Chương IX
Nhưng ông già đã ghì chặt cô vào lòng! Ông ôm lấy cô và bế đặt cô ngồi như đứa trẻ vào ghế bành, còn chính ông thì quỳ sụp trước mặt cô. Ông hôn tay, hôn chân cô, ông vội vã hôn, vội vã nhìn cô như thể vẫn chưa tin rằng cô lại ở bên ông, ông lại được nhìn, được nghe cô nói – Cô, đứa con gái của ông, Natasha của ông! Anna Andreyevna vừa nức nở vừa ôm lấy cô, ghì đầu cô vào ngực mình và chết ngất đi trong vòng tay ấy, không đủ sức thốt lên một lời
– Cô bạn nhỏ của tôi!.. Cuộc đời của tôi! Niềm vui của tôi!... ông già thốt lên rời rạc, siết chặt tay Natasha và như một người yêu, ông nhìn vào gương mặt xanh xao, gầy guộc nhưng tuyệt vời của cô, vào đôi mắt cô đang long lanh những giọt lệ. – Niềm vui của tôi! Con đẻ của tôi! – Ông lặp lại và lại im bặt, vẫn nhìn cô với ánh mắt hân hoan sùng kính. – Thế nào kia, thế nào kia, người ta bảo với tôi rằng nó gầy sọm đi! – Ông nói vội vã, nhìn chúng tôi với nụ cười như trẻ thơ và vẫn cứ quỳ gối trước mặt cô – Nó gầy guộc, đúng, nó xanh xao, nhưng hãy nhìn kìa, nó mới xin đẹp làm sao! Nó còn đẹp hơn trước kia ấy chứ, đúng đẹp hơn! – ông nói thêm, vô tình im bặt bởi một nỗi đau trong lòng, một nỗi đau sung sướng dường như bóp vỡ trái tim ông thành hai mảnh.
– Đứng lên đi, bố! Bố đứng lên đi! – Natasha nói, – bởi con cũng muốn hôn bố mà!
– Ôi, con yêu dấu! Nghe thấy không, nghe thấy không, Annuxca, nó nói có tuyệt không, – và ông lại tha thiết ôm cô.
– Không, Natasha ạ, bố, bố phải phục dưới chân con đến chừng nào trái tim bố nghe thấy con đã tha thứ cho bố, vì rằng không bao giờ, không bao giờ bố có thể đáng được con tha thứ lúc này! Bố đã từ bỏ con, đã nguyền rủa con, nghe thấy không Natasha, bố đã nguyền rủa con, – mà bố đã có thể làm được việc ấy!... Còn con, còn con, Natasha, con cũng đã có thể tin rằng bố đã nguyền rủa con! Con đã tin, đã tin! Không nên tin! Đừng tin!, đơn giản là đừng tin! Trái tim tàn nhẫn! Tại sao con không đến với bố? bởicon đã biết bố đón con như thế nào rồi!... Ôi, Natasha, con có nhớ trước đây bố đã yêu con như thế nào rồi!... Ôi, Natasha, con có nhớ trước đây bố đã yêu con như thế nào? Thì, từ nay, mãi mãi bố đã yêu con gấp đôi, gấp ngàn lần trước kia! Bố yêu con bằng cả máu! Bố rứt tâm hồn mình với cả máu, rứt trái tim mình đặt dưới chân con!.. Ôi, niềm vui của bố!
– Hãy hôn con đi, bố tàn nhẫn ạ, vào môi ấy, bố hãy hôn vào mặt như mẹ hôn ấy. – Natasha kêu lên bằng một giọng ốm đau, ứ tràn nước mắt của niềm vui.
– Và vào mắt nữa! vào mắt nữa! Con có nhớ không, như trước đây ấy, – ông già lặp lại sau lúc đã ôm con gái thân thiết và rất lâu. – Ôi, Natasha! Có bao giờ con nằm mơ thấy bố mẹ không? Còn bố thì hầu như đêm nào cũng mơ thấy, và đêm nào con cũng đén như hồi còn bé, khi con mới lên mười tuổi, con nhớ không, lúc con mới bắt đầu học piano, – con tới, mặc một chiếc áo dài ngắn cũn, đi một đôi giầy xinh xắn, đôi tay đỏ hồng… Bởi vì dạo ấy nó có đôi tay bỏng đỏ hồng như vậy, bà có nhớ không, Annuxca? – Con đến, ngồi vào long bố và ôm bố… Còn con, con, con là một con bé độc ác! Con lại có thể nghĩ rằng bố có thể nguyền rủa con, rằng bố không đón con nếu con trở về!... Phải, bởi vì bố… Nghe đây, Natasha: chính bố vẫn thường đến với con, mà mẹ con không biết, không hề có ai biết. Bố đứng chờ con dưới cửa sổ: có lần bố lại đứng ngoài vỉa hè trước cổng nhà con suốt nửa đêm! Con có đi ra chăng để bố có thể được nhìn con từ xa! Còn các buổi tối thì trên cửa sổ nhà con vẫn sáng một ngọn nến, và Natasha ạ, bao nhiều lần vào các buổi tối bố đã tới chỗ con dù để chỉ nhìn ngọn nến, hoặc chỉ để trông thấy bong con trên cửa sổ và cầu nguyện cho con ban đêm. Còn con có cầu nguyện cho bố lúc đi ngủ không? Con có nghĩ về bố không? Trái tim bé bỏng của con có nghe thấy bố đứng dưới cửa sổ không? Và bao nhiêu lần trong đêm khuya mùa đông bố trèo lên bậc cầu thang nhà con và đứng lặng trong phòng ngoài tăm tối, để lắng nghe đằng sau cánh cửa: liệu cóthể nghe được tiếng con chăng? Con cười ư? Nguyền rủa ư? Vâng, đúng vào cái tối ấy bố đã tới chỗ con, bố muốn tha thứ cho con và chỉ đến trước cửa thì bố quay lại… Ôi Natasha! Ông già đứng dậy, đỡ cô rời khỏi ghế bành và ghì chặt, rất chặt cô vào trái tim mình.
– Nó lại ở đây, trong trái tim tôi! – Ông kêu lên, – Ôi, cám ơn con, trời ơi, vì tất cả, vì cơn tức giận của con và vì cả lòng độ lượng của con!... Và vì cả vầng mặt trời của con, sau cơn going tố lúc này đang tỏa sáng trên đầu chúng ta! Xin cám ơn vì tất cả giây phút này, ôi cho chúng ta bị sỉ nhục, mặc cho chúng ta bị thóa mạ, nhưng chúng ta lại bên nhau và mặc cho tất cả những kẻ kiêu ngạo, hợm hĩnh, những kẻ đã sỉ nhục và thóa mạ chúng ta giờ này đang hân hoan mừng chiến thắng! Mặc cho chúng ném chúng ta vào đá! Đừng sợ, Natasha… chúng ta sẽ bước đi tay cầm tay và bố sẽ nói với chungs: Đây là con gái thân thiết của tôi, đứa con gái yêu dấu của tôi, đấy là đứa con gái vô tội của tôi mà các người đã lăng mạ và sỉ nhục, nhưng tôi vẫn yêu nó và cầu nguyện cho nó đời đời, kiếp kiếp!..
– Vanya! Vanya… – Natasha thốt lên bằng một giọng yếu ớt, từ trong vòng tay bố, cô chìa tay ra cho tôi. Ôi, tôi không bao giờ quên được trong giây phút ấy mà cô vẫn còn nhớ đến tôi và gọi tên tôi!
– Nenli đâu rồi? – ông già nhìn quanh hỏi.
– Ồ, nó đâu rồi nhỉ? – Bà già cũng kêu lên, – con bồ câu bé bỏng của tôi! Chúng mình bỏ mặc nó rồi!
Nhưng con bé đã không còn ở trong phòng. Nó lén lút bỏ vào phòng ngủ, mọi người chạy vào đấy. Nenli đang đứng trong một góc sau cánh cửa và sợ sệt trốn tránh chúng tôi.
– Nenli, cháu sao thế? Bé con của bác! – Ông già kêu lên, định ôm lấy nó. Nhưng con bé ngước nhìn ông rất lâu…
– Mẹ, mẹ đâu rồi? – nó thốt lên như trong mê, – Mẹ cháu đâu rồi, mẹ cháu đâu rồi? Nó kêu lên lần nữa, chìa đôi tay run rẩy về phía chúng tôi và đột nhiên từ lồng ngực nó xé lên một tiếng kêu đau đớn, khủng khiếp, những cơn kinh giật chạy qua gương mặt nó và nó ngã lăn xuống nền nhà trong một cơn đau dữ dội…