móc và thiết bị đen thui và lọ đựng huyết thanh xếp thẳng tắp, được chiếu sáng từ bên dưới như được trưng bày. Tôi nghe một tiếng xì xì và biết rằng tử huyết thanh đang trôi trong không khí, nhưng những tên lính đằng sau tôi và chính tôi không có thời gian mặc bộ đồ sẽ hoãn lại phần nào tác dụng của nó.
Tôi cũng biết, chỉ biết thế thôi, rằng tôi có thể sống sót qua vụ này.
Tôi bước vào trong sảnh.