← Quay lại trang sách

Chương 3 ❀ 1 ❀

Khi cùng Nguyệt Bính đứng trước mặt Tsukino Kiyoe, tôi bỗng thấy tay chân thừa thãi, hai con mắt phản chủ không tài nào dứt ra được khỏi khuôn mặt kiều diễm ấy. Tuy lúc đó đã hơn mười giờ đêm, nhưng tôi thấy trước mắt sáng trưng như mặt trời mùa hạ, chói lọi không sao kể xiết.

Lúc này, chúng tôi đang đứng trên bến tàu. Trước một sắc đẹp kinh động đến vậy, Nguyệt Bính kia vẫn lạnh te như bị mù, đúng là cái thằng vô cảm.

“Tôi là Tsukino Kiyoe.” Cô gái Nhật Bản chìa tay, lịch thiệp giới thiệu. “Lần đầu gặp mặt, trông anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh đấy.”

Nguyệt Bính hờ hững chia tay bắt lấy lệ: “Cô cũng vậy!” Tôi nghe mà tức chết, thầm chửi cái thằng Nguyệt Bính này EQ quá lẹt đẹt, ngày thường mồm mép như tép nhảy, sao hôm nay ăn nói lại tệ đến vậy. Cho dù chỉ là bạn quen trên mạng, gặp mặt nhau cũng phải hỏi han mấy câu chứ.

Tôi thì chỉ ngong ngóng tới khi Tsukino Kiyoe chìa tay về phía mình, chưa kịp đợi cô lên tiếng, tôi đã vội vã nắm luôn lấy tay cô.

Vừa chạm vào bàn tay người đẹp, tay tôi đã muốn run lên, tim đập thình thành như trong làng.

“Xin anh nghiêm túc cho!” Sau lưng Tsukino có người tiến lên, áo choàng đen thùng thình, tóc dài khuất cả mắt trái. “Lần đầu tiên gặp mặt, nên lịch sự một chút.”

Nguyệt Bính ngượng nghịu e hèm mấy tiếng, tôi mới nhận ra mình quá thất thố, vội vã rút tay lại, gãi đầu gãi tai cười biết lỗi.

Tsukino bèn chia tay mời chúng tôi lên tàu. Con tàu đã hú còi rền rĩ, trên bến chỉ còn lại mấy người chúng tôi.

Nguyệt Bính chẳng hề để mắt tới Tsukino Kiyoe, nhưng có vẻ rất hứng thú với Kuroba mặt lạnh, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào anh ta. Kuroba tỏ ra khó chịu, quay ngoắt người đi thẳng lên tàu.

Một cơn gió thổi tới hất bay những lọn tóc trước trán Kuroba, tôi lờ mờ nhìn thấy nơi mắt trái anh ta hình như có một vật gì nằm vắt qua. Tôi chột dạ, đang định nhìn kỹ thì anh ta đã đi mất.

“Người kia rất lạ.” Nguyệt Bính xách đồ đi lên cầu thang. “Với lại tao đang nghĩ, chuyện đang nước sôi lửa bỏng, sao không đi máy bay cho nhanh mà lại đi tàu?”

Được Nguyệt Bính nhắc nhở, tôi mới thấy lạ lùng. Jack đang phá phách tưng bừng ở Nhật Bản, sự việc đã cấp bách lắm rồi, sao lại phải rề rề đi tàu thuỷ kia chứ? Tính thêm thời gian Tsukino Kiyoe và Kuroba từ Nhật Bản qua đây, giờ đã chậm trễ ít nhất một tuần lễ rồi.

Hay là có ẩn tình gì mà chúng tôi chưa biết?

Nhìn về phía con tàu với từng dãy cửa sổ chạy san sát, tôi cảm thấy chúng giống hệt như tủ bảo quản thi hài, với những thi thể xếp ngay ngắn trong từng ngăn...

“Sau khi lên tàu, mọi việc phải cẩn thận đấy.” Nguyệt Bính thì thào dặn tôi.

❀ 2 ❀

Tsukino Kiyoe dẫn chúng tôi tới trước một phòng, căn dặn mấy câu xã giao đại loại như “Việc ăn ở trên tàu hoàn toàn miễn phí”, “Có việc gì tới phòng kế bên tìm rồi quay trở về phòng.

Kuroba đã đi về phòng từ trước. Tôi đoán hẳn là họ cùng nhau, trong lòng tự dưng gợn lên cảm giác ghen tuông. Còn Nguyệt Bính lại cứ chăm chú nhìn về phía phòng của Kuroba, không biết đang nghĩ gì. Chẳng lẽ nó cũng nghĩ như tôi?

Tàu đã nổ máy, lắc khẽ mấy cái, tôi đúng không vững, suýt chút nữa ngã nhào, vội vàng bám vào cửa phòng. Cửa phòng đang khép hờ, tôi vừa bám vào đã mở ra. Nhìn thấy bố cục bên trong, tôi không khỏi ngạc nhiên: thẳng từ cửa vào là ba chiếc giường đơn trải vải trắng toát.

Bố cục nhà cửa thế này là đại kỵ!

Trong nghi lễ tang ma truyền thống, người ta thường đặt quan tài quay chân ra cửa, với nghĩa “ngẩng đầu ba thước có thần linh, linh hồn thoát xác liền đi thẳng”, tức là khi linh hồn rời khỏi thể xác từ cung Nê hoàn trên đỉnh đầu, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bài vị của mình, nhớ tới chuyện khi còn sống, sẽ không quấy nhiễu người thân mà đi thẳng ra khỏi cửa.

Cách sắp xếp giường nằm bên trong phòng rõ ràng là cách bài trí dành cho người chết.

“Bí Ngô, ra ngay!” Nguyệt Bính vừa nhìn thấy bố cục giường nằm, đã gọi toáng lên.

Tôi đang căng thẳng nghĩ ngợi, nghe Nguyệt Bính gọi thì giật nảy mình, gần như nhảy vọt ra ra hành lang.

“Mày làm gì mà căng thẳng thế?” Nguyệt Bính trọn mắt nhìn tôi.

“Nhảy cứ như cương thi ấy. Tối mà mày nhảy nhót thế này ra ngoài, kiểu gì cũng doạ chết người Nhật Bản đấy.”

Tôi nghe nó nói vậy thì điên người chỉ muốn đạp cho nó một cái.

Nhưng Nguyệt Bính đã ngồi thụp xuống, sờ soạng khắp trên dưới khung của một hồi, thò một chân vào bên trong thăm dò rồi lại rụt về, bốc từ trong túi ra một nắm gạo nếp rải xuống đất, nhìn không chớp mắt.

Tôi thò đầu sang nhìn, đám gạo nếp cứ như bị thứ gì hút, cứ lăn lóc trên sàn. Cho tới khi tất cả dừng lại, tôi mới nhìn rõ chúng tụ lại chỗ này một đám chỗ kia một đám thành những hình thù kỳ dị.

“Nhìn xem cái gì đây?” Nguyệt Bính chỉ vào những đám gạo nếp, hỏi.

Tôi nhìn kỹ, thấy những đám gạo nếp sắp xếp thành những hình bầu dục hơi vuông hoặc hình hồ lô, còn có vài đám dính rối vào nhau, chẳng nhìn rõ hình gì.

“Có giống dấu chân không?” Nguyệt Bính nói.

Tôi bật cười: “Mày theo trường phái trừu tượng đấy à? Thế này mà cũng nhận ra là dấu chân? Chân mày có hình hồ lô bao giờ thế?”

Vừa nói tới đây, tôi mới nghĩ ra, giật thót một cái. Nhìn kỹ lại, cái hình hồ lô kia là hai dấu chân một trước một sau chồng lên nhau, và hình bầu dục hơi vuông vuông là dùng gót chân xóa đi dấu chân trước đó.

Tôi nhìn lại những hình dạng hỗn loạn rối rắm kia, là rất nhiều dấu chân chồng chéo lên nhau.

Nhà cũ dưỡng âm, rải gạo nếp dưới nền nhà là để tìm kiếm những dấu chân không sạch sẽ. Nếu tới một nơi xa lạ, tìm thuê nhà thấy giá rẻ bất ngờ, chớ nên mừng vội, có thể dùng biện pháp này để thử xem căn nhà ấy có nên hay không.

Lẽ nào căn phòng này cũng...

Vừa nãy, tôi chỉ thấy ba chiếc giường kê rất vô lý nên không để ý đến những thứ khác, giờ tôi mới ngẩn ra, tại sao lại là ba chiếc giường? Chúng tôi chỉ có hai người thôi mà. Nhìn về phía những chiếc giường, tôi lại càng thêm kinh ngạc.

Trên bề mặt bức tường ngay trước đầu giường treo một tấm gương cỡ bự, phản chiếu mồn một hình thù của hai thằng tôi.

Gương vốn dĩ là vật mang sát khí, nên hạn chế sử dụng, đặc biệt là trong phòng ngủ. Gương ngoài dương trong âm, có thể thu hút khí của âm gian. Vào lúc nửa đêm khi con người ngủ say, dương khí trong cơ thể yếu nhất, âm khí mạnh nhất, những thứ âm tà trong gương dễ bị âm khí dẫn dụ ra ngoài, hút lấy dương khí trong cơ thể. Bởi vậy nếu gương đối diện với giường, dễ khiến người ta ngủ không ngon giấc, dễ bị bóng đè, mệt nhọc, uể oải. Có một số người dương khí mạnh sẽ sinh ra phản xạ phản kháng, sau khi ngủ say cảm thấy toàn thân thình lình cử động, đây chính là dương khí đang giằng thoát khỏi những thứ âm tà đó.

“Tạm thời đừng đi vào vội.” Nguyệt Bính rút bật lửa ra bật trên tay, đi vào trong phòng.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt gương. Mặt gương không phẳng lặng mà bập bềnh như gợn sóng. Mép dưới khung gương hình như có đám gì đó đen đen như tóc. Cái đám đó nhô dần lên cao, rồi một cái đầu người trồi lên. Mái tóc dài rợp che kín con mắt phải, miệng cười lạnh lẽo.

Tôi kinh hãi rú toáng lên. Là Kuroba chứ còn ai!

“Mày làm cái trò gì đấy!” Nguyệt Bính quát lên cáu kinh. “Mày định dọa ai thế hả?”

Nghe nó quát, tôi bỗng như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, ngạc nhiên khi thấy tôi đã đúng chính giữa phòng, mà vừa mới rồi rõ ràng tôi còn ở ngoài cửa. Trong tay tôi là một điếu thuốc đã cháy một nửa, đang tỏa khói.

Nhìn lại bức tường đối diện, làm gì có tấm gương nào!

❀ 3 ❀

“Bí Ngô.” Nguyệt Bính cầm bật lửa đi vòng quanh phòng. “Mày nghiêm túc một tí cho tao nhờ, đừng có dọa tao nữa nhé!”

“Tao... tao...” Tôi nhìn sung vào bức tường trống trơn, không hiểu tại sao vừa nãy lại nhìn thấy khuôn mặt Kuroba trong đó, một khuôn mặt giống hệt như ác quỷ. Bỗng dưng, tôi lại liên tưởng tới cái thứ nằm vắt qua con mắt bên trái bị tóc dài che phủ của Kuroba.

“Lửa không bị tắt, khói thuốc không tụ thành hình thù gì khác thường.” Nguyệt Bính tắt bật lửa, khói trắng nghi ngút trong không khí, căn phòng trông như sắp bùng cháy đến nơi. “Trong phòng không có tà ma gì hết.”

Tôi chỉ vào đám gạo nếp dưới sàn đã bị Nguyệt Bính giẫm tung toé: “Thế mớ gạo nếp này thì sao?”

“Chỉ chứng tỏ rằng căn phòng này đã từng có vấn đề, để lại những dấu chân ma quỷ.” Nguyệt Bính chăm chú quan sát bức tường tôi vừa nảy sinh ảo giác, tôi nhìn theo và phát hiện ra có một mảng hình vuông hơi trắng hơn xung quanh chút ít, có vẻ như đã từng treo vật gì.

Lẽ nào là chiếc gương?

“Vừa nãy mày cứ gào rú nhảy nhót lên là làm sao thế?” Nguyệt Bính nhìn tôi dò xét.

Ký ức của tôi chỉ dừng lại ở trước khi đi vào phòng, còn sau khi vào phòng tôi làm những gì, tôi hoàn toàn không biết. Chẳng lẽ tôi đã bị ảo giác thật?

Tôi ấp a ấp úng kể lại mọi việc, Nguyệt Bính chau mày SỜ

Soạng trên tường: “Gương ma? Sao Tsukino lại sắp xếp cho chúng ta vào căn phòng này nhỉ?”

Tôi vuốt mồ hôi trên trán: “Hai người đó có đáng tin không? Sao mày lại quen cái cô Tsukino kia thế: Khéo là đồng đảng của Jack thì đi đứt đấy.”

“Họ đều là thầy âm dương nổi tiếng đấy.” Nguyệt Bính khẽ cười.

“Chúng ta quen gọi là thuật sĩ, tuy là quen biết trên mạng nhưng mày cứ yên chí nhớn đi. Nước nào cũng có những con người đặc biệt thế này, đương nhiên là thân phận của họ không thể công khai, họ phải ẩn mình trong những thân thế khác. Họ chuyên tìm kiếm, săn lùng chuyện ma quái linh dị để tìm ra sự tồn tại của tà ma. Tao đăng một bức ảnh lên mạng, bị Tsukino Kiyoe nhận ra. Hai người họ là cảnh sát đấy. Bất ngờ phải không?”

Nghe Nguyệt Bình nói vậy, tôi ít nhiều đã vững tâm hơn. Nguyệt Bính tiến lại gần bức tường, đưa tay sờ soạng: “Tao thấy chỗ này âm khí cực mạnh.”

Nguyệt Bính đưa bật lửa lại gần, rồi lại bật lên. Kỳ quái là chỉ thấy tia lửa bắn toé nhưng không làm sao cháy lên được.

“Lửa của dương gian ở nơi âm khí quá nặng sẽ không thể cháy sáng được. Bí Ngô, mày đi đến chỗ nào cũng có thể dùng cách này để kiểm tra xem trong nhà có âm khí hay không, biết chưa? - Nguyệt Bính cất bật lửa đi. “Nguồn gốc của gương ma có rất nhiều, loại hung ác nhất là trong phòng từng xảy ra vụ án giết người, oan hồn sát khí quá nặng, quanh quẩn trong nhà không tan. Và chiếc gương cùng soi chiếu toàn bộ quá trình của vụ giết người sẽ trở thành nơi gửi gắm ký ức trước khi chết của bạn hồn. Thời gian lâu dần, oan hồn và gương hợp thành một thể, trở thành gương ma. Chỉ có người âm khí nặng hoặc bát tự bẩm sinh dễ bị ma nhập mới nhìn thấy nó được.”

Tôi nghe mà thót tim: “Tao có biết tao sinh vào ngày tháng nào đâu mà biết bát tự ngày sinh.”

Sắc mặt Nguyệt Bính bỗng trở nên phức tạp, nó hé miệng như định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, rất lâu sau mới nói: “Tao cũng chẳng biết bát tự của tao. ”

Bỗng chốc, hai đứa tôi chẳng thiết nói năng gì. Tới bản thân sinh vào ngày nào cũng không biết, thật là chuyện đáng buồn.

Tôi chuyển đề tài: “Thế sao tao lại nhìn thấy Kuroba trong gương ma. Chẳng lẽ...”

“Mày quên rồi à?” Nguyệt Bính lấy ra miếng vải đỏ phủ lên mảng tường khác màu, rồi dùng định gỗ đào găm chặt mảnh vải đỏ lên đó.

“Mày thấy một người tóc che mất mắt phải, còn Kuroba là tóc che mất mắt trái. Nhưng mà tao cũng thấy thằng cha ấy kỳ quặc thật.”

Nói tới đây, Nguyệt Bính nhắm mắt lại, trán nhăn tít như đang bóp óc nhớ lại chuyện gì. Tôi nhìn mảng tường đã bị vải đỏ phủ kín, cũng thấy vững tâm hơn.

Nguyệt Bính thình lình mở choàng mắt, cắm đầu lao thẳng ra khỏi phòng!

❀ 4 ❀

Tôi ngỡ ngàng, nhưng cũng lật đật theo Nguyệt Bính chạy ra.

Khoang hạng nhất không có nhiều phòng, chỉ có sáu gian. Để cho chúng tôi được thoải mái, lúc lên tàu, Tsukino Kiyoe có nói với chúng tôi, cô ấy đã bao trọn khoang hạng nhất. Cũng có nghĩa là, cả khu này chỉ có năm người chúng tôi.

Hành lang thênh thang trải thảm đỏ thẫm, đèn hành lang đã tắt.

Cửa sổ trổ trên mạn tàu hắt vào ánh sáng lờ mờ, in thành một hàng những ô vuông trắng nhạt trên thảm. Cuối hành lang là bức tranh thiếu nữ Nhật Bản cỡ lớn, búi tóc đen nhánh cài nơ lụa đỏ tươi, mặt thoa phấn trắng bệch, lông mày là hai chấm tròn màu đen, môi là một đốm son đỏ rực như máu, trong ánh sáng nhờ nhợ, trông rùng rợn vô cùng.

Nguyệt Bính mặt tối sầm đứng trước cửa phòng bên cạnh, cửa đã mở toang. Tôi xông lại nhìn, lập tức rú lên một tiếng.

Trong phòng chỉ có một cỗ quan tài.

Trên mặt quan tài là hai hàng nến thắp, đã cháy quá nửa, nước nến chảy xuống chồng chất lên nhau như mỡ chảy, trông vô cùng gớm ghiếc. Có lẽ cửa mở cuốn vào lượng lớn dưỡng khí nên dãy nến “phụt” một tiếng bốc cháy thật cao, ngọn lửa đang vàng vọt ngả sang xanh lét. Tôi chợt cảm thấy trong cơ thể tụ lại một làn khí nóng, theo huyệt Chiên trung bốc ra ngoài.

Càng không thể lý giải được là quan tài lại quay đầu ra cửa, quay chân vào trong. Cách đặt đầu đuôi trái ngược, nến xếp hai hàng thế này, rõ ràng là đã cắt đứt đường thoát của oan hồn. Trừ phi là có người cố tình sắp đặt như vậy để giam giữ oan hồn trong quan tài, không cho phép siêu sinh. Tôi biết, bố cục phong thuỷ thế này được gọi là “âm chúc phong hồn” (nến âm khoá hồn).

Trên mảng tường đối diện treo một mảnh vải trắng, không có gió mà cứ bay phần phật, giống như bị cánh tay vô hình nào đó rung lắc, lộ ra thứ bị che phủ bên trong.

Tấm gương!

Chính là tấm gương ma mà tôi vừa nhìn thấy trong ảo giác.

Tôi đã lờ mờ đoán ra người trong quan tài là ai? Đột nhiên, từ trong quan tài vọng ra những tiếng sồn sột như mèo cào, lại giống như chuột gặm gỗ. Dù có Nguyệt Bính ở ngay cạnh, tôi vẫn sợ tới chân nhũn ra, khắp người lạnh toát. Ngay sau đó, nắp quan tài rung lên lịch kịch, từ bên trong vang ra tiếng thăm thùm như có thứ gì đó muốn chui ra.

Nguyệt Bính đanh mặt lại: “Bí Ngô, khoá kỹ của lại mau lên.”

Tôi chỉ chờ có thế, lập tức bấm chốt sập kín cửa lại. Còn Nguyệt Bính vội vã bốc từ trong túi ra một nắm vôi bột, tung lên không trung.

Mùi vôi cay nồng khiến nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Nắp quan tài va đập lại càng kinh hơn nữa. Tôi mất vía, co cẳng chạy thẳng về phòng. Nguyệt Bính nhìn tôi bất mãn, rồi lại giận dữ quắc mắt nhìn về phía phòng của Tsukino Kiyoe.

Rầm rĩ từ nãy đến giờ mà Tsukino Kiyoe và Kuroba vẫn đóng cửa im im như chẳng hề hay biết, rất bất thường.

Vôi bột mù mịt trong không trung. Hành lang không có gió, đáng lẽ vôi bột phải từ từ rơi xuống mới phải. Nhưng hình như có một thứ không thể nhìn thấy đang băng qua, nên chúng hoặc là vẫn lơ lửng giữa không trung, hoặc là bị thổi bật đi...

Hai đám bụi vôi lờ mờ hình người từ từ xuất hiện, chao đảo trong không khí. Vôi bột bị hút lại mỗi lúc một nhiều, hình người mỗi lúc một rõ. Hai đám vôi bột từ từ trôi về cuối hành lang, va vào bức tranh thiếu nữ Nhật Bản, vỡ tung như một cơ thể rách nát, trông càng thêm rùng rợn.

Nguyệt Bính giục rối lên: “Chạy vào phòng mau lên!”

Tôi cắm cổ phi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Nguyệt Bính dốc một gói gì đó vào cốc, đưa cho tôi: “Uống mau lên. Muội than đáy nồi đun gỗ hoè đấy, dưới Hoả trên Kim, ép âm khí trong gỗ hoà vào tro than, uống vào để chặn giữ dương khí trong cơ thể, sẽ không bị phát hiện.”

Nhìn nó căng thẳng, tôi không dám hỏi han thêm, vội cầm lấy cái cốc uống ừng ực. Nguyệt Bính cũng dốc cả cốc vào miệng rồi mới phì phò nói: “Không ngờ truyền thuyết ấy là thật! Đó là cỗ quan tài ma để hút dương khí.”

❀ 5 ❀

Nghe nó nói vậy, tôi mới thấy toàn thân lạnh ngắt, nhìn lại thấy từ khuỷu tay đến ngón tay không biết từ bao giờ đã hiện ra một vệt màu đen. Cỗ quan tài ma đã hút dương khí vào lúc nào? Chẳng lẽ là lúc nến vụt sáng lên khi cửa mới mở ra? Đây là con tàu thế nào mà lại chở theo một thứ ghê rợn đến thế? Và hai bóng người kia là ai? Tsukino Kiyoe và Kuroba muốn làm gì?

Bao nhiêu nghi vấn quay cuồng khiến đầu óc tôi váng vất.

“Nguyệt... Nguyệt Bính...” tôi lắp bắp, “hai người kia có đáng tin không? Mày vừa bảo truyền thuyết gì?”

Nguyệt Bính nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: “Giờ không có thời gian giải thích, tiếp khách đi đã.”

“Cộc cộc cộc...” Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ, nghe như tiếng mèo cào vào cửa.

“Buộc cái này vào cổ tay trái, quả chuông đồng hướng vào huyệt Thần môn.” Nguyệt Bính tái mặt, ném cho tôi hai sợi dây đỏ gắn quả chuông đồng nhỏ xíu, nút buộc kết hình hoa sen. “Lùi vào góc đông nam úp mặt vào tường, có chuyện gì xảy ra cũng không được phép quay đầu lại!”

Tôi đón lấy sợi dây đỏ, thoáng ngập ngừng, đoán ra Nguyệt Bính định đơn thương độc mã giải quyết thì lo lắng hỏi: “Nguyệt Bính, tạo có giúp được gì không?”

Nguyệt Bính thoáng cười: “Tao còn chưa đến được Kanagawa, sao có thể nửa đường băng hà được? Mày cứ yên chí đi. Mau lên!”

Tôi vội đeo sợi dây đỏ vào cổ tay, xoay quả chuông áp vào huyệt Thần môn, chạy tới góc đông nam căn phòng úp mặt vào tường đứng im, cứ y như đứa trẻ phạm lỗi bị phạt, thật chẳng ăn nhập gì với tình hình.

“Két...” Có tiếng của mở.

“Hả?” Tôi nghe Nguyệt Bính kêu lên kinh ngạc, hiển nhiên là bất ngờ khi nhìn thấy người ngoài cửa, sau đó là tiếng nói chuyện rủ rỉ như muỗi kêu.

Có vẻ như chẳng có màn kịch kinh dị nào xuất hiện, cũng chẳng có màn giao chiến căng thẳng như tưởng tượng, mà cứ như là bạn cũ hàn huyên. Tôi dòng tai lên như tai lừa mà vẫn chẳng nghe thấy gì sất.

Cảm giác thật là khó chịu, khiến một gã tò mò đại hạng như tôi ngứa ngáy khắp người. Tôi không nhịn được, chỉ muốn liếc về sau xem đang có chuyện gì xảy ra. Tôi tự thuyết phục mình, nhìn một cái xem Nguyệt Bính có an toàn không thôi mà, lỡ nó gặp chuyện bất lợi thì còn kịp thời tiếp ứng. Nghĩ là vậy, tôi ngoắt đầu lại thật nhanh.

Tôi nghĩ dù có nhìn thấy thứ gì cũng sẽ không kinh hãi bằng tình huống này: tôi chẳng nhìn thấy gì cả!

Cửa mở toang, hắt ánh đèn chảy dài ra tận hành lang, nhưng Nguyệt Bính đã biến mất!

Rõ ràng tôi không hề nghe thấy nó bước chân ra khỏi cửa, tại sao lại biến mất?

Tôi chết sững.

Đúng lúc ấy, ngoài của vọng lại tiếng bước chân dồn dập, khẽ khàng nhưng gấp gáp, rồi một cái bóng tóc tai bù xù hiện ra phía sau khung cửa. Tôi vội kêu lên: “Nguyệt Bính... Mày phải không?”

Không có tiếng trả lời.

Tôi tưởng đã chết cứng vì sợ hãi, miệng há hốc mà không hét lên được tiếng nào. Bóng “người” ngoài của từ từ lộ ra chỗ ánh sáng. Thân hình to béo, dáng đi lắc lư, tấm áo choàng dài phất phơ theo bước chân.

Tôi vô thức lùi lại, lưng và đánh sầm vào vách tường sau lung “Khương Nam...” “Người” kia đứng ngoài cửa gọi tên tội.

Một kiến thức phổ thông nhất là ở những nơi âm khí nặng (linh đường, mộ, ngã tư đường lúc nửa đêm), khi đang đi một mình, chợt nghe thấy ai gọi tên mình, nhất thiết không được trả lời, nếu không sẽ bị bắt hồn. Nếu lỡ trả lời, nhẹ thì ốm thập tử nhất sinh, nặng thì hồn phách tiêu tán mà đi đời nhà ma.

Tuy tôi đang bàng hoàng tột độ, nhưng vẫn cắn chặt môi không dám trả lời. Vài giây sau, “người” kia đi hẳn vào cửa, áo trắng dài lượt thượt, tóc buông rũ rượi, nhưng vẫn nhìn thấy bộ mặt trắng bệch dưới ánh đèn.

“Người” đó đưa hai tay lên, từ từ rẽ đôi mớ tóc rối bù trước mặt.

❀ 6 ❀

“Khương Nam?” Giọng “người” kia gấp gáp. “Sao chỉ có mình anh ở đây?”

Tôi đang hồn vía lên mây, chuẩn bị khuỵu xuống đến nơi, giờ nhìn rõ khuôn mặt của người đó thì mới thở hắt ra, nhưng hai đầu gối bủn rủn lại không chịu nghe theo mệnh lệnh của tôi, khiến tôi ngồi một cú phịch mông xuống sàn.

Tsukino Kiyoe!

Nhìn thấy cô ấy lúc này, đúng là còn thân thiết hơn cả gặp người thân. Nhưng hai cái đầu gối làm tôi mất mặt quá. Tôi gắng gượng nhấc mình ngồi dậy, cố giữ giọng thật bình tĩnh: Nguyệt Bính mất tích rồi.”

“Mất tích?” Tsukino Kiyoe cứ như đã đoán trước được, thái độ không mấy thay đổi, nhưng đến khi liếc mắt qua ba chiếc giường thì sắc mặt cô ta lại đầy kinh ngạc. “Các anh kể lại giường à? Sao lại kê kiểu này, đây là cách bố trí dành cho người chết cơ mà? Là tập tục của quê các anh à?”

Tôi gần như nhảy dựng lên: “Cô không biết thật à? Chẳng phải các người tự bày ra sao? Lúc chúng tôi vào đã thế này rồi! Tôi còn muốn hỏi cô, cái quan tài ở phòng bên cạnh là thế nào? Có phải là chỗ ngủ của cái gã Kuroba kia không? Giờ Nguyệt Bính mất tích rồi, cô giải thích sao đây?”

Tsukino Kiyoe tròn mắt ngơ ngác nhìn tôi: “Anh làm gì mà gào thét kinh thế: Trông chả giống đàn ông gì cả.”

“Vậy thì cô cứ coi tôi là đàn bà đi!” Câu nói của Tsukino Kiyoe càng khiến tôi giận dữ. “Là đàn bà thì không cần lo lắng khi bạn bè mất tích phải không?”

“Kuroba cũng mất tích rồi.” Tsukino lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói như phả ra từ tủ đá.

Tôi há hốc miệng, ngắc ngứ hồi lâu không nói nổi câu nào.

“Tôi đang tắm, bỗng nghe thấy có người gọi tên Kuroba.” Mặt Tsukino đỏ ửng như xấu hổ. “Tôi cứ nghĩ là các anh gọi có việc gì cần. Đến khi tôi tắm xong, Kuroba vẫn chưa về, gọi điện thoại di động thì tắt máy, nên mới chạy sang phòng anh xem thử.”

Tôi ngờ vực nhìn cô ta: “Vậy lúc đi trong hành lang cô có nhìn thấy hai hình người trăng trắng không?”

Tsukino lại mở to đôi mắt đẹp, rồi thò đầu nhìn ra hành lang: “Ở

đâu?”

Trông cô ta hoàn toàn không giống như đóng kịch. Tôi lại hỏi nốt nghi ngờ cuối cùng: “Thế còn cái quan tài phòng kế bên, cô định giải thích thế nào?”

“Phòng kế bên? Quan tài?” Mắt Tsukino càng trợn tròn xoe.

“Khương Nam, anh đang đùa tôi đấy phải không? Để đề phòng Jack giở trò ám muội, trước khi lên tàu, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng khoang tàu, phòng kế bên trống không làm gì có quan tài nào?”

Tôi đứng đực mặt, không hiểu thực giả thế nào. Rồi không nói không rằng, tôi lao vọt ra ngoài, chạy tới căn phòng quan tài, xuống tấn rồi tung ra một cú đá thần sầu.

Rầm! Cánh cửa bật tung, đập vào tường chát chúa. Trong phòng tối đen như mực, nhờ vào ánh đèn hành lang hắt vào, tôi lờ mờ nhìn thấy bố cục bên trong.

Tsukino Kiyoe đã đi theo tới, đứng sau lưng tôi hỏi: “Bên trong có gì?”

Tôi hít ngược một hơi, những gì trước mắt khiến tôi không thể nào chấp nhận, tôi run rẩy lùi lại, đâm sầm vào người Tsukino.

Không quan tài! Không nến! Càng không có gương! Chỉ là một gian phòng khách sang trọng.

Giường, bàn, ghế, sofa, quầy bar, thảm trải sàn, đèn chùm.

Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp, hay là Jack đã ở trên tàu và âm thầm thôi miên chúng tôi? Tất cả những gì tôi nhìn thấy, căn bản không phải là sự thực, mà đều là do Jack điều khiển?

Quay người lại, tôi nhìn xoáy vào Tsukino Kiyoe, nghiến răng gằn từng chữ: “Cô là thật, hay là giả?”

❀ 7 ❀

“Cô là thật, hay là giả?” Tôi giận dữ nhắc lại. Nếu Tsukino Kiyoe trước mặt tôi là giả, thì bây giờ, tôi cần phải tập trung tinh thần, xoá bỏ tâm ma, kéo bản thân ra khỏi ảo ảnh thôi miên.

Thôi miên là đưa ý thức chủ quan của bản thân vào trong tư tưởng của người bị thôi miên một cách cưỡng chế, để thay thế ý thức bằng ảo giác. Tuy nhiên, dù là người thôi miên siêu việt nhất cũng không thể hoàn hiện tới từng tiểu tiết của ý thức ngụy tạo, nên thôi miên càng phức tạp càng dễ xuất hiện sơ hở, giống như giấc mơ có chân thực đến đâu cũng sẽ có những chi tiết bất hợp lý. Do ngón nghề thôi miên của Jack quá giỏi, nên chúng tôi đã tìm hiểu sẵn một vài tuyệt chiêu phá giải thôi miên.

Nhưng trước ánh mắt chòng chọc của tôi, Tsukino Kiyoe chỉ đỏ bừng mặt, bàn tay vô thức kéo kín cổ áo ngủ hơi thấp. Chắc cô đang nghĩ tôi muốn giở trò dê cụ đây. Không hề có dấu hiệu cho thấy cô ta là một hình ảnh thôi miên.

Tôi gắng trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi. Tôi thầm nghĩ, bên cạnh tôi bây giờ chỉ còn lại Tsukino, một con người thực sự chứ không phải là ảo ảnh. Tôi bèn quyết định kể lại đầu đuôi sự việc cho Tsukino nghe.

Lắng nghe tôi kể xong, Tsukino khẽ cúi đầu, cặp lông mày xinh đẹp chau lại, răng cắn khẽ môi dưới. Lúc này tôi mới nhận ra môi trên của cô mỏng hơn môi dưới rất nhiều, trông rất không cân đối.

Trong sách viết rằng, đây là tướng mặt của người bẩm sinh không có bát tự.

Không biết cô gái điềm tĩnh mà quyến rũ này có quá khứ ra sao...

“Anh nói trong căn phòng này có quan tài, nến, và cả một tấm gương ma? Anh đã nhìn thấy Kuroba trong gương? Trong hành lang còn có hai cái bóng hình người?” Tsukino Kiyoe quay đầu nhìn về phía hành lang im lìm, ngoài cái bóng của hai chúng tôi ra, chẳng còn thứ gì khác. “Anh khẳng định không phải là ảo giác chứ?”

Sự nghi ngờ của Tsukino khiến tôi hơi bực bội: “Giờ thì Nguyệt Bính và Kuroba đều đã mất tích. Dù cô không tin tôi, cô cũng phải tin sự thật này.”

Tsukino nở nụ cười biết lỗi, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhưng có một chiếc răng khểnh hơi dài và hơi nhọn, trông hơi lộ có nhưng lại tăng thêm vài phần duyên dáng tinh nghịch: “Anh hiểu lầm rồi! Ai trong tình cảnh của tôi cũng phải loại trừ yếu tố ảo giác trước tiên. Có lẽ vấn đề xuất hiện ngay trong căn phòng này.” Tsukino đi vào bên trong quan sát kỹ lưỡng, thậm chí còn ngồi thụp xuống nhìn vào gầm giường. Khi cô đứng dậy, tôi nhận ra vẻ thất vọng trên nét mặt cô.

Tôi đang định lên tiếng, Tsukino đã đặt ngón trỏ lên môi “suyt”

một tiếng, rồi với lấy một tờ giấy nhớ trên bàn, gấp nhoay nhoáy một chốc, một con hạc giấy tinh xảo đã xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

Hai tay cô cầm con hạc giấy, khẽ thổi một hơi, con hạc giấy liền vỗ đôi cánh bay lên. Nó lượn quanh phòng một vòng, rồi dùng lại ở vị trí treo tấm gương trong ảo giác của tôi, chấp chới lên xuống...

Tôi nhìn thấy mà trợn mắt há miệng, tưởng mình đang xem phim thần thoại.

“Thầy âm dương đều biết cả.” Tsukino bình thản giải thích, rồi cuốn tạm mớ tóc dài lên, nhặt cây bút trên bàn cài vào. “Đệ tử của phái Abe Seimei, chỉ một con hạc giấy có đáng kể gì?”

Tôi ngưỡng mộ không sao kể xiết. Mấy ngón nghề của Nguyệt Bính đã khiến tôi lác mắt, nhưng cô gái xinh đẹp này còn thần kỳ hơn nhiều. Cái tay Kuroba tuy mặt mũi đáng ghét tướng tá hợm hĩnh, nhưng có lẽ cũng là một tên cứng cựa. Càng nghĩ, tôi lại càng tự ti vì bản thân kém cỏi quá.

Tsukino sờ lên mảng tường đó. Tôi cũng sán lại xem. Một mùi hương như có như không toả ra từ cô khiến tôi hồn vía lâng lâng.

“Chỗ này có vấn đề!”

Tôi gõ lên bức tường, nghe bộp bộp, nó rỗng.

“Khương Nam, lùi lại!” Tsukino đột nhiên túm tôi giật phắt lại khiến tôi suýt ngã ngửa.

“Bức tường rỗng đấy!” Tôi cố khoe khoang phát hiện với người đẹp.

“Đây là gương ma!” Tsukino thì thầm, giọng cô hơi run rẩy.

Tôi không nghe rõ: “Gì cơ?”

Tsukino chỉ vào con hạc giấy vẫn đang chấp chới: “Trong căn phòng này có gương ma!”

Vừa dứt lời, con hạc giấy thình lình bốc cháy, ngọn lửa xanh lét như ma trơi, tôi chưa kịp phản ứng, nó đã biến thành một vệt tro.

Lửa âm đốt dương?

Là âm khí không tan, gặp phải vật của dương gian, âm dương đối kháng, sẽ bốc cháy thành lửa, giống như lửa ma trơi ngoài nghĩa địa.

Chẳng lẽ cảnh tượng quan tài trong căn phòng vừa nãy là thế giới ảo ảnh do âm khí tạo thành?

“Ở Nhật Bản có một truyền thuyết liên quan tới gương ma.”

Tsukino lại thì thầm. “Anh đã nghe chưa?”

❀ 8 ❀

Vào thời Edo, người ta vẫn tin rằng tại Nhật Bản đã xuất hiện một truyền thuyết liên quan tới gương ma. Cũng từ sự việc này, các thầy âm dương mới coi ma là kẻ địch không đội trời chung. Thuật âm dương của Nhật Bản học được từ ma quỷ, sau đó lại trở thành phương pháp truy sát ma quỷ, thật mâu thuẫn phải không?” Trong giọng nói của Tsukino có vài phần bất lực.

Tôi rất lấy làm lạ khi vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng này mà Tsukino vẫn có tâm trạng để kể chuyện cho tôi nghe, nhưng lại không nỡ ngắt lời người đẹp, nên cố dặn lòng lắng nghe, thuyết phục bản thân rằng biết đâu sẽ tìm ra được manh mối hữu ích nào đó. Nhưng lòng ruột tôi vẫn cứ rối như tơ vò. Thời kỳ Edo của Nhật Bản bắt đầu vào năm 1603, kể xong bốn trăm năm này, đừng nói là cứu người, có lẽ tôi cũng chết vì sốt ruột mất.

Tsukino có vẻ bất mãn: “Hình như anh không muốn nghe thì phải. Nếu không biết nguồn gốc của gương ma, anh làm thế nào đánh bại nó được? Hơn nữa, Nguyệt Bính thế nào thì tôi không biết, nhưng Kuroba là thầy âm dương, tôi rất yên tâm về anh ấy.”

“Thế nhưng...” Vừa nhắc đến Kuroba, mặt Tsukino lại đỏ bừng, tôi nhận ra cô ấy rất hay đỏ mặt. “Thế nhưng nếu người mất tích là anh, chúng tôi chắc chắn sẽ lập tức lo liệu cứu anh ngay. Bởi Nguyệt Bính từng nói, anh chẳng biết gì cả, vốn dĩ chúng tôi không muốn để anh tới Nhật Bản đầu, nhưng Nguyệt Bính nói để anh ở lại Thái Lan một mình, anh ấy cũng không yên tâm. Cho nên...”

“Cô...” Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương ghê gớm, chỉ muốn vặn cổ thằng Nguyệt Bính ngay tắp lự. Nhưng nghĩ lại, nó nói có sai đâu, tôi chỉ biết mỗi một ngón cắm kim vào huyệt. Cô gái này chỉ cần tiện tay gấp một con hổ giấy là đủ tiễn tôi về trời, nên đành cắn răng nhẫn nhịn.

Nhìn vẻ điềm đạm bình tĩnh của Tsukino, tôi lại càng khó lòng yên tâm nổi. Trong tình cảnh này mà còn thản nhiên kể chuyện?

Nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc bấm bụng ngồi nghe.

“Vào thời Edo, có một đôi vợ chồng.” Tsukino hắng giọng, tiếp tục kể câu chuyện ma tẻ ngắt. “Họ rất yêu thương nhau...”

Tôi thầm nghĩ, mở đầu nhạt nhẽo thế này, đến bao giờ mới hết đây? Lòng dạ tôi đều để ở chỗ Nguyệt Bính cả, nhưng vẫn không thể không nghe.

Dưới đây là câu chuyện của Tsukino...

❀ 9 ❀

Người vợ tên là Saeko.

Người vợ rất xinh đẹp, nên rất thích soi gương chải tóc. Người chồng yêu thương chiều chuộng vì rất mực, không bao giờ để vợ đặt chân xuống ruộng. Tuy ngày ngày làm việc vất vả, nhưng chỉ cần nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người vợ, anh liền quên hết mọi mệt mỏi.

Dân làng đều khen anh chồng Koji có phúc, cưới được người vợ xinh đẹp hiền thục như Saeko. Mỗi lần như vậy, Koji đều sung sướng nở một nụ cười chất phác.

Bỗng nhiên một hôm, Saeko mắc một chứng bệnh quái lạ, nằm bẹp trên giường không dậy được, sốt li bì, thể gầy rộc đi nhanh chóng, mới nửa tháng mà đã chỉ còn da bọc xương, tóc rụng từng mảng, đôi mắt đã từng xinh đẹp giờ trũng sâu vào trong hốc mắt.

Saeko nằm trên giường, không còn giống con người, mà chẳng khác nào một cái xác khô.

Koji đã mời khắp lượt toàn bộ thầy thuốc trong vòng mấy chục dặm vuông quanh nhà, nhưng ai cũng bó tay, khuyên anh sớm chuẩn bị hậu sự.

Koji vô cùng tuyệt vọng. Anh phủ phục bên giường, nhìn Saeko thoi thóp thở, bật khóc nức nở. Saeko nghe thấy tiếng khóc thì mở mắt ra, khó nhọc đưa tay lau nước mắt cho anh.

Koji càng không kiềm lòng được, gào khóc thảm thiết. Hàng xóm nghe thấy cũng rơi nước mắt theo anh...

Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng người vọng vào: “Cô ấy bị ma nhập đấy, ta có cách chữa khỏi bệnh cho cô ấy.”

Nói rồi đẩy cửa bước vào, là một thầy âm dương y phục áo trắng toát.

Koji vội ngẩng đầu nhìn, thấy thầy âm dương khí phách hiên ngang, hai mắt sáng rực, đang mỉm cười đầy tự tin.

Thầy âm dương không nhiều lời, đưa mắt quan sát đồ đạc trong ngôi nhà, rồi bảo Koji dùng vải bố dày che toàn bộ cửa nẻo lại, không được phép để lọt một tia sáng vào phòng.

Chuẩn bị xong xuôi, thầy âm dương lại nói khi làm phép đuổi ma, người ngoài không được có mặt, rồi đuổi Koji ra ngoài.

Bồn chồn đợi đến hơn hai canh giờ, mặt trời đã chếch về tây, Koji ngồi ngoài cửa sốt ruột không sao kể xiết, mấy lần muốn xông vào, nhưng lại sợ phá hỏng phép thuật nên đành cố nhịn. Lúc này, thầy âm dương đẩy của đi ra, y phục ướt sũng, trên trán đầm đìa mồ hôi, sắc mặt phờ phạc, quầng mắt tím thâm, trông cứ như đã biến thành một con người khác. Ông ta không nói năng gì, chui luôn vào phòng chứa củi ngủ mê mệt.

Koji xông vào trong nhà, nhìn thấy Saeko nằm trên giường, sắc mặt đã hơi hồng hào, nước da tuy vẫn khô nẻ vàng ệch như sáp, nhưng đã lờ mờ chút sinh khí.

Koji vui mừng khôn xiết, vội vàng xuống bếp, làm một bữa cơm thật ngon, ngồi chờ ở bên ngoài phòng chúa củi. Cứ thế hâm nóng không biết bao nhiêu lần, tới tận nửa đêm, thầy âm dương mới tỉnh lại, xua tay từ chối ý tốt của Koji, nói với anh rằng, trong khi trừ ma, không được ăn đồ ăn của thế gian, chỉ được uống nước trắng.

Koji rối rít cảm tạ, thầy âm dương khẽ cười, hai mắt sáng rực.

Cứ thế bảy bảy bốn mươi chín ngày trôi qua, Saeko không những lại xinh đẹp như xưa mà mái tóc rụng trại còn mọc dài ra như kỳ tích, đen nhánh tựa gỗ mun. Nụ cười của cô lại càng thêm ngọt ngào, pha lẫn một vẻ quyến rũ say lòng trước đây không hề có.

Trong khi đó, thầy âm dương lai gầy rộc đi từng ngày, mới mấy chục hôm mà như đã già khọm đi mấy chục tuổi, ánh mắt cũng đờ đẫn tối tăm.

Thấy ông ta lao lực quá, Koji trong lòng áy náy, không biết nên cảm tạ thế nào. Đến ngày đuổi ma cuối cùng, Koji lặn lội ra sông lớn bắt con cá thật to, mua rượu lâu năm, hồ hởi về nhà định nấu một bữa cơm thật thịnh soạn cảm tạ thầy âm dương.

Anh bước vào sân, đang vui vẻ làm cá, bỗng nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng động lạ.

Đó là những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc.

Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt anh, bàn tay cầm dao khẽ run rẩy.

Anh đứng dậy, đạp cửa xông vào, thấy Saeko và thầy âm dương cơ thể lõa lồ đang nằm trên giường. Cơn giận dữ choáng váng khiến anh hoá điên, con dao làm cá trong tay thọc thẳng vào ngực thầy âm dương.

Kỳ lạ là thầy âm dương dường như không hề thấy đau đớn, vết thương cũng không chảy máu, chỉ nở một nụ cười đau đớn với Saeko rồi từ từ khép mắt lại...

Saeko loã lồ nhảy xuống giường, quỳ sụp dưới đất cầu xin Koji tha thứ. Nhìn Saeko phủ phục dưới đất, Koji mấy lần vung dao lên định chém xuống mái tóc đen nhánh kia, nhưng lại không nỡ. Anh thở dài, ném dao xuống đất, chảy nước mắt mà bỏ đi.

Anh không nhìn thấy, khóe miệng Saeko nhếch một nụ cười lạnh lẽo, đưa tay nhặt lấy con dao dưới đất.

❀ 10 ❀

Vì Saeko vốn là một người hiền thục dịu dàng, nên tất cả mọi người đều tin lời cô ta nói:

Vào ngày đuổi ma cuối cùng, con ma cuối cùng đã bị ép ra khỏi người Saeko, nhưng nào ngờ nó lại nhập ngay vào người Koji. Koji đẩy cửa đi vào, vung dao chém thầy âm dương.

Do làm phép đuổi ma nhiều ngày, tinh lực tiêu hao cạn kiệt nên thầy âm dương không đủ sức chống trả, bị Koji đâm một dao trúng ngực. Thầy âm dương dốc hết sức tàn nhổ bật con dao ra khỏi cơ thể, giết chết Koji.

Người làng thương xót, bỏ tiền ra làm đám ma cho thầy âm dương và Koji. Saeko khóc đến chết đi sống lại, ai thấy cũng thương xót.

Sự việc quái lạ nhanh chóng một đồn mười, mười đồn trăm, lan khắp Nhật Bản. Các thầy âm dương đều nổi giận, thề không đội trời chung cùng ma quỷ.

Saeko chết chồng, lại từng bị ma nhập hồn nên cho dù xinh đẹp, chẳng ai dám lấy. Do chưa phải động tay vào việc nhà nông bao giờ, lại là một quả phụ, cô liền khoá trái cửa nhốt mình trong nhà. Người dân thương tình, mỗi khi đi qua lại bỏ ít rau, gạo, cá, thịt trước cổng cho cô ta.

Cứ thế mấy tháng liền, Saeko tuy rất ít bước ra khỏi của, nhưng chẳng lo bị đói.

Chỉ là thi thoảng có người đi ngang qua nhà cô ta lúc nửa đêm, nghe thấy có tiếng khóc não nề vẳng ra. Dân làng đều cho rằng là Saeko khóc nhớ thương chồng.

Thế nhưng một lần, Saeko ra ngoài mua muối, bị tên vô lại Shikawa Shiro làng kế bên nhìn thấy. Về nhà, Shiro ngày nhớ đêm mong nhan sắc hớp hồn của Saeko, khăng khăng đòi cha mẹ phải cưới cô cho mình, thề rằng cả đời này không lấy ai khác ngoài Saeko.

Cha mẹ không còn cách nào khác, bèn bán đồ đạc sắm sửa sính lễ, đưa tới chỗ bà mai xin giúp.

Bà mai nhận lời, tự tin tìm tới nhà Saeko. Bà ta miệng lưỡi dẻo quẹo thuyết phục hồi lâu, Saeko không đồng ý cũng chẳng từ chối, cứ ngồi ngây ngô trước gương chải tóc. Bà mai tẽn tò, đặt sính lễ xuống rồi đi, thấy Saeko không từ chối, nghĩ rằng chắc quả phụ hay xấu hổ, thế là đã nhận sính lễ rồi, cũng coi như đồng ý.

Bà mai quay về nhà Shiro báo tin mừng, được nhà họ mời cơm rượu thịnh soạn. Khi bà mai ngà ngà ra về, trời tối nhìn không rõ, vấp phải một đống gì trước cổng ngã nhào. Khi nhìn rõ là thứ gì, bà ta sợ hãi tỉnh hẳn rượu. Chính là tiền sính lễ đã đưa cho Saeko!

Nhà Shiro và nhà Saeko cách nhau hai quả núi, cho dù trai tráng cũng phải đi bộ hơn hai canh giờ, Saeko là một người đàn bà yếu ớt, làm thế nào mà mang trả được?

Bà mai càng nghĩ càng kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra trên đống sính lễ có thêm một thứ. Một chiếc gương đồng cũ kỹ!

Vào thời ấy, gương đồng là đồ vật rất đáng tiền, đủ cho một nhà nông dân ăn tiêu nửa năm. Bà mai nổi lòng tham, quên cả sợ hãi, giấu ngay tấm gương vào người, xách mớ sính lễ quay vào nhà Shiro, nói dối rằng Saeko nhờ dân làng mang trả sính lễ, từ chối hỗn sự.

Shiro đang sung sướng ngất ngây, nghe thấy tin này lập tức tỉnh rượu, lẳng lặng quay trở trong phòng, mặc cho cha mẹ đập của thế nào cũng không chịu mở.

Anh ta nghiến răng quyết chí.

Giờ Dần, trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo trên bầu trời đêm rải đầy sao vụn mây tàn. Trong núi côn trùng rả rích, cỏ dại xào xạc, sương rơi oằn đầu lá, run rẩy ánh trăng bàng bạc thê lương.

Dân làng đều đã chìm vào giấc ngủ, không ai phát hiện ra có một bóng đèn treo tường lẻn vào trong sân nhà Saeko.

Shiro thở phì phò, mắt lộ hung quang, rón rén bò tới dưới cửa sổ phòng Saeko. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào cơ thể đầm đìa mồ hôi khiến hắn rùng mình tỉnh lại từ trong cơn mụ mị của dục niệm.

Nếu bị bắt, hắn sẽ bị trói trên đỉnh núi cho đến khi thành xác khô.

Đang do dự, hắn bỗng nghe thấy có tiếng hổn hển vọng ra từ phòng của Saeko.

Shiro sững sờ, Cơn ghen tuông dấy lên ngùn ngụt, thầm nghĩ quả nhiên quả phụ chẳng có ai tiết tháo, không biết đã dan díu với tên chó má nào, chẳng trách từ chối hôn sự với mình.

Hắn đưa ngón trỏ lên thấm nước bọt, chọc thủng song cửa dán giấy, ghé một con mắt nhìn vào bên trong, và trông thấy một gã đàn ông trần truồng đang nhấp nhổm trên người Saeko.

Đột nhiên, cứ như đã phát giác ra bị nhìn trộm, gã đàn ông ngẩng phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa nhìn thấy mặt gã, Shiro buột miệng rú lên một tiếng kinh động khắp ngôi làng.

❀ 11 ❀

Kể tới đây, Tsukino ngừng lại: “Có thuốc lá không?”

Có lẽ do câu chuyện quá đỗi ly kỳ, lại thêm chất giọng khàn khàn của Tsukino đặc biệt thu hút nên tôi nhanh chóng bị cuốn vào câu chuyện, nhất thời quên bẵng cả chuyện Nguyệt Bính. Nghe cô hỏi, tôi mới như choàng tỉnh, vội vã đưa cả thuốc lẫn bật lửa cho cô.

Tsukino rít một hơi thuốc, ho dữ dội, rõ ràng là cô nàng không biết hút thuốc. Tôi chỉ muốn vuốt lưng giúp cô nhưng lại không dám, đành phải xua xua tay cho khói tan bớt: “Shiro đã nhìn thấy gì?”

“Một tấm gương!” Tsukino có vẻ chẳng thích gì thuốc lá, chỉ kẹp hờ hững trong tay mặc cho nó tỏa khói. “Gương?”

“Đúng! Là một tấm gương! Trên cổ gã đàn ông ấy là một mặt gương phẳng lì!”

Tôi lập tức mường tượng ra cảnh tượng kinh dị ấy mà rùng mình. Nếu tôi là Shiro, khéo mà chết ngất tại trận chứ đừng nói đến gào với rú.

“Saeko quá thích ngắm mình trong gương, ngày nào cũng ngồi trước gương chải tóc, ngắm nghía từ sáng đến tối. Lâu dần, tấm gương đã hút lấy tinh khí trong cơ thể cô, khiến cô ta suy kiệt. Tấm gương hút đủ linh khí, dần dần có linh giác, biến hoá thành gương ma. Gương ma ngày ngày nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Saeko, đã si mê cô ta, do bản thân đã có sinh mệnh nên tìm cách báo ân.

Gương ma biến thành thầy âm dương, dùng cách giao hợp để trả lại linh khí cho cô ta. Cho nên Saeko không những hồi phục, mà còn thu được linh khí của bản thân gương ma, càng trở nên quyến rũ.

Thế nhưng, ma quỷ rốt cuộc vẫn là ma quỷ, tà khí của gương ma đã khơi dậy tâm ma trong Saeko, kích động cô ta giết chết người chồng Koji đã phát hiện ra chân tướng.”

“Sau khi gương ma và Koji chết đi, Saeko ngày ngày chỉ ngồi lì trong nhà soi gương chải tóc, càng yêu đắm đuối bản thân mình. Sự si mê đó kết hợp với yêu khí của gương ma đã giúp cô ta biến tấm gương trở thành một yêu quái mang cơ thể đàn ông.”

“Nghe thấy tiếng kêu rú kinh hãi của Shiro, dân làng vội vàng chạy tới, phát hiện ra Shiro đã chết ở dưới cửa sổ nhà Saeko. Cơ thể vẫn lành lặn nguyên vẹn, duy chỉ có đôi mắt cứ như pháo nổ, đã vỡ tung thành một đống thịt nát. Lại thêm nhiều ngày nữa trôi qua, người ta ngửi thấy mùi hôi thối từ trong nhà bà mai bốc ra bèn phá của xông vào, thấy bà mai đã chết từ bao giờ. Nghe nói bà ta bị một tấm gương dính chặt vào mặt như liền với da thịt, người ta cố gắng giật ra, kết quả là cả bộ da mặt cũng bị lột xuống theo. Anh có tưởng tượng được cảnh đó rùng rợn đến mức nào không?”

Nghĩ tới hình ảnh đó, tôi càng ớn lạnh trong lòng mà không nhận ra giọng nói của Tsukino đã khàn đặc: “Dân làng xông vào phòng ngủ của Saeko, chỉ nhìn thấy quần áo xếp ngay ngắn gọn gàng trên giường, cả tấm gương trên tường và Saeko đều đã biến mất. Nghe nói tấm gương đó tới bây giờ vẫn lang thang trên thế gian. Tương truyền phụ nữ nào quá yêu thích ngoại hình của bản thân, ngày nào cũng soi gương cả tiếng đồng hồ, liên tiếp bốn mươi chín ngày như vậy, dương khí trong cơ thể sẽ bị hút cạn, sức khoẻ kiệt quệ, và lại có thêm một tấm gương ma nữa xuất hiện...”

“Cho nên, anh hãy nhìn về phía sau mà xem!” Tsukino đột nhiên cao giọng, đôi mắt loé sáng, chỉ về phía sau tôi. Tôi giật nảy mình, vội quay phắt lại theo phản xạ. Sau lưng tôi chẳng có gì hết.

Tôi quay lại, Tsukino đã biến mất!

❀ 12 ❀

Tôi không còn đủ sức để sợ hãi. Cả khoang tàu rộng lớn chỉ còn lại một mình tôi, không gian yên lặng khủng khiếp, chỉ còn nghe thấy tiếng tim tôi đập thình thịch. Mọi người đều đã biến đi đâu rồi?

Tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay ra ngoài, xông bùa vào một khoang nào khác, tìm kiếm hơi người để bút ra khỏi nỗi sợ hãi ghê gớm này.

Tôi nhao ra cửa, định làm như vậy thật.

“Bí Ngô, nếu gặp nguy hiểm, đừng quan tâm tới tao, cứ chạy trước đi đã!” Lời nói của Nguyệt Bính đột nhiên vang lên bên tai tôi.

Tôi liền tự cho mình mấy cái bạt tai thật lực. Nguyệt Bính, Tsukino, Kuroba sống chết không rõ, nếu tôi cứ thế chạy trốn thoát thân thì có khác gì thằng hèn, tôi sẽ phải sống cả đời trong dằn vặt.

Cho dù chỉ còn lại một mình tôi, cũng phải đối mặt!

Tôi hít vào một hơi thật sâu, nặng nề quay trở vào trong phòng, đi tới trước bức tường đã từng treo tấm gương ma, đưa tay gõ nhẹ.

Vẫn là tiếng bồm bộp rỗng tuếch. Chắc chắn phía sau bức tường này có gì bí ẩn. Tôi bắt đầu cố gắng nhớ lại từng tiểu tiết sau khi bước chân vào khoang tàu. Nhớ đến đoạn Tsukino bước tới cửa phòng gọi tên tôi, tôi bỗng chết sững.

Tại sao Tsukino lại gọi tên tôi?

Lúc đó, cô ấy chưa hề biết Nguyệt Bính đã mất tích, cho nên đáng lẽ cô ấy phải gọi tên Nguyệt Bính mới phải! Trừ phi có một khả năng, cô ta đã biết trong phòng chỉ còn lại mình tôi!

Tsukino... Gương ma...

Lẽ nào Tsukino chính là gương ma đã bắt tay với Jack từ trước, dụ chúng tôi lên tàu rồi bắt? Thế thì tại sao tôi không mất tích? Hay là tôi chẳng đáng để cho Jack phải bận tâm?

Tôi thở hắt ra, bóp óc suy nghĩ. Đột nhiên, tôi sực nhớ ra một chi tiết, vội vàng cắm đầu chạy vụt ra ngoài, quay về phòng của chúng tôi. Tôi gõ vào bức tường mà tôi đã úp mặt vào khi Nguyệt Bính biến mất, quả nhiên cũng phát ra tiếng bồm bộp rỗng tuếch.

Bức tường của hai gian phòng này đều rỗng ruột.

Nếu đúng như Tsukino nói, là gương ma tác quái, thế thì tới giờ tôi vẫn chưa tận mắt nhìn thấy cái thứ ấy. Nếu Tsukino chính là gương ma, cô ta đã không tha cho tôi.

Không chừng, gương mà chỉ là vật tung hoả mù, chứ nó chẳng hề có thật.

Tôi lại chạy sang căn phòng chính giữa, châm thuốc cho khói bay mù mịt. Tôi đóng cửa lại, cầm điếu thuốc lá đi vòng quanh phòng, quan sát hướng bay của khói thuốc. Khói thuốc giống như mạt sắt bị nam châm hút, chầm chậm bay về góc tây nam, chạy vào trong khe tường.

Và góc tây nam của căn phòng này cũng chính là góc đông nam của phòng chúng tôi.

Tôi tiến lại gần quan sát bức tường này. Trên tường chạm khắc hoa văn cổ quái, trông vô cùng hỗn loạn. Tôi đưa tay sờ lên những hoa văn ấy, cảm giác dưới những ngón tay hết sức lạ lùng, dường như có một đường vân quen thuộc đang dẫn ngón tay tối trượt đi.

Tôi móc gói vôi bột trong túi áo ra, rắc từ trên xuống dưới, một hình thù từ từ hiện lên trước mắt tôi.

Đồ hình quẻ Khôn trong Bát quái đồ!

Khôn, tây nam, nhị nhuế, cửa tử!

Phương vị đối diện với cửa tử trong Bát quái đồ là cửa sinh, chính là chỗ tấm gương từng treo. Nếu tôi không đoán lầm, mỗi một phương vị của gian phòng này đều có hình vẽ phương vị quẻ Bát quái.

Hai cái đồn hình tròn trong phòng, lúc đầu tôi không nhận ra, giờ nhìn lại, vừa khéo là vị trí mắt cá Âm, Dương trong Bát quái. Tồi rải vôi bột lên trên bức tường đã từng xuất hiện tấm gương, hình vẽ của quẻ Cấn liền xuất hiện.

Cấn, đông bắc, bát nhâm, của sinh.

Hai tay tôi đặt trên hai đòn ngang của của sinh, đẩy mạnh vào trong, bức tường lõm vào nửa tấc. Toàn bộ bức tường bỗng rung lên khe khẽ, giống như sóng nước lan truyền sang hai bên, các hình quẻ Khảm, Càn, Đoài, Tốn, Chấn, Ly trên tường lần lượt rung động, lần lượt tỏa sáng, cuối cùng lan truyền tới phương vị Khôn ở cửa tử.

Bức tường chỗ tấm gương rung lắc một hồi rồi từ chính giữa nứt ra một khe hở, âm thầm trượt sang hai bên, từ bên trong chiếu ra một luồng sáng trắng chói mắt, kéo theo một làn khí lạnh lẽo âm u.

Tôi nãy giờ căng thẳng chạy tới chạy lui, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, bị khí lạnh phả thẳng vào người, sởn hết gai ốc.

Bức tường cứ mở rộng mãi sang hai bên. Hiện ra trước mắt tôi lúc này chính là cỗ quan tài quái dị với hai dãy nến xếp song song, một tấm gương treo trên tường.

Đây chính là trận Bát môn kim tỏa, không biết là ai bố trí, khi cỗ quan tài ma quái một lần nữa xuất hiện trước mắt, tôi bỗng toàn thân bủn rủn, hồn vía lên mây.

Khi hai bên vách tường hoàn toàn biến mất, căn phòng bên trong lộ ra toàn bộ, góc trong cùng bên phải xuất hiện một cái bàn nhỏ xíu, thù lù bốn con người quỳ thẳng đứng dưới đất, vây xung quanh bàn, giữa mặt bàn bốc khói trắng nghi ngút. Người quay lưng lại với tôi y phục trắng toát, tóc dài kín lưng ướt rượt, chầm chậm quay đầu lại, trong tay cầm một vật dẹp lép màu đen.

❀ 13 ❀

“15 phút 27 giây.”

Cô ta đặt đồng hồ đeo tay xuống, ghi vào cuốn sổ. Tsukino Kiyoe!

Đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, vừa nhìn rõ bốn người này, tôi đã đờ ra như hoá đá.

Nguyệt Bính năng tách trà lên, chìa về phía người Nhật Bản vóc dáng ngũ đoản ngồi đối diện rồi đưa lên miệng nhấp.

Chẳng ai thèm quan tâm đến sự tồn tại của tôi, vẫn ung dung ngồi uống trà bên cỗ quan tài, trò chuyện rôm rả về trà đạo.

Tôi đã đoán ra, chắc chắn là tôi bị ăn quả lừa rồi. Tôi không nhẫn nhịn nổi quát lên: “Các người đang làm gì thế hả?”

“Anh đã vượt qua bài kiểm tra.” Tsukino chìa tay ra với tôi. “Nhật Bản chào đón anh!”

“Tôi chẳng hề muốn tham gia vào chuyện này chút chưa?” Tôi bực dọc kêu lên.

nào hết, các người nghe thấy “Khương Nam, sinh năm 1987, bát tự không rõ, thân thế không rõ.” Tsukino không đếm xỉa đến thái độ bất bình của tôi, cầm bản lý lịch trích ngang lên đọc, khi đọc tới câu “thân thế không rõ” thì dừng lại, như có điều suy ngẫm. “Người mắt đỏ do bị gieo cổ độc, sau khi đến Thái Lan đã cùng với Nguyệt Bính trải qua nhiều sự kiện quái dị. Cống hiến: không. Sở trường: không.

Tính cách:

lạc quan, xốc nổi, nhát gan, không có chí tiến thủ. Triển vọng: đáng quan ngại.”

❀ 14 ❀

Tôi ngượng tới mức mặt mũi đỏ rần. Trước mặt bao nhiêu người mà bị người đẹp đánh giá chẳng ra sao, hiển nhiên chẳng phải chuyện vui vẻ, muốn nổi quạu nhưng chẳng có cớ gì.

“Bí Ngô, đừng cáu vội!” Nguyệt Bính thấy mặt tôi hầm hố quá thì vội dàn hoà. “Tsukino vừa nãy đã nói rồi, lần này tới Nhật Bản quá nguy hiểm, họ vốn không đồng ý cho mày tới. Nhưng tao nghĩ mày ở lại Thái Lan càng nguy hiểm hơn, không có tao bên cạnh, lỡ bị người khác hãm hại thì lấy ai bảo vệ mày? Thôi thì hai anh em chúng ta cứ sống chết có nhau vậy. Nhưng Tsukino vẫn đưa ra một điều kiện, chính là mày phải thông qua một bài kiểm tra.” Nguyệt Bính gãi mũi, nói tiếp. “Biểu hiện của mày đúng là ngoài sức tưởng tượng của tao đấy. Có vẻ như tao lo lắng cho mày là thừa thãi rồi.

Mày yên tâm, sau này cho dù mày tới Nicaragua thăm bộ tộc ăn thịt người, tao vẫn sẽ yên chí về mày.”

Tôi nghe mấy câu cũng thấy nguôi nguôi, nhưng nghĩ lại thì càng bốc hoả: “Nguyệt Bính! Từ đầu mày đã biết được việc này rồi?”

Nguyệt Bính gật đầu, cười ngượng nghịu: “Bí Ngô, mày đừng trách tạo. Nếu mày không thể vượt qua bài sát hạch, mày sẽ không thể tới Nhật Bản. Nói cách k