Chương 14 LOÀI CHIM ĂN THỊT NGƯỜI
Chim cú Moka là một loài chim trong truyền thuyết của Ấn Độ. Cảnh chiến loạn triền miền vào cuối thời đế quốc Maurya đã gây ra một đợt dịch bệnh khủng khiếp. Những nơi bệnh dịch hoành hành đều xuất hiện một loài chim mình xanh mào vàng, liên tục phát ra tiếng kêu “Moka, moka”. Nhưng thật kỳ lạ, chim cú Moka xuất hiện ở đâu, cho dù bệnh dịch có ghê gớm cỡ nào cũng biến mất trong vòng bảy ngày.
Truyền thuyết kể rằng, kiếp trước của chim cú Moka là một thiếu nữ xinh đẹp. Cô bị chết oan, thi thể không được táng xuống sông Hằng, linh hồn không thể siêu thoát, oán khí hoá thành quỷ dữ ấm vào con chim, bay đi khắp nơi tìm kẻ thù của kiếp trước.
❀ 1 ❀Batur một tay bám vách đá, một tay quệt mồ hôi trên trán, lấy hơi rồi đạp lên đá leo tiếp. Gió núi lạnh lẽo thổi quần áo bay phần phật. Anh vui vẻ nhìn xuống hét lớn: “Moka, anh trèo lên được rồi.”
Tiếng vọng cứ quanh quẩn mãi trong dãy núi, lặp đi lặp lại. Moka giậm chân, khum hai tay bắc lên miệng: “Batu, cẩn thận đấy!”
Batur cười, rồi rút cây cuốc chim giắt ngang hông, đào lấy một cụm cây có bảy lá, quả màu đỏ tươi rồi đưa lên mũi ngửi: “Thơm quá!”
Moka ngửa mặt nhìn Batur bám kẽ đá từ trên đỉnh vách trèo xuống, tuy quả tim như treo ngược, nhưng cô không dám lên tiếng vì sợ sẽ khiến Batur phân tâm. Thấy người yêu cách mặt đất mỗi lúc một gần, nỗi lo trong cô mới từ từ xẹp xuống.
“Á...!” Batur bỗng rú lên, tuột tay rơi xuống, ngã phịch xuống đất.
Moka hét lên thất thanh, trái tim thắt lại. Cô chạy ngay tới, hoảng hốt lay vai Batur: “Ba... Batur, anh tỉnh dậy đi, đừng làm em sợ!”
Batur hai mắt nhắm nghiền, nằm bất động. nước mắt Moka trào ra giàn giụa. Cô nắm lấy cổ tay anh rồi bất chợt đứng phắt dậy, ngoắt người bỏ đi.
Batur nhổm dậy: “Moka, sao em lại bỏ anh đi thế?”
“Anh mà còn giở trò này nữa thì cả đời này em chẳng thèm nhìn đến anh nữa đâu.” Moka co chân chạy, quẳng lại một câu giận dỗi.
“Thôi, em hãy vì anh đã trảy được quả bà la mà tha cho anh một lần nhé. Nếu trồng sống được nó sẽ cứu được rất nhiều người đấy.”
Moka đứng lại, dằn dỗi: “Batur, anh có biết vừa nãy anh làm em sợ lắm không?”
“Anh xin lỗi.” Batur rối rít. “Từ giờ anh sẽ không đùa trò này nữa.”
“Thật không đấy?”
“Tất nhiên! Nếu anh nói dối, anh sẽ moi tim ra cho em xem.”
“Anh lại nói linh tinh gì thế?”
Trong thung lũng hoang vắng ríu rít tiếng chim hót, dưới ánh mặt trời, bóng của hai người đổ dài, từ từ ngả vào nhau...
❀ 2 ❀Về tới làng, Moka nhanh chóng ra vườn ươm, cẩn thận trồng cây bà la xuống rồi hái một ít thảo dược đem về. Batur chăm chỉ gánh nước, cày ruộng, mãi tới chiều mới xuống núi.
Vác cuốc về làng, đi qua bãi tha ma, Batur vẫn thấy thấp thỏm trong lòng. Trước đây, trong thời chiến tranh triền miên, một đám nô lệ bỏ trốn đã phát hiện ra mảnh đất xa xôi hẻo lánh này và một ngôi làng không có người ở, bèn định cư luôn ở đây. Lâu dần, người ngày càng đông đúc, đã trở thành một ngôi làng. Giữa làng và cánh đồng có một bãi tha ma không biết từ bao giờ. Có lẽ Những người định cư trước đây vì không muốn để lộ tung tích nên đã chôn người chết ở chỗ này chứ không dám mang đi thuỷ táng.
Nghe ông cụ cao tuổi nhất làng là Darshan kể rằng, bãi tha ma này thường xảy ra những chuyện đáng sợ. Như một tối nọ, Kiran uống quá chén rồi ngật ngưỡng đi ra khỏi làng. Lúc tỉnh rượu, đã là nửa đêm, anh ta nhận ra mình đang nằm chèo queo trên một ngôi mộ thì sợ đến toát mồ hôi lạnh. Đúng lúc ấy, anh ta nhìn thấy một “người” đi qua đi lại trong bãi tha ma rồi vụt biến mất.
Kiran sợ quá chạy bán sống bán chết về làng, nhưng ngôi làng ở ngay trước mặt mà chạy mãi chạy mãi không tới nơi. Đến tận ngày hôm sau, khi dân làng phát hiện ra anh ta, anh ta vẫn đang chạy quanh bãi tha ma, gót chân trầy trụa cả.
Kiran được dân làng đưa về, nằm mê man suốt một ngày một đêm, người lúc nóng lúc lạnh, ngay cả thầy lang giỏi nhất làng, tức ông Alham, cha của Moka, cũng đành bó tay.
Sốt ruột trước bệnh tình của Kiran, ông Alham bất chấp lời can ngăn của dân làng, quyết định ra bãi tha ma xem thử. Kết quả ông đi rồi không thấy quay trở lại nữa.
Dân làng cử ra mười mấy trai tráng bạo gan nhất, vào giữa trưa nắng nóng khiêng theo tượng thần Shiva ra bãi tha ma tìm Alham, nhưng chỉ nhìn thấy một vạt áo của Alham phía trước ngôi mộ mà không thấy người đâu. Đằng sau ngôi mộ có một cái lỗ rất to, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở “phì phì” từ bên trong phát ra.
Dân làng đánh bạo lại gần, bất chợt từ trong lỗ bay ra một con chim toàn thân xanh biếc, trong miệng tha vài sợi tóc. Dân làng sợ quá chạy thẳng về làng, mặc cho Moka van xin thế nào, cũng không ai dám quay trở lại bãi tha ma nữa.
Vài hôm sau, Kiran bỗng nhiên khỏi bệnh. Mặc cho người khác gặng hỏi thế nào, anh ta cũng không nói nửa lời. Mãi đến một lần uống say, anh ta mới oà khóc, nói rằng tối hôm đó có người gọi tên mình, sau đó thì không biết gì nữa.
Darshan nói đó là do người chết không được thuỷ táng xuống sông Hằng, oán khí hoá thành quỷ dữ, ám vào người trần để về với sông Hằng. Alham đến bãi tha ma là để thế mạng cho Kiran.
Còn con chim kia là hoá thân của quỷ dữ, bay đến sông Hằng.
Từ đó về sau, không có ai dám bén mảng tới bãi tha ma này. Lại càng chẳng ai dám nghĩ đến việc phá bỏ bãi tha ma.
Để tỏ lòng biết ơn Alham, dân làng đã chung tay nuôi Moka. Moka giờ đã lớn, trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp với làn da trắng muốt lạ lùng. Moka thừa hưởng tài y thuật của cha, rất được dân làng vì nể.
❀ 3 ❀Batur không dám liếc mắt vào bãi tha ma, hát to và đi thật nhanh về làng. Quỷ dữ thường ám vào người qua ánh mắt và tiếng hát có thể dọa cho ma quỷ sợ bỏ đi.
Đi được vài bước, Batur bỗng loáng thoáng nghe thấy hình như có người đang nói chuyện. Rõ ràng anh là người cuối cùng rời khỏi cánh đồng, làm gì còn ai nữa?
Batur hoảng sợ, càng hát to hơn, bước đi nhanh hơn. Thình lình, có vật gì đó chụp lấy cổ chân anh, khiến anh ngã sấp. Vừa định bò dậy, bỗng nghe thấy có tiếng kêu vọng ra từ bãi tha ma: “Cứu tôi ra với...”
Anh liếc vào bãi tha ma, thấy một bàn tay đen đúa, gầy trơ như cái cẳng gà thọc lên khỏi mộ, cố súc bới đất, cái đầu đã từ từ nhô lên. Bộ mặt đen sì dính đầy bùn và máu, mũi dập nát, chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm.
Batur sợ hãi kêu rú lên, không biết lấy đâu ra sức lực, cắm đầu chạy như bay về làng.
Nghe anh kể lại, Darshan lập tức triệu tập cả làng lại, ra lệnh tuyệt đối không được tới gần bãi tha ma, phải chờ nửa tháng sau làm lễ cúng nữ thần Saraswati, cầu thần linh che chở rồi mới được ra bãi tha ma trừng trị ác quỷ.
Nhưng Moka cứ nằng nặc đòi ra bãi tha ma xem thử. Dân làng biết cô vẫn tin cha mình chưa chết nên có “người” xuất hiện ở bãi tha ma, cô rất quan tâm.
Dân làng ít nhiều đều đã từng mắc bệnh và được Moka tận tình chữa trị nên rất kính nể cô. Sự kiên quyết của cô khiến Darshan đành phải nhượng bộ, cử ra hơn hai chục người bạo gan ra bãi tha ma xem thử.
Rất nhiều người mang ơn Moka đều chủ động xin đi, nhưng Batur lại lặng lẽ lẩn ra phía sau đám đông. Mãi đến khi ánh mắt cầu cứu của Moka hướng về phía anh, anh mới chần chừ rồi bước ra.
Đoàn người đi tới bãi tha ma. Batur đề nghị, để an toàn, anh sẽ đi cùng Moka ở cuối đoàn.
Có lẽ ban ngày người đông dương khí thịnh nên khi đến bãi tha ma, họ chẳng gặp chuyện gì kỳ quái. Nhìn thấy “quỷ dữ”, ngoài Moka có hơi thất vọng, tất cả mọi người đều thở phào. Batur cười ngượng nghịu. Đó chỉ là một tên lính toàn thân lở loét, mặc bộ áo giáp rách bươm.
Dân làng tốt bụng bất chấp mùi hôi hám trên người tên lính, khiêng về làng để Moka chạy chữa cho anh ta.
Nhưng người lính bị thương rất nặng, lại mắc phải căn bệnh quái ác mà Moka chưa gặp bao giờ.
❀ 4 ❀Khi ông cụ Darshan tới nơi, Moka đang chau mày ngồi thẫn thờ nhìn vườn cây thuốc.
“Có chữa được không?”
Moka bùng tỉnh, kính cẩn nói: “Vết thương chỉ vài ngày là khỏi. Nhưng anh ta còn mắc một căn bệnh mà con chưa từng gặp, không biết phải dùng thuốc gì.”
“Lẽ nào đến Moka mà cũng phải bó tay?” Darshan ngạc nhiên. “Bao nhiêu năm qua đều nhờ vào Alham và con để cứu cả làng này khỏi các loại bệnh tật kia mà.
Moka nhổ cây kim ngân hoa quấn vào ngón tay: “Ông Darshan, có phải cha con đã chết thật không?”
“Ta mong là ông ấy chưa chết.” Darshan thở dài. “Cha con là người tốt, ta thường ngồi ở cổng làng ước mong có thể nhìn thấy ông ấy gùi sọt thuốc trở về. Giống như lần đầu tiên ta gặp ông ấy, nhưng lúc đó trong sọt thuốc lại là con.”
“Cảm ơn ông.” Moka cắn môi. “Thực ra con hiểu, nhưng con không muốn chấp nhận. Có hôm nửa đêm tỉnh dậy, con cảm thấy cha đang đứng ngoài cửa sổ, có lẽ là vì con quá nhớ cha.”
Nói rồi Moka cắm cúi nhổ cây thuốc. Darshan đứng nhìn cô, chợt liếc thấy bộ áo giáp rách bươm của tên lính. Ông bàng hoàng như nhìn thấy ác quỷ, nghiêm giọng, hỏi: “Đây là áo giáp của tên lính phải không?”
Moka ngạc nhiên, thấp thỏm đáp: “Vâng!”
“Không được cứu người này!” Darshan kêu lên.
“Ông Darshan, chẳng phải ông nói bất kỳ ai chạy tới đây cũng đều là người thân của chúng ta, phải chăm sóc tử tế cho họ sao?” Moka ngạc nhiên hỏi.
“Nhưng hắn không phải là người, hắn là ma quỷ!” Darshan hét lớn.
Mấy người dân nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy tới. Darshan mặt tái nhợt, sợ hãi giải thích: “Trên áo giáp có một vầng trăng khuyết, đó là dấu hiệu của người Nguyệt JP Chi*! Họ xâm lược đất nước của chúng ta, thiêu đốt nhà cửa, làm nhục phụ nữ, coi chúng ta như loài súc sinh mà chém giết bừa bãi. Hắn là kẻ thù của chúng ta, loại người này làm sao mà cứu được?”
Đa số dân làng đều rời bỏ quê hương trước khi chiến tranh xảy ra, chưa từng nhìn thấy quân Nguyệt Chi, nhưng đều căm thù người Nguyệt Chi đến tận xương tuỷ. Darshan chưa nói hết câu, mấy thanh niên đã kích động hét lên: “Hãy thiêu chết hắn! Hãy bắt hắn đền tội!”
Tiếng la ó phẫn nộ vang lên như sấm dậy, như muốn xô đổ căn nhà nhỏ của Moka.
“Nhưng anh ta là bệnh nhân!”
Giọng của Moka nhanh chóng bị át đi, chẳng ai thèm quan tâm đến cô. Dân làng bị lòng thù hận thiêu đốt, ào vào ngôi nhà, trói nghiến người lính lại kéo lê đi, máu me quét thành vệt trên mặt đất.
Moka không biết chiến tranh là gì nên không hiểu tại sao dân làng lại kích động đến vậy. Tình thương của thầy thuốc vẫn khiến cô ra sức can ngăn. Nhưng một cô gái chân yếu tay mềm đâu có thể làm được gì trong lúc này?
Batur mắt đỏ ngầu, cầm gậy đập thẳng vào đôi chân lở loét của người lính khiến máu thịt bắn tung toé.
Moka bị rớt lại đằng sau, hét lên: “Batur! Anh ta là bệnh nhân kia mà!”
“Hắn là ma quỷ đã giết chết người thân của chúng ta.” Batur giận dữ gầm lên, bỏ ngoài tai lời của Moka.
“Hãy dùng hắn hiến tế linh hồn người thân của chúng ta!” Darshan nước mắt giàn giụa. “Hãy để cho thể xác của hắn nếm trải sự đau đớn mà người thân chúng ta đã phải hứng chịu.”
Dân làng dựng một cây cột giữa quảng trường, người lính Nguyệt Chi đã ngất lịm bị trói nghiến vào cột, đầu gục xuống, toàn thân máu mủ bê bết.
Rồi người ta khiêng chảo đá tới, đổ đầy dầu cọ, châm lửa đun. Không lâu sau, chảo dầu sôi sùng sục. Darshan múc từng gáo dầu nóng, dội xuống đầu người lính. Dầu nóng chảy trên da thịt xèo xèo, mùi cháy khét bốc lên nghi ngút theo những làn khói trắng. Sau khi đã tưới đẫm dầu cọ, Darshan vẫy tay. Mấy thanh niên lập tức xúm lại, quấn vải bông vào người lính rồi châm lửa đốt.
Nháy mắt, người lính đã cháy bùng như một ngọn đuốc khổng lồ giữa vòng vây của dân làng. Moka đúng từ xa chứng kiến cảnh tượng hãi hùng, rú lên rồi ngất lịm.
❀ 5 ❀Khi mở mắt, Moka nhìn thấy Batur ngồi trước cửa sổ cầm bát nước nóng, dịu dàng hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Moka dụi mắt, sực nhớ đến cảnh tượng tàn nhẫn xảy ra trên quảng trường, lại kêu lên thảm thiết, co rúm người lại, sợ sệt nhìn Batur.
“Hắn là người Nguyệt Chi, hắn là kẻ thù của chúng ta, hắn đáng bị trừng phạt như vậy.” Batur lạnh lùng nói. “Chúng đối xử với chúng ta còn tàn nhẫn hơn nhiều.”
“Nhưng anh... anh ta sắp chết rồi kia mà.” Moka bỗng cảm thấy Batur thật xa lạ. Nhìn bát nước nóng trên tay anh, cô chỉ sợ nó sẽ dội xuống đầu mình giống như hình phạt tàn khốc dành cho người lính Nguyệt Chi.
“Cho dù là có chết rồi cũng không thể tha thứ, cũng phải xé xác hắn ra cho dòi bọ ăn!” Batur đặt bát xuống. “Em đã quên tai hoạ mà người Nguyệt Chi gây ra cho chúng ta rồi sao?”
Moka không nói gì, quay mặt đi. Batur đưa tay gãi mặt, vết gãi rướm máu: “Em hôn mê cả ngày trời, anh ở bên chăm sóc em không bước ra khỏi nhà một bước, giờ thấy ngứa ngáy khó chịu quá, anh đi rửa mặt đây.”
Batur đứng dậy ra khỏi nhà, bước chân có vẻ loạng choạng, xương khớp kêu lạo xạo.
Chiếc mũi thính của Moka chợt ngửi thấy mùi da thịt thối rữa. Căn nhà gỗ ẩm ướt ngột ngạt, cô thấy toàn thân ớn lạnh, liền quấn chặt chăn, toàn thân run rẩy.
Trên người Batur có thứ mùi giống y như của người lính Nguyệt Chi.
Moka lại nhớ đến thân hình máu mủ của tên lính Nguyệt Chi mà bàng hoàng kinh sợ. Không biết bao lâu sau, Moka gượng bước xuống giường. Cơn hôn mê kéo dài khiến cô hơi choáng váng. Cô vịn tường chầm chậm bước ra khỏi ngôi nhà.
Một đám mây đen từ dãy núi đằng xa bay tới che khuất ngôi làng, bầu không khí trở nên âm u lạnh lẽo. Một tiếng sấm nổ rền, chớp loé xé tan đám mây, ánh đỏ nhằng nhịt khắp trời tựa như máu bắn.
Mưa lộp độp rơi, hạt mưa nặng trĩu, dày đặc. Dân làng vội chạy vào nhà trú. nước mưa ướt đẫm mái tóc Moka. Cô đi lững thững trong làng, nước mắt giàn giụa.
Ở giữa quảng trường, cái xác cháy đen của tên lính Nguyệt Chi vẫn nằm đó. Moka đi tới trước cái xác khủng khiếp, rồi đột nhiên bật khóc thảm thiết.
Cô ngửi thấy khắp ngôi làng sặc sụa thứ mùi chết chóc, giống hệt cái mùi trên người tên lính Nguyệt Chi.
Trời vẫn mưa tầm tã. Không một ai nhìn thấy Moka đang trầy trật kéo cái xác cháy đen ra khỏi cổng làng rồi mất hút.
Nước mưa tuôn xối xả xuống ngôi làng, xóa sạch mọi tội ác.
❀ 6 ❀Batur nằm trên giường, khắp người ngứa ngáy khó chịu, vật vã mãi mà không tài nào ngủ được. Anh biết cơ thể mình đã thay đổi, ngày nào tỉnh dậy cũng thấy trên gối dính đầy máu và mủ. Khi thay quần áo, thấy vết ban đỏ nổi khắp người, khẽ chạm vào là lại một mảng da lở loét tróc ra bám lên đầu ngón tay.
Anh trốn trong nhà đã năm ngày trời, không dám nói với bất kỳ ai, vì sợ sẽ bị dân làng coi là ác quỷ rồi đem thiêu chết. Anh định nói với Moka để nhờ cô chữa giúp, nhưng ánh mắt cô nhìn anh không còn chút nồng nhiệt của tình yêu, vẻ lạnh lùng của Moka khiến anh sợ hãi.
Anh tuyệt vọng giơ tay lên nhìn, các khớp ở ngón tay sưng to khiến da căng như muốn nứt toác.
“Cứ như thế này khéo mình chết rữa trong nhà mất.” Anh dứt khoát phải đến nhờ Moka chữa giúp.
Batur bước xuống giường, hai đầu gối cứng đờ, toàn thân đau nhức. Anh thở hổn hển, không biết mình có thể tới được nhà Moka hay không. Anh lấy cây cuốc chim làm gậy chống. Khi đi qua quảng trường, anh thậm chí không dám nhìn sang cây cọc gỗ trơ trọi.
Mấy hôm trước, sau cơn mưa, xác của tên lính Nguyệt Chi đã biến mất.
Chẳng lẽ hắn đã biến thành ác quỷ?
Đường làng vắng tanh không một bóng người. Nhìn những căn nhà đóng im ỉm, anh bỗng thấy sợ hãi, không biết người làng có còn trong nhà không.
Chỉ một chặng đường ngắn ngủi mà Batur đi mất nửa buổi sáng, Moka không có nhà. vườn thuốc có vẻ từ lâu không có người chăm sóc, cỏ dại tốt um. Moka không bao giờ để cỏ dại mọc trong vườn, chẳng lẽ chỉ vì chuyện của tên lính Nguyệt Chi mà cô đã bỏ làng đi rồi?
Batur cố mở căng mắt, nhưng mắt anh cứ mò đi, những cái bóng màu đen bay qua bay lại. Cuối cùng, anh đứng không vững nữa, ngã vật xuống đất. Từ phía xa có một người đi tới, dáng lom khom, nghiêng ngả.
“Batur, có biết Moka ở đâu không?” người kia lại gần, Batur cố mở mắt nhìn, nhận ra ông Darshan.
Anh lắc đầu, ho sặc sụa, cổ họng đau rát, nứt toạc, máu mủ bắn tóe ra ngoài.
“Cả dân làng đều đã bị nguyền rủa.” Darshan cởi áo,
Trên cơ thể già nua teo tóp nổi đầy Những mảng đỏ hình con dơi, trông hệt như mặt quỷ.
Từ đằng xa có tiếng than khóc vẳng lại. Dân làng dắt díu nhau đông nghịt kéo tới nhà Moka. Ai nấy mặt mũi nhợt nhạt, ánh mắt thất thần, mùi hôi thối phả ra nồng nặc trên những cơ thể lở loét. Thi thoảng lại có mấy người ngã gục xuống.
“Hồn ma của người Nguyệt Chi đã tìm tới đây. Chúng ta sẽ chết hết.” Darshan chỉ vào ngôi nhà gỗ của Moka. “Có người nhìn thấy Moka lôi cái xác vào bãi tha ma, sau đó quay về thu dọn đồ đạc bỏ đi rồi. Chắc con bé đã biết bí mật đó nên đã nguyền rủa chúng ta.”
“Phải giết chết nó, chúng ta mới sống được.” Dân làng lờ đờ, thất thần tựa như mớ xác sống, cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
❀ 7 ❀Moka phờ phạc trở về làng. Cô quên mất đã bao lâu rồi mình không ngủ, nhưng trong đôi mắt đỏ hoe vẫn bùng lên vẻ phấn chấn.
Trong làng trống trơn, điều này khiến cô ngạc nhiên. Hơn một tháng nay cô luôn khắc khoải muốn trở về làng, nhưng chưa hoàn thành việc đó, cô không thể trở về.
“Không biết đã muộn chưa?” Trong lòng Moka có linh cảm chẳng lành. Cửa nhà nào cũng mở toang nhưng bên trong không có ai cả. Cô rảo bước về nhà, mùi chết chóc mỗi lúc một thêm nồng nặc.
Moka vô cùng lo sợ. Cô đi vòng qua hai ngôi nhà gỗ, nhìn thấy dân làng nằm ngồi ngả ngớn trước cửa nhà cô.
Không ai còn giống con người. Máu mủ đọng lại thành vũng dưới chân, ruồi nhặng vù vù hàng đàn, có người mặt đã biến dạng trông như sư tử, nằm thoi thóp trong vũng mủ, mắt trợn xám ngoét, thi thoảng còn chóp chóp chứng tỏ chưa chết hẳn.
Moka thầm trách mình đã về quá muộn. Từ khi phát hiện dân làng bị tên lính người Nguyệt Chi truyền nhiễm căn bệnh khủng khiếp, cô đã kéo cái xác của tên lính ra bãi tha ma xem xét kỹ lưỡng, sau đó đi khắp nơi để tìm kiếm phương thuốc cứu chữa.
“Batur! Batur!” Tim cô thắt lại. Đứng trước sự mất mát khủng khiếp, cô đã tha thứ cho người yêu. Cô chỉ lo sợ Batur không đợi được cô về mà đã chết từ lâu.
Trong đám đông thò ra một cánh tay teo tóp: “Moka, anh ở đây!”
Moka như chết đuối vớ được cọc, vội vã chạy lại. Nhưng đó không còn là một Batur khôi ngô cường tráng nữa. Toàn thân anh nổi đầy mụn cơm, xù xì như da cóc. Moka nước mắt giàn giụa, cô bất chấp máu mủ bẩn thỉu, ôm chầm lấy Batur: “Em đã có cách rồi! Em có thể...”
Chưa nói dứt lời, cô bỗng thấy trước ngực lạnh ngắt. Cúi đầu nhìn xuống, một con dao găm sắc nhọn đã đâm thẳng vào trái tim cô.
“Cô là con cháu của người Nguyệt Chi, chính cô đã nguyền rủa chúng tôi, cô phải chết đi, chúng tôi mối có thế sống tiếp!” Batur gượng thều thào. “Ông Darshan đã nói cho tôi biết, cha cô là thần y của quân Nguyệt Chi, vì trốn tránh chiến tranh nên mới tìm tới đây. Khi đó dân làng mắc bệnh rất nhiều, cần có thầy thuốc để chữa bệnh, nên ông Darshan đã giữ bí mật này giúp ông ta. Đến khi Kirin gặp ma ngoài bãi tha ma, phải dùng người sống để thế mạng. Lúc đó, bệnh của dân làng đều đã được chữa khỏi, không cần đến thầy thuốc nữa, cho nên lão già dị tộc ấy được chọn làm vật tế sống. Nhưng trước khi chết, lão ta đã đưa ra một điều kiện, đó là dân làng phải coi cô như người cùng chủng tộc mà nuôi dưỡng cô nên người.”
Trái tim Moka đau đớn, giọng Batur thoắt xa thoắt gần, cô vẫn gắng gượng lắng nghe cho rõ: “Anh nói gì?”
“Bí mật này cả làng đều biết, chỉ có cô là không biết. Giờ thì chắc cô đã biết rồi nên mới nguyền rủa chúng tôi. Mà cho dù cô không biết thì cô cũng phải trở thành vật tế để phá bỏ lời nguyền.”
“Hoá ra... hoá ra mọi người đều lừa dối tôi?” Khoé miệng Moka rỉ ra một vệt máu tươi.
“Chúng tôi không lừa cô, chúng tôi chỉ không nói cho cô biết thôi.” Batur cầm chuôi dao rút phắt ra.
Máu phun ra thành vòi, bắn tung toé lên thân người đầy máu mủ của Batur.
“Nhưng anh nói anh yêu em kia mà?” Moka tuyệt vọng, ngã gục xuống người Batur, nhưng vẫn cố thì thào vào tai anh. “Đi về phía Bắc một ngày một đêm sẽ đến một khu rừng. Khu rừng đó sẽ chữa khỏi căn bệnh của mọi người.”
“Bệnh của chúng tôi không phải là bệnh, mà là do lời nguyền của bọn người dị tộc gây ra! Yêu ư? Tôi chỉ thương hại cô thôi!”
Moka nằm chết giữa đám đông lở loét bẩn thỉu, vẫn xinh đẹp rạng rỡ. Khóe miệng cô vẫn mỉm một nụ cười.
Bàn tay của cô từ từ xoè mở. Từ trong nắm tay lăn ra một quả cây to như quả ô liu.
Vừa dính phải mủ, hạt cây lập tức bén rễ, đâm sâu xuống đất, chẳng mấy chốc đã mọc thành một cây con. Cây con lớn nhanh như thổi, thoắt cái trở thành cây cao một người ôm. Dân làng kinh ngạc trợn mắt nhìn, bỗng thấy từ trên cây thò ra vô số dây leo cuốn chặt lấy họ.
Không biết bao nhiêu ngày sau, khi dân làng theo nhau bò ra khỏi đám dây leo, họ phát hiện ra mình đã khỏi bệnh. Cả ngôi làng chìm nghỉm trong một rừng cây tương tự.
“Lời nguyền đã được giải trừ!” Batur sung sướng reo lên, tiếng reo văng vẳng khắp khu rừng rậm. Dân làng cũng hò reo vui vẻ. Không một ai còn nhớ đến người con gái xinh đẹp đã bỏ mạng tại đây.
“Moka!” Từ trong rừng bỗng vọng lại tiếng chim kêu là lạ, rồi một con chim toàn thân xanh biếc, trên đỉnh đầu ngạo nghễ mào lông vàng rực như nắng bay vụt ra, lao thẳng vào ngực Batur như một ánh chóp.
“Á!” Batur rú lên thảm thiết, trước ngực thủng một lỗ toang hoác to bằng nắm tay. Con chim tha theo quả tim người vẫn đang co bóp, bay vụt đi.
Batur loạng choạng nhưng vẫn chưa chết hẳn, bàn tay chới với vươn về phía con chim. Rồi như hiểu ra điều gì, anh bật cười: “Moka, anh hiểu rồi. Nếu anh còn lừa em nữa, anh sẽ moi tim ra cho em xem, phải không?”
Nhật ký của Nguyệt Bính chỉ viết tới đây. Tôi chậm chạp gấp cuốn số lại, ngồi lặng đi một lúc cho tâm tư bình lắng lại.
Cho đến tận hoàng hôn, Nguyệt Bính mới trở về phòng. Tôi vẫn nằm bất động trên giường, nhìn chòng chọc lên trần nhà.
Có vẻ Nguyệt Bính cũng hiểu tôi đang nghĩ gì, bèn rút cọng lông vũ màu xanh cánh trả ra khỏi cuốn sổ, vuốt khẽ: “Tộc trưởng của tộc người Aghori chỉ kể đến đây, rồi ra hiệu cho tao đi. Tao cũng không hỏi thêm, vì có rất nhiều chuyện, biết càng nhiều chỉ càng khiến người ta thêm đau buồn.”
Tôi chỉ gật đầu.
“Trước khi ra đi, tao phát giác ra, trước ngực trái của tộc trưởng có một vết sẹo to bằng nắm đấm.”