Chương 13 BỘ TỘC ĂN THỊT NGƯỜI
Tại bờ Bắc sông Hằng có một khu rừng rậm rạp, đây là nơi cư trú của một nhóm người mà bất cứ ai nghe tên cũng thấy rợn gáy - các tu sĩ Aghori chuyên ăn thịt người.
Họ sống gần nơi chôn cất người chết, ở chung với xác chết phân huỷ và thường vớt xác chết thối rữa trôi nổi trên sông Hằng lên ăn. Sau đó, họ lấy hộp sọ người làm bát uống nước, chất xương thành đống, đốt lửa rồi vây quanh nhảy múa, thực hiện những nghi lễ tôn giáo cổ xưa và thần bí. Họ hoà tan tro xương với nước rồi quét lên người, xếp xương người làm thành giường ngủ. Nghe nói họ tin rằng, sức mạnh của người chết sẽ đem lại cho họ sự giác ngộ và bất tử...
Cứ mường tượng đến những người vô tội đã bị chính người thân của mình sát hại dã man rồi phong ấn trong tường ký túc xá, lòng tôi lại nặng trĩu. Chỉ vì đẳng cấp mà sẵn sàng hy sinh những người thương yêu nhất, liệu có còn tính người hay không? Càng nghĩ lại càng thấm thía, chế độ đẳng cấp quả là một thành kiến man rợ và vô nhân tính nhất do chính con người đặt ra cho con người.
Xã hội nào cũng có những thành kiến bất công tồn tại. Ở Ấn Độ là chế độ giai cấp, ở những nước khác lại có những thành kiến bất công muôn hình vạn trạng khác.
Trầm lặng hồi lâu, tôi mới sực nhớ tới điều băn khoăn của Nguyệt Bính, lý do gì đã khiến oan hồn của Falguni và Jiya được phóng thích?
Có vẻ Nguyệt Bính đã có câu trả lời. Tôi vắt óc suy nghĩ, chợt nhìn đến đống đồ nó bày biện trên bàn thì lập túc hiểu ra.
“Đầu tiên, tao cứ nghĩ là do Bhavin bày ra. Mãi tới hôm nay, thấy cô bạn kia luống cuống vì gặp “đèn đỏ”, tao mới hiểu ra vấn đề. Điều này cũng giải thích cho một vấn đề khác.” Nguyệt Bính chỉ vào gói băng vệ sinh trên bàn. “Khu ký túc xá bỏ hoang để ở tạm, điều kiện rất thiếu thốn, phải dùng nhà vệ sinh công cộng. Nữ sinh đến tháng vứt đầy băng vệ sinh trong nhà vệ sinh công cộng. Trong phong thuỷ, đó là nơi âm khí nặng nhất. Mày có nhớ tình tiết đống băng vệ sinh bốc cháy trong câu chuyện của Bhavin không? Lửa ma trơi bốc ra từ cái xác bị trét kín trong tường đã đốt cháy đống băng vệ sinh gần đó. Đốt những vật thuộc âm ở nơi âm thịnh cũng chẳng khác gì đốt tiền giấy để gọi oan hồn trong tiết Thanh minh hay rằm tháng 7 cả.”
“Vì thế những khu ký túc xá nữ mới hay bị ma ám phải không?”Tôi hỏi.
Nguyệt Bính gật đầu: “Nhưng lúc đó, tao không hiểu, nên đã hỏi Bhavin địa chi trại tâm thần nơi Kashi bị đưa tới, định tìm đến xem thế nào.”
“Sau đó mày có đi không?”
“Tính tao mà mày còn không hiểu à? Tất nhiên là phải đi. Nhưng trên tàu, tao lại gặp một người, nên hành trình đã thay đổi.”
“Lại là gái phải không?”
“Đực rựa! Một gã ăn thịt người.” Nguyệt Bính lục lọi trong ba lô một hồi rồi quăng cho tôi một cuốn sổ. “Tao đi ăn đã, mày tự xem đi. Ghi cả trong đó đấy, chuyện về những kẻ ăn thịt người ở Ấn Độ.”
Tôi mới chỉ nghe thôi đã rợn cả tóc gáy. Ngập ngừng mở cuốn sổ ra, thấy trang đầu tiên là mục lục, điều này rất đúng với tính cách của Nguyệt Bính. Cuốn sổ ghi chép hầm bà lằng đủ thứ địa danh, tên người, phong tục và đủ các loại văn tự khó hiếu, thậm chí còn dành riêng trang để dán cọng lông vũ màu xanh cánh trà.
Tôi tra mục lục “bộ tộc ăn thịt người” rồi lần giở đúng số trang, sau đó đọc chăm chú.
❀ 1 ❀Ngày Kỷ Hợi, tháng Giáp Thân, năm Canh Dần.
Nên: tắm gội, sửa tường, sửa đường.
Kỵ: Cưới hỏi, cầu phúc.
Cảnh sát Bhavin đã xuống tàu. tôi nghi ngờ rằng sự kiện oan hồn trong khu ký túc xá nữ đại học Delhi là do chính ông ta gây ra, bởi vì suy luận từ đầu đến cuối, chỉ có ông ta là đáng ngờ nhất. Nhưng tại sao ông ta lại kể chuyện này cho tôi? Kiểu gì cũng phải tới trại tâm thần tìm hiểu cho ra ngô ra khoai mới được.
Chất lượng phục vụ ở toa giường nằm tốt hơn hẳn, thậm chí có lúc tôi còn lầm tưởng mình đang ngồi trên máy bay. Nhưng thật lạ lùng, sau khi cảnh sát Bhavin xuống tàu rồi, tại sao cả toa tàu lại chỉ còn một mình tôi? Chẳng lẽ ít người đủ tiền để mua vé giường nằm đến vậy?
Đó là điều không thể.
Trừ phi cảm giác vừa nãy của tôi là đúng. Lúc Bhavin xuống tàu, tôi linh cảm thấy có một luồng khí lạ tiến lên tàu, rất lạnh lẽo, không có chút sinh khí.
Chẳng lẽ là người chết? Lại một vụ mượn xác hoàn hồn nữa?
Nhân viên phục vụ mang nước ngọt tới, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thất thần, giữa trán có một vệt đen sạm, rõ ràng là tướng của người vừa gặp ma.
Tôi quyết định phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Bước ra khỏi toa tàu, trong hành lang dài hẹp không một bóng người, tôi cảm giác thấy luồng khí đó phát ra từ bên phải. Để đề phòng bất trắc, tôi cầm sẵn hai que gỗ đào trên tay, bỏ mẩu lá ngải vào miệng ngậm. Bước vào trong toa tàu đó, tôi nhìn thấy một “người”.
Sở dĩ nói như vậy, là vì tôi không chắc đó có phải là người hay không.
Một ông già, chí ít cũng ngoài năm mươi, trên người mặc độc cái quần cộc, mái tóc dài lợp cọp và xoăn tít đã hoa râm, bộ râu trắng xoá loà xoà trước ngực, trên mặt chằng chịt nếp nhăn, người khô đét chỉ còn da bọc xương, toàn thân vẽ đầy những hoa văn kỳ quái bằng thú bột màu trắng xám. Nhìn ông ta giống y như một cỗ xác khô.
Lúc đó, ông ta nhắm mắt ngồi xếp bằng trong toa tàu. Phát hiện ra sự xuất hiện của tôi, ông ta mở mắt nhìn tôi rồi gật đầu.
Tôi lúng túng không biết phải đáp lễ như thế nào mới phải, liền bắt chước quy tắc chung của Ấn Độ, chắp hai lạy gật đầu chào lại. Không ngờ ông già mặt hằm hằm giận dữ, xổ ra một tràng quát tháo bằng một thứ ngôn ngữ quái đản khiến tôi nhăn cả mặt.
Nghe thấy tiếng la hét của ông ta, nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, xin lỗi rối rít và lịch sự mời tôi trở về chỗ mình.
Tôi đành phải về khoang, nhưng càng nghĩ càng thấy bất ổn. Rõ ràng là tôi nhìn thấy ông ta, nhưng lại cứ như không nhìn thấy gì hết. Quanh người ông ta bao trùm một luồng khí xám xịt mà người bình thường không thể nào nhìn thấy.
Kể ra thì đây cũng không phải hiện tượng lạ, nhiều người sắp chết cũng xuất hiện khí xám kiểu này, hay còn gọi là “tử khí”. Nhưng khi ông ta mở mắt nhìn tôi, thần thái trong ánh mắt lại không hề có dấu hiệu chết chóc.
Trừ phi là hai khả năng khác!
Ông ta sống chung với người chết trong thời gian quá dài, hoặc sống nhờ ăn thịt người chết. Khả năng nào cũng rùng rợn như nhau và cũng khiến tôi tò mò như nhau. Vả lại tại sao khi tôi chào ông ta, ông ta lại giận dữ đến vậy? Tôi quyết định phải làm cho rõ chuyện này.
Tàu chạy tới bờ sông Hằng ở phía Bắc Ấn Độ, tôi quyết định hoãn chuyến đi tới trại tâm thần lại mà xuống tàu đi theo ông lão. Bờ Bắc sông Hằng cây cối um tùm, rất thích hợp để bám theo, tôi luôn giữ khoảng cách chừng năm mươi mét với ông ta để đảm bảo không bị phát hiện. Đi được ba bốn cây số, cây cối mỗi lúc một rậm rạp. Ông già đi rất chậm, vừa đi vừa quát tháo nhặng xị những câu tôi không thể hiểu nổi.
Đàn muỗi lao vào tôi như gió xoáy. Để không lộ tung tích, tôi không dám châm mồi ngải để xua muỗi. Đúng lúc ấy, tôi chợt nghe thấy như có tiếng gào thét vọng lại từ bờ sông Hằng, tiếng gào thét nghe có vẻ rất phấn chấn. Ông già nghe thấy liền quỳ sụp xuống đất, hai tay giơ lên cao, ngâm nga rên rỉ một hồi rồi mới lần theo tiếng hò reo tới bên bờ sông Hằng.
Núp trong bụi cây, tôi nhìn thấy có mấy người đàn ông ăn mặc giống ông già đang ngụp lặn dưới sông để vớt thú gì đó lên.
Tới khi cái vật kia được kéo lên bờ, tôi mới nhìn rõ, đó là một cái xác người chết trôi đã thối rữa.
Dưới ánh trăng lờ mờ, tôi thấy mấy người kia xúm lại khiêng cái xác đến một chỗ bằng phẳng, lấy đá đập, ghè vào chân tay cái xác, rồi mỗi người cầm một mảnh xác đưa lên miệng ăn luôn.
Tôi ghê tởm, kinh khiếp, hãi hùng không tài nào tả xiết, chỉ chực nôn oẹ, không dám tiếp tục nhìn vào cảnh tượng man dại đang xảy ra trước mắt.
Nhưng những tiếng nhai, cắn, rút, mút, đập, xé, giằng, kéo vẫn vọng vào tai tôi từng đợt, mùi hôi thối tanh tưởi theo gió phả vào mũi nồng nặc từng cơn. Tôi rũ liệt sau gốc cây, tưởng mình chết ngất vì khiếp sợ.
Đến khi những âm thanh khủng khiếp lắng xuống, tôi đánh bạo hé mắt nhìn ra. Tôi thấy ông già kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, trong khi mấy người còn lại xúm vào bên cái xác đã không còn nguyên vẹn. Lúc sau, tôi thấy họ cùng nâng cái đầu người chết lên, đục một lỗ trên hộp sọ, chọc cành cây vào ngoáy một hồi mới đưa cho ông già. Lúc này, ông ta mới nhấc cái sọ lên, ghé miệng vào lỗ mút chùn chụt như thể người ta uống nước dừa vậy.
Tôi lại gục xuống rũ liệt, run rẩy, choáng váng, ghê sợ, từ đó không dám ngẩng lên một lần nào nữa
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, “bữa ăn” của họ cũng kết thúc, chỉ còn lại một đống xương. Nhưng màn kịch vẫn chưa kết thúc. Tôi thấy họ chất xương lại thành đống rồi chất củi xung quanh, đánh lửa đốt.
Ông già cạo sạch thịt da dính trên hộp sọ, mang xuống sông cọ rửa một hồi rồi múc lên một nửa sọ nước, mang về cạnh đống lửa, chốc chốc lại vấy một ít nước vào hốc mắt và hốc mũi đen sì, rì rầm một tràng giang đại hải rồi ghé cái sọ vào miệng uống một ngụm nước, sau đó đưa cho những người khác chuyền tay nhau uống.
Uống xong, tất cả đứng dậy, nhảy múa quanh đống lửa, rên rỉ một giai điệu ma quái, giống như đang thực hiện một nghi thức tôn giáo cổ xưa thần bí.
Đống lửa lụi dần. Họ bốc tro cốt hoà với nước rồi bôi lên người, sau đó nằm luôn xuống đất mà ngủ.
Toàn bộ sự việc ghê rợn khủng khiếp vừa nãy đã khiến tôi sống dở chết dở, chân tay tê dại. Tôi phân vân không biết có nên bỏ đi không. Họ đã ăn thịt người! Mà không, họ ăn xác người. Ăn một cách thản nhiên và thành thục. Điều này có được phép ở Ấn Độ không? Những người khác có biết về hành vi của họ không?
Rất ít khi tôi băn khoăn về hành vi của mình, nhưng lúc này, tôi cứ chần chừ mãi. Đến cuối cùng, tôi vẫn quyết định tiếp tục theo dõi.
S2Ngày Canh Tý, tháng Giáp Thân, năm Canh Dân. Nên: Cưới xin, cúng bái, cầu phúc, lập đàn, động thổ.
Kỵ: Khai trương, an táng.
Tôi cứ nằm nhũn trong bụi cây mà suy nghĩ bấn loạn, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, tôi xỉ vả mình mãi không thôi. Đám người kia không biết đã bỏ đi từ lúc nào.
Tôi chạy tới trước đống tàn tro còn lẫn vài mẩu xương cháy dở. Nhìn trên bãi sông, thấy vẫn còn vài hàng dấu chân kéo vào sâu trong rừng. Nếu như có một chút manh mối, tôi tin rằng tôi sẽ tìm thấy tung tích của họ.
Lần theo vết chân, tiến vào trong rừng, dấu vết cỏ cây bị giẫm đạp, bẻ gãy và những vết chân lún trên lá cây vạt cỏ cho thấy họ đã tiến về phía khu rừng rậm ở phía Bắc.
Tôi nhìn về phía đó, thấy có một dãy núi nhấp nhô, chắc là nơi họ ở, cũng là nơi tôi muốn tới.
Liệu có nguy hiểm gì không?
Tôi không biết!
Có vẻ đám người này không có ý thức giấu giếm tung tích, dấu vết để lại khắp nơi cho tôi dễ dàng bám theo, tôi không muốn đến quá gần để tránh bị phát hiện, nên quyết định sẽ bám theo vào ban ngày, còn ban đêm thì nghỉ. Trong rừng thứ gì cũng sẵn nên chẳng lo đói khát.
Tôi đi được khoảng mười mấy cây số. Không khí trong rừng mỗi lúc một thêm ẩm ướt, mặt đất bốc hơi nghi ngút, tôi thấy mặt trời sắp lặn, liền quyết định tìm một chỗ khô ráo để nghỉ chân.
Tôi nhặt ít cành và lá cây còn ẩm, cạy vài tảng rêu khô làm mồi nhen lửa. Đống lửa đã bén, hơi ấm xua tan cái lạnh ẩm xung quanh khiến tôi dễ chịu hơn nhiều.
Vứt vài miếng hoàng cầm đào được trên đường đi vào đống lửa, tôi lại nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng đêm hôm qua. Đúng lúc này tôi chợt phát hiện có điều gì đó không ổn. Ngọn lửa bừng lên mỗi lúc một mạnh, làn sương trắng cứ như bị đống lửa hút lấy, mỗi lúc một dày đặc quanh tôi.
Điều này rất không hợp lý. Hơn nữa, tôi bỗng thấy buồn ngủ ghê gớm, mí mắt cứ díu lại. Tôi nhéo vào tay, cảm giác đau nhói khiến tôi tỉnh táo hơn chút ít, nhổm người định đứng dậy thì phát hiện hai chân đã mềm nhũn, không thể nào đứng nổi.
Lúc này, tôi mới hoảng vía, bắt đầu xỉ vả bản thân, hối hận về sự liều lĩnh của mình. Chốc sau, tôi không thể gắng gượng thêm được nữa, ngã vật xuống đất.
Chút ánh sáng cuối cùng đã tắt ngấm. Màn đêm bủa xuống xung quanh, tôi nằm trong rừng như một cái xác, nhưng đầu óc vẫn tỉnh.
Cảm giác này khiến tôi vô cùng sợ hãi.
Làn sương lạ vẫn bay về phía đống lửa. Ngọn lửa gặp hơi sương nổ lép bép, tôi mở to mắt nhìn, không biết điều gì đang chờ đợi tôi. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy một cảnh tượng ma quái.
Cái cây bên cạnh bỗng rung chuyển.
Tôi nghĩ tôi bị hoa mắt nên chóp chóp mấy cái rồi nhìn lại. Chính xác, cái cây đang chuyển động. Thân cây uốn cong, cành cây đung đưa, tựa như bầy rắn vươn về phía đống lửa. “Phụt!” Đầu cành bỗng bốc lên ngọn lửa màu xanh lục. Thân cây rung chuyển dữ dội, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng rên rỉ.
Tiếng rên phát ra rất đều, giống như lặp đi lặp lại. Nghe một hồi lâu, tôi mới nhận ra, là câu: “Thả tôi ra... Thả tôi ra...”
Một làn sương trắng bất chợt tách ra khỏi đống lửa rồi bay vụt vào trong thân cây, luồn qua các kẽ nứt. Bầu không khí có vẻ dần dần trong lành hơn, tôi thấy mình đã có thể cựa quậy.
Tôi gắng bò dậy, nhúc nhắc chân tay mỏi nhừ rồi nín thở, tiến lại gần cái cây, ghé mắt nhìn vào kẽ nứt.
Trong thân cây có một con mắt đang nhìn tôi.
Tôi giật nảy mình, vội vàng lùi lại và phát hiện ra đầu cành cây vừa chọc vào đống lửa đã xuyên qua một miếng hoàng cầm.
Chẳng lẽ cái cây cũng muốn ăn? Thật là chuyện nực cười. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra rằng, không phải cái cây muốn ăn, mà là “người” trong cây muốn ăn.
Nhận ra điều này, tôi bỗng thấy yên tâm hơn. Những điều không biết mới đáng sợ, còn biết rồi thì sợ cái nỗi gì. Nhưng với tôi thì thế thôi, chứ thằng Bí Ngô mà ở đây thì chắc là nó tè ra quần rồi.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến tôi ngộ ra rằng, hiểu ra chưa chắc là đã giảm bớt nguy hiểm.
Vì vừa lúc đó, tôi bỗng cảm thấy cổ chân bị vật gì lành lạnh và thô ráp quấn quanh vài vòng rồi cả người hẫng một cái, bị nhấc bổng lên cao.
Trong cơn hoảng hốt, tôi vẫn nhìn thấy vật quấn quanh cổ chân tôi là dây leo. Tôi co người lên, rút dao găm chém vào sợi dây leo, nào ngờ nó dai kinh khủng, chém mãi không đứt, nhựa cây ứa ra đỏ lòm, bốc mùi tanh như máu.
Tôi như con cá bị mắc câu, ra sức giãy giụa giữa chừng không, nhưng chẳng thể thoát khỏi lưỡi câu và sợi cước. Sợi dây từ từ kéo tôi lên ngọn cây và tôi nhìn thấy vô số sợi dây cong queo khác từ trong thân cây thò ra, vươn về phía tôi.
Tôi bị treo ngược, máu dồn xuống khiến đầu óc choáng váng. Nhìn đám dây leo đang nhăm nhe tiến lại, tôi kinh hãi vô cùng nhưng không nghĩ được ra cách nào để thoát thân. Mớ dây leo vươn dài rất nhanh, thoắt cái đã thò tới sát bên tôi, nhưng chúng không lập túc quấn chặt lấy tôi như tưởng tượng, mà chỉ chạm nhẹ vào người tôi. Có mấy sợi chạm vào mặt tôi. tôi phát hiện ra phần đầu của những sợi dây leo có một vật hình tròn mọc đầy lông. Đang tò mò nhìn thì cái vật hình tròn ấy bỗng nứt đôi từ giữa, lộ ra một con mắt ướt rượt đảo qua đảo lại.
Tôi nhìn mấy con mắt chuyển động láo liên mà tim thắt lại trong một cảm giác không tài nào diễn tả. Chúng khẽ chạm vào mặt tôi rồi lại rụt về rất nhanh, nước dính trên mặt tôi mát rượi cứ như nước hoa hồng cao cấp.
❀ 5 ❀Ngày Tân Sửu, tháng Giáp Thân, năm Canh Dần.
Nên: Đánh bắt, đan lưới, nhập liệm, động thổ, an táng.
Kỵ: Cưới xin, nhập trạch.
Qua giờ Tý, lại sang một ngày mới. Tôi nấp trên ngọn cây, vẫn chưa hết ngờ vực về chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm trước.
Những sợi dây leo “sò mó động chạm” tôi hồi lâu, dường như cảm thấy chẳng có gì thú vị nên bỗng nhiên rụt hết cả về. Sợi dây đang quấn quanh cổ chân tôi cũng thả tôi xuống đất rồi từ từ thu lại. Tôi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cái cây này chê tôi không ngon miệng nên mới thả tôi ra?
Tôi ngồi thở một lát, thấy toàn thân không có gì khác thường, chỉ có da hơi tê tê. Tôi quan sát kỹ lưỡng cái cây, lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Tôi không biết đây là giống cây gì. Có một dạo tôi rất mê mấy loại gỗ sưa, lim, mun, nên say mê nghiên cứu về cây gỗ và tự tin rằng tôi có thể nhận ra rất nhiều giống cây gỗ, kể cả giống cây hiếm nhất. Nhưng giống cây này thì tôi chưa thấy bao giờ.
Tôi nhìn xung quanh, thấy toàn là một giống cây như vậy. Những con mắt trên dây leo và trong kẽ cây có liên quan gì đến bộ tộc ăn thịt người? Làn sương trắng là gì? Nói tóm lại, cái cây cú như là có linh hồn.
Tôi vẫn đang chăm chú quan sát, bỗng nghe thấy từ sâu trong rừng vọng lại tiếng bước chân dồn dập. Tôi sờ vào thân cây bên cạnh, không thấy có phản ứng gì thì vội vàng trèo tít lên ngọn. Tán lá um tùm che kín người tôi.
Một toán người cầm đuốc từ phía xa chạy lại, mỗi lúc một gần, không phải là những người tôi đã gặp ven bờ sông Hằng, nhưng cách ăn mặc giống hệt, có vẻ cũng thuộc bộ tộc ăn thịt người.
Tôi thấp thỏm lo lắng, vừa nãy vội trèo lên cây nên quên mất không xử lý đống tro. Quả nhiên, người đàn ông đi đầu cài cọng lông xanh cánh trả trên tóc đã phát hiện ra đống tro.
Ông ta gảy gảy, moi mấy miếng hoàng cầm đã nướng chín trong đống tro ra đưa lên mũi ngửi, cắn thử một miếng rồi nhăn mặt nôn ọe ầm ĩ.
Tôi nín thở ngồi im thin thít trên ngọn cây. Nhưng hình như người đàn ông kia không quan tâm tới việc có ai tới đây hay không mà đám tro bay tứ tung rồi vẫy tay về phía toán người.
Mấy người đằng sau khiêng theo một vật gì đó giống như quan tài, đặt ngay ngắn xuống khoảng đất trống. Người đàn ông mở nắp ra, nằm bên trong là một dị nhân.
Sở dĩ gọi là dị nhân vì cơ thể người này phủ kín lớp vảy màu đỏ sẫm như vảy cá, nổi đầy những mụn cơm to bằng hạt vùng, giữa những mụn cơm đều có lỗ trông như bị đục thủng. Khớp xương ở chân và tay đều to khác thường, nhưng tay chân lại khô đét như que củi, ngón tay và ngón chân co quắp, chảy mủ, tựa như cái chân gà kho. Cái cổ còn sưng to hơn cả đầu, mạch máu nổi lên chằng chịt như mạng nhện, trông cứ như sắp nứt toác ra khỏi lớp da. Trên đầu không có tóc, một vết bớt xám xịt hình con dơi phủ kín khuôn mặt, nên nhìn không rõ hình thù.
Họ khiêng dị nhân ra, đặt xuống đất. Dưới ánh sáng lửa đuốc, tôi nhìn thấy rất rõ cái hình hài kinh khủng ấy, suýt nữa thì ngã nhào.
Trán lõm, mày cao, mắt nâu tụt sâu trong hốc, con ngươi bé tí, mũi to và thẳng, miệng như ngoác đến tận mang tai.
Rõ ràng là một bộ mặt sư tử.
Người ngoài hành tinh ư? Tôi thầm nghĩ.
Những chuyện tiếp theo càng khiến tôi kinh ngạc hơn nữa.
Bộ tộc ăn thịt người vây quanh người mặt sư tử, bắt đầu nhảy nhót một điệu vũ giống y như những người bên bờ sông Hằng hôm qua, chốc chốc lại hú lên vài tiếng quái đản. Người cắm lông vũ trên đầu bỗng cao giọng gào thét vài câu, những người còn lại đều nằm rạp xuống đất, giống như là đang quỳ lạy người mặt sư tử.
Cái cây vừa bắt tôi lại thò ra một sợi dây leo từ ngọn cây, quấn vào mắt cá chân người mặt sư tử rồi kéo lên cao. Vô số sợi dây leo đồng loạt tiến lại, mở mắt quan sát. Đột nhiên, tất cả các sợi dây leo đều chọc vào người mặt sư tử, Những tiếng “ừng ực” vang lên liên hồi và những sợi dây leo phồng lên xẹp xuống chứng tỏ cái cây đang hút máu của người mặt sư tử.
Bộ tộc ăn thịt người reo hò rầm rĩ. Lúc này, trên ngọn cây nứt ra một khe hở, sợi dây leo lôi người mặt sư tử vào trong. Sau đó, kẽ hở từ từ khép lại. Bộ tộc ăn thịt người lại tiếp tục nhảy múa chừng hơn nửa tiếng nữa mới kéo nhau đi vào sâu trong rừng.
Những sự việc diễn ra đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng lý giải của tôi. Nhìn ánh đuốc thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng sâu, tôi chìm trong hoang mang và sợ hãi.
Người mặt sư tử hoàn toàn không phải là con người bình thường. Không lẻ bộ tộc ăn thịt người đưa ông ta tới đây để làm đồ tế?
Đêm dần khuya, hơi sương lạnh lẽo bao phủ khắp khu rừng, cảm giác ngứa ngáy trên người càng thêm khó chịu. Tôi đưa tay gãi, thấy đau rát, nhìn lại thấy trên móng tay dính vài mảng da bong tróc, chẳng lẽ tôi đã bị âm khí xâm nhập vào người?
Tôi lại sực nghĩ, phải chăng mỗi một thân cây trong khu rừng này đều chứa một người mặt sư tử bên trong?
Tiếng chim cứ rúc lên như từng hồi chuông báo tử, khiêu khích tâm trạng căng thẳng tột độ của tôi. Chưa bao giờ tôi sợ hãi đến vậy. Thậm chí tôi còn không dám trèo xuống để chạy trốn.
Ngay khi trời sáng, tôi sẽ rời khỏi khu rừng này!
May mà những cái cây chẳng hề có hứng thú với tôi. Tôi ngậm lá ngải để ngừa âm khí, sau đó cởi dây thắt lưng buộc người vào thân cây để tránh ngủ quên ngã chết. Nhưng cứ nghĩ đến một người mặt sư tử đang nằm cách tôi chỉ một lớp vỏ cây, tôi lại thấy ớn lạnh trong lòng.
Còn hơn hai tiếng nữa là trời sáng, lần đầu tiên tôi mong mỏi trời sáng đến vậy.
❀ 4 ❀(Nét chữ trong nhật ký mỗi lúc một tháu, còn thấm những vết gỉ vàng khè, tuy biết rằng cuối cùng Nguyệt Bính vẫn bình yên vô sự, nhưng tôi vẫn thấy thắt tim.)
Ngày Nhâm Dần, tháng Giáp Thân, năm Canh Dần.
Nên: Tắm gội, chữa bệnh, phá nhà, phá tường.
Kỵ: Mọi việc đều không nên.
Tôi hối hận vì hôm đó không làm theo hoàng lịch, trong một phút bốc đồng đã bám theo bộ tộc ăn thịt người vào khu rừng nguyên sinh này.
Người mỗi lúc một ngứa ngáy, tôi cố gắng nhịn không gãi, vì cứ gãi là lại tróc một mảng da to tướng, chảy ra thứ chất lỏng sền sệt. Đầu óc tôi mỗi lúc càng thêm mụ mị, cơ thế bải hoải, thậm chí còn không nhớ được đường vào rừng nữa. Mỗi bước đi như thể vắt kiệt sức lực của tôi. Ứa ra từ lỗ chân lông không phải là mồ hôi, mà là nước mủ tanh tưởi.
Trên người tôi bắt đầu nổi chi chít những nốt màu đỏ sẫm, bắp thịt bắt đầu teo lại. Hình như có thứ gì đó liên tục trồi ra từ trong các khớp xương, khiến da căng lên như sắp nứt toác.
Tôi biết tôi không còn đủ sức để ra khỏi khu rừng này nên đành phải ngồi xuống, dựa vào gốc cây, lấy bút ghi lại mốc thời gian cuối cùng.
Không biết người nhặt được cuốn sổ này có đọc hiểu những gì tôi viết không? Hẳn là chẳng có ai bước vào khu rừng này và xác của tôi sẽ từ từ thối rữa ở đây cho đến khi biến thành xương trắng.
Nhìn cơ thể lở loét, đến tôi cũng thấy ghê tởm, trong một phút tuyệt vọng, tôi còn lấy dao găm ra định tự sát. Thế nhưng phản chiếu trên lưỡi dao sáng loáng lại là một khuôn mặt toàn hoàn xa lạ.
Một bộ mặt sư tử!
Tôi đã biến thành người mặt sư tử?
Tôi kinh hãi muốn chết ngất. Nhưng sau khi cơn choáng váng qua đi, tôi bỗng trấn tĩnh lạ kỳ. Tôi bỏ ý định tự sát, ghi chép lại tỉ mỉ từng thay đổi của cơ thể. Trước khi chết, tôi sẽ lấy giấy dầu bọc cuốn số này lại, có thể sẽ có lúc cần dùng đến.
Bí Ngô, tao biết chắc nếu mãi không có tin về tao, kiểu gì mày cũng sẽ tới Ấn Độ tìm tao, nhưng lần này, thực sự là tao không mong mày tới. Dù tao rất mong mày đọc được cuốn sổ này, vì mày là người bạn thân thiết nhất của tao...
(Đọc đến đây, tự dưng sống mũi tôi thấy cay cay. Vài trang tiếp sau là những đường nét loằng ngoằng như giun dế, có lẽ lúc đó, Nguyệt Bính đã mụ mẫm rồi. Tôi chửi thầm, thằng điên, tự dưng lại chui vào rừng rậm nguyên sinh không một bóng người làm gì, dù tao tới Ấn Độ, cho tao sống đến nghìn năm cũng chẳng thể nào tìm ra mày được. Lại giở thêm vài trang, cuối cùng nét chữ đã xuất hiện.)
❀ 5 ❀Ngày Bính Ngọ, tháng Giáp Thân, năm Canh Dần.
Nên: Cưới hỏi, cúng bái, cầu phúc, cầu tự, xuất hành.
Kỵ: Nhập trạch, đặt xà, lắp cửa, chặt cây, sửa chữa.
Hôm nay là tết Trung nguyên, tôi đã nằm mê man suốt ba ngày ba đêm. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong một túp lều sơ sài. Xung quanh vương vãi những mẩu xương người. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, bầu không khí sặc sụa mùi tanh tưởi.
Tôi cố nhớ lại, nhưng chỉ nhớ trước khi hôn mê, hình như có nghe thấy có con chim cú muỗi đậu xuống bên chân, bộ lông xanh biếc ánh lên như ngọc bích.
“Anh tỉnh rồi à?” Một người phụ nữ tóc vàng toàn thân trát đầy phấn trắng, mặc mỗi quần đùi và áo lót cầm nửa cái xương sọ bước vào lều. “May mà Moka đã phát hiện ra anh, nếu không thì không cứu được đâu. Tôi tên là Emma, người Mỹ.”
Tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng Emma lại bước tới ngồi trước mặt tôi rất tự nhiên, đưa cho tôi cái sọ: “Nước sông Hằng đấy, uống đi.”
Tôi xua tay rối rít, đã là nước sông Hằng thì cho còn đựng trong cái sọ người, có đánh chết tôi cũng không dám uống.
Emma phì cười: “Mấy ngày hôn mê, anh đã uống cả lít rồi.”
“Nhưng giờ thì tôi đã tỉnh.” Tôi với cái bình tông lắc lắc nước bên trong vẫn còn non nửa, liền ngửa cổ uống ừng ực.
Ngụm nước ngọt mát khiến cho đầu óc tôi tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi đang định hỏi thì Emma đã nói: “Chúng ta đang ở chỗ bộ tộc ăn thịt người, họ đã cứu anh. Anh đừng sợ, họ chỉ ăn thịt người chết thôi, họ không làm hại chúng ta đâu.”
Tiếp theo, những lời kể của Emma đã giải đáp tất cả nỗi nghi hoặc của tôi.
Bộ tộc ăn thịt người thực chất là người Aghori, những nhà tu khổ hạnh theo đạo Shaiva sống ven bờ sông Hằng ở phía Bắc Ấn Độ. Giáo phái này tin rằng người chết sở hữu sức mạnh linh thiêng giúp họ giác ngộ, nên thường sống gần nơi chôn cất người chết và ăn thịt người chết. Chính vì thói quen kỳ cục này nên họ đã khiến người địa phương sợ hãi, xa lánh và bị gọi là bộ tộc ăn thịt người.
Thế nhưng họ không bao giờ giết người, mà chỉ ăn xác chết. Họ thường vớt xác thuỷ táng, xác chết trôi trên sông Hằng rồi ăn sống, tin rằng làm như vậy có thể tiếp nhận sức mạnh thần bí từ người chết.
Sau khi ăn thịt người, họ sẽ lấy xương người chết tiến hành các nghi lễ tôn giáo, giữ lại xương sọ để đựng nước uống, lấy trơ xương bôi lên người, hi vọng có được sự giác ngộ.
Họ tự coi mình là tầng lớp thấp hèn nhất trong xã hội nên thường ăn mặc rách rưới, để tóc và râu dài. Họ sống trong khu rừng nguyên sinh hết đời này sang đời khác, canh giữ khu rừng rất cẩn thận, không cho phép bất kỳ ai xâm phạm hoặc chặt phá. Nếu có ai có âm mưu phá hoại khu rừng, họ sẽ ăn xác chết ngay trước khu rừng để hù dọa.
Sở dĩ họ làm như vậy, là do bộ tộc ăn thịt người đời đời kiếp kiếp dựa vào khu rừng này để chữa trị một căn bệnh đáng sợ.
Đó chính là bệnh hủi.
Không biết bắt đầu từ đời nào, tổ tiên của bộ tộc ăn thịt người phát hiện ra khu rừng này có thể chữa được bệnh hủi. Chỉ cần đặt người bệnh trước thân cây, sau đó cầu nguyện, đánh thức linh hồn của cây, cây sẽ cuốn người mắc bệnh hủi vào trong thân cây điều trị. Thời gian bình phục còn tùy thuộc vào tình trạng của bệnh.
Những người được chữa khỏi có một số quay trở về với xã hội, còn một số lựa chọn ở lại nơi đây. Chỉ những ai đã từng mắc bệnh hủi mới biết căn bệnh này khủng khiếp đến đâu và bị người đời ghê sợ xa lánh thế nào. Vì vậy, cho dù lựa chọn trở về với xã hội hay ở lại đây, mọi người đều rất tận tình trong việc cứu chữa những người mắc bệnh phong hủi.
Emma đã từng sắp chết vì chứng bệnh hủi nghiêm trọng. người thân không chịu đựng nổi cơ thể lở loét, biến dạng, hôi tanh của cô và cả khoản chi phí chữa trị trên trời. Thế là Emma bị vứt ở bệnh viện, chi thoi thóp nằm chờ chết. May sao, một bác sĩ đã đưa cô tới đây. Sau khi được chữa khỏi, cô đã tình nguyện ở lại với bộ tộc ăn thịt người. Đối với cô, Những người ăn xác ở đây là những con người thánh thiện nhất trên đời.
Những người đưa bệnh nhân tới đây không dám bước vào rừng, vì trong rừng đầy rẫy mầm bệnh hủi, lan truyền trong sương trắng, khiến người ta phát bệnh cực nhanh.
Loài chim cú Moka bay trong rừng để tìm kiếm người mắc bệnh hủi. Nếu phát hiện ra, chúng báo cho bộ tộc ăn thịt người...
Kể xong, Emma hỏi tôi lựa chọn ở lại hay ra đi. Trong lòng tôi lúc ấy, thực sự chỉ muốn ở với khu rừng.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại quyết định đi khỏi, bởi vì tôi muốn giúp nhiều người mắc bệnh hủi hơn nữa biết tới khu rừng này.
Quyết định nào cũng đúng. Chính khu rừng này, bộ tộc này đã cho tôi một sức sống mới, tôi phải cố gắng làm việc tốt để xứng đáng với họ.
Trước khi đi, tôi xin Emma cho tôi được gặp tộc trưởng để bày tỏ lòng biết ơn.
Emma đi một lát rồi quay về, nói với tôi: “Tộc trưởng Zukka chưa bao giờ gặp người ngoài, nhưng ông ấy đã đồng ý gặp anh.”
Tôi theo cô sang một lều khác và nhận ra tộc trưởng Zukka chính là ông lão trên tàu.
“Sở dĩ ta muốn gặp anh, là vì dường như anh có điều gì đó khác người.” Zukka vừa nói vừa giở cuốn tạp chí người lớn ra xem, tôi nhìn mà trong lòng đổ vỡ.
“Thế giới bên ngoài thật màu sắc, nhưng lại có quá nhiều thứ bẩn thỉu và khó coi. Giống như bên trong thân thể đẹp đẽ của một người phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là đám nội tạng hôi tanh và bộ xương thô thiển mà thôi.”
“Thưa tộc trưởng, tôi rất muốn biết những câu chuyện liên quan đến khu rừng này.”
“Được thôi! Thế thì hãy bắt đầu kể từ loài chim cú Moka vậy.”