← Quay lại trang sách

Chương 11 CHUYỆN MA ÁM Ở DELHI

Trường Đại học Delhi, ngôi trường đại học lâu đời nhất Ấn Độ, lưu truyền rất nhiều truyền thuyết ma quái nghe mà sởn gai ốc. Trong đó, rùng rợn nhất phải kể đến truyền thuyết bức tường hài cốt.

Năm 2010, Julia, cô sinh viên mới vào trường, nửa đêm ra nhà vệ sinh công cộng, thấy các phòng đều đã có người, ngoại trừ một phòng tận trong gốc. Cô thấy hơi ngạc nhiên, nửa đêm sao vẫn đông người đi vệ sinh thế? Vừa ngồi xổm xuống, Julia bỗng cảm thấy có hai bàn tay lạnh toát sờ vào mông mình. Cô hét toáng lên kinh hãi, chạy thẳng về phòng, nhưng lại thấy trước giường của các bạn cùng phòng đều có hai vết chân ướt sũng, mà trên giường lại trống không. Càng lạ lùng hơn nữa là phía nhà trường đã kiểm tra xác nhận, cả phòng chỉ có Julia đến nhập học sớm, còn các hạn khác vẫn chưa tới.

Sau khi kể xong câu chuyện pháo đài cổ Bhangarh Fort, Nguyệt Bính cứ như bị ma nhập, cả ngày vò đầu bứt trán suy nghĩ gì đó, đôi khi lại cầm máy tính bảng vẽ vời loằng ngoằng.

Đến sáng thứ sáu, tôi sực nhớ hôm nay có tiết của thầy Lý dạy triết, có tiếng là “hung thần giảng đường”, thì vội vàng lôi Nguyệt Bính dậy, ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới giảng đường.

Sự xuất hiện của Nguyệt Bính lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều nữ sinh, nhưng thằng cha cứ phớt tỉnh, đi thẳng đến dãy bàn cuối cùng.

Thầy Lý kẹp tập giáo án dày cộp bước vào, chắc là giảng đường kín người khiến thầy phấn khởi. Những cái tên nước ngoài trúc trắc lạ hoắc thi nhau tuôn ra trên bảng, Nietzsche, Hegel, Kant...

Tôi đang căng tai ra nghe như vịt nghe sấm, bỗng thấy một bạn nữ mặt đỏ bừng chẳng buồn xin phép thầy lấy một tiếng đã chạy ào ra khỏi lớp. Thầy Lý coi như không thấy gì, vẫn tiếp tục giảng bài, còn đám nam sinh cười rúc rích. Họ đều biết tại sao cô ấy lại chạy đi.

“Bí Ngô, tao hiểu rồi!” sắc mặt Nguyệt Bính hào hứng cứ như Columbus phát hiện ra châu Mỹ, mắt nhìn hút theo cái bóng của cô bạn.

“Hiểu cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác.

Nguyệt Bính vỗ vào vai tôi rồi đứng bật dậy chạy ào ra khỏi lớp học. Thầy Lý ngỡ ngàng quát lên: “Cậu kia, đi đâu?”

Tôi chẳng còn thời gian đâu để suy nghĩ nữa, vội vã đứng dậy chạy bổ theo, chỉ kịp quăng lại một câu: “Thưa thầy, bạn ấy khó ở...”

Cả lớp học cười ồ...

Chạy ra khỏi giảng đường, không biết Nguyệt Bính đã đi đằng nào. Tìm một người trong ngôi trường rộng thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển. Tôi chạy quanh hai vòng rồi trở về ký túc xá, thấy Nguyệt Bính đang ngồi đờ ra nhìn đống đồ trên bàn.

“Tao đã tìm ra câu trả lời!” Nguyệt Bính gật gù. “Mày còn nhớ chuyện về pháo đài cổ Bhangarh Fort không? Tao đã nói với mày, nếu tao tìm ra đáp án, tao sẽ nói cho mày biết. Nhưng trước tiên, tao sẽ kể cho mày nghe một chuyện hết sức ly kỳ mà chính tao đã trải qua trong trường đại học Delhi.”

Tôi nhìn cái đống hổ lốn trên bàn, mà ngơ ngác không hiểu tại sao.

❀ 1 ❀

Đại học Delhi được xây dựng từ năm 1922, nằm ở thủ đô New Delhi, là ngôi trường có lịch sử lâu đời nhất Ấn Độ, bầu không khí học thuật sôi nổi, trang thiết bị giảng dạy hàng đầu, nên là giấc mơ của vô số học sinh. Thế nhưng, ngôi trường gần trăm năm lịch sử này cũng lưu truyền rất nhiều truyền thuyết rợn gáy.

Khu ký túc xá nữ sinh của học viện Thong kê Ấn Độ phân hiệu Delhi đã rất cũ nát, xập xệ vô cùng. Thực ra đã có khu ký túc xá mới hơn, nhưng do có một sinh viên bị chết ngay trên giảng đường, từ đó ký túc xá xuất hiện rất nhiều chuyện ma quái nên nhà trường cho sinh viên nghỉ học một tuần để khắc phục. Đám sinh viên nữ thà dọn về khu nhà cũ nát cũng không ở lại khu ký túc xá ma ám.

Khu nhà cũ được xây dựng từ rất lâu rồi, nghe nói tuổi thọ của nó cũng chẳng kém ngôi trường, trước đây nó được dùng làm chỗ nghỉ của các tín đồ thờ thần Shiva. Những năm gần đây, ngôi trường đổi mới đến chóng mặt, nhưng khu nhà cũ kỹ này vẫn không bị phá bỏ.

Học viện Thống kê nằm ở gần ngoại thành, nhiều người lớn tuổi còn nhớ tại khu nhà bỏ hoang này từng xảy ra cuộc xô xát giữa các tín đồ, chết rất nhiều người, nguyên nhân cụ thể không rõ. Từ sự kiện đó đã nảy sinh rất nhiều câu chuyện quỷ quái ma mãnh, được đồn đại qua rất nhiều thế hệ sinh viên.

Khu nhà này đã bị bỏ hoang ba năm trời, dây điện, bóng đèn hành lang đã hư hỏng từ lâu, nhưng do chỉ ở tạm có một tuần nên nhà trường cũng ngại sửa chữa, dù sao đèn điện trong phòng vẫn sáng là được. Lại vào đúng dịp hè nóng như thiêu như đốt, sinh viên tối về ký túc xá đã mệt rã, vội vàng tắm táp rồi đi ngủ luôn.

Không tiếp xúc với những lời đồn thổi của lứa sinh viên cũ, các tân sinh viên tuy cảm thấy khu ký túc xá trông âm u đáng sợ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Có một số nữ sinh bạo gan còn cho rằng, sống trong khu nhà cổ xưa này lại có phong vị hoài cổ rất đặc biệt, bèn rủ nhau chơi trò sắp nến.

❀ 2 ❀

Thấy các bạn trong phòng bận rộn chuẩn bị trò chơi, Vishali cứ thấp thỏm không yên. Không hiểu tại sao, từ khi dọn vào phòng này, cô cứ thấy trong người khó chịu, kinh nguyệt tự dưng cũng rối loạn. Đặc biệt là khi quay về phòng, trên nền nhà rõ ràng chẳng có thứ gì, nhưng cô lại bị vấp ngã toạc cả đầu gối.

Falguni hướng dẫn Kamal, Jiya bày nến ở khoảng trống giữa phòng, Vishali mấy lần định can ngăn, nhưng lại không tìm được lý do.

Có trời mới biết Falguni bới ở đâu ra cái trò sắp nến này, mà Kamal và Jiya cũng hùa theo ngay mới lạ. Nhìn những ngọn nến từ từ khép thành hình tròn, Vishali không nhịn nổi nữa, can: “Anh sinh viên kia mới chết mấy hôm đấy, giờ chơi trò xếp nến nguy hiểm lắm, rất dễ bị ma ám. Thôi chúng ta đừng có chơi nữa nhé?”

“Ồ, cậu nhát gan thế thì đừng có ở chung với bọn tớ.” Falguni thản nhiên cầm một cây nến lên châm thuốc.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vishali không ưa Falguni. Falguni rậm lông, lại rất nặng mùi, người lúc nào cũng sặc sụa mùi kem tẩy lông, sáp khử mùi, lại quyện thêm mùi thuốc lá khiến cô rất khó chịu, cảm giác cứ như ở cùng với đàn ông.

Vishali quyết định khi nào đổi ký túc xá sẽ nộp đơn xin chuyển sang phòng khác.

“Xong rồi đây!” Kamal hào hứng.

Jiya lau sáp nến trên tay: “Falguni, bắt đầu được chưa?”

Falguni đưa tay lên xem đồng hồ: “Còn năm phút nữa là tới mười hai giờ đúng, tất cả ngồi vào vị trí.”

Vishali không muốn chút nào, nhưng đây là trò chơi tập thể, nếu cô không tham gia sẽ bị tẩy chay, nên đành phải xuống giường ngồi khoanh chân trên sàn nhà. Sàn nhà lạnh toát làm bụng dưới cô nhói đau, càng khiến cô thấp thỏm khó chịu.

Bốn người ngồi ngay ngắn ở bốn góc, Falguni chắp hai tay, nhắm mắt nói: “Chúng ta hãy cùng cầu khấn thần đèn xuất hiện.”

Vishali chẳng buồn câu nguyện, cảm thấy bụng đau mỗi lúc một dữ, chân mỏi rã rời, có vẻ như kinh nguyệt đã chậm vài ngày giờ lại tới rồi. Thế là Vishali mặc kệ, đưa tay ôm bụng, mở mắt ra, nhưng lại thấy còn có một người nữa không tuân theo quy tắc trò chơi.

❀ 3 ❀

Jiya đưa ngón trở lên môi ra hiệu im lặng rồi chỉ vào cây nến. Lúc này, Vishali mới thấy ngọn lửa vàng cam của cây nến đã ngả sang màu xanh lét, cháy lập lòe, hắt ánh xanh ra khắp căn phòng.

Jiya cười, hàm răng phản chiếu ánh xanh lạnh lẽo.

Cảnh tượng lạ lùng khiến Vishali quên bẵng cả đau đớn. Đúng lúc đó, điện thoại kêu lên báo hiệu mười hai giờ đúng.

Falguni và Kamal mở mắt ra, nhìn thấy màu sắc của lửa nến, cả hai cùng kêu lên kinh ngạc.

“Thần đèn đến rồi!” Giọng Falguni run lên, không biết là vì kích động hay sợ hãi.

“Chúng ta phải làm sao đây?” Kamal sợ sệt ngả về phía Jiya.

“Phụt!” Ngọn lửa nến bỗng bốc thẳng lên cao, sáng đến loá mắt, sau đó lại thu nhỏ như cũ, ngọn lửa màu xanh lục đổi sang màu xanh lam, kêu lên xì xì. Cửa chính, cửa sổ đều đã đóng chặt, nhưng dường như lại có cơn gió lạnh lùa vào, khiến cho ngọn lửa đang bập bùng bị đè bẹp xuống sát đầu ngọn nến. Bóng nến chao đảo dưới sàn nhà, từ từ biến thành một bộ mặt người.

“A!” Cả bốn cô gái đều nhảy dựng lên gào rú, rồi trèo cả lên giường Falguni ngồi chen chúc. Trong lúc cuống cuồng sợ hãi, Vishali vẫn kịp nhìn thấy một tia hưng phấn loé lên trong mắt của Jiya.

“Nếu đã mời được thần đèn tới mà không thỉnh cầu điều gì sẽ bị ma ám đấy.” Kamal oà khóc. “Chúng ta không nên chơi trò này mới phải.”

Trong phòng bỗng lạnh toát, gió thốc ào ào, khuôn mặt người được tạo bởi bóng nến cũng từ từ di chuyển tới trước giường của họ.

Họ chơi trò này chi vì hiếu kỳ, chứ đâu có nghĩ ra câu gì để hỏi.

“Xin... xin hỏi... thần đèn, tại sao... tại sao anh sinh viên kia... lại chết?” Jiya lắp bắp.

Gió lạnh vụt biến mất, trong hành lang vọng lại những tiếng bước chân loẹt quẹt, có tiếng sột soạt trên cánh cửa như tiếng móng tay cào, ngọn lửa xanh lam yếu dần, vòng nến tắt ngấm, căn phòng lập tức chìm nghỉm vào trong bóng tối.

Vishali cứng lưỡi không hét được thành tiếng, bấu chặt lấy cánh tay của người bên cạnh, cơ thể lạnh toát, cứng đờ y như xác chết. Lớp lông tay rậm rạp khiến cô biết rằng đó chính là Falguni.

“Ai... ai bên phải... phải tớ vậy?” Giọng Falguni khàn đặc.

Vishali đờ ra một lúc mới phát giác ra chuyện hãi hùng. Cô vẫn nhớ, lúc nhảy lên giường, thứ tự từ trái sang phải là Jiya, Kamal, cô rồi đến Falguni.

Bên phải của Falguni không có ai cả.

“Chà!” Trong bóng tối vọng lại tiếng thở dài của đàn ông, rồi xung quanh lại im lìm như cõi chết.

“Ma!” Kamal rú lên thảm thiết rồi nhảy phóc xuống giường, dường như đã quên mất bên ngoài có thứ gì đó đang đập của, lập tức xô cửa chạy ào ngoài.

Vừa đặt chân ra hành lang, Kamal đã khựng lại, người run lên khe khẽ, rồi sau đó là run bần bật, cuối cùng giật lùi lại, ngã ngửa về phía sau, gáy đập mạnh vào vòng nến. Từ trong mớ tóc bù xù, từng dòng máu ngoằn ngoèo chảy ra, hoà vào dòng sáp nến vẫn chưa kịp đông cứng. Cô ta giơ tay lên chỉ về phía Vishali rồi ngã vật ra đất.

Một loạt những vết chân dính máu chạy dài từ chỗ Vishali vừa ngồi ra ngoài cửa, vô số những vết chân dính máu giẫm đạp lên nhau hỗn loạn trong hành lang.

Vishali như thể đã bị găm chặt vào tường, toàn thân cứng đờ bất động. Falguni vốn ngồi bên cạnh cô không thấy đâu nữa.

Jiya cuộn tròn trong góc giường, đã ngất xỉu.

❀ 4 ❀

Cảnh sát khiêng thi thể của Kamal lên xe cấp cứu, Jiya thì được đưa tới bệnh viện, chỉ còn lại Vishali ở lại hiện trường để lấy lời khai. Hiệu trưởng Kashi mặt tái mét, vô cùng bực dọc. Mấy hôm trước chuyện cậu nam sinh chết trong lớp học đã khiến cả trường náo loạn, chưa bao lâu lại xảy ra chuyện này, hẳn là cái chức hiệu trưởng của ông khó mà giữ nổi nữa.

Vishali vô cùng hoảng loạn, nên lời kể cũng đứt quãng, rối loạn theo, chốc chốc lại kêu lên đau khổ và khiếp đảm. Đám sinh viên kéo tới xem đã bị sơ tán, lũ lượt về phòng thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời khỏi khu nhà.

“Có cần mời thầy tu đến trấn tà không? Nghe đồn sau vụ nam sinh viên chết trong phòng học, khu ký túc xá đã bị ma ám? Không biết nhà trường định xử lý thế nào?” Cảnh sát trưởng ghi chép xong xuôi liền phái một nữ cảnh sát đưa Vishali ra khỏi khu ký túc xá, rồi quay sang hỏi Kashi.

Huyệt thái dương của Kashi giật giật, ông cố kìm nén cơn tức giận, nói: “Tuy chúng tôi thờ thần Shiva, nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến ma quỷ.”

“Tại sao ông lại khẳng định như vậy?” Cảnh sát trưởng dừng ghi chép, ngẩng lên hỏi.

“Chuyện này liên quan đến danh tiếng của nhà trường.” Kashi xua tay kêu lên. “Chắc chắn là có liên quan đến sự mất tích của Falguni. Falguni đã bày ra trò xếp nến, thấy mình gây hoạ nên đã bỏ trốn rồi!”

“Lời giải thích này quá khiên cưỡng.” Cảnh sát trưởng nói.

Nữ cảnh sát cầm tập hồ sơ vội vã bước vào hiện trường, ngần ngừ nhìn hiệu trưởng. Cảnh sát trưởng gật đầu, nữ cảnh sát đưa tập hồ sơ cho ông. Cảnh sát trưởng lật xem từng trang rồi chau mày cau có: “Ông Kashi, trong danh sách sinh viên không có tên Jiya và Falguni.”

“Không thể như thế được!” Kashi mặt đỏ bừng. “Chẳng lẽ hai người này là ma sao?”

Nói xong, ông bỗng im bặt, chỉ thở hổn hển.

Cảnh sát trưởng đưa cho Kashi điện thoại của Kamal, trong đó có một bức ảnh chụp chung của Kamal, Jiya và Falguni, Kamal đứng ở giữa cười rất tươi: “Ông có biết mấy người này không?”

Kashi liếc mắt nhìn qua rồi trả điện thoại cho cảnh sát trưởng: “Trường đông sinh viên như vậy, làm sao tôi biết hết được!”

“Ông và Kamal đều thuộc dòng dõi Brahman, là dòng họ cao quý.” Cảnh sát trưởng thu dọn đồ đạc rồi buông một câu. “Nghe nói khu nhà này trước đây là nơi nghỉ chân của tín đồ thờ thần Shiva, về sau xảy ra bạo loạn, không ít người bị chết, sau đó thường xuất hiện chuyện ma quái nên mới bị niêm phong. Không biết có liên quan đến chuyện này không.”

Kashi nở nụ cười kiêu ngạo: “Nếu biết tôi là dòng dõi Brahman thì ông phải tôn trọng tôi mới phải.”

“Tất cả mọi người đều bình đẳng trước pháp luật.” Cảnh sát trưởng nhìn Kashi cười mỉa mai.

“Trừ phi ông thuộc dòng họ Shudra, nếu không thì không được bất kính với dòng họ Brahman như vậy.”

Câu nói của Kashi khiến mặt cảnh sát trưởng biến sắc, ông đóng sập quyển sổ lại: “Dòng họ của tôi không liên quan đến vụ án này, vả lại dòng họ của tôi cũng không thuộc giai cấp Shudra.”

“Tôi là Bhavin, có chuyện gì hãy gọi cho tôi.” Cảnh sát trưởng đi thẳng ra khỏi khu ký túc xá.

Về đến nhà, chuyện xảy ra lúc nửa đêm khiến Kashi vô cùng mệt mỏi. Ông mở tủ rượu lấy chai Whisky ra, ngửa cổ tu liền mấy ngụm, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa bần thần nhìn lên trần nhà.

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, quả lắc đung đưa như cái đầu người treo trên dây. Hồi lâu sau, Kashi mới từ từ đứng dậy, trở vào phòng lấy cuốn album cất kỹ trong ngăn kéo ra, rút lấy một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng, ngắm nhìn rất lâu. Hai dòng lệ bỗng ứa ra khỏi khoé mắt, rớt trúng mặt người đàn ông đứng giữa trong tấm ảnh chụp ba.

“Hai người... hai người đã trở lại rồi ư?” Kashi lau giọt nước mắt rơi trên tấm ảnh. “Tại sao phải dùng cách này để báo cho tôi? Năm xưa, người chết lẽ ra phải là tôi mới đúng.”

❀ 5 ❀

Những chuyện ma quái liên tục xảy ra khiến sinh viên bỏ trường đi hàng loạt, ngôi trường bỗng chốc vắng tanh vắng ngắt.

Bhavin rít một hơi thuốc thật sâu. Nicotine khiến ông tỉnh táo hơn. Là cảnh sát, lý trí khiến ông không muốn tin rằng vụ án này có liên quan đến chuyện ma ám, mặt khác, ông luôn cảm thấy phản ứng của hiệu trưởng Kashi rất lạ. trường học xảy ra chuyện nghiêm trọng, Kashi không căng thẳng mà lại tỏ ra bực bội, giận dữ, điều này trái với lẽ thường.

Quan sát Kashi, ổng luôn cảm thấy ông hiệu trưởng này đang che giấu điều gì, nên đã quyết định trở lại hiện trường bí mật điều tra. Nếu phá được vụ án này, chắc chắn danh tiếng của ông sẽ tăng lên đáng kể.

Khu ký túc xá cũ kỹ nằm cách sân vận động chưa đầy trăm mét. Vì đây là vụ án giết người nên toàn bộ sinh viên trong trường đã sơ tán cả. Cánh cổng tối om giống như cái miệng khổng lồ của con quái vật, bên trong không có lấy một tia sáng, đen ngòm như địa ngục.

Đột nhiên, ông nhìn thấy một bóng người thoắt hiện trong ký túc xá rồi lại mất hút.

Bhavin vứt ngay điếu thuốc, chạy vào trong khu nhà tối om. Bóng người vừa nãy không thấy đâu nữa, trong hành lang chỉ còn tiếng bước chân dồn dập và tiếng thở phì phò của ông.

Hành lang tối hun hút, gió đêm thổi vào những cánh cửa sổ cũ nát, phát ra những tiếng trèo trẹo. Toàn bộ cửa phòng đều mở toang, khe khẽ đu đưa trong bóng tối, trông vô cùng rùng rợn. Bỗng dưng, Bhavin thấy tim đập thình thịch. Ông rút điện thoại, bật đèn pin lia khắp căn phòng. Ngoài bốn chiếc giường, chẳng còn vật gì khác ngoài những tấm ván gỗ cũ kỹ nứt nẻ. Ông kiểm tra kỹ lưỡng từng chiếc giường, nhưng không phát hiện ra manh mối gì. Ông chợt phát hiện ra trong một khe nhỏ trên khung sắt của giường hình như có kẹt một thứ gì đó giống như sợi tóc. Ông đeo găng tay, nhặt lấy, quan sát thật kỹ. Đúng là tóc, sợi tóc ngắn, thô, bóng dầu, giống như tóc của đàn ông.

Ông nghĩ, trong bốn cô nữ sinh trong phòng này chỉ có Jiya đang hôn mê mới để tóc ngắn, mà chất tóc của cô có vẻ cũng giống với sợi tóc này. Ông cất sợi tóc vào trong cái túi nilon nhỏ, đang định tiếp tục tìm kiếm, chợt nghe thấy trong hành lang vọng lại tiếng bước chân.

Tiếng bước chân mạnh và dồn dập, giống như ai đó đang hoảng hốt chạy thục mạng.

Tiếng động thình lình khiến ông giật mình, lập tức chạy ra khỏi căn phòng, nhìn thấy một bóng người trăng trắng rẽ vào cầu thang. Đúng lúc này, ông ngửi thấy mùi khói kèm theo ngọn lửa phụt ra từ nhà vệ sinh.

Ông ngẩng đầu nhìn lên cầu thang rồi quyết định xông vào nhà vệ sinh. Trong góc tường, một đống băng vệ sinh đang bốc cháy đùng đùng, hôi khét đến tức thở. Ông vội mở vòi nước xối tắt đống lửa, khói đen đã ám thành vệt trên tường. Vừa nhìn, ông bỗng thấy toàn thân lạnh toát.

Bức tường vàng quạch đã bị khói hun thành hình hai cái xác người mờ mờ, quấn chặt vào nhau, xương khớp cong queo, giống như bị trói chặt rồi nhồi vào trong xi măng vôi vữa.

Bhavin vội lấy điện thoại chụp lại làm bằng chứng rồi bất chấp sợ hãi, ông lần theo tiếng bước chân chạy lên tầng bốn. Lại một hành lang tối thui, tiếng bước chân không còn nữa.

❀ 6 ❀

Ông đứng im, cố gắng kìm lại nhịp thở rồi dỏng tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ trong hành lang. Cả hành lang chìm trong tĩnh mịch, mùi bụi bặm, mùi ẩm mốc lâu ngày phả vào mũi vô cùng khó chịu, khiến Bhavin phải đưa tay lên dụi mũi.

Đúng lúc này, ông trông thấy một hiện tượng kỳ lạ.

Một căn phòng thình lình sáng trưng. Đó không phải là ánh đèn mà là một thứ ánh sáng xanh lét lập loè. Càng đáng sợ hơn nữa là từ trong phòng vọng ra tiếng khóc nức nở, đứt quãng, tràn đầy ai oán.

Tóc gáy rào rào dựng ngược. Ông đứng im một lát, cố gắng kiềm chế nỗi khiếp đảm rồi đánh bạo bước tới cửa phòng.

Thận trọng ghé mắt vào nhìn, ông trông thấy một cảnh tượng kỳ lạ: một bức tường liên tục phát ra những đốm lửa xanh lét to cỡ quả trứng gà, lập loè vài lần rồi vụt tắt, và những đốm lửa mới lại xuất hiện. Ông nhớ ra, tại những nơi oan hồn tụ tập, đêm đến thường xuất hiện ánh lửa ma trơi.

Chẳng lẽ căn phòng này có oan hồn?

Tiếng khóc vẫn tiếp tục vọng ra, âm u rờn rợn. Ông cố trấn tĩnh lắng nghe và nhận ra những âm thanh đó phát ra từ chính những đốm lân tinh kia.

Lúc này, chân tay Bhavin đã lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy thành dòng dọc sống lưng.

Không biết tại sao những đốm lân tinh lại theo nhau biến mất, nhưng tiếng khóc vẫn vẳng lên từng đợt.

Cuộc đời ông chưa bao giờ gặp phải chuyện ma quái thế này. Lẽ nào khu ký túc xá này bị ma ám thật?

Cố gắng loại bỏ ý nghĩ hoang đường này, Bhavin hít sâu một hơi rồi bước tới trước bức tường. Tiếng khóc hò càng rõ hơn. Ông tỉ mỉ tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc và tóc gáy lại dựng đứng lên một lần nữa.

Tiếng khóc vọng ra từ ngay trong bức tường!

Vậy người đang khóc là ai? Là người hay ma?

❀ 7 ❀

Bhavin sờ lên bức tường, trong bóng tối, ông vẫn nhận ra màu của bức tường này hình như khác hẳn những bức tường còn lại, nó có dấu vết mới được sơn sửa. Ông đưa tay gõ thử, phát ra tiếng “bộp bộp” rỗng tuếch.

Lùi lại hai bước lấy đà, ông tung một cú đạp thật mạnh vào bức tường. Không ngoài dự đoán, bức tường rỗng bên trong, chỉ một cú đạp đã đổ sụp như giấy dán. Trong lớp bụi cát tứ tung, ông nhìn thấy bên trong có một thứ gì đó.

Một đống xương trắng chồng chất ngổn ngang, trên cùng là nửa cái đầu lâu người, hai hốc mắt rỗng tuếch nhìn chòng chọc vào ông.

Nhưng lúc này, Bhavin lại chẳng hề thấy sợ. Ồng nhặt một mẩu xương lên quan sát kỹ lưỡng. Mọi manh mối bắt đầu hiển hiện, vô vàn cảnh tượng vụt qua trước mắt như từng thước phim, ông cố gắng nắm bắt những manh mối quan trọng từ trong đó.

“Sao ông lại phát hiện ra được?” Một giọng nói bỗng vang lên ngay sau lưng. Bhavin quay phắt lại, nhưng người đàn ông đó đứng khuất bóng ngoài của nên nhìn không rõ.

Bhavin lập tức móc súng ra: “Hiệu trưởng Kashi, tôi muốn nghe ông giải thích.”

“Họ là vợ và con gái tôi.” Hiệu trưởng Kashi bước vào, ngồi xuống chiếc giường ván gỗ ọp ẹp. “Khi nghe đến hai cái tên Jiya và Falguni, tôi biết rằng họ đã quay về tìm tôi.”

Kashi bật lửa, châm đến vài lần mới bén được vào điếu thuốc. Ông ta rít một hơi thật sâu, ánh lửa lờ mờ chiếu rõ khuôn mặt chằng chịt vết nhăn. Hồi lâu sau, ông ta mới thở dài: “Đã hơn bốn mươi năm rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày này.”