Chương 12 ❀ 1 ❀
“Nguyệt Bính, tao thấy hơi bất an.” Tôi nhấp nhổm đợi chuyến xe khách đường dài mà Kuroba đã nói.
Nguyệt Bính nhìn sâu vào bóng tối: “Kuroba không cần thiết phải lùa chúng ta.”
“Tao không có ý đó.” Tôi chau mày. “Là tao không hiểu tại sao nhất định phải đi chuyến xe khách này mới tới được quê của Tsukino.”
“Mày đúng là bị Tsukino bắt hết hồn vía rồi, ngày thường đâu đến nỗi ngu như thế?” Nguyệt Bính cầu nhàu. “Kuroba đã nói rồi đấy thôi? Kể từ sau sự kiện người đàn bà bị rạch miệng, nơi đó đã bị thầy âm dương phong ấn kết giới, muốn đi tới đó, chỉ có một cách này.”
Tôi thở dài: “Người Nhật Bản cũng mạnh tay thật đấy. Vẫn chưa điều tra rõ đầu đuôi đã phong ấn nguyên cả ngôi làng. Cũng may Tsukino không biết việc này, chứ nếu biết, khéo cô ấy sẽ bất chấp tất cả để giải cứu cho họ hàng của mình.”
“Được rồi, được rồi!” Nguyệt Bính đã nhìn thấu tim đen của tôi.
“Nếu mày sợ thì đừng có đi, cứ ngoan ngoãn lại bệnh viện cùng Kuroba chăm sóc Tsukino, bố mày tự đi một mình, cóc cần ai.”
Tôi đỏ mặt: “Tao có nói là sợ đâu, mà nghĩ tới chuyện đi chung xe với cả đám đấy, tao cứ thấy ghê ghê.”
“Con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.” Nguyệt Bính chỉ về phía xa. “Tới rồi, chuẩn bị lên xe.”
Hai vệt đèn pha sáng loà chọc thủng màn đêm, rọi tới thẳng tắp nhưng lại không hề loá mắt. Đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, xe khách lướt đến không một tiếng động, xuyên qua màn đêm, đỗ lại bên cạnh chúng tôi, không có tiếng kêu của động cơ, cũng không có tiếng ma sát của bánh xe.
Cửa lặng lẽ mở ra, tài xế đeo găng tay trắng, lạnh lùng liếc chúng tôi một cái: “Lên xe!”
Tôi và Nguyệt Bính vội vàng nốc một hơi nốt nửa lon Coca pha với tàn hương. Tôi thấy cổ họng nghẹn tắc như nuốt bùn, ruột gan quặn lên chỉ muốn oẹ ra.
Nguyệt Bính móc ra hai tờ giấy vàng vẽ lằng nhằng những ký hiệu màu đỏ, nhét vào hộp gỗ ở cạnh ghế lái.
Tài xế “ừm” một tiếng, của xe lại lặng lẽ trượt vào.
Trong ánh đèn ảm đạm, tôi nhìn thấy từng dãy giường và những hành khách đang nằm ngủ với đủ mọi tư thế. Khăn trải giường trắng toát, chăn trắng toát, hắt lên những bộ mặt trắng bệch. Tôi tim đập chân run, gắng bám theo Nguyệt Bính đi tới hai chiếc giường còn trống tận đuôi xe, nằm xuống tốc chăn đắp kín. Mặt giường lạnh toát, hơi giá thấu xương, buốt lạnh tới tắc thở.
Đây là chuyến xe ma chuyên đón đưa vong hồn bị chết bất đắc kỳ tử trong đêm.
Ban đêm là thời điểm hoạt động của ma quỷ, những thứ dương khí thịnh khi đêm đến rất dễ bị ác quỷ nhập hồn. Nên xe khách đường dài chạy về đêm thường là xe giường nằm. Thiết kế giường nằm và cả tư thế của hành khách trong xe rất giống quan tài và xác chết, dễ khiến ác quỷ tưởng nhầm là vật âm. Đương nhiên, trong các khe hở của xe khách cũng phải bày các đồ vật mang nặng âm khí như dơi chết, chuột chết, tóc rụng... để ngăn cản dương khí trong xe thoát ra ngoài.
Còn có một loại xe khách nữa gọi là “xe ma”, đúng nghĩa là xe chở ma thực thụ, chuyên chở hồn ma tới suối vàng đầu thai chuyển kiếp. Xe ma thường sẽ xuất hiện vào mười hai giờ đêm khi hai khí âm dương trong trời đất hoán đổi vị trí, để đón hồn ma lên xe. Lúc đốt vàng mã, nếu nhìn thấy một chiếc xe khách chập chờn đi qua, túc là vong hồn của người thân đã lên xe ma.
Sở dĩ tôi và Nguyệt Bính phải lên xe ma, bởi vì làng quê của Tsukino (Kuroba tra được từ trong tài liệu tối mật) thường xuyên xuất hiện người đàn bà bị rạch miệng nên đã bị thầy âm dương phong ấn. Kiểu phong ấn này khiến người của cõi dương không thể đi vào, nhưng hồn ma có thể đi lại tự do.
Càng khiến người ta méo mặt hơn nữa là chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà thầy âm dương lại không được phép lên xe ma. Tôi và Nguyệt Bính đành phải giả mạo làm hồn ma, uống cả chai tàn hương để nén chặt dương khí trong cơ thể xuống, đốt vàng mã ở ngã tư đường để “gọi xe.” Trên tờ giấy vàng Nguyệt Bính bỏ vào thùng đã viết sẵn địa chỉ, xe ma sẽ đưa thẳng chúng tôi tới đó.
Nằm trên giường rồi, nghĩ tới chuyện đang nằm chung với cả một xe vong hồn mà tôi khắp người ớn lạnh, cứ thế mở mắt chong chong nhìn lên nóc xe. Dãy đèn bé xíu xếp hàng chạy dọc từ đầu tới đuôi xe, giống như một hàng nến thắp.
Nguyệt Bính giật áo tôi, hạ giọng thì thào: “Liệu tay Jack có ở trên xe không nhỉ?”
“Thôi đừng có dọa nhau, tạo sắp vãi tè ra rồi đây này!” Tôi thì thầm với Nguyệt Bính. “Không ai đốt vàng mã cho hắn, hắn đào đâu ra tiền mà lên xe?”
“Đừng ngủ. Lát nữa sẽ đến thời điểm nửa đêm xác nói chuyện đấy.” Nguyệt Bính có vẻ hào hứng.
Tôi chân tay lạnh ngắt: “Trời ơi, thế thì tao vỡ mật mất thôi! Mày không sợ à?”
“Thì đang rảnh rỗi chẳng có việc gì làm mà.” Nguyệt Bính nhắm mắt lại. “Thôi đừng nói nữa, tránh để lọt dương khí. Tàn hương khó nuốt kinh khủng!”
Im lặng một lát, tôi thấy hơi thở mình chậm dần, mí mắt nằng nặng, vội vàng véo vào đùi một cái mới tỉnh táo lại đôi chút.
“Boong... boong... boong...” Trong xe bỗng vang lên tiếng chuông đưa tang không biết từ đầu, mọi “người” đang nằm im lìm trên giường bỗng rục rịch vươn vai, ngáp ngủ rồi bật ngồi dậy thẳng tưng, rì rà rì rầm.
Tất cả họ đều đang “độc thoại nội tâm”, có vài người nói tràng giang đại hải, nói xong lại ngã xuống giường nằm thẳng đơ. Có vài “người” nói cực chậm, chốc chốc dừng lại nghĩ rất lâu...
Xác người nói chuyện lúc nửa đêm, còn gọi là “hồn ma nói mớ”.
Hồn ma trước khi đầu thai chuyển kiếp, phải nói ra hết sự việc kiếp trước, như vậy sau khi đầu thai mới có thể quên đi. Có những người bẩm sinh dương khí yếu, vào lúc đêm khuya thanh vắng thường nghe thấy tiếng “ù ù” bên tai, giống như tiếng người thì thào nhưng chẳng thể nào hiểu nổi, đó chính là hồn ma nói mớ.
Cứ thế suốt hơn ba tiếng đồng hồ, “người” cuối cùng cũng đã kể xong, đổ vật xuống giường.
Nguyên một xe “người” lảm nhảm đủ chuyện trời ơi, tôi ù hết cả tai, chẳng có bụng dạ nào mà nghe nữa. Nhưng có hai người nằm dưới sàn lại kể hai câu chuyện có liên quan tới xe...
Tôi và Nguyệt Bính nghe xong, đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ, lên chiếc xe ma này, lại biết thêm được mấy chuyện ma quái khá là thú vị.
Chuyện thứ nhất...
❀ 2 ❀Màn đêm buông xuống, Takahashi cẩn thận lau chùi chiếc taxi đã làm bạn với anh nửa năm.
Thường thì nếu một chiếc xe đã từng xảy ra tai nạn nghiêm trọng, chủ xe chỉ muốn bán đổ bán tháo, nhưng anh lại coi chiếc xe này như báu vật, hôm nào cũng chạy thâu đêm trên khắp các đường phố của Tokyo đến tận sáng sớm mới mang chút tiền ít ỏi về nhà.
Mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ đến vợ và con đang ngủ ngon ở nhà, anh lại mỉm cười hạnh phúc.
Sáng sớm, anh đỗ xe dưới toà chung cư, vui vẻ đi thang máy lên nhà, rón rén cởi giày, đi thẳng vào phòng ngủ phụ, kéo kín rèm cửa, đổ người xuống giường ngủ như chết.
Takahashi ghét ban ngày, cũng ghét ánh đèn, bởi vì chúng không phải là môi trường làm việc của một tài xế lái xe đêm như anh. Nên anh có một thói quen kỳ quặc: cứ ở nhà là kéo rèm cửa kín bưng, không bật đèn mà chỉ dùng nến.
Tuy rằng quái dị, nhưng vì người nghèo như anh ít bạn bè nên cũng không ai biết.
Cuộc sống cứ như vậy từng ngày trôi qua, đơn giản nhưng mãn nguyện.
Đêm tháng bảy, cái nóng còn sót lại của ban ngày vẫn hun đốt mặt đất, người đi trên đường càng thêm vội vàng, những con phố Tokyo đông nghịt xe cộ.
Takahashi bật nhạc, tay gõ nhịp, hờ hững nhìn những khách bộ hành rảo bước ven đường. Bỗng ánh mắt anh vụt sáng khi thấy một cô gái thân hình bốc lửa, khuôn mặt kiều diễm uốn éo bước ra khỏi trung tâm thương mại, lướt qua những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét, châm chọc, dè bỉu của mọi người, điệu đàng ngồi lên chiếc xe BMW, hoà vào biển xe nghìn nghịt.
Một nụ cười bỗng hiện lên trên mặt anh.
Cô gái lái xe rất nhanh, phóng thẳng tới khu biệt thự xa hoa ở ngoại ô, không chú ý tới Takahashi đang điều luyện bám sát theo sau.
Trước mặt là một đoạn đường dốc không có đèn đường, một khoảnh rừng phòng rộng gió thổi xao xác, vô số lá phong lắc lư như những bàn tay đang vẫy gọi.
Takahashi đột ngột tăng tốc, vượt qua chiếc xe BMW, tạt đầu, xoay ngược, nhấn ga...
Chiếc taxi và chiếc BMW đậm đấu đầu nhau, túi khí bật tung.
“Muốn chết à?” Cô gái ôm đầu, giận dữ nhảy xuống xe, bộ y phục gợi cảm không thể che kín hoàn toàn cặp mông tròn căng và gò ngực cao ngất. “Có biết bố tôi là ai không?”
Takahashi im lặng, lầm lì tiến lại gần cô gái, mắt lóe lên như mắt sói.
“Anh định làm gì?” Cô gái xinh đẹp giờ mới thấy sợ hãi, vội vàng lùi lại, thọc tay vào túi LV định lấy điện thoại di động.
❀ 3 ❀“Chỉ một vụ án cưỡng hiếp giết người bình thường, sao lại bắt chúng ta tham gia?” Trong phòng họp ở trụ sở cảnh sát, cô gái đeo cặp kính gọng nâu chau mày hỏi.
“Nạn nhân là con gái của Higashikata Josuke, nguồn lực tài chính hùng hậu và sức ảnh hưởng của tập đoàn Higashikata trong thành phố này, hẳn ai cũng biết.” Một viên cảnh sát tươi cười nói.
“Hơn nữa, chúng tôi hoàn toàn không điều tra được bất cứ dữ liệu nào về chiếc taxi. Nhìn từ biển số xe, đáng lẽ chiếc taxi đã phải tiêu huỷ vào hai mươi năm trước rồi. Chúng tôi đã gọi điện hỏi công ty taxi, họ cũng không tìm được bất cứ tư liệu nào về chiếc xe. Ngày xưa còn chưa có máy tính, tra tìm vốn đã khó khăn, lại thêm sau trận hỏa hoạn, toàn bộ tài liệu gốc đều đã bị thiêu rụi cả rồi.”
Một anh chàng tóc rối bù che khuất nửa bên mắt cầm lấy tập tài liệu vụ án: Bên cạnh rừng phong theo hướng từ trung tâm thành phố tới khu biệt thự cao cấp, một chiếc taxi cũ đâm trực diện với một chiếc BMW, nữ chủ nhân của chiếc BMW sau khi bị cưỡng hiếp, hành hạ tới chết còn bị chặt đứt lìa chân tay.
“Tôi kiến nghị các anh hãy bắt tay điều tra từ những kẻ trộm cắp xe hoặc xưởng cải tạo xe cũ, xe bãi rác, vụ việc này không thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng tôi.” Anh chàng kia ném tập tài liệu xuống mặt bàn, hai tay đút túi quần lạnh lùng nói.
Một cô gái vuốt lại mái tóc gợn sóng: “Đã không liên quan tới chúng tôi, thế thì xin thứ lỗi, chúng tôi lực bất tòng tâm.”
Tokyo về đêm phố phường vẫn tấp nập, một nam một nữ từ khu phố trung tâm đi về phía khu chung cư dành cho người nghèo.
“Kuroba, không ngờ anh lại quyết định như vậy đấy.” Cô gái khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Tuy tôi là thầy âm dương nhưng cũng là người.” Kuroba lạnh lùng đáp.
“Tuy anh trông rất đáng ghét, nhưng tôi rất thích điểm này ở anh.” Tsukino lấy từ trong túi ra một tờ giấy, loáng cái đã gấp thành một hình người. “Có một số chuyện tuyệt đối không thể nói với họ.”
Người giấy đựng trong bàn tay Tsukino, quay tít như con gụ, cuối cùng chỉ về góc đông bắc của thành phố.
Tsukino chau mày: “Nghe anh bạn Nguyệt Bính nói rằng, tính theo ngũ hành bát quái thì góc đông bắc của tất cả mọi thành phố luôn là nơi âm khí nặng nhất. Chắc là đúng đấy.”
Kuroba dửng dưng: “Cứ phải vượt qua thử thách của ngài Okawa mới biết họ có đủ khả năng không.”
Tsukino đi theo hướng chỉ của người giấy: “Chuyện của Jack chưa xử lý xong, lại nảy ra chuyện này, đúng là đau đầu thật đấy.”
Họ dừng lại dưới chân một toà nhà cũ kỹ, tuổi thọ ít nhất cũng phải nửa thế kỷ, và đã bỏ hoang cả hai mươi năm. Tường gạch mốc đen mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, cửa sổ rơi rụng, gió thổi cọt kẹt. Từ bên trong chui ra mấy con chó hoang, tai dựng đứng cảnh giác, khe khẽ gầm gừ. Kuroba nhặt đá ném, chúng vội cụp đuôi bỏ chạy.
“Cạch... cạch... cạch...” Từ bên trong tòa nhà tối om bỗng vọng ra tiếng gõ đều đặn, giữa các tiếng gõ cách nhau chừng một giây.
Người giấy trong tay Tsukino giống như cây sắt bị nam châm hút, chỉ thẳng vào tòa chung cư.
“Hai mươi bảy, hai mươi bảy, hai mươi bảy...” Trong bóng tối lờ mờ có một cái bóng đang nhảy lên nhảy xuống, có tiếng trẻ con khe khẽ đếm.
Đèn cầu thang đã hỏng từ lâu, ánh trăng mờ chiếu lên một đứa bé trai bảy, tám tuổi mặc quần áo trắng đang nhảy dây ở đầu cầu thang, trên quần áo có những mảng hoa văn màu đỏ khá lớn, không rõ hình dạng. Nó cứ đếm đi đếm lại: “Hai mươi bảy, hai mươi bảy, hai mươi bảy...”
Người giấy trong tay Tsukino bỗng “phụt” một tiếng bùng cháy, lửa bốc lên xanh lét, nháy mắt đã hoá ra tro.
“Oán khí nặng quá? Biến thành thằng bé dây thừng?” “Thằng bé dây thừng?” Kuroba ngạc nhiên.
Tsukino thổi bay tro giấy trên tay: “Để tôi kể cho anh nghe, sẽ có lợi cho hành động sắp tới.”
❀ 4 ❀Thời Meiji, quý tộc nổi tiếng Sasaki phản đối công cuộc Duy Tân nên toàn bộ gia tộc bị chém đầu. Người mẹ giấu đứa con trai nhỏ xuống lưng chừng giếng, lại bị gia nô Fujiwara phản phúc nhìn thấy, chặt đứt dây thừng. Sau đó, Fujiwara tiếp quản phủ đệ của Sasaki, nhưng lo sợ chủ nhân hoá thành quỷ dữ báo thù nên mời nhà sư tới làm pháp sự trấn trạch. Nhưng cứ tới vườn sau, các pháp khí mang tới đều vô hiệu. Mọi người đang bó tay hết cách, bỗng có một thầy âm dương vẫn du đi qua, chỉ vào miệng giếng nói bên trong có một con quỷ dữ do đũa bé sơ sinh hoá thành, hàng ngày phải cho ăn ba nắm cơm nếp trộn tiết gà mới trấn áp được.
Vừa nghe thấy mấy chữ “đứa trẻ sơ sinh”, Fujiwara biết ngay thầy âm dương nói đúng, liền làm y theo, quả nhiên phủ đệ bình yên, quan vận hanh thông, chỉ sau bảy năm, hắn đã thắng tới chức đại thần nội các.
Nhưng thi thoảng, Fujiwara vẫn nhớ tới tội lỗi phản phúc của mình, trong lòng vẫn ít nhiều nơm nớp. Nhưng cuộc sống vinh hoa phú quý hiện tại khiến hắn mãn nguyện, cho rằng mọi việc mình làm đều là xứng đáng.
Khu vườn sau, hắn luôn khoá của im ỉm, ngoại trừ Fujiwara, không ai được phép bước chân vào. Cứ giờ Tý hàng ngày, Fujiwara lại mang theo ba nắm cơm nếp đẫm máu vào vườn sau, ném xuống giếng rồi bỏ đi ngay. Nhưng có một lần, do không kìm nổi tò mò, Fujiwara đã lén thò đầu nhìn, thấy khi nắm cơm rơi xuống nước, từ đáy giếng trồi lên một đứa bé, mặt úp sấp, tóc tai rũ rơi, chân tay dập dờn trong nước, trông như chết trôi. Đột nhiên, đứa bé nhanh như cắt xoay người lại, vươn tay chụp lấy nắm cơm nếp, há miệng ăn luôn.
Fujiwara rú lên một tiếng, ngã phịch xuống đất, đời đẫn một chốc mới lồm cồm bò dậy chạy thục mạng ra khỏi vườn hoa, khoá chặt cửa lại. Về đến phòng, hắn nốc rượu cho đến say bất tỉnh nhân sự.
❀ 5 ❀Từ đó, Fujiwara thường lang thang bên ngoài, rất ít về nhà.
Người vợ Norika chỉ biết bầu bạn với cậu con trai Nojiri.
Không biết tại sao mà cậu con trai rất thích nhảy dây, ngày nào cũng nhảy rất lâu, vừa nhảy vừa đếm. Nhưng Norika phát hiện ra con trai lần nào cũng chỉ đếm tới hai mươi bảy là lại lặp đi lặp lại “hai mươi bảy, hai mươi bảy, hai mươi bảy...”
Khi Norika hỏi con trai, cậu bé luôn ngỡ ngàng đáp:
“Mẹ, con đã đếm đến hơn một trăm rồi mà, chứ có lặp lại hai mươi bảy đâu?”
Nhìn hai con ngươi xếp thẳng hàng trong mỗi bên mắt con trai, Norika bỗng thấy lo sợ. Norika sinh Nojiri đúng vào cái đêm cả nhà chủ nhân Sasaki bị xử tử. Nhưng bà đỡ nói chỉ có người đại phú đại quý mới có hai con ngươi, đây là tượng quý nhân.
Có điều mỗi lần nhìn thấy bốn con người trong mắt cậu bé, Norika vẫn cứ cảm thấy bất an, cứ cảm thấy như còn một cặp mắt của người khác ẩn trong mắt con mình.
Lúc này, buồn bực vì chồng đi biệt, lại thấy Nojiri nhảy dây và lặp đi lặp lại “hai mươi bảy”, Norika không chịu đựng nổi nữa, giằng ngay lấy sợi dây thừng, ném vào vườn hoa sau nhà.
Nojiri khóc ầm lên, nhất định đòi lại sợi dây. Norika không đành lòng, bèn lấy chùm chìa khoá của chồng, mở cửa đi vào vườn sau.
Do nhiều năm hoang phế, vườn hoa cỏ dại um tùm, tán cây rậm rạp che khuất mặt trời, khiến cả khu vườn âm u tăm tối.
Norika vội vã vạch có tìm sợi dây thừng. Đột nhiên, bà nghe thấy có tiếng trẻ con lẩm nhẩm: “Hai mươi bảy, hai mươi bảy, hai mươi bảy...”
Giữa mùa hè nóng nực mà Norika toàn thân lạnh toát. Bà run rẩy nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy đó chính là cái giếng.
Norika kinh hãi, đang định chạy ra khỏi vườn hoa thì thấy Fujiwara xông vào.
“Nàng đã nghe thấy gì?” Trong tay Fujiwara cầm một vật quái lạ.
“Không... không có gì.” Norika lắp bắp. Bên ngoài vườn hoa, không biết từ khi nào Nojiri lại bắt đầu nhảy dây, đang đếm: “Hai mươi bảy...”
❀ 6 ❀Fujiwara đẩy Norika ra, mở cái hộp trong tay, đổ thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ vào trong giếng.
Từ dưới giếng vọng lên tiếng kêu rú thảm thiết, rồi một luồng khói trắng bốc lên, dùng lại trong không trung chốc lát, “phụt” một tiếng rồi biến mất.
Nojiri bỗng lăn ra chết ngất.
Fujiwara thở hắt ra: “Lùng sục hơn một tháng nay, mãi mới tìm được tiết của con chó mực đen tuyền không lẫn một sợi lông tạp!
Mau đi xem Nojiri thế nào!”
Norika vội vàng bế Nojiri lên. Fujiwara khoá cửa lại rồi ném sợi dây thừng qua tường vào trong.
Chập tối, Nojiri tỉnh lại, Norika nhận ra trong mắt con trai đã không còn hai con người nữa. Khi hỏi, thằng bé hoàn toàn không nhớ được chuyện nó thích nhảy dây.
Có vẻ như Nojiri đã trúng tà thật rồi, may sao đã tìm được tiết chó mực để phá giái. Norika lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, Fujiwara sai người hầu bày tiệc, cả nhà ăn uống vui vẻ, Fujiwara còn uống thêm vài chén. Sau đó, vú em dẫn Nojiri đi ngủ, Norika hầu hạ chồng thay quần áo, bỗng thấy Fujiwara liên tục nói mớ, vừa nghe, Norika đã toàn thân lạnh toát.
Fujiwara liên tục lẩm bẩm: “Hai mươi bảy.”
Norika sực nhớ ra, con số này có ý nghĩa gì.
Cả nhà Sasaki có hai mươi bảy người, ngoài đứa trẻ sơ sinh không rõ tung tích, hai mươi sáu người còn lại đều đã chết thảm.
Oan hồn của đứa bé sơ sinh đã trở về báo thù?
Norika càng nghĩ càng kinh hãi, giật lùi ra phía cửa. Bỗng nhiên, bà nhìn thấy dưới gầm giường có một cuộn dây thừng. Bà như bị trúng tà, đứng chết trân tại chỗ, sau đó ngã quỵ xuống sàn, loạng choạng bò về phía giường.
Bà bò xuống gầm giường, kéo dây thừng ra, thắt thòng lọng, tròng vào cổ Fujiwara, đờ đẫn thít chặt...
Bên ngoài phủ đệ của Fujiwara, một thầy âm dương đang thu lại mấy con búp bê làm bằng dây thừng bày ở góc tường...
❀ 7 ❀“Thế thằng bé dây thừng là do thầy âm dương mượn tay Fujiwara để nuôi à? Nuôi ngay trong giếng?” Kuroba ngạc nhiên hỏi.
Thằng bé nhảy dây trong cầu thang không biết đã đi đâu, toà nhà trống trơn, lặng phắc như một nấm mồ khổng lồ.
Tsukino không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Trách nhiệm của thầy âm dương là tiêu trừ sự tà ác của nhân gian, nhưng sự tà ác không phải lúc nào cũng là ma quỷ.
Thằng bé dây thừng còn gọi là Mekurabe, khuôn mặt phẳng lì không có mắt mũi. Nếu người xấu nhìn thấy nó, khuôn mặt nó sẽ biến thành diện mạo của người mà họ sợ hãi nhất. Hơn nữa, phải ở trong môi trường kín mít mới nuôi được thằng bé dây thừng.”
“Nói như vậy là toà nhà này đã bị thầy âm dương phong ấn?”
Kuroba khẽ mỉm cười. “Thế thì chúng ta phải giải trừ phong ấn hay là gia cố phong ấn đây?”
“Chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu sao? Ngoài hai chúng ta ra, còn ai có thể gia cố phong ấn cho tòa nhà này, nuôi dưỡng ý định báo thù của thằng bé dây thừng?” Tsukino cũng mỉm cười.
“Đương nhiên tôi biết là ai. Tên khốn ấy, lúc nào cũng ra cái vẻ cao ngạo, coi ma quỷ như kẻ thù, nào ngờ cũng có một trái tim từ bi Cơ đấy!” Kuroba phẩy tay. “Đi thôi!” Tsukino ngẩng đầu nhìn trời, một đám mây đen đã che kín mặt trăng: “Thả họ ra, không biết là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là do ông ấy cố tình sắp xếp.” رو
❀ 8 ❀Thang máy đã hỏng từ lâu, hai người đành phải leo cầu thang bộ. Cầu thang không đèn tối om om, chạy mãi lên trên như bất tận, luồng sáng đèn pin mù mịt bụi bặm, thi thoảng lia đèn lên tường, lại thấy chi chít những dấu tay đỏ máu.
Mỗi một bước đi, cầu thang lại rung lên khe khẽ, vụn xi măng bong khỏi kẽ hở, rơi xuống mặt đất lào xào như tiếng hồn ma.
Ánh đèn pin dừng lại ở tầng lầu có đánh số 27, bốn con búp bê vải nhỏ xíu treo lủng lẳng trên khung cửa dẫn vào hành lang chạy suốt tầng lầu, giống như những xác người tí hon chết treo.
“Đúng là cách làm của hắn.” Kuroba lia cột sáng đèn pin khoanh một vòng tròn trên tường. “Thằng khốn này chắc đang ngồi rung đùi trong nhà uống rượu vang đây.” “Kuroba, hôm nay anh nói nhiều hơn hẳn mọi ngày đấy.” Tsukino hơi ngạc nhiên.
“Khi cô rất am hiểu về một người, tự nhiên cô sẽ thấy hào hứng.”
Kuroba đẩy cửa.
Hơi lạnh thấu xương toả ra từ hành lang, loáng thoáng nghe thấy những tiếng rì rầm quái lạ.
Nhưng thật bất ngờ, trong tầng lầu này lại không có lấy một cánh cửa phòng. Những tòa chung cư hoang phế thường trở thành nơi trú ngụ cho người vô gia cư, trộm cắp, nghiện ngập, thế nhưng tầng 27 của toà nhà lại chỉ có một hành lang trống trơn, không có gian phòng nào.
Hai người không hề tỏ ra bất ngờ, Tsukino chỉ vào một bức tường: “Chỗ này trước đây có lẽ là một cánh cửa.” Trên tường có một mảng xi măng thẫm hơn hẳn, cho thấy nó được bít lại sau này.
“Lại để che giấu tội trạng đây! Vứt xác vào trong nhà hoang, bít kín của lại. Chẳng trách tập đoàn Higashikata Josuke cứ để cái toà nhà xấu xí này nằm nguyên đây mà không dỡ bỏ. Không biết trong toà nhà này còn có bao nhiêu căn phòng như thế nữa.” Kuroba giận dữ đá vào bức tường.
“Rầm!” Bức tường sạt xuống một lỗ, từ trong bay ra mấy vệt trắng lờ mờ, luẩn quẩn trong hành lang mấy vòng rồi bay xuống cầu thang.
“Chúng ta làm thế này có tàn nhẫn quá không nhỉ?” Kuroba thở hắt ra. “Con gái thì chết rồi, giờ ông chủ tịch hội đồng quản trị lại chết nữa, liệu có gây ảnh hưởng đến kinh tế của thành phố hay không?”
Tsukino chắp hai tay trước ngực, lầm rầm một chốc mới nói: “Để kẻ tà ác sống trên thế gian mới là tội ác thực sự. Giới luật của thầy âm dương khiến chúng ta không thể làm hại con người, nhưng không có giới luật nào ngăn cấm chúng ta dùng phương pháp khác để trừ khử người xấu.”
“Tôi phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng mới được!” Kuroba khẽ vỗ tay tán thưởng. “Để xem hắn đã dùng biện pháp nào để ký gửi oan hồn của Takahashi lên chiếc xe ma, tìm kiếm hung thủ năm xưa đã đâm chết cả nhà Takahashi.” “Chắc chắn ông ta sẽ không nói với anh đâu. Tin tôi đi.” Tsukino nháy mắt tinh quái.
❀ 9 ❀Câu chuyện thứ hai...
Kawashima cẩn thận quan sát xung quanh. Trong xưởng sản xuất, tất cả mọi người đều đang bận rộn, không có ai chú ý tới anh.
Là công đoạn cuối cùng của dây chuyền, Kawashima phụ trách đóng màng niêm phong. Trong thời đại sản xuất cơ giới hoá hoàn toàn như ngày nay, có thể duy trì trình tự sản xuất mặt nạ dưỡng da thuần thủ công, có lẽ chỉ còn doanh nghiệp trực thuộc tập đoàn Higashikata Josuke tài lực hùng hậu và yêu cầu nghiêm ngặt về chất lượng sản phẩm.
Con gái của chủ tịch hội đồng quản trị Higashikata Josuke vừa bị giết hại trên đường về nhà, Higashikata Josuke vô cùng đau khổ, đã treo cổ tự sát trong nhà, khiến toàn bộ tập đoàn Higashikata Josuke chấn động.
Cũng may chỉ sau đôi ba ngày, tập đoàn này đã được một tập đoàn tài chính hùng hậu của nước ngoài mua lại, nghe nói người tiếp quản là một anh chàng trẻ tuổi điển trai tên gọi Jack hay Tom gì đó, Kawashima chẳng mấy quan tâm. Công việc ổn định, vẫn có cơm ăn là được.
Mặt nạ dưỡng da của tập đoàn Higashikata Josuke là một thương hiệu lớn, rất được phụ nữ Nhật Bản đa chuộng, nên thu nhập của công ty hết sức khả quan. Mấy hôm trước, anh ta lén lút thó ít mặt nạ thành phẩm ra khu Ginza bán lại, nghe nói ở Ito-ya có ma xuất hiện. Anh ta cũng chạy đến xem, thấy xe cảnh sát hú còi inh ởi đi tới, từ trên xe bước xuống một trai một gái còn đẹp hơn cả tài tử điện ảnh, khiến anh ta nhìn đến mê mẩn.
Sáng nay, khi Kawashima đi tới cổng công xưởng, thấy Takahashi đang thẫn thờ ngước mặt nhìn trời. Một thời gian trước, Takahashi ngày nào trông cũng ủ dột, làm việc thiếu tập trung, ai cũng nghĩ anh ta sắp bị sa thải đến nơi. Nào ngờ đúng vào trước ngày công bố tin sa thải một hôm, Takahashi lại bị ngã vỡ đầu nằm viện. Sau khi xuất viện, tự dưng lại được tham gia ngày hội săn lá đỏ, sau đấy làm việc cũng hăng hái hơn hẳn. Cộng thêm cái chết ly kỳ của cha con Higashikata, việc cắt giảm nhân viên đình đốn theo, mọi người cũng tạm yên tâm.
❀ 10 ❀Nhét mớ tiền vào túi, Kawashima say ngất ngưỡng đẩy cửa bước vào nhà: “Ayako, mẫu mặt nạ mới nhất đây, em dùng thử đi.”
Ayako mặc áo ngủ bước ra, bực bội giật lấy cái mặt nạ: “Ngoài việc ăn trộm ba cái mặt nạ và rượu chè be bét thế này, anh còn biết làm cái trò gì nữa? Sao ngày xưa tôi lại lấy anh nhỉ?”
Kawashima cợt nhả vỗ mông Ayako: “Cơm no rượu say, sống thế mới sung sướng chứ em!”
Ayako hất tay anh ta ra: “Đừng có động vào tôi, đồ nát rượu!”
Kawashima ra hơi rượu sặc sụa: “Chúng ta cũng nên có một đứa con thôi.”
“Trả hết tiền vay mua nhà đi đã rồi tính!” Ayako giận dữ sập cửa phòng ngủ, “tách” một tiếng khoá trái lại.
Kawashima đập của mấy cái rồi ủ rũ đi tắm. Tắm xong, tỉnh táo lại đôi chút. Đứng trước của nghe ngóng một lúc, xác định Ayako đã ngủ say, Kawashima liền chạy vào phòng ngủ phụ, khóa trái cửa, lôi từ gầm giường ra một cái hộp gỗ, lấy chìa khoá mở ra.
Trong hòm hiện ra một cái đầu phụ nữ khô quắt.
Kawashima túm lấy mái tóc dài kéo ra, một tấm da người hoàn chỉnh trải phẳng trên mặt đất. Kawashima cẩn thận xoay tấm da người lại, phồng mang trợn mắt thổi vào lòng bàn chân phải. Chốc sau, một con búp bê silicon sinh động mấy cũng đã nằm tênh hênh trên giường.
Lại một chốc sau nữa, Kawashima thở hồng hộc xoay người nằm phịch xuống bên cạnh con búp bê. “Sướng quá! Sướng hơn vợ nhiều, muốn làm thế nào thì làm!” Kawashima lẩm bẩm mãn nguyện.
“Sướng lắm phải không?”
“Ừ, sướng chứ.” Kawashima vẫn chưa hết Cơn hàng phấn, đáp lại theo phản xạ.
“Sướng thế sao không lấy em luôn đi?”
Kawashima đang định trả lời, bỗng giật nảy mình. Trong phòng chỉ có anh ta và con búp bê, là ai đang nói? “Anh nói đi chứ, tại sao không lấy em?”
Tiếng nói vang lên ngay bên cạnh. Cơ thể xấu xí trần truồng của Kawashima nổi gai ốc rùng rùng, cần cổ cứng đờ quay sang con búp bê.
Con mắt giả xinh đẹp không một tia ánh sáng, ánh nhìn vô hồn hướng thẳng vào Kawashima, cái miệng hơi hé mở, đôi môi đỏ chót như bôi máu.
Kawashima nhìn chằm chằm vào con búp bê hồi lâu, tim đập thình thịch, nhưng con búp bê vẫn nằm bất động không có bất cứ phản ứng gì.
Kawashima ra sức dụi mắt. Là ảo giác ư? Nhưng giọng nói vừa nãy đúng là rất chân thực.
Anh ta từ từ ngồi dậy, rồi thò tay ra thật nhanh, rút van dưới lòng bàn chân phải. Tiếng “xì xì” vang lên, con búp bê xẹp xuống, nhăn nheo, nhanh chóng biến thành một bộ da nhăn nhúm.
Đôi mắt giống như cái vỏ nho bị chọc thủng, đờ đẫn quay lên trần nhà.
Kawashima nhét bừa tấm da người vào trong hòm gỗ khoá lại, mồ hôi đầm đìa chạy ra phòng khách, nằm vật xuống sofa thở dốc.
Chắc phải vứt con búp bê ma quái này đi thôi.
❀ 11 ❀Không khí buổi sáng sớm se se lạnh, trên đường chưa có người qua lại, một người đàn ông trung niên mắt la mày lém ôm cái hộp gỗ lên tới bãi rác, ném thẳng vào đó, khiến mấy con mèo hoang gào lên chạy túa ra. Một con mèo đen già khọm nhảy lên nắp hòm, chun mũi hít ngửi.cao gót lộp cộp tiến lại. Cô Yukina hàng Có tiếng giày xóm sắc mặt mệt mỏi đi vào con ngõ.
“Chào buổi sáng, anh Kawashima, hôm nay dậy sớm thế, tập thể dục à?” Yukina đon đả chào.
Nếu là thường ngày, Kawashima thể nào cũng đông đưa vài câu với cô hàng xóm lẳng lơ, nhưng trải qua sự việc kinh hoàng tối qua, ba hồn bảy vía anh ta vẫn chưa về đủ nên chỉ gật đầu một cái rồi đi luôn.
“Cút đi!” Yukina kêu ré lên. Kawashima quay nhìn, thấy con mèo đen đang quấn lấy chân Yukina kêu ầm ĩ. Yukina vung vẩy chiếc túi xách giận dữ xua đuổi.đầu lại Tới cổng nhà, Kawashima lần sở hòm thư xem có thư từ gì không. Mới nửa tháng trước, không biết ai đã đặt vào đây một cái hộp gỗ, chắc là bưu tá bỏ nhầm. Anh ta nổi lòng tham, liền ôm luôn cái hộp về nhà. Mở khoá ra xem, là một con búp bê tình dục kiểu mới, một con búp bê cao cấp mà anh ta vẫn thèm thuồng.
Nhân lúc Ayako vắng nhà, anh ta lập tức mang con búp bê vào trong phòng ngủ “hành sự”...
“Vứt đi kể cũng tiếc thật.” Kawashima tặc lưỡi, miễn cưỡng đi vào phòng ăn.
Ayako mặt đắp mặt nạ đang làm đồ ăn sáng và chuẩn bị đồ ăn trưa. Ngày nào cô ta cũng chuẩn bị cho Kawashima đầy đủ, không phải vì tình yêu với chồng, mà vì ăn ở ngoài rất tốn kém.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có đắp mặt nạ cả đêm thế. Da mặt không thở được, mỡ tích dưới da, càng đắp càng xấu đấy. Với lại các cụ đã nói, ngủ thì không được che mặt, chỉ người chết mới làm thế thôi.” Kawashima vừa xì xụp húp bát cháo trắng loãng toẹt vừa càu nhàu.
Ayako băm chan chát xuống thớt, từng khúc hành trắng bắn ra tung toé: “Sáng bảnh mắt anh đã trù tôi chết, thế thì tôi chết cho anh xem!”
“Anh có nói thế đâu?” Kawashima cãi, rồi thay quần áo, xách hộp cơm đi ra khỏi nhà.
Lúc đi qua bãi rác, anh ta liếc mắt nhìn. Con mèo đen đã biến mất, cái hộp vẫn nguyên đó.
❀ 12 ❀Cả ngày hôm ấy, Kawashima cứ lơ ma lơ mơ, làm nhầm làm sốt đến mấy lần, bị quản đốc khiển trách và còn trừ tiền lương. Buồn chán hết sức, đương nhiên cũng chẳng có tâm trí đâu mà ăn trộm mặt nạ, hết giờ ủ rũ đi thẳng về nhà.
Cơm tối bày trên bàn, Ayako không thấy đâu. Kawashima lấy làm lạ, đi vào phòng ngủ, thấy Ayako đang nằm quay lưng ra ngoài.
Sớm thế này đã ngủ rồi? Nhưng ngay sau đó, Kawashima nhận ra áo ngủ của Ayako xộc xệch, drap giường nhăn nhúm, bỗng thấy chột dạ. “Ayako!” Kawashima quát lên, nhưng Ayako vẫn không động đậy, Kawashima nhảy phắt lên giường, xoay vai Ayako lại.
Khuôn mặt trắng toát, môi đỏ máu, mắt nhắm nghiền. Không phải là khuôn mặt của Ayako, mà là mặt của con búp bê tình dục.
Kawashima kinh hãi ngã bật ngửa, lộn nhào từ trên giường xuống đất, và thấy một lọn tóc thò ra từ bên giường...
“Sướng chưa?”
Kawashima kinh hoàng muốn nhổm dậy chạy mà tay chân cứ nhũn ra, chỉ biết khua khoắng loạn xạ.
“Tôi hỏi anh ngã thế đã sướng chưa?” Ayako giận dữ nhảy từ trên giường xuống, lột mặt nạ ra khỏi mặt. “Nấu Cơm tối rồi đấy, ăn đi! Tôi bị cảm, uống thuốc buồn ngủ muốn chết mà anh còn đánh thức! Có cái mặt nạ mà cũng sợ vãi hồn, sao tôi lại lấy cái thể loại như anh cơ chứ?”
Kawashima ôm ngực, vẫn chưa hoàn hồn nhìn theo Ayako đi vào phòng tắm. “Mình làm sao thế nhỉ?” Kawashima hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy. Rõ ràng không chỉ là tấm mặt nạ không thôi, mà cả khuôn mặt của Ayako vừa nãy giống hệt con búp bê. Nhưng giờ sao lại bình thường như cũ?
Anh ta run rẩy, nhớ tới một truyền thuyết từng nghe thấy hồi nhỏ...
Bắt đầu từ tầm bốn, năm tuổi, ai cũng phải thay răng, răng sữa rụng đi để mọc răng vĩnh viễn.
Người già nói, cái răng rụng đầu tiên tượng trưng cho ký ức của kiếp trước; Cái răng rụng cuối cùng tượng trưng cho ký ức của kiếp này. Hai chiếc răng này nhất định phải giữ kỹ. Có nhiều cách giữ, đều rất đặc biệt: ném vào trong giếng hô lớn ba tiếng “Mày phải nhớ tao nhé” ; nhân lúc đứa bé ngủ say, đặt cái răng rụng xuống dưới gối, trưa hôm sau đặt lên xà nhà; bỏ răng vào trong bụng con búp bê vải, treo lên trên cành cây ở quê nhà.
Như vậy sẽ giúp đứa bé cả đời bình an, không bị ác quỷ làm hại.
Nhưng nếu con búp bê vải đựng chiếc răng bị mèo, qua tha đi, chủ nhân của chiếc răng sẽ bị ảnh hưởng, thường nhìn thấy, nghe thấy những thứ ma quái, dễ nảy sinh ảo giác, thậm chí điên cuồng.
Lẽ nào con búp bê mang răng sữa của anh ta đã bị tha đi mất?
Kawashima kinh hãi, vội vàng gọi điện cho mẹ già ở quê.
Điện thoại không ai nghe máy. Đây là chuyện thường khi gọi điện thoại cho người già, vì các cụ không quen dùng điện thoại di động.
Kawashima ủ rũ gác máy, chẳng buồn ăn cơm, cứ ngồi thượt trên ghế sofa.
Ayako tắm xong, trần truồng từ trong phòng tắm đi ra, chẳng liếc Kawashima lấy một cái, ngoảy mông đi vào phòng ngủ, sập cửa lại.
Kawashima thở dài não nề. Chắc phải ly hôn thôi.
Nghĩ tới đây, tim Kawashima đau nhói. Báo cáo kiểm tra sức khoẻ từ tháng trước đáng ra phải gửi tới rồi mới phải, ngày mai gọi điện thoại hỏi xem sao vậy.
❀ 13 ❀Không biết bao lâu sau, chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ bỗng “boong boong” mấy tiếng khô khốc, Kawashima choàng tỉnh khỏi cơn mơ, thấy kim giờ, kim phút đã chập lại ở số 12.
Đã tới nửa đêm nhanh thế rồi sao? Kawashima ngồi dậy, đi về phía phòng ngủ phụ, nhưng bỗng sực nhớ tới cảnh tượng khủng khiếp tối qua, bàn tay bỗng khựng lại trên nắm đấm cửa.
Thôi ngủ ở phòng khách cho an toàn. Anh ta lại quay ra phòng khách, thả người xuống ghế sofa.
Những tiếng đồng hồ tích tắc trong buổi đêm tĩnh mịch quá chói tai, như khoan vào những sợi thần kinh vốn đã suy nhược, khiến Kawashima vô cùng khó chịu. Cuối cùng, anh ta ném phắt chiếc gối tựa đi, bước thẳng vào phòng ngủ phụ.
Công tắc ấn xuống, đèn bật sáng.
Ngay trước giường là một chiếc hộp gỗ mở nắp, trống trơn. Con búp bê tình dục đã căng hơi, phô bày tư thế quyến rũ, quỳ trên giường, nghiêng đầu nhìn Kawashima. Trên cổ con búp bê ròng ròng một vệt máu tươi đỏ thẫm!
Kawashima kinh hoàng tột độ, gào lên điên dại lao ra khỏi phòng, tim đập cuồng loạn, lồng ngực tức nghẹt như đá đè, thậm chí Kawashima còn nghe thấy dường như có thứ gì đứt tung trong lồng ngực. Mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, Kawashima gục xuống nền nhà.
Hình ảnh cuối cùng phản chiếu vào trong mắt anh ta là Ayako từ phòng ngủ thờ ơ đi ra, trong tay cầm một tập giấy in dòng chữ “Báo cáo kiểm tra sức khoẻ”.
“Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh gửi tới lâu rồi. Tôi đã xem, không ngờ anh lại mắc bệnh tim nặng thế. Tôi đã mua cho anh một khoản bảo hiểm kếch xù đấy, chỉ còn đợi anh chết thôi. Anh tưởng anh mang con búp bê tình dục về là tôi không biết đấy hả. Tôi còn giúp anh nữa đấy, ngày nào cũng bỏ thuốc kích dục vào cơm của anh, rồi cố tình cấm vận' anh, thế là anh chẳng còn lựa chọn nào khác. Thôi, anh cứ yên tâm mà chết, tôi sẽ lo ma chay cho anh tử tế, cũng sẽ gửi tiền cho bố mẹ anh.” Ayako bấm vào một cái điều khiển từ xa bé xíu, từ trong cơ thể con búp bê tình dục vang ra giọng nói vừa mê hoặc: “Sướng lắm phải không?” “Sướng thế sao không lấy em luôn đi?” “Anh nói đi, tại sao lại không lấy em?”
“Tôi phát hiện ra mình là một nhà biên kịch tài ba đấy.” Ayako tắt chiếc điều khiển từ xa, lau sạch vết tương cà chua trên cổ con búp bê, đằng hắng vài cái rồi bày ra nét mặt đau đớn, bấm máy gọi điện thoại cho cảnh sát.
“Sướng lắm phải không?”
“Đạt được mục đích rồi, có vui không?”
“Chị nói đi chứ? Nếu chị vui, thế thì cho tôi vui cùng được không?”
Trong điện thoại vọng ra tiếng đàn bà ma quái. Ayako giật nảy mình, điện thoại di động rơi thẳng xuống đất, linh kiện bắn tung toé.
Những câu nói đó cứ lặp đi lặp lại liên tục sau lưng Ayako.
Một đôi tay gác lên vai cô ta, hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tại khiến đám lông tơ trên cổ dựng đứng.
❀ 14 ❀Con mèo đen già nua xấu xí ngồi chồm hỗm trên tường nhà Yukina đang kêu thảm thiết.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, một người đàn bà mặt không cảm xúc xách cái hộp gỗ cất từng bước cứng nhắc trong con ngõ nhỏ.
Sau lưng cô ta, trước cổng nhà Kawashima, Ayako đúng mỉm cười: “Giờ tôi vui lắm. Nếu chị muốn trở lại làm người, nhớ phải làm cho đàn ông yêu chị đấy nhé.”
Rồi cô ta quay người vào nhà. Khi bàn chân phải nhấc lên, dưới bàn chân lộ ra một mẩu thịt nhỏ xíu, giống như cái van bơm hơi.
Người đàn bà xách cái hộp thẫn thờ đi tới trước cổng một ngôi nhà, mở cái hộp ra, Cơ thể bỗng như bong bóng xì hơi, xẹp lép nhăn nheo thành một tấm da người, bay vào trong hộp.
“Tạch!”
Nắp hộp đóng lại!