Chương 4 ❀ 1 ❀
Đi tàu từ Thái Lan tới Nhật Bản mất đến sáu ngày, sau khi thông qua bài sát hạch trời ơi đất hỡi, suốt dọc đường gió yên sóng lặng.
Ngày hôm sau, chúng tôi tiện tay dùng gạo nếp dựa theo bốn phương vị Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ xếp thành hình hoa mai trong phòng, bày một viên chu sa ở chính giữa, đặt một đồng tiền đồng đã phơi nắng một ngày dưới gối, triệt để phong toả sát khí, buổi tối có thể yên tâm ngủ ngon.
Ngoài việc còn nơm nớp về cỗ quan tài chứa cái xác sống thù lù ngay phòng bên cạnh, thì chuyến hành trình không có gì đáng chê bai. Tôi thích nhất là ngày ngày nằm dài ở bể bơi nước biển trên tầng thượng phơi nắng. Mục tiêu đương nhiên là những người đẹp bikini của nhiều nước khác nhau, thi thoảng còn lén chụp trộm mấy tấm làm hình nền điện thoại.
Nguyệt Bính vẫn chưa hết hậm hực, ngày nào cũng cãi vã với lão người Nhật tướng ngũ đoản, khiến lão ngày nào cũng giận đến bầm gan tím ruột. Ngoài ra, nó thường kéo tôi ngồi thông chân trên lan can, uống rượu thẫn thờ nhìn ra ngoài biển.
Thú thực là tôi chẳng muốn ngồi hít gió biển suông với nó tẹo nào, chỉ mong tích cực tìm kiếm cơ hội tiếp cận Tsukino Kiyoe, biết đâu lại có được chút thành quả thực tế. Sau cái câu “anh giỏi lắm”
tối hôm ấy, Tsukino không còn đoái hoài gì tới tôi nữa, ngày nào cũng cặp kè với tay Kuroba mặt lạnh như tiền, thi thoảng lại cùng nhau đứng trên mũi tàu phóng mắt nhìn xa xăm ra biển, cứ như đang bắt chước Jack và Rose trong Titanic.
Cứ nhìn thấy họ là tôi lại nhộn nhạo ghen tuông. Jack với Rose cái gì, trông mặt mũi đờ dại vô hồn thế kia, giống y như quân K với quân Q trong bộ bài poker.
Tới chập tối, ánh chiều tà vẫn rực rỡ nơi giao thoa giữa biển và trời, dùng dằng chưa muốn đi hẳn, hào phóng buông lại ánh vàng rực rỡ. Gió biển mơn man, sóng biển dập dờn như tầng tầng đăng ten trên bộ váy đầm quý phái lấp lánh ánh kim quang. Thi thoảng lại có một hai chú cá heo lao lên mặt nước, vẽ một vòng cung đẹp mắt giữa không trung rồi lại đâm xuống mặt biển, khiến bọt nước bắn tung như ngọc vỡ.
Tôi hờ hững nhìn mặt biển màu lam thẫm, hỏi: “Nguyệt Bính, biết tao đang nghĩ gì không?”
“Lòng dạ đàn bà như kim đáy bể.” Nguyệt Bính nhả một vòng khói thuốc vào gió biển, hờ hững đáp lại câu hỏi thấp thỏm của tôi.
“Ơ, sao mày biết?” Tôi đã bao giờ nói với nó rằng mình đang bấn loạn về Tsukino Kiyoe đâu.
Tối nào tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng những câu nói hay ho để mai gặp nàng bắt chuyện, nhưng cứ nhìn thấy nàng, miệng tôi lại lắp bắp, mặt đỏ bừng lên. Chắc là chẳng có cô gái nào muốn dừng lại nói chuyện với tôi cả đâu. Tôi chỉ biết rầu rĩ nhìn theo bóng của Tsukino mà thầm mắng bản thân bất tài vô dụng.
Nguyệt Bính vỗ vai tôi: “Bí Ngô, bình tĩnh, cô ta không hợp khẩu vị mày đâu. Mày nhìn cái tay Kuroba kia mà xem, có điểm nào không hơn đứt mày, thế mà lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng u uất, bọn con gái thích trò này nhất đấy. Nhưng nếu mày không cầm lòng được, thì đại hiệp đây sẽ ra tay cướp người đẹp lại cho mày.”
Nghĩ tới cái bộ dạng lạnh lùng ngạo nghễ cứ như bố đời của Kuroba cùng với khuôn mặt đẹp trai lồng lộng như minh tinh điện ảnh, trong lòng tôi lại nổi cơn ghen tức: “Nguyệt Bính này, nếu như không có Kuroba, liệu tao có cơ hội không nhỉ?”
“Thứ nhất, Kuroba là tồn tại khách quan. Thứ hai, cho dù không có Kuroba, xác suất Tsukino thích mày cũng không vượt quá 0%.”
Nguyệt Bính xoè ngón tay ra đếm từng điều một. “Thứ ba, mày đừng quên là còn có tao nữa. Không phải khoác lác chứ nếu tao ra tay, cô nàng Tsukino chẳng khác gì Tồn Hầu Tử trong lòng bàn tay Phật Như Lai, có chạy đằng trời.”
Tôi nghe mà lộn ruột: “Nguyệt công công, Quỳ Hoa bảo điển của ngài đã luyện tới tầng thứ chín rồi, mấy chuyện yêu đương nam nữ này để kiếp sau tính tiếp đi.”
“Bí Ngô, Tsukino trông như thế nào, mày đã nhìn rõ chưa thế?”
Nguyệt Bính chợt nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi thầm nhủ tôi có phải thằng mù đâu mà hỏi tôi cái câu lãng nhách đấy.
“Vậy thì mày thử nhớ lại diện mạo của cô ta mà xem.”
Nguyệt Bính lấy ra một chiếc đinh gỗ đào ngắm nghía. “Chẳng phải mày đã học thuộc làu làu hai cuốn sách tạo đưa sao? Đúng là lúc yêu đương thì IQ ngang bằng 0, lúc yêu thầm thì thành thiểu năng hết.”
“Trán tròn, lông mày thưa, mắt to, khoé mắt dài, mũi thẳng và dày dặn, tai rộng dái tai dầy, môi trên mỏng hơn môi dưới, gò má hơi rộng cằm thuôn nhọn.” Nói tới đây, tôi đã hiểu ra ý của Nguyệt Bính.
Đây là tướng mặt “lấy củi trong lửa”, phụ nữ có tướng mặt này tính cách mạnh mẽ, gặp hung hoá cát, sự nghiệp cực thuận lợi, có nhiều bạn bè. Thế nhưng mệnh cách khiếm khuyết, bát tự bất toàn, chủ về không cha không mẹ, rất có duyên với phụ nữ, hôn nhân phải đợi đến ngoài ba mươi.
“Nhớ ra chưa?” Nguyệt Bính ngẩng đầu đón gió biển, mái tóc dài rối bù bay trên sống mũi. “Nhìn tuổi cô ta sàn sàn chúng ta, mày có đợi được hơn chục năm không?”
Tôi định đáp ngay “được chứ”, nhưng rồi lại lưỡng lự.
Đúng thế, hơn mười năm, chỉ vỏn vẹn có ba chữ, nhưng cộng lại hơn ba ngàn ngày đêm. Trên chặng đường dằng dặc này, cuộc đời tôi sẽ trải qua bao nhiêu chuyện, gặp gỡ bao nhiêu con người. Lỡ đâu lại gặp người con gái nào phù hợp với tôi hơn, khiến tôi yêu say đắm hơn cô ấy thì sao?
Thời gian là một lưỡi dao vô tình, vừa có thể khắc ra những dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời, vừa có thể xoá đi những dấu ấn tưởng chừng vĩnh viễn.
Tôi im lặng...
Không phải vì tôi không thích cô ấy, mà là bởi tôi sợ hãi thời gian.
Thấy tôi lúng túng, Nguyệt Bính phá lên cười: “Bí Ngô, tao ủng hộ mày. Nếu mày thực sự thích cô ấy, thì vứt hết những mệnh cách, tướng số, thời gian hay Kuroba gì đó đi! Hãy dũng cảm theo đuổi!
Số mệnh của mình là do mình quyết định chứ không phải bởi ông trời.”
Thật không ngờ cái thằng Nguyệt Bính suốt ngày châm chích mạt sát tôi lại nói ra được những câu giàu tình người như vậy, tôi nghe mà cảm động phát khóc. Quay ra biển, tôi gào lên: “Tôi quyết không bỏ cuộc!”
Nhưng ngay sau đó, Nguyệt Bính lại bồi thêm một câu: “Này Bí Ngô, tao vẫn muốn nói với mày.” Nguyệt Bính cũng cao giọng hét lớn. “Trên đời này mười việc có tới tám, chín là không như ý! Có lẽ cuối cùng mày vẫn cứ xôi hỏng bỏng không thôi!”
“Thằng chết toi!” Tôi cho nó một đấm.
“Bình phẩm đủ thứ sau lưng con gái, đây là phong cách của các anh à?” Giọng Tsukino vang lên sau lưng chúng tôi.
Tôi giật nảy mình, tim văng lên tận họng, nếu không phải Nguyệt Bính nhanh tay nhanh mắt giữ tôi lại, chắc tôi đã cắm đầu xuống biển rồi.
Hai chúng tôi nhảy xuống khỏi lan can, đứng ngây ra như hai ông phỗng.
“Quay về phòng, lập tức!” Tsukino Kiyoe mặt lạnh như tiền, quăng ra một câu rồi gõ giày cao gót lộp cộp bỏ đi.
❀ 2 ❀Hai chúng tôi len lét đi theo Tsukino về phòng, vẫn chưa mở cửa, đã nghe thấy Kuroba và gã người Nhật kia đang cãi nhau.
“Đừng có lấy vai vế tiền bối ra lệnh cho tôi, chuyện ở Ấn Độ lần này, tôi nhất định phải đi!”
“Nhưng bây giờ cần phải bắt Jack, ba người họ cần sự giúp đỡ của anh.”
“Tại sao tôi phải giúp đỡ hai tên ngoại tộc kia?”
“Kuroba, anh nói năng cho cẩn thận.”
Tsukino đã đặt tay lên nắm đấm của nhưng rồi lại chầm chậm bỏ xuống, hiển nhiên không khí bên trong không thích hợp cho chúng tôi đi vào.
Tôi thầm nghĩ, có vẻ bên Ấn Độ đã xảy ra chuyện gì đó khiến Okawa Yuji bắt buộc phải đi. Tôi thấy tò mò, lại dỏng tai nghe kỹ.
“Tóm lại, không vì hai người kia thì anh cũng phải nghĩ cho Tsukino chứ!” Giọng Okawa Yuji gay gắt. “Ba người tới rồi phải không?” Ông ta chợt cao giọng hỏi.
Tsukino đẩy mở cửa ra, thấy hai người kia đang ngồi xếp bằng hai bên bàn trà, giận dữ trừng mắt nhìn nhau. Đặc biệt là Okawa, bộ mặt béo tròn đỏ gay đỏ gắt trông cứ như vừa bị hắt tiết gà.
Nguyệt Bính cười khẩy liếc nhìn Kuroba: “Chúng tôi có nói nhất định cần anh giúp đỡ đâu.”
“Chỉ dựa vào anh?” Kuroba khinh khỉnh. “Nếu không phải anh từng giao đấu tay đôi với hắn, biết được một vài tiểu xảo, thì tôi cũng chẳng cần đến các người. Mình tôi là đủ!”
Vẻ ngạo mạn của Kuroba khiến tôi điên ruột, lại cộng thêm nỗi ghen tuông vì Tsukino nên vặc lại ngay: “Biết gấp con hạc giấy thì có gì vênh vang. Hồi học trung học tôi nửa tháng gấp đến chín trăm chín chín con hạc giấy còn chưa khoe ai bao giờ!”
“Gấp gãy tay mà có kiếm được cô bạn gái nào đâu.” Kuroba cười khẩy.
“Tôi luyện tay gấp chơi thôi, anh chõ mũi vào bình loạn gì thế?”
Bị đánh đúng chỗ yếu, tôi sừng cồ vặc lại.
Nguyệt Bính thủng thẳng nói: “Dù sao cũng còn hơn là trên mí mắt dán cái phi tiêu giấy che che giấu giấu.”
“Thôi đừng cãi vã nữa!” Okawa Yuji giận dữ quát lên. “Một ngôi chùa ở Ấn Độ xuất hiện âm thanh kỳ quái, tối nào vách tường cũng hiện hình mặt quỷ. Bạn bè bên đó mời ta sang một chuyến, tuy không yên tâm về các người, nhưng ta tin việc này cũng có thể tôi luyện cho bốn cô cậu.”
“Rèn luyện cái con khỉ!” Tôi chửi thầm trong bụng. “Có mà ông lâm trận bỏ trốn thì có!”
Nhưng khi ấy tôi hoàn toàn không ngờ được, sự kiện ngôi chùa mặt quỷ tận Ấn Độ lại có vô vàn liên hệ với chuyến đi Nhật Bản của chúng tôi lần này.
❀ 3 ❀Bốn người chúng tôi chia thành hai tốp đứng tách hẳn nhau ra, tiễn Okawa lên trực thăng, bay vào ánh sáng mặt trời chói mắt đằng tây, in một vệt bóng lờ mờ trên mặt biển, từ từ biến mất vào cuối chân trời.
Tôi bỗng thấy trong lòng có gì như hụt hẫng. Tuy chẳng thể nói là thân quen gì với ông ta, nhưng tiếp xúc mấy ngày, ngoài lòng cao ngạo quá đà, thì ông ta vẫn là một người tốt và quả cảm.
Nguyệt Bính vỗ vai tôi: “Yên tâm đi.”
Tôi len lén nhìn sang Tsukino, mái tóc dài của cô bay tung trong gió biển, khuôn mặt mạ một lớp nắng vàng kim rực rỡ, đứng kề bên Kuroba...
Thật là một hình ảnh tuyệt mỹ như tranh vẽ!
Khoảnh khắc ấy, tôi đã ngộ ra được một chân lý: nếu không thể có được, chi bằng hãy giữ ở đáy lòng, âm thầm gìn giữ cảm xúc cho riêng mình, tự nếm trải những khổ đau và ngọt ngào trong đó.
Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên, là ca khúc của Đặng Lệ Quân, thoạt đầu tôi hơi ngỡ ngàng, sau mới nhớ ra Đặng Lệ Quân đã từng cực kỳ nổi tiếng ở Nhật Bản. Nghe tiếng hát quen thuộc, lòng tôi cũng thư thái ít nhiều. Tsukino cầm điện thoại di động lên nghe, sắc mặt mỗi lúc một tối sầm, rồi chợt ngẩng phắt đầu lên:
“Nhận dữ liệu, có thể là Jack.”
Trong khoang tàu, Tsukino lấy từ trong máy fax ra mấy tờ giấy, đưa cho chúng tôi.
Là một xấp ảnh, đều chụp ban đêm. Máy ảnh chắc cực kỳ tân tiến, tới cả đất cát ven đường cũng nét mồn một.
Xem xong bức ảnh thứ nhất, tôi hít vào một hơi, hoàn toàn không thể hiểu nổi bức ảnh chụp cái gì.
Xem lướt qua cả xấp ảnh, sự kích thích thị giác dữ dội khiến tôi lạnh người vì sợ hãi.
Bầu trời đêm dày đặc mây mù, đen kịt như chì, bên mép áng mây là ánh trăng mờ tối. Đường phố trống trơn không một bóng người, chỉ có những ngọn đèn đường lạnh lẽo. Ở ngã tư đường, đèn đỏ đang bật sáng, trên đồng hồ đếm ngược chỉ số “7”, dưới chân cột đèn bị một tấm vải trắng quấn chặt.
Thêm một tấm ảnh chụp cận cảnh cột đèn giao thông. Đó không phải là một tấm vải trắng, mà là...
Tôi không nói nổi đó là thứ cảm giác gì.
Nếu muốn miêu tả cụ thể, thì nó giống như một tấm da người đã được rửa sạch máu thịt, phơi nắng đến mỏng tang, quây thành một vòng quanh chân cột.
Nhìn từ góc độ của bức ảnh, trên cùng chính là vị trí của đầu người, bên trên có mái tóc đen ngắn và rậm, mắt mũi miệng là những cái lỗ đen ngòm, tay chân cuốn vòng quanh cột đèn, thắt thành những cái nút rũ rượi.
Tấm ảnh thứ ba chụp đặc tả khuôn mặt người, những lỗ thủng trông lại càng thêm ghê rợn, bị kéo căng lên cột đèn. Từ những vết rạn nứt trên mắt miệng, cả người tôi ghê buốt khi mường tượng đến nỗi đau đớn thống khổ khi bị lột da. Tay tôi bỗng nhiên run rẩy, tấm ảnh rời khỏi tay bay xuống đất.
“Tại sao lại khẳng định là Jack?” Nguyệt Bính lật giở lại tấm ảnh đầu tiên mà tôi đã xem.
Tsukino khẽ đẩy gọng kính lên sống mũi: “Bởi vì trước khi Jack tới Nhật Bản, chỗ chúng tôi chưa bao giờ xảy ra sự việc biến thái đến độ này. Thủ đoạn tàn nhẫn, biến thái lại trêu ngươi kiểu này, chẳng lẽ các anh lại không thấy quen? Huống hồ khi xảy ra sự việc, tất cả camera giám sát đều bị vô hiệu hoá, giống như lúc Jack thôi miên nữ tác giả truyện tranh ở Ito-ya vậy.”
Cách giải thích của cô ta tuy rất chủ quan, nhưng trong trường hợp này, có vẻ như vẫn chấp nhận được.
“Tôi lại không nghĩ vậy!” Nguyệt Bính bày tấm ảnh thứ nhất lên bàn. “Xin hỏi tấm ảnh này phải giải thích thế nào?”
Tấm ảnh đầu tiên không rõ ràng như ba tấm phía sau, nhìn từ góc độ, có lẽ là hình ảnh cắt ra từ camera giám sát giao thông.
Bối cảnh giống hệt những bức ảnh sau đó, điểm khác biệt duy nhất là trên cột đèn giao thông chưa có tấm da người, còn ở trong góc phố tối tăm đối diện, hình như có một quầng sáng màu trắng hình trụ đang trôi nổi cách mặt đất chừng mét rưỡi. Kỳ lạ hơn nữa là ánh sáng này co cụm lại, hoàn toàn không chiếu ra xung quanh. Đèn đường chiếu vào hắt bóng xuống đất thành một hình người kéo dài, nhìn vào cơ thể và tứ chi, là một đứa bé.
Đầu của nó là một hình bầu dục dài ngoẵng.
Đó tuyệt đối không phải là đầu của con người!
“Bí Ngô!” Nguyệt Bính nói. “Tưởng tượng một chút đi, phục dựng lại kích thước vốn có của cái bóng căn cứ theo tỉ lệ, kết hợp với ánh sáng màu trắng hình trụ tròn ấy, giống cái gì? Một đồ vật truyền thống!”
Tôi nặn óc suy nghĩ, liên tưởng đến đủ thứ vật dụng thường ngày, cuối cùng dừng lại ở một vật mà tôi đã sợ hãi từ thuở nhỏ, khi xem bộ phim truyền hình Liêu trai chí dị.
Mở đầu là núi hoang có dại um tùm, một quầng sáng trắng rờn rợn đột nhiên xuất hiện, trôi nổi giữa đồng hoang, thoắt ẩn thoắt hiện...
Một chiếc đèn lồng!
Mọc ở trên đầu thằng bé, là một chiếc đèn lồng!
“Cũng có khả năng là một tấm gương! Phản xạ ánh đèn...”
Nguyệt Bính gãi mũi. “Hay lại là... gương ma?”
“Chắc chắn không phải là gương ma!” Tsukino và Kuroba không hẹn mà đồng thanh phủ nhận.
Nguyệt Bính cười nhạt: “Sao hai người lại khẳng định chắc chắn thế?”
Trong phòng bỗng yên lặng tới mức chỉ còn sót lại tiếng hít thở khe khẽ, cho tới tận khi Nguyệt Bính hỏi: “ Sự việc xảy ra ở nơi nào?”
“Hiroshima!” Kuroba nhạt nhẽo đáp. “Miyajima ở phía tây huyện Hiroshima.”
❀ 4 ❀Miyajima còn gọi là Itsukushima, là một hòn đảo nằm ở phía tây nam Hiroshima, phía tây vịnh Hiroshima, diện tích không lớn, chỉ hơn ba chục cây số vuông, được coi là một trong ba thắng cảnh nổi tiếng của Nhật Bản. Tsukino và Kuroba là cảnh sát chìm, quyền lực lại không nhỏ, đợi mấy tiếng đồng hồ, đã có tàu tốc hành đến đón chúng tôi rời khỏi tàu khách.
Trước khi lên đảo, tôi cứ ngỡ nơi này chỉ có tiếng chứ phong cảnh cũng chẳng đáng gì. Cho tới tận khi từ xa phóng mắt nhìn về Miyajima, tôi mới phải ngỡ ngàng.
Một vạt cây rộng lớn xanh đỏ xen kẽ rực rỡ như tranh Sơn dầu, nước biển xanh lam trong vắt như ngọc thạch, toát lên một vẻ tĩnh mạch thần bí. Trong không khí lan tỏa một mùi hương ngọt ngào thấm vào tận trong gan ruột. Trên ngọn núi phía xa sừng sững toà tháp năm tầng của chùa Honganji, in trên nền mây trắng, trang nghiêm tráng lệ vô cùng.
Phóng mắt nhìn ra xa, một ngôi miếu màu đỏ cao chí ít phải đến mười lăm, mười sáu mét vươn lên sừng sững trong sóng biển, rực rỡ bất động. Trên đường tới đây, tôi đã tìm hiểu từ trước, đây là biểu tượng của Hiroshima - cổng Otorii. Cổng này được dựng từ gỗ lim chưa gia công, nhô cao khoảng mười sáu mét, mái dài hai mươi tư mét, nó hoàn toàn dựa vào sức nặng của mình để đứng vững trên sóng nước chứ không hề được chôn sâu xuống đất, nghe nói được xây dựng để đón rước các vị thần trên biển giá lâm.
Sau khi lên đảo, tôi nhận ra phong cách kiến trúc ở đây vô cùng cổ kính. Trên đường phố, ngoài số ít khách du lịch, dân bản xứ khá thưa thớt. Đây quả là một nơi du lãm lý tưởng.
Trong lòng tôi vẫn gờn gợn một mối hoài nghi. Khi Nguyệt Bính đoán ra bóng người trong góc ảnh là một đứa bé có cái đầu đèn lồng hoặc là gương ma, Tsukino và Kuroba lại kiên quyết phủ định, và cứ khăng khăng là do Jack gây ra.
Thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, tôi cũng đại khái hiểu được tính cách của hai người này. Cách phán đoán sự việc lần này không phù hợp với tính cách điềm tĩnh của họ. Từ trong ngôn từ của họ, tôi lờ mờ nhận ra, hình như họ đang che giấu chúng tôi chuyện gì.
Trước khi đi, Okawa căn dặn chúng tôi hãy hợp tác chân thành, nhưng thái độ của họ khiến tôi rất không hài lòng. Nguyệt Bính lại càng tỏ ra bất mãn, một mình bỏ về phòng, từ đó cho tới tận khi đặt chân lên Miyajima, nó không thèm nói với họ thêm một câu nào nữa.
Tìm hiểu về Miyajima, có một vài phong tục kỳ lạ khiến tôi không thể hiểu nổi:
Một, Miyajima từ xưa đã được coi là nơi linh thiêng, nên nghiêm cấm những vật không sạch sẽ như máu, chết chóc. Trên đảo không hề có nghĩa trang, người chết đều phải mang sang Sekaki chôn cất.
Hai, phụ nữ trên đảo khi sắp sinh nở sẽ phải sang Honshu sinh, một trăm ngày sau khi sinh xong mới được quay về đảo. Phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt phải ở cách ly trong một ngôi nhà nhỏ trong ruộng.
Ba, trên đảo nghiêm cấm cày bừa, trồng trọt và dệt vải. Thương gia, cư dân trên đảo có tập tục tới bãi biển ở Otorii lấy nước thanh tẩy cửa nhà.
Bốn, trên đảo nghiêm cấm nuôi chó, chó từ những nơi khác tới đảo sẽ bị đưa tới Honshu phóng sinh.
Ở một nơi nghiêm ngặt thế này, với những phong tục nghiêm cẩn thế kia, tại sao lại xảy ra một sự việc như thế? Tôi nằm trên chiếu tatami trong khách sạn, vắt tay suy nghĩ mãi.
“Đừng nằm nữa, tới hiện trường xem thử xem sao”. Nguyệt Bính mở cửa sổ ra, nhăm nhăm nhảy xuống.
Tôi cũng phải thừa nhận, Tsukino và Kuroba đã đánh mất lòng tin của chúng tôi. Nhưng tôi không muốn tin rằng Tsukino đang che giấu chúng tôi điều gì. Hay tại tôi đã si mê cô ấy quá rồi nên không muốn nghĩ xấu về cô ấy?
Dù đang mệt bải hoải, nhưng Nguyệt Bính đã quyết định, tôi đành phải đi theo.
Lúc này đã là nửa đêm, hòn đảo nhỏ vốn yên tĩnh bây giờ lại càng lặng phắc. Tuy rằng chúng tôi ở tầng hai, nhưng không cao mấy, có lẽ là do đặc trưng của kiến trúc nơi đây.
Dựa vào trí nhớ, địa điểm xảy ra sự việc cách chỗ chúng tôi ba con phố. Bởi vì xảy ra vào ban đêm, cảnh sát lập tức phong toả, xử lý hiện trường nên cư dân và du khách không hề biết đến sự việc rùng rợn trên cột đèn giao thông.
Khi sắp sửa đến nơi, Nguyệt Bính đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía trước: “Bí Ngô, nhìn xem trước mặt là cái gì?”
Tôi nhìn theo ánh mắt nó, thấy ngã tư đường vắng teo, phảng phất mấy vạt sương tựa hồn ma. Bốn cột đèn giao thông lầm lũi đúng ở bốn góc đường. Gió biển thổi ù ù khiến những cây cột đèn cũng như run rẩy. Bảng đồng hồ đếm ngược biến hoá không ngừng, hình người nhỏ xíu lúc dùng lúc chạy.
Nhưng tôi chẳng thấy có gì bất thường cả.
“Bây giờ là mười hai giờ bảy phút đếm, có biết chỗ nào không bình thường không?” Nguyệt Bính cất điện thoại về lại trong túi áo.
Tôi lập tức hiểu ngay ý nó muốn nói.
Thời gian!
Đèn giao thông ở mỗi thành phố đều được cài đặt sẵn thời gian ngừng vận hành, đến khuya, đèn hiệu sẽ nghỉ cho tới tận sáng sớm hôm sau mới hoạt động trở lại. Thời gian ngừng vận hành của đèn giao thông tại đại đa số các thành phố thường là từ mười một giờ đêm cho tới năm giờ sáng. Tuy vậy, cũng có nhiều đô thị lớn để đèn giao thông hoạt động thâu đêm.
Nhưng vào thời điểm này, đèn giao thông của Miyajima vẫn hoạt động, đúng là kỳ quặc thật.
“Bí Ngô, lúc tới đây, mày có nhận ra không, Miyajima chỉ là hòn đảo nhỏ rộng hơn ba chục cây số vuông, gần như không có xe hơi, tại sao ngã tư nào cũng có đèn giao thông? Việc này rất bất thường.” Nguyệt Bính bỗng quay ngoắt đầu lại nhìn. “Với lại, tao cứ cảm thấy, sau khi đặt chân lên hòn đảo này, có thứ gì đó cứ bám lẵng nhẵng theo chúng ta.”
❀ 5 ❀Tôi cũng có cảm giác giống nó. Cảm tưởng như bị một cơn gió thổi xuyên qua cơ thể, sau lưng lúc nào cũng rờn rợn như có người bám đuôi. Tôi đã quay đầu nhìn lại mấy lần, nhưng chẳng phát hiện được gì.
Để đề phòng bất trắc, tôi vẫn len lén lấy lá bánh chung và thành bột vừa đi vừa rắc xuống đất, không hề phát hiện ra dấu chân ma quái. Giờ Nguyệt Bính cũng có cảm giác này, vậy thì chắc chắn là có vấn đề thật.
Nguyệt Bính cài lại nút áo: “Cái phải tới kiểu gì cũng sẽ tới, cứ cẩn thận là được.”
Câu nói của nó khiến tôi yên tâm hơn hẳn. Tôi ngoái nhìn khách sạn, thấy phòng của Tsukino và Kuroba vẫn sáng đèn, lờ mờ thấy hai bóng người phản chiếu lên rèm cửa, trong lòng tôi lại gợi lên nỗi chua chát ghen tuông.
Tôi lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác đó. Lúc này mới phát hiện ra, sương mù trên phố đã dày hơn nhiều.
Ban đầu chỉ lờ mờ như khói mỏng, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, sương mù chốc lát đã dày đặc, nặng trĩu như sắp rơi xuống đất, mơ hồ có tiếng rên rỉ bên trong.
Một cơn sợ hãi dâng lên trong tâm khảm, tôi thấy người mình lạnh ngắt...
Sương mù mỗi lúc một dày, tôi chỉ còn nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Nguyệt Bính. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn, giống như có rất nhiều người đang khóc lóc, vây bủa xung quanh, không thể xác định được phương vị.
Một lúc sau, âm thanh đã biến thành tiếng gào khóc thảm thiết, từ bốn phương tám hướng xói thẳng vào màng nhĩ tôi.
Đây căn bản không phải sương mù trên biển, mà là âm khí ma quỷ tích tụ thành.
Hiện giờ là hơn mười hai giờ đêm, chính là giờ Tý. Trời đất chuyển từ âm sang dương, là thời khắc hoành hành của âm hồn.
Trong thời điểm này, ở những nơi đã từng xảy ra thảm họa mang tính huỷ diệt, oán khí chất chồng, sẽ xuất hiện hiện tượng hồn ma trỗi dậy, vật và trên nhân gian gào khóc.
Rất nhiều thành phố cổ xưa trên thế giới, sau khi trải qua ngàn năm chiến loạn, vừa hay gặp phải oán khí hoặc động thổ xây dựng phá vỡ cách cục phong thuỷ vốn có, cũng rất dễ hình thành sương mù ma quỷ, đây cũng chính là nguồn gốc của câu nói “đô thị nổi tiếng đều lắm sương mù”. Và còn một câu nói khác, “khi bạn đi trong đô thị huy hoàng, đừng quên mỗi tấc đất dưới chân đều vùi chôn chất chống xương trắng!”
Tôi nhớ lại một thảm hoạ khủng khiếp đã xảy ra với Hiroshima vào rất nhiều năm về trước.
Và tôi lại nghĩ tới địa hình của Miyajima. Một hòn đảo nhỏ, được biển bao quanh, bên cạnh một bán đảo hình bán nguyệt, cực giống cá âm dương trong Bát quái. Vị trí của Miyajima chính là mắt âm trong cá dương.
Đó là vị trí đẹp nhất để dưỡng ẩm trên dương thế!
“Bí Ngô?” Nguyệt Bính khẽ gọi giật. Trong sương mù trắng xoá, tôi chẳng thấy nó đâu, liền đưa tay mò mẫm về phía phát ra tiếng nói.
Tôi túm được một bàn tay! Bàn tay đó liền nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay ẩm ướt nhớp dính, tôi thậm chí còn cảm nhận được những mạch máu phập phồng giống như Con rết trên mu bàn tay, thịt mủn nát như bùn.
Tôi kinh hoàng, quýnh quáng hất vội đi, nhưng nó cứ như mọc rễ trên tay tôi, không tài nào hất đi được. Tôi cảm thấy dương khí trong người tuôn ra ồ ạt từ lòng bàn tay như đê vỡ.
Toi rồi!
Nếu đã bị ma nhập hồn, có giấy cũng chẳng thoát. Chỉ dăm bảy phút nữa, tôi sẽ dương khí cạn kiệt mà chết. Người tôi cứng ngắc, mí mắt nặng trĩu như chì, mở trơ trơ mà không nhìn thấy gì hết.
“Bí Ngô!” Giọng Nguyệt Bính như vẳng lại từ xa lắc xa lơ. Một cú đánh trời giáng vào cằm, hàm tôi trật khớp, miệng há ngoác ra không thể kiểm soát.
Một dòng chất lỏng nóng bỏng tuôn ra ròng ròng.
❀ 6 ❀Khi tôi mở mắt, thấy Nguyệt Bính đang giơ tay trước mặt tôi, máu tươi đỏ thẫm nhỏ vào miệng tôi từng giọt.
“Cuối cùng thì mày đã tỉnh rồi đấy!” Nguyệt Bính kêu lên, sắc mặt thất vọng vô cùng tận. “Mày theo tao học hành kiểu gì thế hả? Đã bảo trong sương mù có người gọi tên thì đừng có trả lời cơ mà.
Lãng phí bao nhiêu máu của tao.”
Tôi không thều thào nổi tiếng nào, người nhũn ra như con chi chi, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nguyệt Bính xé bừa một mảnh vải áo, dùng răng cắn một đầu, quấn bùa mấy cái buộc quanh cổ tay.
Tôi chống tay xuống đất gượng ngồi dậy, đang định hỏi thì Nguyệt Bính chao đảo như muốn ngã ngất. Tôi vội vàng đỡ nó dậy, mới thấy nó mặt trắng bệch, tóc ướt đẫm dính bết vào trán, nhìn qua chỗ áo rách, thấy người nó chằng chịt vô số dấu tay tím bầm.
“Nguyệt Bính! Sao mày phải đỡ tay ma cho cái dạng vô tích sự như tao thế? Mày cần gì phải cứu cái dạng bất tài như tao!” Tôi nghẹn ngào kêu lên, móc vội hộp kim bạc, đõ Nguyệt Bính ngồi vững, gắng trấn tĩnh về kim lần lượt châm vào các huyệt Ngũ hội, Đầu chuẩn, Nghênh hương, Địa thương, Tứ bạch trên mặt nó.
Giờ Tý đã qua, dương khí chuyển vượng, sương ma nhanh chóng tan sạch. Bầu trời trăng sáng, thưa thớt ánh sao. Sắc mặt Nguyệt Bính cũng từ từ hồng hào trở lại, trên trán sương trắng phả ra nghi ngút, cuối cùng đã mở mắt ra: “Mày nhổ kim ra đi! Đau quá!”
Tôi liền vội vàng nhổ mớ kim bạc tua tủa như lông nhím trên mặt nó ra. Nguyệt Bính đứng bật dậy, phải quần: “Đi! Tới hiện trường!”
Trải qua sự việc vừa rồi, tôi thực sự không muốn đi nữa: “Nguyệt công công, hay là quay về chợp mắt một chốc, đợi khi trời sáng, dương khí thịnh hơn rồi tìm Tsukino, Kuroba bàn bạc kỹ lưỡng, lên kế hoạch đàng hoàng cũng không muộn. Chứ cứ đường đột thế này khéo chưa nên cơm cháo gì đã toi đấy!”
“Bí Ngô, mày vẫn không hiểu à?” Nguyệt Bính chỉ vào cửa sổ phòng Tsukino ở phía xa. “Miyajima rõ ràng là vùng đất hung sát âm khí cực nặng, thế mà họ chẳng thèm nhắc nhở chúng ta một tiếng.
Với lại tao nghĩ, khéo họ còn lẻn ra ngoài trước cả chúng ta đấy.”
Đằng sau khung cửa sổ, cái bóng của Tsukino và Kuroba vẫn hắt lên rèm cửa, chẳng khác gì lúc nãy.
Giờ tôi mới bừng hiểu, với trình độ gấp giấy của họ, làm hai con người giả đặt trong phòng để tung hỏa mù cũng dễ như trở bàn tay.
Cũng tức là họ đã âm thầm xuất phát trước cả chúng tôi rồi.
“Cho nên nhất định phải đi!” Nguyệt Bính nhúc nhắc hai vai.
“Chắc chắn là họ có bí mật gì đó giấu giếm chúng ta.”
“Đúng là cái đồ thậm thụt!” Tôi lầm bầm chửi, tất nhiên chỉ là chửi tay Kuroba kia thôi.
❀ 7 ❀Ba con phố là một khoảng cách rất gần, dọc đường không còn xảy ra chuyện quái dị gì nữa, hai thằng tôi nhanh chóng tới được hiện trường. Đèn giao thông vẫn sáng, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng vận hành.
Nhưng không thấy Tsukino và Kuroba đâu, hiện trường cũng không thấy dấu vết gì nổi bật.
Nguyệt Bính bắt đầu mô phỏng hiện trường, cởi áo ra quấn quanh chân cột đèn giống như bộ da người hôm trước, rồi đi vòng quanh bóp cằm suy ngẫm.
Đột nhiên, nó lôi dao găm ra, mô phỏng động tác cắt rạch trên tấm áo.
Tôi đứng đực ra như người ngoài cuộc, nhìn Nguyệt Bính hết xoay bên nọ lại xoay bên kia thử đủ trò. Cuối cùng, nó chau mày gõ trán: “Bí Ngô, có vài chỗ kỳ quặc. Nhìn từ góc độ trói buộc, hung thủ không phải là Jack,” Nguyệt Bính nhìn sang góc phố, “cũng không phải là đứa bé đầu gương hay đầu đèn lồng, chiều cao hoàn toàn không phù hợp.”
“Hơn nữa, tao cứ cảm thấy chẳng phải là do hung thủ nào gây ra hết.” Nguyệt Bính bám vào cột đèn, ngẩng đầu nhìn bảng đồng hồ đếm ngược vẫn đang liên tục nhấp nháy. “Không chừng nạn nhân gặp phải sương mù ma quỷ, bị rút cạn tinh huyết mà chết cũng nên.”
“Thế thì làm sao chân tay người ta buộc lại với nhau được? Cho dù bị hút cạn tinh huyết thật, thế thì xương đâu?” Tôi phản bác.
Nguyệt Bính gõ vào cột đèn, áp tai lắng nghe: “Còn có một khả năng nữa, hung thủ chính là cây cột đèn!
Tôi suýt chút nữa phá lên cười thành tiếng: “Mày xem phim cho lắm vào rồi hoang tưởng.”
“Lúc nãy thấy hệ thống đèn giao thông ở đây khác lạ, tao đã mơ hồ có một ấn tượng.” Nguyệt Bính ngập ngừng giải thích. Những thành phố lâu đời trải qua nhiều cuộc chiến loạn, thảm hoạ, thiên tai, và cả vô số thế hệ người dân chết đi nữa, nên sẽ có rất nhiều vong hồn. Nếu người chết oán khí quá nặng, sau khi chết sẽ biến thành quỷ dữ tác quái. Đặc biệt là ở những thành phố phong thuỷ hiểm ác, hoặc tại vị trí âm khí cực nặng trong thành phố, ví dụ như góc tây bắc, sẽ càng dễ xuất hiện ma quỷ hơn. Sau đó, người ta nhận ra, sự xuất hiện của đèn giao thông sẽ có nhiều cải thiện được tình hình.
Trong Ngũ hành, Kim và Hoả khắc âm, Thuỷ và Mộc trợ âm, Thổ chôn âm, nguyên lý của đèn giao thông chính là căn cứ vào điểm này. Cột đèn rỗng ruột cắm thẳng vào lòng đất, đèn xanh tượng trưng cho Mộc, oan hồn quỷ dữ được Mộc thu hút, bay theo cột đèn lên tới đèn xanh, rồi nhờ vào một lời nguyền đã được yểm vào từ trước, đưa hồn ma tới chỗ đèn đỏ để Hoả thiêu đốt tiêu diệt.”
“Loại đèn giao thông đầu tiên cao bảy mét, chỉ treo hai cái đèn màu xanh và màu đỏ, đốt bằng khí gas, cảnh sát cầm cây sào dài kéo dây da để thay đổi màu đen. Nhưng một thời gian sau, đèn đột nhiên bùng cháy, cảnh sát trực ban cũng tử vong tại chỗ, nguyên nhân là hồn ma dưới lòng đất quá đỗi hung ác, không thể áp chế nổi, phương pháp trấn áp ma quỷ bằng đèn giao thông này cũng bị xoá bỏ luôn. Thực ra là bởi vì loại đèn giao thông này có một khiếm khuyết, đó là không có đèn vàng.”
“Cho tới tận năm 1918, tại đại lộ số 5 thành phố New York mới xuất hiện đèn tín hiệu ba màu đỏ, vàng, xanh. Khi thêm đèn vàng vào đèn giao thông, ba màu đỏ vàng xanh vừa hay cũng tượng trưng cho Hoả, Thổ và Mộc trong Ngũ hành. Và thế là, đèn xanh tức Mộc dẫn dụ hồn ma, đưa tới đèn vàng tức Thổ để vỗ về hồn ma, sau đó mới đưa tới đèn đỏ tức Hoả để tiêu diệt hồn ma. Thời gian của đèn xanh, đèn đỏ, thoạt nhìn là căn cứ vào lưu lượng xe trên mỗi con phố, nhưng kỳ thực là được thiết lập dựa vào mức độ hung ác của hồn ma và mức độ hung hiểm của phong thuỷ tại mỗi con phố.”
“Nhưng cũng có những quỷ dữ quá ghê gớm, có thể thoát khỏi sự trấn áp của đèn giao thông, nên mới có chuyện nhiều ngã tư trở thành ngã tư thần chết, dù có đèn giao thông cũng thường xảy ra tai nạn chết người.”
Tôi nghe mà mồm miệng há hốc. Tôi chẳng thể nào ngờ đèn giao thông lại còn có một tác dụng ngấm ngầm nữa là tiêu diệt ma quỷ, trấn áp sát khí.
Cuối cùng thì tôi đã hiểu, tại sao hòn đảo bé tí xíu này mà có lắm đèn giao thông đến thế, lại hoạt động liên tục suốt ngày đêm.
“Nhưng... tại sao chúng ta lại không cảm giác thấy âm khí?” Tôi tuy đã tin, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thực rùng rợn này: bên trong những cột đèn giao thông rất đỗi quen thuộc lại lúc nhúc những hồn ma.
“Cột đèn bằng kim loại, kim loại ngăn cách âm khí.” Nguyệt Bính lại vỗ lên cột đèn. “Mày nghĩ lại mà xem, quần thể kiến trúc của thành phố này trông có giống mộ táng thời xưa không? Đèn giao thông có giống phướn chiêu hồn ba màu đỏ, vàng, xanh dựng bên mộ không?”
Rồi Nguyệt Bính ngồi xuống, chỉ vào cột đèn: “Mày lại đây nhìn thử mà xem.”
Tôi tiến lại nhìn, thấy trên cột đèn dán một hình người bằng giấy trắng dài chừng một tấc, bịt kín một lỗ hồng trên cột đèn, có lẽ là do bị ăn mòn.
“Tsukino đã từng tới đây?” Tôi chìa tay ra định chạm vào người giấy, đây rõ ràng là kiệt tác của cô ấy hoặc Kuroba. Người giấy này là để chặn không cho âm khí lọt ra bên ngoài?
Nguyệt Bính đập thẳng vào tay tôi: “Đừng có sờ mó lung tung!”
Tôi giật nảy mình, ngón tay đã chạm vào người giấy liền kéo nó rách toạc, lộ ra một cái lỗ nhỏ lốm đốm gỉ sét. Nguyệt Bính vội vàng kéo tôi giật lùi lại, cả hai đều loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
❀ 8 ❀“Bí Ngô, về sau này có thể động não trước khi động thủ được không?” Nguyệt Bính căng thẳng cằn nhằn.
Tôi đang định cãi chày cãi cối, bỗng thấy bên kia đường sáng lên ánh đèn yếu ớt.
Ngẩng đầu nhìn sang, thấy trong một ngách phố tối thui hiện ra một chiếc đèn lồng trắng toát trôi bồng bềnh giữa không trung, bên trong có một đốm lửa nhỏ xíu đang nhảy nhót, yếu ớt như sắp tắt lịm đến nơi.
Chiếc đèn lồng dật dờ bay về phía chúng tôi, trên mặt đất cũng hiện ra cái bóng đổ dài ngoẵng. Đến khi nó chậm chạp ra khỏi bóng tối của ngách phố, ánh đèn từ từ chiếu lên người, tôi mới nhìn rõ bộ dạng của nó.
Gấu quần rách rưới nhem nhuốc ướt rượt, một đôi chân trần bé xíu, móng chân cáu đen bùn đất. Tấm áo màu đỏ rách mướp, trên cánh tay chằng chịt những vết thương do bị bỏng. Trên đôi vai gầy guộc lồi lên hai mỏm xương đòn gánh giống như hai cây củi cắm thẳng vào trong thịt. Cổ nhỏ xíu, vặn vẹo dị dạng, giống như cọng quấy rán vừa mới vớt khỏi chảo dầu.
Và ngự trên cái cổ đó là một chiếc đèn lồng khổng lồ.
Cảnh tượng rùng rợn này khiến cho răng tôi đánh vào nhau lập cập. Nhưng Nguyệt Bính thì bình tĩnh hơn nhiều, nó móc từ trong túi áo ra mấy chiếc đinh gỗ đào, cắm vào lá ngải, ung dung kẹp vào trong kẽ ngón tay.
Đứa trẻ đột nhiên bật cười khúc khích, chầm chậm quay cái đầu đèn lồng sang.
Tôi nghe thấy tiếng cót két giống như cỗ máy thiếu dầu vang lên từ cổ nó. Một cái mặt trẻ con xoay về phía chúng tôi.
Mặt của thằng bé mọc ngay trên chiếc đèn lồng!
Khuôn mặt nó màu đỏ tươi, chằng chịt những sẹo, mũi chỉ còn hai cái lỗ đen ngòm. Nó nghiêng đầu, mở to đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn chúng tôi, cặp môi xanh lét hé mở, nó chỉ vào cột đèn giao thông nói mấy câu nhưng chúng tôi chẳng hiểu gì cả.
Nhưng nhìn vào ánh mắt trẻ thơ trong veo của nó, tôi cảm thấy thằng bé xấu xí này hoàn toàn không có ác ý, nên cũng đỡ sợ chút ít.
Nguyệt Bính do dự cất lại chiếc đinh gỗ đào vào trong túi áo. Hai bên cứ đứng ngay tại chỗ nhìn nhau qua ngã tư đường.
Đứa bé lại toét miệng cười khúc khích, phô ra hàm răng sún cáu đen.
Nguyệt Bính mỉm cười, tiến lại gần đứa bé. Chắc là nó đã hoàn toàn tin rằng đứa bé không có ác ý. Thằng bé thấy Nguyệt Bính tiến lại, sắc mặt bỗng trở nên kinh hãi, nó hoảng hốt lắc đầu, lùi vào trong bóng tối.
Nguyệt Bính khựng lại, chìa tay ra: “Đừng sợ, chúng ta là bạn bè, chú sẽ giúp cháu.”
Đứa bé trông lại càng hoảng hốt hơn, chiếc đèn lồng sau đầu phát ra ánh sáng xanh lam ma quái, âm u như sắp sửa tắt phụt.
Nguyệt Bính bước dấn thêm một bước, đứa bé hét lên chói tai, quay người bỏ chạy. Chiếc đèn lồng sau gáy đã chuyển sang màu đỏ loá mắt.
Nguyệt Bính tiếp tục đuổi theo, rẽ vào một khúc ngoặt rồi biến mất. Giữa ngã tư chỉ trơ lại một mình tôi.
“Khương Nam...”
Một tiếng gọi cất lên từ sau lưng, là giọng con gái! Tim tôi thót lại, nhưng ngay sau đó thì thở phào. Giọng của Tsukino.
Sau đủ thứ chuyện căng thẳng và kinh dị, nghe thấy giọng Tsukino ở đây, tôi cảm thấy thân thương và vui mừng khó tả, lập tức đáp một tiếng rồi quay người lại.
❀ 9 ❀Tsukino đứng ở chính giữa ngã tư, mặc bộ quần áo gió màu đen, tóc mái dài tận lông mi, làn tóc buông xõa che gần kín mặt. Gió biển thổi tung, trên mặt cô lộ ra một vật lạ lùng.
Một chiếc khẩu trang màu đỏ.
Tôi thắc mắc, đây là cách ăn vận của thầy âm dương hay là của ninja? Đi làm nhiệm vụ còn phải đeo cái khẩu trang bắt mắt thế này?
Vừa nhớ đến chuyện cô ta âm thầm bỏ chúng tôi ra đây một mình, tôi lại thấy bực bội.
“Khương Nam...” Tsukino đi về phía tôi. “Có chuyện gì?” Tôi khó chịu trả lời.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi không nhìn rõ hình dáng của cô, cho đến tận khi cô tới sát gần, chỉ còn cách tôi một mét, tôi mới phát hiện ra mình đã nhận nhầm người.
Tuy nét mặt cô ta giống Tsukino như lột, nhưng vóc dáng thấp hơn Tsukino chút ít.
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, lùi lại mấy bước. Tại sao cô gái xa lạ này lại biết tên tội? Trong lòng sợ hãi, tôi chỉ biết cầu trời khấn Phật cho Nguyệt Bính mau mau quay lại.
“Tôi có đẹp không?” Cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ hoang mang đơn độc.
Đầu óc tôi tê dại. Trong tình cảnh quái dị này, cô ta nói gì làm gì khác có lẽ đều không khiến tôi bất ngờ, nhưng cô ta lại hỏi: “Tôi có đẹp không”.
Tôi nhìn khuôn mặt đeo khẩu trang ấy, không biết bên dưới khẩu trang sẽ là cái gì? Lẽ nào cô ta đã bị huỷ hoại nhan sắc, bị sốc quá hoá điên rồi?
Không đúng! Người điên làm sao biết được tên tôi? Tôi giật lùi thêm mấy bước, chuẩn bị “ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách”!
“Tôi có đẹp không?” Giọng cô ta trở nên gấp gáp, còn có ít nhiều giận dữ.
Tôi toan chạy, bỗng thấy đôi mắt cô ta biến đổi, con ngươi nút ra từ chính giữa, biến thành hai hình bán nguyệt, rồi giống như hai cục sáp từ từ tan chảy, tròn dần, cuối cùng biến thành hai con người xếp hàng trong mắt...
Tôi lúc này mới phát hiện ra cơ thể của tôi không thể điều khiển được nữa, như thể bị trói chặt cứng bởi một sợi dây vô hình.
“Tôi có đẹp không?” Hai con người trong mắt cô ta lăn qua lăn lại từ khoé mắt tới đuôi mắt, giọng nói biến thành tiếng gào thảm thiết.
Tôi gắng sức giãy giụa nhưng vẫn không thể nhúc nhích, đành nghiến răng bật ra một chữ: “Đẹp!” Giọng nói sượng ngắt tới mức bản thân tôi cũng không nhận ra.
“Ha ha!” Cô ta phá lên cười sằng sặc. “Tôi đẹp lắm đấy!” “Nguyệt Bính!” Tôi gào lên lạc giọng.
“Thế này có đẹp không?” Cô gái thôi cười, lạnh lùng tháo khẩu trang, trong tay không biết khi nào đã có thêm một cây kéo.
Khẩu trang bị gỡ xuống, lộ ra cái miệng với hai bên khoé rách toạc tới tận mang tai, vết rách nham nhở, gân cơ đỏ lòm, nhễu nước nhoe nhoét không biết là nước bọt hay dịch thể, hai hàng răng xanh lét hiện rõ mồn một.
Nếu không phải cơ thể đã hoá đá, chắc tôi đã lăn ra chết ngất tại trận. Đây là một con ma khủng khiếp nhất mà tôi từng gặp. Miệng tôi há hốc, muốn gào lên mà không tài nào thốt nối thành tiếng.
Cô ta nâng cây kéo lên, ánh mắt sắc lạnh, lưỡi kéo tách ra ken két, mũi kéo chĩa về phía khóe miệng tôi: “Hôm qua một tên, hôm nay lại một tên.”
Cảm giác lạnh buốt chạy trên khoé miệng khiến tim tôi gần như ngừng đập, đôi mắt trợn trừng như muốn trân trối nhìn bàn tay cô ta từ từ khép lưỡi kéo lại, chuẩn bị bập cái lưỡi kim loại lạnh lẽo ấy vào miệng tôi, hẳn là để phẫu thuật cho tôi hai khoé miệng nham nhở như cô ta.rách toạc, “Anh ấy là bạn của Tanaka đấy!” Từ chỗ rẽ phía xa xa bỗng có hai người chạy lại, một trong hai người hét lên. Cô ta khựng lại, nghi hoặc nhìn tôi: “Tanaka? Anh ấy vẫn khoẻ chứ?”
Tôi nhận ra mình đã có thể cử động, lập tức nhún đầu gối, tung hai chân đạp vào bụng cô ta, bật ngửa ra sau, nhưng lưỡi kéo sắc bén vẫn cứ rạch vào khoé miệng tôi đau rát. Tôi ngã phịch xuống đất.
Tôi đã dồn hết sức bình sinh vào một cước này, nhưng cô ta không những không bị đạp ngã mà còn đanh giọng quát: “Mày không phải là bạn của Tanaka!” Cô ta nhảy phóc lên người tôi, vung kéo đâm xuống tôi.
Tôi vội chụp lấy cổ tay cô ta ghì lại, nào ngờ cô ta khỏe kinh người, mũi kéo cứ từ từ nhích vào mặt tôi, đã sắp chạm vào lông mi, nhãn cầu tôi thậm chí còn cảm nhận được làn hơi lạnh toát toả ra từ mũi kéo.
Cô ta ngoác cái miệng rách toạc, liên tục gào lên: “Mày không phải là bạn của Tanaka!” Máu me, nước dãi nhỏ xuống tong tỏng trên mặt tôi, tanh hôi dính nhớp. Tội nghiến răng nghiến lợi giữ chặt lấy cổ tay cô ta, giơ đầu gối thúc mạnh vào bụng cô ta.
“Gắng lên!” Hai người kia đang chạy hết tốc lực lại gần, nhưng nghe giọng nói ít nhất còn phải cách vài chục mét nữa.
Gắng cái con khỉ, đợi các người tới nơi thì ông đã thành thịt xiên que rồi! Tôi sốt ruột nghiến răng treo trèo dồn hết sức mạnh toàn thân vào hai tay đẩy mạnh, đẩy bật bàn tay cô ta lên được mười mấy centimet, rồi gồng tay phải đỡ lấy tay cô ta, tay trái thọc vội vào túi áo móc ra hộp kim bạc vừa châm cho Nguyệt Bính.
Tôi cuống quýt bấm nút bật mở hộp, vớ đại hai cây kim, đâm thẳng vào hai mắt cô ta. Bụp một tiếng, mắt cô ta nổ tung như bong bóng xà phòng, dịch lỏng pha lẫn máu tươi phụt thẳng xuống mặt tôi, bắn cả vào miệng, tanh lòm, thối hoắc.
Cô ta ngửa đầu rú lên thảm thiết, tôi thừa cơ co chân đá bật cô ta ra, lăn người sang bên cạnh, nhổ phì phì kinh tởm. Cô ta khua tít hai tay, cây kéo không biết đã văng đi đâu mất, loạng choạng lùi lại, đâm sầm vào cột đèn.
Đèn xanh thình lình vụt sáng, cột đèn bừng lên ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, nhấp nháy theo nhịp điệu. Bên trong cái lỗ nhỏ phía sau thằng người giấy vừa bị tôi xé rách cứ như lắp một cây quạt hút gió khổng lồ, dội ra tiếng gió ù ù. Cô gái vùng vẫy dữ dội, khoé miệng càng toạc ra tới cực hạn: “Thả tôi ra!”
Nhưng cơ thể cô ta đã bị cột đèn hút chặt, không thể nhúc nhích được nữa.
“Phụt” một tiếng, bụng cô ta thình lình lõm xuống như bị đục thủng từ sau lưng, tiếng hút gió càng rít lên khủng khiếp, muốn chọc thủng màng nhĩ tôi, nghe chẳng khác nào tiếng máy xay thịt. Cô ta gào rú đau đớn, chỉ vài giây sau, cơ thể đã xẹp lép như một quả bóng bị chọc thủng, chỉ còn lại lớp da khô quắt.
Đèn xanh mỗi lúc một sáng, rực rỡ như ánh mặt trời, tất cả mọi vật xung quanh như được mạ lên một lớp màu xanh lục bích, thậm chí tới bầu trời cũng trở nên xanh biếc.
Bên trong cột đèn vang ra tiếng lạo xạo như xương vỡ. Hình người nhỏ xíu bên trong đèn xanh không bước chậm rãi giống như bình thường mà chạy nhanh vèo vèo, cuối cùng biến thành một đám bóng loá nhoà sáng trắng. Số đếm ngược cũng chạy nhanh như bay, từ 77 giây cho tới tận 0 giây, rồi lại tiếp tục nhảy lại 77 giây. Đèn vàng bật sáng, vẫn chói lòa như thế, tiếp đó là đèn đỏ, rừng rực tựa lửa thiêu. Tôi loáng thoáng nghe thấy những tiếng gào rú thảm thiết vọng ra từ bên trong, xen lẫn với một câu nói méo mó lặp đi lặp lại:
“Mày không phải là bạn của Tanaka!”
Từ trên cột đèn tuột xuống một tấm da người trắng bệch, nhũn nhẽo chất đống trên mặt đất.
Hai người ở đằng kia cuối cùng đã chạy tới nơi, là Tsukino và Kuroba.
Tồi toàn thân mềm nhũn, nằm ngửa trên mặt đường, hoàn toàn kiệt sức...
“Bí Ngô!” Nguyệt Bính cũng đã chạy về, gào lên thảm thiết. “Mày vẫn còn sống phải không?”
“Tao mà đợi mày thì ngỏm từ tám hoành rồi.” Tôi thều thào.
❀ 10 ❀“Tôi biết, chúng tôi làm vậy sẽ đánh mất lòng tin của các anh.”
Tsukino hối lỗi châm trà cho chúng tôi.
Quay về khách sạn, việc đầu tiên là tôi tắm gội như điên, súc miệng đánh răng không ngừng nghỉ. Cứ nghĩ tới cái chất dịch thối um vừa bắn vào trong miệng, bụng dạ tôi lại lên cơn nhộn nhạo.
Cho tới khi bàn chải đánh răng đã mòn vẹt te tua, chân răng sắp toét ra đến nơi tôi mới tạm nghỉ tay.
Nguyệt Bính đợi tôi tắm xong, cả hai thằng liền hằm hằm ra quân hỏi tội.
Kuroba khoanh tay đứng tựa tường, thái độ bất cần.
Tsukino chuẩn bị trà nước chu đáo, còn khom lưng xin lỗi, khiến hai thằng tôi cũng ít nhiều nguôi giận.
Tôi len lén đưa mắt nhìn, thấy căn phòng của họ theo kiểu hộ gia đình, có vẻ như hai người này không ngủ chung một giường, tôi không biết là ghen tuông hay nhẹ lòng nữa, tóm lại là đủ thứ cảm xúc đan xen hỗn độn.
“Nếu các anh muốn nghe, tôi sẽ giải thích đầu đuôi sự việc.”
Tsukino đẩy tách trà tới trước mặt chúng tôi. “Từ xưa, Miyajima đã là nơi an táng những võ sĩ bỏ mạng trong chiến tranh. Trên hòn đảo nhỏ này, ngoài những người mai táng, không còn ai lai vãng, nên hòn đảo đã bị thống trị bởi hồn ma của các võ sĩ. Cho tới thời Meiji, ma quý trên đảo quá thịnh, ảnh hưởng tới cả cá ở vùng biển xung quanh. Ngư dân ở vùng biển lân cận ăn nhầm phải cá bị ma ám đều chết bất đắc kỳ tử.”
“Triều đình liền tập hợp các thầy âm dương, lợi dụng địa hình để xây dựng các công trình kiến trúc trên đảo, kỳ thực là kết giới phong ấn hồn ma, rồi lại dụng công Otorii để trấn quỷ, mới miễn cưỡng áp chế được ác ma. Để bồi đắp dương khí cho nơi này, triều đình đã cưỡng chế dân chúng di cư tới đảo. Nhưng vẫn có số ít ác ma đủ sức đột phá kết giới, làm hại cư dân. Cho tới tận khi tìm ra loại đèn giao thông chuyên dụng để diệt ma, mới có thể giải quyết tận gốc những vấn đề này, đèn này hoạt động theo nguyên lý Ngũ hành tương khắc.”
“Những điều cấm kỵ của Miyajima đã quy định rõ ràng, những chuyện chôn cất, sinh nở không được phép xuất hiện trên đảo, phụ nữ hành kinh phải cách ly, cư dân phải tới bãi biển nơi dụng cổng Otorii để lấy nước thanh tẩy nhà cửa, không nuôi chó. Không chôn cất là sợ phá huỷ cân bằng âm dương. Phụ nữ buộc phải ra ngoài đảo sinh con bởi sợ trẻ sơ sinh nhiễm phải âm hồn. Phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt, âm khí trong cơ thể nặng nhất, dễ nhiễm phải âm tà.
Lấy nước trấn ma của Otorii thanh tẩy nhà cửa để đảm đảm không bị ác quỷ quấy nhiễu ban đêm. Còn chó, đặc biệt là chó mực, có thể nhìn thấy ma quỷ, nên không được nuôi trên đảo.”
“Người đàn bà bị rạch miệng tồn tại dựa vào khí của ác ma, cái miệng rách toạc chuyên dùng để nuốt âm khí. Ở đầu khí ma quỷ nặng, bà ta sẽ xuất hiện ở nơi đó. Khi tôi và Kuroba nhìn thấy những bức ảnh, đã biết ngay vấn đề nằm ở đâu. Đây chính là phương pháp giết người mà người đàn bà bị rạch miệng quen dùng.”
“Sở dĩ chúng tôi khẳng định việc này do Jack làm và giấu giếm các anh, là do một nguyên nhân hơi khó nói. Chính là sự xuất hiện của tiểu tăng xách đèn ở góc phố. Nếu trên thế giới này có một loại ma lương thiện, thì đó chắc chắn phải là tiểu tăng xách đèn.”
“Tiểu tăng xách đèn đã xuất hiện từ thời viễn cổ ở Nhật Bản, ngoại hình tương tự đứa bé trai mười hai, mười ba tuổi, sắc mặt đỏ tươi, đầu dính vào chiếc đèn lồng. Thứ cháy sáng bên trong không phải là ngọn lửa, mà là linh hồn thuần khiết của nó. Nhưng diện mạo của nó quả thực rất đáng sợ. Nó thường đột nhiên xuất hiện vào ban đêm, chạy đi chạy lại trước mặt người đi đường vài vòng rồi biến mất. Nó xuất hiện là để mách nước cho người đi đường biết sắp xảy ra chuyện nguy hiểm tới tính mạng. Cũng có nghĩa là tiểu tăng xách đèn xuất hiện ở đâu, ở đó chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn chết người.”
“Cho nên một đồn mười, mười đồn trăm, tiểu tăng xách đèn ngược lại đã trở thành hóa thân của lời nguyền chết chóc. Thế là thấy nó xuất hiện ở đâu, người ta lại xua đuổi dữ dội đến đấy. Bất kể thầy âm dương giải thích thế nào, quan điểm của mọi người vẫn không hề thay đổi. Thậm chí một vài người biết dăm pháp thuật bắt ma còn lùng bắt nó, dùng dao chém, té dầu nóng, đốt lửa thiêu... Tôi không muốn nói nhiều về những cực hình này, chắc các anh tưởng tượng ra được. Con người vốn dĩ rất giàu hứng thú trong việc hành hạ những chủng tộc khác mình, thậm chí đến mức tàn nhẫn và biến thái khó tưởng tượng.”
Tôi nhớ tới cơ thể chằng chịt vết thương của tiểu tăng xách đèn mà thấy thương xót cho cậu bé.
“Những tiểu tăng xách đèn mang linh hồn thuần khiết, nên dù chịu cực hình cũng nhanh chóng quên đi những tổn thương mà con người gây cho nó, vẫn tiếp tục xuất hiện ở những nơi sắp sửa xảy ra nguy hiểm để nhắc nhở người ta... Nhưng cho dù nó đã quên đi sự hung tàn của con người, trong tiềm thức vẫn cứ từ chối tiếp xúc với con người, hễ nhìn thấy có người tới gần là bỏ chạy. Tuy nó diện mạo xấu xí, nhưng nội tâm lại thuần khiết hơn bất cứ ai.”
“Sở dĩ chúng tôi không nói với các anh, là bởi vì chưa hiểu rõ các anh. Chỉ sợ các anh giống như gia tộc Van Helsing ở châu Âu, cứ là ma quỷ, yêu quái liền săn giết toàn bộ. Chúng tôi muốn bảo vệ tiểu tăng xách đèn.”
“Còn về nạn nhân bị người đàn bà bị rạch miệng sát hại hôm qua, vừa nãy tôi và Kuroba đã đi điều tra nơi của anh ta, phát hiện vườn sau nhà anh ta chôn một cái xác phụ nữ, nhìn vào mức độ thối rữa, ít nhất cũng đã chết hơn tháng rồi. Chôn xác người ở đó đã phá hoại cân bằng âm dương, dụ người đàn bà bị rạch miệng tới. Hung thủ là người tàn ác, mang âm khí nặng nề, vừa hay trở thành mục tiêu cho người đàn bà bị rạch miệng hút lấy âm khí. Cũng vì hắn đã phá hoại cân bằng âm dương nên ban đêm đi đường sẽ bị ác ma nhập hồn, cây đèn giao thông nhận ra hắn là ác ma, nên mới bị hút kiệt dương khí thành bộ da người.”
“Nếu như hai người tin tưởng chúng tôi và đừng hành xử lỗ mãng như vậy, chúng tôi hoàn toàn có thể giải quyết êm xuôi sự việc. Nhưng vẫn may, sự việc đã giải quyết ổn thoả, mọi người đều bình an vô sự, cũng coi như may mắn.”
❀ 11 ❀Nghe xong lời kể của Tsukino, tất cả nghi vấn đều đã được giải đáp.
Kuroba lạnh lùng nói: “Nếu sau này còn tự tung tự tác, có chết tôi cũng không nhúng tay.”
“Đừng quên người đàn bà bị rạch miệng là do người anh em của tôi xử lý đấy.” Nguyệt Bính tưng tửng vặc lại. “Hên xui thôi.” Kuroba nói vỗ mặt, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trên đời không có hên xui, chỉ có thông minh và ngu đần thôi.”
Nguyệt Bính không chịu kém miếng.
Tôi chẳng buồn tranh cãi với Kuroba, kiểu người như hắn có gặp Thiên hoàng cũng thế thôi. Nhấp một ngụm trà, lại tưở