← Quay lại trang sách

Chương 6 LÀNG NGƯỜI MẶT BÒ

Phía Bắc Ấn Độ có một ngọn núi đặc biệt, núi ở hai hên cao vút trông giống hệt như cặp sừng bò nên được người ta gọi là núi Đầu Bò. Tại vùng trũng xuống giữa hai ngọn núi có một ngôi làng nhỏ.

Không lâu trước đây, một người nông Jan ở gần đó trong lúc khai hoang đã phát hiện ra một công trình kiến trúc ngầm trông tựa như một quần thể mộ cổ. Nhưng thật đáng kinh ngạc, khi khai quật mộ, người ta lại phát hiện ra hài cốt bên trong đều là mình người đầu bò. Đông đảo chuyên gia đổ về đây nghiên cứu, nhưng ngay sau đó lại vội vã bỏ đi, không dám phát biểu hay công bố điều gì khiến tâm lý sợ hãi bao trùm lên ngôi làng suốt một thời gian dài.

Có người nói, đây là nơi yên nghỉ của thần Skiva. Thú cưỡi của thần Shiva là một con bò. Theo truyền thuyết Ấn Độ, cứ cách một trăm năm, thần Shiva lại đầu thai trở lại trần gian...

❀ 1 ❀

Mấy hôm trước xem được bộ phim tài liệu về Tây Đường*, Nguyệt Bính lại nổi hứng du lịch, kéo tôi đi cùng, rồi nghĩ cái số tôi đi đâu cũng gặp chuyện ma quái, tôi thì chả sao, nhưng sợ ảnh hưởng đến ngành du lịch Tây Đường thì thật không nên không phải. Thế là mặc cho Nguyệt Bính năn nỉ chèo kéo, tôi vẫn quyết bám trụ ở trường.

Thấy tôi dứt khoát, Nguyệt Bính đành một mình xách ba lô lên và đi. Trước khi đi còn dặn, nếu có bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi tới, phải mở ra xem đồ bên trong có còn nguyên vẹn không rồi ký nhận giúp nó, tiện thể quẳng lại điện thoại cho tôi để lỡ bên chuyển phát nhanh gọi tới. Trong điện thoại của nó chẳng có nhiều số, chủ yếu là ảnh chụp ở Ấn Độ. Hôm đó rảnh rỗi, tôi mở ảnh ra xem. Ảnh nhiều khủng khiếp, tôi xem mãi không hết. Trưa đến nấu mì ăn liền, đang vừa ăn vừa xem, tôi bỗng nhìn thấy một bức ảnh quái lạ.

Một ngôi làng đổ nát, một nam một nữ đứng ở cổng làng, mặc thứ y phục cổ lỗ không biết từ thế kỷ nào. Bức ảnh rất mờ, không nhìn rõ mặt, nhưng hình như trên đầu người đàn ông mọc ra hai thứ gì đó ngồ ngộ, trông y như cặp sừng trên đầu Đông Hải Long Vương trong phim Tây du ký.

Người phụ nữ da rất trắng, cằm nhọn khác thường, hai bên khoé miệng nhếch lên cũng cong và cao đến lạ lùng, khiến tôi nhớ tới những người từng gặp ở làng Rắn hồi ở Thái Lan. Đoạn ký ức đó khiến tôi sợ hãi. Đang định chuyển ảnh, tôi bỗng phát hiện ra một điều kỳ lạ trong nền ảnh lờ mờ.

Hai bên cổng làng không biết trồng giống cây gì, trên mỗi thân cây đều treo vắt vẻo một cái bóng đen đen, trông giống như xác chết treo...

Tôi đang ngẩn người nghi hoặc, điện thoại thình lình đổ chuông điếc óc khiến tôi giật nảy mình. Nhìn điện thoại là số trong vùng, bèn bấm nghe, thì ra nhân viên chuyển phát nhanh đã ở dưới tầng.

Bưu kiện là một phong bao mỏng, sờ thấy cứng cứng giống như đựng bưu thiếp. Đáng ngạc nhiên là chữ viết trên phong bì toàn là tiếng Anh, có trời mới biết anh chàng chuyển phát nhanh đọc hiểu bằng cách nào.

“Tôi cũng tốt nghiệp trường này đấy.” Anh chàng quẳng lại một câu rồi trèo lên xe ba bánh phóng mất hút.

Lúc này, tôi mới nhớ vẫn chưa kiểm hàng, bèn vội vàng mở ra xem. Đó là một bức ảnh 13x18. Vừa nhìn, một nỗi khiếp sợ đã choáng ngợp trong lòng, khiến tôi toàn thân ớn lạnh.

Giống hệt như tấm ảnh tôi vừa xem trong điện thoại.

Đằng sau bức ảnh viết vài chữ bằng tiếng Anh: “Chúng ta về rồi!”

Quay về phòng, tôi đối chiếu hai bức ảnh một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm khác nhau.

Trong ảnh, hai hàng cây ở hai bên cổng làng không thấy bóng đen nào.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông...

Trên màn hình không hiển thị số, nhưng rõ ràng là điện thoại đang đổ chuông cuộc gọi tới.

Tôi bỗng cảm thấy sợ, rất sợ, mồ hôi vụt cái đã tứa khắp người. Chuông điện thoại reo một hồi thì tắt, sau đó lại reo. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng, tôi không nhẫn nhịn nổi nên đã liều mình bấm nút nghe.

“Chúng ta về rồi!” Trong điện thoại vọng ra một giọng nói khàn khàn lẫn trong hơi thở nặng nề, khiến tôi như thể cũng cảm nhận thấy hơi thở nóng giãy phả ra từ miệng đối phương.

“Anh là ai?”

“Tôi ư? Tôi cũng không biết tôi là ai cả.”

Giọng của đối phương mỗi lúc một ồm ồm, cuối mỗi câu đều là âm mũi kéo dài.

Tôi lau mồ hôi: “Có chuyện gì không?”

“Tôi là Rama, từ từ tôi sẽ kể cho anh nghe.”

❀ 2 ❀

Khi Rama đưa vợ là Shalika tới ngôi làng Kandarp ở Bihar, anh vô cùng vui sướng. Một tháng trước, một người nông dân ở Kandarp trong lúc khai hoang đã phát hiện ra một công trình kiến trúc ngầm dưới lòng đất trồng giống như một quần thể mộ cổ. Nhưng đáng ngạc nhiên là các hài cốt trong mộ đều là mình người đầu bò, điều này đã gây chấn động giới khảo cổ và tôn giáo.

Qua kiểm tra cho thấy, các bộ hài cốt được mai táng tại nhiều thời điểm khác nhau, nhưng trùng hợp là khoảng cách đều đặn là một trăm năm. Tính theo số lượng hài cốt thì hai mươi sáu bộ hài cốt này bắt đầu được mai táng từ hai ngàn sáu trăm năm về trước, cứ một trăm năm lại mai táng một quái vật thân người đầu bò.

Theo suy đoán của các nhà tôn giáo học, hai ngàn sáu trăm năm trước đây chính là thời điểm thần Shiva bắt đầu xuất hiện ở Ấn Độ. Thú cưỡi của thần Shiva là một con bò. Tín ngưỡng tôn thờ bò của người Ấn Độ cũng bắt nguồn từ đây.

Theo truyền thuyết Ấn Độ, cứ một trăm năm thần Shiva lại giáng trần một lần. Vậy phải chăng giữa những bộ hài cốt và thần Shiva có mối liên hệ nào đó?

Rất nhiều nhà nghiên cứu tôn giáo và khảo cổ đổ về Kandarp, nhưng sau đó, họ lại vội vã bỏ đi, không dám phát biểu hay công bố bất kỳ điều gì về ngôi làng.

Trước sự phản đối mạnh mẽ của dân địa phương và tín đồ đạo Hindu, chính quyền buộc phải giữ lại nguyên vẹn quần thể mộ cổ. Hài cốt mình người đầu bò cũng không được chuyển đi. Dân chúng khắp nơi ồ ạt đổ về Kandarp vái lạy “thần Shiva”.

Rama và Shalika lúc này đang nghiên cứu khảo cổ ở Ai Cập, hay tin liền nhanh chóng về nước. Trải qua nhiều tầng xét duyệt, cuối cùng họ đã được phê chuẩn tới khảo cổ ở Kandarp.

Trước khi lên đường, người phụ trách của ban khảo cổ cú nhìn Rama chăm chú như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Cẩn thận đấy nhé!”

Rama cũng đã nghe thấy những tin đồn ở đó, nhưng lòng say mê với nghề khiến anh không lưu tâm, lập tức phấn khởi chuẩn bị hành trang rồi nhanh chóng tới Kandarp.

Lúc này, tin đồn đã lắng xuống, khách hành hương tìm tới cũng ít dần. Ngôi làng nhỏ nằm chơ vơ trong khe giữa hai đỉnh núi, nhìn từ xa trông như một cái đầu bò.

Đứng trước ngôi làng, Rama hít vào một hơi thật sâu, còn Shalika lại chau mày.

“Em thấy khó chịu phải không? Nơi này cao hơn mực nước biển hơn hai nghìn mét, chắc là sẽ ít nhiều gây phản ứng say độ cao đấy.” Rama vừa bấm số của trưởng làng Devrat vừa hỏi vợ.

“Em cảm thấy hình như mình đã tới đây rồi thì phải.” Shalika đưa ánh mắt mơ màng nhìn về phía hàng cây cổ thụ cạnh ngôi làng. “Những cái cây này trông rất quen.”

“Chắc là chức năng vùng hồi hải mã rối loạn rồi.” Rama giải thích. “Hoặc cũng có thể kiếp trước em chính là người dân ở ngôi làng này.”

Shalika nhìn chồng cười, nhưng mặt cô chợt biến sắc: “Phải rồi! Mười ba... mười ba... không sai chút nào!”

“Mười ba gì cơ?” Rama ngạc nhiên hỏi. Nhưng vừa dứt lời, anh bỗng thấy Shalika vò đầu bứt tóc, mặt mũi tái mét, méo xệch, rồi thình lình hét váng lên: “Rama, chúng ta đi thôi, đi mau! Đừng có vào!”

Ở Ấn Độ, người vợ không được gọi thẳng tên chồng, phản ứng lạ lùng của Shalika khiến Rama kinh ngạc.

“Chúng ta... chúng ta về rồi.” Shalika chợt phá lên cười, sau đó lảo đảo rồi ngất lịm.

“Shalika, Shalika!” Rama vội đỡ vợ dậy, vạch mí mắt của cô ra xem, bỗng giật mình kinh hãi.

Tròng mắt đen nhánh của cô đã ngả sang màu vàng sẫm, bao phủ toàn bộ nhãn cầu, tại chỗ sâu nhất của con người có một cái bóng nhàn nhạt.

“Anh là Rama phải không?” Một giọng nói khàn khàn từ phía sau vọng lại. “Vợ anh bị bệnh à?”

Rama giật mình quay lại, thấy một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn mặc bộ quần áo vải thô. “Tôi là trưởng làng Devrat, tôi giúp anh được không?”

Ở Ấn Độ, đàn ông không được tuỳ tiện động chạm vào co thể phụ nữ, nên sau khi được Rama chấp thuận, Devrat mới bế Shalika dậy, rảo bước thật nhanh vào làng. Rama trong lòng không vui, nhưng là một nhà nghiên cứu, rõ ràng anh không khoẻ bằng Devrat, nên đành xách đồ đi theo sau. Tới cổng làng, anh liếc nhìn và chợt hiểu ra câu nói vừa rồi của vợ.

Ở hai bên ngôi làng có tổng cộng mười ba gốc cây!

Lẽ nào Shalika đúng là dân làng này vào kiếp trước? Hay là... Rama rùng mình ớn lạnh, không dám nghĩ tiếp.

❀ 3 ❀

Có lẽ người làng rất ít giao du với bên ngoài, hoặc là gần đây do người ngoài tìm tới quá đông nên vừa nhìn thấy họ, dân làng đều chạy vội về nhà đóng chặt cửa lại.

Rama đang lo lắng nên chẳng bận tâm, cứ thế theo Devrat về nhà. Nghe tiếng gọi của Devrat, vợ ông ta là Daya từ nhà trong chạy ra, bế ngay Shalika đặt lên giường nhẹ tênh.

Rama đi theo vào nhà trong, vạch mí mắt của cô ra nhìn, thấy con ngươi đã trở lại bình thường, nhưng đã mở rộng thêm vài vòng, đó là dấu hiệu bị kích động mạnh.

“Tôi đã gọi điện tới bệnh viện gần nhất, nhưng từ Bihar tới đây cũng phải mất ba ngày.” Devrat xua tay ra hiệu mời Rama ra ngoài.

Rama nhận ra mình đã phạm điều cấm kỵ. Ở Ấn Độ, người ngoài không được phép bước vào buồng của phụ nữ, nghe nói làm vậy sẽ bị “bà quỷ” canh giữ buồng trong nguyền rủa, còn người phụ nữ sẽ bị ác ma nhập hồn. Tuy hiện nay, những điều cấm kỵ kiểu này đã gần như mai một, nhưng rất nhiều ngôi làng hẻo lánh vẫn giữ nguyên những phong tục cổ hủ, thậm chí có nơi nếu đàn ông lạ dám bước vào buồng trong của phụ nữ sẽ bị lôi đi khoét mắt, trộn với máu gà bôi xuống gầm giường, nói rằng làm như vậy mới trừ được lời nguyền.

Rama chậm chạp đi theo Devrat ra phòng khách ngồi, Daya bưng ra hai cốc trà. Lúc này, Rama mới nhận ra Daya che khăn đen trùm đầu kín mít, chỉ khoét hai cái lỗ tại vị trí đôi mắt, trông như chụp cái bao bố lên đầu.

Đầu của Daya to khác thường, đặc biệt trên đỉnh đầu còn có hai vật gì nhô lên rất rõ. Đôi mắt bà ta thi thoảng lại lộ ra dưới lỗ thủng của tấm mạng, con ngươi màu vàng sẫm phủ kín cả nhãn cầu, bên trong có một cái bóng mờ mờ...

“Mời dùng trà.” Giọng Daya rất thô, không giống giọng nói của con người, mà ồm ồm như tiếng bò rống.

Rama từng nghe một người bạn trong giới khảo cổ kể rằng, ở Thái Lan có một loại cổ trùng có thể biến con người thành động vật như lang sói, rắn rết, hổ báo, chẳng lẽ ở ngôi làng này cũng có?

Anh bắt đầu hối hận vì đã tới đây.

“Tôi làm anh sợ phải không?” Daya nói rồi đưa tay lột bỏ khăn trùm đầu.

Khuôn mặt của Daya được chụp lên một khung xương đầu bò!

Viền mép của cái sọ bò hoàn toàn khớp với khuôn mặt bà ta, khắc sâu vào trong thịt. Thịt đỏ sẫm đùn ra quanh mép khung xương, trông như những con giun khổng lồ. Nhưng ghê sợ hơn nữa là từ trên khung xương mọc ra vô số những sợi thịt nhỏ đan xen chằng chịt như mạng nhện, bám chắc vào mặt, như để cố định chắc chắn cái khung xương sọ bò lên khuôn mặt.

“Tôi làm anh sợ phải không?” Daya cười nói, cứ mỗi lần mấp máy miệng, cái sọ bò lại chuyển động, những sợi thịt co giãn như dây chun.

“Phựt!” Một sợi thịt đứt tung, buông lõng thõng xuống bên mặt.

Rama buộc miệng kêu lên, nhổm dậy định chạy, nhưng lại bị hai cánh tay khoẻ kinh hồn giữ chặt lấy.

Devrat cười nói: “Đã tới rồi thì đừng có đi. Chúng ta đều là Những người bị nguyền rủa.”

Không biết từ lúc nào, khuôn mặt của Devrat cũng thay đổi, rành rành là một lớp da người phủ lên cái mặt bò. Mũi ông ta phát ra tiếng thở phì phì, phun ra bọt nước ướt át tanh tưởi.

“Chờ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng gặp được anh.” Devrat bưng cốc trà lên, thè lưỡi liếm tồm tộp.

Daya lấy cái sọ bò trên mặt, đưa tay cạy thử rìa thịt đỏ bầm như muốn gỡ cái sọ ra, nhưng chỉ thấy máu bật đầm đìa. Bà ta kêu lên đau đớn, đứng dậy trở về phòng.

“Chúng tôi rất muốn tìm cách giải quyết.” Devrat ấn chặt xuống hai vai Rama, nói.

Nhìn khuôn mặt bò da người lên tiếng nói, Rama kinh khiếp muốn ngất. Devrat lại thè cái lưỡi to tướng ra liếm nước trà nói: “Phải chờ hai người tới, chúng tôi mới được cứu vớt, ngôi làng này mới thoát khỏi lời nguyền hơn hai ngàn năm về trước.”

❀ 4 ❀

Hai ngàn năm trước đây, Ấn Độ nằm dưới sự thống trị của vua Asoka thuộc vương triều Maurya. Đó là một thời đại thịnh vượng chưa từng có.

Phía Bắc của đế quốc này có một ngọn núi kỳ lạ, đỉnh núi nhô lên cao vút ở hai bên trông giống như hai cái sàng bò khổng lồ, nên được gọi là núi Đầu Bò.

Ở chỗ trũng ở giữa hai đỉnh núi có một ngôi làng nhỏ. Tổ tiên của dân làng tìm đến nơi hẻo lánh này ẩn cư để tránh chiến tranh loạn lạc, thời gian trôi qua, dần dần hình thành một ngôi làng không lớn cũng không nhỏ. Dân làng an cư lạc nghiệp, gần như cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Dân làng sống rất vui vẻ.

Ngoại trừ cậu bé Devrat.

Devrat không giống một con người bình thường. Cái mũi nhô cao, kéo dài xuống tận cái cằm vuông chằn chặn gồ lên phía trước. Trên cái trán rộng nhú lên hai cục thịt tròn ủng, trong miệng mọc đầy những cái răng to cộ vuông vức, trông cả khuôn mặt giống hệt như mặt bò.

Càng đáng sợ hơn nữa là khi được sinh ra, do đầu Devrat quá to quá cứng nên không thể nào chui ra khỏi cơ thể người mẹ. Người mẹ quằn quại đau đớn mà không tài nào sinh con được, cuối cùng đã chết vì kiệt sức, người ta phải mổ phanh bụng mẹ mới lấy được cậu bé ra.

Khi nhìn thấy cái đầu bò to tướng của đứa bé, bà đỡ sợ quá giật mình, lỡ tay bẻ gãy chân trái của Devrat.

Dân làng đều cho rằng, chắc chắn cha Devrat đã xúc phạm đến thần linh nên mới sinh ra đứa con quái vật như vậy, thậm chí có người còn đòi mang đứa bé đi thiêu để trừ hoạ cho dân làng.

Cha Devrat sợ lú cả người, đành để cho Vandan đoạt lấy đứa bé vẫn còn chưa cắt rốn, mang đến đống lửa rừng rực đã đốt sẵn. Đúng lúc ấy, một bô lão cao tuổi nhất trong làng chống gậy tiến tới, ngăn dân làng lại. Vừa nhìn thấy hình thù của đứa bé, ông vội phủ phục xuống đất hô to: “Đây là hoá thân của thần Shiva, chắc chắn sẽ mang lại phúc lành cho dân làng!”

Trong lúc dân làng bán tín bán nghi, ông lão thận trọng bế lấy đứa bé: “Thần Shiva sẽ giáng trần dưới hình tướng mình người mặt bò. Nếu muốn giết thằng bé, hãy giết ta trước đi.”

Không ai biết ông bao nhiêu tuổi. Trông ông rất đỗi già nua, giống như một cây cọ lâu năm, khắc khổ, nứt nẻ, cơ thể hằn đầy những dấu vết tháng năm.

Ông lão đã nói như vậy, dân làng đương nhiên không phản đối, vì họ vốn tôn thờ thần Shiva. Thế nhưng một con người mang bộ mặt bò lại nằm ngoài sức tưởng tượng của người dân. Cha Devrat thậm chí không dám nuôi đứa bé, ông lão đành phải run rẩy bế nó về nhà mình.

Từ đó về sau, ngày nào ông lão cũng đi tới các nhà dân xin ăn, mang về móm cho Devrat. Devrat thè cái lưỡi rộng bản liếm thức ăn trông hệt như một con bò.

❀ 5 ❀

Cứ thế mười ba năm trôi qua, được ông lão chăm bẵm, Devrat đã trở thành một cậu nhóc choai choai, nhưng cái đầu lại càng giống đầu bò hơn nữa. Nó cũng biết mình khác người, bị trẻ nhở ức hiếp, bị người lớn kỳ thị xa lánh, trong đó có cả người cha thân sinh. Nên cậu bé thường nhốt mình trong nhà, ngày ngày thẫn thờ nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, chờ ông lão quay về.

“Thượng đế đã ban cho con mạng sống, chắc chắn là cố ý của người.” Ông lão thường nhẹ nhàng an ủi Devrat.

“Ông ơi, là ai đang hát vậy?” Khi Devrat và ông lão ngồi hóng mát ngoài hiên, họ thường nghe thấy một giọng hát trong trẻo từ trong làng vọng tới, nghe như tiếng hót véo von của chim hoàng anh.

“Đó là Sarah, con gái của Vandan.” Ông lão phe phẩy cái lá chuối xua muỗi cho Devrat. “Devrat của ta đã có người để yêu mến rồi đấy.”

“Không... không phải đâu.” Devrat cúi đầu nói.

“Con của ta, con đã nhìn thấy con bò cày ngoài đồng chưa?” Ông lão ngước nhìn bầu trời đầy sao, nói. “Sở dĩ chúng được người ta tôn trọng, không chỉ là vì chúng là thú cưỡi của thần Shiva, mà còn vì chúng làm việc chăm chỉ giúp người ta có cái ăn. Con không được lựa chọn tướng mạo, nhưng con vẫn được lựa chọn cái tâm của mình. Nếu con có cái tâm sẵn lòng giúp người, chắc chắn sẽ được dân làng tôn trọng. Biết đâu còn lấy được Sarah nữa đấy.” Giọng ông lão cứ nhỏ dần, dường như sắp sửa ngủ thiếp đi.

“Thật không ông?” Devrat ngước lên nhìn bầu trời tối thẳm, bỗng thấy một ngôi sao băng lướt qua.

“Tất nhiên rồi.” Tàu lá chuối trên tay ông lão rơi xuống đất. “Con phải làm người tốt đấy.”

“Vâng, con sẽ trở thành người tốt.” Devrat gật đầu dứt khoát, trên khuôn mặt nở một nụ cười hiếm hoi.

Nhưng bên cạnh cậu bé, ông lão, người duy nhất không ghét bỏ cậu, chăm bẵm cậu khôn lớn nên người đã trút hơi thở cuối cùng.

Tang lễ rất đơn giản, vì lòng tôn kính đối với người già nên tất cả dân làng đều tham gia. Trời đang nắng ráo bỗng đổ mưa rào, dân làng vội vã kéo nhau ra về, chỉ còn lại Devrat quỳ trong vũng nước.

“Ông ơi, con không được chọn tướng mạo nhưng con sẽ chọn cái tâm. Ông cứ yên lòng, con nhất định sẽ trở thành người tốt.”

Đầm đìa trên mặt Devrat không biết là nước mắt hay nước mưa.

Từ đó, sáng nào dân làng cũng thấy ruộng đồng sau một đêm đã được cày xới kỹ lưỡng, tưới tắm chu đáo. Cuối cùng, có người phát hiện ra, mỗi khi đêm đến, Devrat lại âm thầm ra đồng làm việc.

Thằng bé rất khoẻ, cày bừa rất nhanh, đến khi gần sáng, cậu bé ngồi nghỉ một lát bên bờ ruộng rồi dọn dẹp ra về.

Dần dần, người trong làng thi thoảng nhìn thấy Devrat đều tươi cười vui vẻ, còn nhét thức ăn vào tay cậu bé. Devrat thường đỏ mặt rụt tay lại, ấp úng: “Tôi không lấy đâu... Ông tôi từng nói, làm việc tốt là không bao giờ cần báo đáp.”

Thế là từ đó về sau, sáng nào trở về nhà, cậu cũng thấy ngoài cửa để vài giờ bánh nướng thơm phức và một vò cà ri ngon tuyệt.

Ngồi ăn bánh nướng với cà ri, nghe tiếng hát réo rắt của Sarah vọng lại, trên khuôn mặt bò của Devrat bừng lên nụ cười rạng rỡ.

Ý nghĩa của cuộc sống, thật đơn giản.

“Nếu ông nhìn thấy, chắc là ông vui lắm đây.” Devrat nhìn áng mây trên trời, thầm nghĩ.

Sau một lần rời làng đi săn, cha của cậu không thấy trở về nữa. Có người nói ông bị thú dữ ăn thịt, cũng có người nói ông quá đau buồn trước cái chết của người vợ và đứa con dị tật nên đã bỏ làng ra đi.

Cuộc sống trong làng vẫn diễn ra chậm rãi yên bình như thế. Thấm thoắt lại bảy tám năm nữa trôi qua, Devrat đã được dân làng chấp nhận, dường như nhìn lâu quen mắt nên không ai cảm thấy cái đầu bò quá đáng sợ nữa.

Ngay cả Sarah, cô gái xinh đẹp nhất làng cũng mạnh dạn sờ lên đầu Devrat, lần từ vầng trán vuông vức xuống cái mũi lớn, cái cằm nhô, sau đó tươi cười duyên dáng, cất tiếng hát thánh thót rồi chạy đi.

Devrat đứng thần ra một hồi lâu, sau đó ngửa mặt lên trời rống lên như bò vì sung sướng.

❀ 6 ❀

Ngôi làng từng được coi là chốn bồng lai tiên cảnh bỗng nhiên hứng chịu đợt hạn hán nghiêm trọng chưa từng thấy. Cây cỏ héo khô, đất đai nứt nẻ, hoa màu thất thu. Dân làng không còn gì ăn, đàn ông đành phải lên núi đi săn. Nhưng thời tiết hạn hán cũng khiến thú rừng bỏ đi cả, nên chỉ có thể mang về được ít chim sẻ, nhím, hoặc thậm chí phải trở về tay không.

Khi vỏ cây bị ăn sạch, giun dế cũng bị đào sạch, người dân làng đói khát đến mất cả lý trí bắt đầu cầm dao đâm vào Những con bò vốn dĩ được tôn thờ.

Nhờ ăn thịt bò, dân làng lại cầm cự thêm được một thời gian nữa. Cái đói kéo dài khiến người ta không còn giống người, trong mắt chỉ biết có thức ăn, chỉ khao khát tìm được thứ gì đó để ăn.

Devrat cũng đói đến lả người, ngày nào cũng thất thểu ra khỏi làng, nửa đêm mới về nhà. Chẳng ai quan tâm anh đi đâu, làm gì, vì chẳng còn hơi sức nữa.

Trước sự sinh tồn, ai cũng thành ra ích kỷ.

Nửa đêm, những người sắp chết đói nằm lả trong nhà. Không ai phát hiện ra có một bóng người cao lêu nghêu cạy cửa lẻn vào nhà góa phụ Kina. Chồng Kina đã chết đói, chỉ còn đứa con trai vừa tròn ba tháng bé như nắm tay, gầy trơ xương vì đói khát.

Đang nằm lịm đi ôm con, Kina bỗng cảm thấy trong lòng trống trải. Đứa trẻ đã bị giật mất! Không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô lập tức vùng dậy, lao vào kẻ cướp con giành giật. Kẻ đó đeo mặt nạ, giằng co một lát rồi xô Kina ngã lăn xuống đất. Chiếc mặt nạ rơi xuống, nhìn vào hình bóng lò mò, Kina nhận ra một cái đầu bò.

Gần sáng, khi Devrat trở về nhà, hầu như tất cả người dân trong làng đều phẫn nộ cầm đuốc đứng đợi trước cửa nhà anh.

Devrat ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, anh phấn khỏi nở nụ cười chào dân làng, vì anh đã mang về một tin vui.

Không nghe thấy giọng hát của Sarah.

“Bịch!” Một nhát gậy phang thẳng vào sau gáy, cây gậy lớn gãy làm đôi. Anh choáng váng, loạng choạng.

“Giết nó đi!”

Dân làng thét lên như điên như dại, cơn đói đã biến họ thành quỷ dữ. Devrat chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một cơn mưa gậy gộc đã giáng xuống.

Devrat chỉ biết ôm chặt lấy đầu. Anh hét lên hỏi dân làng có chuyện gì, nhưng không một ai nghe. Chốc lát, khắp người anh đã bầm giập, tứa máu. Qua cơn mưa gậy, anh nhìn thấy người ta xông vào nhà mình, kéo ra vô số hài cốt.

“A, quái vật, nó ăn xác chết, ăn cả thịt người! ” Vandan huơ bó đuốc hét lên. “Nó không phải người! Nó là yêu quái! Giết nó đi!”

Cơn mưa gậy càng thêm hỗn loạn. Devrat hết sức hoang mang, nhưng anh đã nhận ra dân làng muốn giết mình. Đúng lúc ấy, anh loáng thoáng nghe thấy giọng hát của Sarah vẳng lại.

“Mình không thể chết được! Chí ít mình cũng phải nói cho Sarah biết đã!” Devrat thầm nghĩ, rồi anh vùng dậy, đỡ gạt, đâm húc, thoát ra khỏi trận đòn thù, lảo đảo chạy tới nhà Sarah.

Đám đông như bầy sói đói, gào thét đuổi theo sau Devrat.

Devrat không còn biết đến đau đớn, mệt mỏi, anh nghiến răng chạy thẳng một mạch tới nhà Sarah, xô cửa chạy thẳng vào buồng trong.

“A...!” Sarah hét lên.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Devrat bỗng sững sờ.

Khi dân làng đuổi tới nơi, thấy Devrat ngồi im lìm trước cửa nhà Sarah, đôi mắt đã bị khoét bỏ, cặp nhãn cầu để ngay ngắn trong lòng bàn tay.

“Giết tôi đi.” Devrat ngửa đầu nhìn trời, trong màn đêm, anh không còn nhìn thấy bầu trời đầy sao nữa.

Dân làng lập tức xông tới, đánh đập túi bụi. Chẳng mấy chốc, Devrat đã chỉ còn là một cái xác đẫm máu.

Vài ngày sau, Vandan phát hiện ra một vũng nước suối trong khe núi hoang vu nhất trên núi Đầu Bò. Dân làng đã được cứu sống. Để cảm tạ, họ bầu Vandan làm trưởng làng. Ngôi làng lại trở về với vẻ yên bình như xưa. Không ai còn nhắc tới quái vật Devrat. Và cũng không ai biết được thi hài của Devrat sau đó đã bị mang đi đâu.

Hơn một tháng sau, trong làng bỗng có trẻ con bị mất tích. Bà mẹ đang ngủ giật mình tỉnh dậy, thấy một bóng đen đội tóc giả, đầu to khác thường từ trong phòng chạy ra.

Hai ngày sau thì người ta tìm thấy bộ xương trơ trụi của đứa trẻ ngoài cổng làng.

Sự kiện rùng rợn này đã thức tỉnh ký ức của dân làng về cái đêm rùng rợn đó. Tất cả mọi người đều cho rằng, đó là oan hồn của Devrat hiện về báo oán.

Chaitan là người đánh đập Devrat hung hăng nhất đã mất tích trong một lần lên núi đi săn, vài ngày sau, bộ xương trơ trụi của ông ta cũng xuất hiện ở cổng làng.

Dân làng chìm đắm trong nỗi sợ hãi vô cùng tận. Thậm chí nhiều nhà còn bỏ chạy khỏi làng.

❀ 7 ❀

Vandan trở về nhà, sắc mặt nặng nề. Hôm ấy, Devrat xông thẳng vào buồng của Sarah, dù ông ta đã lấy đôi mắt của Devrat trộn với bột gạo và máu gà bôi xuống gầm giường theo phong tục, nhưng Sarah vẫn trở thành một cô gái không còn trong sạch. Người ta đồn rằng Devrat từ lâu đã thầm yêu Sarah, nếu không thì tại sao trước khi chết còn cố chạy vào phòng cô.

Sarah đi pha cho bố một cốc trà sữa. Vandan vừa uống vừa nhìn cô chòng chọc, rồi lạnh lùng hỏi: “Hôm đó, Devrat đã làm gì?”

Sarah cúi đầu đáp: “Con đã nói với cha rồi, anh ấy chỉ nói cho con biết vị trí của suối nước.”

“Hắn ta nhìn thấy?” Ánh mắt của Vandan lướt qua Sarah rồi nhìn vào trong phòng.

Sarah bật khóc: “Chắc chắn là anh ấy đã nhìn thấy. Nếu không phải anh ấy rất tốt với con, tình nguyện giúp con giữ bí mật này, thì kết cục của anh ấy đêm hôm đó sẽ chính là kết cục của chúng ta.”

Vandan vấn vê bộ râu rậm, sắc mặt âm trầm: “Thằng đần! Nó tưởng con hát cho nó nghe là con thích nó sao? Nó chăm chút cho ruộng nhà chúng ta tươi tốt nhất. Lúc đói kém nhất, nó hì hục đi tìm thức ăn lén mang đến để trên cửa sổ nhà ta. Đồ điên! Con người làm sao có thể yêu một con quái vật đầu bò cơ chứ?”

“Cha đừng nói nữa.” Sarah cất giọng lạnh lẽo. “Nếu anh ấy nói ra bí mật của chúng ta, biết đâu để bảo toàn tính mạng của mình, cha cũng sẵn sàng giết con luôn phải không?”

Khóe mắt Vandan giật giật: “Sao con lại có thể nói cha con như vậy?”

“Vì con hiểu cha. Một kẻ ăn thịt người thì có chuyện gì mà không làm được?”

Vandan đập bàn đúng dậy, mặt tái mét, đỉnh đầu gồ lên một cục trông rất quái dị: “Tổ tiên chúng ta vì xem thường loài bò nên mới bị nguyền rủa, đời nào cũng phải sinh ra một con người mặt bò, chỉ có ăn thịt người mới giữ được diện mạo con người. Nhưng kẻ ăn thịt người nếu bị phát hiện sẽ bị thiêu sống, sống cuộc sống thế này, con tưởng cha sung sướng lắm sao?”

“Hôm đó Devrat xông vào, thấy con thu dọn bộ hài cốt giập nát, con sợ muốn chết, nhưng anh ấy thà chết cũng không tiết lộ cho ai biết. Cha, con còn muốn hỏi một chuyện nữa, chỉ có gia tộc chúng ta mang lời nguyền, vậy tại sao Devrat cũng có tướng mạo đầu bò?” Sarah quay lại, làn da mịn màng của cô không biết từ bao giờ đã chằng chịt nếp nhăn, xù xì thô ráp, từ những lỗ chân lông to tướng đâm ra Những sợi lông thô kệch màu nâu vàng.

Trên đỉnh đầu Vandan cũng vang lên Những tiếng rèn rẹt, rồi hai cái sừng uốn cong đâm ra từ dưới tóc, cái mũi nở ra to tướng, lỗ mũi phập phồng, phả ra hơi thở ướt át.

Trong phòng, hai con người đầu bò đứng đối diện với nhau, nhìn nhau bằng cặp mắt bò màu xám sẫm.

“Bởi vì nó là anh trai của con.” Vandan phì phò đáp, hai bên mép sùi bọt trắng xóa.

“Cha nói sao?”

“Mẹ của con rất tốt. Bà rất yêu cha, nhưng không dám chung sống với một con bò phải ăn thịt người để khống chế lời nguyền độc địa. Bà ấy đã bỏ cha, rồi lấy cha Devrat. Từ lúc sinh ra, người ta đã coi Devrat là quái vật. Cha cũng chẳng còn cách nào khác, cha muốn được sống tiếp, cha muốn con được sống yên lành, nên đành phải hy sinh Devrat để bảo toàn mạng sống cho hai cha con ta.”

Sarah nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo: “Anh ấy... anh ấy là anh trai của con?”

Vandan bước lại gần Sarah, thở dài thườn thượt: “Con cũng chán ngán cảnh ăn thịt người rồi phải không? Dòng họ chúng ta không nên có con cái mới phải! Đến đời của cha, chỉ còn lại một mình cha, cha đã từng thề rằng, tuyệt đối sẽ không yêu ai hay lấy ai, như vậy sẽ xoá bỏ được lời nguyền. Cha chỉ ăn xác chết, tuyệt đối không ăn thịt người sống, cho tới khi lưu lạc đến ngôi làng này. Hôm đó, cha bắt gặp mẹ con ngồi giặt bên khe suối, ánh nắng hắt lên khuôn mặt bà như thể dát vàng, đẹp như thần tiên. Lúc đó, cha biết ngay rằng, lời nguyền này vẫn còn tiếp diễn.”

“Tại sao... tại sao cha biết mà vẫn cứ làm, để cho lời nguyền này tiếp diễn?” Trong đôi mắt bò của Sarah ứa ra hai dòng nước mắt.

Vandan không đáp lại câu hỏi của con gái mà hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tối hôm đó, mẹ con sinh Devrat ra trước. Đó là một con quái vật đầu bò, khiến tất cả những người có mặt đều khiếp vía. Không ai phát hiện ra trong bụng bà ấy vẫn còn một đứa trẻ nữa. Khi dân làng tụ tập đòi thiêu chết Devrat, cha đã lén quay lại để nhìn mẹ con lần cuối và đã phát hiện ra con, thế là cha bế con về nhà. Khi cha quay lại quảng truồng, thấy dân làng đang đòi thiêu chết Devrat. Cha rất muốn giằng lấy nó, nhưng cha lại sợ bại lộ. Cha đành hi sinh nó để đổi lấy tính mạng của hai cha con ta...”

“Cha đã thề với mẹ con rằng, tuy không thể lấy bà ấy, nhưng cha tuyệt đối không làm hại dân làng. Cứ thi thoảng, cha lại lén ra khỏi làng tìm xác chết. Cũng chính nhờ có mẹ con nên cha tin rằng, trên đời này vẫn có người tốt. Nhưng cái chết của mẹ con và cả hành vi điên cuồng của dân làng vào buổi tối hôm đó khiến cha không dám tin nữa. Chúng ta buộc phải ăn thịt người để chống lại lời nguyền, còn họ ăn tươi nuốt sống Devrat vì đói. Tất cả họ đều sẽ bị quả báo!”

“Cha, chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa không?”

“Không!” Vandan nhắm mắt lại, “Hồn ma của Devrat đã trở lại để báo thù. Tất cả mọi người đều phải chết. Con nghe đi, nó đã tới rồi đấy.”

Bên ngoài bỗng vọng vào tiếng bò rống thảm thiết, xen lẫn tiếng chửi rủa, gào thét của dân làng.

## 7

Nghe xong câu chuyện của Devrat, Rama chết lặng vì kinh hãi. Con quái vật đầu bò trước mặt dường như còn không đáng sợ bằng câu chuyện vừa nãy. Devrat sờ lên chiếc sừng trên đầu: “Chính vào buổi tối hôm đó, Devrat đã xuất hiện trong ngôi làng, cướp đi một đứa trẻ. Dân làng sớm đã canh phòng cẩn mật, lập tức đuổi theo. Devrat chạy thẳng tới nhà Vandan và dân làng phát hiện ra Vandan và Sarah cũng mang đầu bò. Devrat còn xông vào tận phòng Sarah, xô bật chiếc giường đi, xới tung lớp đất vừa mới lấp, lộ ra vài bộ hài cốt. Trong lúc dân làng còn ngây sững vì kinh ngạc, Devrat nhảy luôn xuống hố đất, nháy mắt đã biến thành một bộ xương.”

“Vandan và Sarah bị thiêu sống vì tội ăn thịt người. Trong đống lửa, Vandan cười lớn, nói rằng sớm muộn gì mình cũng quay trở lại báo thù. Dân làng sợ hãi, mang treo bộ hài cốt đầu bò của Sarah và Devrat lên thân cây ngoài cổng làng, khiến cho lời nguyền trên không chạm trời dưới không chạm đất, không làm hại tới người khác được nữa. Nhưng từ đó về sau, thế hệ nào cũng có người dân làng sinh ra một cặp trai gái song sinh, đến năm mười sáu tuổi, cũng chính là trạc tuổi Devrat và Sarah khi bị giết chết, chúng sẽ biến thành người đầu bò. Thế là cặp song sinh này lại bị thiêu chết rồi đem treo trên cây ngoài cổng làng...”

“Giờ thì anh đã biết chúng tôi là ai rồi chứ? Thật bất hạnh, thế hệ này lại đến lượt anh em chúng tôi. Chúng tôi bị dân làng theo dõi sát sao. Thực ra, chẳng cần theo dõi thì chúng tôi cũng đi đâu được chứ? Từ khi sinh ra, số mệnh của chúng tôi đã là bị thiêu chết. Thế nhưng...”

“Chi cần tìm được Devrat và Sarah thực sự đã đầu thai trên thế gian này, chúng tôi sẽ có thể giải trừ được lời nguyền, để họ hứng chịu thay chúng tôi. Cho nên, chúng tôi đã công bố phát hiện về những bộ hài cốt đầu bò, tôi tin rằng số mệnh sẽ chỉ dẫn cho hai người trở về ngôi làng này. Vì nơi đây mới chính là quê hương của hai người.”

“Không... không thể nào...” Hai hàm răng của Rama va vào nhau lập cập. “Chúng tôi tuyệt đối không phải là người đầu bò đầu thai!”

“Có lẽ là vậy, nhưng chúng tôi không thể chờ thêm được nữa.” Shalika từ trong phòng đi ra, giữ lấy cánh tay Devrat. “Anh, đúng là đã gỡ bỏ được rồi, đây chính là cách giải trừ lời nguyền đấy.”

“Shalika?” Rama kinh ngạc kêu lên.

“Không, tôi là Daya, Shalika đang nằm trong kia kìa.” Daya mỉm cười trên khuôn mặt của Shalika.

Devrat đưa tay nắm chặt lấy khung xương bò trên mặt, vặn bẻ thật lực: “Em gái, chúng ta có thể sống như người bình thường được rồi!”

❀ 9 ❀

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng khóc não nề. Giọng kể của Rama quá truyền cảm khiến tôi nghe mà chết lặng. Đờ ra một hồi lâu, tôi mới lắp bắp: “Nhưng... nhưng tôi không phải là Nguyệt Bính, tôi chỉ là bạn của cậu ấy. Anh có chắc là anh không nói đùa đấy chứ?”

“Tôi nói thật đấy. Bây giờ, xung quanh tôi chỉ toàn bóng tối, tôi không biết mình đang ở đâu... Nhưng các anh đừng có tới... ” Câu nói bỗng nhiên bị cắt ngang bôi một tiếng rú thảm thiết. Đầu bên kia vọng lại tiếng va đập chát chúa, tiếp theo là những tiếng “tít tít” kéo dài.

Tôi cứ sững sờ cầm điện thoại, định bấm gọi lại mới nhớ là không có số. Tôi cầm bức ảnh đối chiếu với bức ảnh trong điện thoại của Nguyệt Bính, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, lo lắng, đau xót, thương cảm. Nếu câu chuyện của người lạ mặt bâng quơ ấy là có thật, thì tôi thật thất vọng về tính người.

Mấy ngày sau đó, điện thoại không đổ chuông, tôi cố gắng quên chuyện này đi, nhưng đêm nào cũng gặp ác mộng. Trí nhớ quá tốt cũng là một bi kịch của con người.

Khi Nguyệt Bính bụi bặm dặm trường trở về, tôi chỉ vào bức ảnh để trên đầu giường của nó. Nó cầm lên xem rồi “ồ” lên một tiếng: “Hôm đó tao đọc được bài báo nói rằng đã khai quật được quần thể mộ chôn những bộ hài cốt mình người đầu bò ở khu Bihar, tao đã tìm tới đó và gặp được hai vợ chồng nhà khảo cổ học, đã chụp ảnh của họ. Tên là Rama hay Mara gì đó tao cũng không nhớ rõ.”

Tôi phấp phới hỏi: “Thế mày tới đó có gặp chuyện gì hay ho không?”

“Ờ, cái trò mình người đầu bò chắc chỉ là chiêu để nâng cao nguồn thu du lịch thôi.” Nguyệt Bính bỏ ba lô xuống, lật ngược ảnh lên: “Chúng ta về rồi. Câu này có nghĩa gì nhỉ? Mà tại sao họ lại có địa chỉ của tao?”

“Sao tao biết được.” tôi nghe mà toàn thân lạnh toát. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nguyệt Bính chau mày nghĩ ngợi: “Bí Ngô này, tao vừa nhớ ra một điều. Nếu có người lạ nhờ mày chụp ảnh giúp, nhất định mày phải nhìn kỹ xem họ có bóng hay không. Có nhiều thứ ma quỷ rất có thể sẽ gửi ảnh chụp cho mày, thế thì oán khí sẽ vận lên người mày, giúp họ giải trừ lời nguyền.”

“Thế thì mày phải cẩn thận đấy!” Tôi nói vậy, rồi quyết định không kể lại cuộc điện thoại lạ kỳ cho Nguyệt Bính nghe nữa. với tính cách của nó, kiểu gì nó cũng lồng lên quay về Ấn Độ.