← Quay lại trang sách

Chương 5 ÂM HỒN ÁO ĐỎ

Bãi biển Dumas vốn nổi tiếng vì những tin đồn ma quái, trong đó ấn tượng nhất là tin đồn về thiếu nữ áo đỏ.

Đồn rằng ba mươi năm trước, một đôi vợ chồng trẻ tới đây nghỉ tuần trăng mật. Nửa đêm, hai vợ chồng bỗng thấy đèn trong nhà vệ sinh tự bật sáng, giấy vệ sinh bay ra khỏi thùng rác. Hai vợ chồng sợ hãi bỏ chạy ra khỏi nhà trọ, định tìm quán bar nào đó ngồi chờ trời sáng, nhưng mãi không bắt được taxi. Thình lình một thiếu nữ áo đỏ hiện ra trước mặt họ, ngay trên lề đường cách đó không xa. Người vợ sợ hãi vùng chạy ra đường, bị một chiếc xe đang lao nhanh tông chết.

Từ đó về sau, trên con đường núi dẫn tới bờ biển Dumas, nhiều người bắt gặp một thiếu nữ áo đỏ cầm hoa đỏ đứng bắt xe. Nên tài xế đi qua đây không dám bắt khách dọc đường, chẳng may gặp phải thiếu nữ áo đỏ, sẽ vứt hương nến ra ngoài rồi chạy cho mau.

❀ 1 ❀

Gần đây, Manju không dám ngủ, không dám ngồi rỗi, không dám nghĩ ngợi vẩn vơ. tóm lại, cô không dám để cho đầu óc được nghỉ ngơi, vì cứ mỗi khi đầu óc được thả lỏng, trước mắt cô lại hiện ra rất nhiều cảnh tượng chưa thấy bao giờ nhưng lại vô cùng quen thuộc, rất nhiều những mảnh vụn ký ức chưa từng trải qua. Khi cô muốn nhìn rõ hơn, chúng lại tan biến như chưa hề xuất hiện.

Những mảnh vụn ký ức khiến cô vô cùng sợ hãi. Đêm khuya. Cô mặc áo đỏ một mình lang thang trên đường núi. Những chiếc xe vun vút chạy qua, không xe nào dừng lại. Cô tuyệt vọng đứng giữa con đường.

Từ xa, một ánh đèn xe rọi thẳng lại sáng quắc...

Cảm giác đó khiến cô sợ hãi.

Không chịu đựng nỗi, cô tìm đến bác sĩ tâm lý. Kết luận là do áp lực quá lớn, làm rối loạn chức năng của vùng hippocampus, nếu kéo dài, rất có thể mắc chứng tâm thần phân liệt.

Bác sĩ tâm lý bình thản nói với Manju, mỗi người đều có hai tầng tính cách hoặc nhiều hơn, có nhiều “bản ngã” đồng thời tồn tại, nhưng chỉ người tâm thần phân liệt thì mới phát hiện ra những “bản ngã” khác. Bệnh tình của cô hiện vẫn còn nhẹ, chỉ cần uống thuốc, cải thiện giấc ngủ, thả lỏng tinh thần sẽ nhanh chóng bình thường trở lại.

Về đến nhà, Manju vội vàng đi tắm rồi uống hai viên thuốc an thần bác sĩ vừa kê, nằm xuống giường. Không hiểu vì sao, cô cứ cảm thấy ánh mắt của bác sĩ nhìn cô khi ra về hết sức lạ lùng.

Đương nhiên, vì lòng tự trọng nên cô không cho bác sĩ biết nghề nghiệp của mình.

Chắc là do tác dụng của thuốc nên đầu óc cô tuy thả lỏng nhưng không còn thấy ký ức hiện về nữa. Mí mắt trĩu nặng, đầu óc mơ màng, cô từ từ thiếp đi trong tiếng sóng biển rì rào ngoài bãi biển Dumas.

❀ 2 ❀

Trong xe đã mù mịt khói, Saka vẫn châm thêm điếu thuốc nữa, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể xua tan cơn mệt mỏi khi chạy xe đêm và át đi cái mùi kỳ dị cứ lởn vởn mãi trong xe.

Cách bãi biển Dumas hơn ba mươi cây số, con đường núi trống trải trở nên quanh co, lắm đèo nhiều dốc, may mà xe cộ rất vắng, lại do chạy xe nhiều năm quen đường nên anh lái khá thảnh thơi. Hai hôm trước, anh có nghe một tài xế kế lại, gần đây trên con đường này thường xuất hiện một thiếu nữ áo đỏ ma quái đúng ven đường bắt xe.

Bãi biển Dumas nổi tiếng vì những truyền thuyết ma quái, trong đó, nổi tiếng nhất chính là chuyện thiếu nữ áo đỏ. Những lời đồn thổi rùng rợn khiến cánh tài xế đêm hôm qua đây đều tăng tốc đi nhanh, không dám dừng lại bắt khách, lỡ gặp phải thiếu nữ áo đỏ thì vội quăng hương nến ra ngoài để chạy cho nhanh. Đã có vài gã đàn ông ham của lạ từng dừng xe đón cô ta, nhưng sau đó bỗng trở nên trầm uất, xa lánh mọi người, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Mấy năm nay, thiếu nữ bắt xe không còn xuất hiện nữa, sự việc cũng dần trôi vào quên lãng. Nhưng dạo gần đây, tin đồn về thiếu nữ áo đỏ lại rộ lên, cánh tài xế nhanh chóng rỉ tai nhau nhắc nhở.

❀ 3 ❀

Khi Manju tỉnh dậy, trời đã sáng. Cô vươn vai khoan khoái, lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ ngon, nếu không phải dậy đi làm, cô còn muốn ngủ cả ngày.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Manju vào bếp lấy giấm đổ vào bồn rửa ngâm tay, đến khi kẽ móng tay ngả sang màu nâu sậm, cô mới lấy nước gạo nếp ngâm sẵn từ hôm trước ra bôi mấy lần trên đầu mũi, mí mắt và huyệt thái dương, rồi lấy nửa bát ra súc miệng.

Tất cả các phương pháp tránh tà dân gian, cô đều thực hiện nghiêm túc trước khi đi làm.

Trong thời chiến tranh Thế giới thứ hai, bãi biển Dumas là nơi tập kết từ binh chiến tranh của Nhật, còn có lò hỏa táng để thiêu xác từ binh. Sau khi quân Nhật bại trận rút lui, lò hỏa táng vẫn được giữ lại, dùng để hoả táng xác chết quanh vùng. Ngày nào cũng có xe chở tủ thi tới bãi biển Dumas, nhân viên lò hỏa táng phụ trách khiêng xác mang đi hoả thiêu. Công việc xảy ra hàng ngày nên người ta chẳng buồn che đậy, các xác chết đủ hình đủ kiểu cứ phơi ra lồ lộ, ai lỡ nhìn thấy thì đúng là ám ảnh.

Có lẽ đây chính là nguồn gốc của những lời đồn ma quái trên bãi biển Dumas.

Đeo xong khẩu trang và găng tay cao su, Manju vào phòng nhập liệm, mùi máu tanh nồng nặc khiến cô phải chau mày. Khi tới lò hỏa táng, một công nhân khiêng tử thi đang vội vã bỏ đi va phải vai cô. Vừa ngẩng nhìn cô, mặt anh ta bỗng tái mét, hốt hoảng như nhìn thấy ma, chẳng kịp xin lỗi đã cuống quýt chạy biến. Chuyện này khiến cô không vui, nhưng khi bước vào phòng để tủ thi, cô lại càng giận hơn.

Có những hai xác chết!

Hôm qua khi nhận việc, rõ ràng nói rằng chỉ có một xác chết đưa từ Delhi tới, nghe nói là chủ nhà trọ, hình như phạm tội gì đó nên sợ quá nhảy lầu tự tử.

Ở Ấn Độ, người phạm tội hoặc chết bất đắc kỳ tử không được phép thuỷ táng xuống sông Hằng. Trước khi có lò hoả táng, những thi thể kiểu này sẽ bị vứt ra chỗ hoang vu, nhưng cách làm này mất vệ sinh và quá rùng rợn nên sau đó, chính quyền quyết định phải hoả thiêu.

Nhưng dù là thi thể của ai, phạm tội gì, để bày tỏ sự tôn trọng với người chết, người nhà thường thuê người “trang điểm” cho người chết được dễ coi. Đây cũng chính là nghề của Manju: trang điểm cho người chết.

Nghề này thu nhập rất cao và Manju cũng rất xinh đẹp, nhưng Những anh chàng theo đuổi hễ nghe đến nghề nghiệp của cô đều chạy văng cả giày dép.

Lâu dần, Manju cũng thấy bình thường, cô tin rằng cái gì thuộc về mình rồi sẽ có, cái gì không thuộc về mình cho dù cố cũng chẳng được. Vả lại trong thâm tâm, cô luôn cảm thấy có một ai đó đang chờ đợi cô, chẳng qua là người ấy chưa xuất hiện mà thôi.

Tự dưng có thêm một xác chết khiến cô bực bội, nhưng sau đó, vẫn nhanh chóng tập trung vào công việc.

Đầu tiên là cái xác nhảy lầu. Đó là một người đàn ông trung niên, cú va đập khủng khiếp khiến phần mềm giập nát, xương gãy nghiêm trọng, xương ức đâm rách cả thịt lòi ra ngoài trắng ởn. Nhưng Manju đã quen rồi. Làm nghề này lâu, thậm chí cô còn cảm thấy trang điểm cho người chết dễ chịu hơn người sống nhiều, chí ít thì họ chẳng bao giờ phàn nàn hay yêu sách bắt bẻ cô cả.

Cô cầm con dao mổ cứa vào thi thể, cẩn thận nắn, ráp những chỗ xương gãy, sau đó khéo léo khâu lại. Trong khoang bụng, khoang ngực, nội tạng đã giập nát lẫn lộn trông như một món hầm hổ lớn, nhưng Manju không quan tâm. Công việc của cô chỉ là làm sao cho bề ngoài của thi thể trông được nguyên vẹn, đẹp đẽ.

Khuôn mặt người chết không bị tổn thương nhiều lắm, nhưng hộp sọ đã vỡ nát, bẹp dúm, khiến cho công việc tạo hình hơi khó khăn.

Manju quấn sợi dây da quanh đầu người chết, siết chặt một đầu. Tiếng trèo trẹo, răng rắc vang lên, hộp sọ bẹp dúm từ từ được nắn tròn, nhưng do sức ép trong hộp xương sọ, tròng mắt bị đẩy tôi ra ngoài, trông rất ghê rợn.

Cô vạch mí mắt ông ta ra, ấn tròng mắt vào trong như cũ. Manju thở phào, coi như chỉnh hình tạm xong. Nhìn sang cái xác còn lại, vải liệm phủ kín, máu me bê bết.

❀ 4 ❀

Đã mấy năm lái xe chở tử thi, vận chuyển hàng ngàn xác chết, Saka từ lâu đã không còn biết sợ là gì. Nhưng chuyện xảy ra tối qua khiến anh vô cùng kinh hãi. Cuộc gặp vô tình tại lò hỏa táng sáng nay càng khiến anh choáng váng. Anh chạy vội lên xe nhưng không tài nào lái đi nổi. Anh đành đi vào một quán ăn cạnh lò hỏa táng, gọi một suất cơm nhưng không ăn miếng nào mà chỉ uống bia liên tục, mong sao có thể trấn tĩnh lại.

Bồi bàn hỏi anh có muốn gọi thêm món hải sản nổi tiếng của bãi biển Dumas không, nhưng Saka chỉ gọi thêm vài chai bia rẻ tiền. Ngoái nhìn các thực khách đang vui vẻ ngồi ăn hải sản, Saka bỗng thấy dạ dày nhốn nháo.

Hải sản ở bãi biển Dumas nổi tiếng bởi hương vị đậm đà béo ngậy, thịt dày, tươi ngon. Dù có tiếng là một bãi biển ma quái, nhưng vì yêu thích hương vị đặc biệt của hải sản nơi này nên thực khách khắp nơi vẫn liên tục tìm đến. Thế nhưng người dân địa phương thì lại chẳng mấy mặn mà. Ngày nào cũng thấy lò hoả thiêu tro bay nghi ngút, theo gió bay cả xuống biển, họ đã biết rõ hải sản ở đây ăn gì nên mới béo núc như vậy.

Saka ngửa cổ uống nửa chai bia, mắt nhìn chằm chằm về phía lò hoả táng. Nếu chuyện tối qua có thể coi là bất ngờ thì chuyện sáng nay lại khác hẳn...

Hơn năm giờ sáng, còn hơn mười cây số nữa mới tới lò hỏa táng trên bãi biển Dumas. Đoạn đường núi đã sắp kết thúc, Saka liếc nhìn đồng đồ trên ghế phụ, thầm thở phào nhẹ nhõm. Mớ hương nến chuẩn bị sẵn chắc đêm nay không cần dùng đến nữa, lại tiết kiệm được ít tiền.

Đúng lúc này, anh chợt nhìn thấy hình như ven đường có một cái bóng lướt qua. Vì xe chạy rất nhanh nên anh chỉ nhìn thấy lò mò hình một cô gái áo đỏ tóc tai rũ rượi đang vẫy tay về phía anh.

Saka toát mồ hôi lạnh, vội hạ cửa kính định ném hương nến ra ngoài. Đúng lúc này, xe chạy đến khúc cua, đèn pha rọi vào vách núi đen trũi rồi lại trở lên mặt đường.

Một bóng người áo đỏ thình lình hiện ra ngay giữa đường, vẫy tay.

Saka tưởng mình vỡ mật. Trong lúc hoảng loạn, anh nhầm chân ga là chân phanh, một cú giậm mạnh, xe lao vọt đi tông thẳng vào bóng người áo đỏ. “Rầm” một tiếng khủng khiếp, cô ta văng đi thật xa, kính chắn gió máu văng tung toé.

Lúc này Saka mới kịp phanh xe lại, mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển mất một lúc rồi vội vàng phun nước lên kính chắn gió, khởi động cần gạt nước gạt qua gạt lại. Máu và nước hoà trộn vào nhau, nhoè nhoẹt trên nền kính. Nhìn qua lớp kính đỏ nhờ nhợ, anh thấy cô gái áo đỏ nằm bất động trên đường, quần áo sũng máu, bên dưới là một vũng máu lênh láng.

Saka nắm chặt vô lăng, nhìn trân trối. Anh không biết chắc cô gái đã chết hay chưa, nhưng anh nghĩ đến một điều, cô gái này tuyệt đối không phải là ma, mà là người thật. Khi anh đang phân vân có nên xuống xe cứu người hay không thì “bộp” một tiếng, trên kính của xe bên ghế phụ chợt nhô lên một bàn tay dính máu.

Một mớ tóc từ bên dưới cửa xe trồi lên, tiếp theo đó là khuôn mặt bê bết máu, hai con mắt tôi ra như mắt cá chết dán lên cửa xe, hai dòng lệ từ từ chảy xuống. Người phụ nữ đang nói điều gì đó, từ trong miệng phả ra làn hơi nước bám vào cửa kính xe, Saka kinh hãi đến chết lặng, anh không nghe thấy cô ta nói gì, nhưng trong đầu anh lại vang lên một câu rất rõ: “Anh có nhận ra tôi không? Là tôi đây, Saka...”

“Á!” Saka rú lên kinh hoàng, liếc về phía trước. Vũng máu vẫn còn đó, nhưng cái xác không thấy đâu nữa.

Anh nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vọt đi, cô gái kia há miệng hét lên, tay cố bám vào cửa kính, cơ thể bị hất văng đi, chỉ còn lại một vệt dấu tay quệt dài đỏ loét.

Chạy như điên hết đoạn đường núi, Saka mới giậm mạnh cần phanh. Xe khựng lại đột ngột, trán anh đập đánh cộp vào kính chắn gió.

Những vệt máu in trên cửa sổ xe bị gió tạt rê dài ngoằn ngoèo như những sợi dây leo đẫm máu. Saka hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại rồi thắp hương đốt nến, hạ cửa kính xuống vứt ra ngoài.

“Phụt!” Hương nến cứ như được tẩm xăng, bốc cháy dữ dội thành một quầng lửa lớn xanh len lét. Saka thở hắt ra. Ngọn lửa rất tập trung, cho dù thứ vừa gặp phải là ma hay người thì “nó” cũng đã nhận lấy hương nến, vậy thì sẽ không quấy rầy người cúng nữa. Còn nếu ngọn lửa bay tàn mát, chứng tỏ hương nến đã bị cô hồn cướp đi...

Saka xuống xe, lau sạch vết máu, lạy lục cầu nguyện một hồi nữa mới nổ máy tiếp tục đi tới lò hỏa táng.

Do tính đặc thù của công việc nên tài xế cũng kiêm nhiệm luôn việc chuyển xác chết. Nhưng khi mở cửa thùng xe, Saka toàn thân lạnh toát.

Anh nhớ rõ trong thùng xe chỉ có một cỗ xác, nhưng lúc này lại có hai.

Cái xác mới xuất hiện được quấn kín vải liệm, vết máu còn chưa khô hẳn...

Anh tin chắc mình đã gặp ma. Nghĩ là vậy, anh lại thấy bớt sợ. Đâm phải ma còn hơn là đâm phải người sống. Tài xế lái xe chở tử thi lâu năm thường gặp rất nhiều chuyện ma quái: trong thùng xe vọng ra tiếng đập uỳnh uỳnh, hoặc tiếng khóc lóc; nhìn qua gương chiếu hậu bỗng thấy hàng ghế sau có người đang ngồi gục đầu.

Do vậy, tài xế lái xe chở tử thi đều phải “giắt lưng” một vài bí quyết. Saka lấy dao găm châm vào đầu ngón trỏ, đưa lên miệng mút, nhả một ngụm máu lên cái xác mới rồi châm ba điếu thuốc, lần lượt để lên đầu và hai bên bả vai.

Lúc đó còn rất sớm, anh đã làm mọi việc xong xuôi mà nhân viên của lò hỏa táng vẫn chưa tới. Saka chờ tới khi ba điếu thuốc cháy hết mới trèo vào thùng xe, khấn vái mấy cái rồi vén vải liệm ra nhìn.

❀ 5 ❀

Các nhân viên khác trong lò hỏa táng rất ngạc nhiên. Bình thường, Manju trang điểm cho xác chết rất nhanh, nhưng hôm nay chờ suốt cả sáng vẫn chưa thấy cô bước ra khỏi phòng. Mọi người sốt ruột, đẩy cửa bước vào thì thấy Manju đờ đẫn ngồi bệt dưới đất, trên tay cầm con dao mổ nhọn hoắt, lưỡi dao máu nhỏ tong tỏng.

Xác người đàn ông đã được trang điểm xong, trên mặt được đắp một lớp bột sáp trắng toát che đi hoàn toàn vẻ thống khổ trước khi chết, môi đỏ tươi như phết máu. Nhưng cái xác còn lại khiến cho anh nhân viên lò hỏa táng vừa nhìn đã rú lên kinh hãi.

Khuôn mặt tử thi bị rạch nát nhừ, máu thịt lẫn lộn, không còn nhìn rõ mắt mũi mồm miệng. Tiếng hét khiến Manju choàng tỉnh, cô bật dậy, tay cầm dao mổ khua khoắng loạn xạ, gào thét ầm ĩ: “Tôi là ai... Tôi là ai...”

Bỗng nhiên, cô nhìn đăm đăm vào con dao. Lưỡi dao sáng loáng như gương phản chiếu khuôn mặt méo xệch vì sợ hãi. Manju trợn trừng mắt nhìn, từ từ gí sát lưỡi dao vào mặt mình.

Anh nhân viên kia sợ quá, chộp lấy cổ tay của cô rồi giằng lấy con dao. Manju trợn mắt nhìn anh ta, hét toáng lên: “Anh là ai? Tôi là ai?”

Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Manju đã hai mắt trợn ngược, lăn ra ngất xỉu. Từ trong túi áo của cô rơi ra một tờ giấy, là tờ kết quả chẩn đoán.

Ông chủ lò hoả táng được tin cũng hộc tốc chạy lại, cầm tờ giấy lên đọc, thở dài rồi gọi điện tới bệnh viện.

Không lâu sau, tiếng còi xe cấp cứu rú inh ỏi lại gan. Manju nằm bất tỉnh trên cáng, được nhân viên y tế khiêng lên xe chở đi.

“Thường xuyên tiếp xúc với người chết gây ra áp lực tinh thần quá lớn.” Ông chủ giao tờ kết quả chẩn đoán cho bác sĩ đi theo xe, áy náy giải thích. “Chúng tôi đã chưa quan tâm đúng mức tới tâm lý nhân viên, sau này sẽ cải thiện. Mong bác sĩ giữ bí mật giúp cho, không thì chẳng ai dám tới đây làm nữa.”

Xe cấp cứu lại hú còi ầm ĩ chạy đi trước ánh mắt tò mò, nghi hoặc của những người xung quanh.

Saka lặng im chứng kiến tất cả, vội vàng thanh toán tiền cơm rồi lên xe phóng đi.

❀ 6 ❀

Nửa tháng sau, ngày 15 tháng 7, bãi biển Dumas, nhà Manju.

“Manju, hôm đó cậu đã nhìn thấy cái gì vậy?” Dalaja đặt cốc sữa nóng và mấy viên thuốc vào tay Manju.

Manju lắc đầu, im lặng uống thuốc.

Dalaja hết sức nghi hoặc. Mới chỉ mấy ngày mà Manju gầy sọp hẳn đi, nếu không phải trong ánh mắt còn có một chút ánh sáng, hẳn cô đã trở thành một bộ xương di động.

Sau vài ngày nằm viện, tinh thần Manju đã ổn định, nhưng cô tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện hôm trước.

Dalaja là bạn thân của Manju, mấy hôm nay cô nghỉ hẳn việc để lo chăm sóc cho Manju. Hôm nay, cô đến đón Manju xuất viện.

“Manju, hôm nay tớ đón về một chú cún đấy, chúng ta đặt tên cho nó nhé.” Nghe bác sĩ nói, trường hợp như Manju nên nuôi thú cưng sẽ có lợi cho việc ổn định tinh thần, Dalaja bèn nhờ người mua một chú chó lai lông vàng giống Golden Retriever.

Manju gượng cười: “Cảm ơn cậu, Dalaja.”

“Chúng ta là bạn thân mà, cậu khách sáo làm gì.” Dalaja đặt chú chó vào lòng Manju rồi cầm cốc sữa vào bếp rửa.

Chú cún rất quấn người, cứ vẫy đuôi rối rít, cọ cái đầu bông xù vào Manju khiến cô nhồn nhột, nụ cười đã lại thấp thoáng trên khuôn mặt cô.

Dalaja thấy vậy thì cũng nhẹ lòng hơn. Cô ngồi xuống cạnh giường, cùng Manju chơi đùa với chú cún.

“Dalaja, tớ muốn hỏi cậu một chuyện,” vui cười một hồi, Manju chợt hỏi, “được không?”

Dalaja gật đầu, nụ cười của Manju vụt tắt. Cô trầm giọng hỏi: “Nếu như cậu nhìn thấy thi thể của chính mình, cậu sẽ phản ứng ra sao?”

“Tớ... tớ không hiểu ý của cậu.” Dalaja rùng mình. Giọng nói khàn khàn của Manju khiến cho cô ớn lạnh. Lẽ nào Manju gặp vấn đề gì về tâm thần? Cứ nghĩ đến chuyện Manju cầm dao mổ rạch nát bộ mặt của thi thể trong phòng để xác, Dalaja lại thấy rợn người.

“Hôm đó, tớ đã nhìn thấy thi thể của chính tớ.” Manju đưa mắt nhìn về phía sau Dalaja. “Tớ tin chắc đó chính là thi thể của tớ.” Dalaja vô thức ngoảnh đầu lại nhìn, chẳng có gì cả. Trong lòng cô ớn lạnh: “Manju, tớ không biết cậu đang nói gì. Cậu mệt quá rồi thì nghỉ ngơi đi, tớ ra ngoài mua đồ, cậu có muốn ăn uống gì không để tớ mua.”

Manju cười buồn bã: “tớ biết, chẳng ai chịu tin lời tớ đâu, nên tớ mới im lặng suốt mấy ngày qua, không thì mọi người sẽ tống tớ vào khoa tâm thần mất. Nhưng... cậu là bạn thân nhất của tớ, chẳng lẽ cậu cũng không tin tớ sao? Thôi, cũng muộn rồi, đồ ăn thức uống trong nhà chẳng thiếu gì, cậu cứ về đi.”

Dalaja tần ngần một lúc rồi chào Manju ra về. Manju chỉ còn một mình với con cún. Cô xoa cái đầu bông xù của nó, mí mắt trĩu nặng do tác dụng của thuốc an thân, động tác của cô chậm dần. Rồi cô ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ say, cô thấy mặt mình man mát, giống như có nước nhỏ vào. Cô thấy hơi sợ, nhưng thuốc ngủ khiến cô cứ lịm đi, không tài nào mở mắt ra được, chỉ động đậy được bàn tay sờ vào chú cún con.

Cô cảm thấy cái lưỡi âm ấm của con vật liếm vào tay mình, liền an tâm ngủ tiếp. dường như chỉ có giấc ngủ say sưa mới giúp cô quên đi được cảnh tượng hãi hùng ngày hôm đó: vén tấm vải liệm đẫm máu lên và nhìn thấy một cô gái giống mình như tạc nằm im lìm trên ván...

❀ 7 ❀

Ánh nắng sớm chiếu vào phòng ấm sực, tiếng chim ríu rít đánh thức Manju dậy từ giấc ngủ say. Cô đưa tay dụi mắt, bỗng thấy tay mình dính dính, còn ngửi thấy thứ mùi mà cô đã quen thuộc tại nơi làm việc.

Cô lập tức mở choàng mắt, thấy mình đang nằm trên một vũng máu. Trước mắt cô, trên chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, chú cún con bị sợi dây thừng siết chặt vào cổ, cái bụng mở phanh, ruột gan lòng thòng đẫm máu.

“A!” Manju rú lên kinh hoàng, bật dậy như điện giật, chạy ngay vào nhà tắm xối nước điên cuồng để cọ rửa máu chó đang bám khắp mặt mũi mình mẩy. Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, sò lên khuôn mặt đờ đẫn một hồi, sau đó thình lình đập vỡ tan tấm gương, nhặt lấy một mảnh vỡ sắc lạnh rạch bừa lên mặt.

Gần như cùng lúc đó, người ta phát hiện ra Dalaja nằm chết trong một bồn hoa. Trên thành bồn hoa là một người đàn ông khắp người đẫm máu, tay cầm con dao găm nhọn hoắt, đã tự cứa đứt cổ mình, đôi mắt trợn trừng còn liếc về góc bồn hoa, nơi có một bông hoa héo khô hình thù kỳ quặc.

Có người nhận ra, đó chính là Saka, tài xế lái xe chở tử thi.

Qua giám định pháp y, cảnh sát suy đoán rằng, hung thủ giết Dalaja chính là Saka, sau khi giết người đã tự sát. Manju cũng đã cứa cổ tự sát trong phòng, dưới gầm giường và trên xác con chó cũng phát hiện ra lông tóc và dấu vân tay của Saka.

Không ai suy đoán được nguyên nhân của vụ án ly kỳ đẫm máu này. Những cái chết rùng rợn nối tiếp nhau khiến cho bãi biển Dumas càng trở nên đáng sợ.

Có người nói rằng, tại Saka và Manju thường xuyên tiếp xúc với tử thi nên bị ma nhập. Thế tại sao Dalaja cũng chết? Một ông cụ còn dẫn ra một truyền thuyết có vẻ chẳng liên quan đến chuyện này: máu chó hàng ma.

❀ 8 ❀

Hai ngày sau, đêm khuya, ánh trăng lạnh lẽo, gió biển ẩm ướt đã xua tan mùi máu tanh lấn quất trong thành phố. Bên cạnh bồn hoa trên bãi biển Dumas, một anh thanh niên người Á Đông đang đứng đó, tiếc nuối nhìn bông hoa đã héo khô.

Lát sau, anh ta từ từ ngồi xuống, cẩn thận xới đất lên, bứng lấy bông hoa khô đặt trong lòng bàn tay.

“Anh có biết đó là hoa gì không?” Một giọng nói lạnh lùng vọng lên từ sau lưng.

“Chỉ có bãi biển Dumas dày đặc oan hồn mới sinh ra được loài hoa bỉ ngạn ba mươi năm mới nở một lần, tiếc là tôi đã tới muộn hai ngày.” Anh chàng chạm tay vào những cánh hoa khô xác, nói.

“Thế anh có biết nguồn gốc của nó không?” người đàn ông kia vẫn giấu mình trong bóng tối, tròng kính dày cộp lấp lóa ánh trăng giá lạnh.

“Chỉ biết sơ sơ thôi.” Anh chàng cười đáp. “Ông muốn kể cho tôi nghe sao?”

“Hoa bỉ ngạn còn gọi là hoa manjusaka, là loài hoa bị người đời nguyền rủa. Tương truyền hoa bỉ ngạn mọc ở ven bờ suối vàng ở âm ti, có đặc điểm là lá không thấy hoa, hoa không thấy lá, lá và hoa không bao giờ gặp nhau.

Hoa bỉ ngạn mọc ven đường xuống suối vàng là cảnh tượng duy nhất trên con đường âm hồn xuống cõi âm ti. Hoa bỉ ngạn được Manju và Saka bảo vệ, hai người họ lần lượt bảo vệ cho lá và hoa.

Hai người đơn độc canh gác, thầm nghĩ, vẫn có một người tương tự làm công việc tương tự, nên cũng không thấy cô đơn. Cứ thế trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, Manju và Saka đã canh giữ hoa bỉ ngạn suốt hàng ngàn hàng vạn năm và họ đã biến thành loài hoa này từ lúc nào không biết. Vào thời khắc họ gặp nhau, cũng chính là lúc hoa và lá cùng xuất hiện.

Hương thơm của sự chia ly và đau khổ nhanh chóng lan tỏa khắp các con đường dẫn tới âm phủ, chẳng mấy chốc đã bay tới tận âm ti. Do hoa lá cùng xuất hiện nên hương thơm ấy khiến cho những âm hồn đã uống canh Mạnh Bà và đi qua cầu Nại Hà lại nhớ được về kiếp trước.

Thế là lời nguyền xuất hiện.

Hoa và lá luân hồi một vòng, trong mỗi vòng luân hồi đều có thể gặp nhau, nhưng không thể ở bên nhau. Khi hoa bỉ ngạn nở, giữa Manju và Saka sẽ có một người đầu thai ở kiếp người. Khi hoa bỉ ngạn khô héo, sẽ có một người đi xuống âm ti, gặp lại hoa bỉ ngạn trên đường xuống suối vàng và nhớ về kiếp trước. Nhưng lúc này, người còn lại đã luân hồi vào cõi người.

Tuy họ vẫn nhớ thương nhau, nhưng mãi mãi không bao giờ gặp nhau. Thế là trong kiếp người, họ cứ mãi đi tìm nhau và bị ám ảnh bởi rất nhiều kí ức trong kiếp trước.

Cứ mỗi khi sắp được gặp nhau, họ lại phải trải qua những thử thách như ngờ vực, sợ hãi, phản bội, ghen tuông, tham lam, chết chóc, mỗi kiếp một khác. Chỉ khi vượt qua được những thử thách này, họ mới được ở bên nhau chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.”

“Thật là một mối tình đẹp đẽ mà thê lương.” Anh thanh niên cầm bông hoa bỉ ngạn héo khô vùi xuống đất. “Thế họ đã được ở bên nhau chưa?”

Người đàn ông trong bóng tối thở dài, hồi lâu mới nói: “Những thử thách đó, ai mà vượt qua nỗi kia chứ?”

“Chẳng lẽ yêu nhau mà chỉ có thể cách biệt nhớ nhung chứ không thể ở bên nhau?” Anh thanh niên suy tư. “Phải chăng những ai đầu thai từ hoa bỉ ngạn chỉ có thể miệt mài tìm kiếm khắp thế gian, đến khi nhận thấy không thể tìm thấy tình yêu đích thực, lại sẽ ôm hận mà chết?”

“Có lẽ vậy.” Giọng người đàn ông thì thầm.

“Ông là ai?” Anh thanh niên cảnh giác hỏi.

“Ta ư? Ta chỉ là người canh gác hoa bỉ ngạn mà thôi.” người đàn ông từ từ tan biến vào bóng tối, tựa như chưa bao giờ tồn tại. “Liên tục chứng kiến bi kịch xảy ra mà không thể ngăn chặn, ta mệt mỏi quá rồi...”

Anh thanh niên ngước nhìn bầu trời sao lấp lánh, hít vào một hơi thật sâu. Bầu trời rực rỡ ánh sao phản chiếu xuống mặt biển đêm tối thẫm, đứng từ xa nhìn lại, bãi biển Dumas hẹp dài với bò cát vàng rực tựa như một dòng sông âm phủ cắt đôi hai cõi âm dương.