Chương 16 NGƯỜI VỢ CHÓ
Trong một bộ lạc thần bí tại khu vực miền núi phía Nam Ấn Độ còn lưu truyền một phong tục kỳ quặc: Nếu chiếc răng đầu tiên của bé trai mọc ở hàm trên, cậu bé sẽ phải kết hôn với một con chó cái thì mới được sống yên ổn.
Sau khi kết hôn với chó, đứa bé liền có được một năng lực kỳ lạ, không những có thể trò chuyện với thần linh mà còn có thể thay đổi vận mệnh. Thế nhưng cách đổi vận của họ cực kỳ tàn nhẫn: hút lấy linh hồn của người mình yêu thương nhất, rồi điều khiển hồn ma thực hiện nguyện vọng của mình...
❀ 1 ❀Sắp thi cuối kỳ, ngày nào cũng phải thức khuya gặm nhấm mớ giáo trình, tôi mới thấm thía hàm nghĩa của câu “tri thức không bao giờ là đủ”.
Nguyệt Bính câm như hến chẳng chịu hé răng cho tôi biết mặt mũi của Chandrama trông ra sao, nhưng mấy ngày nay tôi vùi đầu ôn tập đến tối mắt tối mũi, cũng chẳng còn lòng dạ nào mà hỏi.
Đến khi đầu óc bùng nhùng không thể nhồi thêm được nữa, tôi quyết định mở máy tính đọc tin tức cho đầu óc nghỉ ngơi tí chút. Chẳng hiểu tại sao, tôi cứ vô thức quanh quẩn với từ khoá Ấn Độ. Xem chán, tôi với điện thoại bấm gọi cho Tsukino, nhưng điện thoại của cô tắt máy. Tôi gọi cho Kuroba, cũng tắt máy nốt.
Đang buồn bực, Nguyệt Bính hớn hở quay về, lúc lắc một thứ trên tay: “Bí Ngô, nhìn này, tao nhặt được một món đồ chơi mới.”
Trên con phố phía Bắc trường chúng tôi có một chợ bán đồ cũ, Nguyệt Bính thường đến đó nhặt nhạnh ba cái thú linh tinh.
Thi đến đít rồi mà nó vẫn nhơn nhơn như không, chắc lại âm mưu dựa dẫm tôi đây. Nó ném vào tay tôi một cái bật lửa Zippo thủ công tạo hình Phật bốn mặt Thái Lan bằng bạc nguyên chất. Trong lúc tôi loay hoay nghịch, Nguyệt Bính ngồi xuống trước máy tính của tôi đọc trang tôi vừa mở, rồi bỗng bật cười: “Bí Ngô này, nếu mày đi Ấn Độ ấy mà, có gặp ăn xin cũng phải mở mắt ra nhìn cho kỹ rồi hãy cho tiền nhé.”
“Tao không bao giờ đến đó!” Tôi lắp đá lửa đánh thử. “Với lại tao lấy đâu ra tiền mà cho ăn xin?”
“Ăn xin cũng chia thành hai loại, một loại là xin tiền, còn một loại chuyên ăn trộm khí. Mày nhớ kỹ cho tao, nếu người ăn xin từ đầu đến cuối luôn cúi gằm mặt thì cứ cho thoải mái, nhưng nếu mày đang đi mà có kẻ ăn xin đang nằm vạ vật dưới đất bỗng ngóc cổ lên nhìn mày xin tiền, thì đừng có cho. Loại ăn xin này chuyên tìm người may mắn nếu mày cho hắn tiền, hắn sẽ lấy trộm khí của mày để trợ giúp cho vận số của hắn đấy.”
Tôi cướp lấy con chuột tắt trang mạng đi: “Thôi đừng lải nhải mấy cái chuyện trời ơi nữa, xê ra cho tao ôn tập.”
“Nguyệt Bính cầm lấy bật lửa, bật thử với vẻ hài lòng, rồi lại thản nhiên nói tiếp câu chuyện của nó: “Nhất là con gái, lại càng không nên nói cho người khác biết kỳ sinh lý của mình. Tao sẽ kể cho mày nghe một chuyện về ăn xin mà tao đã gặp ở Ấn Độ.”
❀ 2 ❀Harsh dừng xe thong dong huýt sáo, chò mấy con chó hoang lững thững chạy qua đường. Ở Ấn Độ, nhường đường cho động vật cũng như nhường đường cho thần linh, sẽ giúp bạn được may mắn cả ngày.
Mumbai tiếp giáp với biển Arab, không khí ẩm ướt, ôn hoà, không nóng nực như vùng Bắc Ấn. Khí hậu dễ chịu, an ninh bảo đảm khiến cho người lắm tiền đổ về đây mỗi ngày một đông. Cứ chiều đến là lại thấy những ông chủ lớn dắt chó đi dạo đầy đường.
Harsh có mấy cửa hiệu ở Mumbai, tuy quy mô không lớn lắm nhưng cũng được coi là có chút tiền của. Những người quen Harsh đều biết rằng, anh chàng mới ngoài ba mươi tuổi này số đỏ lạ thường, làm ăn gì cũng thuận lợi, lại rất sắc sảo trước cơ hội kinh doanh. Nhìn thấy sở thích nuôi chó của những cư dân mới chuyển đến Mumbai gần đây, anh ta mở ngay một shop thú cưng, làm ăn rất tốt.
Harsh nhận mấy cuộc điện thoại, đều là hẹn hò tiệc từng vào buổi tối để bàn chuyện làm ăn, anh ta vốn định đến hộp đêm xem Madhura biểu diễn yoga, nhưng lại nghe bạn bè nói Madhura đã mất tích, đành thôi. Ngẫm nghĩ chốc lát, anh quyết định tham gia cuộc tụ tập của hội những người nuôi thú cưng.
Mối quan hệ làm ăn cũ đã vững vàng, mối mới cần phải củng cố. Anh ta hiểu rõ, Những người nuôi thú cưng phần lớn đều giàu có và rảnh rỗi. Mở rộng quan hệ đương nhiên sẽ hỗ trợ tích cực cho việc làm ăn, hơn nữa...
Harsh tạo được ấn tượng khá tốt với những khách hàng mới, do phong cách lịch thiệp, không uống rượu, có chút thành công. Tuy đã vợ con đề huề nhưng anh vẫn được nhiều cô gái để mắt đến. Hôm nay, anh đến sớm hơn một tiếng, đỗ xe trước cửa nhà hàng, ti mẩn cắt móng tay, hài lòng nhìn đôi tay cắt tỉa gọn gàng của mình rồi cẩn thận gom nhặt những mẫu móng tay đã cắt.
Anh ta lấy từ cốp xe ra một cây thước, tẩn mẩn đo độ dài của phần móng tay đã cắt rồi chép vào trong sổ, sau đó so sánh với độ dài của móng tay cắt vào tuần trước. Anh ta chau mày lần chiếc lọ thuỷ tinh để dưới chỗ ngồi trong xe, mở nắp bỏ vào. Trong lọ đựng đầy Những mẫu móng tay ám khói thuốc vàng khè dài ngắn khác nhau. Anh ta lắc lắc cái lọ, ngắm nghía một cách thích thú.
Harsh lấy điện thoại ra, vào Twitter, tìm kiếm thông tin của mấy người bạn trong nhóm, rồi lại ghi chép một dãy số liệu, công thức vào trong sổ.
Hí hoáy hơn mười phút, anh ta khoanh tròn vào tên của một người. Nhìn ra ngoài thấy không có người quen, Harsh bèn xuống xe, vòng ra cốp sau, xách ra một cái túi, đi vào trong nhà hàng.
Vishaya chăm chú soi gương trang điểm, cho đến khi hoàn toàn hài lòng mới xách túi ra khỏi nhà chuẩn bị tham gia cuộc offline của hội những người nuôi thú cưng.
Những cuộc gặp gỡ kiểu này thường diễn ra mỗi tháng một lần, đều là người nuôi chó cảnh, tất nhiên sẽ có rất nhiều chủ đề trao đổi. Trò chuyện, ăn uống, mở rộng quan hệ, kiểu gì cũng có ích cho việc làm ăn.
Vì sẽ phải uống rượu nên cô không tự lái xe mà đi taxi đến trước nhà hàng, định đi mua chút đồ rồi sẽ đến.
Trên đường có mấy người ăn xin bò rạp dưới đất, trước mặt bày cái bát mẻ, trông chờ sự bố thí của người qua đường.
Vishaya lấy ví, bỏ tiền xu vào từng cái bát. Đám ăn xin theo nhau cúi đầu cảm ơn. Khi cô thả mấy đồng xu cuối cùng vào cái bát của một gã ăn xin ngồi co ro trong góc, gã đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm, còn nhếch mép cười.
Cô cảm thấy gã ăn xin này thật kỳ quặc, nhưng cũng không quan tâm. Mẹ luôn dặn cô phải biết cho đi mới có thể nhận lại, bố thí mới có được phúc báo.
Trên quảng trường, bỗng có một đàn bồ câu trắng bay vụt lên. Cô giơ điện thoại lên chụp, lúc này mới nhận ra đã đến giờ gặp mặt, liền vội vã bước vào nhà hàng.
“Mấy hôm trước đèn đỏ đau bụng quá, giờ đỡ rồi nhưng vẫn nên uống ít thôi mới được.” Vishaya thầm nhắc nhở mình.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, đã thấy chiếc ly trước mặt đã được rót đầy rượu.
“Vishaya, lâu quá không gặp, tôi phải mời cô vài ly mới được.” Admin của nhóm cười giả lả, chẳng buồn giấu giếm vẻ phóng túng trong ánh mắt. Đám đàn ông cùng hùa vào cổ vũ.
Trong cả bàn tiệc, ngoài cô ra còn có mấy phụ nữ đã kết hôn, ly của ai cũng đầy rượu. Vishaya không tiện từ chối, nếu không uống thì rõ ràng không chịu hòa đồng với mọi người, đành phải miễn cưỡng cầm ly lên uống.
“Không biết thằng cha Harsh lại lang thang ở đâu nhỉ?” Admin bấm điện thoại gọi mấy lần liền, nhưng lúc nào cũng trong tình trạng tắt máy, bèn chau mày nói.
“Chúng ta bắt đầu thôi, không đợi anh ta nữa, lần nào cũng tới muộn.”
Mọi người đều biết tỏng, thực ra admin rất ghét Harsh, vì Harsh có duyên với phụ nữ hơn hẳn. Offline nhóm, kỳ thực chính là nơi cho đám đàn ông khoe khoang phô diễn để lừa gái lên giường. Harsh không những trẻ tuổi, đẹp trai, mà làm ăn mỗi ngày một phất, rõ ràng đã trở thành nhân vật quan trọng trong nhóm. Tụ tập mà không gọi anh ta tham gia thì cũng không hay.
Harsh không đến, Vishaya và mấy bà chị kia đều hơi thất vọng, chỉ uống rượu chuyện trò qua quýt lấy lệ. Có lẽ do tác dụng của rượu cồn, bầu không khí dần trở nên sôi động. Mọi người liên tục mời rượu nhau, buông ra Những lời ỡm ờ, tán tỉnh.
Đám phụ nữ đều đã ngà ngà. Vishaya không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ thấy đầu óc chếnh choáng, cảnh tượng trước mắt cứ mờ mịt dần, cơ thể như không điều khiển nổi nữa, nói năng cũng mỗi lúc một lớn tiếng. Mấy gã đàn ông lắm ý đồ thấy vậy thì càng xúm vào ép rượu. Cô không còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh của mấy bà chị sồn sồn.
Lúc này Harsh mới đến, xin lỗi mọi người rồi ngồi xuống. Admin nâng ly: “Harsh, anh lại đến muộn nữa rồi. Tôi không cần biết anh có uống rượu hay không, hôm nay nhất định anh phải uống phạt!”
“Đúng là tôi không uống rượu bao giờ. Hay thế này vậy, lát nữa tôi sẽ mời mọi người tới hộp đêm vui chơi, coi như chuộc lỗi.” Harsh mỉm cười nhã nhặn đáp, ánh mắt liếc quanh bàn tiệc, dùng lại trên người Vishaya. “Con gái thì uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu.”
“Ồ, anh Harsh galant thật đấy, đến muộn mà vẫn quan tâm đến người khác cơ.” Nikara bị bỏ bẵng từ đầu đến giờ lên tiếng châm chọc. Hôm nay chị ta cố tình trang điểm lộng lẫy, diện bộ đồ hàng hiệu đắt tiền đến dự. Nhưng cái tuổi bốn mươi làm sao địch lại nổi sức sống thanh xuân rực rỡ của Vishaya. Chẳng được ai ngó ngàng đến, chị ta vô cùng khó chịu.
Vishaya hơi xúc động: “Cảm ơn anh!”
“Uống ít là đã cảm ơn tôi rồi đấy.” Giọng Harsh có phần trách móc.
Bữa tiệc kết thúc, gần như mọi người đều đã say ngất ngư, nhưng admin vẫn không quên lời mời của Harsh, mấy người ham vui cũng ầm ĩ đòi đi. Thế là cả đám chân nam đá chân chiêu đi tới hộp đêm, Harsh hào phóng bao hẳn một phòng.
Tất nhiên Vishaya cũng đi theo. Có mấy gã đàn ông vờ say đòi đưa cô về nhà, mặc dù cô cũng đã chếnh choáng, nhưng vẫn cảnh giác từ chối. Có điều muộn thế này mà đi taxi một mình cũng khác nào là tự sát, thế là cô quyết định đi theo Harsh, đợi tàn cuộc thì nhờ anh đưa về nhà.
Trong cơn váng vất bởi hơi men, cô chỉ còn một linh cảm, chỉ Harsh là tin cậy được.
Trong căn phòng được Harsh bao riêng cho cả nhóm, cô chẳng còn nhớ nổi mình đã làm gì nữa. Dường như cơ thể và ý thức không còn là của cô, dường như có thứ gì đó đã len lén bỏ cô đi mất.
Tan cuộc, ngồi trên xe Harsh, quay trở về chỗ trọ, Vishaya đã hoàn toàn mụ mẫm, mặc cho Harsh ôm cô dìu lên lầu.
❀ 3 ❀Đi mua thuốc quay trở về nhà, Vishaya thấy toàn thân đau như dần. Nhìn căn phòng bừa bộn, cô hơi hối hận vì những chuyện xảy ra tối qua.
Có điều chuyện đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa. Harsh là người đàn ông tốt, nhưng đã có gia đình, có trách chi trách bản thân không gặp được anh sớm hơn.
Trong lúc dọn dẹp phòng, cô thấy đầu mỗi lúc một đau như búa bổ, toàn thân lạnh toát, cổ họng đau rát khiến cô ho liên tục, chắc là bị cảm rồi. Cô uống một cốc nước ấm, chui vào chăn, mơ màng ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, từ dưới gầm giường, một cái bóng từ từ thò ra, cuộn lại trên nền nhà thành hình một con chó, rồi trèo lên giường, chồm lên người Vishaya, cắn vào mặt cô.
Từng làn khói trắng tỏa ra qua lỗ mũi Vishaya, bị con chó nuốt lấy. Cái bóng từ từ phồng căng lên, sau đó lẳng lặng bò xuống gầm giường.
Khi Vishaya tỉnh dậy, trời đã tối sầm, đầu cô càng đau dữ dội. Kinh khủng hơn nữa là cô thấy cơ thể mình như bị đổ chì, không thể dậy nổi, nhưng trong người lại trống rỗng cứ như đã mất đi rất nhiều thứ gì đó. Cô giống như một chiếc cốc rỗng đã bị đổ sạch nước chứa bên trong.
Cô nhấc điện thoại lên, gọi điện cho bạn thân, không ai trả lời. Cô vào Twitter, đăng dòng tin “Ốm rồi, chẳng ai quan tâm”, nhưng đợi mãi chẳng có ai bình luận, càng khiến cô cảm thấy đơn độc hơn. Nằm thêm một lúc, cô thấy buồn nôn khủng khiếp, bèn gắng hết sức bò dậy khỏi giường, vịn tường lết vào nhà vệ sinh, quỳ trước bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Cô gần như phải bò trở lại giường, định gọi điện cho Harsh, nhưng nhìn đồng hồ đã nửa đêm nên lại thôi.
Người cô nóng hầm hập, bên tai mơ hồ nghe như có tiếng chó sủa. Điện thoại trượt khỏi tay, cô lại lịm đi.
Bóng con chó lại bò ra khỏi gầm giường, to hơn hẳn lúc ban ngày, nó chun mũi hít ngửi bàn tay Vishaya thò ra khỏi mép giường, thè lưỡi liếm. Những chiếc móng tay mà Vishaya nuôi suốt mấy tháng trời cứ ngắn dần ngắn dần, cho đến khi cụt ngủn sát thịt, cái bóng mới lại trốn xuống gầm giường.
Ánh sáng chói chang khiến mắt Vishaya đau nhói. Cô giơ tay che, mở mắt ra, mới phát hiện ra mình đã ngủ mê mệt rất lâu. Đầu óc cô vẫn mụ mị, nhưng vẫn cảm giác thấy đầu ngón tay có gì là lạ. Nhìn đờ đẫn hồi lâu, cô mới nhận ra những chiếc móng rất dài giờ đã cụt ngủn, chân móng cũng không còn thấy móng bán nguyệt đâu nữa.
Cô bóp trán ngẫm nghĩ, hoàn toàn không còn nhớ nổi những việc đã xảy ra suốt một ngày một đêm qua. Lẽ nào cô đã cắt cụt móng tay trong lúc nửa mơ nửa tỉnh? Cô gắng gượng bò dậy, mặc đại quần áo, xuống nhà mua thuốc cảm, tiện thể kiếm thú gì đó ăn.
❀ 4 ❀Vừa đàm phán xong một vụ làm ăn, ít nhất cũng phải kiếm được mấy trăm ngàn rupi, Harsh rất phấn khởi. Anh ta nắm vô lăng, hai ngón tay gõ nhịp theo bài hát đang khẽ ngân nga trong lúc đợi đèn đỏ, vui vẻ nhìn người qua kẻ lại.
Vishaya chợt xuất hiện trong tâm mắt của anh ta. Mới một ngày rưỡi không gặp mà trông cô khác hẳn, người gầy rộc đi, chốc chốc lại ho rũ rượi, quầng mắt thâm đen, mạch máu nổi phồng.
Harsh khẽ nhếch miệng, đưa mắt nhìn theo Vishaya vào trong hiệu thuốc. Vừa đúng lúc một anh chàng Á Đông cao gầy lênh khênh từ trong hiệu thuốc đi ra, khựng lại ngỡ ngàng rồi ngoái nhìn theo Vishaya. Sau đó, cứ như đã phát hiện ra điều gì, ánh mắt xuyên qua đám đông, chiếu thẳng vào trong xe của Harsh.
Không biết tại sao, Harsh cảm thấy như bị một mũi kim đâm thẳng vào nhãn cầu, đau đến chảy nước mắt. Anh ta dụi mắt mấy cái, khi nhìn về phía hiệu thuốc lần nữa, Vishaya đã đi ra, còn gã choai người Á Đông kia không thấy đâu nữa.
Hiệu thuốc cách nhà Vishaya đúng ba con phố, nhưng trông dáng đi dật dờ như không chạm đất của cô, có nửa tiếng nữa cũng chưa về đến nhà. Gã choai vừa xuất hiện khiến anh ta thấp thỏm. Ngẫm nghĩ một lát, Harsh quyết định nhấn ga, chiếc xe rồ máy lao đi.
Vishaya xách theo túi thuốc vào siêu thị mua ít đồ ăn nhanh, cảm giác nếu không mau chóng quay về nhà, khéo cô sẽ chết ngoài đường mất, đành phải vẫy taxi đi. Về đến cửa nhà, cô đếm đến mấy lần mới xong số rupi phải trả. Cô xuống xe trong tiếng chửi lầm bầm của gã tài xế.
“Xin cô làm ơn làm phước, cho tôi vài đồng.” Một gã ăn xin ngồi chồm hổm bên bậc tam cấp, tóc tai bù xù bết bát che kín cả mặt mày.
Vishaya chẳng còn tâm trạng nào mà quan tâm đến gã ăn mày, chỉ muốn lập tức về nhà nghỉ ngơi.
“Xin cô, coi như tích chút công đức cho mình đi mà.” Gã ăn xin ngẩng đầu giơ cao cái bát, run rẩy van vi.
Nhớ lại những chuyện đã làm với Harsh tối qua, Vishaya chợt thấy chột dạ. Chẳng lẽ vì một phút bốc đồng trong cơn say mà cô đã gặp phải quả báo? Cô mở ví tiền, trút toàn bộ những đồng rupi vào bát của kẻ ăn xin, rồi kéo lê những bước chân nặng trịch lên lầu.
Sau phút kinh ngạc, gã ăn xin vội vàng nhét tiền vào túi, đảo mắt liếc nhìn xung quanh rồi cuống quýt bỏ đi.
Tại một góc ngoặt, anh chàng Á Đông lúc nãy thò đầu ra, nhìn theo gã ăn xin rồi lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ của căn phòng như cái chuồng cu trên cao, dường như đang băn khoăn nên làm gì tiếp theo. Anh ta gãi mũi mấy cái rồi lại nấp vào góc khuất.
Lết được lên tầng bảy, Vishaya mệt muốn xỉu. Cô lấy cốc nước lạnh uống thuốc, trệu trạo được mấy miếng cơm lại ho sặc sụa, suýt chút nữa thì nôn hết những gì vừa ăn. Cô vào nhà vệ sinh vốc nước rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên đã giật nảy mình khi nhìn thấy người trong gương. Trên trán cô chằng chịt những mạch máu nhỏ li ti như rễ cây, đang lan ra phía mặt. Hai má hõm xuống, gò má nhô cao, đôi mắt vô hồn, đôi môi nứt nẻ. Cô sờ lên khuôn mặt khô sạm không còn sức sống, ngón tay chạm vào da mặt xạo xạo như thể đang sờ vào một tờ giấy ráp.
.
“Mai phải đi viện thôi, không thể cố được nữa.” Vishaya thấy mình đã sắp ngã gục đến nơi. Cô quay vào phòng, ngã phịch xuống giường, lịm đi mê mệt.
Có tiếng ư ử như tiếng chó rên vọng lên dưới gầm giường. Con chó đen len lén thò cổ ra, sợ sệt ngó nghiêng xung quanh rồi lại rụt vào. Nó lại rên rỉ thảm thiết dưới gầm giường, chân cào rẹt rẹt xuống nền nhà như đang cố gắng chống cự không chịu bò ra.
Cả người nó gồng lên, cố gắng hết sức lùi về phía sau, bốn chân cố sống cố chết tì chặt xuống đất, nhưng cái đầu lại cú vươn thật dài về phía trước một cách bất thường, cứ như có người dòng dây thừng vào cổ kéo nó chui ra.
Con chó nằm rạp xuống sàn nhà lạnh giá, ngửa cổ nhìn Vishaya đang say ngủ, hai làn khói trắng nhàn nhạt cuộn lên trong mắt, như hai giọt nước.
Vishaya trở mình, đạp tung chăn, để lộ cặp đùi săn chắc. Con chó cứ như nhìn thấy cục xương, lao vọt lại, rồi như nhận ra điều gì, nó lại cố gắng ghìm lại, gồng mình kìm nén cơn khao khát.
Đôi mắt nó mỗi lúc một đỏ sọng, rọi ra hai tia nhìn hung tợn. Cuối cùng, nó không thể kìm nén được nữa, lại chồm lên giường, lè cái lưỡi khói đen, liếm vào cổ chân của Vishaya rồi cứ thế tiến dần lên cho đến tận đùi.
Làn da trên chân Vishaya từ từ nổi lên những mạch máu đen li ti như mạng nhện, từng sợi khói trắng rất mảnh bốc qua lỗ chân lông, chui vào trong miệng con chó đen.
Đúng lúc này, một bóng người nhảy vọt vào qua cửa sổ, là anh chàng cao gầy người Á Đông hồi nãy.
Con chó kinh hãi, lập tức hoá thành một làn khói đen bay vụt lên trần nhà, đến mấy phút sau mới tụ lại thành hình con chó, lơ lửng trên người Vishaya, nhe ra hàm răng đen ngòm, từ trong cổ họng phát ra những tiếng “gừ gừ” hung hãn.
“Mày không muốn làm thì thôi, cố để làm gì?” Anh chàng kia chìa tay ra, định sờ vào bụng con chó.
Con chó lập tức sủa lên ăng ẳng, há mõm định cắn. Nhưng mõm chó vừa chạm vào tay anh chàng, liền vỡ thành từng mảnh bóng đen xuyên qua bàn tay, rồi tụ lại trong lòng bàn tay.
Anh chàng rụt tay lại, nhìn làn khói trắng bốc ra từ trong lòng bàn tay, bay về phía con chó đen, nói: “Tao không muốn làm hại mày, nhưng...”
Còn chưa dứt lời, hai chiếc đinh gỗ đào đã bay vọt ra khỏi tay anh ta, cắm phập vào đôi mắt con chó đen. Một tiếng rú thảm thiết vang lên, con chó lăn ra giãy giụa, cơ thể thu nhỏ lại rồi vụt cái lại phình to ra, hoá thành một cái bóng rất lớn, bỏ chạy về phía cửa sổ.
Anh chàng chụp lấy cái bóng, ấn chặt vào tường, lại lần lấy hai cái đinh gỗ đào, đóng chặt con chó vào đó. Cái bóng quằn quại giãy giụa trên tường, biến thành khuôn mặt của vô số cô gái, cuối cùng hiện nguyên hình là một con chó già cỗi, đưa ánh mắt thảm thiết nhìn vào anh chàng kia, khe khẽ rên rỉ.
“Bao nhiêu cô gái đã bị nguyền rủa đến nỗi mất hết sinh khí.” Anh chàng nhướng mày, vẻ thương hại nhanh chóng biến thành căm phẫn. “Mày làm bao nhiêu chuyện ác ôn như vậy, mày phải trả giá!”
Một nắm gạo nếp tung ra. Con chó cứ như bị té nước sôi, khói phun ra xèo xèo từ người nó. Con chó đau đớn vặn vẹo, giãy dụa kịch liệt, hình bóng đen đặc của nó cứ nhạt dần, nhạt dần rồi biến mất, mùi tanh tưởi nồng nặc khắp phòng.
Anh chàng rút chiếc đinh gỗ đào ra khỏi tường, đi đến bên Vishaya, sờ lên tóc cô rồi đưa một ngón tay lên miệng cắn. Một giọt máu rớt xuống môi Vishaya, chầm chậm ngấm vào trong khóe miệng cô.
“Nhân quả tuần hoàn, tuy cô đã phạm sai lầm, nhưng cô là người tốt bụng. Lòng tốt sẽ được báo đáp. Gặp cô, giúp cô, là số mệnh của tôi.”
Những mạch máu đen đang chạy như mạng nhện khắp người Vishaya bỗng theo nhau biến mất, làn da khô ráp tươi sáng trở lại, cơ thể gầy guộc lại tràn đầy sức sống.
Mí mắt Vishaya giật giật liền mấy cái, có vẻ như cô sắp tỉnh lại. Anh chàng kia mỉm cười, cúi xuống hôn khẽ một cái lên trán cô rồi nhảy ra ngoài qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm đen kịt của Mumbai.
Vishaya mở bùng đôi mắt, thần trí vẫn hơi mơ màng. Cô nhìn điện thoại, nhện ra sau khi từ hộp đêm trở về, cô đã ngủ suốt hai ngày trời.
“Harsh đúng là một người đàn ông đứng đắn, mình uống say như vậy mà anh ấy không...” Vishaya cảm động pha chút nuối tiếc. “Đáng tiếc là anh ấy đã có vợ con rồi.”
Cô loáng thoáng nhớ lại giấc mơ tuyệt đẹp vừa nãy. Cô ngủ say trong vườn hoa như nàng công chúa ngủ trong rừng. Một chàng hoàng tử tiến lại, cúi xuống hôn khẽ lên trán cô, đánh thức cô dậy khỏi giấc ngủ triền miên. Chỉ có điều, khuôn mặt đó, không phải là Harsh.
“Hình như mình đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải.” Vishaya khẽ sờ lên trán, trong lòng tràn đầy ấm áp.
❀ 5 ❀Harsh vừa kết thúc một buổi offline với một nhóm khác, trở về nhà đã hơn ba giờ sáng. Không biết tại sao, anh ta cứ cảm thấy bứt rứt thấp thỏm, linh cảm như có chuyện gì không hay sắp sửa xảy ra. Anh ta liếc về phía cốp sau xe, đập mạnh mấy cái rồi mới đi vào căn biệt thự.
Anh ta chẳng buồn nhìn đến vợ con đang ngủ say, nhếch mép cười rồi đi thẳng lên tầng ba. Trên đó chỉ có một nhà kho rộng thênh thang. Anh ta móc ra một chiếc chìa khóa tra vào ổ khóa, đẩy cửa bước vào.
“Tách!” Bóng đèn bật sáng. Harsh châm thuốc, tiện tay giật sợi dây chuyền vàng trên cổ xuống, rút từ trong lọ ra ít hương nến, châm cháy rồi cắm vào lư hương trên bàn thờ.
Trên tường treo một khung ảnh màu đen, trên giá để đồ ở hai bên khung ảnh bày mấy cái lọ thuỷ tinh lớn nhỏ, bên trong đựng đầy những mẫu móng tay đã cắt.
“Bà xã, em đã sát cánh bên anh từng ấy năm nay, anh rất cảm ơn em.” Harsh ngồi khoanh chân trên tấm đệm mỏng, ngước nhìn tấm ảnh. “Anh biết em chưa bao giờ rời xa anh, luôn bảo vệ anh. Một thằng nghèo kiết xác được như ngày hôm nay, đều nhờ có em cả. Mong em sau này hãy tiếp tục giúp đỡ cho anh.”
“Nếu cô ta chết rồi thì sao?” Một bóng người nhô ra từ sau giá gỗ chồng chất đồ đạc ở trong góc nhà kho. Là cái gã người Á Đông trước hiệu thuốc lúc ban ngày.
Harsh giật nảy mình kinh hãi, nhảy dựng dậy quát: “Mày là ai?”
“Loại người bỉ ổi, bẩn thỉu như mày, không có tư cách để hỏi tên tao.” Anh chàng lạnh lùng đáp.
“Bận rộn quá nhỉ, giờ mới mò về nhà.”
“Sao mày vào được đây?” Harsh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, len lén thò tay ra sau lưng nắm lấy cái lư hương bằng đồng.
“Những người ngu xuẩn muôn đời chỉ biết hỏi những câu hỏi ngu xuẩn như vậy.” Anh chàng đi ra khỏi bóng tối của giá để đồ. “Mày chuyên dùng thủ đoạn bỉ ổi để dụ dỗ quan hệ với những cô gái hiền lành, gieo sát khí vào cơ thể họ để đổi lấy vận may cho mình. Vậy mà mày vẫn có tâm trạng để quan tâm tại sao tao lại vào được đây à?”
“Sao mày biết?”
“Ồ, tao đọc hơi nhiều một chút và tao có biết về phong tục kỳ quặc của một bộ lạc thần bí tại vùng núi phía Nam bang Bengal. Nếu chiếc răng đầu tiên của bé trai mọc ở lợi trên, thằng bé sẽ phải cưới một con chó và con chó đó sẽ phù hộ cho nó bình an cả đời. Vì tò mò nên tao đã đến tận nơi tìm hiểu và thật không ngờ, tao lại biết được một câu chuyện còn kỳ quái hơn nữa.”
Anh chàng nheo mắt, lạnh lùng nói tiếp: “Sau khi lấy vợ chó, những đứa trẻ này sẽ có một năng lực kỳ lạ, không những có được linh cảm tuyệt vời, mà còn dự đoán được vận thế. Khi phát hiện ra vận thế không tốt, họ sẽ tìm cách đổi vận cho người khác. Họ sẽ nhắm đến những cô gái sắp đến hoặc vừa qua kỳ sinh lý, đặc biệt là những cô gái may mắn. Phương pháp cũng rất thú vị, họ sẽ cải trang thành ăn xin lê la trên đường xin tiền. Nếu cô gái nào cho họ tiền, thì cũng cho luôn cả vận may và còn dễ phát sinh tình cảm với họ. Sau khi lấy trộm vận may rồi, họ sẽ dùng đủ mọi cách tiếp cận, dụ dỗ cô gái đó lên giường, để truyền sát khí vào trong cơ thể của cô gái thông qua tinh dịch, thế là hoàn tất công đoạn đổi vận.”
“Quá trình đổi vận sẽ kéo dài ba ngày. Trong thời gian đó, cần phải đưa hồn phách của người yêu hắn sâu đậm vào trong nhà nạn nhân, đợi lúc đêm đến sẽ xuất hiện, lấy trộm sinh khí cho hắn. Cho đến khi sinh khí của nạn nhân bị cướp hết, trong người nạn nhân sẽ chỉ còn sát khí, nên hoặc là mắc bệnh nặng, hoặc là đen đủi khủng khiếp, chẳng mấy mà chết.”
“Còn mày lấy trộm được sinh khí của người ta nên càng ngày càng may mắn, làm gì cũng phát tài. Tao cứ thắc mắc mãi, mày đã làm thế nào để dự đoán được vận thế của mình? Cho đến vừa nãy, khi phát hiện ra những cái lọ thuỷ tinh đựng đầy móng tay, tao mới hiểu ra. Móng tay tượng trưng cho dương khí trong cơ thể, người dương khí thịnh thì móng tay sẽ dài rất nhanh. Cho nên mày đã đo tốc độ dài ra của móng tay để tính toán vận may của mình và nhìn vào móng tay của những cô gái đã bố thí cho mày để phán đoán vận thế tốt xấu, tìm ra người may mắn nhất.”
Khóe miệng Harsh giật lên liên hồi, khuôn mặt cứng đờ chau tít lại: “Mày biết nhiều quá rồi đấy. Nhưng tao mới vừa lấy được vận số tốt đẹp, nên tao sẽ chẳng việc gì hết. Cũng có nghĩa là, mày chết chắc!”
Harsh còn chưa nói dứt câu, anh chàng kia đã thình lình lao vọt như một tia chớp tới ngay trước mặt anh ta, tung một cú đấm thần sầu.
Harsh nghe thấy rõ ràng tiếng sống mũi bị gãy gập, cơn đau choáng váng khiến hai mắt anh ta tối sầm.
“Bụp!” Lại một cú đấm nữa giáng vào giữa mặt. Hash ngã nhào, mắt không còn nhìn thấy gì nữa.
“Tao chưa bao giờ căm hận ai như mày!” Anh chàng giẫm chân lên cơ thể đã mềm nhũn của Harsh. “Không chỉ là vì cách đối xử vô liêm sỉ của mày với người nhà và những cô gái khác, mà còn vì mày đã thẳng tay giết chết con chó đã từng là người vợ cùng lớn lên với mày để mong sớm được chuyển vận. Rồi mày lợi dụng sự trung thành của loài chó để bắt nó đi trộm sinh khí cho mày!”
Một cây kim bạc nhỏ dài đâm thẳng vào sau gáy Harsh, ngay cột sống. Khi rút ra, thân thể co giật của Harsh liền bất động.
Anh chàng đứng thẳng người, vái một vái trước tam ảnh khung đen.
Trong ảnh là một con chó đen đang đứng trên đồng cỏ xanh rì, đôi mắt đen nhánh vui tươi.
“Mày cũng không muốn người mày yêu thương cứ phải đi làm những chuyện ác ôn thế này phải không? Tao biết, hắn đã bỏ thi thể của mày ở trong cốp xe, bắt mày bảo vệ hắn mãi mãi. Hãy yên tâm, gia sản của hắn đủ cho vợ con hắn sống ung dung cả đời. Tao sẽ tìm cho mày một nơi an nghỉ, cho mày an tâm ngủ một giấc vĩnh viễn.”
❀ 6 ❀Nguyệt Bính ngưng lời, im lặng, đưa mắt nhìn ra sân trường ồn ào tiếng người.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông tin nhắn, tôi tiện tay mở ra xem, là nhóm những người thích phượt đang rủ nhau tối nay offline. Lại một tiếng chuông nữa, một cô bạn rất xinh xắn trong nhóm phượt đã kịp comment: “Yeah, qua kỳ đèn đỏ rồi, tối nay xõa đi!”
Vừa xem, tôi bỗng thấy trong lòng khó chịu.
Không ai bấm like, không ai đáp lời.
Nhưng phía sau màn hình, không chừng đã có những con người đang ủ mưu toan tính.
Còn tại sao phải đưa sát khí vào trước và sau kỳ sinh lý, Nguyệt Bính không nói, nhưng tôi đã đoán ra.
Kỳ sinh lý là giai đoạn âm khí trong cơ thể phụ nữ thịnh nhất, nên trước và sau kỳ sinh lý, khả năng thu nạp khí của cơ thể cũng mãnh liệt nhất, khao khát thu lấy thật nhiều khí bên ngoài để bù đắp hao tổn...