← Quay lại trang sách

Chương 13 ❀ 1 ❀

Xuống xe, tôi và Nguyệt Bính châm điếu thuốc, rít mạnh mấy hơi. Không ngờ nằm trên xe lại sưu tập được mấy câu chuyện ly kỳ đến vậy, còn ít nhiều có liên quan đến chúng tôi nữa. Tôi lại càng cảm thấy mọi việc trên thế gian dường như luôn có một sợi dây vô hình ràng buộc, vào điểm giao cắt thời gian, không gian nào đó, những người vốn không hề có liên quan lại bước vào trong cuộc đời nhau.

Trước mặt chúng tôi là ngôi làng nằm giữa hai ngọn núi, cũ kỹ, ảm đạm, tử khí nặng nề, có lẽ từ lâu lắm không còn người sinh sống.

“Đây chính là làng quê của Tsukino?” Tôi không tài nào tìm ra mối liên hệ giữa Tsukino xinh tươi mơn mởn với ngôi làng chết chóc này.

“Đã bị thầy âm dương phong ấn từng ấy thời gian, đương nhiên ai đi được đã bỏ đi sạch rồi, có ở lại cũng chẳng sống được bao lâu.” Nguyệt Bình nói khẽ.

“Nếu tìm được răng sữa của Tsukino, trí nhớ của cô ấy sẽ được phục hồi phải không?” Trong đầu tôi lúc này chỉ có Tsukino.

Nguyệt Bính gãi mũi: “Kuroba đã khẳng định, đây chắc chắn là biện pháp bí mật của thầy âm dương, nên họ không tiện nói với chúng ta.”

Tôi cảm thấy bực dọc: “Giờ là lúc nào rồi mà còn giấu giếm chúng ta!”

“Bí Ngô, thôi đừng băn khoăn nữa!” Nguyệt Bính vỗ vai tôi. “Thầy âm dương có nguyên tắc của thầy âm dương, không phải việc gì cũng tiết lộ được đâu.”

“Ôi quên mất!” Nguyệt Bính vội rụt tay lại. “Cẩn thận vẫn hơn.”

Bóng cây che rợp con đường mòn trong núi, chạy quanh co về phía ngôi làng ẩn hiện trong cỏ dại bời bời.

Nguyệt Bính đưa cho tôi một cọng lá ngải, tôi ngậm trong miệng, đè xuống dưới lưỡi để ngừa tà khí.

“Nguyệt Bính, nếu lỡ gặp phải quỷ dữ đại loại như người đàn bà bị rạch miệng, chúng ta nên đánh hay nên chạy?” Tôi lo lắng, buột miệng hỏi.

“Cái mồm ăn mắm ăn muối, mày không nói được một câu tử tế à?”

Giọng Nguyệt Bính lúng búng bởi cọng lá ngải to tướng. “Còn chuyện đen đủi gì mà tao với mày chưa từng gặp? Kệ đi, cứ theo lời Kuroba tìm được nhà của Tsukino, lên xà nhà lấy răng sữa xuống là xong. Sau đó thì Tsukino hồi phục trí nhớ, sau đó cảm động, sau đó nhận lời yêu mày, thế là ổn hết.” رو

“Mong là được tốt lành như lời mày nói.” Tôi tuy ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn không thôi thấp thỏm.

“Lấy đâu ra ma quỷ ở đây, chỉ có một đám thây ma sống thôi!”

Một giọng nói già nua thình lình vang lên sau lưng chúng tôi.

Tôi tưởng mình vỡ mật, nhảy đánh vèo lên phía trước, ngoắt đầu lại nhìn.

Một con khỉ đột!

Tôi đang định tháo chạy, Nguyệt Bính liền lôi tôi lại: “Đừng nghĩ gì hết, đừng làm gì hết!”

Tôi không biết Nguyệt Bình nói vậy là có ý gì, nhưng vẫn nghiến răng làm theo lời nó, đúng bất động tại chỗ, mắt nhìn trùng trùng vào cái thứ đứng thù lù trước mặt.

Toàn thân bao phủ một lớp lông đen rậm rịt, bộ mặt nhăn nheo lông lá xồm xoàm, hàm răng vàng khè nhe ra dưới cặp môi thâm sì thô kệch, nhưng đôi mắt rực sáng lạ thường, tràn đầy trí tuệ.

Tôi nhận ra xung quanh vật này bao bọc một làn khí mờ mịt tựa sương mù. Nhìn kỹ lại, mới thấy chúng không phải là khí, mà gồm rất nhiều những sợi dày đặc uốn éo như giun, trông như đám giun đỏ dày đặc trong làn nước cống mà tôi vẫn thấy hồi nhỏ, trông vô cùng ghê rợn. Và ghê rợn hơn nữa là tôi còn nghe thấy tiếng xì xầm do chúng phát ra, hư hư thực thực, ma quái vô cùng.

Con vật nhìn tôi, rồi lại nhìn Nguyệt Bính, bỗng dưng bật cười:

“Chẳng trách các người vào được, hoá ra không phải là thầy âm dương. Tiếc quá...” Con khỉ đột cụt hứng chui tọt vào rừng cây.

“Nguy hiểm quá!” Nguyệt Bính quệt mồ hôi. “Giống này gọi là Satori, hay Giác, là giống yêu quái sống trong núi sâu của huyện Gifu, biết nói tiếng người, còn nhận ra được ý nghĩ của con người, nên mới gọi là Giác. Nếu trong tâm chúng ta có ác niệm muốn làm hại nó, nó sẽ lập tức biến hai chúng ta thành bữa ăn khuya.”

“Thế làn khí trên người nó là gì?” Tôi hỏi mà cảm thấy buồn nôn.

“Con người ăn thịt động vật, động vật ăn thịt con người, đều là thức ăn của nhau cả.” Nguyệt Bính giục. “Thôi mau lên! Tao đói rồi, vào làng xem có gì ăn không.”

❀ 2 ❀

Đi vào làng điều khiến tôi bất ngờ là ngôi làng này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng đường đi rất quanh co ngoắt ngoéo, những chỗ không có nhà của mọc đầy cỏ dại. Nhà ở đây đều bằng gỗ, ván gỗ mục nát, nứt toác, mọc đầy rêu phong, dây leo, cỏ dại.

Tuy ngôi làng trông có vẻ âm u ma quái, nhưng không có bóng dáng của người sống, cũng không xuất hiện thứ gì cổ quái. Hai chúng tôi cứ thế đi lòng vòng trong làng, tôi không còn biết mình đang ở đâu nữa. Nguyệt Bính chợt dừng lại trước một ngôi nhà gỗ:

“Chính là ngôi nhà này đây, vào đi!”

Tôi nhìn ngôi nhà tối tăm, mục nát, xập xệ, lạnh lẽo, không khỏi chột dạ: “Với thế, không thăm dò đã?”

Nguyệt Bính nhặt một hòn đá, ném vào trong cánh của vỡ toác:

“Thăm dò rồi đấy, vào thôi!”

“Nguyệt Bính, sao mày lạ thế?” Tôi không biết Nguyệt Bính có chỗ nào bất thường, nhưng đúng là biểu hiện của nó rất lạ.

“Chẳng có gì lạ cả.” Nguyệt Bính đẩy cánh cửa chính. “Bởi vì tao đã nghĩ ra một số chuyện.”

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Nguyệt Bính ném một que huỳnh quang vào trong. Dưới ánh sáng xanh lành lạnh, chúng tôi thấy trên bức tường ở chính giữa gian nhà treo một tấm gương.

Gương là một đồ vật lạ lùng. Nhà nào cũng có gương, và người ta soi gương vô số lần trong cuộc đời. Thế nhưng bất cứ quốc gia nào, tấm gương lại luôn gắn liền với những truyền thuyết rùng rợn và những kiêng kỵ khó hiểu. Trong phong thuỷ học, người ta rất chú trọng đến vị trí đặt gương, đặt gương nhầm chỗ sẽ tạo ra sát khí. Và hung sát nhất chính là đặt gương đối diện thẳng với cửa.

Đặt gương ở vị trí này sẽ làm đảo lộn phong thuỷ của toàn bộ ngôi nhà, biến thành huyết địa âm sát.

“Tao đoán không sai mà.” Nguyệt Bính bốc một nắm vôi tung về phía mặt gương. “Khi Kuroba nói ngôi làng này đã bị phong ấn và thầy âm dương không được phép vào làng, tao đã ngờ ngợ. Sự thực là họ làm như vậy chỉ là để giấu giếm một vài bí mật không muốn cho thầy âm dương biết mà thôi.”

Tôi ngơ ngác không hiểu, Nguyệt Bính lại nói tiếp: “Không có bất cứ một kiểu phong ấn nào lại ngăn cản người phong ấn đi vào. Đáp án sẽ có ngay bây giờ thôi.”

Đột nhiên, bên trong ngôi nhà bùng lên một luồng ánh sáng xanh lét. Mặt gương cuộn lên dập dờn như vân sóng, rồi từ từ hiện lên một cái bóng.

❀ 3 ❀

Trong gương, hiện lên một nửa khuôn mặt đàn bà. Nửa còn lại chìm khuất sau mái tóc dài buông xõa.

Trí tò mò đã át đi cơn sợ hãi, tôi mở to mắt chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt ấy, tuy không thật rõ ràng, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy đường nét của Tsukino.

Trong ánh sáng xanh lét trong veo, ma mị, người đàn bà trong gương giống như đang mỉm cười rồi biến mất, mặt gương lại biến hoá ra một hình ảnh khác.

Một người đàn ông đứng đối diện với tôi, cánh tay liên tục nhấc lên hạ xuống, máy móc và cứng đờ, cầm trong tay một chiếc lược.

Ngồi trên chiếc ghế trước mặt ông ta là một cô gái áo đỏ, mái tóc dài buông xõa sau lưng. Người đàn ông đang nâng mái tóc cô lên, ân cần chải.

Tôi toàn thân cứng đờ, tay chân run rẩy, gần như nín thở nhìn cảnh tượng kỳ dị trong gương.

Chải tóc hồi lâu, cô gái đứng dậy, đối mặt với người đàn ông, tôi thấy hai người liên tục vung tay rất mạnh, có vẻ như đang kích động. Thi thoảng, người đàn ông lại chỉ về phía giường.

Tôi nhìn theo hướng chỉ, thấy trên chiếc giường đặt một cái bọc, chốc chốc lại nhúc nhích.

Cô gái áo đỏ đột nhiên hất tay người đàn ông ra, đi về phía giường, cúi xuống định ôm cái bọc lên.

Người đàn ông đờ đẫn nhìn cô gái, chầm chậm đặt lược xuống bàn, lần vào thắt lưng rút ra một vật. Cô gái đã ôm cái bọc vào lòng, đi ra phía cửa.

Ánh sáng xanh quá chói, tôi cố mở to mắt ra nhìn nhưng vẫn không thể nhìn rõ hình dạng của hai người. Tôi như một khán giả đang xem phim kinh dị trong rạp, tim cứ nảy lên thon thót.

Người đàn ông dứt khoát bước tới sau lưng cô gái, vung tay lên, cắm thẳng vật trong tay vào sau gáy cô gái.

Tôi đã nhìn thấy, đó là một con dao nhọn sáng loáng.

Cô gái khựng lại, khuôn mặt đờ đẫn, mũi dao nhọn hoắt xuyên ra trước cổ, từng giọt máu nhỏ ra tong tỏng, đỏ thẫm đến rùng rợn trong ánh sáng xanh lét chói loà.

Vụt một cái, mũi dao biến mất, con dao rút về trong tay người đàn ông, để lại trên cổ cô gái một vết đâm đen ngòm. Máu phụt ra như vòi từ hai phía, bắn tóe lên người đàn ông.

Cô gái mềm nhũn đổ gục xuống đất, cơ thể co giật đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt cái bọc trong lòng.

Người đàn ông thở dốc, ném con dao găm đi, giằng giật muốn cướp lấy cái bọc trong lòng cô gái. Nhưng cô ôm quá chặt, người đàn ông mãi không cướp được.

Hai người giằng co dưới đất, nơi ánh sáng xanh đỡ chói gắt hơn chút ít, và tôi đã nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái.

Tôi gần như không thể chịu đựng nổi cú sốc này, choáng váng như thể bị đập thẳng một gậy vào đầu.

Người đàn ông đã từ bỏ việc cướp cái bọc, mà run rẩy móc từ trong túi áo ra một bao diêm, quẹt gãy rất nhiều que mới châm được một que, lẩy bẩy ném lên mặt giường trắng toát.

Lửa bùng lên, vàng quạch, toả ánh xanh lét, mỗi lúc một lớn, cuối cùng biến thành một đống lửa rừng rực.

Người đàn ông không bỏ chạy, mà lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại...

Toàn bộ căn phòng bị lửa lớn nuốt trọn, tấm gương phản chiếu ánh lửa chói chang, thậm chí tôi còn cảm nhận được cái nóng rát hắt ra từ ngọn lửa.

❀ 4 ❀

Ánh sáng xanh lét vụt tắt, tấm gương lại trở về trạng thái bình thường. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng bởi những hình ảnh đáng sợ.

“Có lẽ tấm gương đã nói với chúng ta lại lịch của người đàn bà bị rạch miệng!” Nguyệt Bính khẽ chau mày. “Bí Ngô, mày có biết thầy âm dương không được phép kết hôn không? Nghe nói nếu thầy âm dương kết hôn với phụ nữ bình thường sẽ bị nguyền rủa mà sinh ra quái thai. Âm sát huyết địa là bố cục phong thuỷ được bố trí bằng gương, dùng để trấn giữ bí mật cất giấu trong ngôi nhà này. Và họ còn bố trí quái vật Satori lang thang trong núi ăn thịt người đi lạc vào trong khu vực bị phong ấn, giữ cho bí mật này không bị tiết lộ.”

“Bí mật này chính là một thầy âm dương nào đó đã yêu một cô gái bình thường, họ đã sinh ra một đứa con. Con gái họ chính là người đàn bà bị rạch miệng đầu tiên. Hình ảnh trong chiếc gương cho chúng ta thấy, thầy âm dương muốn giết chết đứa bé để trừ hậu hoạ, nhưng người mẹ liều mạng bảo vệ con mình. Việc tiếp theo, mày đã thấy rồi đấy.”

“Tao sẽ phân tích lại một lần nữa. Theo như câu chuyện mà Tsukino đã kể sau khi nhớ lại ký ức về kiếp trước, liệu có phải người đàn bà bị rạch miệng đã bị yểm lời nguyền, nếu gặp phải người đàn ông phản bội mình, sẽ biến thành người đàn bà bị rạch miệng? Con gái nông thôn ra thành phố lớn lấy chồng càng ngày càng nhiều, nhưng trong xã hội hiện nay, liệu có mấy người đàn ông cưỡng lại được cám dỗ bên ngoài. Thế là rất nhiều vụ phản bội đã xảy ra, và thế là xuất hiện rất nhiều người đàn bà bị rạch miệng!”

“Cứ như vậy, những người đàn bà bị rạch miệng đã gây nguy hại tới sự bình yên của xã hội, nên thầy âm dương buộc phải phong ấn ngôi làng. Người trong làng hẳn đã bị tàn sát tập thể. Tsukino có lẽ là hậu duệ duy nhất của một người đàn bà bị rạch miệng nào đó còn sống sót. Đương nhiên, những cô gái không bị chồng phản bội thì sẽ không biến thành người đàn bà bị rạch miệng.”

Tôi nghe mà há hốc miệng. Nếu theo như suy đoán của Nguyệt Bính, vậy thì thảm hoạ của ngôi làng này xuất phát từ lựa chọn sai lầm của một thầy âm dương và những người đàn ông bội bạc.

Nguyệt Bính bắt đầu đi quanh nhà, bước chậm rãi, mỗi bước chân sải đều đặn chừng một mét, giống như đang đo đạc. Nó cứ đi từ đầu này tới đầu kia căn phòng, dùng lại chốc lát ngẫm nghĩ, rồi lại đi tới bên cửa sổ, đưa tay sờ lần trên tường...

Tôi nhanh chóng nhận ra Nguyệt Bính đang làm gì, cũng vội vàng ước đoán, tính toán. Bố cục phong thuỷ của căn nhà theo trật tự Kim - Mộc - Thổ - Thuỷ - Hoả, chỉ tương khắc mà không tương sinh. Thanh Long ở phía tây, khí của mùa thu, hại đến thiếu âm; Chu Tước ở phía bắc, khí của mùa đông, hại đến thái âm; Bạch Hổ ở phía đông, khí của mùa xuân, hại đến thiếu dương; Huyền Vũ ở phía nam, khí của mùa hạ, hại đến thái dương. Vị trí của tứ tượng hoàn toàn tương phản. Lục môn hữu, thương, đỗ, cảnh, kinh, khai cũng đảo lộn, hai của sinh, tử ở cùng một chỗ, chính là cửa chính của gian phòng, vị trí ngoài sinh trong tử.

Đây chính là đất dưỡng thi.

Nguyệt Bính gõ lên bức tường, phát ra tiếng “bộp bộp” trống rỗng. Đằng sau bức tường còn có một không gian rộng lớn.

Tôi rảo bước lại gần, sờ tay lên tường - mặt tường lạnh lẽo thấu xương, cảm giác oán khí dày đặc. Không biết có bao nhiêu oan hồn bị khoá chặt trong đó.

Đó là gì? Là oan hồn của những người đã bị sát hại tập thể khi ngôi làng bị thầy âm dương trấn yểm?

Tay tôi bỗng run lên.

“Phá ra được không nhỉ?” Nguyệt Bính ấn hai tay lên tường.

Tôi lùi lại hai bước, đưa mắt phác lên tường đồ hình âm dương tưởng tượng, xác định được vị trí của mắt cá âm và dương: “Không thành vấn đề, nhưng tao không muốn phá.”

Nguyệt Bính nhướng mày: “Bí Ngô, tao hiểu và tạo cũng nghĩ giống mày. Nếu đúng như tạo suy đoán, tạo cũng rất khó chấp nhận.

Nhưng mày đã bao giờ nghĩ đến chưa? Nếu không phá, những oan hồn đó sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Tôi im lặng một lúc, rồi nói: “Dọc 2 ngang 1, dọc 21 ngang 7.”

Nguyệt Bính căn cứ vào phương vị tôi chỉ, lấy đinh gỗ đào cắm vào trong tường rồi lùi vội tới bên cạnh tôi.

Thời gian nhích đi từng giây, bức tường vẫn im lìm bất động, tôi và Nguyệt Bính đưa mắt nhìn nhau...

“Bí Ngô,” Nguyệt Bính gãi mũi, “mày có chắc đó là cách phá không đấy?”

Tôi cũng đang thấp thỏm, chỉ nói đại: “Tao đoán là vậy.” Rồi ném cho Nguyệt Bính một điếu thuốc.

Hai thằng tôi cùng rút bật lửa ra châm thuốc, nhưng điếu thuốc còn chưa kịp bén, bỗng “phụt, phụt”, hai đốm lửa bay vèo ra khỏi bật lửa, cứ như hai đốm ma trơi, bay vút về phía bức tường, dính lên hai cái đinh gỗ đào. Đinh gỗ bốc cháy xanh lét, chớp mắt đã biến thành tro than.

❀ 5 ❀

Tôi và Nguyệt Bính miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm bật lửa, đúng như trời trồng, còn chưa kịp hiểu ra, bức tường đã thình lình chuyển động.

Trước tiên, giống như mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một hòn sỏi nhỏ, khuấy lên vân sóng dập dờn. Gợn sóng mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một dày, mỗi lúc một cao, toàn bộ bức tường sôi lên như mặt biển. Vôi vữa trên tường rạn nứt như mai rùa, vết nứt toạc rộng, lộ ra lớp xi măng xám xịt bên trong.

Bức tường phồng ra ngoài, nhô cao như mặt trống, rồi vụt một cái lõm xọp vào. “Rầm” một tiếng đinh tai, vôi vữa vụn bắn ra tung toé, không khí sặc sụa bụi bặm, xộc vào mũi tôi cay sè.

Khi bụi bặm tản bớt, chúng tôi nhìn thấy trên tường có thêm hai cái lỗ toang hoác đường kính phải đến hai mét. Bên trong đen ngòm, đen kịt, đen đặc quánh như hai cái hố đen có thể nuốt cả thời gian và ánh sáng, khiến người ta nhìn vào mà tuyệt vọng.

Thẳm sâu trong cái lỗ đen ngòm, lờ mờ lóe lên một chút xíu ánh sáng màu lục thẫm, bồng bềnh chao đảo. Chúng từ từ nhiều lên, cho đến khi dày đặc chi chít những đốm sáng cỡ quả nho, chiếu sáng toàn bộ lỗ đen.

Cuối cùng, chúng tôi đã nhìn rõ chân tướng của đất dưỡng thi.

Từ bên trong lỗ đen trào ra luồng âm khí lạnh buốt tựa kim châm, cuốn theo tiếng gào rú thảm thiết ghê rợn. Một dòng chất lỏng vàng ệch, sánh như mật ong trào ra ngoài, trong đó dập dềnh những đốm sáng màu lục thẫm.

Là những con mắt.

Còn chủ nhân của những con mắt ấy là vô số những cái xác trắng bệch, nhễ nhại dịch lỏng màu vàng, cơ thể trương phình căng bóng, tay chân bị sáp hoá dính chặt vào cơ thể, người nổi lập lờ trong dòng chất lỏng giống như cá trong cống, tràn về phía miệng lỗ.

Khi cái xác đầu tiên tới được miệng lỗ, nó thì cổ lên thành lỗ, cố gắng kéo Cơ thể giãy giụa trườn ra ngoài. Trên cái đầu sưng phù, ngoài đôi mắt ra, không còn bất cứ thứ gì nữa. Gạch vữa lởm chởm ở miệng lỗ rạch vào da thịt bở rục của cái xác nát bươm.

Đây là oan hồn gửi xác!

“Xác sống!” Nguyệt Bính mặt mày tái mét. “Bí Ngô, mày chạy đi!”

Tôi quát lên: “Mày có thiếu tay thiếu chân đầu, sao mày không chạy?”

Nói là nói vậy, nhưng nhìn từng cái xác ghê sợ lồm cồm bò ra ngoài, tôi đã nhũn hết chân tay. Không ngờ đám thầy âm dương lại dùng một chiêu độc ác thế này để che giấu bí mật.

“Nguyệt Bính!” Tôi phều phào. “Dù ai sống sót cũng phải lấy bằng được cái răng sữa về cho Tsukino đấy!”

“Mày đi mà lo yêu đương,” Nguyệt Bính siết chặt nắm tay, “còn chinh chiến cứ để tao!”

KẾT

Nửa năm sau...

“Bí Ngô, đến giờ đi học rồi!” Cậu bạn ký túc xá phòng bên đập cửa rầm rầm gọi rống lên. “Từ khi đi Thái Lan về chẳng chịu học hành cho tử tế, bọn đi châu Âu cũng chẳng đến nỗi bê tha như cậu.”

Tôi nằm dài trên giường, nhìn chiếc giường trống trơn trước mặt mà ngơ ngẩn. Nhớ tới thằng bạn cao gầy vẫn thường nằm đó, gãi mũi khuyên nhủ: “Bí Ngô, học hành cho tử tế vào, không tao biết chép bài ai đây?”

Mũi tôi bỗng cay cay.

Nguyệt Bính, Kuroba, và cả Tsukino nữa, mọi người có ổn không?

Nửa năm về trước, trong ngôi làng hoang vu ấy, sau khi bị bầy oan hồn gửi xác trong căn nhà ma bao vây, tôi cứ ngỡ mình chẳng thể toàn mạng trở về. Nào ngờ tình thế diễn biến bất ngờ, đám xác sống vừa gặp phải không khí, lập tức căng phồng như bong bóng, rồi theo nhau nổ tung toé như pháo hoa. Thật là một cảnh tượng khủng khiếp, ghê tởm, buồn nôn, man dại không thể tưởng tượng, đến giờ tôi cũng không dám đặt bút kể lại. Chúng tôi chỉ biết ôm đầu, chạy bán mạng ra ngoài của nấp.

Đợi đến khi “tràng pháo” nổ xong, hai thằng tôi mới run rẩy cổ vũ lẫn nhau, rồi bì bõm lội vào nhà trong cơn buồn nôn khủng khiếp.

Tôi ngồi xổm trên vùng bầy nhầy xác thối, Nguyệt Bính giẫm đôi giày nhầy nhụa lên vai tôi, lần sờ trên xà nhà. Trầy trật mãi cũng lần thấy được một cái răng bé xíu.

Sự việc có vẻ như đã kết thúc viên mãn và nhẹ nhõm, nhưng hai chúng tôi trong lòng trĩu nặng.

Đứng trên đỉnh núi, nhìn ngôi làng đã trở thành một biển lửa, mong rằng những bí mật bẩn thỉu kia cũng sẽ theo ngọn lửa hóa thành tro bụi.

“Nguyệt Bính!” Tôi đứng trong gió táp, cảm nhận ánh lửa hừng hực trước mặt mình. “Khôi phục ký ức, đối với Tsukino, là việc tốt hay việc xấu?”

“Bất kể là tốt hay là xấu, chúng ta cũng không có quyền cướp đoạt ký ức của người khác, giống như chúng ta không có quyền cướp đoạt sinh mệnh của bất kỳ ai.” Nguyệt Bính chỉ vào biển lửa rừng rực. “Có một số chuyện đã làm chưa hẳn đã đúng, nhưng không làm thì chắc chắn sẽ sai.”

Chúng tôi quay về bệnh viện, giao chiếc răng sữa cho Kuroba, rồi mặc cho anh ta gặng hỏi thế nào, chúng tôi cũng nín thinh không nhắc tới chuyện xảy ra ở ngôi làng trong núi.

Chúng tôi đã thống nhất như vậy trên đường trở về. Nói thì vô nghĩa, không nói có lẽ còn có chút ý nghĩa, nên cứ che giấu chân tướng vậy.

Đợi ngoài phòng bệnh hơn hai tiếng đồng hồ, Kuroba mới mệt mỏi đẩy mở cửa ra, vẫy tay gọi chúng tôi vào.

Tsukino đã tỉnh lại, ánh mắt trong veo, chỉ là khi nhìn thấy hai chúng tôi, vẻ xa lạ và cảnh giác trong mắt cô khiến tim tôi đau nhói.

“Anh Bí, ký ức của Tsukino cần một thời gian nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn, ít ra cũng phải một năm.” Kuroba nói. “Tôi rất mong cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng việc này không được phép vội vàng, nếu không, rất có thể hại cô ấy mất hoàn toàn ý thức.”

“Okawa Yuji có liên lạc với anh phải không?” Nguyệt Bính thình lình bật ra một câu chẳng đâu vào đâu. Kuroba lắc đầu: “Từ khi ngài Okawa đi Ấn Độ, điện thoại di động lúc nào cũng tắt máy, không liên lạc được.”

Ra khỏi bệnh viện, tôi và Nguyệt Bính lang thang trên phố. Giữa đường phố đông đúc tấp nập, chúng tôi vẫn cảm thấy trống vắng và xa lạ. Lần đầu tiên từ khi bước chân đến xứ sở này, chúng tôi mới thấm thía nỗi cô đơn và lạc lõng của kẻ tha hương.

“Tiếp theo có dự định gì?” Nguyệt Bính thở hắt ra. “Chẳng có dự định gì cả. Còn mày?” Tôi hỏi lại. “Tao muốn à Độ tìm Okawa Yuji.”

sang “Thế thì mày đi một mình đi, tao không có hứng.” Tôi từ chối thẳng thừng.

Nguyệt Bính ngần ngừ chốc lát: “Chăm sóc Tsukino cho tử tế nhé.”

Tiễn Nguyệt Bính lên máy bay đi Ấn Độ rồi, tôi lặng lẽ nhìn theo rất lâu. Từng ấy năm nay, hai thằng tôi cùng đi học, trốn học, vui chơi, rồi lại cùng nhau sang Thái Lan, sang Nhật Bản, cùng nhau trải qua đủ chuyện rùng rợn khó tin trên đời... Bây giờ, tôi một mình lang thang Nhật Bản, Nguyệt Bính một mình lang thang Ấn Độ.

Tôi xách chiếc máy ảnh mới mua lên, quay về.

Trong ba tháng tiếp theo, tôi gần như lang thang khắp Nhật Bản, chụp rất nhiều ảnh, gửi tới các tòa báo, tạp chí lớn dưới nghệ danh Sajima Kazushi. Nguyên do ư, rất đơn giản, vì Tsukino sùng bái Sajima Kazushi và yêu thích nhiếp ảnh, tôi muốn dùng cách này để làm cô ấy vui, để khơi gợi chút ấn tượng của cô, biết đâu sẽ giúp cô hồi phục ký ức nhanh hơn một chút.

Rất nhanh, visa một năm của tôi đã hết hạn. Tôi buồn bã dúi toàn bộ tiền nhuận bút và ảnh chụp cho Kuroba, nhờ anh ta giúp tôi chăm sóc Tsukino.

Từ khi Nguyệt Bính lên đường, tôi chưa một lần liên lạc được với nó. Bỗng dưng, đến thời khắc này, tôi bỗng thấy xa lạ và vô định, cảm thấy đất nước Nhật Bản này chẳng còn chút xíu liên quan gì với tôi nữa.

Thế là, tôi quyết định về nước.

Tsukino đã hồi phục ký ức đến tầm bảy, tám tuổi, nghiêm túc nhìn tôi: “Anh phải trở lại thăm Tsukino đấy.” Tôi gật đầu...

Kuroba cười vui vẻ: “Bảo trọng nhé, anh cứ yên tâm.” Tôi gật đầu...

Gật mãi gật mãi, nước mắt ứa ra lúc nào không biết. Thời gian buồn chán trôi nhanh, chớp mắt đã sắp tới kỳ thi trước kỳ nghỉ đông năm thứ hai. Thời tiết miền Bắc lạnh lẽo khác thường. Tôi đang có mình trong chăn đọc sách, cửa phòng bỗng nhiên bật mở.

“Bí Ngô, học hành cho tử tế vào, không tao biết chép bài ai đây?”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, đang định từ hũ cho qua, đột nhiên nhảy dựng dậy tung toé cả chăn chiếu. Nguyệt Bính đang đứng đó, cười nhăn nhở nhìn tôi, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch.

Tôi nhảy ào xuống đất, túm lấy cổ nó kêu lên: “Mày đã về rồi đấy à? Mày có đi Ấn Độ thật không đấy?” “Ấn Độ!” Nguyệt Bính cầm bình nước lên nốc một hơi. “Không những đi, mà còn trải qua vô số chuyện ly kỳ rùng rợn, mày có muốn nghe không, tao kể!”.

CHÚ THÍCH:

←1 Tức Kurosawa Akira, đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch xuất chúng của điện ảnh Nhật Bản. Ông là đạo diễn cho những bộ phim bất hủ như The Seven Samurai (Bảy võ sĩ), Rashomon (La Sinh Môn), và Ran (Loạn).

←2 Kiếm Kusanagi, một trong ba món thần khí trong truyền thuyết.

←3 Nữ diễn viên phim JAV nổi tiếng hàng đầu Nhật Bản.

←4 Nam diễn viên phim JAV nổi tiếng Nhật Bản.

←5 Một loại món ăn đường phố phổ biến ở Nhật Bản, được làm bằng bột mì với nhân là bạch tuộc thái hạt lựu, nướng chín trong chảo, ăn kèm với nước sốt.